← Quay lại trang sách

Chương 6 GIẤC MƠ LẠ KỲ

Bạch Bì nhìn thấy một cô gái có phần đậm người vào quán nhẹ nhàng ngồi xuống, gọi món rồi uống ngụm nước đá, xé một miếng nhỏ từ chiếc bánh bao được quán tặng đút cho chú chim sẻ trên bàn ăn, chu môi gọi chim. Rất nhanh người phục vụ đã đem lên một đĩa thịt nướng và một lon bia mythos, cô gái để chiếc bánh bao cho chim sẻ mổ thỏa thích còn cô ăn phần của mình.

“Bụ bẫm” nghe có vẻ không khách quan lắm, chỉ là cô không phải kiểu “mình dây”. Cô gái trước mặt cũng hệt như những cô gái cô thấy mỗi ngày tại nơi làm việc, không biết chất béo là gì, những đồ ăn ngon được đăng trên trang cá nhân mỗi ngày chỉ là một phần trong khẩu phần ăn của họ. Bạch Bì quan sát cô gái ấy qua cặp kính râm màu xanh, trên người cô có một lớp mỡ mềm mại bao phủ, những vết tàn nhang lốm đốm trên mặt do phơi nắng quá nhiều, mái tóc đen xoăn bồng bềnh được thắt bím một cách ngẫu hứng. Bạch Bì cứ nhìn chằm chằm vào cô gái ấy không phải không có nguyên do, dường như cô đã bắt gặp khuôn mặt này ở đâu đó rồi, như có một luồng điện chạy dọc từ đỉnh đầu xuống chân.

“Xin hỏi cô có phải người Trung Quốc không?” Bạch Bì hạ kính xuống, đi đến ngồi trước mặt cô gái ấy.

Cô gái hơi ngẩng đầu lên, khóe miệng có chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ khẽ “ừm” một tiếng.

“Càng ngày càng có nhiều chim sẻ đến.” Bạch Bì thấy hơn chục con đang vây quanh chiếc bánh bao.

“Chúng không phải là chim sẻ, là chim sơn ca, chúng hót rất hay.”

“Vì vậy, chị là Diana.”

Cô gái ngạc nhiên, bỏ chiếc nĩa trên tay xuống. Phố cổ Plaka bỗng nhộn nhịp hẳn lên, bên ngoài rất nhiều người dân địa phương ngồi ở các quán ngoài trời thảnh thơi uống cà phê chờ mặt trời lặn, dòng người quyện vào ánh chiều tà rực rỡ, hai người đối diện nhau.

Ngoài việc cảm giác thiếu vắng một người bạn thân, Bạch Bì cũng chẳng có gì gọi là có tâm sự. Nhưng người thích cuộc sống chậm rãi như Văn Tử lúc nào cũng nói với cô, tâm sự là một điều rất quan trọng đối với con gái, không có tâm sự thì không phải là thiếu nữ. Chỉ cần yêu thầm một ai đó, thích một ai đó, mơ mộng về một điều gì đó là được, Bạch Bì đã từng thử nhưng cũng chẳng có gì xuất hiện hết, vì vậy chỉ có thể coi việc thiếu vắng bạn thân làm tâm tư của bản thân.

Tuy nhiên ngay cả chuyện này cũng rất đáng ngờ, ai sống trong rạp chiếu phim cũng có bạn, bốn mươi tám hộ gia đình của hai tòa dân cư Bắc và Nam, vài trăm người lớn và trẻ con, ai chơi với ai, ai không ưa ai, mọi người đều ngầm biết cả. Ở đây không có bí mật, cũng không thiếu bạn bè hoặc kẻ thù.

Vì vậy, Bạch Bì sống tại căn 301 đơn nguyên 4 tòa phía Bắc và Văn Tử ở căn 201 cùng Tiểu Hùng căn 202 ngay tầng dưới là bạn tốt của nhau. Đến cái tên “Bạch Bì” cũng là do Tiểu Hùng đặt cho cô, bởi vì cô họ Bạch, có nước da trắng, lại là cô gái duy nhất trong khu biết chơi mạt chược. Lâu dần chính cô cũng gần như quên mất tên thật của mình là gì.

Nhưng điều đó cũng chẳng có gì gọi là thân thiết, thân thiết chỉ tồn tại giữa Văn Tử và Tiểu Hùng. Ngay từ thời khắc hai người sinh ra, họ đã được định sẵn sẽ là “những đứa trẻ dính liền”, là bạn bè, là người yêu, thậm chí là người nhà. Những điều Văn Tử nói với Tiểu Hùng không nhất thiết sẽ nói với cô, nhưng những điều cô nói với Bạch Bì nhất định sẽ nói với Tiểu Hùng. Đôi khi Bạch Bì nghĩ, nếu vậy thì cô sẽ nói với ai?

Trong bữa ăn mẹ Bạch Bì thường vừa gắp thức ăn cho cô vừa hỏi cô chuyện ở trường: “Có chuyện gì con đều có thể nói với mẹ, dù có là phạm lỗi cũng không sợ, chuyện gì nghĩ không thông, không hiểu đều có thể nói với mẹ. Trên thế gian này mẹ luôn là người đối xử với con tốt nhất, có biết không?”

Có điều người đối xử tốt nhất với cô cũng là người khắt khe với cô nhất. Mẹ không cho cô để tóc dài, không cho cô thể hiện khao khát với quần áo đẹp, không cho phép cô theo đuổi thần tượng, cũng không cho phép cô nói chuyện với con trai. Mẹ cô nói sau này phải trở thành một người sống dựa vào chính bản thân mình, “Mẹ con là một người chẳng có bản lĩnh gì, nhưng cũng tự nuôi sống mình, tự nuôi sống được con. Con phải làm sao sống tốt hơn mẹ. Những đứa con gái chỉ dựa vào nhan sắc để kiếm cơm người khác nhìn vào sẽ khinh thường.”

Xinh đẹp thì sẽ bị người khác coi thường sao? Bạch Bì không hiểu, bởi cô gái xinh đẹp nhất trong khu là Diana luôn là tâm điểm của mọi người, không có ai coi thường cô, mọi người đều yêu quý cô ấy, chẳng giống như lời mẹ đã nói.

Nhưng khi lớn lên cô đã hiểu ngọn ngành câu chuyện. Ba cô khi còn làm giáo viên ở trường dạy nghề đã bỏ đi cùng một nữ sinh xinh đẹp như minh tinh Hồng Kông, rồi bặt vô âm tín.

Tuổi tác là quy tắc trong khu nhà, trẻ con lớn lên như những luống chè, mỗi một lứa tuổi là một đường khác nhau. Đối với Bạch Bì, Diana hơn cô bốn tuổi, là người sống ở tòa phía Nam xa xôi, chỉ xuất hiện những khi kéo cờ vào sáng thứ hai hàng tuần, những khi có buổi biểu diễn văn nghệ tại rạp Nặc Thành, và trong những cuộc nói chuyện của bạn bè.

Khi Bạch Bì lên chín tuổi, rạp chiếu phim xảy ra một loạt các vụ trộm cắp cả ban ngày lẫn ban đêm, rất nhiều hộ gia đình đã bị đột nhập. Đến cả rạp chiếu phim cũng xảy ra mất mát, bác thợ chiếu phim sống trên căn nhà Diana đã phải đến khai báo công an. Chuyện xảy ra khi đó khiến cho A Cách không thèm nhìn mặt anh em sinh đôi Đại Lã và Tiểu Lã, bởi vì bác thợ chiếu phim chính là ba của A Cách, còn cảnh sát lấy lời khai khi đó là ba của hai anh em sinh đôi.

Mẹ Bạch Bì không yên tâm để cô ở nhà một mình sau khi tan học, nên đã dắt cô theo mỗi khi đi thu tiền điện, tiền nước, tiền gas của các hộ gia đình. Bạch Bì im lặng bám áo mẹ, lén nấp sau lưng bà cẩn thận nhìn vào từng hộ gia đình trong khu. Gia đình A Cách rất hòa thuận; nhà A Sách thì lúc nào cũng có mùi thuốc bắc; Đại Lã, Tiểu Lã thì nghịch ngợm tưng bừng bất kể ngày lẫn đêm; mẹ Thù Du đi làm ca đêm nên lúc nào cô cũng mở cửa một cách rất đề phòng, Bạch Bì không thích vẻ mặt u ám của cô; nhà Diana và nhà cô có chút giống nhau, không bao giờ thấy mặt người ba xa xứ.

Mọi gia đình đều ăn cơm lúc bảy tám giờ tối. Bạch Bì đói lả người nhưng vẫn phải đến từng nhà cùng mẹ. Lâu dần cô chỉ cần ngửi mùi là biết gia đình đó trên bàn ăn có những món gì, cũng biết rằng khoảng cách giữa hai tòa nhà phía Nam và phía Bắc là chín mươi tám bước chân, còn biết gia đình nào có điều hòa để mở vào ngày hè, gia đình nào đến quạt cũng chẳng dám bật. Đôi khi cô cầm kính viễn vọng nhìn lên cửa sổ của từng căn nhà, nhìn ánh đèn sáng rồi lại vụt tắt, rèm cửa mở rồi lại đóng, hàng vạn căn nhà với hàng vạn bí mật.

Đối với Bạch Bì, Nặc Thành không có mùa hè mà chỉ có những ngày mưa bão không dứt, những trận mưa phẫn nộ lao xuống cùng những cơn cuồng phong giật mạnh. Chiếc ô to và chắc nhất trong nhà Bạch Bì cũng không thể che chắn được hết những trận mưa xối xả. Cứ sau mỗi trận bão nhiệt đới là cành lá của hàng phượng vĩ lại gãy rụng, đường dây điện bị đứt vài nơi, còn chưa kể cứ có bão là các khu nhà lại bị cắt điện. Sấm chớp thành đèn đường, Bạch Bì túm chặt lấy mẹ dò từng bước trên con đường đầy nước.

Chính là vào đêm mưa bão ấy, khi mẹ Diana mở cửa nhìn thấy hai mẹ con cô ướt sũng liền nói, “Cô đúng là chăm chỉ quá, chẳng trách năm nào cũng được khen thưởng, vào trong ăn chút gì đi đã.”

Mẹ Bạch Bì cố gắng từ chối, hai người lớn khách khí một hồi lâu, cuối cùng mẹ Bạch Bì cũng ở lại. Bạch Bì cởi đôi giày sũng nước mưa của mình, thở phào nhẹ nhõm chỉ sợ mẹ kéo mình đi tiếp. Cô không thấy sợ những bóng cây ma quái và những tia sét dữ dằn trong cơn bão, mà sợ bỏ lỡ mất cơ hội được vào nhà Diana.

Mặc dù cây nến trắng thắp trong nhà Diana cũng giống trong nhà cô, nhưng cây nến nhà cô chỉ là gắn tạm bợ vào một chỗ nào đó bằng sáp nến chảy ra, còn nến nhà Diana được gắn trên một chiếc chân nến đẹp như trong những bộ phim nước ngoài. Khuôn mặt Diana thấp thoáng bên bàn ăn, chiếc mũi cao thanh tú, khóe miệng xinh chúm chím, cô nhìn Bạch Bì cười ấm áp nói: “Mau đến đây, mẹ chị làm súp nấm ngon lắm.”

Nhiều năm sau, Bạch Bì có cơ hội gặp gỡ Hạ Quả trong một dịp đến trang điểm cho một đoàn làm phim. Nhà biên kịch khi đi qua hai người họ liền dừng lại một chút rồi nói “Nam phương hữu giai nhân, vinh hoa nhược đào lý, tuyệt đẹp!” Giây phút ấy cô chợt nhớ đến khuôn mặt bầu bĩnh của Diana thấp thoáng trong ánh nến tối hôm ấy.

Bên ngoài cửa sổ giống như khung cảnh của ngày tận thế, cây cối giật mạnh, những tòa nhà xám xịt, dây điện cắt ngang bầu trời đêm, khung cảnh ấy thỉnh thoảng bị những trận sấp chớp lóe trên bầu trời chiếu sáng. Rạp chiếu phim giống như con thuyền nặng nề chênh vênh giữa biển cả, không ngừng rung lắc va đập như thể không có ngày mai. Còn phía bên trong cửa sổ là bữa tối thịnh soạn, là căn phòng đầy ắp giá sách, đồ chơi và váy áo của Diana. Diana đặt chiếc chân nến xuống sàn gỗ, giúp Bạch Bì tìm quần áo để thay. Cô tìm được một chiếc váy yếm bò lửng kết hợp cùng áo sơ mi ren tay phồng mặc bên trong, Diana giục Bạch Bì mau thay quần áo. Sự nhiệt tình của Diana khiến cho Bạch Bì chẳng thể từ chối, cũng giống như sự xinh đẹp của cô không ai có thể phủ nhận.

Diana còn dùng ánh nến chiếu sáng rồi giúp cô tô lên môi một lớp son mỏng, hai người cùng nhìn gương khúc khích cười. Mẹ Diana đem đến cho hai cô một đĩa bánh kem và hai cốc sữa ấm. Bạch Bì vô cùng bất ngờ vì cô luôn cho rằng bánh kem chỉ có thể được ăn vào dịp sinh nhật, cô đút một miếng thật to vào miệng. Diana mỉm cười rồi dùng khăn lau những vết kem dính trên miệng cô.

Trở về nhà vào đêm hôm ấy, Bạch Bì nằm trên giường trằn trọc chẳng thể nào ngủ được. Bộ quần áo Diana cho cô mượn mẹ đã giặt sạch sẽ treo ngoài ban công, cô tỉnh dậy mấy lần chỉ để nhìn ngắm nó. Váy của Diana và của cô thật không giống nhau, giống như ba của cô sẽ mãi mãi không bao giờ xuất hiện, còn ba của Diana chỉ là đi nước ngoài một thời gian rồi sẽ trở về với thật nhiều quà bánh. Ngoài trời vẫn mưa như trút nước, nhưng bầu trời đã sáng hơn đôi chút, cô nhớ Diana với thân hình đầy đặn, bộ ngực nở nang mặc chiếc áo ba lô và chiếc quần cộc khi ở nhà, cúi đầu nhìn lại cơ thể gầy gò của mình. Chính vào đêm mất ngủ lần đầu tiên ấy, cô có suy nghĩ muốn làm người lớn.

Dĩ nhiên mẹ Bạch Bì đã đem trả lại bộ váy, còn đem một bình rượu nếp tự nấu đến cho mẹ Diana. Những năm 90 khi mọi thứ còn khan hiếm, tình cảm qua lại giữa người dân trong khu với nhau đều được thể hiện bằng một loại thực phẩm nào đó. Tất cả tình cảm đều có thể dùng thực phẩm để thay thế như chúc mừng, cảm ơn hoặc thậm chí là xin lỗi.

Kỳ nghỉ hè dài gắn liền với những trận bão, hè năm đó Bạch Bì uể oải và làm biếng. Chuyện trộm cắp qua đi, mẹ cô không còn đưa cô theo khi làm việc nữa, cũng chẳng có niềm vui khi đi học. Khi vào năm học mới, cô vui vẻ phấn chấn trở lại, bởi vì thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Diana ở trường. Diana cũng gọi cô là Bạch Bì như bao người khác, cô ấy rất thân thiện hỏi thăm cô mỗi khi gặp mặt. Bạch Bì nghĩ chắc hẳn trong Nặc Thành nhỏ bé này sẽ có người giống như cô, luôn tìm kiếm bóng dáng của Diana.

Bạch Bì cũng chẳng biết tại sao không muốn nhắc đến Diana trước mặt Văn Tử, nhưng thực sự cô rất muốn nói chuyện với ai đó về Diana. Có lẽ vì vậy mà cô đã gặp Khoai Môn và có cơ hội đưa nó về nhà.

Khoai Môn là một con mèo hoang nhỏ gầy gò với bộ lông không đều màu. Bạch Bì bắt gặp nó khi đi chợ mua cá, Khoai Môn bị con ông chủ lấy đá đập vì tội ăn trộm cá. Cô thấy vậy liền xông lên cứu nó, quên luôn cả túi cá vừa mới mua, ôm Khoai Môn đi bộ mấy cây số mới về đến nhà.

Mẹ Bạch Bì tức lắm, “Mày có biết suýt nữa mẹ đã báo cảnh sát không!”, “Cá đâu? Học hành đã chẳng ra làm sao, đi mua đồ cũng không xong!”, “Chơi hai ba ngày cho chán đi, đừng mong mẹ sẽ nuôi nó”, “Có biết là mẹ lo lắng cho mày thế nào không, mày bỏ đi như thằng cha khốn nạn của mày thì biết làm sao được!”

Bạch Bì sững sờ, mẹ Bạch Bì cũng sững sờ, bầu không khí như bị đóng băng. Mẹ cô nói: “Mẹ xin lỗi, mẹ đã nói quá đáng rồi.” Rồi bà quay người đi vào bếp.

Bạch Bì đưa Khoai Môn vào phòng tắm, dùng vòi nước cao su xịt lên rồi tắm cho nó sạch sẽ, sau đó dùng máy sấy tóc hong khô lông. Nó chẳng vùng vẫy, chỉ liếm liếm chân, rồi lại liếm ngực, lật người nằm xuống ôm lấy chân Bạch Bì gặm nhẹ.

Kể từ hôm ấy, Khoai Môn đã trở thành người bạn bí mật mà Bạch Bì mong chờ đã lâu.

Mỗi ngày sau khi tan học về nhà, cô lại bắt chước một tư thế giống với Khoai Môn, sau đó bắt đầu kể chuyện. Cô kể hết tất cả những chuyện xảy ra ở trường, khi đến Tiểu Hùng và Văn Tử, cô thường cong miệng tỏ ý không ưa Tiểu Hùng. Cô chẳng thích Tiểu Hùng vì cô cảm thấy Tiểu Hùng và Thù Du rất giống nhau, đều có một đám mây đen u ám treo lơ lửng trên đầu. Dĩ nhiên sẽ nhắc đến Diana, cô mặc váy gì, cặp tóc màu gì, đi cùng với ai. Nếu không gặp được Diana cô cũng sẽ than thở với Khoai Môn. Khoai Môn nhìn cô chăm chú, cũng có khi nó lấy chân nghịch nghịch rồi liếm những sợi tóc của cô.

Bạch Bì mất đến nửa tháng để quyết định mời Diana đến nhà chơi với Khoai Môn. Khi ở trường cô phải cố gắng lấy hết dũng khí mới dám mở miệng mời: “Tan học chị về nhà em chơi với mèo có được không?” Nhưng lại vào chính ngày mừng rỡ vô cùng ấy, cô không thấy Khoai Môn đâu nữa.

Dù là trước đây hay sau này, Bạch Bì cũng chưa bao giờ tranh cãi với mẹ, đa phần cô đều sẽ nghe theo lời mẹ. Nhưng lần đó khi nhìn thấy mẹ ngồi cạo vảy cá thản nhiên nói đã đem Khoai Môn cho người khác khiến cô chỉ muốn mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra rằng, hậu quả của sự phẫn nộ là không hề sợ hãi, chết cũng không sợ.

Vẫn may cô không nhảy xuống. Cô quá giận dữ chạy ra ngoài rồi ngồi thụp xuống, liên tục đập đầu mình vào tường rồi khóc lớn. Diana ngạc nhiên đi đến bên cô, trên tay cầm một túi tôm tươi, “Em sao thế? Em xem chị mua gì cho Khoai Môn này, mẹ chị nói mèo thích ăn tôm nhất.”

Bạch Bì nghe xong càng khóc to hơn, cô ấm ức nói: “Mẹ em… mẹ em đem Khoai Môn cho người khác mất rồi, Khoai Môn là người bạn tốt nhất của em.”

“Những người mẹ thường làm điều mà họ cho rằng là tốt cho bản thân chúng ta, mẹ em như vậy, mẹ chị cũng như vậy.” Diana lấy khăn giấy từ trong túi áo ra lau nước mắt cho cô, lặng lẽ đợi cô nín khóc, sau đó nhẹ nhàng kéo đôi tay trắng bệch của cô nói: “Chị đưa em đi xem phim nhé.”

Mặc dù cũng sống ở khu rạp chiếu phim nhưng phòng chiếu phim đối với Bạch Bì như một cung cấm bí mật. A Cách - con trai bác chiếu phim tại rạp chính là người có chìa khóa bí mật, được nhiều thằng con trai trong khu đối đãi rất tốt. Đứa trẻ nào trong khu cũng muốn được một lần đến rạp trong thời gian không nên đến, Bạch Bì cũng chẳng ngoại lệ.

Diana đưa cô vào trong rạp chiếu phim mờ tối, thì ra thường ngày rạp chiếu phim nhìn như vậy, vắng vẻ, trống trải và yên tĩnh, còn có cả mùi vị rất lạ cô không biết là mùi bụi bặm hay ẩm mốc. Bạch Bì như thể bị mê hoặc bởi nó, cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Diana đưa cô lên một chiếc cầu thang gỗ chật hẹp, rồi leo vào phòng chiếu phim nhỏ xíu. Ở đó, A Cách và Tiểu Cung đang chơi với máy chiếu phim. Mặc dù cô chỉ nhỏ hơn hai người họ một tuổi, nhưng trong mắt họ cô là một đứa trẻ chẳng biết gì, chính vì vậy họ rất mừng vì có cơ hội chỉ cho cô phim sẽ được chiếu bằng cách nào, cuộn băng ghi lại hình ảnh và âm thanh bằng cách nào. Sau đó, cả bốn người cùng ngồi xem bộ phim Công chúa Sissi , Romy Schneider trắng trẻo giống như một chiếc bánh gạo.

Bỗng nhiên Diana nói, “Bạch Bì, em rất giống người nước ngoài, em có nước da trắng đến mức người khác phải ghen tị.” Bạch Bì nghe vậy liền đỏ bừng mặt.

Sau ngày hôm ấy, Bạch Bì và mẹ chiến tranh lạnh một tháng trời, nhưng Bạch Bì biết dù là khi mười tuổi hay đã ba mươi tuổi, cô cũng không bao giờ tha thứ cho mẹ về chuyện này. Cũng sau ngày hôm ấy Bạch Bì có thêm một người bạn mới, đó là con búp bê xinh xắn mà Diana gửi cho cô. Búp bê có đôi mắt to, lông mi dài, hai má bầu bĩnh và chiếc cằm nhọn. “Đây là con búp bê chị thích nhất khi còn nhỏ, chị thích trang điểm cho nó, bện tóc cho nó, chị còn tự may cả quần áo cho nó, đây là những đồ gia dụng bé xíu, chị mong nó có thể làm người bạn tốt của em.”

Thật ra, Bạch Bì là một cô gái không có chút hứng thú nào với búp bê, nhưng cô cảm thấy mặt con búp bê này rất giống mặt Diana, chẳng có chút khuyết điểm nào, cũng chẳng có góc cạnh. Vì vậy đêm đầu tiên cô đã ôm búp bê khóc nói rằng cô nhớ Khoai

Môn rồi chìm dần vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy bỗng thấy búp bê ngồi trên ghế tao nhã uống trà. Cô chớp chớp mắt nhưng không hề sợ hãi.

“Chắc hẳn mình đang mơ.” Bạch Bì còn ngửi thấy cả hương trà ngòn ngọt.

“Hồng trà thêm chút sữa, rất ngon.” Búp bê vẫy tay về phía cô ý nói cô ngồi xuống bên nó.

Bạch Bì không rõ là thế giới búp bê lớn hơn hay thế giới của cô nhỏ lại, cô cẩn thận ngồi xuống, kích thước ghế rất phù hợp. Búp bê nói chủ nhân mới của Khoai Môn rất tốt với nó, mỗi ngày nó đều được ăn món cá tươi ngon, nó sẽ sống rất tốt.

“Làm sao cậu biết được?” Bạch Bì nhấp một ngụm trà nóng, vị trà nhạt hơn trà sữa bình thường cô uống rất nhiều.

“Mình biết chứ, mình biết tất cả mọi thứ.” Búp bê chớp mắt nhìn cô.

“Vậy cậu biết ba mình ở đâu không?” Dường như Bạch Bì cố ý hỏi một câu hỏi khó.

“Ba cậu sống chẳng dễ dàng gì, chuyện nam nữ rất phức tạp, có khi sống cùng nhau không được, nhưng không ở bên nhau cũng không xong. Có phải là rất nhàm chán không?”

Bạch Bì chẳng hiểu gì chỉ “Ồ” một tiếng.

“Thật ra làm bạn với tớ rất dễ, cậu chỉ cần trang điểm cho tớ mỗi ngày là được. Đã rất nhiều ngày rồi tớ không được thay phấn mắt, tớ sẽ phát ốm mất.”

“Ừm…”

Sau đó Bạch Bì cũng chẳng nhớ nổi cô đã quay trở lại giường bằng cách nào. Sáng thức dậy đã thấy búp bê nằm ngay ngắn trên gối cô, mô hình bàn ghế, chén đĩa vẫn nhỏ xíu. Bạch Bì cẩn thận nhìn búp bê vài lần, chắc chắn rằng cô đã nằm mơ.

Nhưng cô vẫn tranh thủ thời gian cuối tuần khi mẹ đi họp những hộ gia đình trong khu để lục tìm những món mỹ phẩm mẹ cô đã không dùng nhiều năm rồi. Bạch Bì lúng túng bôi lên mặt búp bê, vừa tô vẽ vừa cười khúc khích. Nhìn thấy khuôn mặt lấm lem của búp bê, cô vừa cười vừa xin lỗi, “Thật xin lỗi cậu, mình đã cố gắng hết sức rồi.”

Kết quả đêm hôm ấy cô bị búp bê lôi dậy, nó chỉ vào khuôn mặt nhem nhuốc của mình và nói, “Cậu làm bạn với tôi vậy hả?”

“Từ bé đến giờ tóc tớ chưa bao giờ dài qua vai, những trò con gái hay chơi tớ thực sự không biết.”

“Cậu không muốn trở thành cô gái như Diana nữa sao?”

Câu hỏi có phần đường đột, Bạch Bì ngẩn người một lúc rồi nói, “Tớ cũng không biết nữa. Có lẽ cô gái nào trong khu cũng muốn trở thành Diana, nhưng có lẽ tớ không thể…”

“Được rồi, tớ biết rồi.” Nó đi đến trước gương cẩn thận lau sạch lớp trang điểm nguệch ngoạc trên mặt, “Vậy thì tớ sẽ dạy cậu trang điểm.”

Sau đó búp bê thực sự mở hộp trang điểm của nó rồi trang điểm cho Bạch Bì. Cô mở to mắt nhìn khuôn mặt mình trong gương sau khi được nó trang điểm xong, giống như biểu cảm của vô số người sau này được cô trang điểm cho.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Bạch Bì liền nhìn búp bê. Những vết trang điểm xấu xí hôm trước đã biến đi đâu hết, cô tự liếm môi mình, có vị ngòn ngọt của son. Bạch Bì vội chạy đến trước gương, “Xong rồi, chẳng lẽ mình bị mộng du.” Nằm mơ cũng được, mộng du cũng được, búp bê vẫn thường mời cô uống trà chiều vào mỗi đêm. Búp bê nghe cô tâm sự, nghe cô kể những câu chuyện vụn vặt, nó chẳng bao giờ lau nước mắt khi cô khóc, cũng chẳng bao giờ nói “cố lên” mỗi khi cô chán nản. Nó rất đanh đá, thích cong môi và đảo mắt mỗi khi cô than vãn về chuyện gì. Nó mở cửa, kéo Bạch Bì chạy qua những cơn mưa rào, đưa cô đi ngắm bầu trời đầy sao, hay chạy chân trần trên con đường vắng bóng người. Trước ngày Diana xảy ra chuyện, nó nói với cô: “Cậu biết không, thật ra Nặc Thành không phải như mọi người nói là không có cây lựu nào, Nặc Thành có một cây lựu khổng lồ.”

“Làm sao cậu biết? Thành phố cây lựu nhưng lại chẳng có bóng dáng một cây lựu, chuyện cười này có ai mà không biết. Làm gì có cây lựu nào chứ?”

“Đây là một bí mật lớn.”

Sau đêm hôm ấy, tất cả mọi nhà trong khu đều nhận được những bức ảnh khủng khiếp trong hòm thư. Trong ảnh là cảnh tên khốn đáng sợ Thoái Tồn đang hung dữ xé quần áo của Diana. Còn chưa kịp nhìn rõ thì mẹ Bạch Bì đã lấy đi mất.

Đó có lẽ là chuyện động trời nhất xảy ra tại Nặc Thành. Học sinh cấp ba hãm hiếp bạn cùng lớp, những bức ảnh không rõ danh tính người chụp được để vào hòm thư của tất cả các gia đình trong khu. Những tin tức liên tục được tờ Nhật báo Nặc Thành, chương trình truyền hình trực tiếp nhắc đến. Mặc dù tin tức đều giấu tên nữ sinh, nhưng Nặc Thành nhỏ như vậy, đi trên đường gặp ba người thì ít nhất có một người quen, “nhờ” phương thức đó mà ai cũng biết đến Diana.

Thậm chí đến tận khi Bạch Bì học trường nghề về trang điểm, những bạn học của cô vẫn nhắc đến chuyện này. Họ còn nói những lời đồn thổi vô căn cứ như chị gái đó đúng là đáng đời, không có ý tứ, ruồi nhặng có bao giờ bâu vào những quả trứng lành lặn, và rất nhiều những lời nói khó nghe khác. Bạch Bì liền vạch một đường son lì lớn trên mặt con bé nói những câu đó.

Cứ như vậy, Diana biến mất, trong một đêm cả gia đình rời đi không ai hay biết; như chiếc bóng đèn sáng vụt tắt, tối đen, bỏ mặc mọi lời đồn thổi sau lưng.

Cùng biến mất với Diana còn có cả búp bê. Sau khi Diana xảy ra chuyện, cô không còn nói chuyện với búp bê hàng đêm nữa. Nhiều lần tỉnh giấc, cô cứ cho rằng sẽ thấy búp bê xinh đẹp tao nhã đang ngồi uống trà nhưng không, cho dù cô có tỉnh lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, búp bê vẫn cứ nằm bất động bên cạnh cô, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Rồi vào một ngày cô bỗng nhiên không thấy nó đâu nữa.

Bạch Bì lục tung mọi ngóc ngách trong căn phòng, thậm chí cả thùng rác bên cạnh quảng trường cô cũng tìm qua. Cô gái mười hai tuổi ngồi bên cạnh đống rác nhớ đến Khoai Môn, nhớ đến búp bê, nhớ đến Diana không biết ngày nào có thể gặp lại, thậm chí cả người ba vô lương tâm của mình. Giây phút ấy cô biết cô chẳng thể giữ được thứ gì bên mình, cho dù họ có quan trọng với cô thế nào cũng đều sẽ rời xa cô.

Trưởng thành không phải là kết quả của quá trình chín muồi, mà là sự ngẫu nhiên bắt gặp. Đối với Bạch Bì, trưởng thành chính là vào hoàng hôn hôm ấy, mỗi khi nghĩ lại chỉ thấy toàn mùi rác thối hoắc.

Những ngày tháng sau đó cứ như thác nước, Bạch Bì như dòng nước đổ ào ạt xuống, chỉ sống cho những gì trước mắt, không cần biết là đi bao xa và nguy hiểm thế nào.

Cô nuôi tóc dài, dành dụm tiền tiêu vặt mua chiếc váy mình thích, dán áp phích thần tượng của mình trong phòng ngủ, mẹ cô xé thì cô lại dán, lâu dần sức lì cũng chiến thắng. Mẹ Bạch Bì cũng nhận ra rằng bản thân không thể quản thúc được cô con gái đang lớn lên mỗi ngày. Bạch Bì cao 1m75, cao hơn mẹ cô hẳn hai cái đầu, mẹ Bạch Bì biết mình thua rồi.

Sau khi tốt nghiệp trường nghề, Bạch Bì đã đi qua Thâm Quyến, Bắc Kinh, Thượng Hải, trang điểm qua không biết bao nhiêu khuôn mặt tham gia tiệc công ty, cô dâu, mỗi khuôn mặt chưa đến ba mươi tệ, cũng có lúc cô kiếm được kha khá nhưng cũng có khi chẳng kiếm được là bao. Bạch Bì đã lăn lộn trong ngành này không ít năm, cũng đã chứng kiến bao người dù nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn chẳng gặp may. Bạch Bì là một trong những người còn sót lại đạt được chút thành tích, là một trong những người gặp vô số lần không may nhưng vẫn kiên trì đến cùng, kiếm được chút tiền, và trở thành nhà tạo mẫu ngôi sao tuyệt vời như lời Văn Tử nói.

Nhưng chẳng vì thế mà buông neo giữa dòng đời đầy sóng gió, cô tiếp tục sang Pháp du học, quay lưng với vô số những chương trình truyền hình lớn nhỏ đang đợi chờ. Trong mắt người khác có thể gọi đây là lòng dũng cảm, nhưng đối với Bạch Bì chỉ đơn giản là cô không thể dừng lại, cô mãi mãi không muốn là người bị bỏ lại phía sau.

Văn Tử thường nói bàn tay cô có phép thuật, những khuôn mặt mà cô chạm vào nhất định sẽ yêu cô. Có lẽ vậy, cô đã từng có rất nhiều mối quan hệ mập mờ, nhưng chỉ có duy nhất một mối quan hệ rõ ràng trong thời gian cô sống ở Hồng Kông ba năm. Đó là mối quan hệ với một nữ diễn viên trẻ xinh tươi mơn mởn, họ sống với nhau trong một căn hộ chưa bao giờ thiếu rượu tám tháng trời. Bạch Bì chăm chút từng góc mặt, biết từng chiếc nốt ruồi ở vị trí nào trên cơ thể ấy, cũng biết từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt kia. Sau đó nữ diễn viên đó được đánh giá tám tháng đó là tám tháng cô có phong cách trang điểm và thời trang đỉnh cao nhất.

Sau này nghĩ lại, đó là thời kỳ thăng hoa cho sự nghiệp của cả hai. Cuộc sống đầm ấm, hạnh phúc và sự mong chờ cho tương lai, chẳng ai nghĩ đến sau này đây sẽ là một câu chuyện đẹp hay là một vụ bê bối.

Thứ cắt đứt những điều này chính là khối u ác tính của mẹ Bạch Bì. Khối u ác tính khiến người ta chẳng phân định rạch ròi được mình sẽ sống hay chết cũng giống như chính cuộc đời cô vậy. Cô hiểu rõ rất nhiều điều nhưng lại chẳng biết phải giải thích rõ những điều ấy với ai. Cuối cùng vẫn là mẹ Bạch Bì chiến thắng, bà ra đòn chí mạng muốn cô lấy chồng sinh con thì mới có thể thanh thản nhắm mắt xuôi tay.

Giây phút ngồi trong hành lang bệnh viện rực sáng ánh đèn, Bạch Bì nhớ về chiều hoàng hôn hơn chục năm về trước khi Diana ngồi xuống trước mặt cô nói, “Những người mẹ thường làm những điều họ cho rằng sẽ tốt cho con cái.” Cô cúi đầu cười, quả là những người mẹ trong khu rạp chiếu phim.

Bạch Bì thừa nhận cô không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, rất nhanh cô đã nhận thua, không dằn vặt bế tắc, như thể đó chỉ là sự biến đổi của các mùa. Cô vẫn còn nhớ như in ngày rời khỏi căn nhà hai người sống chung, nữ diễn viên mở tủ lạnh, đập vỡ từng chai rượu trên nền nhà. Hai cặp mắt vô hồn nhìn vào đống vụn vỡ loang lổ trước mặt, chẳng ai nói gì. Nữ diễn viên mở cửa bước ra ngoài, Bạch Bì rời đi trước khi cô quay về. Từ đó về sau bốn bể gặp nhau cũng chỉ là cố nhân.

Sau khi thuê khách sạn ở tạm hai ngày, Bạch Bì chuyển đến một căn hộ nhỏ gần Ma Du Địa. Điều đầu tiên cô làm đó là gọi điện cho một doanh nhân đã theo đuổi cô từ lâu, hẹn anh ta ăn cơm và hỏi thẳng anh ta có muốn kết hôn không. Có lẽ Bạch Bì cũng là món đồ nằm trong kế hoạch kinh doanh của anh ta, công việc bận rộn khiến anh phải đi lại nhiều, anh thích sự chuyên nghiệp thậm chí thích cả sự lạnh lùng của cô. Anh ta hỏi cô thích anh ta ở điểm gì, Bạch Bì lại chẳng thể đáp lời, cô chỉ nói cô sẵn sàng tìm hiểu anh ta.

Bạch Bì biết cô không hề lãnh cảm, chỉ là điều cô tìm kiếm không phải là một người đàn ông, cũng không phải là một người phụ nữ, mà là một người thấu hiểu.

Một hôn lễ nhỏ được tổ chức tại Hồng Kông, Bạch Bì không ngờ nữ diễn viên kia sẽ đến. Văn Tử là phù dâu của cô thích thú đến chụp ảnh cùng và xin chữ ký, cô cũng rất vui vẻ đồng ý, còn tặng mẹ Bạch Bì một thẻ làm đẹp. Bạch Bì khoác tay doanh nhân cười cười nói nói, cảm thấy cuộc đời giống như một vở kịch vô cùng đặc sắc.

Bạch Bì không biết một năm sau khi cô kết hôn có phải là một năm hạnh phúc nhất của mẹ cô không, nhưng cô đoán là vậy. Bạch Bì đi làm ít hơn, đa số thời gian ở bên cạnh mẹ trong căn nhà ở Hồng Kông. Có khi cô đưa mẹ đi bệnh viện thăm khám, cũng có khi đến nhà hàng ăn cơm, cũng có khi hai người đi dạo ở bờ biển. Mặc dù mẹ Bạch Bì vẫn cằn nhằn cô không cần ở bên bà quá nhiều, phải đi làm, phải sinh con… Nhưng Bạch Bì biết cô chưa từng ở bên chăm sóc mẹ thật tốt, cô nguyện dành trọn thời gian ở bên bà trong những ngày cuối đời.

Mẹ Bạch Bì càng ngày càng gầy đi, giống như một trái chín đang trong chuỗi ngày teo tóp lại, cuối cùng thu nhỏ lại thành một hũ tro cốt nhẹ tênh.

Thế nhưng hôn nhân giữa Bạch Bì và doanh nhân không phải vì hũ tro cốt này mà kết thúc. Vấn đề lớn nhất của họ chính là không có vấn đề gì, tất cả những từ ngữ truyền thống hoa mỹ đều được dành cho cuộc hôn nhân của họ, cung kính và tôn trọng nhau hết mực. Nhưng lại giống như hai con ếch ở trong nồi nước sôi, cứ nấu cứ đun rồi đến cuối cùng cả hai đều kiệt sức. Sau khi ly hôn chồng cũ của cô rất nhanh đã lấy một cô vợ trẻ khác, sinh một cặp trai gái kháu khỉnh, còn Bạch Bì vội vã thu xếp về Nặc Thành tham gia hôn lễ của Văn Tử và Tiểu Hùng.

Cho đến tận khi ngồi trong căn phòng đã lâu không còn được chiếu phim nữa, Bạch Bì mới cảm thấy tất cả những điều xung quanh hiện lên thật chân thực. Cô bất giác quay đầu lại nhìn lên phía căn phòng nhỏ đặt máy chiếu phim, như thể cô vẫn nhìn thấy bốn đứa nhỏ đang tụ tập ở đó, cùng nhau xem những cảnh quay tuyệt đẹp của bộ phim Công chúa Sissi .

Tiếp theo cuộc đời cô sẽ đi về đâu? Bạch Bì lướt xem điện thoại, vòng bạn bè đều hiện lên vô vàn quảng cáo của những bộ phim mới. Cô tự hỏi mình rằng liệu trên thế giới này có giây phút nào con người dừng mua vui cho người khác không? Bước ra khỏi căn phòng chiếu phim đầy mùi ẩm mốc, bên ngoài trời mưa bay bay, Bạch Bì giơ tay hứng lấy những hạt mưa mềm mại. Ngoài những ký ức trước năm mười tám tuổi, cô đã chẳng còn chút liên quan nào tới vùng đất bán đảo bốn bề là nước này nữa. Giống như những hạt mưa đáp xuống tay cô, kể từ khi bốc hơi khỏi mặt đất rồi bay lên không trung thì rơi xuống bất kỳ nơi nào cũng đều có ý nghĩa với chúng.

Vì vậy Bạch Bì đến Paris đảm nhiệm công việc trang điểm cho những buổi diễn thời trang tại đây. Ở đâu cũng vậy, dù là Paris, Đông Kinh hay Bắc Kinh, cô đều cảm thấy chẳng có gì mới lạ, ở đâu cô cũng cảm thấy chúng có cùng một khuôn mặt.

Sau khi kết thúc những show diễn thời trang, cô cùng một cặp đôi minh tinh nổi tiếng đến Hy Lạp chụp ảnh cưới. Trang điểm, tết tóc cho người khác khiến cô có ảo giác rằng chính mình là người tô vẽ nên hạnh phúc. Tại thánh địa tình yêu Zakynthos, ngồi dưới cái nắng như thiêu như đốt nhìn cặp đôi ân ái với nhau trước ống kính, cô cũng nghĩ đến mình đã từng ôm hôn với người khác như vậy, cũng đã từng mặc váy cưới như vậy. Nhưng sau này của sau này nữa, đều là hình ảnh cô bỏ rơi nhiều người khác, tất cả như sóng biển cuộn trào hiện lên lũ lượt đến ngạt thở.

Cô hét lên một tiếng khiến đoàn chụp ảnh phải tạm dừng. Cô sẽ không về nước cùng họ theo kế hoạch mà quyết định thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ, một đêm ngon giấc tại Hy Lạp.

Đó là ngày thứ ba Bạch Bì dành thời gian ở Athens, cô gái ấy nói: “Tôi là Diana, cô là?”

“Em là Bạch Bì đây?”

Đôi mắt to tròn ngạc nhiên của Diana nhìn cô, Bạch Bì cũng sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng của người in hằn trong ký ức năm nào. Diana đứng dậy đến quầy lễ tân lấy thêm bia đưa cho Bạch Bì.

“Đã lâu quá rồi.”

“Vâng, đã lâu quá rồi.” Bạch Bì đón lấy lon bia, cùng cạn ly với Diana.

“Bao nhiêu năm qua em là người duy nhất chị gặp lại, những con người năm đó cứ như một giấc mơ vậy.” Diana cười, nụ cười của người phụ nữ hơn ba mươi tuổi vẫn mang nét chân thành và thánh thiện như ngày nào.

Cô không còn vẻ đẹp chuẩn mực mà bao người say mê như xưa nữa, thậm chí trong đám đông còn chẳng được chú ý nhiều như Bạch Bì. Nhưng đối với Bạch Bì, Diana vẫn là người đẹp nhất mà cô từng gặp. Bởi có quá nhiều vấn đề mà chẳng biết bắt đầu từ đâu nên cả hai chọn nói về công việc, về cuộc sống thường ngày, nói cả về những chuyện chẳng có gì quan trọng với bản thân mỗi người.

“Vậy là em đang trong kỳ nghỉ, hay là đi cùng chị không, chị có chút đồ cần gửi cho một người bạn cũ. Đó là hòn đảo nhỏ không hề xuất hiện trong bất cứ bản đồ nào. Tên của nó là Hypnos, là hòn đảo của thần ngủ.”

Hypnos? Bạch Bì chưa từng nghe qua, cũng phải thôi, những hòn đảo xa xôi ở Nặc Thành cũng đều không xuất hiện trên bản đồ, chúng quá nhỏ nên chẳng có chút ý nghĩa gì đối với thế giới rộng lớn.

Diana cười, “Có phải nhớ đến Nặc Thành rồi không? Mỗi khi chị đến một thành phố ven biển cũng đều cảm thấy rất giống Nặc Thành. Mặc dù chúng thực sự rất khác nhau nhưng lại cho chị cảm giác như ở Nặc Thành vậy. Chúng đều là những địa điểm bên rìa đất liền nhìn về phía những lục địa tách rời phía xa xăm.”

“Hòn đảo của thần ngủ, vậy thì mình có thể ngủ một giấc ngủ ngon và dài như thể tạm thời chết đi một lúc, rồi lại sống sót sau đại nạn nào đó.” Bạch Bì cười lớn đáp lại.

Họ bắt đầu từ Athens chuyển thuyền ba lần, những hòn đảo trên đường đi ngày một nhỏ dần, ngày một hoang vắng, dần dần bóng dáng khách du lịch cũng biến mất, chỉ còn những làng chài tịch mịch lênh đênh trên biển.

Sau khi lên đảo Hypnos, mặt trời bắt đầu đỏ rực một cách đáng sợ, hướng ra phía biển là một số ngôi mộ nằm rải rác. Họ yên lặng đi qua những khu mộ, băng qua những con đường núi dài đằng đẵng. Bạch Bì cảm thấy như bước vào một không gian tĩnh tuyệt đối hoặc kéo dài vô tận, sự biến động của thời gian trở nên chậm chạp đến vô vọng. Đây có lẽ là một giấc ngủ như đã chết.

Đi bộ rất lâu mới đến một ngôi nhà nhỏ, một ông lão cao lớn ngồi trước nhà dang rộng cánh tay lần lượt ôm Diana và Bạch Bì, rồi đưa họ vào phòng uống trà. Diana lấy từ chiếc ba lô kaki chống thấm nước ra một túi tài liệu, nói: “Pasidia đã qua đời vào tháng trước, cháu đã photo hết tất cả tài liệu của cô bé cho ông.”

“Cảm ơn.” Ông lão nhún vai, đón lấy tập tài liệu. Ông lấy ra một bức ảnh từ trong tập tài liệu đó đưa cho Diana và Bạch Bì xem, “Cô bé đẹp quá phải không, mặc dù nó không thể nhìn thấy gì.”

Ông lão trong ảnh nhìn cũng không trẻ hơn bên ngoài bao nhiêu, ông ngồi đó, bên cạnh là một chú sư tử, ánh chiều tà rơi trên bộ lông vàng kim của chú sư tử, vừa uy nghiêm vừa dịu dàng làm sao.

“Nó là con vật hoang dã đầu tiên tôi cứu được sau khi đến Kenya, nó bị mù, chỉ có thể ở lại khu bảo tồn mãi mãi. Tôi rất yêu quý nó.” Một ông lão Nam Âu to lớn, với khuôn mặt nghiêm nghị của một quân nhân, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.

Đêm hôm ấy, Bạch Bì và Diana nằm trên mái nhà gỗ ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời vô tận.

“Vậy là chị vẫn luôn làm việc ở châu Phi?”

“Cũng không hẳn, những người đến đó đều là những tình nguyện viên, có những độ tuổi khác nhau, nguyên nhân khác nhau, có người đi rất lâu, cũng có người đến thời gian rất ngắn, có người đi một lần rồi mất tích mãi mãi, cũng có người không ngừng quay lại đó. Năm nào chị cũng đến đó rất lâu.”

“Như vậy, sau chuyện lần đó rốt cuộc chị đã đi đâu?” Cuối cùng Bạch Bì cũng nhắc đến chuyện đó.

“Ba chị đưa cả hai mẹ con ra nước ngoài, từ Bắc Phi đến Pháp, chị chưa từng về nước.”

“Nhưng chuyện đó đã qua lâu lắm rồi, tại sao lại không thể về nước?”

“Chuyện đó chị dường như đã quên rồi, cũng không phải chuyện gì quá to tát.”

Bạch Bì đột nhiên không biết nói gì tiếp, cô cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ hiểu Diana.

“Bọn chị ở khu bảo tồn, những động vật được cứu chữa đều phải thả về tự nhiên, không ai nỡ làm điều đó nhưng buộc phải làm như vậy. Thả chúng về tự nhiên là điều đúng đắn, là điều quan trọng nhất chị đã học được. Khi còn nhỏ hình như chị đã từng nói với em, những người mẹ thường làm những điều họ cho rằng sẽ tốt cho chúng ta, thật ra chúng ta cũng có khi làm những điều tương tự như ba mẹ từng làm. Bởi vì yêu, chúng ta thường làm sai rất nhiều điều, vô lý như vậy đấy!”

Diana nói xong hít một hơi thật sâu, “Vĩ độ ở đây cao hơn ở Nặc Thành nhiều, nhưng sao lại nóng như vậy, thật là thần kỳ.”

Có lẽ không phải không muốn nhắc đến chuyện của quá khứ, mà bởi có quá nhiều điều nên có muốn nói cũng lực bất tòng tâm. Ít nhất thì Bạch Bì là như vậy, cô không muốn hỏi thêm nữa.

Sau khi ở trên đảo hai ngày, họ lên đường trở về Athens. Khi về đến nơi đã là hai giờ sáng, họ tìm một khách sạn gần cảng có vẻ an toàn. Chỉ còn lại một phòng, Diana hỏi Bạch Bì có phiền không, Bạch Bì nói Diana không phiền là được, rồi cả hai nhận phòng. Bạch Bì đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên cạnh mua chút rượu, Diana cười nói đất nước lười làm việc này lại có người chịu làm ca đêm cơ đấy.

Căn phòng không lớn, hai người ngồi ngoài ban công, Bạch Bì hút thuốc, Diana nhấm nháp ly rượu, phía xa có thể nhìn thấy núi Acropolis.

“Em còn có một câu hỏi.” Bạch Bì mơ hồ nhìn gương mặt, sống mũi và khuôn miệng nhỏ nhắn của Diana qua làn khói cô phả ra. Diana không còn là viên kim cương nữa, cô là một viên ngọc vùi trong cát bụi, là một món cổ vật vô giá.

“Là chị đem đi đúng không? Con búp bê chị cho em ấy.”

“Chị cũng không nhớ rõ, chuyện ngày nhỏ đôi khi như thật đôi khi lại như ảo giác, khiến con người ta không thể phân biệt được rõ ràng cũng chẳng thể nhớ nổi.”

Diana dựa người vào lan can, con phố nhỏ chật hẹp và tĩnh lặng như thể bị bỏ hoang, “Tương truyền hòn đảo này là nơi Hypnos rơi xuống sau khi bị thần Zeus trừng phạt. Nữ thần biển đã cứu ông và gả mình cho ông. Trong một lần cứu người khác nàng đã bị đạo tặc đánh chết. Ông rất yêu vợ mình. Một người có thể rất yêu một người khác, có lẽ là điều tốt đẹp nhất nhưng cũng là điều khó khăn nhất trên thế giới này.”

Nói xong cô đặt ly rượu xuống, vào phòng đi tắm rồi nằm lên giường, cô nói mình đã quá mệt. Bạch Bì ngồi một mình ngoài hành lang hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, cho đến khi cô nghe thấy nhịp thở đều đều từ trong phòng. Cô dập tàn thuốc, đi đến bên giường ngồi xuống. Ánh trăng và đèn đường đủ sáng để nhìn rõ khuôn mặt cùng mái tóc rối bời của Diana. Bạch Bì đưa đôi tay gầy gò của mình nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rối trên mặt cô ra sau tai. Bạch Bì chưa từng gặp ai lớn lên như mong đợi, cũng chưa từng gặp ai có một trái tim chưa từng bị tổn thương, chỉ duy nhất có Diana.

Do đó cô cầm lấy điện thoại của Diana trên đầu giường, rồi lại cầm lấy điện thoại của mình. Dù là thông qua phương thức nào, cô cũng muốn giữ liên lạc với Diana. Có lẽ họ có thể gặp nhau như vậy, ở Pháp cũng được, ở châu Phi cũng được, cũng có thể Diana nguyện ý trở về Nặc Thành ngắm mùa hoa phượng nở đỏ rực trời. Tay Bạch Bì có chút run rẩy, để lưu lại những gì của Diana chỉ còn cách đột ngột này. Bỗng màn hình điện thoại của Diana bật sáng, trên màn hình xuất hiện dòng tin nhắn.

“Tất cả y bác sĩ đều cho rằng có thể giữ được con gái thiếu một bên thận bẩm sinh, chúng ta có thể giữ lại đứa bé. Còn nữa, chưa nói với em, anh đã đưa ba đến thăm mẹ em, bà rất khỏe. Khi nào em quay về anh sẽ đến sân bay đón em.”

Đôi tay run rẩy của Bạch Bì bỗng cứng lại, ánh mắt cô di chuyển xuống vùng bụng mềm mại của Diana. Bạch Bì không thể không đưa tay ra chạm vào bụng cô, có phải có một nhịp tim khác đang ở đây không. Nhưng khi vừa chạm vào làn da lạnh lẽo đó, Bạch Bì liền đứng dậy ra ngoài hút thuốc, cô hút nốt hai điếu còn sót lại.

Hai tiếng sau Bạch Bì có mặt tại sảnh chờ của sân bay Athens, xem các chuyến bay trên màn hình điện tử, nghĩ xem mình có thể đi đâu tiếp theo.

Hai tiếng trước cô để lại một mảnh giấy trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, đi trên con đường không một bóng người, cũng không quay đầu lại.

Trên mảnh giấy viết, “Sau khi lớn lên em đã từng thề sẽ không bao giờ là người bị bỏ lại phía sau, vì vậy lần này em muốn đi trước.”