← Quay lại trang sách

Truyện thứ 8 MỐI QUAN HỆ TAY BA

Nếu như cô chịu ở lại, có lẽ tôi sẽ nói cho cô biết: Lúc đó, khi Đằng Hiểu giơ tay về phía tôi, tôi vốn dĩ có thể kéo được cậu ấy lại, nhưng trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ khiến tôi đẩy cậu ấy xuống - tôi không thể để cậu ấy quay trở lại xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa.

***

Một cô gái, chen lấn trên chuyến xe buýt đông đúc đi về phía tôi, nói với tôi: “Anh cũng bắt chuyến xe buýt này đi làm à?”

Tôi không biết nên trả lời cô như thế nào, chỉ gật đầu “ừm” một tiếng. Rõ ràng cô rất không hài lòng với câu trả lời qua quýt này, thế nên rầu rầu nhìn đoàn người màu xám bên ngoài cửa xe. Xe buýt dừng lại giây lát tại một trạm, sau khi xe tiếp tục chuyển bánh, tôi nghe thấy cô nói: “Tôi cứ tưởng anh vẫn nhớ tôi chứ, Giang Á.”

Tôi không thể không quay sang, tỉ mỉ ngắm nghía cô. Đối với một người có thể nói chính xác được cả họ và tên của bạn, bạn bắt buộc phải thể hiện ra phép lịch sự cần thiết, cho dù bạn vốn chẳng nhớ nổi người đó là ai.

Phản ứng của tôi khiến cô trở nên hoạt bát: “Tôi tên Dương Tiểu Trúc”

“Hi, chào cô, Dương Tiểu Trúc.” Tôi tỏ vẻ như bừng nhớ ra, buông vòng bám trên xe buýt ra để bắt tay cô. Chính trong khoảnh khắc hai chúng tôi nắm tay, bác tài chợt thắng gấp, tôi không có chỗ bám víu ngã ngửa ra sau. Do quán tính, Dương Tiểu Trúc cũng lao người về phía trước, trán cô đập mạnh vào khóe miệng tôi.

Đây là lần tiếp xúc “thân mật” đầu tiên giữa chúng tôi.

***

Đối với một người va rách miệng bạn nhưng lại bị răng bạn vập rách trán, bạn rất khó có thể oán trách cô ấy, điều này ngược lại càng khiến chúng tôi trở nên thân mật hơn, thế nên tôi quyết định dùng thái độ tích cực để giải quyết vấn đề này. Tôi hẹn cô tối nay cùng ăn cơm, cô vui vẻ đồng ý.

Đó là một bữa tối thật vui vẻ. Dương Tiểu Trúc rất hài lòng với những đồ ăn tôi gọi ra, cũng ăn đầy hứng khởi. Nhưng điều khiến cô vui nhất hình như là nhìn tôi há miệng nhe răng ăn món cua rang cay, cô cười đến độ bong luôn cả miếng dán vết thương trên trán.

Theo như lời cô nói, có lẽ tôi là bạn học cấp III của cô, nhưng không phải cùng một lớp. Tôi thỉnh thoảng liếc nhìn đôi chân thon dài và khuôn ngực nhô cao của cô, nghĩ thầm, hồi cấp III, chắc chắn cô còn chưa phát triển toàn diện, nếu không, tôi sẽ không thể nào không có chút ấn tượng gì về cô như vậy. Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến việc tôi nảy sinh thiện cảm đối với cô. Hơn nữa, tôi cảm thấy cô cũng có cảm giác tương tự đối với tôi. Thế nên, sự việc cứ thể tiếp tục phát triển, thậm chí còn nhanh hơn bình thường một chút - khi đưa cô ấy về nhà, ở hành lang tối lờ nhờ, chúng tôi đã hôn nhau.

Nói ra thì, tôi là một người đàn ông khá truyền thống, cho nên, với tôi, việc hôn nhau đồng nghĩa với việc đã xác định một mối quan hệ. Dương Tiểu Trúc trở thành bạn gái của tôi, hay nói theo cách khác, tôi hiện giờ là bạn trai của Dương Tiểu Trúc. Cô không thể hiện phản đối trước sự xác định ngầm này, cho nên tôi coi như cô đã đồng thuận.

Thế nhưng, đối với hai người quen biết chưa đến 24 giờ đồng hồ đã xác định thiết lập mối quan hệ yêu đương, hồi ức và giới thiệu về quá khứ của chúng tôi có một điểm chung: cuộc sống của thời học sinh cấp III, điều này khiến chúng tôi dễ dàng tìm được đề tài chung để nói chuyện.

Chúng tôi nói về những tòa nhà cũ nát, sân vận động hoang vắng, giáo viên mình thích hoặc ghét, tôi đã vài lần hỏi cô tại sao lại biết tôi, cô luôn nói: “À, anh rất nổi tiếng. Mặc dù lời cô nói nghe có vẻ rất khiến người ta hài lòng, nhưng tôi có thể khẳng định đó không phải là lời nói thật. Bởi vì hồi cấp III, tướng mạo của tôi bình thường, học tập ở mức khá, cũng chẳng nhận được giải thưởng hay bị kỷ luật gì. Tôi không biết tại sao cô có thể nhận ra chính xác tôi giữa hơn 300 người bạn học cùng khóa. Huống hồ, tôi đã thay đổi khá nhiều so với hồi đó, bất luận là ngoại hình hay tính cách.

Nhưng dù thế nào, Dương Tiểu Trúc hiện giờ là bạn gái của tôi, đây là một sự thật không thể chối cãi. Chúng tôi cũng giống như tất cả những đôi trai gái yêu nhau, nghiêm túc thực sự. Khi đi làm thì nhắn tin, chat trên MSN, cùng ăn tối, cùng dạo phố, cãi cọ, thỉnh thoảng làm tình.

Tôi cảm thấy tôi cũng có thể coi là người bạn trai đạt tiêu chuẩn, ít nhất những việc mà người đàn ông cần làm trong mối quan hệ yêu đương, tôi có thể làm được quá nửa. Còn về Dương Tiểu Trúc, thì tôi lại không dám khẳng định. Cô cũng giống như bạn gái của những người khác, chọn quần lót cho tôi, làm nũng nói cho tôi biết thời gian đến tháng, cũng giống như bạn gái của những người đàn ông trưởng thành, không còn trinh. Điều khác biệt là, cô có thói quen đột nhiên mất tích.

Đúng vậy, tôi hình dung nó thành một loại thói quen. Tôi không nghĩ ra nổi còn có ai thích đột nhiên mất tích hơn Dương Tiểu Trúc. Bất cứ địa điểm nào, bất cứ trường hợp nào, cô đều có thể đột nhiên biến mất tăm. Ví dụ, chúng tôi đang ăn cơm, cô nói muốn vào nhà vệ sinh, sau đó một đi không trở lại. Có một lần thuê khách sạn, sau khi ân ái xong, tôi đi tắm, khi bước ra thì chỉ còn lại căn phòng trống không, ngoài tấm chăn bừa bộn và mùi nước hoa thoang thoảng, không còn bất cứ dấu vết gì chứng tỏ tôi vừa mới lên giường cùng với một người phụ nữ. Lúc đó tôi gọi điện thoại cho cô, luôn là không thể nào kết nối được, ngày hôm sau liên hệ được với cô, cô luôn đưa ra một lời giải thích, ví dụ công ty có việc đột xuất, người nhà làm mất chìa khóa không thể nào vào phòng được, vân... vân... Tôi từ nghi hoặc sang không biết phải nói gì, rồi chuyển thành coi đó như thói quen. Thực ra đây là một quá trình đáng thương, điều đáng thương hơn là, trong quá trình này, tôi nhận ra tôi đã yêu Dương Tiểu Trúc một cách si mê không tài nào thoát ra được.

Chúng tôi đều chưa già đến mức cần phải dùng rất nhiều thời gian để hồi tưởng lại những việc trong quá khứ, cho dù năm tháng thấm thoắt trôi đi, chúng tôi đã cùng trải qua quãng thời gian ba năm, nhưng hồi ức vẫn là một thứ rất ngắn ngủi. Không bao lâu sau, khi chúng tôi đã chẳng còn gì để nói khi hẹn hò. Thỉnh thoảng nói về hồi học cấp III hoặc là chuyện ở trường đại học, nhưng cả hai đều không mấy hào hứng. Tôi không hề muốn biết những chuyện trước đây của Dương Tiểu Trúc, hơn nữa, tôi tin, cô cũng có cảm giác tương tự.

Vào một buổi chiều, tôi và Dương Tiểu Trúc nằm trên chiếc giường đơn trong nhà cô, chúng tôi nhàn tản xem buổi biểu diễn của Thái Tần. Dương Tiểu Trúc nằm yên trong lòng tôi, dùng ngón tay nghịch ngợm mái tóc tôi.

Đột nhiên, cô khẽ hỏi tôi: “Ở lớp anh có phải là có một người tên Đằng Hiểu không?”

“Đúng vậy.” Tôi uể oải trả lời: “Em quen cậu ấy à?”

“Không quen.”

Trầm mặc một lúc, Dương Tiểu Trúc lại bắt đầu dùng móng tay cào nhẹ vào ngực tôi: “Bây giờ cậu ấy đang làm gì vậy?”

“Ai cơ?”

“Đằng Hiểu.”

“Điều này thì anh không thể nào trả lời em được.” Tôi gạt tay cô ra, bởi vì lồng ngực tôi đã thấy hơi đau rồi. “Đằng Hiểu đã mất 7 năm trước rồi.”

***

Đằng Hiểu là bạn học cấp I, cấp II, cấp III của tôi, hơn nữa, chúng tôi luôn học chung một lớp. Chúng tôi ở cùng một tiểu khu, cho nên hàng ngày đi học tan học, chúng tôi đều đi cùng nhau. Rất nhiều người đều cho rằng chúng tôi là bạn tốt, tôi cũng cho là như vậy. Hơn 10 năm trước, những người hàng xóm thường xuyên nhìn thấy Đằng Hiểu ngoáy tít mù cặp sách, miệng ngậm điếu thuốc, trong tay cầm một cành cây hoặc món đồ gì khác khệnh khạng bước vào trong tiểu khu, sau lưng cậu là một cậu bé thấp nhỏ, yếu ớt rụt rè, đó chính là tôi.

Trên thực tế, Đằng Hiểu lớn hơn tôi hai tuổi. Sự khác biệt giữa tôi và cậu cũng thể hiện trên hai phương diện, chiều cao, cân nặng, sức lực, thậm chí cả trên phương diện nhận thức về giới tính, tôi cũng đều thua xa cậu. Điểm duy nhất mà tôi mạnh hơn cậu chính là thành tích học tập, đây cũng là lý do mẹ Đằng Hiểu luôn yêu cầu cậu chơi cùng với tôi. Đằng Hiểu không hề bài xích tôi, bởi vì cậu đúng là cần tới sự giúp đỡ của tôi để đối phó với những bài tập về nhà phiền toái. Hơn nữa, trước mỗi kỳ thi, cậu đều yêu cầu tôi ngồi phía trước cậu. Đằng Hiểu có thể hoàn thành hết chương trình học của cấp III, phần lớn là công lao của tôi. Để báo đáp, cậu tự xung phong trở thành vệ sĩ của tôi. Trong trường học, luôn có một đám nam sinh cam tâm tình nguyện vây quanh cậu, còn có cả mấy bạn nữ lớn sớm nữa. Đây là một đoàn thể khiến giáo viên vô cùng nhức đầu, khiến học sinh sợ hãi, nói khoa trương một chút, gọi là “thế lực độc ác đen tối học đường”. Tôi dính như hình với bóng cùng một nhân vật cấp “đại ca” như vậy, đương nhiên không có ai dám gây sự với tôi rồi, thậm chí có người còn cho rằng tôi là nhân vật số 2 của đoàn thể này. Thực tế là, tôi không phải là người trong nhóm này, nhưng Đăng Hiểu thường xuyên dẫn tôi đi tham gia những cuộc tụ họp của họ. Buổi tụ họp của họ tập trung ở một nhà nào đó, xem lại buổi biểu diễn của Michael Jackson, hút thuốc, uống bia. Cuộc tụ tập thế này với học sinh cấp III thời nay, rõ ràng là vô cùng nhàm chán, thế nhưng với thời đại của chúng tôi thì thật là kích thích, phản nghịch, khiến ta ngưỡng vọng. Trong cuộc tụ tập đó, tôi là kẻ hoàn toàn khác biệt, thường xuyên ngồi ở một xó, lật giở bất cứ thứ gì có chữ, ôm một chai đồ uống rẻ tiền nhãn hiệu Kvas. Trông hình dáng bên ngoài và màu sắc của nó rất giống bia. Có một lần, tôi nhìn thấy chữ nồng độ cồn 1% ở vỏ chai, lập tức cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Về sau, tôi dần dần biết được vì sao Đằng Hiểu lại đưa tôi đến tham gia những bữa tụ tập như vậy, bởi vì khi cậu về nhà, có thể đường đường chính chính mà nói với mẹ cậu: “Con đi cùng với Giang Á”. Tôi có cảm giác như bị lừa dối, nhưng đến lần sau, tôi vẫn đi tụ tập, bởi vì dù sao tôi cũng chẳng có việc gì để làm. Cần phải biết rằng, đó là cái thời đại rảnh rỗi đến vô vị.

Đằng Hiểu trở thành đề tài mới của tôi và Dương Tiểu Trúc, điều này khiến cho chuyện tình đã có phần nhàm chán như sắp đến hồi kết của chúng tôi như được hồi sinh. Chúng tôi lại giống như trước, hẹn hò, ăn cơm, trò chuyện, dạo phố, làm tình. Đằng Hiểu chính là người mà chúng tôi bàn luận nhiều nhất, dù sao thì cảnh ngộ ly kỳ của bất cứ ai cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán thú vị của người khác, huống hồ cậu lại là người mà tôi rất thân quen, hơn nữa kết cục lại rất bi thảm.

Sáng sớm hôm sau ngày cậu vừa tròn 24 tuổi - cũng chính là ngày đầu tiên của tuổi 24, sau khi uống rượu, cậu ngã từ tầng 6 xuống, tử vong ngay tại chỗ.

Bất kỳ ai cũng sẽ nhớ rất rõ sự việc này, nhưng Dương Tiểu Trúc thì lại thể hiện ra sự đãng trí của mình. Cứ cách một quãng thời gian, cô lại có thể ở bất cứ trường hợp nào, ví dụ ăn cơm, rửa tay hoặc lúc đang ở trên giường đột nhiên hỏi tôi: “Đằng Hiểu chết như thế nào vậy?” Thế là tôi chỉ có thể chán nản nói lại hết lần này đến lần khác với cô: 24 tuổi, sau khi uống rượu, tầng 6, tử vong ngay tại chỗ. Dần dần, tôi cảm thấy việc này có khả năng không phải là do Dương Tiểu Trúc đãng trí, mà là sự nhầm lẫn trong ký ức của tôi. Tôi bắt đầu nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của mình, thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu tôi có từng nói với Dương Tiểu Trúc về cái chết của Đằng Hiểu hay chưa, đến nỗi vào lần tiếp theo Dương Tiểu Trúc đưa ra câu hỏi này với tôi, tôi sẽ phải nghĩ thật là lâu.

Dương Tiểu Trúc rất nhiệt tình giúp tôi hồi tưởng lại sự việc này. Đằng Hiểu đúng là đã chết rồi, đây là sự thật không thể nào phản bác được, vậy thì những chi tiết khác về cái chết của cậu ấy, chính là chân tướng sự thật mà chúng tôi cần tìm hiểu. Điều này khiến chúng tôi vô cùng hưng phấn, bởi vì nó đem đến cho tình yêu nhàn nhạt của chúng tôi chút cảm giác kích thích thần bí. Đôi khi, tôi thậm chí cảm thấy tôi và Dương Tiểu Trúc ở bên nhau là để cùng nghiên cứu về cái người đã qua đời đó. Đằng Hiểu ngồi giữa chúng tôi, dùng đôi tay vô hình đó của cậu nắm lấy tay tôi và Dương Tiểu Trúc.

***

Đằng Hiểu là kiểu người ở bất cứ đâu cũng khiến cho người khác chú ý, đặc biệt là vào đầu những năm 90 của thế kỷ 20. Lúc đó chúng tôi đều mới 16, 17 tuổi, đang trong giai đoạn phản nghịch, quan niệm về sự đúng sai còn rất mơ hồ. Cậu con trai suốt ngày chỉ biết cắm đầu học như tôi thì chẳng mấy ai buồn để tâm, còn người cả ngày dẫn theo một đám lưu manh lượn lờ khắp trường học như Đằng Hiểu thì lại là đối tượng được bao nữ sinh mến mộ. Họ giả vờ tỏ ra kiêu ngạo đi lướt qua Đằng Hiểu đang ngậm điếu thuốc lá, dùng khóe mắt liếc nhìn cậu. Sau đó tại một góc lại quay lại nhìn. Đằng Hiểu quá quen với kiểu nhìn chăm chú như vậy, thỉnh thoảng cũng nhìn lại, cho đến khi khuôn mặt đó đỏ lựng đến mang tai. Trong ấn tượng của tôi, bên cạnh cậu không bao giờ thiếu bạn nữ. Thứ Hai, ngồi ở bồn hoa ăn đậu phụ xiên với bạn nữ A, thứ Tư đã tươi cười rộn ràng với bạn nữ B ở chỗ xà đơn. Phàm là bạn nữ “có gì đó” với Đằng Hiểu đều sẽ trở thành đối tượng bị các nữ sinh khác cô lập trong một khoảng thời gian. Nhưng rồi họ lại nhanh chóng trò chuyện rôm rả cùng nhau. Tôi nghĩ, ban đầu là vì đố kỵ, về sau là do hiếu kỳ. Đằng Hiểu liên tục thay bạn gái bên cạnh, cho nên bất luận cậu đi đến đâu cũng đều gặp những ánh mắt ai oán. Cậu rất hài lòng về điều đó, cậu dùng thứ giọng điệu chán ghét để thể hiện sự đắc ý này:

“Ôi dào, mẹ kiếp, phiền quá đi!”

Khi cậu nói câu này, tôi và cậu đang đứng dưới vòi hoa sen trong nhà tắm công cộng. Tôi lướt nhìn phần lông rậm rạp ở phần thân dưới của cậu, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ quay mặt đi. Cậu bắt được ánh mắt của tôi, rồi lại nhìn của tôi, bật cười ha hạ.

Đằng Hiểu cố tình làm cho đời sống tình cảm của mình trở nên vô cùng hỗn loạn, biểu hiện như thể mình là cao thủ tình trường, nhưng tôi có thể khẳng định, lúc đó cậu ấy vẫn là trai tân. Bởi vì khi bên cạnh cậu là cô bạn gái K đi hình chữ bát, cậu mới hào hứng kể với tôi cảm giác lúc hôn.

Cậu nằm trên chiếc ghế đung đưa trong nhà mình, nói có cảm giác giống như ăn kẹo gôm. Nói xong, cậu đung đưa cót két cái ghế nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt mơ màng, liên tục chép miệng, phát ra tiếng cười khùng khục. Tôi cụp mắt giải bài tập hình học, nhưng không thể nào làm được. Về sau khi Đằng Hiểu chép bài tập về nhà của tôi, thật không ngờ cậu lại giải được, chúng tôi đều vô cùng ngạc nhiên.

***

“Kẹo gôm...” Dương Tiểu Trúc cắn ống hút, nhìn ra một chỗ nào đó bên ngoài cửa sổ, đột nhiên bật cười: “Ơ, đúng thật là cũng hơi giống”

Tôi búng tàn thuốc: “Giống gì mà giống? Trừ phi cậu ấy đã cắn vào lưỡi của cô gái kia.

Dương Tiểu Trúc cười nghiêng ngả, cuối cùng nói với vẻ rất nghiêm túc: “Chắc chắn là cắn rồi!”

Lần này đến lượt tôi cười.

***

Đây là một ngày âm u, tôi và Dương Tiểu Trúc bước ra khỏi nhà hàng ăn uống, quyết định đi xem phim Quả táo.

Đó là một bộ phim điện ảnh có cái tên và nội dung đầy mê hoặc. Trong rạp chiếu phim ẩm thấp, bốc ra mùi hormone. Chúng tôi ngồi trong phòng riêng, Dương Tiểu Trúc dịu dàng ôm lấy cổ tôi, từ từ thử hôn tôi, tôi cũng nhiệt tình đáp lại cô. Chiếc lưỡi của cô chầm chậm lượn quanh khắp khoang miệng tôi, như thể một con rắn nhỏ. Khi Phạm Băng Băng và Lương Gia Huy trên màn ảnh đang kêu gào cuồng nhiệt, tôi thò tay vào trong váy cô.

Cô lập tức đẩy tôi ra, đứng bật dậy, men theo lối đi tối đen, bước ra ngoài.

Tôi không biết cô đi đâu, tưởng rằng cô lại biến mất lần nữa, đúng lúc tôi đang cụt hứng chuẩn bị rời khỏi đó, cô quay trở lại, còn đưa cho tôi một túi nhỏ, đó là một gói kẹo gôm.

Mái tóc Dương Tiểu Trúc tỏa ra mùi của nước mưa, cô bóc gói kẹo đang cầm trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình, giữa luồng ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, cô chậm rãi nhai kẹo.

***

Tôi gắng gượng chuyển hai cái túi nilon sang cả bên tay trái, tay phải lỗi chiếc điện thoại di động từ trong túi áo ra.

“Alô?”

“Anh đang ở đâu vậy?”

“Gia Lạc Phú. Sao vậy, em tan làm rồi à?”

“Hi... hi, công ty điều em ra ngoài xử lý công việc, em có thời gian cả một ngày. Gia Lạc Phú ở chỗ nào vậy?”

“Ở ga phía bắc.”

“Vừa đẹp, em ở ngay gần đó, anh đợi em nhé!”

Năm phút sau, Dương Tiểu Trúc đã đứng ở trước mặt tôi, nhìn chăm chăm vào túi nilon trong tay tôi.

“Mua nhiều đồ thế.”

“Đúng vậy.”

“Anh về nhà à?”

“Không, đi đến viện dưỡng lão.”

“Viện dưỡng lão?”

“Đúng vậy, tháng nào anh cũng đến đó, em đi cùng không?”

Dương Tiểu Trúc do dự một lát, rồi gật đầu.

***

Bà vẫn không nhận ra tôi, cứ thế ngẩn người trên chiếc giường bừa bộn nhìn tôi chằm chằm, nước dãi nhỏ từ khóe miệng xuống tận trước ngực. Tôi lôi ra hộp cháo bát bảo, bật nắp, nhét vào trong tay bà. Bà tỉ mỉ nhận diện một lúc, khi nhận ra đó là đồ ăn, mỉm cười.

Tôi nhân khoảng thời gian bà ăn cháo bát bảo, dọn dẹp sơ qua căn phòng lộn xộn. Dương Tiểu Trúc đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn tôi. Tôi nhìn xung quanh một lượt, quả thực không có chiếc ghế thứ hai để ngồi, bèn hất cằm về phía chiếc giường đơn. Dương Tiểu Trúc nhìn chiếc ga trải giường bẩn lem nhem, không nhúc nhích.

Tôi cười với cô vẻ áy náy, lần lượt xếp đồ mang đến, rồi lại lột vỏ chăn, ga giường và vỏ gối, nói với Dương Tiểu Trúc: “Em để ý bà giúp anh một lát, đừng để bà đi lung tung là được.” Nói xong, tôi bèn đứng dậy đi vào phòng giặt.

Tôi đem đồ bẩn vào trong phòng giặt đồ, rồi lại lấy chăn ga gối sạch đã giặt từ tháng trước ra. Khi trở về phòng, tôi nhìn thấy Dương Tiểu Trúc đang chải đầu cho bà, mái tóc bạc trắng bù xù giờ đã nằm gọn gàng dưới đôi tay của Dương Tiểu Trúc, nhanh chóng biến thành một bím tóc đuôi sam.

“Có đẹp không?” Dương Tiểu Trúc bình thản hỏi.

***

Thực ra, lúc đó mẹ Đằng Hiểu đặt rất nhiều kỳ vọng vào tôi, hy vọng tôi có thể dẫn dắt cậu con trai cưng của bà cùng chăm chỉ học hành, tôn kính giáo viên. Từ sau khi bố Đằng Hiểu qua đời, người phụ nữ này toàn tâm toàn ý sống vì con trai. Bà cố gắng hết sức kiếm tiền, gia đình nhanh chóng trở nên khá giả, ở thời kỳ đó, là một việc rất hiếm có.

Lúc đó, tôi không hề hay biết mình còn gánh sứ mệnh thần thánh như vậy. Tôi không từ chối là bởi vì tôi không hề chán ghét việc ở bên cạnh Đằng Hiểu, điều này có thể đem đến cho tôi rất nhiều trải nghiệm sống thú vị. Khi ở bên Đăng Hiểu và cả những người bạn của cậu ấy, tôi là người kiệm lời nhất, việc này nghe ra có vẻ hơi sượng sùng, nhưng tôi lại không hề cảm thấy như vậy. Tôi có thể ở một bên, lặng lẽ quan sát từng người. Tôi thích nghe họ nói chuyện, nghe họ kể những chuyện xấu xa của ai đó, cùng trêu đùa nhau những câu thô tục. Và bất luận Đằng Hiểu nói gì, luôn khiến cho mọi người cười rộ lên. Tôi không thể không thừa nhận, cùng một sự việc, được nói ra từ miệng cậu ấy dường như thú vị lên gấp 100 lần. Hồi đó, dường như nắng thường xuyên chiếu rực rỡ, trong luồng ánh sáng chiếu vào ô cửa sổ, làn khói mỏng tang, bụi trần thấp thoáng lay động. Họ như thể là những nhân vật trong một bộ phim điện ảnh, lời thoại đơn giản, nét mặt khoa trương. Họ dốc toàn lực toàn tâm mà biểu diễn, tôi đứng bên, lặng lẽ thưởng thức.

Tôi là một khán giả đạt tiêu chuẩn, bởi vì mỗi đoạn thoại của họ, tôi đều khắc ghi trong lòng. Trở về nhà, lúc ngồi trên bàn ăn, tôi bất giác lôi những lời thoại đó ra cùng nhai với cơm, mẹ tôi thấy tôi vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm một mình, lấy làm lạ hỏi tôi sao vậy, tôi nói tôi đang học thuộc bài. Mẹ không thể nào tưởng tượng nổi trong đầu óc tôi lại có nhiều ngôn từ và hình ảnh xấu xa đến vậy.

Hồi đó, rất nhiều buổi chiều, đều trôi qua như vậy.

***

Dương Tiểu Trúc hẹn tôi đến công viên chơi. Lần trước khi tôi đến công viên hình như đã là việc xảy ra từ 10 năm trước, đi xem một cuộc triển lãm gì đó, trong ấn tượng chỉ có những cành cây khô khốc và lũ khỉ già nua yếu ớt. Cho nên tôi không hy vọng gì đối với nơi gọi là công viên của thành phố này.

Thế nhưng thực tế lại không phải như vậy, nó sạch sẽ và cũng náo nhiệt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi. Dương Tiểu Trúc cười rạng rỡ trước những trò chơi mới được lắp đặt, kéo tay tôi đòi chơi thử từng trò. Tôi cảm thấy hơi bối rối, hai người trưởng thành đã gần 30 tuổi cùng ngồi trong chiếc cốc cà phê xoay tròn chắc chắn trông rất ngốc nghếch. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra phần đông khách chơi là người trưởng thành, không biết họ muốn tìm lại điều gì.

Chúng tôi ngồi trong toa tàu nhỏ chạy men theo đường ray lao nhanh về phía trước, khi sắp lao ra khỏi đường ray liền có một khúc cua gấp. Chúng tôi ngồi trên chiếc tàu hải tặc đung đưa lên xuống. Chúng tôi lái chiếc xe điện đụng và đụng khắp nơi.

Dương Tiểu Trúc hưng phấn kêu thét lên. Tôi có thể cảm nhận thấy móng tay cô cắm sâu vào da tôi. Cùng với nhiệt độ tăng lên, mùi hương trên người cô cũng tỏa ra. Dương Tiểu Trúc mặc chiếc áo khoác gió màu đen trông giống như một bông hoa thược dược đang nở rộ.

Đúng là một cô gái hoạt bát tràn đầy nhựa sống.

Cuối cùng, chúng tôi đến chơi trò tháp rơi tự do, khi tôi vẫn còn đang do dự, Dương Tiểu Trúc đã mua xong hai vé. Sau khi thắt dây an toàn, tôi nhìn thấy Dương Tiểu Trúc nhét thứ gì đó vào miệng. Tôi hỏi cô là thứ gì, cô há miệng ra cho tôi xem, là mấy viên kẹo gôm. Tôi đang định nói với cô như vậy rất dễ bị hóc, cỗ máy tháp rơi rự do đã dâng vút lên cao.

Vút lên. Rơi xuống.

Khi trở lại mặt đất, tôi cuối cùng cũng không kìm nổi cơn buồn nôn. Khi tôi đang vịn tay vào tường mà nôn, Dương Tiểu Trúc luôn đứng bên cạnh vỗ nhẹ vào lưng tôi, một bàn tay khác của cô đã bị tôi nắm chặt. Tôi thật xấu hổ, cứ thế nắm chặt lấy tay cô không chịu buông ra, như thể cần phải dựa vào nó để kháng cự lại lực hút của trái đất.

Dương Tiểu Trúc nhìn tôi uống ừng ực nửa chai nước khoáng, cười tít mắt nói: “Chơi thêm một lần nữa nhé?”

“Không. Tôi lập tức buông tay cô ra.”

Khi đi đến cổng công viên, Dương Tiểu Trúc chợt kêu đau chân, muốn nghỉ một lát. Tôi nôn mửa xong cũng đã xụi lơ, bèn ngồi cùng cô ở chỗ bồn hoa. Cơn gió nhẹ đầu tháng 5, nhưng không hề trong lành, trong cơn gió mang theo mùi khói của những quán ăn vặt trước cổng công viên. Tôi và Dương Tiểu Trúc mỗi người mua một que kem, từ từ thưởng thức. Dương Tiểu Trúc ăn rất không chăm chú, từ đầu đến cuối cứ nhìn chăm chăm những chủ quán bán đồ nướng và bánh tráng. Tôi hỏi cô muốn ăn gì, cô lại không trả lời tôi, mà rút di động ra gọi một cuộc điện thoại. Mười phút sau, một chiếc xe tải nhỏ của ban quản lý thành phố lao vút tới, những chủ sạp quán ăn trước cổng công viên bỗng chốc tản mạn đi hết. Một cô gái mặc đồ dính đầy dầu mỡ chân đi chữ bát, bê lấy cái lò nướng nóng rực ra sức bỏ chạy, không ngờ bị vấp đổ nhào xuống đất, hai tay ấn phải đám than hồng, bật khóc ầm ĩ.

Dương Tiểu Trúc đã ăn xong kem, đứng dậy phủi tay nói, đi thôi.

***

Buổi tụ tập lần đó là vào một buổi chiều tháng 5. Tôi và những người bạn khác của Đằng Hiểu đều đang bận rộn cho kỳ thi tốt nghiệp cấp III, Đằng Hiểu cũng đang bận, cậu bận rộn làm thủ tục xuất ngoại. Nói cậu ấy bận, thực chất là mẹ cậu ấy bận mới phải, cho nên trong nhà cậu thường xuyên không có ai, thế nên nơi đó đã trở thành thiên đường của chúng tôi.

Đằng Hiểu nói với tôi không được tiết lộ thông tin cậu ấy sắp ra nước ngoài cho người khác biết. Lúc đó tôi cho rằng, cậu ấy không muốn làm cho mọi người buồn lòng vì sự việc này, đặc biệt là trong buổi tiệc sinh nhật 21 tuổi của cậu.

Tôi đương nhiên cũng tham gia bữa tiệc sinh nhật, còn tặng cho Đằng Hiểu bộ đề bài toán. Tôi đoán chắc cậu ấy chẳng dùng đến thứ này. Tôi không biết những người khác có cười nhạo món quà này không, bởi vì khi bắt đầu bữa tiệc, tôi đã cầm một chai Kvas ra ngồi ở một góc đọc sách. Tôi quá quen thuộc vị trí để sách ở trong nhà Đăng Hiểu, thường ngày khi cậu ấy chép bài tập về nhà của tôi, tôi ngồi bên cạnh đọc sách. Chúng tôi đã quen nhau 12 năm rồi, đây quả thực là một quãng thời gian rất dài, dài đến độ sách trong nhà cậu ấy đã được tôi đọc hết cả rồi. Tôi không tìm được cuốn nào chưa đọc, cuối cùng chui hẳn vào trong tủ tìm kiếm. Đến khi tôi ôm một chồng tạp chí bước ra, phát hiện trong bữa tiệc có thêm một người.

Đó là một cô gái, hình như do cô bạn tên K dẫn đến. Khi K giới thiệu cô gái này cho mọi người, vừa vặn một dãy lon bia lần lượt được bật mở. Giữa những âm thanh phụt phụt tôi chỉ nghe thấy mỗi từ “lớp trưởng”. Tôi có thể khẳng định được hai từ này là bởi vì lúc đó mọi người đều ồ lên đầy cảm thán, còn có người nhìn về phía tôi. Trong lòng tôi cũng vô cùng kinh ngạc, một lớp trưởng, sao lại cũng tham gia vào bữa tiệc kiểu này chứ? Tôi cúi đầu, cảm thấy cô lớp trưởng này chắc cũng sẽ giống thư ký đoàn tôi đây, ôm chai Kvas ngồi một góc đọc sách. Nhưng cô ấy lại không làm như vậy, mà ngồi giữa bọn họ, còn ngồi ngay cạnh Đằng Hiểu.

Trông cô vừa thẹn thùng vừa thận trọng, từ đầu đến cuối luôn cúi đầu. Từ góc tôi ngồi, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc thẳng xõa xuống. Tôi tưởng rằng có một cô lớp trưởng ở đây, bữa tiệc này chắc sẽ trở nên nhã nhặn hơn. Nhưng hình như mọi người đều không có suy nghĩ này, vẫn thoải mái thể hiện sự dung tục thô thiển của họ.

Đằng Hiểu, chuyện cười này cậu đã kể mấy trăm lần rồi. Tôi tự nhủ.

Xì, truyện cười này tục quá. Tôi thầm nghĩ.

Cô gái đó hình như lại không cảm thấy thế, mặc dù cúi đầu, nhưng qua đôi vai rung lên của cô có thể thấy, cô cười rất vui vẻ. Điều này đã khích lệ những người khác, thế là bầu không khí của bữa tiệc trở nên sôi động. Âm nhạc vang rền chói tai, từng lốc lon bia bật mở, dường như trên miệng mỗi người đều nhả ra khói thuốc. Qua làn khói dày đặc, tôi nhìn thấy tay Đằng Hiểu khoác lên vai cô gái đó, cô không hề phản đối. Tất cả mọi người cùng vỗ tay cổ vũ.

Tôi đột nhiên nhận ra, cô lớp trưởng đó thực ra cũng là người trong nhóm này, hoặc là đã trở thành người trong nhóm này rồi. Vậy thì, tôi cũng cần phải thể hiện ra sự khác biệt đối với cô. Thế nên, tôi thu ánh mắt lại, mang theo chút ai oán tiếp tục lật giở đống tạp chí trên tay mình.

Độc giả, Văn học thanh niên, Diễn giảng và tài ăn nói, Vũ khí hạng nhẹ...

Đột nhiên, một cuốn tạp chí màu sắc sặc sỡ xuất hiện trên tay tôi, trên bìa là hình ảnh một người phụ nữ ngoại quốc khỏa thân, hai chân giạng ra.

Tai tôi chợt ù đi, lập tức cảm thấy cả miệng và lưỡi đều khô khốc.

Tôi cầm một cuốn tạp chí khác che lên trên, tiện tay cầm chai Kvas, uống ừng ực một ngụm lớn, lén nhìn về phía bọn họ ở đằng kia, vừa vặn cũng nhìn thấy cô gái đó đang ngửa cổ uống bia, chiếc cổ mảnh mai của cô đã trở nên đỏ lựng, ngón tay út của bàn tay phải hơi cong lên.

Không có ai chú ý tới tôi. Tôi thận trọng lật mở tờ báo trong tay.

Nếu như tiếng ù trong tai một người quá lớn, anh ta sẽ không còn nghe thấy mọi thứ xung quanh nữa. Tôi cắn môi nhìn những cơ thể đang quấn lấy nhau, khẽ phát ra thứ âm thanh kỳ quái trộn lẫn giữa tiếng kêu rên và tiếng nguyền rủa. Tôi biết có điều gì đó không ổn với cơ thể mình, ánh mắt mơ hồ, toàn thân nóng ran không kìm được khẽ vặn vẹo.

Thì ra là như vậy. Thì ra là như vậy.

Đột nhiên, một loạt âm thanh rộ lên khiến tôi bừng tỉnh. Theo bản năng, tôi nghĩ mình bị phát hiện rồi. Tôi vội vàng gập tờ tạp chí lại, luống cuống định nhét nó vào nơi nào đó, mới phát hiện ra đối tượng của tiếng reo hò đó không phải là mình.

Là Đằng Hiểu, cậu ấy rõ ràng đã uống say rồi. Nhưng cô lớp trưởng bên cạnh cậu ấy có vẻ còn say hơn, hoàn toàn ngả hẳn vào Đằng Hiểu. Đằng Hiểu lảo đảo dìu đỡ cô, còn giơ một tay ra chào kiểu quân đội Mỹ với mọi người, trông dáng vẻ của cậu như thể một anh lính Mỹ hài hước chuẩn bị thực thi nhiệm vụ. Tôi biết nhiệm vụ của cậu chính là cô gái bên cạnh này. Giữa tiếng reo hò, Đằng Hiểu và cô lớp trưởng ôm nhau bước vào trong phòng ngủ, đóng cửa phòng lại thình một tiếng.

Nhân vật nam nữ chính đột nhiên biến mất trên vũ đài, thế nên, mọi người lập tức trở nên yên tĩnh, như thể đã mất đi tiêu điểm. Ánh mắt tôi và cô nữ sinh K gặp nhau, trong ánh mắt cô mang theo thứ gì đó thật kỳ quái, trông có vẻ như đang hưng phấn, nhưng lại giống như nỗi bị thương không thể nào che giấu được.

“Hi! Con mọt sách, cậu đang làm gì đấy?” Cô ta kêu lớn đầy khoa trương, cầm một lon bia lật đật chạy về phía tôi.

Cô ta đến quá nhanh, đến nỗi động tác nhét cuốn tạp chí xuống dưới mông của tôi mới thực hiện được một nửa đã bị cô ta ngăn lại.

“Xem cái gì thế? Bí mật thế!” Cô ta giành lấy cuốn tạp chí đó, chỉ lướt nhìn một cái, đôi mắt đã trợn tròn. Tiếp đến, cô ta kêu thét lên vẻ hưng phấn.

“Oa, ha ha, thì ra cậu đang xem thứ này!”

Mọi người đều vây tới, nhìn cuốn tạp chí đó rồi lại nhìn sang tôi mặt đang đỏ bừng, đồng thanh cười ồ lên.

“Ha ha, không ngờ cậu cũng như vậy!”

Bọn họ trong cùng một ngày phát hiện ra sự thực: lớp trưởng cũng có thể bị lôi vào phòng ngủ, thư ký đoàn cũng thích xem tạp chí sex. Tôi lập tức trở thành tiêu điểm mới của buổi tụ tập vừa mới bị trầm xuống. Chắc là bọn họ đều rất hiếu kỳ muốn xem xem thư ký đoàn sau khi xem tạp chí sex thì sẽ có phản ứng gì? Đột nhiên có một người kêu lên: “Cởi quần của nó ra!” Lời đề nghị này lập tức nhận được sự hưởng ứng của những người khác, mấy đôi tay liền thò về phía thân dưới của tôi kèm theo những tiếng cười khả ố. Đầu tôi chợt trở nên trống rỗng, chỉ biết ra sức chống cự. Tôi nhanh chóng bị đẩy xuống đất, quần cũng đã bị kéo tụt, tôi vặn vẹo người nằm úp lên phần nhạy cảm đã hơi dựng lên. Đột nhiên, tôi cảm thấy bị một bàn tay của ai đó chạm vào, tiếp đến liền nghe thấy tiếng cười vang của K: “Cương rồi, cương rồi!”

Tôi đau đớn cong người, đầu gối va vào chai Kvas, tôi nhặt lên, không kịp suy nghĩ quăng mạnh một cái. Cái chai choang một tiếng vào đầu ai đó, nhưng không vỡ toang rồi lộ ra từng mảng sắc nhọn như trong tưởng tượng của tôi, nhưng cũng đủ để khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn người sợ hãi. Tôi vội vàng bò dậy, kéo quần lên chạy ra ngoài.

Ngày hôm sau, tôi không đi học, ngày hôm sau nữa cũng không. Tôi viện lý do bị ốm. May mà nhà trường nhanh chóng cho học sinh lớp 12 được nghỉ, yêu cầu học sinh về nhà ôn tập. Tôi cũng không cần phải đối diện với bọn họ ở trường, tôi không thể nào tưởng tượng nổi cảnh tượng đó. Trên thực tế, tôi không còn gặp lại bọn họ, bao gồm cả K.

Trước kỳ thi tốt nghiệp cấp III, Đằng Hiểu ra nước ngoài. Tôi không đi tiễn cậu.

Vào một buổi chiều sau kỳ thi tốt nghiệp cấp III, tôi bất chợt nhớ đến cô lớp trưởng đó, không biết cô ấy sao rồi. Tôi đã không còn nhớ được dáng vẻ của cô nữa, trong ấn tượng chỉ còn cánh tay đỏ hồng quấn quanh cổ Đằng Hiểu mà thôi.

***

Tôi vừa nói rồi, 12 năm là quãng thời gian rất dài, thế nhưng dù ký ức có nhiều đến đâu thì cũng vẫn đến lúc phải kết thúc. Dương Tiểu Trúc đã nhanh chóng trở nên thân thuộc Đằng Hiểu giống như tôi, tình yêu của chúng tôi lại trở nên nhạt nhẽo chẳng có gì để nói. Thế là, vào một buổi chiều cuối tuần, tôi và Dương Tiểu Trúc hời hợt bàn luận xem nên có chút hoạt động gì, nhưng đều không mấy hứng thú với tất cả các kế hoạch. Tôi nghi ngờ tình yêu của chúng tôi sắp sửa lặng lẽ biến mất, thế nhưng tôi chẳng muốn làm gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi cái kết cục đó. Tôi và Dương Tiểu Trúc chậm rãi đi trên đường, không nắm tay, đi cách nhau chừng 30 cen-ti-mét. Đột nhiên có một chiếc xe buýt nhỏ đi vụt qua bên cạnh chúng tôi, rồi chợt dừng lại, chỉ nghe thấy tiếng người soát vé hét to: “Trường cấp III số 2, trường cấp III số 2, mỗi người một tệ, có chỗ ngồi...”

Dương Tiểu Trúc đang đứng cạnh tôi chợt nhảy bật qua dải phân cách đường giống như một con báo tráng kiện, lên thẳng chiếc xe buýt nhỏ.

“Đi nào!” Tôi nhìn thấy hàm răng cô sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, “Chúng ta đến đó!”

***

Kể ra thì từ sau khi tốt nghiệp cấp III, tôi chưa lần nào trở về trường cũ, nó trông vẫn giống y hệt như hồi tôi rời khỏi đó. Hôm nay là cuối tuần, cả ngôi trường vắng lặng. Tôi và Dương Tiểu Trúc đi vòng quanh sân vận động, nhìn tất cả những thứ quen thuộc xung quanh, cảm giác mình đã già đi rất nhiều.

Chúng tôi may mắn tìm được một ô cửa sổ không đóng, từ đó nhảy được vào trong hành lang của dãy lớp học. Trong ấn tượng của tôi, nó hình như rất rộng rãi, nhưng bây giờ thì lại có vẻ chật chội. Dương Tiểu Trúc hưng phấn đến độ hai mắt sáng rực, men theo cầu thang bộ nhảy chân sáo lên tầng 3.

“Nhìn này!” Cô thở dốc đứng trước cửa sổ một phòng học. “Đây là lớp của các anh.”

Tôi đứng ngay bên cạnh cô, phát hiện ra phòng học này đã không còn giống phòng học năm đó nữa, ngoài câu danh ngôn của các nhân vật nổi tiếng được treo ở bốn bức tường, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn mới. Tôi chợt trào dâng cảm giác hụt hẫng. Xem ra, rất nhiều sự việc nhìn vẻ bề ngoài tưởng là vẫn như cũ, kỳ thực đang lặng lẽ thay đổi.

“Đó là chỗ ngồi của Đằng Hiểu,” Dương Tiểu Trúc giơ tay chỉ về một góc nào đó trong phòng học, “Đó là chỗ của anh.”

“Không, anh ngồi hàng phía sau.”

“Ồ.” Cô lơ đễnh đáp lời, “Em muốn vào xem một chút.”

“Chúng ta đi thôi.”

Một chân của Dương Tiểu Trúc đã kê lên bậu cửa sổ: “Vì sao?”

“Hôm nay là sinh nhật anh.”

***

Sau tháng 7 năm đó, tôi bất ngờ cao lên mấy cen-timét, sau đó đỗ vào khoa Luật của một trường đại học trong thành phố. Tất nhiên, tôi đã rời khỏi cuộc sống trước đây, bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Sự việc này thoạt tưởng là một việc rất thương cảm, nhưng tôi lại không hề cảm thấy buồn bã. Giang Á, sẽ sống giữa một nhóm người không hề có liên quan gì với trước đây, đối với tôi, việc này mang lại cảm giác như được bắt đầu một cuộc sống mới.

Do tôi đột ngột cao lớn lên, quần áo trước đây đều không mặc vừa nữa, nên tôi đã có thêm nhiều quần áo mới. Mẹ tôi đã không còn can dự vào việc ăn mặc của tôi như trước nữa, tôi có thể tùy ý mua đồ mà mình thích. Mặc một chiếc áo phông màu đen, chiếc quần bò suông và giày thể thao Nike, tôi hoàn toàn không nhận ra được chính mình ở trong gương.

Tôi vẫn nhớ hồi học cấp III, giáo viên chủ nhiệm thường an ủi lũ học sinh mệt mỏi rã rời chúng tôi như sau: chờ lên đại học là có thể thả lỏng được rồi. Tôi đã triệt để thả lỏng. Sau khi rời xa gia đình, bắt đầu cuộc sống tập thể, cuối cùng tôi cũng đã có thể sống theo cách mình muốn rồi. Trong ngôi trường đại học này, không ai quen biết với cậu thư ký đoàn Giang Á thấp bé, kiệm lời, chỉ có một cậu sinh viên đại học Giang Á cao lớn cường tráng, hoạt bát hay nói, thậm chí còn có phần thô lỗ. Mỗi lần sau khi tắt đèn buổi tối, ký túc xá nam chính là phòng diễn thuyết đủ các loại truyện cười, tôi kể lại những câu chuyện tục tĩu đã nghe được từ chỗ bọn Đằng Hiểu. Khi những câu từ thô thiển nhảy ra khỏi miệng, tạo nên được tràng cười vang sảng khoái, tôi cảm thấy rất ngây ngất.

Tôi nhanh chóng học uống rượu, rồi lại đến hút thuốc. Hồi đó, hình như thứ chúng tôi làm nhiều nhất chính là hai việc này. Bởi vì tôi vui vẻ và hay chuyện, mỗi buổi tụ tập, tôi đều là nhân vật trung tâm. Tôi cũng có thể hào sảng nhét chai Kvas vào tay các bạn hướng nội, thoải mái trêu đùa ai đó. Từ trong ánh mắt khen ngợi và ngưỡng mộ, tôi nhìn thấy đôi mắt của thư ký đoàn Giang Á.

Vào một ngày cuối tuần, tôi từ trường trở về nhà. Trên thực tế, suốt bốn năm đại học, tôi rất hiếm khi về nhà. Trong căn phòng mà tôi đã sinh sống suốt 18 năm, tôi lại cảm thấy gò bó bất an. Khi đi đến cổng tiểu khu, một người hàng xóm lâu năm nhìn tôi hồi lâu.

“Trời ơi, chú cứ tưởng là Đằng Hiểu quay về rồi.” Ông nói thế này, “Các cháu giống nhau quá!”

Tôi gật đầu, đi tiếp, trở về nhà ăn bánh chẻo mẹ nấu. Khi ăn được một nửa, tôi chợt dừng đũa. Tôi nhận ra mình vẫn luôn suy ngẫm về lời nói của người hàng xóm đó, tôi cũng nhận ra, kỳ thực tôi đang sống theo phong cách sống trước đây của Đằng Hiểu. Nhưng tôi lại mau chóng tiếp tục ăn, bởi vì điều này cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Đăng Hiểu lúc này đây đang nằm ngủ trên chiếc giường ở phía tây bán cầu, cậu ấy không cần biết, cũng không thể nào biết được, ở Trung Quốc xa xôi, một người bạn từ bé cùng cậu lớn lên đang dần dần biến thành cậu.

Thực ra tôi có một bí mật mà Đằng Hiểu vẫn luôn không hề hay biết: sinh nhật tôi vào cùng một ngày với cậu. Mỗi lần sau khi tham gia bữa tiệc sinh nhật của cậu, tôi đều vội vã chạy về nhà đối diện với lời trách móc của mẹ. So với bữa cơm đạm bạc và lời chúc khô khan của bố mẹ (kiểu như chăm chỉ học hành, có chí vươn lên), tôi thích những làn khói mỏng tang, âm nhạc vang rền nhói tai, những lời nói tục tĩu sôi nổi, thậm chí là chai Kvas hơn. Lên đại học năm 3, cuối cùng bố mẹ cũng cho phép tôi được tổ chức sinh nhật bên ngoài. Thế nên tôi đặt một bữa tiệc ở một nhà hàng.

Sinh viên hồi đó rất thích tổ chức các loại tiệc tùng, có thể bỏ ra rất ít tiền mà lại được ăn ngon. Bố mẹ cho tôi một số tiền, không nhiều nhưng đủ để chi trả một bữa tối thịnh soạn, cho nên có rất nhiều người tham gia bữa tiệc. Tôi đương nhiên trở thành nhân vật chính ở đó, và những người khác cũng phối hợp khá ăn ý. Tôi tạo nên bầu không khí náo nhiệt, các bạn nam ăn nói thoải mái, các bạn nữ tươi cười như hoa. Tôi thư thái dựa vào ghế, tay kẹp điếu thuốc, nhìn mọi người cùng trêu đùa, thỉnh thoảng pha trò với mọi người, tiếp rượu tất cả những ai đến chúc. Một cô gái mà trong lòng tôi đã thầm ưng ý từ lâu định vào nhà vệ sinh, khi đứng dậy liếc nhìn tôi một cái. Tôi cũng lập tức đứng lên theo. Mọi người cùng cười ồ lên, khi bước ra khỏi cửa, tôi chợt quay lại hành lễ theo phong cách quân đội Mỹ, khiến cho tiếng cười càng rộn ràng.

Trong hành lang, cô gái đã ngà ngà say, loạng quạng bước về phía tôi, tôi thuận đà ôm cô vào lòng, giờ đây tôi đã quá quen với những chuyện này rồi. Tôi gọi cô là C.

Tôi ở phía bên ngoài nhà vệ sinh vừa hút thuốc vừa chờ đợi món quà sinh nhật của mình, trong lòng thầm tính toán xem lát nữa đưa cô đến quán bar trước hay là đưa thẳng đến khách sạn thuê phòng luôn. Đúng lúc này, tôi nghe thấy có người gọi mình.

“Giang Á!”

Tôi quay sang, Đằng Hiểu đang đi về phía tôi, thoải mái vỗ vào đầu tôi một cái.

Tôi nhìn cậu ấy, cậu như thể trực tiếp tới từ sân bóng rổ NBA hoặc “CSI” hoặc là những khung cảnh mang ký hiệu của nước Mỹ. Cậu ấy càng cao hơn, gần như cao đến 1m90, và cú vỗ vào đỉnh đầu, dường như khiến tôi bị thấp đi vài phân.

“Sao cậu lại ở đây?” Tôi hơi lắp bắp.

“Hôm nay là sinh nhật tôi mà.” Cậu lại vỗ mạnh tôi một cái nữa, “Cậu quên rồi à?”

Mấy người từ trong phòng ăn đặt riêng cạnh đó bước ra, nói với Đằng Hiểu: “Black, chúng tôi đi Cashbox hát, cậu thì sao?”

“Lát nữa tôi đi. Các cậu đi trước đi.”

C rụt rè bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Đằng Hiểu cao lớn vững chãi như tòa tháp sát bên cạnh tôi, bèn ngẩn người.

“Đây là bạn của anh - Đằng Hiểu, đây là...” Tôi đột nhiên không biết giới thiệu C như thế nào.

“Your girlfriend?” Cậu nheo mắt quan sát C, đó là ánh mắt mà tôi đã quá quen thuộc, “Ha ha, Giang Á bé nhỏ của chúng ta đã lớn rồi.”

Black hoặc Đằng Hiểu ôm lấy cả tôi và C. “Đến chỗ cậu, cùng happy nhỉ!”

***

Bạn bè tôi đều rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của nhân vật để mái tóc xoăn, đeo dây chuyền vàng to đùng, trên người toàn đồ Mỹ. Và điều khiến Đằng Hiểu kinh ngạc lại là chiếc bánh ga tô sinh nhật trên bàn, cậu ấy nhìn dòng chữ trên bánh: “Chúc mừng sinh nhật Giang Á”, quay sang hỏi tôi: “Hôm nay là sinh nhật cậu à?”

"Ừ."

“Sao chưa bao giờ cậu nói với tôi điều này?” Đằng Hiểu cầm một chiếc ly lên, rót đầy bia, “Nào, chúng ta cùng cạn ly chúc mừng sinh nhật của cậu trai tân này nhé!”

Câu nói mang theo mùi vị từ đất nước khác khiến mọi người cười ồ lên, mấy bạn nữ thoáng đỏ mặt, nhưng xem ra rất hưng phấn. Tôi cũng cười, uống cạn bia trong cốc.

Đằng Hiểu nhanh chóng thay thế vị trí trung tâm của tôi trong bữa tiệc. Nếu so với Giang Á - cậu nam sinh suốt 22 năm qua chưa từng rời khỏi thành phố này, thì Black vừa trở về từ bờ bên kia đại dương rõ ràng có sức hấp dẫn hơn hẳn. Cậu ấy dùng thứ tiếng Trung không mấy lưu loát kể lại những chuyện thú vị trong tuổi thơ của chúng tôi, tôi nghe giọng nói đó giống giọng Đài Loan, nghe thật buồn nôn. Thế nhưng những người có mặt tại đây lại không hề thấy phản cảm, họ đều tha thiết muốn biết cuộc sống ở Mỹ như thế nào, như thể là một giấc mơ xa vời được một vị thiên sứ đột nhiên đưa đến trước mặt họ, cho dù cậu tên là Black.

Tôi lặng lẽ hút thuốc, bia uống vào trong miệng lại như thể mang vị của Kvas. Tôi biết rất rõ, khi phiên bản giả mạo gặp phiên bản thật, giống như là Abibas gặp Adidas, Nlke gặp Nike, huống hồ phiên bản thật còn cao lớn nhường này.

Tôi chú ý thấy từ sau khi Đằng Hiểu bước vào, ánh mắt C chưa từng rời khỏi khuôn mặt cậu ấy.

Đằng Hiểu kể câu chuyện cậu từng làm khi còn nhỏ, đó là một câu chuyện mà tôi thường xuyên nhắc tới, chỉ có điều, tôi đã chuyển nhân vật chính sang thành bản thân mình, đã từng khiến mọi người vui vẻ hào hứng trong một khoảng thời gian dài. Nội dung mà Đằng Hiểu kể đương nhiên là phiên bản thật rồi. Mặc dù tôi cúi đầu, nhưng cũng có thể cảm thấy ánh mắt của vài người liếc về phía tôi.

“Muộn quá rồi, giải tán đi.” Tôi đứng dậy, nói.

Mọi người có vẻ vẫn còn lưu luyến, nhưng cũng không ai lên tiếng phản đối. Khi thanh toán, tôi phải dùng phương thức vô cùng gay gắt để ngăn Đằng Hiểu rút ví ra, chắc là khuôn mặt cau có của tôi đã làm cậu sợ.

C rất tự nhiên trao đổi số QQ với Đằng Hiểu, sau đó bắt taxi đi cùng với các bạn khác quay về trường, Đằng Hiểu giữ vai tôi lại, không cho tôi đi.

“Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi, bao năm không gặp rồi.”

***

“Em biết.” Dương Tiểu Trúc bình thản nói: “Giúp em nào, để chúng ta nhảy vào trong”

Quay trở lại căn phòng học quen thuộc, đương nhiên phải tìm đến chỗ ngồi trước đây của mình. Tôi vuốt ve những chiếc bàn ghế mới tinh, như thể cậu học sinh rụt rè yên tĩnh của 10 năm trước lại quay trở lại với tôi của ngày hôm nay.

Dương Tiểu Trúc ngồi vào ghế bên cạnh chỗ ngồi của Đằng Hiểu, có một lúc, tôi cứ tưởng Dương Tiểu Trúc đang nhìn tôi, khi tôi quay đầu lại mới phát hiện ra cô đang nhìn chăm chăm vào khoảng không bên cạnh.

“Em đang nhìn gì vậy?”

Dương Tiểu Trúc ồ một tiếng như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cúi đầu lục lọi trong túi.

“Sao em biết hôm nay là sinh nhật anh?”

“Thì cứ thế biết thôi.” Cô lơ đễnh nói, thoắt cái, đã lôi một chai Chivas từ trong túi ra, “Sinh nhật vui vẻ!”

Tôi rất ngạc nhiên, tiếp đến còn đoán xem cô có mang theo cả ly, gà rán gì đó nữa không, thế nhưng không thấy. Thế là chúng tôi chỉ có thể cầm cả chai rượu, mỗi người thay nhau uống một ngụm.

Chúng tôi ở rất xa nhau, cách một lối đi ở giữa và chỗ ngồi của Đằng Hiểu, cho nên mỗi lần đưa chai rượu cho nhau đều phải vươn tay. Tôi đề nghị cô sang ngồi cạnh, Dương Tiểu Trúc từ chối. Chúng tôi lặng lẽ uống hết quá nửa chai, tư thế uống rượu của Dương Tiểu Trúc rất đẹp, ngón tay cong cong hình hoa lan. Chẳng bao lâu, khuôn mặt của cô đã đỏ rực như ráng chiều, còn tôi thì lại càng uống càng trắng bệch.

“Ợ…..”, cô không chút ngại ngùng ợ hơi rượu lên một tiếng, “Hãy kể cho em về Đằng Hiểu đi. Khi anh ấy ngồi ở vị trí này thì có dáng vẻ như thế nào?”

Tôi không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô hồi lâu, Dương Tiểu Trúc không hề né tránh ánh mắt tôi, sau khoảng một phút, cô làm mặt hề, bật cười một tiếng, giơ tay ra lấy chai rượu. Tôi giành lấy chai rượu trước cô một nhịp, Dương Tiểu Trúc cầm hụt.

“Anh làm gì thế?” Bộ dạng say rượu nũng nịu của cô rất đáng yêu.

“Em biết rất rõ, anh cũng biết rõ, giữa chúng ta còn có một người.” Tôi ngừng lại, “Là Đằng Hiểu, phải không?”

Trên mặt Dương Tiểu Trúc lộ ra thần sắc kinh ngạc, cô liền nhìn sang chỗ ngồi trống ở bên cạnh, đột nhiên cười lớn, như thể vừa nghe thấy một câu nói buồn cười và hoang đường.

“Em, anh, và cả anh ấy, một người chết à?” Cô cười sằng sặc như không thở nổi, “Mối quan hệ tay ba à?”

“Đúng vậy.” Tôi đột nhiên cũng không kìm nổi, bật cười, “Em đang yêu đương với bọn anh.”

Dương Tiểu Trúc càng cười điên cuồng hơn, ngả rạp người xuống bàn cười rung cả mặt bàn. Tiếng cười vang vọng trong căn phòng trống không, cứ thế to dần lên, cuối cùng, thật không ngờ lại tạo ra âm thanh vang rền chói tai. Đầu tôi vô cùng đau nhức giữa tiếng cười sằng sặc của Dương Tiểu Trúc.

Đột nhiên, tiếng cười chợt ngừng bặt, Dương Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt đỏ bừng.

“Anh có biết không, 10 năm trước, việc em mong muốn thực hiện nhất chính là ngồi ở đây.”

Tôi đang định lên tiếng, Dương Tiểu Trúc giơ một bàn tay ngăn tôi lại, “Em chỉ muốn hỏi anh một việc, Đăng Hiểu có...” Cô nghẹn ngào, “... có từng nhắc đến với anh về một cô gái tên là Dương Cảnh Như không?”

“Không” Tôi lắc đầu, “Cho đến lúc chết cũng không.”

“Dựa vào đâu mà anh có thể khẳng định như vậy?” Dương Tiểu Trúc chợt đứng dậy hét lên, “Dựa vào đâu!”

“Bởi vì vào cái đêm mà Đằng Hiểu ngã chết,” tôi nhìn Dương Tiểu Trúc đầu tóc rối bù, “Chính anh đã ở bên cạnh cậu ấy.”

“Anh nói gì cơ?” Dương Tiểu Trúc đang gào thét chợt ngẩn người.

Tôi đứng dậy, bình tĩnh nói: “Em đi với anh!”

***

Tôi và Đằng Hiểu xách theo một lốc bia, bắt taxi đi đến trường cấp III số 2. Chúng tôi nhảy từ cửa sổ không đóng cửa nhà vệ sinh vào, đi lại trong hành lang của dãy lớp học.

“Cậu có biết không?” Đằng Hiểu hào hứng đi qua từng căn phòng học tối thui, “Khi ở Mỹ, tôi thường xuyên mơ thấy nơi này.”

“Ồ."

“Tôi cũng thấy rất lạ,” cậu quay người lại nhún vai, hai tay xòe ra, “tôi cũng đã học ở khá nhiều ngôi trường, tại sao lại cứ ghi nhớ không quên ngôi trường này.”

“Ồ."

“Ha ha, Giang Á, sao cậu vẫn giữ bộ dạng cũ thế?” Cậu ấy bước lại gần tôi, đập mạnh vào vai tôi, “Con một sách khù khờ.”

Tôi cảm thấy trước mắt tôi tối đen, Đằng Hiểu cao lớn dường như đã che hết toàn bộ ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, lập tức khiến tôi cảm thấy khó thở.

“Chúng ta đi thôi,” tôi lùi lại nửa bước, “muộn quá rồi!”

“Ha ha, không phải chứ?” Đằng Hiểu cười lớn, “Chắc không phải là cậu vẫn sợ bị mẹ mắng đấy chứ? Come on, old chap” [7] , chúng ta tìm chỗ nào để uống đi.”

Nói xong, cậu nhấc chân đi về phía đầu bên kia hành lang, tôi như thể bị một bàn tay vô hình dắt đi, xách lốc bia, đi theo cậu ấy.

Trong phòng chứa nước có một gian để đồ lặt vặt, Đằng Hiểu thông thạo đi tới mở cửa, tìm thấy một chiếc thang dựng ở góc tường nham nhở lộn xộn, cậu ấy giẫm lên từng bậc thang mở được một cánh cửa sắt thông lên tầng thượng, ánh trăng lành lạnh liền rót xuống.

“Ha ha, thật không ngờ đã bao năm rồi mà họ vẫn lười khóa nó lại.”

***

Tôi và Đằng Hiểu ngồi trên sân thượng đón gió thổi hiu hiu, Đằng Hiểu hít hà bầu không khí tươi mới buổi đêm, nói vẻ mãn nguyện: “Hồi còn đi học, mỗi lần tôi cảm thấy buồn bực, thường trốn lên đây hóng gió. Có lần ngủ được luôn đến tận lúc tan học mới tỉnh dậy.”

Những tháng ngày Đằng Hiểu đột ngột biến mất, như thể chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, tôi nhìn con người bên cạnh mình đây, không thể nào nói rõ được là thân thiết hay chán ghét, hoặc là cả hai. Chúng tôi mở bia ra, ngồi bên mép sân thượng, ngắm nhìn sân vận động im ắng, từ từ uống ria. Cậu ấy đã uống quá nhiều rồi, lảm nhảm nói về những chuyện cũ, như thể một ông lão đã có tuổi tha thiết muốn chứng minh trí nhớ của mình. Qua ánh trăng, tôi nhìn thấy trên gương mặt cậu ấy có chút thương cảm, nét mặt này khiến tôi cảm thấy lạ lẫm, lại khiến tôi lập tức nhận ra, trong quãng thời gian dài đằng đẵng này, thực ra rất nhiều thứ chưa từng rời xa. Chúng tôi vẫn quay lại, thậm chí có khi còn chưa từng rời đi. Tôi vẫn là tôi, Đằng Hiểu vẫn là Đằng Hiểu, chúng tôi đều không hề thay đổi.

“Gặp lại cậu, thật là vui!” Đằng Hiểu xoay tròn lon bia trong tay, ánh mắt mơ màng. “Bạn bè hồi đó, nhiều người đã rời đi rồi, chỉ còn cậu vẫn ở đây.”

Tôi cười: “Khi nào cậu quay về bên đó?”

“Cậu có biết không? Ba năm qua tôi sống rất không vui.” Cậu ấy lẩm bẩm, “Không có người thân, không có bạn bè. Tôi phải mất đúng hai năm mới vượt qua được cánh cửa ngôn ngữ. Nhưng tôi phát hiện ra mình vốn không thể nào hòa nhập được với nước Mỹ, ánh mắt của người ta nhìn cậu đều là từ trên cao nhìn xuống. Hồi đó, có nằm mơ tôi cũng mong muốn được quay về, không cần thức khuya dậy sớm, không cần quan sát sắc mặt của người khác, ngày ngày cười đùa hi ha với cá