← Quay lại trang sách

Chương 4 BÀI CA LY ĐẢO

Người có thể giấu một túi tiền và ba thẻ ngân hàng trong ống thoát khí ở hành lang ngoài Hạ Quả ra chắc chẳng có ai.

Bạn gái kéo vali, Tiểu Cung từ từ trèo lên trên gỡ nắp ống thoát khí ra. Ngay khi cậu cho tay vào đã sờ thấy một túi gì đó căng phồng, sung sướng nói “Phát tài rồi”.

Ba ngày trước, khi Tiểu Cung đang ở căn nhà của Anne ở đảo Hoàng Tử Edward, định giơ điện thoại lên chụp một bức hình du lịch ngớ ngẩn với bạn gái thì trên màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi của Hạ Quả.

Có lẽ theo bản năng, Tiểu Cung bỗng thấy tim mình đập mạnh. Những cuộc điện thoại của Hạ Quả thường không có chuyện gì tốt đẹp cả.

“Chị đang ở trước căn hộ của cậu.”

“Cái gì?”

“Nhanh về đây ngay?”

“Cái gì?”

“Cái gì là cái gì? Chị đang trước căn hộ của cậu ở Quebe. Cậu ở đâu?”

Ký ức của cậu lờ mờ quay trở về đêm mười mấy năm trước, Tiểu Cung đang quấn chăn nằm trong ký túc thì bị gọi đến phòng điện thoại, Hạ Quả nói “Chị đang ở sau ký túc của cậu, mau ra đây.”

“Em đi du lịch rồi, có phải chị định nghỉ ngơi một thời gian sau concert không? Tìm khách sạn nào ở tạm đi đợi em về.”

“Bây giờ chị sẽ để một khoản tiền vào trong ống thoát khí ngoài hành lang, khi nào cậu quay về thì nhớ lấy. Tiền cho cậu tiêu, nếu người khác lấy mất thì kệ cậu. Còn nữa, chị sẽ biến mất một khoảng thời gian, báo chí nói gì cũng đừng quan tâm, cũng đừng tìm chị, cậu biết chị đang ở chỗ nào đó vui vẻ là được rồi.”

“Này, không phải là tiền phạm pháp gì chứ? A lô a lô?”

Lời của Tiểu Cung chưa nói xong Hạ Quả đã tắt máy, gọi lại thì đã không còn liên lạc được. Tiểu Cung không nói thêm lời nào lôi bạn gái đi mua vé quay về. Cậu biết liên quan đến tiền và biến mất, Hạ Quả từ trước đến nay chưa từng nói đùa.

Hạ Quả đến khu rạp chiếu phim khi cô mười một tuổi. Trước đó cô là một đứa trẻ hoang dã cả ngày chạy chân trần trên hòn đảo xa xôi của Nặc Thành - Ly Đảo.

Hoang dã đến mức nào? Nói đơn giản là lớn lên như cá, thời gian bơi dưới nước còn nhiều hơn đi trên mặt đất. Cơ thể mềm dẻo linh hoạt như không xương, uốn lượn theo sóng biển.

Bầu trời trong ký ức của cô luôn được ngăn cách bởi một lớp nước lấp lánh. Cô có thể nín thở thật lâu trong nước, bắt một con nhím biển rồi dùng hòn đá sắc lạnh bên bờ biển tách chúng ra, ngóc đầu lên rồi cho vào miệng nuốt chửng. Hương vị tươi ngon trơn tuột của món nhím biển sống ấy ngoài Ly Đảo ra chẳng ở đâu có thể có được.

Cô còn có thể hát trong nước, chỉ có điều ngoài cô ra chẳng có ai nghe thấy, vì vậy dĩ nhiên chẳng ai tin điều đó.

Mỗi khi hát trong nước, nước xung quanh lại tạo thành những vòng xoáy nhỏ bao quanh người cô. Và dĩ nhiên vẫn chẳng có ai nhìn thấy được và vẫn chẳng có ai tin.

Ánh mặt trời tràn ngập khắp nơi, những cơn bão nhiệt đới ầm ầm kéo đến và tính khí của biển cả thì thất thường, tất cả những điều đó đã kết thúc vào tháng Sáu năm cô mười một tuổi. Ngày hôm ấy ba mẹ cô vẫn ra khơi đánh cá như thường lệ nhưng chẳng bao giờ trở về nữa, Hạ Quả cứ như vậy trở thành cô nhi.

Nửa tháng sau vào một buổi sáng sương mù, dì của cô đã lên chiếc thuyền này ra đảo hai lần, thu dọn đồ đạc rồi đưa cô về Nặc Thành.

Ấn tượng đầu tiên của cô về Nặc Thành đó là những bông hoa phượng đỏ bị trận mưa tháng Sáu làm rụng đầy trên mặt đất. Cả một con đường đỏ chói giống như chiếc gương lớn phản chiếu hình ảnh bên trên vậy. Cô cẩn thận nhón từng bước chân trên nền đất, sợ làm vỡ tấm thủy tinh phản chiếu những cánh hoa tươi.

Sau này, cô được kể về chuyện nhà Thù Du, cô gái ngoan ngoãn có thành tích học tập tốt nhất trong khu, cô và Diana như hình với bóng luôn bên cạnh nhau. Nghe nói ba cô bị chết đuối trên biển, thi thể được sóng đánh dạt vào bờ. Khi mới biết chuyện cô có chút ghen tị với Thù Du, mọi người đều nói người chết đuối trên biển cuối cùng cũng sẽ được sóng đánh dạt vào đất liền, nhưng tại sao ba mẹ cô lại không.

Nhưng suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy rằng mình may mắn hơn Thù Du, bởi vì cô có đủ lý do để tin rằng ba mẹ cô đang sống tốt tại một nơi nào đó, chỉ là họ không có cách nào để quay về.

Hạ Quả luôn thích giả thuyết phía sau hơn. Sau này lớn lên, cô bị một người cô yêu say đắm phản bội, cô cũng hy vọng anh sẽ sống tốt ở một nơi nào đó, có yêu cô hay không cũng không quan trọng. Ngược lại với một số người, thà đối phương chết đi còn hơn để họ đi mất, thì Hạ Quả rất dễ quên.

Giữa những đứa trẻ trong khu rạp chiếu phim, Hạ Quả chẳng giống ai. Có lẽ do sống giữa thiên nhiên khắc nghiệt tại đảo, cô cũng giống như những loài thực vật hoang dã với sức sống vô cùng mãnh liệt. Cơ thể cao cao, gầy gầy nhưng vô cùng dẻo dai, như thể khi gió thổi cô sẽ biến thành những đường lượn sóng mềm mại uốn lượn, rồi tan biến thành những chấm nhỏ. Tiểu Cung tận mắt nhìn thấy, vào những ngày trời nổi gió, cô đón nhận chúng, lao vào chúng, chạy thật nhanh rồi biến mất.

“Chị đâu rồi?”

“Gì cơ?”

“Em vừa không thấy chị, chị đi đâu vậy?”

Lần nào Tiểu Cung cũng hỏi như vậy, còn Hạ Quả lúc nào cũng nhún vai nói “vòng xoáy”.

Tiểu Cung từng cho rằng Hạ Quả lừa mình, nhưng dần dần cậu cảm thấy cô nói thật. Bởi vì Hạ Quả chẳng bao giờ cười, cũng chưa bao giờ nói đùa, cũng không nói những lời thừa thãi. Những từ cô nói nhiều nhất là “ừ”, “không phải”, “cút”.

Có người chế giễu cô là thổ dân không biết nói chuyện, cô cũng chẳng thèm nhìn người ấy, như thể chẳng từ nào có thể lọt được vào tai cô.

Cứ đến tiết bơi lội Hạ Quả lại mạnh mẽ lao xuống nước, như một loài sinh vật biển được thả trong làn nước ngọt có mùi khử trùng nồng nặc, mạnh mẽ rẽ nước làm đôi tạo thành những cơn sóng dữ dội, hít một hơi đã bơi hết một vòng bể. Nam sinh vỗ tay tán thưởng, nữ sinh la hét dữ dội, nhưng Hạ Quả như thể chẳng nghe thấy, lên bờ hất tóc rời đi.

Tiểu Cung luôn cảm thấy Hạ Quả đúng là một “vòng xoáy”. Dù là khen ngợi hay khiêu khích, bất luận bạn “ném” vào cô thứ gì chúng cũng đều biến mất, đừng mong sẽ có bất kỳ phản hồi nào.

Nói năng đơn giản, ăn mặc cũng đơn giản. Mỗi năm Nặc Thành có hơn hai trăm ngày trời nắng nóng, mùa hè dài đằng đẵng như thể chẳng bao giờ kết thúc. Hạ Quả chỉ có hai chiếc áo phông cổ tròn đen và trắng đã đủ dùng cho hơn nửa số ngày đó trong năm. Mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, tự nhiên để lộ vầng trán cao rộng, phản chiếu ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ.

Ở những năm tháng mà rất khó để tìm bạn, nhắc đến Hạ Quả, mọi người thường nói, “em gái Ly Đảo đó hả, cô ấy không có bạn.” Có bạn hoặc không có bạn, con người chỉ phân thành hai loại đó. Nhưng lại chẳng ai nghiêm túc nghĩ xem, rốt cuộc là mọi người không thích làm bạn với Hạ Quả hay cô không muốn kết bạn với mọi người.

Không phải Hạ Quả không có bạn, Hạ Quả có một người bạn đặc biệt duy nhất, bí mật này chỉ có Tiểu Cung biết.

Dì của Hạ Quả, cũng chính là mẹ ruột của Tiểu Cung. Bà rất tốt với cô, ví dụ khi cậu mắc lỗi bà sẽ đánh cậu rất đau nhưng chưa từng động đến Hạ Quả; điểm thi của cậu không tốt cũng sẽ phải chịu phạt một trận, nhưng dù Hạ Quả có đem về một ba lô toàn điểm không đạt cũng sẽ được bà nhẹ nhàng an ủi; hầu như tất cả những thứ cậu muốn đều sẽ bị từ chối, nhưng Hạ Quả cứ lắc đầu không cần lại nhận được hàng tá đồ trước mắt.

Vì chuyện này mà cậu đã giận dỗi mẹ không ít lần, những lần đó cậu đều ấm ức nước mắt ngắn nước mắt dài. Thậm chí cậu còn cho rằng Hạ Quả mới là con ruột của ba mẹ mình, tức giận bỏ nhà ra đi, nhưng cái “bỏ nhà ra đi” của cậu đó là đến nơi làm việc của ba A Cách - rạp chiếu phim. Kết quả là cứ đến giờ ăn tối là lại bị Hạ Quả lôi về nhà.

Cậu gây sự với Hạ Quả suốt dọc đường nói không muốn về, cho dù cô có hỏi như thế nào cậu cũng không chịu nói ra nguyên nhân.

Đó là một ngày trời lác đác mưa, Hạ Quả kéo cánh tay mũm mĩm của cậu nói, chị đưa cậu đến một nơi, sau đó cậu nói cho chị biết tại sao cậu không muốn về nhà.

Tiểu Cung do dự một lúc rồi hỏi: “Đi đâu?”

“Đồng ý hay không?”

“Có vui không?”

“Đồng ý rồi nói tiếp.”

“Được.”

“Vậy cậu nhắm mắt lại, chạy cùng chị, không được mở mắt.”

“Mở mắt thì sao?”

“Thì sẽ không bao giờ trở về được nữa.”

Nghe Hạ Quả nói vậy cậu liền nhắm mắt lại. Lúc này cậu cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ của Hạ Quả nắm lấy cổ tay mình, như chiếc rễ cây rắn chắc trói chặt cậu lại, kéo cậu chạy thật nhanh.

Không khí nóng bức cùng với những hạt mưa li ti táp tới tấp lên mặt, tiếng gió giữa cơn mưa rít lên. Tiểu Cung dần dần không theo kịp được bước chạy như bay của Hạ Quả, đến khi cậu cảm giác như mình sắp ngã quỵ xuống thì bỗng chân nhẹ bỗng như thể không còn tiếp xúc với mặt đất nữa, chân cậu mềm đi, thân thể mất đi trọng lượng. Tiếng mưa như bết dính lại với nhau, biến thành tiếng “ục ục” như đang chìm vào trong nước. Rồi làn nước mờ đục cuốn lấy cậu, cảm giác như đang chạy trong nước.

Ngay khi mất trọng lượng, Tiểu Cung choáng váng nhưng cũng thích thú vô cùng, cậu nghe thấy tiếng hát của Hạ Quả. Tiếng hát theo làn nước nhấp nhô truyền đến tai cậu, là tiếng bản địa, có lúc bị ngắt quãng. Miêu tả sao ư? Đại khái là hay? Cứ nghe cứ nghe rồi đột nhiên cậu lại cảm thấy chân mình cứng lại, sức lực đang kéo cậu biến mất. Hạ Quả nói “mở mắt ra”.

Tiểu Cung liền nghe lời mở mắt, quay đầu nhìn lại cậu mới chỉ chạy chưa đầy một trăm mét, nhưng sao cảm tưởng như đã chạy khắp cả bán đảo nhỉ? A, đó là vòng xoáy, chính là vòng xoáy mà Hạ Quả đã biến mất vào.

“Nói đi.”

“Rõ ràng là mẹ em, sao lại đối xử tốt với chị và tệ với em!” Tiểu Cung cho rằng mình rất có lý nhưng chẳng hiểu sao khi nói ra mặt lại đỏ bừng lên.

Hạ Quả trừng mắt nhìn cậu, bĩu môi nói, “Đồ ngốc, bởi vì đó là mẹ ruột của cậu.”

Đại khái kể từ ngày đó, Hạ Quả nói gì cậu cũng tin. Còn về Hạ Quả, tất cả những gì cậu biết có lẽ nhiều hơn những gì Hạ Quả cho là cậu biết, ví dụ, người bạn bí mật của cô là nghệ sĩ piano ở căn 302 đơn nguyên 3 tòa nhà phía Nam.

Nghệ sĩ piano ấy là thầy giáo dạy piano ở một trường tiểu học tại Nặc Thành. Anh không phải là người Nặc Thành, thậm chí cũng chẳng phải người phương Nam. Chỉ cần nói tiếng phổ thông thật chuẩn thì chẳng ai biết bạn đến từ đâu, cũng chẳng ai biết Hạ Quả hay anh ấy ai chuyển đến trước ai chuyển đến sau.

Người lớn trong khu chẳng ai quen biết anh, nhưng cũng chẳng lạ gì anh. Bởi mỗi khi trường tổ chức các buổi biểu diễn, các bậc phụ huynh đều nhìn thấy anh ngồi sau chiếc đàn piano đệm đàn cho lũ trẻ hát, tiếng đàn du dương trầm bổng. Hợp xướng, đơn ca hay khiêu vũ, cứ khi nào cần là có anh ngồi dưới ánh đèn mờ ảo tập trung lướt những ngón tay trên phím đàn. Khi không cần anh lại đến chỗ cửa thoát hiểm bên ngoài hút một điếu thuốc.

Đó là một lần khi ra ngoài hút thuốc, anh chợt nghe thấy thấp thoáng đâu đó có tiếng hát thanh cao rồi lại trầm ấm. Anh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một đôi chân dài đang đung đưa trên hiên nhà phía sau. Đó là Hạ Quả năm mười lăm tuổi, cô ngồi nhìn về phía nhà Diana.

Những tấm ảnh Diana bị cưỡng hiếp khi đó cũng nằm trong hộp thư nhà anh. Dĩ nhiên anh cũng cảm thấy tiếc cho cô gái xinh đẹp nhất khu rạp chiếu phim, nhưng lúc này điều anh tò mò lại là cô gái nhìn rất cô đơn với đôi chân dài đó là ai.

“Cô chắc không phải là bạn của Diana, tại sao nhìn chằm chằm vào nhà cô ấy vậy?”

“Liên quan gì đến anh?”

“Cao như vậy cô lên đó bằng cách nào?”

“Bí mật.”

“Hát hay đó.”

“Khi nhìn thấy khói và lửa thì hát bài hát đó, sẽ được thần linh phù hộ.”

“Truyền thuyết của Nặc Thành?”

“Không biết, dù sao thì trên đảo chúng tôi là như vậy.”

Nghệ sĩ dương cầm định hỏi nhiều hơn, nhưng tiết mục sau anh lại lên sân khấu rồi, chỉ còn cách dập điếu thuốc đang hút dở rồi ngước lên nhìn Hạ Quả đang ngồi trên cao nói, “Lần sau hát hết cả bài một lượt nhé, tôi muốn theo một số âm.”

Hạ Quả chỉ nhún vai, chẳng nói có được hay không. Ngoài thời gian biểu diễn cô thường ngồi ở nơi cao như vậy, cũng hát những bài hát mà cô nghe thấy có ai đó trong rạp chiếu phim ngân nga hát. Cô không cảm thấy ghét nghệ sĩ piano, khi anh nói về chuyện của Diana cũng rất tự nhiên.

Lúc nào cô cũng có thể trèo lên những vị trí cao một cách kỳ lạ, như mái nhà, đỉnh cây phượng vĩ, vòng bóng rổ. Ngồi ở những nơi chẳng ai làm phiền đến mình mà hát, hát thật hay, hát liên miên không nghỉ. Đã có một khoảng thời gian dì của cô còn định đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý.

Trước nghệ sĩ dương cầm, chỉ có Diana nghe được trọn vẹn bài hát dân gian của cô. Hạ Quả nhớ chiều tối hôm đó, khi cô đi ngang qua sân ngoài nhà Diana liền ngửi thấy mùi khói lửa, còn thấy cả những làn khói như những cánh bướm bay lên sau bức tường. Cô tò mò trèo lên tường thì thấy Diana đang đốt gì đó nơi góc sân, với bản năng người dân đảo cô đã hát bài hát đó. Diana ngước lên nhìn, không nói gì cũng không kinh ngạc, chỉ lặng lẽ đứng đó nghe Hạ Quả hát xong, rồi nói một câu, “Hạ Quả à, nếu sau này cậu không hát cho nhiều người hơn nữa nghe thì coi như cậu sống uổng rồi.”

Hạ Quả chỉ lè lưỡi, nhảy xuống rồi chạy mất.

Hạ Quả hát cho nghệ sĩ piano nghe vào một đêm giông tố. Khi ấy anh đang đóng nắp đàn lại chuẩn bị ra về, cô chợt đẩy cửa bước vào lớp học âm nhạc nhỏ. Anh có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Quả như vừa mới từ dưới biển bước lên.

Anh mở lại nắp đàn, châm một điếu thuốc để bên cạnh, những ngón tay dài mạnh mẽ ấy nhẹ nhàng lướt trên phím đàn đen trắng, “Bắt đầu đi.”

Hạ Quả đứng trên vũng nước chảy từ cơ thể mình bắt đầu hát. Mỗi âm cô hát anh lại dựa theo đó đánh một phím nhạc trên piano. Khi cô hát xong anh phát hiện ra những giọt nước mắt chảy dài trên mặt mình.

Anh hỏi Hạ Quả, bài hát có ý nghĩa gì vậy.

Hạ Quả không quan tâm đến những giọt nước mắt của anh nói, “Đại ý nói về biển cả nổi gió, gió đổi hướng, trong gió có sự chỉ dẫn của biển cả, mau thu lưới, mau về nhà, mau đốt lửa, những người nhảy múa quanh đống lửa sẽ gặp may?”

Khi ấy, cô đã nghĩ đến ba mẹ mình đã ra đi và chẳng bao giờ quay về nữa, nhưng cô không hề rơi nước mắt. Cô chỉ cười nói với anh, có phải rất lỗi thời không.

Hạ Quả hát lần thứ hai, anh đã có thể chơi toàn bộ bài một cách trôi chảy. Cô hát lần thứ ba, trời đã ngừng mưa, ánh đèn đường chiếu lên mặt đất ẩm ướt lóng lánh. Anh hỏi cô về muộn thế này không sao chứ, cô nói không ai quản cô, rồi xách ba lô dưới đất lên biến mất trong trời đêm.

Hai ngày sau Hạ Quả lại xuất hiện ở phòng âm nhạc nhỏ của anh. Anh cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, thuận tay chơi một giai điệu nói:

“Lần này đổi lại em hát cùng tôi.”

“Lời bài hát.”

“Không có lời.”

“Vậy hát sao?”

“Tùy em.”

Hạ Quả cau màu chỉ dùng một chữ “la” ngâm nga hết đoạn nhạc. Anh hỏi cô cảm thấy hay chứ, cô gật đầu. Anh hỏi cô còn đến chứ, Hạ Quả nói sẽ lại đến.

Hạ Quả nói đến là sẽ đến. Lần nào cô cũng ghé qua đột ngột vào lúc nửa đêm, rồi lại đột ngột rời đi, tất cả chỉ là ngẫu hứng tùy vào tâm trạng của cô. Anh dạy cô nhận biết âm phổ, cách phát âm, dạy cô chơi những giai điệu cơ bản, dạy cô cách sử dụng giọng hát trời cho của mình như thế nào. Mỗi khi nghỉ ngơi cô đều ngồi trên bệ cửa sổ cao cao, quay lưng về phía những cơn gió nóng của trời đêm kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện về Ly Đảo. Anh vừa nghe cô kể vừa chậm rãi chơi một bản nhạc.

Gió thổi tung mái tóc đen dài của cô, lại thổi qua những ngón tay lướt trên phím đàn của anh, thổi tiếng đàn bay ra ngoài cánh cửa sổ. Hạ Quả hỏi anh đây là bài gì vậy, anh chơi bài này nhiều đến mức khiến cô cũng muốn khóc.

“Ánh trăng.”

“Beethoven?”

“Là Debussy, không phải Ánh trăng bản của người Đức, là Ánh trăng của người Pháp, là ánh trăng tĩnh lặng chiếu trên biển cả.”

“Mãi mãi có khoảng cách, chẳng bao giờ có thể ở gần nhau, biển và trăng chắc buồn lắm.”

Anh nhìn ánh mắt của Hạ Quả, mới đầu có chút vui vẻ rồi dần dần biến thành một nỗi buồn man mác không biết diễn tả ra sao.

Mỗi khi cảm thấy nỗi buồn ấy xuất hiện cô lại đến phòng nhạc, nhưng chỉ có một căn phòng trống, đàn piano nằm đó lặng lẽ. Cô dùng lực vặn tay nắm cửa, mạnh đến nỗi lớp sơn màu xanh tróc ra rơi đầy trên mặt đất. Liên tiếp những ngày trống trải như vậy, cô nhặt một hòn đá tức giận đập vỡ cửa kính thủy tinh.

Hạ Quả trèo lên nóc rạp chiếu phim ngồi bên cạnh dòng chữ lớn “Rạp chiếu phim Nặc Thành”, quan sát tìm kiếm bóng dáng anh trong dòng người đi đi lại lại như mắc cửi. Cô thấy anh đang đi qua hàng phượng vĩ cao cao, trên đường đi anh liên tục gật đầu chào lại những vị phụ huynh và học sinh. Đi được 179 bước dưới hàng cây rồi mất tích sau dãy nhà phía Nam. Một phút sau anh đã xuất hiện trước hiên nhà mình châm một điếu thuốc.

Chỉ cần ngắm nhìn anh từ xa cô dường như cũng nghe được bản nhạc Ánh trăng. Cô hy vọng anh có thể nhìn thấy cô đang nhìn anh.

Cuối cùng, vào những ngày đầu mùa thu năm cấp ba, cô đã trốn tiết tự học buổi tối đứng đợi trước cửa nhà anh. Bên ngoài những hạt mưa bắt đầu lộp độp rơi, để không nhàm chán cô cất giọng hát cho mình mình nghe, quyết đợi đến khi anh xuất hiện trước mặt với chiếc ô đen, trên tay cầm vài bức thư.

“Tôi biết nhà phía trước không có ai nên mới đến,” Hạ Quả mở lời trước.

“Mau về đi, ô của em đây, đừng chạy chân trần trong mưa nữa, phải học cách chăm sóc bản thân mình.”

“Sao không dạy tôi hát nữa?”

“Biển cả rất đẹp bởi vì nó nguy hiểm.”

Hạ Quả đứng đến khi chân mỏi nhừ, cô nói anh đưa tôi về Ly Đảo, tôi có thể hát trong biển cho anh nghe.

“Em thi vào học viện âm nhạc nhé, nếu sau này em không hát cho nhiều người nghe thì em sống uổng rồi.”

Anh nhìn cô gái cao gần mét bảy, trong mắt chất chứa một nỗi buồn như màn sương dày đặc.

“Diana cũng nói y như vậy.” Hạ Quả chỉ nhún vai, “Nói thì dễ nhưng làm sao thi đây. Dì lúc nào cũng nói tôi phải thi vào trường y, thi vào sư phạm. Nói rằng tôi thi vào học viện âm nhạc chắc sẽ dọa họ sợ chết khiếp. Anh nghĩ tôi có thể trở thành ngôi sao ư?”

“Tôi đưa em đi thi. Em đi thi, tôi sẽ đưa em về Ly Đảo.”

Nét mặt Hạ Quả hiện lên chút hóm hỉnh, “Anh không cảm thấy tôi đang nói nhảm sao? Những chuyện như hát trong biển chẳng hạn.”

“Về nhà đi,” anh để ô vào tay cô.

Hạ Quả cầm chiếc ô màu đen đi về phía nhà mình, trên đường gặp Tiểu Cung đang chán nản cầm chiếc ô màu xám. Đó là giây phút hiếm hoi hai người đều cảm thấy đúng là anh chị em một nhà.

Tiểu Cung liếc nhìn chiếc ô trong tay cô nói: “Em biết ô đó của ai?”

“Cậu còn biết gì nữa.”

“Điều gì em cũng biết, có phải chị muốn nói dám nhiều lời chị sẽ giết người diệt khẩu không? Yên tâm đi, em không thèm quan tâm đến chuyện của chị?” Nói xong Tiểu Cung tưởng mình bị hoa mắt, Hạ Quả đang cười, Tiểu Cung bị dọa đến cả người nổi da gà.

Sau nụ cười ấy là một tuần lạnh lẽo nhất từ trong năm của Nặc Thành. Luồng khí lạnh từ biển cả khiến hơi nước lạnh tích tụ ngập trời. Mưa từ những đám mây âm u xám xịt ấy như thể sẽ đóng băng trên không trung không thể rơi xuống được, cũng không thể thu về trời. Chính là vào những ngày như thế Tiểu Cung nhận được điện thoại của Hạ Quả.

Khi đó mục tiêu của Tiểu Cung là thi vào lớp chuyên tự nhiên của tỉnh, là lớp học siêu cấp trong lời đồn. Do đó cậu chuyển vào ký túc của trường, bắt đầu chuỗi ngày ôn thi gian khổ.

Tối hôm ấy, sau khi nghe điện thoại xong cậu cuốn chăn bò dưới đất để trốn thầy cô quản lý ký túc xá, sau đó chạy thật nhanh đến cửa sau ký túc. Quả nhiên nhìn thấy Hạ Quả đang cầm chiếc ô màu đen của thầy giáo dạy piano đứng cạnh bốt điện thoại, Tiểu Cung run rẩy chạy ngay vào ô của cô.

“Cái này cho cậu,” Hạ Quả đưa một thứ gì đó có vẻ nặng được quấn quanh bởi túi ni lông đặt lên tay Tiểu Cung.

“Cái gì đây?”

“Tiền. Tiền bao nhiêu năm mẹ ruột cậu đưa cho chị đều ở đây cả.”

“Không phải chị có âm mưu gì chứ?”

Hạ Quả đưa tay đánh lên đầu cậu một cái, “Có lẽ chị phải rời đi một thời gian, không thể mua đồ ăn ngon cho cậu được, cậu tự đi mua nhé. Thỉnh thoảng cùng bọn A Cách lén uống chút rượu cũng không sao. Con trai phải có chút tiền trong túi, không thì ai chơi cùng cậu.”

“Chị đi đâu? Ba mẹ có biết không?”

“Biết cái đầu cậu ấy! Đồ ngốc. Cậu nghe đây, chiều ngày mai cậu gọi điện về nhà nói ngày khai giảng năm học mới chị nhất định sẽ về nhà. Nhắn họ đừng báo cảnh sát, đừng làm ầm ĩ lục tung hết Nặc Thành lên. Nếu họ không nghe lời cậu nói thì nói với họ chị sẽ không về nữa. Cậu cứ nói vậy là được. Bây giờ quay vào đi?”

Hạ Quả đưa cậu về ký túc, trước khi vào Tiểu Cung quay đầu hỏi một câu, “Chị đi với nghệ sĩ piano hả?”

Hạ Quả không nói gì chỉ đẩy cậu vào trong ký túc.

Lần đó Hạ Quả biến mất hai tháng rưỡi, khi cô quay về trời đã ấm trở lại. Bước xuống phà trở về từ Ly Đảo, đứng trên cảng Ngư Than lúc chiều tà, dường như cô lại cao hơn một chút rồi.

Nghệ sĩ piano không bao giờ trở lại nữa.

Đương nhiên chẳng có ai nghi ngờ gì về chuyện nghệ sĩ piano rời đi cùng với chuyện Hạ Quả biến mất. Chỉ là khi tiết trời ấm áp hoa xuân nở rộ, Hạ Quả quay về lại đến trường với cuốn sách giáo khoa như thường lệ, còn trường tiểu học Nặc Thành nhận được lá đơn từ chức của thầy giáo piano, căn hộ gia đình Diana từng ở đã có khách thuê mới thay thế. Người đến người đi, người mới thay thế người cũ là lẽ thường tình.

Sau khi trở về, cô không còn chạy chân trần nữa, cũng không leo lên những chỗ cao để hát nữa, ngồi cuối lớp đeo tai nghe học bài và làm đề. Có một điều chẳng chút thay đổi đó là khuôn mặt lạnh lùng chẳng bao giờ cười và dáng vẻ bỏ ngoài tai mọi thứ của cô.

Sau này lớn lên khi nhớ lại chuyện này, Tiểu Cung luôn cảm thấy Hạ Quả khi đó giống như bỏ trốn vì tình yêu, hoặc là loại tình cảm mà Hạ Quả không thể cho đi. Chỉ là cậu luôn bỏ qua cơ hội hỏi cô, và cũng không có cơ hội hỏi lại nữa.

Một tháng sau, nhà trường nhận được thông báo từ Học viện Âm nhạc Bắc Kinh, Hạ Quả thi đỗ vào nhạc viện với thành tích xếp thứ 3 toàn khóa. Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng đồng thời cũng cảm thấy không có gì quá đáng với thành tích đó.

Mặc dù không đúng nguyện vọng của ba mẹ là thi vào trường y hay sư phạm, nhưng có lẽ cũng là sự việc rất đáng tự hào, các hãng truyền thông thi nhau đến trường, đến nhà phỏng vấn. Mẹ Tiểu Cung càng không quản Hạ Quả nữa, vào ngày Hạ Quả lấy được thông báo nhập học, thu dọn hành lý để lên đường bà mới than thở: “Con và mẹ con giống nhau như đúc, lúc nào cũng mang trong mình những lý tưởng lớn.”

Không chỉ có lý tưởng lớn mà vận may cũng chẳng tồi. Sau khi vào Học viện Âm nhạc, con đường sự nghiệp của Hạ Quả lên như diều gặp gió, mỗi ngày tỉnh dậy cô đều đón nhận những tin tức tốt lành. Đúng là một bước lên mây.

Những ngày tháng đi quân sự, giữa những cô gái tài năng sắc nước hương trời, giáo quan đã chọn Hạ Quả để hát trong dịp sinh hoạt quân đội. Tại vùng ngoại ô Bắc Kinh, có thể nhìn thấy rõ tháp báo hiệu giữa núi, tuy ngọn tháp báo hiệu này không có khói nhưng Hạ Quả vẫn quyết định hát bài hát của Ly Đảo. Mặc dù đa phần đều không hiểu lời bài hát nhưng những ca từ đó lại làm rung động bao con người. Hạ Quả từ đó bắt đầu nổi tiếng trong trường.

Sau này trong buổi biểu diễn chào mừng tân sinh viên, thầy giáo đã yêu cầu Hạ Quả hát bài hát dân gian đó kết hợp với đàn piano của đàn anh khóa trên. Sau khi nghe đàn anh đàn hai lần, cô nói muốn tự mình đàn. Cô đàn piano không phải xuất sắc, nhưng đôi khi những điều được nhớ đến lại không phải là điều xuất sắc nhất, mà là có đủ rung động hay không. Video Hạ Quả mặc một chiếc váy hai dây màu đen, chân trần vừa đàn vừa hát đã được lan truyền chóng mặt trên mạng xã hội và trở thành hiện tượng mạng khi đó.

Đúng vậy, đúng là không có đạo lý mà, cứ như vậy cô nổi tiếng. Những lời mời biểu diễn, ký hợp đồng, phát hành đĩa nhạc, tham gia cuộc thi hoa khôi, v.v... liên tiếp đến với cô.

Đàn anh chơi piano khóa trên không vì vậy mà đố kỵ với cô, anh trở thành bạn trai đầu tiên của Hạ Quả. Cũng là anh đã phát hiện cô có khuôn mặt vô cùng ăn ảnh, cho dù là tĩnh lặng hay biểu cảm nhiều sắc thái, khuôn mặt ấy đều toát lên vẻ đẹp gợi cảm vô cùng. Năm đàn anh tốt nghiệp đã quay một MV âm nhạc trong đó nữ chính là Hạ Quả. Năm đó cô đã nhận được giải khuôn mặt mới xuất sắc nhất tại Liên hoan phim sinh viên đại học. Sau này, đàn anh ra nước ngoài du học, Hạ Quả bắt đầu con đường học làm minh tinh, cũng học cách quen dần với việc bị người khác chia tay và chia tay người khác.

Năm đầu đại học, Hạ Quả đã không cần tiêu một đồng nào của mẹ Tiểu Cung, năm thứ hai cô bắt đầu gửi tiền về cho gia đình, năm thứ ba cô còn lo thêm cả học phí của Tiểu Cung. Đến năm thứ tư, Hạ Quả đã bắt đầu chính thức ký kết hợp đồng với công ty giải trí, phát hành album ca nhạc đầu tiên, tổ chức fanmeeting lần đầu tiên, bán album ảnh lần đầu tiên, tham gia bộ phim truyền hình lần đầu tiên. Số tiền kiếm được là con số khổng lồ, cô gửi ba Tiểu Cung một nửa giúp ông thực hiện nguyện vọng mở công ty.

Hạ Quả sau khi tốt nghiệp, mỗi năm qua đi cô lại càng may mắn hơn, mỗi năm qua đi số tiền kiếm được lại càng nhiều hơn, mỗi năm qua đi cô lại càng tỏa sáng hơn. Khuôn mặt giản dị nhưng sinh động được các đạo diễn vô cùng yêu thích, bộ phim bom tấn quốc tế cô quay đạt được các giải thưởng lớn. Quy mô concert ngày càng to lớn, mỗi năm một lần có hàng nghìn fan hâm mộ cùng cô đón lễ giao thừa với sân khấu và âm thanh hoành tráng. Mỗi khi tham gia chương trình truyền hình cô đều nhận được câu hỏi kinh nghiệm thành công của mình là gì, cô luôn lắc đầu nói, đều nhờ vận may tốt.

Không giống những nghệ sĩ khác, cô chưa từng giấu giếm các mối quan hệ của mình. Mỗi mối quan hệ cô đều vui vẻ nói đến nỗi mọi người tưởng rằng sắp tới cô sẽ kết hôn, sinh con, làm một người vợ người mẹ tốt. Nhưng mỗi đoạn tình cảm của cô đều không được lâu dài, mỗi đoạn tình cảm đều bị đem ra mổ xẻ bàn tán, tranh luận không dứt. Có điều Tiểu Cung biết, những tranh luận đó chẳng thể làm tổn thương cô, bởi ai có thể nói xem yêu một người hay không còn yêu một người nữa là sai chứ.

Trong mười năm, khi mà Hạ Quả không ngừng nổi tiếng, thì Nặc Thành cũng không ngừng thay da đổi thịt. Gia đình Tiểu Cung là gia đình đầu tiên chuyển ra ngoài khu rạp chiếu phim, bởi vì Hạ Quả đã cho xây một biệt thự tại bãi biển đẹp nhất Nặc Thành, nuôi Tiểu Cung vào đại học rồi lại gửi ra nước ngoài học tập.

Chỉ có điều Tiểu Cung chưa bao giờ đến buổi biểu diễn của Hạ Quả, cậu đã tiếp nhận niềm hy vọng của mẹ đối với cô đó là học ngành y.

Nhiều khi cậu cảm thấy Hạ Quả được mọi người vây quanh, Hạ Quả trong bộ phim truyền hình, Hạ Quả trong những lời bàn tán về chuyện yêu đương, Hạ Quả được bao người điên cuồng hâm mộ lại không phải Hạ Quả đã kéo tay cậu chạy trong chiều mưa cuốn cậu vào vòng xoáy hôm ấy. Cô giấu mình trong sự hối hả và nhộn nhịp. Nhiều khi Tiểu Cung muốn hỏi, cô mệt mỏi đứng ở vị trí cao nhất sáng nhất, chiếm lĩnh mọi màn ảnh lớn nhỏ có phải là để nghệ sĩ piano thấy được cô. Giống như cậu biết những năm đó cô luôn ngồi trên đỉnh rạp chiếu phim Nặc Thành hy vọng anh có thể nhìn thấy cô.

Vấn đề là cậu vẫn luôn bỏ lỡ cơ hội hỏi cô, bởi vì Hạ Quả quá bận rộn.

Mỗi năm cô ước rằng mình có thể làm việc sáu trăm ngày, vô số những cuộc gặp, vô số những chuyến bay, thật khó để gặp cô ở Nặc Thành. Hai, ba năm mới có một ngày cô ăn bữa cơm tất niên cùng gia đình, ngủ lại một đêm rồi ngày hôm sau lại bắt đầu chuỗi ngày với công việc. Tiền trở thành phương thức thể hiện sự yêu thương đơn giản nhất, đối với người thân và cả những người khác.

Thỉnh thoảng Hạ Quả vẫn đến thăm Tiểu Cung, từ Thượng Hải, đến Anh Quốc, rồi lại Canada. Mỗi lần đến cô đều mời cậu và bạn gái khi đó của cậu đi ăn. Khi đó cô thường đùa với những nhân viên phục vụ, nói cô là bạn gái của cậu, nhưng bây giờ cậu lại muốn đối tốt với người con gái kia, có phải cậu ta rất ngốc không, rõ ràng là tôi xinh đẹp thế này kia mà.

Dù sao thì đó cũng là Hạ Quả, nên người yêu của Tiểu Cung chưa bao giờ ngại bị đem ra so sánh.

Chỉ cần có thời gian cô sẽ cùng cậu đến những địa điểm ở trên cao, có thể là một tòa tháp hoặc tòa nhà nào đó. Những lúc đó, Hạ Quả mới nở nụ cười tươi thật tự nhiên.

“Mọi người đều nói chị ngầu quá, còn em chỉ cảm thấy chị rất mềm yếu.”

“Đây là những lời nên nói với kim chủ sao?”

“Mỗi một cô gái bị em bỏ rơi đều hận em đến chết, mỗi cô gái phản bội em đều khiến em cảm thấy cả đời này không cam tâm. Chị cứ làm tốt vai trò minh tinh của mình đi, đừng mắc nợ nhiều tình cảm như vậy nữa.”

Nếu như được hỏi có sự tương đồng nào giữa cặp chị em này thì có lẽ đó là đều thay người yêu như thay áo.

Vẫn như mọi khi Hạ Quả lại thẳng tay đánh lên đầu cậu, “Vì mỗi lần đều gặp phải người như cậu nên tình yêu của chị mới thất bại như vậy đấy! Cút!”

Nhưng lần này cô nói cô muốn biến mất một thời gian, rất giống với lần đó, cô nói cô muốn rời đi một thời gian.

Lại là vì đàn ông sao?

Tiểu Cung chỉ nghĩ vậy, rồi lấy tiền của Hạ Quả mua một chiếc túi phiên bản giới hạn cho người yêu, và đặt mua một khóa học lái phi cơ cho mình. Bạn gái cậu trêu chọc, “Anh đúng là kẻ phá gia chi tử tiêu hết tiền chị gái kiếm được!” Cậu nói, “Em không hiểu, anh càng mạnh tay chi tiêu, Hạ Quả lại càng vui.”

Ba ngày sau khi nhận được tiền, sáng sớm cậu đã bị tiếng hét của bạn gái suýt làm thủng màng nhĩ, “Chết rồi, chết rồi, chị gái anh xảy ra chuyện rồi!”

Tiểu Cung bật dậy khỏi giường, “Có chuyện gì vậy? Bị ốm hay là chết? Bị mưu sát à?”

“Nghiêm trọng hơn.”

Nghiêm trọng hơn? Còn có chuyện gì quan trọng hơn sinh lão bệnh tử?

“Vị đạo diễn nhận giải thưởng quốc tế vừa rồi, còn đem cả vợ con đến nhận giải cùng bị phát hiện ngoại tình, tiểu tam chính là Hạ Quả! Nghe nói người tung tin là bạn trai vừa bị Hạ Quả đá. Sau đó lại có người lục lại chuyện ngày xưa Hạ Quả thi vào Học viện Âm nhạc là do một ông chú đưa đi. Có người nói anh ta là giáo viên đại học, cũng có người nói người này là một nhà sản xuất âm nhạc quyền lực nhưng rất kín tiếng, định cư ở nước ngoài. Tóm lại muốn nói người này chính là kim chủ của Hạ Quả, năm đó cô đã là tiểu tam rồi. Còn có một nguồn tin từ y tá bệnh viện rằng Hạ Quả đã phá thai nhiều lần. Khi cô còn học cấp ba ở Nặc Thành đã đi phá thai một lần rồi...”

“Đúng là toàn những lời bịa đặt,” Tiểu Cung tức giận giật điện thoại của bạn gái ném xuống giường.

“Không biết là có thật hay không, nhưng có vẻ chuyện gia đình của vị đạo diễn kia là thật. Lần này sự việc đang rầm rộ như vậy, chị của anh chắc gặp nguy rồi. Nhưng chị ấy cũng đúng thật là, với địa vị sao hạng A như vậy mà lộ ra chuyện này chắc chắn sự nghiệp khó có thể cứu vãn được. Có đáng không?”

“Nếu chị ấy có chọn làm như vậy thì cũng là do chị ấy cảm thấy đáng.” Tiểu Cung nói xong lại vùi đầu vào trong chăn, cảm thấy những lời mình nói thật vô nghĩa.

Sự việc càng ngày càng trầm trọng, mọi tin tức khác đều bị vụ bê bối trong làng giải trí này đánh bật. Hạ Quả biến mất đúng như lời cô nói. Nhưng cái tên “Hạ Quả” thì có mặt ở khắp mọi nơi, như thể cả thế giới không còn gì khác để làm là ngoài bàn tán về cô vậy. Mỗi ngày đều có những tình tiết mới xuất hiện, mỗi ngày đều có một người mới biết sự tình lên tiếng. Hạ Quả bỗng chốc biến thành sao hạng A có đời tư kinh khủng nhất, như thể ba mươi năm cuộc đời của cô được phát trực tiếp cho cả thế giới xem vậy. Những tin tức độc ác ấy như những tảng đá lớn đập vào người cô, Tiểu Cung chặn hết tin tức của mạng xã hội, cấm bạn gái của mình nói về chuyện đó, ra sức né tránh những người bạn gốc Hoa, cũng vẫn có thể thấy sức ảnh hưởng của chuyện lần này lớn đến mức nào.

Thế giới này đúng là không có may mắn nào tự nhiên mà đến, nhưng lại có những tai họa tự nhiên xuất hiện. Người làm trong ngành điện ảnh như A Cách từng nói, có những bê bối dùng bao nhiêu tiền cũng không thể dập tắt được thì có nghĩa đó là nỗi thù ghét thực sự. Tiểu Cung nghĩ, có lẽ do tình yêu của Hạ Quả quá đơn thuần mới đem đến nỗi hận lớn như ngày hôm nay.

Bạn gái cậu nói sao cậu không lên mạng giúp chị gái mình giải thích?

Tiểu Cung hỏi lại cô, nếu cậu nói Hạ Quả yêu chính là yêu, yêu là phải yêu, thì em có tha thứ cho cô ấy không. Nếu anh nói những tin đồn đó đều là những lời bịa đặt thì em có tin không?

Bạn gái cậu nghĩ một lúc rồi im lặng hẳn.

Đối với hầu hết mọi người, lý do không quan trọng bởi vì kết quả đã ở ngay trước mắt. Mà Hạ Quả đúng là đã làm những chuyện không đúng.

Mặc dù Hạ Quả đã nói rằng cô đang ở nơi nào đó vui vẻ, nhưng trên mạng cứ liên tục đưa tin cô tự sát, khiến Tiểu Cung cảm thấy lo lắng vô cùng.

“Công ty vì không tìm được chị ấy nên đã báo án, chị gái anh đúng là giỏi thực sự.” Bạn gái cậu mỗi ngày đều cung cấp một đống thông tin, Tiểu Cung chỉ muốn đòi lại chiếc túi bản giới hạn và đá cô ta ra khỏi nhà.

Con đường bước đến đỉnh danh vọng là con đường dài đằng đẵng với muôn trùng khó khăn, nhưng một khi đã rơi xuống thì vừa nhanh chóng lại vừa đơn giản. Chính những cánh tay đã nâng cô lên thì thời khắc này họ sẵn sàng giẫm đạp cô xuống.

Có điều Tiểu Cung biết, mọi người cũng chẳng có gì sai, đây có lẽ là thời khắc mà họ muốn thể hiện sự “chính nghĩa” của bản thân mình, mà thế giới này thì có biết bao người muốn thể hiện cơ chứ?

Vậy giữa hàng ngàn hàng vạn người đó, Hạ Quả sau khi biến mất rốt cuộc đã chọn loại người nào?

Đã nửa năm trôi qua, ngoại trừ những bộ phim cô đã đóng trước đó thì rất hiếm khi nhìn thấy tên Hạ Quả. Những thần tượng mới nổi bắt đầu chiếm lĩnh màn ảnh. Con người thật đãng trí nhưng đôi khi cũng rất dễ ghi thù, họ lựa chọn quên đi cái tên Hạ Quả nhưng đồng thời lại nhớ cô là một tiểu tam đáng ghét.

Cái tên đầu tiên chuyển ra khỏi rạp chiếu phim không còn được nhớ là ai, những cái tên cuối cùng thì luôn được ghi nhớ, công cuộc phá dỡ bắt đầu. Nói chuyển đi cũng không hẳn, bởi vì người vẫn quyết tâm không rời rạp chiếu phim là thầy lang, vì quá già nên đã qua đời tại nơi đó. Chẳng biết từ khi nào mọi người đã thành lập một nhóm, muốn tụ tập liên hoan một bữa trước khi rạp bị phá bỏ.

Tiểu Cung biết, mọi người đều tránh nhắc đến Hạ Quả.

Còn có một cái tên nữa mà ai cũng tránh nhắc đến, Tiểu Cung biết có lẽ A Cách cũng cảm nhận được đó chính là Diana. Tiểu Cung nhớ A Cách từng nói, cô gái đẹp nhất nhưng cũng đáng thương nhất khu rạp chiếu phim khi ấy đã từng nói Hạ Quả mới thực sự đẹp.

Hai cô gái xinh đẹp ấy giờ ở đâu?

Mấy bạn gái vẫn tò mò về chuyện quá khứ của Hạ Quả, “Cậu thực sự nghe lời không đi tìm cô ấy hay là cậu vẫn biết cô ấy ở đâu?”

Là nghe lời. Khi còn nhỏ, Hạ Quả muốn cậu không mở mắt, cậu sẽ không mở mắt, Hạ Quả muốn cậu tin tưởng cô, cậu sẽ tin tưởng cô. Vì vậy cô nói đừng tìm cô, cậu nhất định sẽ không tìm.

Cậu tin Hạ Quả nhất định sẽ quay về, giống như đêm mùa đông ấy vậy.