Chương 7 KẺ TRONG MỘNG
Tất cả bắt đầu từ chạng vạng ngày hôm ấy.
Không sai, chính là sau chuyện đó Lã Hành không ngừng suy nghĩ và bắt đầu có những giấc mơ đáng sợ.
Chạng vạng hôm ấy là một buổi chạng vạng vào tháng Tám, bình thường như bao ngày khác. Lúc ấy, thời tiết phía Bắc có lẽ đã vào thu, nhưng Nặc Thành vẫn đang trong thời gian giữa mùa hè với ánh nắng chói chang và mưa rào liên tục đan xen. Mặc dù gọi là lớp tự học hè nhưng đa phần chẳng có đứa học sinh nào tự nguyện tham gia. Lã Hành cảm thấy bản thân mình như con côn trùng bị mắc kẹt trong đá hổ phách, sẽ chết ngạt trong luồng không khí ẩm ướt oi nồng bị đè nén lại của phòng học. Những bạn học phía trước không ngừng phe phẩy quạt tay hay những quyển vở bài tập mỏng như thể đang thôi miên cậu.
Ngay khi cậu mơ màng chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài cửa sổ dội lại một tiếng sấm ầm trời, tất cả mọi người cùng hướng ánh mắt ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra không. Nhưng không, vẫn là bầu trời cao trong xanh không có nổi một gợn mây, mặt trời chói chang trên bầu trời phía Tây ra sức phả những hơi nóng hình bông hoa nhiều cánh màu trắng lóa mắt. Rồi chợt một cơn mưa rào cứ thế ập đến.
“Là mưa bóng mây.” Giọng nói của giáo viên Ngữ văn thấp thoáng trong tiếng mưa, “Có lẽ sẽ có cầu vồng.”
Quả là đã có cầu vồng. Vào lúc tiếng chuông vang lên, một nữ sinh đang soi gương trộm trong lớp bỗng nhìn thấy cầu vồng trong chiếc gương bé nhỏ của mình, không kìm được mà reo lên.
Cô giáo nói một ngày đẹp trời như vậy chúng mình dùng một câu thơ để kết bài nhé. Cô cầm lên một viên phấn rồi quay người nói, tối qua cô có đọc một bài thơ, khi tỉnh dậy chỉ nhớ được câu này:
“Khi tỉnh giấc chỉ nhìn thấy người chết
Say giấc nồng lại gặp cả thế gian…” [*]
Đột nhiên tai Lã Hành ù đi, cậu dùng tay đập đập vào hai tai.
Nếu nhớ lại một cách kỹ càng, thì chính vào lúc nghe xong câu thơ ấy, trong tai cậu đau âm ỉ như có kim châm, cậu quay đầu nhìn cầu vồng ngoài cửa sổ thì bắt gặp Lã Hàng đang dán mặt vào cửa kính hướng về phía cậu làm mặt quỷ. Đó là lúc tất cả mọi chuyện bắt đầu.
Nhưng sự chán ghét của cậu đối với Lã Hàng bắt đầu sớm hơn thế.
Vào một ngày cuối tuần năm họ ba tuổi, ba mẹ đưa cậu đến trước mặt một người lạ báo cáo tình hình gia đình. Người lạ xoa xoa đầu hai đứa, nói:
“Vậy tên hai bé là Hàng Hành à, Lã Hàng là anh phải không?”
Mẹ cậu cười nhìn ba cậu nói, “Khi ấy tôi đang ở đồn cảnh sát đợi chồng, còn viết ngược tên hai đứa trẻ lại với nhau, không biết có phải ý trời không mà Lã Hành ra trước Lã Hàng sáu phút.”
Mẹ cậu vừa nói vừa dùng đôi tay gầy guộc vô thức vẽ lên không khí con số sáu. Lã Hàng liền nhảy lên nói: “Con mới là anh”, Lã Hành nghe vậy vội vã nắm chặt tay nhưng lại không nói nên lời.
Sau này, mỗi khi cậu viết tên Lã Hành đều có cảm giác cuộc đời mình như một cuốn sách đã bị Lã Hàng làm đảo lộn các trang, từ đầu đến cuối đều không đúng.
Sự chán ghét đối với Lã Hàng cũng có thể bắt đầu khi họ bốn tuổi. Tính cách của họ lại chẳng được phân bổ đồng đều như vẻ bề ngoài. Lã Hàng làm gì cũng nhanh nhẹn và tốt hơn cậu, ví dụ như trêu chọc con gái khóc, tham gia hoạt động thể thao, biểu diễn văn nghệ. Khi hai người cùng nói chuyện, Lã Hàng luôn nói hết phần của cả hai người, Lã Hành chỉ biết thu người vào một góc, không có mở đầu cũng chẳng có kết thúc.
Lã Hàng làm gì cũng nhanh, đầu óc cậu cũng rất lanh lợi. Mỗi khi gây ra chuyện rắc rối là cậu lại giả làm Lã Hành, hoặc cố ý nói cho Lã Hành đáp án sai khi làm bài tập bởi Lã Hành chẳng thể phân biệt nổi phương pháp cộng trừ. Khi nhìn thấy bài làm của Lã Hành đều là những dấu thập đỏ, Lã Hàng liền ôm bụng cười chế giễu.
Tuy vậy, khi Lã Hàng gắp những miếng thịt mỡ từ suất ăn của mình sang cho Lã Hành, cậu vẫn lén ăn hết chúng.
Hoặc cũng có thể là vào dịp Tết năm cậu sáu tuổi. Khi họ hàng cùng tập trung vui vẻ ăn bánh kẹo cắn hạt dưa và muốn hai cậu biểu diễn một tiết mục gì đó góp vui, Lã Hàng liền hát, nhảy, đọc thơ và đọc cả bảng cửu chương, sau đó nhanh nhẹn ngoan ngoãn khoanh tay cúi đầu xin lì xì. Còn Lã Hành thì ở trong phòng không muốn ra ngoài. Mẹ cậu thường nói: “Mọi người xem Lã Hàng kìa, ai cũng bảo nó thông minh nhanh nhẹn, sau này nhất định có tiền đồ xán lạn.”
Lã Hàng cùng ba tiễn khách đến trước rạp chiếu phim, Lã Hành đứng trong phòng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn cậu bé có bóng lưng giống y hệt mình đang nhảy nhót vui vẻ đó, trong lòng bỗng có cảm giác thật kỳ dị. Tại sao hai người giống nhau y đúc nhưng lại có thể khác nhau nhiều đến vậy.
Hoặc cũng có thể là sau một buổi tan học vào năm họ tám tuổi. Lã Hàng mua đồ ăn vặt cho Lã Hành, cả hai đang ôm gói chả viên về nhà thì bị mẹ bắt gặp. Rõ ràng là Lã Hàng trộm tiền từ túi mẹ nhưng cậu cũng bị lôi vào đánh cùng.
Cũng có thể là vào kỳ nghỉ hè năm mười tuổi, cả hai nói sẽ cùng nhau làm bài tập. Hàng ngày Lã Hành đều giục Lã Hàng nhưng lúc nào cậu cũng nói: “Không vội, anh phải đợi em”. Đến khoảng giữa tháng tám, khi mẹ kiểm tra vở bài tập của cả hai thấy Lã Hàng đã sớm hoàn thành tất cả bài tập còn vở của Lã Hành vẫn trắng tinh. Vào đêm giông bão kéo đến ấy, Lã Hành ấm ức khóc còn Lã Hàng thì làm mặt quỷ trêu chọc cậu: “Ai bảo anh ngốc như thế chứ, nói gì cũng tin.”
Điều đáng ghét nhất chính là vì sáu phút đầu đời đó mà hai người tranh cãi không dứt. Mặc dù là anh nhưng cậu lại luôn yếu thế trong các cuộc tranh luận và nhường nhịn Lã Hàng đủ điều. Rốt cuộc sáu phút đó kéo dài bao lâu, dài đến mức cậu phải nhường tất cả mọi thứ của mình cho Lã Hàng sao? Khi còn nhỏ Lã Hành cho rằng tất cả những điều đó là nội tâm, là chậm mà chắc, là tốt bụng nhưng hóa ra đó lại là hèn nhát, chậm chạp và tầm thường.
Còn Lã Hàng mỗi lần sau khi chọc cậu khóc đều kéo cậu đến đứng trước gương, hi hi ha ha cười nói, “Chúng mình thực sự rất giống nhau, không ai có thể giống nhau như chúng mình. Mọi người nhất định đều rất ngưỡng mộ.”
Lã Hành lại nghĩ, “Đúng, chúng ta giống nhau đến mức như thể được photocopy từ cùng một văn bản vậy, và ai lại ngưỡng mộ một bản photocopy chứ?”
Cầu vồng đang treo lơ lửng về phía mặt trời lặn trên bầu trời tối dần, Lã Hành nhìn khuôn mặt đang dán lên tấm kính cửa sổ giống như đang nhìn chính mình vậy. Những bạn học xung quanh đều cảm thấy thích thú với khuôn mặt xấu xí của Lã Hàng, đến giáo viên dạy ngữ văn cũng vui vẻ nói, “Sinh đôi thật vui, em của em lại đến chờ em tan học rồi kìa.”
Giống như hầu hết mọi đứa trẻ trong khu, họ chẳng có ý niệm gì về việc sẽ học lớp chuyên của trường trung học cơ sở Nặc Thành. Khi làm bài thi vào cấp ba, Lã Hành cố ý để trống một trang thi ngữ văn, và đạt được ước nguyện học khác lớp với Lã Hàng.
Lã Hành trong lòng cười khẩy, đến đón cậu có lẽ vì hết tiền, vì muốn đổi quần áo hoặc giày do bị bẩn, hoặc chỉ đơn thuần là muốn “biểu diễn” một chút trước mặt giáo viên ngữ văn xinh đẹp. Cho dù Lã Hàng đến với lý do gì thì Lã Hành cũng không cảm thấy “vui vẻ”. Có một khuôn mặt có thể thay thế mình bất cứ lúc nào mà không bị phát hiện, rốt cuộc có lợi như thế nào.
Hai người hướng về phía cầu vồng trở về nhà, Lã Hàng nói trong không khí có mùi tôm.
Cứ như vậy Lã Hàng tự nói những câu cậu cho rằng rất thông minh, Lã Hành không muốn nghe nên cố bước đi nhanh hơn.
Trên đường đi có gặp một bạn học cậu không quen biết chào hỏi giới thiệu, đây là hậu vệ đội bóng rổ, còn cậu này bên câu lạc bộ phát thanh. Lã Hành chẳng muốn nghe giới thiệu về những người không liên quan đến mình. Họ vẫn thường nhận nhầm Đại Lã thành Tiểu Lã khi ở trường, đó là những lúc Lã Hành thực sự cảm thấy chán ghét.
Khi bước đến cổng đơn nguyên, Lã Hành bất giác ngẩng đầu lên phát hiện cầu vồng đã biến mất. Tai cậu lại xuất hiện tiếng ù ù khó chịu, cậu cúi đầu đưa hai tay lên bịt chặt lỗ tai. Vũng nước dưới chân phản chiếu ánh đèn bên đường, Lã Hành thấy lạ bèn xem đồng hồ, “Mới có bốn rưỡi chiều, không phải bảy giờ đèn mới bật sao?” Cậu tự lẩm bẩm một mình.
“Chắc là hỏng rồi,” tiếng Lã Hàng từ phía sau vọng lên rồi cậu chạy vọt lên tầng.
Buổi tối cũng là khoảng thời gian Lã Hành chẳng thấy vui vẻ gì, bởi vì Lã Hàng sẽ báo cáo mọi chuyện với ba mẹ, từ chuyện thi đứng đầu lớp, đạt được huy chương gì, đến được thầy cô khen như thế nào. Mẹ cậu mãn nguyện im lặng lắng nghe những chuyện chẳng đâu vào đâu đó, sau khi nghe xong liền dùng đũa gõ vào bát cậu nói, “Con không có điều gì kể cho ba mẹ sao? Con có thể học tập em trai con, nỗ lực hơn một chút.”
Giống như mỗi ngày đều có người đặt bài hát “Chúc mừng sinh nhật” trên chương trình truyền hình Đặt bài hát mỗi ngày, ngày nào mẹ cậu cũng nói những câu y chang vậy. Cậu chán chường ăn cơm cho xong, trong đầu nghĩ: “Lại nữa rồi! Mỗi ngày đều phải chúc mừng sinh nhật sao, chuyện ở trường có đáng nói đến vậy? Sao không nói đến hỏng miệng luôn đi.”
Đêm hôm ấy, Lã Hành nghĩ về bữa tối khó chịu đó, họ không giống như đang ngồi trong nhà, cũng không giống như đang ngồi ở ngoài, chỉ nhìn thấy phía xa xa có dòng chữ đỏ to đùng “Rạp chiếu phim Nặc Thành”. Cậu chỉ nhớ rằng mắt cậu không ngừng nhìn miệng Lã Hàng, không thể nào quay đi hướng khác được. Cuối cùng không nhịn được, cậu hét lên “Tại sao mày vẫn chưa nói hỏng miệng của mày đi!”
Cậu vừa nói xong, miệng của Lã Hàng liền chảy máu, cậu ta đau đớn ôm miệng lăn lộn dưới đất. Lã Hành hốt hoảng tỉnh giấc, quay đầu nhìn sang chiếc giường giống y hệt bên cạnh, không thấy Lã Hàng đâu.
Sáu rưỡi sáng Lã Hành tỉnh giấc, giấc mơ đêm qua làm cậu bất giác liếm môi. Ra khỏi phòng ngủ lấy nước uống, cậu phát hiện đôi giày đã giặt sạch của mình bị Lã Hàng lấy đi mất. Cậu lẩm bẩm chửi thề một câu mà trước giờ cậu chưa từng nói, có lẽ để được một chút an ủi.
Hôm nay không có tiết tự học, ba mẹ thì đều phải tham gia một hội nghị quan trọng. Lã Hàng đi đánh bóng, cậu một mình ở nhà làm bài tập rồi hâm nóng lại cơm, đó là khoảng thời gian vô cùng thoải mái đối với cậu. Lã Hành nghĩ nếu ngày nào cũng như thế này thì tốt, bỗng Lã Hàng mở cửa về nhà, trên miệng có một vệt máu dài.
“Sao thế?”
“Giẫm phải bóng nên bị ngã.”
“Khử trùng chưa?”
“Vẫn chưa.”
Lã Hành đến đầu giường ba mẹ tìm dung dịch nước muối, bông gòn, băng và gạc. Không chút thương tiếc cậu ấn miếng bông gòn tẩm nước muối lên miệng Lã Hàng. Khi Lã Hàng hét lên “Aaa”, Lã Hành chợt nhớ đến giấc mơ Lã Hàng chảy máu miệng rồi lăn ra đất của đêm hôm trước.
Thật trùng hợp, Lã Hành tự giải thích với chính mình, mọi người thường nói những cặp song sinh sẽ có linh cảm về nhau nên mặc dù ghét nhau, chắc họ vẫn có linh cảm đó.
Đêm hôm ấy, Lã Hành bất an chìm vào giấc ngủ. Trong mơ cậu nhìn thấy bóng lưng của Lã Hàng đang ngồi trước bàn học làm bài tập. Đột nhiên cậu đứng dậy chạy về phía dòng chữ phát sáng “Rạp chiếu phim Nặc Thành”, cứ chạy cứ chạy rồi tan biến trong làn khói sương mờ ảo.
Lã Hành liền đi đến bên bàn học, cậu xóa hết phần trả lời của câu hỏi cuối cùng mà Lã Hàng đã làm rồi đứng đó cười sung sướng. Lã Hành bật dậy từ tiếng cười trong mơ.
Chiều ngày hôm sau, cậu đại diện lớp vật lý đi lấy bài tập giúp thầy giáo, đúng lúc ấy nhìn thấy Lã Hàng đang khoanh tay đứng trước thầy giáo chủ nhiệm. Ánh nắng buổi chiều chiếu lên bài kiểm tra môn toán thầy đang cầm trong tay, “Tại sao em không làm hết câu cuối cùng? Đây là câu hỏi để phân loại học sinh!”
Lã Hàng lắc lắc đầu nói, “Em cũng không biết tại sao nữa, làm bài đến một nửa bỗng nhiên đầu óc em không tập trung được nữa. Dù sao cũng không có đủ thời gian làm. Thầy đừng lo, lần sau em sẽ chú ý hơn.”
Nếu như trước đây cậu cảm thấy vừa đố kỵ vừa chán ghét cuộc nói chuyện giữa Lã Hàng và thầy cô thì hôm nay toàn bộ sự chú ý của cậu lại dồn vào đó, đặc biệt là bài kiểm tra có câu cuối cùng trắng tinh chẳng có chữ nào. Nhịp tim cậu tăng lên đột ngột, tiếng cười sảng khoái trong giấc mơ bỗng vang lên trong đầu cậu một cách quỷ dị. Cậu cắm đầu chạy đến nhà vệ sinh, vội vã hất nước lạnh lên mặt.
Lại là trùng hợp sao? Cậu tự hỏi khuôn mặt ướt đẫm trong gương.
Người ta nói quá tam ba bận, nếu như có thể cậu sẽ thử mơ lại Lã Hàng lần nữa xem sao.
Sau đó liên tục năm ngày liền, cậu không còn thấy Lã Hàng xuất hiện trong giấc mơ của mình nữa. Lã Hành cảm giác có một bí mật lớn nào đó, cậu vừa vui mừng nhưng cũng vừa đau đầu với nó. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, cậu đều nghĩ ra một trò gì đó trêu chọc Lã Hàng nhưng đến lúc nằm trên giường nhắm mắt lại, bản thân cậu lại không muốn những giấc mơ xuất hiện.
Đến đêm ngày thứ sáu, Lã Hành đã gần như hét lên tiếng “yeah” trong giấc mơ, cũng may Lã Hàng đang say giấc nên cũng chẳng nghe thấy tiếng của cậu. Vẫn như cũ Lã Hàng lại đi về những dòng chữ “Rạp chiếu phim Nặc Thành”, Lã Hành lặng lẽ bám theo sau, họ dường như đang bước đi trên mây. Cứ đi cứ đi rồi bỗng dưới chân xuất hiện một hòn đá, Lã Hành nhặt hòn đá lên ném vào chân của em mình, Lã Hàng kêu lên đau đớn rồi ngã xuống đất. Lã Hành cười sung sướng trong giấc mơ nhưng khi lờ mờ mở mắt, cậu có chút kinh hãi.
Ngày hôm ấy, Lã Hàng có hẹn cùng bạn bè đi dã ngoại ở núi Tê Triều, đến bãi biển Ngưu Giác tắm biển và nướng thịt ngoài trời. Lã Hành đứng trên ban công nhà mình nhìn Lã Hàng vui vẻ nhảy nhót ra khỏi nhà, cũng tận mắt nhìn thấy cậu tập tễnh đi về. Ba mẹ đưa cậu đến bệnh viện, xương ống quyển bị gãy phải nẹp nạng. Lã Hành lẳng lặng dìu em lên giường, tim cậu đập mạnh như thể những nhát búa nhà hàng xóm sửa nhà đập xuống tường nhà cậu vậy.
Mặc dù chẳng có bằng chứng nào cho thấy vết thương của Lã Hàng liên quan đến mình, nhưng Lã Hành không dám nhìn cũng chẳng dám hỏi han bệnh tình của em trai. Cậu trốn biệt trong phòng nghe băng ghi âm làm bài tập tiếng anh, làm xong lại lên sân thượng ngắm sao. Mãi cho đến khi Lã Hàng lúng túng chống nạng nhích từng chút một lên ngồi cạnh cùng nhìn lên bầu trời, cậu mới dám hỏi, “Có đau không?”
“Chuyện nhỏ.” Lã Hàng vỗ vỗ vào chân mình nói, “Sao thì có gì đẹp mà ngắm chứ, chỉ bọn con gái mới thích ngắm sao.”
“Anh đang xem các vì sao chuyển động.”
“Thực sự nhìn được sao?”
“Anh tự học địa lý.”
“Thi lên cấp cũng đâu có thi địa lý.”
“Ừ thì…”
“Đây gọi là làm những việc vô nghĩa. Nhưng nó thực sự chuyển động sao?”
“Càng nhìn lâu sẽ càng thấy rõ. Mặc dù chúng chuyển động rất chậm nhưng mỗi khi chúng ta chớp mắt chúng lại di chuyển được một chút. Nhìn lâu sẽ có cảm giác như cả bầu trời hạ thấp dần xuống và những vì sao như đang đổ ập xuống vậy. Rất thú vị!”
“Đúng là sở thích cổ quái.”
Hai người họ rất ít khi ngồi nói chuyện với nhau như thế này. Mặc dù là cặp sinh đôi nhưng họ lại chẳng biết về nhau nhiều. Những điều họ biết về nhau còn ít hơn biết về những đứa hàng xóm trong khu. Họ biết A Cách sau này muốn làm một bộ phim thực sự, biết Tiểu Cung muốn đi Mỹ, thậm chí còn biết cả Thoái Tồn, người đã làm cho Diana phải chuyển đi, luôn mơ ước được trở thành trùm cảng Ngư Than. Nhưng Lã Hàng muốn đi đâu làm gì, cậu lại chẳng hề hay biết.
Tuy nhiên, cảm giác tội lỗi không thể nói ra của Lã Hành cũng giống như vết thương trên chân của Lã Hàng, dần dần chúng cũng thay đổi màu sắc rồi mờ đi. Mỗi người họ đều tự mình hồi phục lại trạng thái bình thường, bắt đầu lại chuỗi ngày không thể sánh bước cùng nhau.
Thật ra, chỉ có Lã Hành cảm thấy không thể sánh bước cùng nhau, còn Lã Hàng thì vẫn rất sẵn sàng chọc phá cậu mỗi ngày. Mỗi khi Lã Hàng vừa cười vừa nói những lời thừa thãi như “Người mà tôi yêu quý nhất dĩ nhiên là anh trai của tôi”, Lã Hành chỉ cảm thấy, đó là bởi vì cậu ta luôn nằm ở mặt được chiếu sáng, cậu ta chỉ nhìn thấy bản thân mình, chỉ quan tâm đến mình nên dĩ nhiên lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ. Vì thế cậu ta luôn cho rằng ai cũng vui vẻ như cậu ta.
Ngày Lã Hàng không còn phải đeo nạng nữa, cậu ta nằm trên giường và nói ra những lời kinh tởm: “Em đem chuyện anh nói về những ngôi sao kể cho hoa khôi của lớp em, cậu ấy thích thú nghe không chớp mắt. Chiêu này của anh đúng là dễ tán gái. Lão đại của em quả là người mà em yêu quý nhất.”
Lã Hành quay người đi nhắm mắt lại nghĩ: “Nếu như sáu phút sau không có mày, bụng của mẹ cũng giống như bụng các bà mẹ khác chỉ đẻ một đứa duy nhất rồi đóng lại thì mới là điều mà tao thích nhất.”
Tức giận chìm vào giấc ngủ, Lã Hành lại nằm mơ thấy Lã Hàng. Cậu bàng hoàng tỉnh giấc, phát hiện ra đây là giấc mơ kỳ quái nhất của cậu từ trước đến nay. Trong mơ hai người cùng nhau đúc tượng sắt, luyện sắt nung chảy, tạo hình cho tượng, cứ lặp đi lặp lại những động tác ấy không nói với nhau một lời. Quần áo hai người mặc và căn phòng rất kỳ lạ. Khuôn mặt những người thợ khác đỏ bừng, mờ ảo như sắt nóng chảy, tất cả họ đều nói một thứ tiếng lạ. Cậu không biết mình đang ở đâu, vào thời gian nào nhưng có vẻ đó là thời cổ đại tại một quốc gia xa xôi nào đó. Họ cứ như vậy âm thầm đúc những chiến binh bằng sắt cao lớn hơn cả con người, tất cả những tượng sắt đó đều có khuôn mặt giống nhau, đều quỳ một gối và cầm giáo trên tay.
Ngày và đêm cứ luân phiên như vậy diễn ra, dòng sông bên cạnh như có màu của các loại lá cây, dường như nước của nó rất nóng. Họ chỉ có thể dựa vào lá cây để phán đoán thời gian. Mọi việc cứ tiếp diễn lặp đi lặp lại không dừng cho đến một ngày, trời đổ xuống một trận mưa to khủng khiếp, hồi chuông báo tử vang lên khắp thung lũng mây mù. Những con ngựa vàng canh giữ ngôi mộ của nhà vua hùng dũng tiến đến, những tượng lính đen sì quay trở về nơi vốn đã hun đúc chúng. Thời khắc một người thợ bị vứt vào lò đúc, tiếng hét vang lên rung chuyển đất trời bắt đầu cho chuỗi thảm sát sau đó. Những người thợ cuống cuồng chạy tứ phía, Lã Hành cũng kéo Lã Hàng bỏ chạy, những bức tượng lính canh ngục nhìn thấy liền đuổi theo. Chúng tóm được Lã Hàng. Lã Hành sợ hãi không dám quay đầu lại, hất mạnh cánh tay của Lã Hàng đang sống chết bám lấy tay mình rồi nhảy xuống sông. Cứ thế cậu bị cơn mưa to cùng dòng nước cuồn cuộn dưới sông cuốn đi không kịp ngoái lại nhìn Lã Hàng, chỉ nghe thấy văng vẳng từ xa tiếng Lã Hàng gọi “anh” hòa cùng với tiếng nước ùng ục.
Lã Hành mãi mãi nhớ từng chi tiết của giấc mơ ấy. Khi tỉnh dậy cậu chắc chắn là mình vừa nằm mơ mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Nhưng khi nhìn sang bên cạnh cậu sửng sốt khi không thấy em trai, đến chiếc giường cũng không thấy đâu.
Lã Hành cầm chiếc đồng hồ điện tử ở đầu giường lên xem, 6:00 thứ năm ngày 12 tháng 9. Cậu nhảy xuống giường, bật đèn lên lục tung căn phòng, cậu tìm cả ngoài ban công và sân thượng nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng Lã Hàng đâu.
Cậu chỉ còn cách chạy vào phòng của ba mẹ vội vã hỏi: “Sao con không thấy giường của Lã Hàng?”
“Giường? Giường gì chứ?” Ba mẹ cậu dụi mắt ngồi dậy chưa hiểu chuyện gì.
“Giường của Lã Hàng ấy, chuyển đi đâu rồi?”
“Lã Hàng là ai? Bạn học của con à?”
Lã Hành cảm thấy không thích trò đùa này, cậu bực bội nói, “Em trai con, Lã Hàng.”
“Con có em khi nào mà ba mẹ không biết vậy?” Ba mẹ cậu nhìn nhau cười, “Có phải con nằm mơ không?”
“Bây giờ con muốn có em cũng được nhưng mà hơi muộn mất rồi.” Ba cậu đưa tay ra ôm lấy vai mẹ cậu.
“Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng nói những lời như vậy trước mặt con!”
“Rốt cuộc Lã Hàng đi đâu rồi! Thật chẳng vui chút nào!” Lã Hành rất hiếm khi lớn tiếng, vì vậy khi cậu hét lên nước mắt cũng chực trào ra.
“Ba mẹ chỉ có mỗi mình con là đứa con trai duy nhất, làm sao biến ra được em con bây giờ chứ. Con mau đi đánh răng rửa mặt đi, hôm nay con sẽ đi tham quan bảo tàng đúng không? Mẹ giúp con sắp xếp ba lô nhé.” Mẹ cậu nói xong liền xuống giường đi vào bếp.
Nằm mơ? Cậu nhớ tới cánh tay bị cậu hất mạnh ra trong giấc mơ, cả người như mềm đi. Chẳng lẽ cậu đã khiến cho Lã Hàng biến mất hoàn toàn rồi sao? Hay là Lã Hàng mới chính là cơn ác mộng dài nhất của cậu?
Khoảng thời gian buổi sáng lúc nào cũng làm cậu lúng túng. Chẳng kịp xem xét kỹ lưỡng chuyện gì đang xảy ra, Lã Hành đeo chiếc ba lô đầy ắp đồ ăn vặt bước xuống cầu thang. Mọi người trong khu đều gọi tên cậu rất chính xác, “Lã Hành đi học đấy à!” Không có một ai gọi nhầm cậu thành Lã Hàng.
Sau khi vội vã đến trường, Lã Hành suy nghĩ một lúc rồi quyết định đến lớp của Lã Hàng xem sao. Cậu chưa từng đến lớp của Lã Hàng trước đó, lần này cậu lấy hết dũng khí hỏi một bạn nữ xinh đẹp vừa ra khỏi lớp Lã Hàng:
“Mình… mình tìm Lã Hàng lớp cậu.”
“Lớp mình không có ai tên Lã Hàng, cậu tìm nhầm lớp rồi.” Cô bạn nhìn cậu nghi hoặc.
“Cậu chắc chắn không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Cô khó hiểu rồi rời đi.
Cậu thẫn thờ trở lại lớp học hỏi cậu bạn cùng bàn. “Cậu có biết em trai Lã Hàng của tớ không?”
“Em họ á?”
“Em sinh đôi ấy.”
Cậu bạn cùng bàn bật cười sờ lên trán cậu, “Cậu sốt hả?”
Lã Hành hất cánh tay mũm mĩm của cậu bạn cùng bàn xuống, trong lòng nảy sinh một cảm giác bất an chưa từng có. Sao lại có thể như vậy, sao có thể chỉ vì một giấc mơ của cậu mà dễ dàng xóa bỏ đi sự tồn tại của một người. Cậu thực sự không tin chuyện này có thể xảy ra.
Chiếc xe buýt chở học sinh chạy dọc bờ biển hướng về phía Tây. Ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa kính đầy bụi chiếu vào trong xe khiến cậu chẳng thể mở nổi mắt. Lã Hành véo tay mình rồi lại vỗ vỗ vào mặt, cậu muốn biết khoảnh khắc này là thật hay vẫn đang ở trong mơ.
Bảo tàng nằm ở ngoại ô thành phố dưới chân núi Tê Triều, vừa mới được xây dựng trên đại điểm khảo cổ năm ngoái. Trước đó thành phố Nặc Thành không có bảo tàng vì chẳng có lịch sử hay văn vật gì đàng hoàng để trưng bày, miếu Nặc nương nương được coi là di tích lịch sử duy nhất của Nặc Thành. Cho đến hai năm trước, người ta xây dựng một khách sạn lớn dưới chân núi Tê Triều, được cho là tòa nhà cao nhất Nặc Thành. Trong quá trình thi công đã vô tình đào được đồ sắt rất lâu năm. Tin tức thời sự liên tục đưa tin một thời gian rất dài, sau đó thì chẳng ai còn nhớ đến nó nữa.
Dạo gần đây, bảo tàng chính thức đi vào hoạt động, lần đầu tiên trưng bày những hiện vật khai quật được. Người ta cho rằng đây có thể là những bằng chứng xác đáng cho sự tồn tại của một quốc gia bí mật phía Đông Nam. Nặc Thành rất có khả năng đã từng là thủ đô của quốc gia ấy, các tổ chức của thành phố đều rất tích cực đến tham quan.
Lã Hành lơ đễnh chẳng nghe được chút thuyết minh nào. Những di vật trưng bày trong không gian mờ ảo bị lớp bùn đất ngàn năm làm cho hoen gỉ giống như những cái xác. Cậu vừa đi vừa quẹt tay lên tấm tủ kính, bàn tay đẫm mồ hôi để lại những vệt trắng kéo dài.
“Lã Hành, mau đến đây đi, sảnh này nhìn rất tuyệt!”
Hôm nay chẳng có bất cứ ai gọi sai tên cậu, điều này khiến cậu có chút không quen. Đầu óc cậu mộng mị, bước theo làn khói trắng đến sảnh lớn mà mọi người đều nói là rất tuyệt. Ngay khi nhìn thấy những bức tượng xếp ngay ngắn cạnh nhau, đầu cậu bỗng ong ong, cả người đóng băng lại một chỗ.
“Mau đi đi, đừng đứng cản đường người khác.” Người phía sau đẩy cậu về phía trước.
Lã Hành không biết cậu đã di chuyển như thế nào, chỉ biết rằng cậu sợ hãi đến nỗi hai vai siết chặt lại, run lẩy bẩy nhưng chẳng ai phát hiện ra.
Mỗi bức tượng cao hơn cậu một cái đầu như những đám mây đen cuốn lấy bóp nghẹt cậu. Mỗi bước đi nặng nề như có sấm sét giáng xuống nhưng chẳng ai có thể cứu được.
“Lã Hành, cậu nhìn xem bức tượng này giống cậu quá!” Cậu bạn cùng bàn lay lay Lã Hành đang cúi đầu đi nãy giờ, chỉ vào bức tượng đen sì vô cảm trước mặt.
Lã Hành ngẩng mặt lên vô tình nhìn thẳng vào con mắt của bức tượng kia, tiếng hét xuyên tim khi cậu nhảy xuống sông trong giấc mơ đêm qua chợt vang lên trong đầu cậu. Đó là đôi mắt của Lã Hàng, đến cả ba mẹ cũng có lúc nhận nhầm hai người con, chỉ có cậu mới phân biệt được mình và em trai.
Lã Hành vô thức hét lên với vẻ mặt sợ hãi rồi xô đẩy đám đông hốt hoảng bỏ chạy.
Chạy ra khỏi bảo tàng, chạy ra ngoài ánh nắng, cả người cậu nổi da gà. Lã Hành không tin, run rẩy nắm chặt tay cô giáo chủ nhiệm chạy theo cậu ngay sau đó nói, “Đó là khuôn mặt của Lã Hàng, cô có nhìn thấy khuôn mặt của em trai em không?”
Sau đó đích thân cô giáo chủ nhiệm đã đưa cậu đang khóc lóc về nhà, cậu khóc đến nỗi cả người phát sốt. Nhưng cậu không chịu nằm xuống giường cũng không chịu đến bệnh viện khám. Cậu như phát điên vội vã chạy đi mở hết tất cả các cửa tủ ngăn kéo trong nhà, thậm chí mở cả những album ảnh để tìm hình bóng của Lã Hàng. Nhưng chẳng có bất cứ thứ gì liên quan đến Lã Hàng trong nhà, Lã Hành ngồi sụp xuống trong căn phòng chỉ có một giường ngủ khóc lóc.
Nhiều năm sau khi nhớ về cảnh mình khóc lóc thảm thiết ấy, Lã Hành biết không phải cậu khóc vì sợ hãi mắc tội đã giết chết em mình, mà cảnh không có Lã Hàng trong cuộc đời thật không giống như những gì cậu đã tưởng tượng. Cậu thực sự không chấp nhận cuộc sống thiếu đi Lã Hàng.
Khóc mãi khóc mãi rồi cậu thiếp đi. Khi đồng hồ báo thức réo inh ỏi cậu mới uể oải ngồi dậy, quay đầu nhìn phát hiện Lã Hàng cũng vừa bị đánh thức đang chậm rãi duỗi thẳng người trên giường.
Lã Hành sững sờ nhìn chằm chằm vào Lã Hàng. Lã Hàng thấy lạ huơ huơ tay trước mặt cậu nói: “Anh làm gì mà nhìn em như vậy? Sao mắt anh lại sưng thế? Có phải là đêm qua anh khóc thầm không vậy? Anh yêu sớm hả?”
“Cút,” Lã Hành hất tay cậu ra, nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên đầu giường, 06:10 thứ năm ngày 12 tháng 9.
Từ đó về sau cậu không còn mơ thấy Lã Hàng nữa.
Dĩ nhiên không phải vì vậy mà cậu không còn ghét Lã Hàng nữa. Đặc biệt sau khi vào cấp ba, Lã Hàng càng ngày càng năng động và nổi bật, còn cậu thì đeo cặp kính dày cộp, lúc nào cũng chỉ biết cúi đầu làm bài tập, giải đề, lầm lì ít nói. Cậu là kiểu người mà chẳng trường học nào ưa thích.
Cũng giống như một giấc mơ khó phân biệt thật giả, Lã Hành sau khi xa nhà một thời gian dài đã không còn nhớ có phải tự mình cố tình làm cho mắt cận thị hay không. Trong thời gian học cấp ba, cặp kính là điểm khác biệt duy nhất giữa cậu và Lã Hàng, giúp cậu loại bỏ không ít phiền toái.
Đôi khi cậu cũng tháo kính ra. Ví như khi Lã Hàng hẹn hò với Văn Tử ở tòa phía Bắc. Bạn bè cùng tuổi trong khu ai cũng biết Văn Tử và Tiểu Hùng là thanh mai trúc mã, Lã Hành không nhịn được nói, “Tiểu Hùng đang học tại trường chuyên Tỉnh Thành, cậu làm như vậy chẳng phải là đục nước béo cò, là không quân tử sao?”
“Anh không biết con gái thích trai hư sao?”
Lã Hàng không coi trọng chuyện đó cũng được thôi nhưng cậu còn giở trò đồi bại. Sau khi phân lớp khối tự nhiên và xã hội, Lã Hàng thích cô gái khác nhưng vẫn chẳng cắt đứt mối quan hệ với Văn Tử. Cuối cùng cũng chẳng thể phân thân nổi nên đã năn nỉ cầu xin Lã Hành giúp cậu ứng phó với Văn Tử.
Đã rất nhiều lần cậu muốn thoát ra khỏi cơ thể mình, cậu tự trách mắng bản thân một cách thậm tệ, lúc nào cậu cũng bị Lã Hàng dắt mũi, chẳng bao giờ làm được chuyện gì đứng đắn.
Ngày hôm ấy, cậu tháo cặp kính ra, mặc quần áo của Lã Hàng rồi ra khỏi nhà. Vì không có kính nên trước mắt lúc nào cũng có một cảnh mờ mờ ảo ảo, thậm chí cậu còn chẳng nhìn rõ dưới chân mình, không biết đã vấp ngã bao nhiêu lần. Cậu cũng quên mang tiền, vì vậy chỉ có thể đứng nhìn Văn Tử lần lượt trả tiền trà sữa, cá viên chiên và cả đồ dùng học tập. Từ trước đến nay cậu chưa từng cùng ngắm biển với bất kỳ bạn gái nào. So với mặt biển dữ dội, cậu thích ngắm bầu trời dường như bất động hơn.
Gió biển hiếm khi dịu dàng như hôm ấy, Văn Tử rất tự nhiên nắm tay cậu nói, “Cậu hôm nay sao như mất hồn vậy, mình cứ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.”
Lã Hành cảm thấy căng thẳng hơn, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu được một bạn gái nắm tay, cũng bởi vì cậu sợ sẽ bị phát hiện. Nhưng Văn Tử liền cười nói, “Cậu không hoạt bát như thường ngày nhưng lại rất đáng yêu.” Nói xong Văn Tử liền nhoẻn miệng cười, còn Lã Hành càng không thể thả lỏng được.
Bởi vì chuyện đó mà Lã Hành giận Lã Hàng khá lâu. Sự đáng ghét của Lã Hàng đó là cậu chẳng bao giờ nhận thức được sự khoe khoang không lời của mình khó chịu đến mức nào. Sau ngày hôm đó, Lã Hành càng hạ quyết tâm sẽ tách khỏi Lã Hàng, giống như hai nhánh của chữ Y, càng đi càng xa nhau, mãi mãi không thể gặp lại.
Khi điền vào đơn thông tin tuyển sinh đại học, mẹ không muốn hai cậu ở quá xa nhau. Lã Hàng khoác vai Lã Hành nói:
“Chúng ta cùng báo danh vào một trường nhé. Hai anh em sinh đôi từ nhỏ đến lớn chưa từng tách rời nhau, điều này đúng là đi vào huyền thoại. Có hai người giống hệt nhau làm chuyện gì cũng dễ dàng phải không anh trai?”
Lã Hành nói: “Vậy chúng ta đăng ký vào Hàng Châu đi.”
Có lẽ đó là lần duy nhất trong đời cậu lừa được Lã Hàng. Trước khi nộp đơn, cậu liền đổi nguyện vọng đầu tiên thành Bắc Kinh, đổi chuyên ngành y khoa thành thiết kế máy bay, cậu muốn ngắm nhìn bầu trời phương Bắc xa xôi. Đây có lẽ là cách duy nhất để Lã Hàng không biến mất nhưng cũng không cùng tồn tại một nơi với cậu.
Thời khắc Lã Hành một mình lên tàu đến Bắc Kinh, cậu rất tò mò không biết Lã Hàng có bao giờ mong chờ một ngày Lã Hành sẽ biến mất? Có sợ hãi hay không? Bởi vì cho dù thế nào đi chăng nữa, thời khắc đó ba mẹ cũng sẽ trên đường cùng tiễn Lã Hàng đến Hàng Châu.
Sau khi vào đại học, Lã Hành rất ít khi về nhà, cậu làm thêm, thực tập, tham gia lớp học thêm tiếng anh, năm nào cũng đạt được học bổng. Cậu chưa bao giờ đề cập với bất cứ ai mình có một người em sinh đôi, mặc dù người em sinh đôi này của cậu lúc nào cũng gọi điện vào lúc nửa đêm để đòi cậu cho tiền tiêu vặt. Lần nào cậu cũng nói “không quan tâm” nhưng sau khi cúp điện thoại xuống lại tự mình đi ra cây ATM chuyển tiền, chửi thề những câu mà Lã Hàng chẳng thể nào nghe được.
Sau này, có một cô gái lúc nào cũng nhìn thấy một chàng trai đeo kính đi đến cây ATM dưới ngọn đường cô độc vào lúc nửa đêm, và liên tục nói chuyện với máy rút tiền. Sau nhiều lần thấy vậy, cô đã gõ cửa và đưa cho cậu một cốc cốt dừa nóng. Cô trở thành mối tình đầu của cậu.
Cô luôn sẵn lòng cùng cậu đến đài thiên văn ngắm sao, kiên nhẫn lắng nghe cậu nói về tàu không gian và tên lửa. Cậu ở trong phòng tự học vẽ những bản vẽ phức tạp, cô ngồi bên cạnh đeo tai nghe xem phim đợi cậu.
Lã Hành không nghĩ đến tương lai xa xôi, cũng chẳng nghĩ đến ngày sẽ chia xa.
Kỳ nghỉ hè năm ba, Lã Hàng đang thực tập tại một công ty về mảng đầu tư được điều đến Bắc Kinh thực tập. Ngày nào cậu cũng gọi Lã Hành đi ăn uống. Lã Hành nói:
“Quan hệ của chúng ta tốt như vậy sao?”
“Dù có không tốt thì ở đây anh cũng là người thân duy nhất của em. Anh không lo cho em ai lo cho em chứ?”
Lã Hành nhất định không cho Lã Hàng đến trường. Cổng trường chính là ranh giới, một khi Lã Hàng bước qua vạch đó thì ba năm cậu xây dựng coi như công cốc. Hơn nữa, Lã Hành vẫn chưa nói cho bạn gái về chuyện mình có một đứa em sinh đôi. Trên đường từ khu nhà tắm trở về, cậu vắt óc suy nghĩ xem phải nói với cô như thế nào thì bỗng nhìn thấy bạn gái cùng một người khác cùng ôm ấp một con cún con, dáng vẻ hết sức thân mật.
Lã Hành cảm thấy rất mất mặt, nhìn lại bản thân mình vừa mới tắm xong đang mặc áo ba lỗ, quần đùi, đầu tóc ướt nhẹp. Bạn gái cậu sững sờ một lúc rồi chạy đến xin lỗi cậu, nhưng xin lỗi thì có ích gì chứ?
Buổi tối Lã Hành uống chút rượu, điện thoại rung lên liên hồi thông báo tin nhắn của bạn gái nhưng cậu không muốn xem, cũng không muốn trả lời. Cậu hy vọng ngày hôm sau tỉnh dậy, ngày hôm nay sẽ bắt đầu lại, bạn gái cậu sẽ không rời xa cậu, cũng giống như Lã Hàng chưa từng biến mất vậy.
Lã Hàng cầm lấy điện thoại, “Ai cứ tìm anh suốt vậy? Có phải là bạn gái không?”
Lã Hành đưa tay ra định lấy lại điện thoại nhưng Lã Hàng đã nhanh chóng quay người lại mở tin nhắn ra xem một lượt rồi thốt lên:
“Chết thật, em giúp anh rửa hận.”
Còn Lã Hành trút giận bằng cách uống say rồi thiếp đi trong khách sạn của Lã Hàng. Không biết từ khi nào Lã Hàng đã dùng tên Lã Hành hẹn gặp đôi nam nữ kia rồi đánh cho nam sinh đó một trận ra trò.
Lã Hành bị tiếng điện thoại đánh thức, trong điện thoại nói đó là đồn cảnh sát, em trai cậu đánh nhau nên bị đưa về đồn. Nửa tỉnh nửa say cậu nói chuyển điện thoại cho em cậu.
Lã Hàng nói em đã đánh hắn ta, không thể để người khác nghĩ rằng anh trai em dễ bắt nạt được. Nghe thấy giọng nói gần như giống bản thân mình như đúc nhưng lại thốt ra những lời Lã Hành chẳng bao giờ có thể nói, trong lòng cậu dấy lên một cảm giác kỳ quái.
“Có phải tôi càng mất mặt thì cậu càng vui vẻ không? Đừng vì bản thân cảm thấy buồn chán mà lấy tôi làm cái cớ! Tôi sẽ không đến đón cậu đâu.”
Lã Hành nói xong liền cúp điện thoại rồi cho số Lã Hàng vào danh sách đen.
Kể từ đó cậu không bao giờ gặp lại bạn gái của mình nữa, cũng không biết Lã Hàng ra khỏi đồn cảnh sát bằng cách nào, rời Bắc Kinh khi nào, làm sao có thể ở lại Hàng Châu, làm sao có thể trở thành nhân viên ngân hàng ưu tú.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lã Hành tiếp tục học nghiên cứu sinh. Vì có nhiều đồ án cần hoàn thành nên kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông cậu đều rất ít khi về nhà. Lã Hàng cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi, lúc thì công tác Ma Cao khi lại bay đến Thái Lan, như thể vui quên lối về. Cả hai người chưa bao giờ có lại khoảnh khắc soi gương cùng nhau. Cho dù là cố ý hay vô tình họ cũng đã bỏ lỡ mọi khoảnh khắc của nhau nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy mất tự nhiên.
Mẹ hai người thường than phiền với Lã Hành rằng:
“Muốn ăn bữa cơm với cả hai đứa thôi mà khó vậy sao? Làm gì mà bận như vậy chứ? Em trai con bảo dù gì cũng giống nhau như đúc thôi thì photo rồi copy sang là được, con nói xem có tức không cơ chứ?”
Lã Hành chỉ cười nhưng chẳng nói gì.
Năm hai mươi lăm tuổi, Lã Hành tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi ở lại trường làm trợ giảng. Cậu sống trong căn phòng rộng mười mấy mét vuông dành cho nhân viên trong trường. Mỗi ngày đến văn phòng, kiểm tra ký túc học sinh rồi lại quay về. Cuộc sống nhàm chán đến nỗi có thể thấy trước tuổi già. Cậu mua một hộp xếp hình với các loại hình tên lửa khác nhau. Mỗi tối Lã Hành dành ra hai tiếng để phân biệt các mảnh ghép và xếp chúng lại với nhau, ghép được khoảng mười mấy miếng ghép là một ngày trôi qua.
Rốt cuộc cậu cũng chẳng tạo nổi thứ có thể bay trên trời như máy bay, tên lửa, tàu vũ trụ hay máy bay chiến đấu.
Có lần Lã Hành gọi điện cho mẹ liền nghe bà kể về Lã Hàng. Cậu lại có bạn gái mới, lại đến một đất nước mới, mua cho bà chiếc túi hơn 20.000 tệ, mua cho ba một chiếc thắt lưng đắt đỏ. Còn Lã Hành thì nhớ về chiếc bao lì xì đỏ mỏng nhẹ vào dịp năm mới vừa rồi, nhớ đến đêm cùng ngắm sao với Lã Hàng trên sân thượng, đêm mà Lã Hàng nói “Thi lên cấp dù sao cũng không thi địa lý”.
Cậu cho rằng, cả quãng đời sau này Lã Hàng sẽ mãi mãi tồn tại trong mọi lời nói của mẹ, nhưng lại chẳng bao giờ nghĩ rằng vào sinh nhật năm hai mươi sáu tuổi sẽ nhận điện thoại của đồng nghiệp Lã Hàng.
Cô gái trong điện thoại vừa khóc vừa nói Lã Hàng gặp tai nạn, đang trong phòng cấp cứu, bác sĩ nói có thể sẽ không qua khỏi. Chúng tôi không dám gọi cho hai bác, anh mau đến đây đi.
Cúp điện thoại xong, Lã Hành vô hồn nhìn vào bức tranh chỉ còn thiếu mảnh ghép cuối cùng là hoàn thành. Sau một hồi, cậu đột nhiên bừng tỉnh vứt mảnh ghép cuối cùng trên tay, vơ vội điện thoại và ví tiền lao ra ngoài.
Mặc dù sau năm mười bốn tuổi, không còn xảy ra bất cứ chuyện tồi tệ nào mà chỉ cần ngủ một giấc là có thể giải quyết được, cũng không còn chuyện nào kinh khủng hơn xảy ra như giấc mơ Lã Hàng biến mất, nhưng giây phút ngồi trên chuyến bay đêm nhìn ra ngoài bầu trời đen kịt thỉnh thoảng hiện lên những tia chớp ngoằn ngoèo, cậu nghĩ “có lẽ đây là điều tồi tệ nhất.”
Sau khi xuống máy bay cậu lập tức mở điện thoại lên, không có ai liên lạc với cậu vì vậy chẳng có tin tức nào là tin tức tốt sẽ xuất hiện. Cậu đến địa chỉ căn hộ của Lã Hàng mà cô gái kia gửi để lấy giấy tờ tùy thân.
Nghe thật ngộ nhưng đúng là cậu có chìa khóa nơi ở của Lã Hàng. Khi cậu về nhà hai năm trước, mẹ đã đưa chiếc chìa khóa này cho cậu, nói nhất định phải giữ chìa khóa của người thân trong gia đình, nhắc cậu cũng để lại một chiếc. Khi đó cậu nói: “Xa như vậy con còn phải từ Bắc Kinh bay đến Hàng Châu để mở cửa cho nó sao?” nhưng rồi vẫn miễn cưỡng để chiếc chìa khóa đó vào trong ví. Lã Hành chẳng thể ngờ rằng cậu phải dùng nó vào dịp này.
Tìm được số phòng tra chìa khóa vào, cậu không còn có tâm trí nào xem nơi mà Lã Hàng sống ra sao, cứ vậy vội mở khóa rồi đẩy cửa vào.
“Tách,” căn phòng tối lập tức sáng lên. Lã Hàng bê chiếc bánh sinh nhật đứng trước mặt anh mình cười nói: “Chúc mừng sinh nhật lão đại!”
“Chết tiệt! Sao mày vẫn chưa chết hả?” Đó là câu đầu tiên cậu nói khi mở miệng.
“Em vẫn chưa chết, đúng là chết tiệt, may quá!” Đó là câu đáp lời tiếp theo của Lã Hàng. Giây phút Lã Hàng tiến đến gần cậu, đột nhiên Lã Hành nhận ra rằng, “Dù trong mắt người khác họ đều có thể thay thế cho nhau một cách hoàn hảo nhưng ít nhất, đối với cậu, chẳng có ai thay thế được Lã Hàng.”
Nhưng cậu vẫn tỏ ra tức giận mắng, “Sao cậu lại bày ra trò đùa như thế này! Nhỡ chẳng may anh nói với ba mẹ thì sao? Cậu đúng là muốn tìm cái chết đúng không!”
“Em không lừa anh thì liệu anh có đến dự sinh nhật cùng em không chứ? Anh đúng là ghi thù lâu quá đấy, năm đó là anh không thèm đến đồn cảnh sát bảo lãnh em ra ngoài mà như thể em làm việc gì có lỗi với anh vậy.”
Lã Hàng nghĩ cậu ta vẫn cứ như vậy, vẫn cho rằng cả thế giới đều yêu quý cậu.
“Tại sao nhất định phải ăn sinh nhật cùng nhau?”
“Em cũng không biết tại sao. Hai ngày trước em có đi xem bói ở Hồng Kông, thầy bói nói sinh nhật năm nay nhất định phải tổ chức cùng anh trai sinh đôi của mình. Em hỏi tại sao thì ông không nói, chỉ nói nhất định phải cùng nhau. Em cũng nghĩ từ khi lên đại học đến giờ chúng ta chưa được cùng nhau tổ chức sinh nhật lần nào, nhỡ may không thể cùng nhau làm gì nữa, nhỡ may em gặp vận xui bị cách chức không kiếm được tiền nữa thì sao. Nên là…”
Lã Hàng chưa kịp nói xong thì Lã Hành đã cầm lấy chai bia trên bàn nói: “Nhất định không có lần sau.”
Hai tiếng sau bọn họ nhìn thấy tin tức hiện lên điện thoại, trường học nơi Lã Hành ở xảy ra một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng. Phán đoán ban đầu cho rằng ngọn lửa bắt nguồn từ căn phòng bên cạnh Lã Hành. Bước đầu nghi ngờ thầy giáo phát sinh quan hệ tình cảm với nữ sinh trong trường, sau đó xảy ra mâu thuẫn nên nữ sinh đã phóng hỏa đốt phòng thầy giáo. Mặc dù hầu hết những người trong tòa nhà ấy đều chạy thoát nhưng những người sống cùng tầng đó đều chìm vào giấc ngủ mãi mãi.