← Quay lại trang sách

Truyện thứ 7 "SÓNG BIỂN" CỦA VƯƠNG BẢO THUYÊN

Trước đây, Vương Bảo Thuyên chỉ được chứng kiến sự oanh liệt của mưa bom bão đạn và sự rực rỡ của lửa bay ngập trời, trong mắt cậu, đó mới là cảnh tượng đẹp nhất. Thế nhưng trong phòng tranh vào lúc đêm khuya này, Vương Bảo Thuyên được chứng kiến một kiểu đẹp khác. Mặc dù không đến nỗi xối xả, bất ngờ không kịp trở tay, nhưng thứ cảm giác như từng sợi tơ quấn quanh vào tận xương tủy càng khiến cho toàn cơ thể thư thái, nhẹ nhõm.

***

Tháng 4 năm 1945, mùa xuân của thành phố Hạ Sơn đến sớm hơn những năm trước một chút. Cũng giống như những ngọn cây vội vã mọc đầy chồi non xanh biếc, trong không khí ngập tràn mùi vị bức bối lo lắng. Ngửi thật kĩ, có thể nhận ra là mùi thuốc súng.

Tiếng pháo nổ đùng đoàng đã vang lên được một quãng thời gian rồi. Cùng với tiếng nổ vang rền từ xa đến gần, cuối cùng, vào hạ tuần tháng 4, thành phố bị công phá, quân đội của Đảng Cộng sản cuồn cuộn tiến quân vào thành phố Hạ Sơn như triều dâng.

Dường như chỉ trong một đêm, khắp đầu đường ngõ hẻm của thành phố Hạ Sơn đều giăng đầy cờ đỏ. Phần tử tích cực và các nữ sinh ngày đêm liên tục tuyên truyền, gây dựng sự đồng cảm, hò hét đủ các loại khẩu hiệu trào dâng nhiệt huyết suốt từ sáng đến tối. Người dân của thành phố Hạ Sơn đều biết rằng lại thay chế độ rồi. Thay thì thay, chẳng hề gì, bao năm nay, từ thời cổ đại nội chiến đến chính phủ quốc dân, rồi lại đến người Nhật, rồi lại chính phủ quốc dân, bách tính cũng không biết thiên hạ rốt cuộc là thuộc về ai nữa. May thay cuộc chiến này đã kết thúc, binh lính của Đảng Cộng sản cũng không đánh và cướp đồ. Quá tốt. Thức khuya dậy sớm, tương cà mắm muối, bất luận là ai lên nắm quyền, cuộc đời cần phải sống như thế nào thì vẫn phải sống như thế ấy. Thành phố Hạ Sơn nhanh chóng chuyển từ sự huyên náo ban đầu trở về sự bình lặng vốn có. Và điều khiến người ta thoáng cảm thấy hưng phấn chính là, nghe nói Đảng Cộng sản là đảng của người dân nghèo, xem ra đất nước sắp thực sự thay đổi rồi.

Đương nhiên là có thay đổi. Những người giàu trong thành phố Hạ Sơn đã bỏ chạy gần hết trước khi thành phố bị công phá. Nghe nói có người đã vượt biển chạy sang Đài Loan. Chẳng còn mấy người ở lại trong thành phố. Cũng có người muốn bỏ chạy, nhưng lại không chạy thoát kịp, ví dụ ông Cảnh.

Ông Cảnh hồi trẻ đã từng đi du học nước ngoài, từng học rộng, nhưng cũng chỉ biết lơ mơ về chủ nghĩa cộng sản. Khi những người giàu trong thành phố lũ lượt bán tháo đồ đạc gia sản, ông Cảnh ban đầu cũng chẳng để tâm. Cùng với tình hình chiến sự ngày càng căng thẳng, các loại tin đồn cũng lần lượt kéo tới, ông Cảnh nghe nói cộng sản là chung tài sản chung luôn cả vợ cũng hoảng sợ. Gia nghiệp nhà ông Cảnh rất lớn, gia quyến cũng đông, thu xếp xong xuôi rất phiền hà. Thế mà ông lại còn giữ rịt lấy mười mấy chiếc rương hòm đựng tranh chữ cổ, trong thời gian ông chọn lựa thì Đảng Cộng sản đã tiến vào giải phóng thành phố rồi. Mặc dù gia quyến đã chạy trước, ông Cảnh và mười mấy cái rương hòm bảo bối đó thì lại bị giữ lại ở ngay cổng nhà họ Cảnh.

Tư gia nhà họ Cảnh là nơi ở đặc biệt nhất trong thành phố Hạ Sơn, một tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu châu Âu. Nghe nói ông Cảnh năm đó sau khi đi du học nước ngoài về, đã mời về một nhà thiết kế người Tây. Sau khi căn nhà được xây dựng xong, người trong toàn thành phố đều đến xem, đều cảm thấy căn nhà này thật phù hợp với ông Cảnh với phong cách mặc đồ Tây, uống cà phê, nghe nhạc nước ngoài.

Ngôi nhà của ông Cảnh được một bộ nào đó của Giải phóng quân Tam Dã trưng dụng làm đoàn bộ, đoàn trưởng là người Đông Bắc, nghe nói thu được nhiều tài sản của kẻ địch ở trước cửa đoàn bộ, đã vô cùng hưng phấn. Lái xe đến xem, thì ra chẳng phải là súng săn, súng tiểu liên Thompson gì cả, mà chỉ là một đống giấy và chai lọ. Ông ta nổi giận, quay sang nói với Vương Bảo Thuyên thuộc đội cảnh vệ, đốt hết đi, mấy thứ đồ quái quỷ gì vậy.

Ông Cảnh nghe thấy câu này, mặt liền xám ngoét, cổ họng kêu lục khục mấy tiếng, ngửa mặt lên trời ngất lịm.

Chủ nhiệm Chính trị vội nói đừng đốt đừng đốt, tạm thời niêm phong cất vào kho.

Đoàn trưởng hừ một tiếng, vén chiếc áo khoác dài da dê lên, quay người bước vào trong nhà. Ngôi nhà của ông Cảnh từ ngoài nhìn vào vẫn rất xa hoa sang trọng, nhưng bên trong thì đã thay đổi hoàn toàn. Các chiến sĩ ra ra vào vào, bận rộn vận chuyển các loại đồ đạc và giấy tờ quan trọng trong văn phòng. Khi đoàn trưởng đi lên lầu, suýt chút nữa đã bị tấm thảm ngáng chân mà ngã nhào. Vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy trên tường treo một bức tranh. Một người phụ nữ ngoại quốc không biết xấu hổ mà để trần cái mông, cơ thể uốn éo bày ra tư thế khêu gợi. Cơn giận càng bốc lên. Đoàn trưởng quay sang nói với Vương Bảo Thuyên, dỡ bỏ dỡ bỏ, đừng để những thứ này làm chúng ta sa đọa.

Nói liền hai lần mà Vương Bảo Thuyên vẫn không có phản ứng. Thì ra cậu đang trợn mắt, há miệng nhìn người phụ nữ trong tranh. Đoàn trưởng nhấc chân đạp cậu một cái, Vương Bảo Thuyên mới bừng tỉnh, vội vàng đáp lời.

Ngôi nhà của ông Cảnh rất to, có tất cả hai mươi mấy gian phòng, đoàn trưởng chọn một gian phòng thư viện ở tầng 3 làm văn phòng làm việc, rồi lại sang những phòng khác ngắm nghía một lượt. Từng căn phòng đều được trang hoàng lộng lẫy, khắp nơi bày rất nhiều món đồ chưa từng nhìn thấy bao giờ. Trong mắt vị đoàn trưởng, chẳng món nào có tác dụng gì cả. Xuống dưới tầng 2, trong phòng nhạc, nhìn thấy mấy người chiến sĩ đang vây quanh một chiếc đàn dương cầm và một chiếc máy hát đĩa tò mò xem xét với vẻ hiếu kỳ. Đoàn trưởng cũng chẳng biết gì về hai món đồ gỗ to đùng này, nghĩ bụng để ở đây chỉ tổ chiếm chỗ, chặt ra làm củi đốt khéo được việc. Đang suy nghĩ, một chiến sĩ vô tình khởi động máy hát đĩa, âm thanh du dương lập tức vang lên. Đoàn trưởng trợn trừng mắt với cậu chiến sĩ một cái, trong lòng càng cảm thấy chán ghét, nhóm người phản động này, mẹ kiếp thật là hủ bại quá.

Theo như yêu cầu của lãnh đạo, ông Cảnh được bố trí đến một nơi khác, tất cả mọi đồ đạc trong ngôi nhà kiểu Âu đều bị kiểm kê biên bản, chất hết vào trong phòng tranh trên tầng 2. Đoàn trưởng cũng chẳng buồn quản lý đống đồ vớ vẩn đó, trong lòng chỉ trông ngóng thiết bị vũ khí mà quân phòng thủ Quốc dân đảng để lại, dẫn theo Vương Bảo Thuyên ra ngoại thành.

Chuyến đi này, thu hoạch cũng được kha khá. Trận chiến này, trong đoàn thu hoạch được tất cả 137 loại pháo súng, xe tăng, xe bọc sắt 40 chiếc, xe hơi hơn 300 chiếc, đạn dược vô số. Đoàn trưởng rất vui, uống liền mấy ly rượu trắng, quần áo còn chưa kịp thay mà đã ngả người nằm xuống chiếc giường bốn chân kiểu Âu của ông Cảnh, ngáy o o...

Vương Bảo Thuyên thì lại không ngủ được. Không phải cậu không mệt mà là cảm thấy có một sự hưng phấn lạ kỳ. Thế nhưng, sự hưng phấn này không liên quan gì đến việc đánh trận chiến thắng cả. Cậu khoác bao súng đi đi lại lại trong ngôi nhà tĩnh mịch, cuối cùng dừng lại ở bậc cầu thang, ngẩn người nhìn vào khoảng trống nhức mắt trên tường.

Hình như có thứ gì đó nóng rực đang trào ra từ trong bụng, dần dần lan tỏa khắp toàn thân. Tê tê âm ấm, râm ran. Như thể đã uống 250ml rượu nặng. Vương Bảo Thuyên một mình lần bước trên các bậc cầu thang một hồi, bước vào trong phòng tranh ở tầng 2.

Vừa đẩy cửa vào, trước mắt cậu chói lòa. Mấy luồng ánh sáng của đèn pin đồng thời chiếu thẳng vào mặt cậu. Vương Bảo Thuyên vội rút súng ra khỏi bao, ai?

Bảo Thuyên, là Bảo Thuyên. Có người lên tiếng.

Thì ra là mấy người chiến sĩ đang đứng bên tường, không biết soi đèn pin xem thứ gì. Vương Bảo Thuyên tỏ ra hung dữ, mấy tên khốn các cậu đang làm gì thế, định trộm đồ à?

Không không, chỉ xem thôi. Mấy chiến sĩ vội vàng phân bua.

Còn không mau biến đi, cẩn thận không tôi bảo đoàn trưởng nhốt hết các cậu lại đấy!

Mấy chiến sĩ tắt đèn pin. Từng người cười mỉa mai đi qua bên cạnh Vương Bảo Thuyên bước ra ngoài.

Phòng tranh lập tức yên ắng trở lại, Vương Bảo Thuyên cất súng đi, mở đèn pin chiếu rọi khắp căn phòng một lượt. Trong phòng chất đầy đồ đạc, đàn dương cầm và máy hát đĩa bị xếp ở góc tường, bên cạnh là một chồng tranh đổ nghiêng ngả. Vương Bảo Thuyên nghĩ một lát, đứng vào vị trí mà khi nãy mấy chiến sĩ đứng tập trung lại.

Trên tường vẫn còn mấy bức tranh chưa bị gỡ xuống. Bức tranh trước mặt vẽ hình một người phụ nữ khỏa thân đang ngồi bên bờ biển. Người phụ nữ ngồi nghiêng, khẽ quay đầu, qua sống mũi cao và hốc mắt lõm sâu có thể nhận ra, đây là một phụ nữ ngoại quốc. Vương Bảo Thuyên nhìn khuôn ngực nhô cao và làn da trắng ngần như sứ của người phụ nữ, mặt thoáng ửng hồng, miệng thấy khô khốc. Cậu nuốt nước bọt, bàn tay lại bất giác giơ lên sờ. Khi bàn tay đầy vết nứt rạn và ngón tay đen sì xuất hiện trong luồng ánh sáng đèn pin, Vương Bảo Thuyên giật nảy mình. Cậu vội vàng rụt tay lau miết vào vạt áo, nhưng không dám giơ tay sờ lần nữa.

Người phụ nữ trong tranh không hề để tâm đến hành vi thô tục lỗ mãng của Vương Bảo Thuyên, vẫn mỉm cười với cậu. Vương Bảo Thuyên như thể có được sự khích lệ, run rẩy đặt tay trở lại mặt bức tranh. Không phải là sự trơn mượt như trong tưởng tượng, ngược lại lại có phần thô ráp. Vương Bảo Thuyên ngửi thấy một thứ mùi vị kỳ lạ, thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng lại cố chấp chui vào trong mũi mình, dạo một vòng khắp cơ thể, rồi lại thở ra, vẫn là mùi hương thoang thoảng.

Người vẽ cô ấy chắc là người đàn ông của cô ấy nhỉ. Vương Bảo Thuyên nghĩ, mẹ kiếp, thật là có phúc.

Cậu lưu luyến di chuyển đèn pin ra khỏi bức tranh này, soi từng bức tranh khác ở trên tường. Nội dung những bức tranh đó rất phong phú, có sơn thủy, có tòa nhà, có nam nữ lõa thể, cũng có bức nhìn không thể hiểu nổi. Mải mê xem, Vương Bảo Thuyên chợt nhận ra trước mắt mình có ánh sáng. Luồng ánh sáng này không phải phát ra từ đèn pin, mà phát ra từ những bức tranh đó. Dìu dịu. Vương Bảo Thuyên thậm chí có thể cảm nhận được sự ấm áp của làn ánh sáng đó chiếu lên mặt mình. Cậu chợt cảm thấy cay cay nơi sống mũi, như thể nhận được ân huệ to lớn của người khác mà lại không thể báo đáp được.

Đẹp! Vương Bảo Thuyên không hề hiểu từ này. Cậu chỉ cảm nhận được sự đẹp đẽ của đồ vật trước mắt theo bản năng. Trước đây, Vương Bảo Thuyên chỉ được chứng kiến sự oanh liệt của mưa bom bão đạn và sự rực rỡ của lửa bay ngập trời, trong mắt cậu, đó mới là cảnh tượng đẹp nhất. Thế nhưng trong phòng tranh vào lúc đêm khuya này, Vương Bảo Thuyên được chứng kiến một kiểu đẹp khác. Mặc dù không đến nỗi xối xả, bất ngờ không kịp trở tay, nhưng thứ cảm giác như từng sợi tơ quấn quanh vào tận xương tủy càng khiến cho toàn cơ thể thư thái, nhẹ nhõm.

Vừa nghĩ đến ông Cảnh thật không ngờ lại định đem những bức tranh này đến Đài Loan, Vương Bảo Thuyên bất giác cảm thấy vô cùng tức giận. Mẹ kiếp!

Đúng là cuộc cách mạng này thật đúng đắn, nhìn xem, chúng ta bảo vệ được bao nhiêu thứ tốt đẹp.

***

Đoàn trưởng lại không cho rằng đây là những thứ tốt đẹp, sáng sớm hôm sau đã ra lệnh cho Vương Bảo Thuyên ném bộ dụng cụ pha cà phê đi. Đem đến cho tôi cái vò gốm Đại Đường, đây là thứ quái quỷ gì chứ, không đủ uống một ngụm còn phải suốt ngày đổ thêm nước vào.

Vương Bảo Thuyên ngoài miệng dạ thưa, nhưng lại đem bộ đồ pha cà phê vào phòng tranh. Vừa bước vào cửa, nhìn thấy người văn thư đang kiểm đếm đồ đạc. Vương Bảo Thuyên thận trọng đặt bộ đồ pha cà phê lên giá, đứng bên cạnh nhìn người văn thư viết vào cục sổ ghi chép.

Người văn thư ngẩng đầu lên, có chuyện gì à?

Vương Bảo Thuyên vội xua tay, không có gì không có gì.

Nhân viên văn thư là người có học, cũng được coi là phần tử trí thức hiếm hoi trong đoàn. Vương Bảo Thuyên nhìn đôi tay thon dài sạch sẽ của người văn thư, nghĩ một lát, lên tiếng hỏi, đồ trong căn phòng này đều là những món đồ tốt nhỉ?

Lại không à! Người văn thư không buồn ngẩng đầu lên, không ngờ ông Cảnh còn là một nhà sưu tập.

Nhà sưu tập. Vương Bảo Thuyên nghiền ngẫm cụm từ mới mẻ này, ác cảm đối với ông Cảnh vô duyên vô cớ được giảm bớt vài phần.

Vậy thì những thứ đồ tốt này... sẽ xử lý như thế nào?

Tạm thời niêm phong cất vào kho. Khả năng hoàn trả lại không lớn - ông Cảnh ở thời kỳ Nhật Ngụy đã từng làm trưởng hội Duy trì. Tương lai có lẽ sẽ tịch thu các đồ vật này thành tài sản nhà nước.

Tức là của chúng ta à?

Cũng có thể nói như vậy, là của nhân dân. Người văn thư cười cười, thế nào, cậu muốn có được à?

Không dám không dám. Vương Bảo Thuyên vội xua tay, tôi là người nhà nông sao có thể hiểu được những thứ này chứ? Cho tôi cũng bằng thừa.

Mặc dù nói vậy, Vương Bảo Thuyên vẫn không kìm được liếc nhìn bức tranh trên tường một cái.

Người văn thư nhìn theo ánh mắt cậu, bật cười.

Sao thế Bảo Thuyên, nhìn thấy cuộc sống hủ bại của giai cấp tư sản, tư tưởng bị lung lay rồi à?

Đừng nói bừa, Vương Bảo Thuyên đỏ mặt tía tai, hận một nỗi không thể lao đến bịt miệng người văn thư, chỉ là cảm thấy rất đẹp.

Đúng là rất đẹp. Người văn thư khẽ nâng kính, đi đến trước bức tranh khỏa thân đó, ngắm nghía một lúc, nói, đúng là tác phẩm nghệ thuật.

Ơ? Vương Bảo Thuyên ghé sát lại, đây gọi là gì cơ?

Sắc mặt người văn thư chợt thay đổi, hừ, tôi là chiến sĩ giai cấp vô sản, đây là thứ hủ bại xấu xa, tôi sao có thể hiểu được chứ?

Vương Bảo Thuyên ngượng ngùng xoa tay, anh đừng nghĩ nhiều, tôi là con người thô lỗ, nhưng cũng cảm thấy những thứ này rất tốt, ngắm nhìn trong lòng cảm thấy rất dễ chịu.

Nhân viên văn thư nhìn chăm chăm Vương Bảo Thuyên một lúc, cười cười, không ngờ Bảo Thuyên cũng có sự cảm thụ nghệ thuật.

Mặt Vương Bảo Thuyên càng đỏ hơn, tay cũng không biết nên đặt ở đâu. Văn thư, anh làm việc đi nhé, tôi đi tìm vò gốm cho đoàn trưởng đây. Nói xong, bèn đi ra phía cửa.

Cậu vừa mới kéo cửa, người văn thư liền lên tiếng ở phía sau, từng lời rành rọt.

Đây là bức tranh có tên gọi Sóng biển của họa sĩ William-Adolphe Bouguereau [5] .

***

Sóng biển? Vương Bảo Thuyên chưa từng nhìn thấy biển, từ trước tới nay, thủy vực rộng lớn nhất mà cậu nhìn thấy chính là con sông nhỏ ở quê. Bốn mùa dòng nước đều chảy êm ả không gợn sóng. Rõ ràng trong tranh là một người phụ nữ, sao lại lấy tên là Sóng biển?

Vương Bảo Thuyên chép miệng, nghệ thuật đấy, thật là khác biệt.

Các chiến trường liên tục truyền tin chiến thắng, đang chờ đợi đến ngày đất nước giải phóng nước. Nhiệm vụ lúc này của thành phố Hạ Sơn là nhanh chóng thoát khỏi ám ảnh của chiến tranh, dốc sức khôi phục sản xuất và đời sống. Đoàn trưởng thì lại rất không vui, tham gia quân đội chính là để đánh giặc, cái gì mà đời sống sản xuất chứ, liên quan quái gì đến ông đây? Ông ta mong muốn lập tức được trở lại vùng núi non trùng điệp, tiêu diệt thêm mấy bè phái phản động, công phá được thêm mấy thành phố. Tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này đều khiến ông ta thấy chán ghét, đường nhựa, xe điện, nhà hàng kiểu Âu cũng khiến ông ta chán ghét. Dần dà, những người lính cũng khiến ông ta cảm thấy bực bội. Nói về cái cậu Vương Bảo Thuyên đó, là cậu chiến sĩ thật thà và trung thành, mẹ kiếp, bây giờ thật không ngờ cũng biết rửa tay rồi.

***

Vương Bảo Thuyên vốn cũng chẳng phải là tự tạo thành thói quen giữ vệ sinh đâu, chỉ có điều, cậu tự thêm vào cho mình một nhiệm vụ, chính là hằng ngày lau chùi những món đồ trong phòng tranh. Chỉ cần có thời gian rảnh, cậu liền xách thùng nước và khăn lau, đi đến phòng tranh lau chùi. Sau đó chuyển sang dùng chổi lông gà, bởi vì văn thư nói không được dùng nước để rửa những bức tranh đó. Dần dà, phòng tranh trở thành nơi sạch sẽ nhất, gọn gàng nhất trong đoàn bộ. Đồ đạc được xếp ngăn nắp, đàn dương cầm cũng được lau chùi sáng bóng.

Sau đó, dưới sự hướng dẫn của người văn thư, Vương Bảo Thuyên còn học được cách sử dụng máy hát đĩa, khi lần đầu tiên đặt chiếc đĩa than màu đen lên, Vương Bảo Thuyên tỏ ra vô cùng căng thẳng. Người văn thư đang định đặt đĩa hát vào máy, Vương Bảo Thuyên đã vội nói đợi đã. Cậu cuống quýt vuốt tóc, đội mũ nghiêm chỉnh, cài cúc áo, cuối cùng ngồi ngay ngắn trên một cái rương, rồi mới nói với người văn thư, bật đi.

Người văn thư cảm thấy rất buồn cười, khi bật đĩa nhạc, cứ nhìn Vương Bảo Thuyên mà bật cười. Vương Bảo Thuyên không cười, từ đầu đến cuối cậu cứ nhìn chăm chằm chiếc đĩa nhạc chậm rãi xoay tròn trên máy hát. Hơi thở gấp dần bình tĩnh trở lại, cơ thể ngồi ngay ngắn đã dần thả lỏng, ánh mắt dường như cũng được phủ lên một lớp sương mù. Khi bài hát kết thúc, Vương Bảo Thuyên thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể như vừa chạy xong 5 ki-lô-mét đường dài, trong khoảnh khắc lập tức trở nên rã rời.

Người văn thư tắt máy hát đĩa, thế nào Bảo Thuyên? Hay lắm. Vương Bảo Thuyên vẫn giữ bộ dạng như người mất hồn.

Nghe được ra chút gì không?

Chẳng thấy gì. Vương Bảo Thuyên uể oải đáp, chỉ là muốn khóc thôi.

Ha... ha. Người văn thư thu đĩa hát lại, đây chính là khúc Bi kịch của Tchaikovsky [6] .

Từ hôm đó, Vương Bảo Thuyên gần như trở thành người bận rộn nhất trong đoàn bộ. Lau chùi, thưởng thức những bức tranh và nghe đĩa nhạc đã trở thành trọng tâm cuộc sống của Vương Bảo Thuyên. Tất nhiên, những việc này đều chỉ có thể được lén lút tiến hành khi không có ai. Cho nên, hành tung của Vương Bảo Thuyên rõ ràng có vẻ rất bí ẩn. Thế nhưng toàn bộ diện mạo và tinh thần của cậu cũng dần dần có sự thay đổi rất lớn. Đầu tóc gọn gàng, trang phục thường xuyên thay giặt, hành vi tác phong cũng chậm rãi từ tốn. Thứ thay đổi lớn nhất chính là ánh mắt cậu. Sự kiên nghị, quả cảm, cảnh giác cần có của một người chiến sĩ cách mạng dần chuyển sang mãn nguyện hài lòng, hiền hòa, thậm chí có chút lười biếng. Đoàn trưởng sắc bén phát hiện ra những thay đổi của Vương Bảo Thuyên, đồng thời cảm thấy vô cùng lo lắng. Bảo Thuyên là người lính chính tay mình dìu dắt, quái quỷ thế nào mà mới vào thành phố được mấy ngày đã có bộ dạng như con chim rụt cổ thế này. Đoàn trưởng quyết định gặp Vương Bảo Thuyên để nói chuyện.

Bảo là nói chuyện, thực ra chẳng khác gì mắng mỏ, còn cộng thêm đạp bàn đá ghế. Chốt lại một câu: Vương Bảo Thuyên cậu sắp sửa bị bọn phản động làm cho hủ bại rồi, không còn giữ được bản sắc làm cách mạng nữa, tên tiểu tử cậu sẽ tiêu đời luôn. Vương Bảo Thuyên đứng thẳng người, nhưng ánh mắt lại mơ màng vô định. Đoàn trưởng mắng đủ rồi, định xua tay đuổi cậu đi, Vương Bảo Thuyên chợt lên tiếng.

Đoàn trưởng, ta chiến đấu là vì cái gì ạ?

Gì cơ? Đoàn trưởng không thể nào ngờ được Vương Bảo Thuyên lại đưa ra câu hỏi này, im lặng hồi lâu, nói, đương nhiên là giải phóng toàn bộ đất nước Trung Quốc rồi.

Giải phóng toàn bộ đất nước Trung Quốc xong thì sao?

Đương nhiên là... để cho nhân dân nghèo khổ được sống một cuộc sống tốt đẹp.

Thế nào gọi là cuộc sống tốt đẹp? Uống rượu ăn thịt, lấy vợ sinh con.

Ồ. Trong ánh mắt Vương Bảo Thuyên thoáng hiện lên một tia thất vọng, không còn gì nữa sao?

Mẹ kiếp, cậu còn muốn gì nữa? Đoàn trưởng nổi giận, thật không ngờ tên tiểu tử cậu dã tâm không nhỏ nhỉ, quay về viết bản kiểm điểm cho tôi.

***

Vương Bảo Thuyên không biết viết bản kiểm điểm. Một là không biết được bao nhiêu chữ, hai là cậu cảm thấy không biết mình sai ở đâu. Còn về chuyện mình đúng ở chỗ nào, cậu cũng không thể nói rõ được. Vương Bảo Thuyên chỉ thoáng cảm thấy, thứ gọi là cuộc sống tốt đẹp không nên chỉ có uống rượu ăn thịt, lấy vợ sinh con. Có lẽ còn cần phải có thêm gì khác nữa. Nhưng cái “gì khác” rốt cuộc là gì, Vương Bảo Thuyên không biết. Cậu chỉ nghĩ đến những món đồ trong phòng tranh theo bản năng. Những thứ khiến người ta thoải mái khi ngắm nhìn và lắng nghe chắc chắn là những thứ tốt đẹp. Đã là những thứ tốt đẹp thì không thể chà đạp, nhất định phải gìn giữ, giống như súng máy, súng săn vậy.

Đúng vậy. Toàn thân Vương Bảo Thuyện đều bị bao phủ bởi thứ cảm giác tự hào và hạnh phúc, thì ra bảo vệ những thứ tốt đẹp cũng khiến con người ta cảm thấy vinh quang như phá thành nhổ trại vậy. Tôi - Vương Bảo Thuyên đúng vậy đấy.

***

Vương Bảo Thuyên không nộp bản kiểm điểm. Đoàn trưởng cũng quên luôn việc này. Vừa mới giải phóng, công việc cần đoàn trưởng giải quyết thực sự quá nhiều. Ông ta đang ngồi trong đoàn bộ, sa sầm mặt nhìn các ông già trong thương hội. Vừa đánh trận xong, hiện tượng đầu cơ trục lợi, tích trữ hàng hóa, nâng cao vật giá vô cùng nghiêm trọng. Đoàn trưởng nhìn Chính ủy khàn cả giọng nói về chính sách với mấy ông già kia, nghĩ thầm, nói nhiều làm gì, bắt mấy tên, bắn mấy tên, việc gì cũng đều giải quyết được hết. Không dùng đến bạo lực cách mạng với mấy tên gian thương này, bọn chúng sẽ không biết thật thà ngoan ngoãn đâu. Đoàn trưởng đứng dậy gọi đội cảnh vệ, gọi hồi lâu mà không thấy ai. Ông ta vô cùng tức giận, tiện tay giữ một người chiến sĩ lại hỏi Vương Bảo Thuyên đâu?

Không nhìn thấy, hình như là đến phòng tranh rồi.

Đoàn trưởng càng nổi giận, lao nhanh về phía tầng 2, đạp mạnh khiến cánh cửa phòng tranh bật mở, nhìn thấy Vương Bảo Thuyên đang chổng mông, cẩn thận lau chùi những bức tranh vô dụng đó. Chiếc máy đĩa hát ở bên cạnh đang chuyển động xào xạc, thứ âm thanh khiến người ta chán ghét tràn ngập khắp căn phòng.

Cậu đang làm gì thế?

Vương Bảo Thuyên giật nảy mình, vụt đứng nghiêm. Báo cáo đoàn trưởng, tôi đang… đang dọn vệ sinh.

Dọn vệ sinh cái con khỉ, tập hợp đội cảnh vệ ngay! Đoàn trưởng nói xong, quay người bước đi, đột nhiên thấy bên dưới chân có cảm giác dính nhơm nhớp, nhấc chân lên nhìn, thứ dịch lỏng màu trắng nửa trong nửa đục đang nhỏ giọt từ để giày cao su xuống đất. Đoàn trưởng bực bội, ngước mắt lên nhìn thấy bức tranh Sóng biển treo trên tường. Cơ thể lõa lồ của người phụ nữ với khuôn ngực nhô cao chợt trở nên trắng xóa đến chói mắt dưới ánh nắng chiều, đoàn trưởng ngẩn người mấy giây, lập tức hiểu ngay ra.

Một sợi dây kéo căng trong não đoàn trưởng đứt phụt một tiếng. Đúng là lũ ăn hại! Đã triệt để đầu hàng trước sự hủ bại của bọn tư sản rồi! Một giọt tinh bằng mười giọt máu đấy! Lão Tưởng nếu như đánh trở lại là phải dựa vào lũ vô dụng yếu tay mềm chân này sao?

Vương Bảo Thuyên cũng nhìn thấy vũng chất lỏng đó, nét mặt cậu không hoàn toàn là sự phẫn nộ, mà là đã chịu sự sỉ nhục. Cậu gần như lao đến dưới chân đoàn trưởng vừa lẩm bẩm chửi rủa, vừa lau chùi. Tư thế của Vương Bảo Thuyên thực sự đã đổ thêm dầu vào lửa, thằng khốn này còn là một người chiến sĩ cách mạng sao?

Đoàn trưởng nhấc chân đạp Vương Bảo Thuyên ngã nhào sang một bên, gào thét. Người đâu!

***

Nửa giờ đồng hồ sau, tập hợp toàn đoàn, tất cả mọi người đều đứng xếp hàng ngay ngắn ở trong sân. Những bức tranh và chiếc đàn dương cầm, máy hát đĩa mà Vương Bảo Thuyên vô cùng nâng niu bị xếp đống lộn xộn ở bãi cỏ. Đoàn trưởng xách một can xăng, tưới đẫm lên trên đống đồ vô dụng đó.

Mẹ kiếp đứa nào làm việc xấu xa, tôi không truy cứu nữa. Đoàn trưởng lướt nhìn toàn bộ binh lính một lượt, sau cùng dừng ánh mắt lại trên khuôn mặt Vương Bảo Thuyên. Cậu chằm chằm nhìn vào đống đồ sắp sửa bị thiêu hủy đó. Sóng biển bị ném lên trên cùng, khung tranh đã nứt toác, mặt tranh thấm đẫm xăng, người phụ nữ khỏa thân vẫn cứ tươi cười rạng rỡ như hoa. Vương Bảo Thuyên sắc mặt tối sầm, toàn thân run rẩy, nếu như không phải là người văn thư giữ chặt lấy cánh tay cậu, cậu đã có thể đổ nhào xuống đất bất cứ lúc nào.

Các cậu là chiến sĩ cách mạng, không phải là lũ khốn phản động, ai có tư tưởng lung lay, thì chính là lũ phản đồ. Từ ngày hôm nay, tất cả hãy lấy lại tinh thần cho tôi, nếu còn nghĩ đến mấy thứ đồ giẻ rách này, thì sẽ có kết cục giống như đống đồ này!

***

Nhiều năm sau, đoàn trưởng vẫn có thể nhớ rõ Vương Bảo Thuyên lúc đó giống như một con báo nhảy bật lên, lao vào trong đống đồ, ôm lấy bức tranh sơn dầu lao chạy ra ngoài. Nhưng bản thân mình đã rút súng và bắn liền ba phát vào Vương Bảo Thuyên như thế nào thì đoàn trưởng lại nhớ mơ hồ không rõ. Ông ta chỉ nhớ, sau khoảnh khắc đầu óc trống rỗng đó, Vương Bảo Thuyên đã ngã nhào xuống đất, máu trào ra nhuộm đỏ tấm lưng đang co giật, bức tranh đó bị cậu đè chặt lấp dưới cơ thể, người phụ nữ ngoại quốc trơ trẽn thật không ngờ không bị tổn hại gì.

Sau khi xảy ra sự việc, đoàn trưởng ngắm nghía bức tranh không còn nguyên vẹn này thật lâu, suy ngẫm mãi mà vẫn không thể nào hiểu nổi. Kết luận duy nhất chính là, có thể người phụ nữ này trông giống vợ của Vương Bảo Thuyên. Mối nghi vấn này đã luẩn quẩn trong ông ta suốt mấy chục năm. Trong thời kỳ những năm 80 của thế kỷ 20, ông ta đã đặc biệt về quê của Vương Bảo Thuyên. Khi nhìn thấy người phụ nữ tên Dương Bảo Hoa, ông không thể nào liên kết được người phụ nữ gầy gò nhỏ thó này với người phụ nữ lõa thể trong bức tranh đó. Ông đứng trên vùng đất mà người chiến sĩ cách mạng Vương Bảo Thuyên thật thà chất phác đã từng sinh sống, giữa tiếng nhạc phát ra từ tiệm tạp hóa nơi đầu thôn, “Em đến bên cạnh tôi, mang theo nụ cười, cũng mang tới cả nỗi buồn phiền cho tôi”, hậm hực nói, xì, Vương Bảo Thuyên, cậu đúng là đồ điên.