← Quay lại trang sách

Chương 9 QUẢ LỰU CHẾT TRONG NGĂN TỦ LẠNH

Thất Luyến do dự ba giây, vẫn quyết định đóng cánh cửa lại, bàn tay cầm vali toát ra mồ hôi ướt át. Cô cắn môi, giậm chân bứt rứt trong lúc chờ thang máy để ngăn bản thân không nghĩ về những gì sẽ mất đi trong hai tháng nữa. Trong cuộc sống, cô là một người quy củ đến tuyệt tình, cô luôn dọn dẹp tủ lạnh, tủ quần áo và giá sách định kỳ, không bao giờ giữ lại dù chỉ một tờ giấy nháp, không một chút hoài niệm. Vì vậy cô rất hiếm khi mất đồ, nhưng ngược lại cô thậm chí lo lắng hơn vì chuyện đó.

“Đã lắp camera chưa?” Đồng nghiệp đón cô ra sân bay vừa hỏi vừa đưa cô một điếu thuốc.

Là một đạo diễn chương trình truyền hình thực tế, cô tuyệt đối không chấp nhận những việc như lắp camera trong nhà riêng. Không biết bao nhiêu lần khi đặt tay lên công tắc điện ở phim trường, cô tưởng tượng tự mình sẽ gạt công tắc điện xuống, một mảng tối thui, đợi đến khi đèn được bật lên, không có máy quay, không có camera, cũng chẳng có diễn viên. Cô chỉ đang ngồi trong rạp chiếu phim Nặc Thành, vừa xem hết một bộ phim.

Dĩ nhiên cô chưa từng gạt công tắc điện, kể cả khi cô rời Nặc Thành vào năm 89, ánh đèn ánh nến vẫn luôn sáng, chỉ trừ những lúc hết dầu mất điện. Nếu như một năm hai trăm ngày đi công tác thì có đến một trăm ngày cô chẳng thể ngủ.

Công tác. Thất Luyến liếc nhìn chiếc vali dán đầy nhãn dán, lôi từ trong túi ra miếng che mắt khi ngủ, lắng nghe tiếng phì phèo hút thuốc của đồng nghiệp. Công tác đối với cô như trò chơi quay cò súng, không thể dự đoán được chiến thắng, nếu cược chỉ có thua ít hoặc thua nhiều.

Thua ít có lẽ chỉ là quên mang một bộ đồ lót.

Tại sao lại mua căn nhà nhỏ 50 mét vuông này? Căn nhà ẩm thấp nằm sau con phố ăn vặt huyên náo từ sáng sớm đến nửa đêm mấy chục năm trời. Đường dây điện chằng chịt ngoài ban công, mỗi khi có bão căn nhà cũ chật chội lại bị mất điện, giống như cảnh hồi bé vậy.

Khi mua căn nhà này, Thất Luyến đang làm một chương trình truyền hình đố vui khá ổn định. Khi quay chương trình, bảy ngày bảy đêm cô không thể ngủ ngon giấc. Những lúc không quay chương trình lại cùng chủ nhiệm 12 giờ đêm động não biên câu hỏi, biên chuyện cười, biên tập những tình tiết mới. Thường đến ba giờ sáng chủ nhiệm xua tay nói cho mọi người nửa tiếng tắm rửa nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục họp.

Đồng nghiệp của cô đa phần là người bản địa, nhà gần công ty, khi về đều có thể bật đèn, có cơm ăn, quanh quanh quẩn quẩn cũng mất hơn tiếng đồng hồ.

Còn Thất Luyến không muốn về căn hộ ở chung với người khác, cô thà đến bãi đỗ xe hút thuốc rồi đến cửa hàng tiện lợi ăn một bát mỳ gói nửa sống nửa chín, uống cùng lúc một hộp sữa bò và một lon Sprite. Vì tần suất quá thường xuyên nên sau này chàng trai làm ca đêm thường pha sẵn mì và bóc sẵn một hộp sữa cho cô. Đó chính là bạn trai đầu tiên của cô ở Quảng Châu.

Họ hẹn hò với nhau khi chàng trai học năm tư đại học. Vào một hôm không có tiết học cậu đến trường quay với tư cách khán giả và ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Thất Luyến ngồi ngay bên cạnh chân cậu, nhìn chằm chằm vào màn hình camera, bạn trai ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lặng lẽ đưa nước cho cô uống.

Do đó cửa hàng tiện lợi trở thành “nhà” của cô vào mỗi đêm. Tiếc là bạn trai cũng nhanh chóng tốt nghiệp không còn làm công việc bán thời gian ở đây nữa. Cô gái mới đến cũng có khuôn mặt vô cảm chẳng khác gì Thất Luyến, hai người thường ngồi trước cửa hàng tiện lợi hút thuốc.

Chính vào thời gian đó Thất Luyến đã mua lại căn nhà hiện tại. Cô dùng tiền tiết kiệm trong hai năm làm việc bán mạng và số tiền hỗ trợ từ ba mẹ để mua một căn nhà cũ kỹ.

Sau khi ký hợp đồng Thất Luyến đưa bạn trai về xem nhà. Bạn trai cô hỏi sao cô chọn căn nhà xập xệ này, cô đứng ngoài ban công vươn người về phía những mái nhà xếp chồng lên nhau nói, “Có lẽ nơi này giống nhà của em.”

Ban công của mỗi nhà đều treo kín quần áo, mùi thức ăn mỗi khi đến giờ ăn cơm, tiếng tivi, tiếng cãi vã, tất cả đổ lên cơ thể cô trong ánh đèn trầm mặc.

“Giống như một cây lựu.” Cô miêu tả cho bạn trai như vậy.

Cũng giống như quê hương Nặc Thành của cô, giống như khu rạp chiếu phim cô đã từng sinh sống, tầng lầu cũ, người cũ, năm tháng cũ, dường như chẳng có gì thay đổi.

Không giống như những đứa trẻ trong khu như Diana, Hạ Quả, A Cách, Bạch Bì, Thoái Tồn… cô không có bạn đồng trang lứa. Những cái tên ấy chỉ tồn tại trong những lời nói chuyện của ba mẹ. Cô hận là mình đã sinh sau đẻ muộn mấy năm liền, trở thành đứa trẻ có tuổi thơ thật cô đơn.

Cũng thời gian đó, khu dân cư đã từng chật chội đông đúc như những hạt lựu chen chúc nhau dưới lớp vỏ, dần bị khoét rỗng. Trong vòng hai, ba năm, người già ra đi, người lớn chuyển đi, thanh thiếu niên tản ra khắp mọi miền, chỉ còn lại Thất Luyến. Thất Luyến ở căn 102 đơn nguyên 3, tòa phía Bắc. Những đêm trăng tỏ, ánh sáng rọi xuyên qua chiếc rèm cửa thêu hoa mỏng trước cửa sổ khiến cô phải kéo chăn trùm qua đầu.

Thậm chí rạp chiếu phim đã ngừng chiếu khi cô vào cấp hai. Dòng chữ “Rạp chiếu phim Nặc Thành” cũng không còn sáng đèn nữa.

Thất Luyến cảm thấy chán nản như thể một bông hoa tàn vậy. Những người khác được đắm mình trong thanh xuân, còn cô khi vươn tay ra chỉ hứng được chút tro tàn còn sót lại, một cơn gió thổi qua là tất cả tan biến mất.

“Lựu? Anh ghét nhất là ăn lựu.” Bạn trai cô nói.

“Nặc Thành có nghĩa là thành phố của những cây lựu.”

“Nếu như về nhà em thì ngày nào cũng phải ăn lựu sao?”

“Không đâu, Nặc Thành không có bất cứ cây lựu nào.”

“Hả?”

Cô nhớ rõ từng lời nói, ngữ điệu của cuộc nói chuyện vô nghĩa đó với bạn trai. Một tháng sau, Thất Luyến trang trí nhà mới, bạn trai cũng quyết định làm một công việc mới. Thất Luyến cầm trong tay chiếc chìa khóa nhà, bạn trai cầm trong tay vé máy bay đến Đông Bắc thực tập. Từ đó trở đi cậu chưa từng quay trở lại, hoặc quay lại nhưng chưa từng gặp lại Thất Luyến. Thỉnh thoảng có nghĩ lại mới phát hiện ra rằng, kể từ khi mua căn nhà này cô chưa từng giữ được thứ gì bên mình.

Thậm chí ngay thời gian đầu sống tại căn nhà, trong một buổi tối nói chuyện cùng đồng nghiệp, nghe được tin giám đốc sản xuất nói rằng: “Thời đại của những chương trình tạp kỹ trong phòng thu đã qua rồi, chương trình của chúng ta sẽ dừng phát sóng.”

Thất Luyến thực sự không hiểu, đây là chương trình khi cô còn đi học đã xem rồi, hơn nữa cô còn có dự định sau khi nghỉ hưu đúng giờ mỗi thứ bảy hàng tuần sẽ tiếp tục xem chương trình này. Cô chưa từng nghĩ sẽ có kết cục “không phát sóng nữa.”

“Vậy chúng ta sẽ làm gì?” Nhìn mọi người buồn bã chán nản không nói gì, Thất Luyến gắt gao hỏi.

“Làm chương trình thực tế, mỗi mùa một chương trình thật đặc sắc. Nào cố lên các con, làm đi nào!” Ánh mắt chủ nhiệm vừa xám xịt bỗng chốc vụt sáng, thuận tay ném cuốn sách dự án xuống trước mặt đồng nghiệp, đó là bản thảo cho mười lăm tập chương trình thực tế sinh tồn ngoài trời.

Cứ như vậy, Thất Luyến bắt đầu những chuyến công tác bất tận, triều đại nhà Ngụy nhà Tần trong trường quay bỗng chốc biến thành cảnh màn trời chiếu đất trong suốt bốn mươi lăm ngày không về nhà.

Sau bốn mươi lăm ngày đó, cô xách một đống quần áo bẩn về nhà. Khi đi đến tầng một, đột nhiên nhìn thấy chiếc thắt lưng màu xanh nằm cạnh bộ đồ lót dính đầy bùn đất và vết giày dép của bọn trẻ con. Vừa nhìn Thất Luyến đã biết đây là bộ đồ lót phơi ngoài ban công mà cô quên thu vào, là bộ đồ lót duy nhất vượt quá bốn chữ số mà cô mua do nghe lời khuyên của đồng nghiệp.

Thất Luyến do dự một lúc rồi quyết định từ bỏ ý định nhặt nó lên, về đến nhà liền ngủ liền ba ngày ba đêm.

Ba ngày sau khi ra ngoài ăn sáng, cô ngạc nhiên thấy túi rác màu đen ở bên ngoài phòng đối diện. Chuyển vào khoảng một tuần cô đã biết rõ những gia đình sống trong tòa nhà này, trên phòng cô là một gia đình có thằng bé nghịch ngợm, phòng bên cạnh là ông lão thích hát ngoài ban công. Cô luôn cho rằng đối diện phòng cô là một căn phòng trống vì chưa bao giờ có bất cứ một tiếng động gì, ngoài ban công cũng chẳng nhìn thấy có quần áo phơi, cũng chưa từng thấy bóng dáng một ai ra vào.

Kể từ hôm ấy, Thất Luyến bắt đầu để ý đến túi rác phía đối diện. Thỉnh thoảng khi có việc ra ngoài cô lại áp tai mình lên tường nhà bên ấy nhưng cũng chẳng phát hiện thấy động tĩnh gì. Rồi rất nhanh cô lại lao vào các chuyến công tác, không có thời gian thưởng thức chuyện buồn tẻ này nữa.

Lần này là chương trình tuyển chọn tài năng, vòng loại diễn ra trong vòng ba tháng tại mười hai thành phố. Sau khi về Quảng Châu, Thất Luyến lấy từ trong túi quần áo ra bảy tám bao thuốc từ những nơi khác nhau, có bao vẫn còn một hai điếu. Cô lấy ra hút rồi vứt hộp rỗng vào thùng rác, nhét quần áo bẩn vào máy giặt rồi ấn nút, tất cả làm trong cùng một lúc.

Đồng nghiệp của cô đều thích sưu tầm nào là nắp chai bia, vé tàu điện ngầm để cảm thấy có chút kỷ niệm. Cô nghĩ liệu mình có thể sưu tầm bao thuốc từ khắp nơi trên thế giới không? Chỉ lay động trong ba giây, cô cảm thấy dù là bao thuốc hay kỷ niệm, về bản chất chúng giống nhau, vô dụng và rác rưởi.

Suy nghĩ linh tinh một hồi cô mới phát hiện máy giặt không chuyển động. Cô lại ấn vào nút khởi động thêm vài lần nữa nhưng cũng chẳng có động tĩnh gì. Đang cau có mặt mày bỗng chiếc đèn chùm trên đầu phát nổ, theo phản xạ tự nhiên cô co rụt vai lại, hình như bị bỏng rồi.

Không bao giờ suy nghĩ về một vấn đề quá lâu, Thất Luyến nhanh chóng quyết định đi tắm rồi tính tiếp. Thật may vòi nước nóng không có vấn đề gì nhưng sau khi tắm xong cô phát hiện không khóa chặt được vòi nước, từ những tia nước nhỏ li ti biến thành một vệt nước lớn. Thất Luyến nhanh chóng lấy khăn buộc chặt lại chỗ rò rỉ, vừa buộc vừa mắng “đúng là xui xẻo”.

Đúng lúc này mùi thịt gà xì dầu của nhà nào đó xộc vào phòng, Thất Luyến liếm liếm môi bực bội. Cô không còn tâm trạng nấu ăn như ý định ban đầu nữa nên gọi món bên ngoài, thời gian đợi đồ ăn cô ra ngoài ban công hút nốt vài điếu thuốc còn lại.

Ngoài một chiếc ghế đẩu, ban công phòng đối diện vẫn sạch sẽ như cũ. Rốt cuộc là kiểu người gì có thể sống lặng lẽ như vậy chứ.

Khi mở cửa lấy đồ ăn cô cũng cố tình nhìn sang cửa đối diện, hôm nay không có rác.

Không phải là kẻ nhát gan nhưng mỗi khi đi công tác trở về cô luôn có tâm trạng “không biết lại xảy ra chuyện gì”. Vì vậy khi những vụ trộm càn quét khắp các khu phố cũ nhỏ hẹp, về nhà sau hai tháng cô được biết cả tầng trên và tầng dưới đều bị trộm nhưng phòng cô lại tai qua nạn khỏi. Đúng là không thể tin được, vì vậy cô ra ngoài mua một tấm vé số.

Tất nhiên không trúng thưởng nhưng lại trúng một anh người yêu.

Khi huýt sáo quay về với tờ vé số trên tay, cô phát hiện mỗi tầng lầu đều được lắp đặt camera. Có camera thì chắc chắn có phòng quan sát camera, Thất Luyến quyết định đến phòng đó xem xem. Một chàng trai trẻ đang vắt đôi chân dài trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, mắt nhìn chằm chằm vào mười mấy chiếc màn hình camera trước mặt.

“Chúng tôi mười mấy người cùng nhìn vào vài chiếc màn hình còn nhìn không xuể, một mình anh nhìn vào mười mấy chiếc màn hình cùng lúc được không?”

Chàng trai quay đầu lại, “Cô là?”

“Đồng nghiệp, người cũng ngày ngày ngồi nhìn camera.” Thất Luyến nở một nụ cười giả dối.

Đặc thù công việc của Thất Luyến chính là giao thiệp với người lạ. Cô phải nhanh chóng nắm bắt được điều khiến họ đau lòng nhất, bí mật đen tối nhất, người mà họ yêu nhất và quá khứ đáng xấu hổ nhất. Vì vậy da mặt cô đủ dày để cô giúp anh ta châm một điếu thuốc, nheo mắt nhìn người ra người vào trên mỗi một màn hình.

Hành động châm thuốc của Thất Luyến tự nhiên không chê vào đâu được, những người đàn ông sau này đều gọi cô là người anh em.

Lần nghỉ này cũng không khác gì những lần trước, tự nấu ba bữa mỗi ngày, đêm đến xuống tầng ăn bát đậu phụ ngâm nước muối, uống một chai bia và nhớ về bát cá viên tiệm nhà A Sách trong khu rạp chiếu phim. Trước đó không lâu khi mẹ cô gọi điện có kể, phố ăn vặt bị phá bỏ trước rạp chiếu phim, chẳng còn cửa hàng nào nữa, A Sách phát bệnh qua đời rồi, hai vợ chồng bận rộn sớm tối đó không biết đã chuyển đi đâu.

Thất Luyến rất thích ăn cá viên, bởi vì trong tiệm treo rất nhiều ảnh Hạ Quả để thu hút khách hàng. Mỗi lần nhìn thấy Hạ Quả trong ảnh, cô lại bừng lên khao khát mãnh liệt rời khỏi Nặc Thành và lập kế hoạch chi tiết cho nó. Khi đó Hạ Quả chính là liều thuốc tinh thần của cô.

Có lần sau khi ăn đêm xong, dùng mu bàn tay lau miệng, lấy tiền lẻ ra đặt trên bàn định đứng dậy ra về thì có một chú chó đến liếm liếm vào chân cô, mắt nhìn cô háo hức. Cô liền lấy miếng ức bò còn lại trong bát cho nó ăn rồi quay về. Không ngờ rằng chú chó liền bám theo sau cô, cô dừng nó cũng dừng, cô đi nó cũng đi, cô quay đầu nhìn nó, nó cũng ngước mắt nhìn cô.

Giây phút ấy Thất Luyến cảm thấy mềm lòng, ngồi xuống vuốt ve chú chó hoang nhỏ.

“Đem nó về nhà nuôi đi,” chàng trai quan sát camera tình cờ đi ngang qua.

“Tôi mỗi lần đi công tác đều đi rất lâu, không có người chăm sóc nó.” Cô có lòng nhưng lực bất tòng tâm.

“Để tôi.” Chàng trai cũng ngồi xuống, đưa tay xoa xoa đầu chú chó, “Mỗi ngày tôi đều đến đây đi làm, có thể dắt nó đi dạo cũng có thể cho nó ăn. Nếu như một ngày nào đó cô không cần nó nữa thì có thể để nó lại cho tôi, dù sao tôi cũng ở một mình.”

Thất Luyến không biết hôm ấy có chuyện gì nhưng cô không hề do dự mà đồng ý: “Vậy làm gì với Tiểu Hoa bây giờ?” Không sai, cô đã ngay lập tức đặt tên cho nó.

Ngay trong đêm hôm ấy họ đã đưa Tiểu Hoa đến viện thú y 24 giờ để kiểm tra, mua tất cả vật dụng cần thiết cho thú cưng như quần áo, thức ăn, điền đơn tiêm phòng và trở về nhà lúc bốn giờ sáng.

Thất Luyến mời anh vào nhà uống nước, hoan nghênh anh đến với thế giới bị giám sát bởi camera.

Có lẽ hơi điên rồ nhưng tuần sau đó họ bắt đầu cùng nhau chăm sóc Tiểu Hoa, Thất Luyến làm cơm và gọi anh đến ăn. Anh nói thật ra mình là họa sĩ, Thất Luyến không ngạc nhiên, bởi vì đặc thù công việc cô thường không ngạc nhiên với bất cứ ai và bất cứ điều gì. Người họa sĩ quan sát camera mỗi ngày cuối cùng từ người anh em trở thành bạn trai cô.

Có lần khi dắt chó đi dạo anh kể, mỗi ngày bà cô tầng hai đều đưa một cậu trai bao về nhà, người trông trẻ tầng ba rất hung dữ với đứa trẻ, rồi lại nói rác trong khu nhà đều được bà lão tầng bốn thu nhặt về nhà. Cuối cùng, anh chỉ tòa nhà số ba nói tuần trước có một tên trộm đã đến đây.

Thất Luyến kinh ngạc, “Anh đều nhìn thấy sao?”

“Ừm.”

“Vậy tại sao anh không…”

“Tại sao không ra mặt, tại sao không ngăn lại?” Anh nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười cứng nhắc. Lúc này Thất Luyến mới phát hiện anh không hay cười, cũng không quen với việc cười.

“Bởi vì chẳng có ý nghĩa gì, anh không thể lúc nào cũng giúp đỡ họ được, tai họa, phản bội, sự việc ngoài ý muốn, không phải tất cả những điều này đều là một phần trong cuộc sống của mỗi người sao? Những việc như vậy quá nhiều, muốn quản cũng không thể quản hết được.”

Có vẻ rất có lý, nhưng Thất Luyến không nhịn được hỏi anh: “Chẳng lẽ không thể có lúc nào bốc đồng sao?”

Bạn trai lắc đầu.

“Tiểu Hoa có tính không?”

“Bởi vì là em, và anh có mối liên quan.”

Thất Luyến còn chưa kịp suy nghĩ về những triết lý sống của bạn trai thì đã lao vào guồng công việc mới. Lần này là ba địa điểm Thượng Hải, Đài Loan và đảo Bali quay chương trình thực tế “Hẹn hò với sao”. Thất Luyến chất đầy thuốc bổ trong vali. Bởi vì chênh lệch thời gian, bận rộn, chăm sóc các sao nên dường như cô chẳng có thời gian bận tâm đến bạn trai, chỉ khi nhận được ảnh hoặc video của Tiểu Hoa hai người mới nói chuyện được với nhau vài câu.

Hai tháng sau Thất Luyến có kỳ nghỉ ba ngày, cô quyết định tạo bất ngờ cho bạn trai và Tiểu Hoa.

Sau khi Thất Luyến mở cửa phòng, cô chẳng thấy Tiểu Hoa đến vẫy đuôi chào cô, cô thử gọi vài tiếng thì biết Tiểu Hoa không có ở trong phòng. Rồi cô nhận thấy căn phòng vô cùng lộn xộn, cửa ngoài ban công có dấu vết rõ ràng của việc cạy cửa. Lòng cô lập tức lạnh đi.

Cô run rẩy gọi cho bạn trai nhưng số máy lại không tồn tại. Cô không tin được số điện thoại ba hôm trước còn gửi ảnh và video của Tiểu Hoa cho cô đã biến mất trong chớp mắt.

Thất Luyến vứt vali ở đó, cửa cũng không đóng vội chạy lên phòng giám sát camera, một người đàn ông lạ mặt đang đeo kính đọc sách nghi ngờ nhìn cô. Thất Luyến hỏi bạn trai cô đã đi đâu, người đàn ông bỗng bừng tỉnh mở ngăn kéo lấy ra một bức thư, “Anh ta gửi cho cô thứ này. Anh ấy từ chức rồi.”

Thất Luyến mở bức thư ra, bên trong là một chiếc USB nhỏ và mấy dòng chữ viết nghệch ngoạc.

“Xin lỗi em, anh đã nhìn thấy tên trộm qua camera. Khi anh nhìn thấy hắn, hắn đang từ tầng bốn leo ra ngoài ban công, anh không hề biết hắn đã vào phòng em và thả Tiểu Hoa đi, rồi từ ban công leo lên tầng bốn. Khi xuống dắt chó đi dạo anh mới phát hiện cả căn phòng đã bị đảo lộn hết lên, cũng không thấy Tiểu Hoa đâu nữa. Anh quay lại phòng giám sát xem lại camera mới biết sự tình, anh đã copy ra cho em một bản. Anh biết em sẽ nói gì, anh không có cách nào đối mặt được với em nên đã lựa chọn ra đi. Xin lỗi em!”

Thất Luyến nghiến răng, ném cả chiếc USB và lá thư vào thùng rác.

Hai ngày nghỉ cô đi khắp các khu vực lân cận hỏi về chú chó, nhiều lần tỉnh giấc trong đêm cô cứ ngỡ mình nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Hai ngày sau cô lại vội vã lên máy bay, lại đi biệt tăm hai tháng trời.

Trong bữa tiệc ăn mừng kết thúc chuỗi ngày ghi hình, cô bỏ hình nền Tiểu Hoa trên màn hình điện thoại, cũng chấp nhận sẽ chẳng có ai gọi điện lại.

Sau này Thất Luyến không muốn về nhà nữa. Có đồng nghiệp nào xin nghỉ trong lúc ghi hình cô đều nhận làm thay, giống như chiếc piton khi leo núi đá hữu ích trong mọi địa thế khác nhau, cô luôn có mặt khi có người cần đến. Sốt liên tục nửa tháng trời cũng chẳng chịu dừng lại, Thất Luyến vẫn như cũ tay cầm chai rượu ngồi ở trường quay. Sau khi bị ép về nhà nghỉ ngơi, trên đường đến sân bay cô nói với tài xế taxi quay đầu cho cô đến trạm tàu hỏa, mua một vé về Nặc Thành.

Gia đình Thất Luyến đã chuyển ra khỏi khu rạp chiếu phim đến một khu dân cư mới sát biển từ ba năm trước. Cửa sổ của những tầng trên cao có thể nhìn thấy biển, đẹp như cảnh nhìn từ trên máy bay. Nếu như thành phố sát biển nào cũng có một khu dân cư gần biển thế này thì tốt.

Ba mẹ ngoài việc muốn nghỉ ngơi dưỡng bệnh, ăn uống đầy đủ thì điều họ mong muốn nhất vẫn là cô đi xem mắt.

Thất Luyến lười phản kháng, dù gì cũng chỉ là một bữa ăn, một tách trà, tiết lộ chút thông tin hộ khẩu, sau đó phủi mông rời đi. Vì vậy cô chẳng thể ngờ rằng bà cô hai bảy tuổi làm trong ngành truyền thông hỗn độn như vậy lại có thể thực sự tìm được bạn trai mới thông qua xem mắt.

Đây là chàng trai cuối cùng cô bị ép gặp mặt trước khi quay trở lại công việc. Cậu cùng tuổi cô, có một công việc ổn định tại Quảng Châu. Sau khi gặp cậu, Thất Luyến nhất định không chịu cùng ăn cơm mà muốn cậu đưa cô về thăm rạp chiếu phim Nặc Thành.

Cô đứng trên quảng trường đổ nát đã lâu chẳng có ai chú ý đến, đứng trong căn phòng chiếu phim cũ kỹ chụp một tấm ảnh. Chàng trai nói khi còn nhỏ cậu đã từng đến đây xem phim, ngồi ở vị trí giữa đó, sau ghế có người khắc một cái cây và một quả lựu.

Thất Luyến vỗ vai cậu hưng phấn đáp: “Là tôi, tôi vẽ quả lựu! Khi còn nhỏ mỗi khi đến đây xem phim tôi đều ngồi ở cái ghế đó, có người khắc cái cây nên tôi khắc thêm quả lựu. Có lẽ đó là cây lựu duy nhất ở Nặc Thành”.

Thất Luyến không thể không thừa nhận rằng, trong một vài khoảnh khắc của cuộc đời mình cô thực sự không biết mình đã suy nghĩ điều gì, chỉ biết rằng khi bừng tỉnh thì người bên cạnh đã trở thành bạn trai mới của cô.

Sau khi lao vào các chuyến công tác và yêu xa hai tháng, khi trở về Quảng Châu cô phát hiện bạn trai đã thay đổi đồ dùng trong nhà cô khiến cho nó trở nên đầy màu sắc, những đồ điện dù tốt dù hỏng cậu cũng đều thay mới, mua một bộ bát đĩa và khăn trải bàn thật đẹp. Giây phút ấy Thất Luyến có cảm giác như tất cả đều bắt đầu lại như mới.

Kỳ nghỉ ấy cô cùng bạn trai trang trí căn phòng nhỏ bằng những đồ vật đầy màu sắc. Thật lạ, khi nhìn lại căn phòng nhỏ chật chội tràn đầy màu sắc ấy, Thất Luyến không còn cảm giác hoang mang sợ hãi nữa.

Khi cùng nhà sản xuất ở Phần Lan ngắm cực quang, hai người vừa cầm cốc cà phê uống từng hớp một vừa trò chuyện. Nhà sản xuất nói:

“Cô xem xem phụ nữ trong đội chúng ta chưa có ai gả được đi, mà có gả đi rồi thì có mấy ai không ly hôn.”

“Này này anh đừng có vơ đũa cả nắm chứ.” Thất Luyến dùng cùi chỏ huých vào người nhà sản xuất.

Anh lắc đầu nói tiếp: “Ai cũng nghĩ mình sẽ là người ngoại lệ.”

Nhưng Thất Luyến cảm thấy như hiện tại cũng rất tốt, không phải đối mặt với nhau cả ngày lẫn đêm, không phiền não, không cãi vã, số lần gặp nhau không nhiều, mỗi lần gặp nhau đều là những lần xa cách rồi lại trùng phùng.

Sau khi từ Phần Lan trở về, Thất Luyến không ngờ rằng bản thân lại phải đối mặt với căn phòng trống một lần nữa. Bạn trai nhắn cho cô một tin trên wechat nói: “Thật lòng anh không cảm nhận được bản thân đang là một người có bạn gái. Một năm chúng ta chỉ gặp mặt vài lần, đây không phải là viễn cảnh hôn nhân lý tưởng của anh. Vì vậy anh nghĩ chúng ta nên chia tay, không nên làm ảnh hưởng đến thời gian của nhau nữa. Đồ đạc anh đều dọn đi rồi.”

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là tìm bạn trai mà là báo cảnh sát. Cảnh sát cau mày nghe cô kể đầu đuôi sự việc rồi nở một nụ cười gượng gạo nói: “Chà, đây là vấn đề tình cảm nam nữ giữa hai người, dù gì những đồ vật đó cũng là người ta bỏ tiền mua. Hai người vẫn nên tự giải quyết với nhau thì hơn, đừng gây khó dễ cho chúng tôi.”

Nhưng Thất Luyến không chịu bỏ cuộc, cuối cùng cảnh sát chỉ còn cách gọi điện cho bạn trai cô. Anh ta chỉ nói một câu: “Hoặc là đến bắt tôi đi, hoặc là đừng làm phiền tôi nữa.” chứ nhất định không chịu xuất hiện.

Thất Luyến sớm đã xin nghỉ phép năm, nhưng tối đó ngồi trong căn phòng trống trải lạnh lẽo, cô gọi điện cho nhà sản xuất nói sẽ không nghỉ phép nữa, tiếp tục theo hạng mục sau.

Hút xong điếu thuốc, Thất Luyến ấn nút kéo cửa kính xe lên. Hơi nước từ chiếc bịt mắt tỏa ra phủ lên mí mắt cô một làn hơi nước mỏng.

“Phòng của cô phong thủy không tốt, nên bán đi.” Đồng nghiệp lái xe trên đường cao tốc đưa cô đến sân bay.

“Tôi không tin những chuyện đó.”

“Nói không chừng đổi địa điểm rồi vận số sẽ khác.”

“Chắc phải trách mẹ tôi đã đặt cho tôi cái tên quái gở này, Thất Luyến Thất Luyến, không thất tình mới lạ.”

“Cũng đúng, dành hết tình cảm cho người khác.”

“Tôi có phải là người tốt không?” Mặc dù đeo miếng che mắt nhưng cô vẫn đảo mắt suy nghĩ.

“Dĩ nhiên rồi.”

Thất Luyến kéo bịt mắt lên liếc nhìn đồng nghiệp, không ngờ đàn anh đã làm việc với cô năm năm lại nhận xét về cô như vậy. Cô đáp:

“Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình là một người dễ khiến người khác cảm thấy chán ghét.”

Khi Thất Luyến lấy nước do nhà tài trợ cung cấp đưa cho Kỳ Nguyên, cô chợt nghĩ đến thẻ người tốt mà đồng nghiệp “phát” cho mình.

Lần này bọn họ ở tại một ngôi làng vùng ngoại ô Bắc Kinh trong vòng hai tháng. Điều làm Thất Luyến mong chờ lần này đó là trong danh sách khách mời có tên Hạ Quả.

Vào đêm gặp Kỳ Nguyên, nghệ sĩ của cô thức dậy lúc nửa đêm nôn mửa. Cô cầm chiếc máy ảnh rồi chạy ra ngoài, một nhóm người vừa vây quanh nhìn người nghệ sĩ ấy vừa nôn vừa khóc, vừa chụp, vừa gọi bác sĩ đến.

Sau khi quay vào, cơn buồn ngủ của cô chợt biến mất nên đi ra phía sau nhà kho hút thuốc.

Ánh trăng lành lạnh. Cũng thật lạ, cô đã từng nhìn thấy những mặt trăng tròn hơn, cũng có thể nói là đẹp hơn ở nhiều đất nước khác nhau. Nhưng chỉ khi được ngắm trăng trên mảnh đất quê nhà cô mới thấy đó là mặt trăng tuyệt nhất và cũng buồn nhất, huống chi cô chẳng phải là người dễ đau lòng.

Khi vừa định quay người vào trong thì đột nhiên nhìn thấy có bóng người gầy gầy dựa vào tường rồi ngã xuống đất. Thất Luyến liền vội chạy đến xem, dưới ánh đèn lờ mờ trên tường cô phát hiện là một người lạ không phải trong đoàn làm phim, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Cậu làm sao vậy? Tôi đi gọi bác sĩ nhé.” Thất Luyến cúi người quan sát cậu.

“Đừng… chỉ là hạ đường huyết thôi, ngồi một chút là đỡ.”

“Cậu đợi một chút.” Thất Luyến quay người chạy vào kho chứa đồ, lấy lon nước ngọt ra mở nắp đưa cho người lạ: “Mau uống đi.”

Người lạ cầm lấy uống một hơi, hít thở sâu một hồi đã đỡ hơn nhiều.

“Cậu sống ở gần đây sao? Tôi tìm đồng nghiệp đưa cậu về?”

“Đừng, tôi ngồi nghỉ chút rồi tự mình về được. Cảm ơn cô.”

Không biết do không có sức lực hay xấu hổ mà từ đầu đến cuối cậu không hề ngẩng mặt lên nhìn cô. Nhưng trong đêm tĩnh mịch ở cùng cốc, từ lời nói yếu ớt thì thào đó Thất Luyến nhận ra giọng địa phương của cậu ta.

“Cậu… là người Nặc Thành sao?”

“Cô cũng vậy?” Người lạ bất giác ngẩng đầu nhìn cô, lúc này Thất Luyến mới nhìn rõ khuôn mặt cậu.

Cậu rất gầy, đeo kính, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trong đêm lạnh cuối thu ở vùng núi này mà chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng.

“Thất Luyến.”

“Kỳ Nguyên.”

“Cậu là người cùng quê đầu tiên tôi gặp sau khi rời khỏi Nặc Thành.” Thất Luyến phấn khích.

“Trước đây tôi sống ở khu rạp chiếu phim, còn cô?” Kỳ Nguyên nói.

“Tôi cũng vậy! Không thể nào! Sao tôi không nhận ra cậu?” Thất Luyến kinh ngạc ngồi trước mặt Kỳ Nguyên nhìn cậu từ trên xuống dưới.

“Tôi thực sự chưa bao giờ nhìn thấy cậu.”

“Tôi biết thuật ẩn thân, người khác đều không nhìn thấy tôi.” Kỳ Nguyên cười yếu ớt.

“Nghiêm túc đó.” Thất Luyến hoàn toàn quên mất cậu vừa mới bị hạ đường huyết, đưa tay vỗ vào vai cậu một cái.

“Từ khi còn nhỏ tôi đã phát hiện ra rất nhiều người không nhìn thấy mình. Cho dù tôi có mặt trong số họ hoặc đứng trước mặt họ nhưng họ vẫn chẳng nhìn thấy tôi. Đôi khi tôi ước rằng người khác ghét mình nhưng cũng không thể, chỉ là họ không nhìn thấy tôi. Tôi cũng từng nghĩ có lẽ mình là người thừa, nhưng cũng không phải vậy, người thừa là bởi vì nhìn thấy chướng mắt mới trở nên thừa thãi. Vì vậy có lẽ tôi là người vô hình.” Kỳ Nguyên vừa nói vừa bám tường đứng dậy.

“Nhưng tôi nhìn thấy cậu mà.” Thất Luyến cũng lập tức đứng dậy theo cậu.

Tối hôm ấy Thất Luyến nhất định đưa Kỳ Nguyên về nhà. Đó là một căn nhà gỗ nhỏ bốn vách nằm sâu trong núi. Dường như bên trong căn phòng còn lạnh lẽo hơn cả ngoài trời. Thất Luyến thiếu chút nữa thì rút trong người ra mấy trăm tệ làm từ thiện. Có lẽ Kỳ Nguyên hiểu được ý cô liền cười nói: “Tôi đến đây để hoàn thành nghiên cứu.”

Trước khi rời đi, Thất Luyến vẫn nán lại nói chuyện với cậu về cuộc sống trước đây ở Nặc Thành. Cậu cùng tuổi, học cùng trường với cô, cũng định cư ở Quảng Châu, cũng từng nghe về chuyện Diana biến mất, ba Thoái Tồn bị xử bắn, Hạ Quả nổi tiếng quá mức và rất nhiều chuyện xưa cũ khác, nhưng cô lại chưa từng biết đến sự tồn tại của cậu.

“Vì vậy mới nói tôi là người vô hình.”

“Ngày mai Hạ Quả sẽ đến, chúng mình cùng đi gặp cô ấy.”

Kỳ Nguyên gật đầu, tựa vào khung cửa gỗ đã tách làm đôi vẫy vẫy tay, nhìn Thất Luyến sải bước rời đi.

Ngày thứ hai, Thất Luyến đem theo một đống bánh mỳ và đồ đóng hộp đến nhà Kỳ Nguyên, để đó rồi đưa cậu đi. Cô muốn cậu cùng ngồi trong những nhân viên ở đây đợi Hạ Quả đến.

Thất Luyến có vẻ thân thiết thái quá nhưng Kỳ Nguyên luôn mỉm cười nghe cô sắp xếp.

Thời gian của sao thường không thể chuẩn xác, sau khi đến còn đủ thứ chuyện vặt vãnh khác. Khoảng một tiếng sau Thất Luyến mới chen chúc đứng trước mặt Hạ Quả khi cô đang trang điểm.

Nghe nói Thất Luyến từng ở trong khu rạp chiếu phim, ánh mắt Hạ Quả long lanh thêm vài phần. Hạ Quả lập tức tháo chiếc vòng xà cừ trên tay mình ra đeo lên tay cô, chủ động thêm wechat của Thất Luyến, giới thiệu cô cho Tiểu Cung trên wechat nói: “Bọn trẻ trong khu có một nhóm nhỏ trên wechat, chị không tham gia vào, chị thường không thích vào các nhóm. Em tham gia nhé, hình như bọn trẻ định hẹn nhau vài tháng nữa tụ họp đó.”

“Khi còn nhỏ em thường đến quán cá viên nhà A Sách, trong tiệm treo rất nhiều ảnh của chị.”

“A Sách à…”

Cả hai đều thở dài rồi rơi vào trầm mặc, khoảnh khắc ấy như mặt biển cô đơn vào mùa đông, vừa sâu lắng vừa miên man không tưởng.

Sau một hồi Thất Luyến nói đi tìm Kỳ Nguyên. Kết quả lại chẳng thấy cậu đâu, cô hỏi một lượt đồng nghiệp đều nói không nhìn thấy người như vậy.

Ngày hôm ấy bận rộn đến tận khuya, Thất Luyến đứng trong gió lạnh điều chỉnh đèn, thuận tay gửi tin nhắn wechat cho Kỳ Nguyên. Cậu nói cậu thấy không thoải mái nên đã về trước, hỏi Thất Luyến có muốn ăn sủi cảo không.

Thất Luyến dĩ nhiên không từ chối. Sau khi thu dọn trường quay cô men theo con đường núi nhỏ đến căn nhà gỗ của Kỳ Nguyên, cùng nhau ngồi trước bếp lửa nấu nồi sủi cảo đông lạnh.

“Tôi còn tưởng sủi cảo cậu tự gói.”

“Tôi cũng cảm thấy tôi khá vô dụng.” Kỳ Nguyên vừa nói vừa đưa bát canh sủi cảo nóng hổi cho Thất Luyến, nước xúp béo ngậy cùng với bảy tám loại nhân thơm ngon.

“Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xổm ăn sủi cảo ngắm sao trời. Đúng là hết ý.”

Thất Luyến nói liên tục không ngừng nghỉ, không có đầu cũng chẳng có cuối. Nói mệt lại bê bát đến bên bếp lửa, múc thêm một bát canh rồi đặt cho Kỳ Nguyên một tá câu hỏi: “Cậu không đi làm sao? Cậu ở đây bao lâu rồi? Cậu làm nghiên cứu gì vậy? Bạn bè có đến thăm cậu không?”, đại loại là những câu hỏi như vậy.

Kỳ Nguyên cười bối rối, nói: “Bạn của tôi có lẽ cũng là người vô hình nên cả tôi và cậu đều không thể nhìn thấy.”

Thất Luyến không hiểu sao câu nói ấy lại chọc cười cô đến vậy, cô cười đến nỗi không mở được mắt, đến nỗi ôm bụng ngồi luôn xuống đất một lúc lâu sau mới có thể dừng được.

Kỳ Nguyên nói cậu đã rời Quảng Châu được khoảng một tháng, lên đường về phía Bắc mất khoảng một tuần. Cậu dừng lại một lúc lâu, dường như đấu tranh lắm mới có thể nói ra với Thất Luyến: “Tôi đang nghiên cứu lý do Nặc Thành không thể trồng cây lựu.”

“Hiểu rồi, cậu chính là nhà tự nhiên học trong truyền thuyết.” Thất Luyến đặt bát canh xuống vỗ tay khen ngợi Kỳ Nguyên.

“Cây cối cũng giống như con người, cũng có tổ tiên và dòng dõi. Con người có thể rời xa quê hương thì cây cũng vậy. Lịch sử ghi lại rất nhiều những cuộc thảm sát nhưng vẫn luôn có người tồn tại. Cây cối cũng vậy, chúng sẽ rời đi theo cách của riêng chúng, cũng có thể sẽ trở về quê hương một ngày nào đó. Cũng giống như cậu từ Nặc Thành đến Quảng Châu, rồi lại từ Quảng Châu đến Bắc Kinh rồi lại trở về Nặc Thành, thì cây lựu cũng vậy. Cho dù cơn bão triều nhà Thanh đã quét sạch những cây lựu ở Nặc Thành thì cũng có thể chúng đã thổi những hạt lựu đến một vùng đất khác, chạm đất và bén rễ. Cũng có thể đời tổ tiên của ta ăn một trái lựu, hạt được nhổ ra vô tình bị một cơn bão cuốn trôi. Vì vậy, tôi đã lần theo dấu vết cây lựu và lần đến tận đây.”

Thất Luyến nghe rất nhập tâm, rồi tự mình đánh giá một lượt người mà cô gặp là kiểu người như thế nào. Không có tiền, ăn sủi cảo đông lạnh sống qua ngày, một mình trong núi nghiên cứu cây lựu ở Nặc Thành đã đi đâu.

“Tôi cho cậu xem sách của tôi.” Kỳ Nguyên quay người vào nhà lấy ra một đống sách và tài liệu ở cuối giường.

“Tôi mất bảy tám năm nghiên cứu tìm hiểu tất cả những tài liệu lịch sử, truyền thuyết, khoa học từ tất cả các thư viện tôi có thể đến, tìm ra được một con đường di cư khả thi. Đây là tất cả những tài liệu tôi in ra và ghi chép. Tóm lại, hiện giờ tôi tìm đến đây.”

Những điều cậu nói không biết là đơn giản hay phức tạp nhưng Thất Luyến hoàn toàn không hiểu. Cổ lật mở những tài liệu và ghi chú của cậu, xem mà không hiểu, không hiểu bản đồ, không hiểu những tài liệu bằng chữ phồn thể, cũng không hiểu những bản thảo khó nhìn. Tóm lại một chữ cũng không hiểu. Cô quay sang hỏi Kỳ Nguyên: “Cây lựu ở Nặc Thành đã đi đâu quan trọng vậy sao?”

“Không quan trọng, nhưng tôi muốn biết.”

Sau khi trở về trường quay đêm hôm ấy, Thất Luyến cùng các đồng nghiệp nằm ngủ trên một tấm thảm. Cô quay sang đồng nghiệp năm bên trái hỏi: “Cô có chuyện gì đặc biệt muốn biết không?”

“Tôi muốn biết liệu tôi có phải là người trúng giải thưởng 500 vạn tệ không?”

Cô lại lay hỏi đồng nghiệp nằm bên phải: “Cậu có chuyện gì đặc biệt muốn biết không?”

“Tôi muốn biết sau năm ba mươi tuổi tôi có thể làm gì?”

Nằm suy nghĩ một hồi lâu, Thất Luyến phát hiện ra cô chỉ muốn biết tại sao mình lại mua một căn nhà dột nát như thế.

Ngay cả khi Thất Luyến không hiểu sự chán nản và khó khăn của Kỳ Nguyên, cũng không hiểu những lời lẽ đao to búa lớn của cậu. Trong thời gian ghi hình cô vẫn đem đồ ăn thức uống từ trường quay đến cho cậu. Không phải là sủi cảo đông lạnh thì là mì gói, ngồi xổm trước cửa nhà ngắm sao trời, dùng nước canh nóng hổi rẻ tiền tưới lên trái tim cằn cỗi sỏi đá.

Cô tò mò không biết cậu lấy gì để duy trì cuộc sống. Chỉ có điều kể cả khi cậu nói “lấy hàng đổi hàng” cô cũng sẽ tin nên Thất Luyến không muốn hỏi nữa.

Trước khi chương trình kết thúc, Kỳ Nguyên đưa cô đến một vườn lựu nằm tít trong khu rừng xa xôi. Không có một con đường đàng hoàng, lối đi gập ghềnh khúc khuỷu, giẫm lên những lớp lá rụng dày. Đi được khoảng nửa tiếng cuối cùng cũng đến mảnh rừng trồng lựu còn sót lại.

Kỳ Nguyên khẳng định: “Chúng đều là hậu duệ của những cây lựu ở Nặc Thành.”

Thất Luyến bán tín bán nghi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy những cành lá tươi tốt căng tràn sức sống cắt ngang bầu trời thu phía Bắc trong xanh cao vút không một gợn mây. Một làn gió thổi qua, mùi nhựa cây thoang thoảng vấn vương nơi cánh mũi. Lại cúi đầu nhìn xuống, không biết từ khi nào và trên cành cây nào rơi xuống, Kỳ Nguyên đã cầm trên tay một quả lựu:

“Đây là quả lựu cuối cùng của năm nay. Có lẽ cậu đem nó về Nặc Thành có thể trồng được một cây lựu.”

Thất Luyến đón lấy quả lựu to tròn căng mọng chiếm trọn bàn tay cô.

“Vậy đợi đến khi cậu về Quảng Châu chúng mình cùng trở về Nặc Thành thử xem.”

Kỳ Nguyên nhún vai, “Cậu là người đầu tiên không cười nhạo tôi.”

“Thật ra hôm ấy tôi rất sợ cậu hỏi, có điều gì mà tôi đặc biệt muốn biết hay không. Tôi không có. Nhưng bây giờ tôi có rồi, tôi muốn biết cây lựu này rốt cuộc có thể sống ở Nặc Thành được hay không.”

Ngày hôm sau, chương trình đóng máy. Tiệc chúc mừng được đặt ở một khách sạn cao cấp trên đường vành đai Bắc Kinh. Thất Luyến cùng đồng nghiệp thu dọn và đóng hộp những thiết bị nặng, cô mệt rã rời chân tay, giọng khản đặc. Sau đó leo lên xe rời khỏi sơn cốc nhỏ đã gắn bó suốt bốn tháng trời.

Trên xe cô gửi tin nhắn cho Kỳ Nguyên, cố kéo cậu về cùng đoàn làm phim, nhưng cậu từ chối nói: “Hãy cứ để tôi tiếp tục vô hình đi, nhanh thôi tôi sẽ quay về.”

Sau khi về đến Quảng Châu, việc đầu tiên Thất Luyến làm là đặt quả lựu vào ngăn mát tủ lạnh. Cô không có kinh nghiệm bảo quản thực phẩm, đây là cách duy nhất cô nghĩ ra.

Sau khi trùm chăn ngủ ba ngày ba đêm như thường lệ, Thất Luyến khoác một chiếc áo mỏng rồi xuống phố ăn sáng.

Chiếc bàn vuông nhỏ đầy dầu mỡ có đặt một tờ báo, Thất Luyến vừa ăn vừa lướt qua tờ báo. Bỗng có một cái tên đập trên mặt báo khiến cô dừng lại.

Đó là một đoạn tin vắn, nói rằng cách đây một tháng rưỡi người ta phát hiện thi thể một người đàn ông tại khu vui chơi sắp bị phá bỏ do rơi từ trên cao xuống. Sau điều tra, cảnh sát vẫn chưa kết luận được nạn nhân tự tử hay bị sát hại. Trước mắt vẫn không phát hiện bất cứ bằng chứng nào của bên thứ ba xuất hiện tại hiện trường. Tên nạn nhân: Kỳ Nguyên.

Một tháng rưỡi trước, chắc chắn là trùng tên. Thất Luyến mở điện thoại định nhắn cho Kỳ Nguyên về một người chết có cùng tên với cậu. Kết quả cô lục tung danh sách bạn bè cũng không thấy hình đại diện của Kỳ Nguyên đâu. Sau khi thoát ra vào lại mấy lần, nụ cười trêu chọc ban đầu của Thất Luyến đông cứng lại, khuôn mặt méo mó kỳ quái.

Cô cảm nhận rõ từng hồi trống ngực vào thời khắc đó, thậm chí Thất Luyến dường như còn nhìn thấy rõ trái tim đang đập liên hồi trong cơ thể mình, giống như một quả lựu đỏ mọng vào cuối thu vậy.

Cô lên mạng tìm kiếm nhưng chẳng có thêm bất cứ thông tin gì, do đó cô đã gọi điện hỏi thăm một đồng nghiệp bên kênh tin tức. Đồng nghiệp nói không có bức ảnh nào của nạn nhân, bên phía cảnh sát cũng không cho chụp ảnh thi thể, rồi cho cô số liên lạc của cảnh sát phụ trách. Cuối cùng Thất Luyến cũng nhìn thấy ảnh chứng minh thư của Kỳ Nguyên trên màn hình máy tính tại đồn cảnh sát.

Cô nuốt nước bọt hỏi: “Khi chết cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đúng không?”

“Đúng.”

“Thi thể của cậu ấy đâu?”

“Đã được đưa về Nặc Thành.” Cảnh sát giải thích: “Cậu ta là cô nhi. Một lần đến xin ăn tại tiệm gạo và dầu ăn nên đã được ông bà chủ giữ lại giúp việc. Cậu ấy vẫn luôn ở tại nhà ông bà chủ, sau này họ làm giấy nhận con nuôi. Người trong nhà đã đến nhận thi thể rồi.”

“Anh có biết địa chỉ ở Quảng Châu của cậu ấy không?”

“Cô là bạn gái của cậu ấy à?” Cảnh sát thở dài rồi viết địa chỉ đưa cho Thất Luyến.

Thất Luyến nhận lấy địa chỉ rồi quay người ra cửa chạy thật nhanh.

Nửa tiếng sau, cô đứng tại lan can nhà mình, vượt qua thành lan can nhảy sang lan can phòng bên cạnh.

Cách bài trí nhà của cậu giống y như nhà cô, chỉ có điều ngoài giường, bàn và ghế thì chẳng có gì khác. Cũng giống như căn nhà gỗ nhỏ trong vùng núi xa xôi ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, chẳng có bất cứ thứ gì, hoặc là chẳng nhìn thấy gì.

Kẻ vô hình đó, kẻ muốn biết cây lựu của Nặc Thành rốt cuộc đã đi đâu ấy đã từng ở cách cô một bức tường, đã từng khiến cô tò mò lén lút nhòm ngó.

Thất Luyến ngồi bệt trên nền đất ngoài ban công, mở bao thuốc trầm mặc hút hết điếu này đến điếu khác. Ngồi quá giờ trưa, đến cả khi mặt trời dần dần xuống thấp về phía Tây, cô khịt khịt mũi đứng dậy, nhảy qua lan can về lại nhà mình.

Giây phút mở tủ lạnh cô thậm chí đã sẵn sàng cho sự biến mất của quả lựu. Nhưng… quả lựu vẫn còn đó, vẫn ở trong ngăn tủ tầng hai của tủ lạnh.

Thất Luyến sững sờ ngồi trước tủ lạnh một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại gọi điện cho đồng nghiệp: “Mọi người có nhớ ở ngoại ô Bắc Kinh tôi gặp một người bạn cùng quê không? Người mà cho tôi ăn sủi cảo ấy, người mà tôi muốn dẫn đi gặp Hạ Quả cùng ấy. Mọi người nhớ chứ?”

Đồng nghiệp cười lớn nói: “Thất Luyến có phải cô sốt cao quá nên hỏng đầu rồi không? Trong suốt nửa sau thời gian ghi hình cô sốt cao không đỡ, mỗi ngày chỉ ngồi ở trường quay một lúc, thời gian còn lại cô ngủ mê man không biết trời đất là gì! Cô có biết chúng tôi đã vất vả thế nào để thay thế cô không?”

Đồng nghiệp vẫn chưa mắng xong nhưng Thất Luyến đã đặt điện thoại xuống.

Cô nhìn chằm chằm quả lựu trong ngăn tủ lạnh trống trơn, đột nhiên phát hiện ra một điều: Cuộc đời cô cuối cùng cũng xuất hiện một loại rác không thể vứt bỏ.