Chương 10 NGỌN LỬA CUỐI CÙNG
Khi chiếc taxi dừng lại ở ngã tư, Diana nhìn thấy ánh lửa.
Đó là ánh lửa ở phía Tây Nam ngã tư, khoảng hai mươi người đang mặc bộ đồ trắng dài tang tóc, đi vòng quanh một đống lửa dưới phố trong đêm giao thừa. Hình ảnh đó như tách biệt khỏi không gian và thời gian trong màn đêm đen kịt.
Thấy Diana nhìn không chớp mắt, bác tài giải thích: “Những người trẻ như cô chắc không biết, họ đang đốt những bộ quần áo của người chết đã mặc khi còn sống, người nhà sẽ đi vòng quanh 49 vòng hoặc 81 vòng để tiễn biệt linh hồn người ra đi. Đã mười mấy năm nay tôi mới lại thấy có người thực hiện nghi lễ này.”
Đèn xanh bật lên, chiếc taxi chuyển hướng, đám người mặc đồ trắng và ánh lửa khuất xa dần. Nhưng trong không khí vẫn còn vương mùi lửa cháy, Diana bất giác đưa tay ra để làn gió quen thuộc mà xót xa mơn man trên những ngón tay. Cô đã từng thấy những cánh bướm nhẹ vỗ cánh bay lên từ ánh lửa, nhưng mãi sau này chưa từng xuất hiện lại. Chỉ khi ở góc sân căn phòng 101 đơn nguyên 2 tòa phía Bắc của khu rạp chiếu phim Nặc Thành cô mới có thể thấy chúng.
Ngày hôm ấy, trong căn phòng số 101 đơn nguyên 2 tòa phía Bắc, Diana nhìn thấy hai tấm ảnh, một tấm cô tìm thấy trong chiếc cặp của ba, một tấm được A Sách ném qua tường vào nhà.
Tấm ảnh đầu tiên là một người phụ nữ Bắc Phi đang bế một đứa trẻ. Cô rất trắng, trang điểm đậm, đôi mắt đượm buồn, đứa bé trong lòng cũng có đôi mắt hệt như vậy.
Trong tấm ảnh khác chính là Diana đang bị Thoái Tồn cường bạo vào buổi tối ở trường hôm đó. Tên trùm ngang ngược sống tại tầng ba, đã bám theo khi cô làm trực nhật ở trường vào ngày Quốc Khánh. Khi đang một mình đi trên hành lang lớp học thì hắn đột ngột xuất hiện ôm lấy cô, kéo quần áo cô rồi hôn loạn xạ. Diana không hề kêu lên mà chỉ dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra. May mắn có ba bạn nam đi ngang qua xông đến giúp đỡ. Sau khi thoát ra được cô nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh, chỉnh lại quần áo tóc tai, cố gắng giữ bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Khi nhìn thấy những bức ảnh, cô có chút kinh ngạc. Nhưng A Sách đã kẹp một tờ giấy giữa những bức ảnh và cuộn phim âm bản giải thích cho cô biết, chính Thù Du là người chụp những bức ảnh này. Thù Du, cô bạn thân nhất của cô? Điều này khiến Diana vô cùng sửng sốt, nhưng điều khiến cô thắc mắc, hơn nữa là tại sao A Sách lại có những bức ảnh ấy. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Diana khi đó là đốt chúng, giống như đốt những bức thư tình mà bọn con trai gửi cho cô.
Ban đầu, cô định giấu người ba đang trầm mặc và người mẹ đang khóc lóc trong nhà, một mình đi ra góc sân đốt bức ảnh người phụ nữ Bắc Phi và đứa trẻ. Đứa trẻ chưa đầy một tuổi này lại có chung ba với cô, đối với một đứa trẻ mười lăm tuổi khi đó, Diana cảm thấy thực sự hoang đường. Càng hoang đường hơn nữa đó là, người ba vừa mới trở về từ Ai Cập nói rằng, hơn mười năm qua, mỗi lần về nhà nghỉ phép không quá hai mươi ngày, vì vậy so với căn nhà này thì căn nhà ở Bắc Phi mới thực sự là nhà của ông. Đến nay đứa bé đã được sinh ra, ông không thể đợi đến khi Diana lên đại học mới nói ra chuyện này. Càng kinh ngạc hơn đó là, khi ba thốt ra những lời này, mẹ cô liền nói: “Em hiểu anh, Diana hiểu chuyện như vậy, con bé cũng sẽ hiểu thôi.”
Không, cô không hiểu.
Cô cúi đầu nhìn hai bức ảnh dưới ánh chiều tà, đột nhiên Diana cảm thấy tất cả những điều kỳ diệu đều đang khép chặt cánh cửa, quay lưng lại với cô. Ánh mặt trời đỏ rực của buổi hoàng hôn hôm ấy như phủ lên cành hoa phượng những ngọn lửa bập bùng, như thể lại có một đợt hoa mới nở rộ giữa tiết trời tháng Mười. Tiếng hát trầm bổng của Hạ Quả trên đỉnh rạp chiếu phim Nặc Thành thấp thoáng truyền đến. Nếu như vào đúng thời khắc này có người chụp những bức ảnh ấy của Diana, vậy thì vào chính thời khắc này cô sẽ nói lời vĩnh biệt với tất cả mọi điều nơi đây.
Hai người trong căn phòng tối đang đau khổ vì cuộc hôn nhân thất bại không hề biết rằng, vào thời khắc ấy chính cô đã nói lời tạm biệt với tất cả mọi người.
Năm ngày sau, vào một buổi sáng sớm đầy sương mù, Diana trên lưng đeo ba lô một mình bước qua quảng trường rạp chiếu phim Nặc Thành, đến trước nhà Thù Du, mở hòm thư và gửi lại tất cả âm bản phim cùng những bức ảnh gốc.
Sau kỳ nghỉ tháng Mười Một, cô không đến trường vài ngày. Ba mẹ cô buồn bã vì chuyện của chính mình, càng lo lắng cho sự trầm mặc của Diana nên đã giúp cô xin nghỉ ốm. Ngoài ra họ còn sợ một điều nữa, đó là sợ trẻ con sẽ đem chuyện xấu của gia đình vô tình nói ra cho bạn bè biết.
Sau khi biến mất một thời gian, Hạ Quả - cô gái được dì đem về từ Ly Đảo - lại như thường lệ ngồi trên đỉnh tòa rạp chiếu phim cất tiếng hát. Những người trong khu không thích cô gái cao gầy có nước da ngăm, lông mày xếch lên ấy. Từ tính cách đến ngoại hình của cô đều đối lập với Diana.
“Đến trường à?” Hạ Quả thấy Diana đi qua bèn hỏi, “Đã khỏi ốm chưa? Em trai tôi và mấy đứa đều rất quan tâm cậu.”
Diana cười lắc đầu: “Gia đình mình phải chuyển đi, đang chuẩn bị rồi.”
“Đi đâu?”
“Suỵt.” Diana đặt những ngón tay mềm mại lên môi, rồi nở một nụ cười ngọt ngào vẫy tay chào Hạ Quả. Đó là cách chào tạm biệt quen thuộc của cô.
Cô không nói hai từ “tạm biệt” bởi vì cô đã phát hiện ra sức mạnh kỳ diệu của hai từ này từ khi học lớp bảy.
Khi đó là lần đầu tiên cô lén đốt lửa ở góc sân, cô đốt một bức thư chưa được chuyển đi.
Đó là bức thư tình cô viết cho đàn anh đang học lớp chín. Có lẽ nói ra sẽ chẳng ai tin, cô gái “xinh đẹp nhất”, “ngoan ngoãn nhất”, “không ai không yêu quý”, “giống như búp bê” như Diana lại viết thư tình cho chàng trai khác.
Chàng trai cô thích cũng là một chàng trai bình thường như bao chàng trai khác tại Nặc Thành, dáng người cao cao gầy gầy, nước da rám nắng.
Tại sao lại thích chàng trai đó, tại sao lại viết bức thư ấy, tại sao lại đốt đi, Diana cũng chẳng thể nhớ nổi. Chỉ biết rằng ở góc sân hôm ấy, cô không chút do dự ném bức thư vào đống lá khô, quẹt một que diêm. Khoảnh khắc ngọn lửa bùng cháy, Diana chợt ngẩn ngơ nhìn, đến khi hoàn hồn lại ngọn lửa gần như đã cháy đến đầu ngón tay cô. Cô vội vàng đẩy que diêm đi rồi khẽ nói “tạm biệt”. Giây phút cô nói hai từ ấy, từ trong đống lửa nhỏ bỗng xuất hiện những cánh bướm đen bay lên, rồi cô nhìn đầu ngón tay không hề bị bỏng của mình.
Vì vậy cô lại quẹt một que diêm khác, tha thiết đợi nó cháy hết thì lần này bị bỏng tay. Khi đẩy que diêm xuống nó đã tắt lụi.
Diana tiếp tục quẹt que diêm thứ ba, vẫn nhìn đốm lửa nhỏ gần chạm đến đầu ngón tay rồi nói “tạm biệt” như thể hoàn thành một nghi thức, sau đó lại đẩy que diêm đi, những cánh bướm đen từ trong đống tro tàn bay lên rồi biến mất ngay trên bụi cỏ ven tường.
Trong ánh chiều tà mờ dần hôm ấy, nụ cười mơ hồ của cô như ẩn như hiện. Kể từ đó, ngày nào nơi góc sân cũng bập bùng ánh lửa.
Đã có rất nhiều thứ được những cánh bướm đen trong hai từ “tạm biệt” đem đi, ví như những bức thư tình bay đến với cô như tuyết rơi vậy. Dĩ nhiên cô chưa từng nhìn thấy tuyết, cô biết đến nó qua những lời giảng của giáo viên ngữ văn. Rất nhiều năm sau khi cả người bị những bông tuyết bay bay bao phủ nơi đất khách, Diana mới hiểu từ đó cô đơn đến nhường nào.
Còn có cả những thứ Thoái Tồn vứt trước cửa nhà cô. Có nhiều người thì lúng túng tặng đủ các loại quà cáp, còn Thoái Tồn thì chỉ muốn gây rối. Hắn đã từng vứt rất nhiều giun rết bị cắt thành nhiều đoạn, chuột chết, chim sẻ chết, dơi chết trước nhà cô. Nhưng chỉ cần hai từ “tạm biệt” của Diana vang lên là những thứ đó đã biến thành tro bụi, từ trong ngọn lửa bay ra những cánh bướm đen to nhỏ khác nhau. Cô đưa tay ra nhưng chẳng thể chạm vào chúng. Diana tự hỏi rằng liệu có phải cũng sẽ có những cánh bướm bay ra khi người qua đời được hỏa táng?
Vì vậy cô chưa từng nói lời “tạm biệt” trước mặt người khác. Diana chỉ mỉm cười vẫy tay, khuôn mặt xinh xắn lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền nhỏ nhắn. Chẳng có ai nói cô không lịch sự, tất cả những điều đến từ cô đều là sự tiêu chuẩn.
Sáng sớm hôm ấy Diana vẫy tay với Hạ Quả trong màn sương ẩm ướt, dáng vẻ vẫn điềm đạm vui vẻ không khác gì ngày thường.
Hạ Quả mắt nhìn xa xăm tiễn cô lên chuyến xe buýt lúc năm giờ sáng.
Mặc dù chẳng xuất hiện trên bản đồ nhưng cảng biển phía Nam của Nặc Thành vẫn luôn đông đúc nhộn nhịp cả ngày lẫn đêm, người đến cảng đi thuyền cũng vì nhiều lý do khác nhau nên Nặc Thành mở rất nhiều tuyến xe buýt kỳ lạ trong nhiều khoảng thời gian khác nhau.
Hạ Quả nói thầm trong lòng, rõ ràng Diana nói không đi học nhưng lại đeo ba lô lên chuyến xe buýt đó. Năm giờ sáng, rốt cuộc cô đi đâu chứ?
Đợi đến khi Hạ Quả hát hết một bài hát, chạy bộ mấy vòng sân, ăn xong bữa sáng, lau miệng nhảy lên xe buýt thì đúng lúc đó Diana xuống xe. Hạ Quả chẳng kịp nói với cô điều gì, chỉ có thể nhìn cô mỉm cười vẫy tay qua tấm cửa kính bụi bẩn.
Sau này Hạ Quả vẫn luôn nghĩ về buổi sáng kỳ quái ấy, và đó cũng là ấn tượng cuối cùng của cô về “cô gái kiểu mẫu”.
Đợi đến khi cô cắn miếng bánh kếp đầy ắp nhân bên trong, thưởng thức mùi vị béo ngậy ngọt ngào của đậu phộng tan ra trong miệng và bước đến cửa lớp thì cả trường đã bùng nổ. Tất cả mọi người đều bàn tán sôi nổi về việc Thoái Tồn hãm hiếp Diana. Những bức ảnh đó được đặt trước mỗi cửa lớp học và văn phòng khoa. Những bức ảnh đó đều qua tay hầu như tất cả các học sinh trong trường trước khi bị thầy cô thu lại.
Đồng thời, những bức ảnh được cho là làm bại hoại thuần phong mỹ tục tại một thành phố nhỏ những năm 1997 đó đã nằm gọn trong hòm thư của mỗi gia đình trong khu, gây ra những đợt sóng dư luận không tưởng.
Trong vòng một ngày, cả phóng viên Đài truyền hình Nặc Thành lẫn tờ Nhật báo Nặc Thành chạy đôn chạy đáo khắp nơi lấy tin.
Diana nhốt mình trong phòng, vừa cắm tai nghe nghe bài hát mình yêu thích, vừa mở tất cả các ngăn tủ. Cô lấy ra từng món đồ, cẩn thận phân loại, cần, không cần. Cô cũng gỡ từng bộ quần áo đang treo trong tủ xuống, gấp gọn gàng.
Cô làm tất cả những điều này trong ba ngày ba đêm, nghe hết các cuốn băng ba cô mang từ nước ngoài về từ trước đến nay. Never say goodbye của Bon Jovi, Don’t cry của Guns N’ Roses, hay nhạc phim The sound of silence . Ngoài những lúc ăn cơm và uống nước ra, Diana đều không ra khỏi phòng. Cô không nói chuyện với ba mẹ, cũng không quan tâm họ đang than vãn đủ điều. Cô chỉ cắm tai nghe và làm mọi thứ, đến một mảnh giấy vụn cũng được gấp lại gọn gàng.
Cô biết gia đình Thoái Tồn đã chuyển đi trong đêm.
Cô cũng biết phóng viên đã đến gõ cửa nhiều lần.
Trong khu nhà có biên tập viên của tờ Nhật báo, cũng có cô giáo trẻ đang dạy cấp ba, có những cái miệng không thể quản được của bọn trẻ con, có người qua lại bên ngoài cửa sổ. Diana không ngẩng đầu cũng biết có chuyện gì xảy ra.
Ba ngày sau, ba mở cửa phòng cô, mới có mấy ngày mà dường như trên khóe mắt ba đã có thêm nhiều nếp nhăn, mái tóc xoăn lòa xòa trước trán.
Ba Diana trầm giọng nói: “Con thu dọn đồ đạc đi, kỳ nghỉ của ba không thể kéo dài hơn được nữa. Cả gia đình mình sẽ cùng đến Ai Cập, rồi rất nhanh thôi chúng ta sẽ đến Pháp. Đi nước ngoài làm lại từ đầu, những chuyện ở đây sẽ chẳng là gì hết. Con không làm gì sai, cũng không có bất cứ tổn thất gì. Có rất nhiều thủ tục cần làm nên ngày mai chúng ta sẽ đi Tỉnh Thành, rồi đến Bắc Kinh. Con tranh thủ thu dọn có được không?”
Cô bỏ tai nghe ra, quay đầu nhìn người ba cứng nhắc an ủi, người mẹ lo lắng nhưng chẳng nói nên lời. Cô gật đầu đồng ý.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, cô lôi chiếc vali dưới gầm giường ra, chưa đầy ba phút mọi thứ đã được sắp xếp đầy đủ. Thật ra cô không đem gì nhiều, chỉ có quần áo, băng đĩa và một vài cuốn album dày. Tất cả những đồ chơi sang trọng, danh hiệu, bằng khen, vật kỷ niệm… đều được cô chất đống vào tủ quần áo không chút tiếc nuối.
Bình minh ngày rời đi, cô đem tất cả những tấm thiệp chúc mừng, bài kiểm tra đã làm và cả bức ảnh người phụ nữ Bắc Phi đến góc sân thắp sáng que diêm cuối cùng tại Nặc Thành. Diana khẽ nói “tạm biệt” rồi ngắm nhìn những kỷ niệm đẹp và khuôn mặt người phụ nữ bị thiêu rụi thành tro. Những cánh bướm đen từng con nối tiếp nhau vỗ cánh bay lên trước khi mặt trời kịp ló dạng. Lần này chúng không biến mất trong đám cỏ ven tường mà bay lên cao mãi, tan biến trong bầu trời không một ánh sao.
Đó là lần cuối cùng Diana nhìn thấy những cánh bướm bay lên từ ngọn lửa.
Lần đầu tiên phát hiện ngọn lửa chẳng còn đặc biệt nữa là ngày thứ hai ở Cairo. Cô lục tung căn hộ của ba để tìm tất cả những thứ có liên quan đến người phụ nữ đó, hầu hết là những bức ảnh đời thường như ba ngồi hút thuốc, cô ngồi trên hiên nhà hóng gió, hoặc là trong bức ảnh khi đi picnic cùng đồng nghiệp Trung Quốc, người phụ nữ đó ngại ngùng nhìn vào camera mỉm cười. Diana đem tất cả những bức ảnh ấy ném vào thùng rác sau cửa phòng bếp. Cô quẹt một que diêm, ngọn lửa bùng lên nhanh chóng làm bỏng những đầu ngón tay, cô vội vứt que diêm đi mà chưa kịp nói “tạm biệt”. Ngọn lửa bùng cháy lớn trong thùng rác nhưng chẳng hề có cánh bướm nào xuất hiện. Người trong khu nhà thấy vậy nhanh chóng đến dập lửa, ba cô nghiêm mặt định trách mắng nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì, chỉ quay người vào trong xem bản vẽ.
Sau đó dù ở Ai Cập hay Pháp, dù cô có nói bao nhiêu lần “tạm biệt” khi châm lửa cũng chẳng có cánh bướm nào xuất hiện nữa. Từ đó trở đi cô không còn thực hiện được nghi thức “đốm lửa ma thuật” của mình, cũng dần dần quên đi chuyện đó và học cách nói “tạm biệt” giống như bao người khác.
Gia đình cô ở lại Ai Cập khoảng bốn tháng. Hằng ngày cô chẳng có việc gì làm, hoặc là ở nhà với mẹ, hoặc theo ba đến công trường làm việc. Dưới cái nắng gay gắt, những chiếc xe tải chậm rãi đi qua đi lại, hết chiếc này đến chiếc khác. Ba cô nghiêm túc xem bản vẽ thi công, công nhân lát đường, không khí vốn đã khô hanh lại càng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Những ngày đầu mỗi khi về nhà, ba lại nói về những chuyện cần để ý khi sống ở đây, mua đồ dùng hàng ngày ở đâu, máy rút tiền ở đâu, ở đâu an toàn, ở đâu không an toàn. Nhưng chưa bao giờ ông nhắc một lời về chuyện quá khứ. Cả nhà ăn uống vui vẻ và luôn cố chọc cô cười.
Diana đều hiểu nên luôn cố gắng mỉm cười với họ, ba mẹ cùng đưa cô đi chơi vào ngày nghỉ, đi xem các kim tự tháp chỉ từng thấy trong sách, đến bảo tàng tham quan chiếc mặt nạ vàng Tutankhamun, đến sa mạc cắm trại và ngắm bầu trời đầy sao.
Nửa tháng sau, trong nhà bắt đầu có tiếng điện thoại, đôi khi một tối chuông reo đến mấy lần. Do bất đồng ngôn ngữ nên mỗi khi có điện thoại ba luôn là người nghe. Mỗi lần như vậy ông đều hạ giọng trong vô thức và dùng tiếng Ả Rập để nói chuyện. Đôi khi cuộc gọi rất chóng vánh nhưng cũng có khi rất lâu. Đợi đến khi ba cúp máy, không khí trong nhà tù túng ngột ngạt như những ngày hè trước cơn giông bão. Mẹ lặng lẽ quay trở về giường làm những việc thủ công mà không hỏi gì thêm.
Gần đây mẹ bị cuốn hút bởi phương thức thêu thủ công ở Ai Cập, tuy bất đồng ngôn ngữ nhưng người giúp việc đã dùng cử chỉ từng bước từng bước dạy cho bà. Cũng có khi mẹ cô thêu hết cả đêm.
Cuối cùng có một đêm sau khi nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt ba rất khó coi nói với mẹ, đứa trẻ sốt cao cần phải đi viện. Trạm y tế ở đây không tốt nên ông cần đưa hai mẹ con đến bệnh viện.
Mẹ chỉ cúi đầu trong mớ bông chỉ thêu nói, “Anh đi đi.” Diana chạy ra ngay sau đó nhìn bóng lưng gầy gầy của ba gồng lên run rẩy.
Giống như quân cờ trong thế bế tắc được nới lỏng, ba đi ba hôm rồi năm hôm chẳng về nhà. Mẹ chỉ biết cặm cụi thêu thùa, việc nhà có chị giúp việc nên mẹ cũng chẳng làm được gì nhiều, cùng lắm cũng chỉ là ủi cà vạt và áo sơ mi cho ba. Những người trong khu nhà đều gọi mẹ là chị dâu, thỉnh thoảng đến chơi xem có giúp được gì không, hoặc tặng tôm hùm, quả bơ, v.v… Nhưng mẹ chẳng còn nhiệt tình như trước nữa, nụ cười cũng ít dần, lời cảm ơn cũng yếu ớt.
Khi còn ở rạp chiếu phim, mẹ luôn là người rất nhiệt tình. Hễ gặp người quen trên đường, thì dù trên tay là con cá, con tôm hay chỉ là chiếc bánh nướng bà cũng sẽ phân ra làm đôi. Mỗi lần ba đem quà về nước mẹ cũng đều gói ghém lại cho mỗi nhà một ít. Con gái trong khu thích những chiếc váy Diana mặc, các bà mẹ đều tìm đến hỏi mẹ xem có thể mua ở đâu. Nhưng hỏi ra đều là những chiếc váy hàng xách tay từ nước ngoài về, hoặc mua tại những cửa hàng cao cấp ở Tỉnh Thành. Vì không muốn làm các mẹ thất vọng nên bà đã tự mình đem chiếc váy của Diana đến những người thợ may khéo nhất, cắt may một bộ tương tự giống vậy gửi tặng các bà mẹ hàng xóm có con gái. Nhưng kể từ khi đến đây, cho dù đồng nghiệp của ba có thành ý thế nào đi chăng nữa, mẹ cô cũng lười đón nhận, cũng chưa từng đáp lễ.
Có lẽ phải đến mười, thậm chí hai mươi năm sau Diana mới hiểu, đó là một chút tự tôn cuối cùng còn sót lại của người phụ nữ đối mặt với cuộc hôn nhân thất bại nhưng phải cố níu giữ. Mỗi người họ khi gọi bà là “chị dâu” cũng đều biết sự tồn tại của người phụ nữ và đứa trẻ kia. Khi họ cùng nhau uống rượu có lẽ cũng gọi người phụ nữ đó là “chị dâu”.
Vào thời điểm đó, Diana thực sự vẫn chưa hiểu như thế nào là “cưỡng hiếp”. Mặc dù chưa từng có chỉ dạy, nhưng cô biết mỗi người sẽ đối đãi với thứ họ thích theo một cách riêng, như những chàng trai viết thư tình cho cô, như A Cách dẫn cô đi xem những bộ phim mà không ai trong Nặc Thành có thể xem được, và chuyện với Thoái Tồn lần đó cũng không ngoại lệ.
Vì vậy thật ra cô chẳng có nỗi ám ảnh nào. Mùa hè ở Ai Cập cũng giống như mùa hè ở Nặc Thành, dường như chẳng bao giờ kết thúc. Diana lại chưa cần đi học nên cô cùng với những đứa con của chị giúp việc khám phá Cairo, sau một thời gian cô quen thuộc nó như thể ở Nặc Thành. Và đặc biệt cô còn khám phá “thành phố của người chết” mà ba cấm cô đi. Vẫn cùng những người bạn nhỏ ấy, Diana đi qua hết con phố này đến con phố khác dưới cái nắng như thiêu như đốt, người chết thì đã yên nghỉ dưới mặt đất, người sống thì tranh cướp nhau nơi ăn chốn ở, cũng có một vài người bán trà ven đường.
Chồng của chị giúp việc tên là Muhammad, anh có đàn lạc đà. Diana thường cùng anh đến cho lạc đà ăn, chải lông và dọn phân cho chúng. Có vẻ như nửa số con trai ở Cairo đều có tên là Muhammad, Diana tò mò làm sao để xưng hô mới không gây nhầm lẫn.
Sau khi về nhà mẹ luôn dịu dàng hỏi cô có mệt không, đã đi những đâu, có vui không, học được những từ mới gì. Cô nghiêng người xem mẹ thêu những gì nhưng lại chẳng hiểu, vì vậy cô chỉ nhìn những cuộn chỉ nhiều màu sắc, hết cái này đến cái khác.
Bốn tháng sau cả nhà chuyển đến Pháp, Diana không hề bị rám nắng nhưng lại xuất hiện tàn nhang, cánh tay mềm mại và đôi chân thon nhỏ trở nên rắn chắc hơn. Cô vào một trường cấp ba dành cho nữ sinh, sau khi tan học ở trường cô còn tham gia lớp học ngoại ngữ. Bởi vì sự khác biệt lớn về chương trình học cũng như những rào cản về ngôn ngữ, để bắt kịp những tiết học trên lớp và thuận lợi xin vào đại học, Diana đã phải bỏ ra thời gian gấp hai gấp ba lần người khác.
Sau khi đã ổn định cuộc sống cho cô và mẹ, ba cũng đón người phụ nữ Ai Cập và cậu con trai đến Paris, sắp xếp tại một căn nhà cách căn nhà của mẹ con cô năm dãy phố. Vào tháng Mười năm ngoái ba đã tìm được một công việc thu nhập cao ở Paris, đảm bảo cho một cuộc sống đủ đầy mà không cần quay trở lại Ai Cập nữa. Nhưng cũng chẳng có gì khác so với ở Ai Cập, số lần ba về nhà cũng giảm dần từ năm sáu ngày đến hai ba ngày, cuối cùng là một ngày một tuần.
Mẹ cô càng ngày càng ít nói. Bà vẫn dành thời gian thêu thùa, nhưng Diana vẫn không nhìn ra bà thêu hình thù gì. Thỉnh thoảng bà lại lẩm bẩm nói một mình, mở tivi lên cũng chẳng hiểu gì. Hoặc cũng có khi một mình bà tự mò mẫm đi siêu thị nhưng lại không mua đúng đồ cần dùng đến, bà ngồi một mình trong bếp khóc rất lâu. Kể từ đó việc ra ngoài mua đồ đều do Diana đảm nhận.
Sự quan tâm của mẹ dành cho Diana ngày càng chi tiết hơn. Trước khi ra ngoài bà phải chỉnh từng sợi tóc vương trên trán cô, hỏi rõ từng chuyện xảy ra trong ngày, nói chuyện với ai, nói những gì. Nếu như Diana không kiên nhẫn mà đeo tai nghe không để ý đến lời mẹ nói, bà sẽ một mình buồn bã giận dỗi cô. Nhưng Diana không có thời gian để ý đến sự giận dỗi của bà, cô bận rộn bắt kịp với trường học, bận rộn hòa nhập với cuộc sống phồn hoa ở Paris, bận đóng cửa trong phòng làm bài tập về nhà. Đôi khi mẹ cô cố tình không để ý đến cô ba ngày liền nhưng Diana cũng không hề biết. Vì vậy cô càng không nhận ra những khi bà đóng cửa phòng không ra ngoài là vì khóc lóc than thở, sớm tối thêu những bức tranh không bao giờ kết thúc.
Thậm chí đã có lần Diana đến nhà người phụ nữ kia đưa tài liệu cho ba. Do bất đồng ngôn ngữ nên người phụ nữ ấy vẫn luôn im lặng, cô chỉ mỉm cười có ý mời Diana ở lại ăn cơm. Diana đưa cho đứa bé mà ba cô gọi là “em trai con” một thanh sô cô la. Trước khi rời đi, ba đưa cho Diana một phong bì có tiền sinh hoạt, “Tuần tới ba phải đưa họ về tham dự một đám tang, vì vậy…”
Cô nhận tiền đút vào túi quần rồi đạp xe đến nhà bạn để làm bài tập thiết kế khoa học. Lúc đợi đèn đỏ, cô mới phát hiện khi đối mặt với người phụ nữ đó cô lại bình tĩnh như vậy. Nghĩ ngợi một hồi cô cũng không thấy có chút tức giận nào, cô nghĩ có lẽ mẹ của hiện tại cũng sẽ giống như vậy.
Đèn xanh bật lên, cô cùng mọi người qua đường trong buổi chiều tối lên đèn tại Paris. Diana cũng giống như những cô gái Paris, mặc áo phông đơn giản cùng chiếc quần jean sờn, đi giày vải converse, tóc tết đơn giản và nói những câu tiếng Pháp lưu loát.
Năm cô chuẩn bị lên đại học, đến ba bốn tháng ba cũng không về nhà một lần. Mẹ hỏi cô có muốn xin về đại học trong nước học không, “Mẹ và ba con có thể ly hôn, nếu con không phản đối.”
“Ba mẹ tự quyết định chuyện đó, nhưng con sẽ không quay về. Con muốn vào học một trong sáu trường đại học tốt nhất Paris, con muốn quay lại châu Phi nghiên cứu về động vật hoang dã.” Diana chống cằm, trong ánh đèn lờ mờ cô nghiên cứu sách hướng dẫn về các trường đại học.
Diana mười tám tuổi, bước vào giai đoạn nảy nở đẹp đẽ nhất của người con gái, da dẻ mềm mại có chút bụ bẫm, mái tóc bay lòa xòa vương trên vầng trán mịn màng, đôi mắt to lấp lánh, vẫn là dáng vẻ như búp bê ấy.
“Con có muốn giảm cân không, cũng sắp vào đại học rồi.”
“Con không béo mà.” Diana đang bận ghi chép nên không ngầng đầu lên.
“Con cũng không đi làm tóc đi, bây giờ con cũng chẳng mặc váy nữa. Khi còn nhỏ con xinh xắn biết bao, sao bây giờ lại không biết chăm chút như vậy.”
“Mẹ ơi, mẹ còn phải nói bao nhiêu lần nữa về chuyện xinh đẹp, mặc váy, giảm cân, không có gì mới hơn ạ?” Diana cười toe toét, cô đã không còn tranh cãi với mẹ về những lời cằn nhằn của bà nữa. Nhưng cô đã không hề nhìn thấy sự mất mát và hoang mang ẩn trong đôi mắt mẹ.
Vào ngày Diana tốt nghiệp, mẹ kiên quyết tự mình đi mua hoa, còn cô thì đạp xe đến trường trước.
Khi lên sân phấu phát biểu với tư cách học sinh xuất sắc, Diana chỉ nhìn thấy ba ngồi dưới một mình, tóc ông cũng đã bạc đi nhiều. Sau bài phát biểu cô đi xuống phàn nàn nhất định là mẹ đã đi lạc, không nên để cho mẹ đi một mình ra ngoài như vậy.
Không phải là lạc đường, nhưng cũng không phải là một tin tốt lành. Sau khi ra khỏi tiệm hoa, mắt bà tối lại, cảm thấy trời đất quay cuồng, một chiếc xe đạp đi đến không kịp tránh nên đã xảy ra va chạm. Bà ngã xuống đất bất tỉnh, xương yếu ớt cũng bị gãy.
Hai ba con nhận được tin, tức tốc đến đưa bà đi viện kiểm tra. Đối với lý do vì sao bà ngất xỉu bác sĩ vẫn chưa tìm ra nguyên do, có lẽ là vì nguyên nhân thần kinh. Thông qua quá trình kiểm tra, bác sĩ nhận định bà đã rơi vào trạng thái căng thẳng cấp độ cao trong một khoảng thời gian dài.
Bác sĩ hỏi rất nhiều vấn đề có thể gây ảnh hưởng đến bà như: Có phải có trở ngại về ngôn ngữ không? Có phải ít giao tiếp với mọi người không? Có phải rất ít khi ra ngoài không? Có phải chịu đả kích gì nặng nề không? Có phải đôi khi tâm trạng không ổn định mà chẳng có nguyên nhân rõ ràng không?
Diana nghe những câu hỏi của bác sĩ rồi giận dữ nhìn sang người bên cạnh, nước mắt lưng tròng rồi đẩy cửa chạy ra khỏi phòng khám.
Cô là một người ít khi khóc, cũng rất ít khi thể hiện cảm xúc một cách mãnh liệt. Nhưng tại bãi để xe sau bệnh viện ngày hôm ấy, Diana dùng hết sức bình sinh hét vào người đàn ông trước mặt, “Tất cả là tại ba, tất cả là do lỗi của ba, hai người hãy ly hôn ngay lập tức, đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của con và mẹ nữa. Ba đi đi.”
Vậy mà ông rời đi thật, gửi đến một tờ đơn ly hôn, một thẻ ngân hàng cấp dưỡng định kỳ hàng tháng, một hộ tá trả trước nửa năm tiền lương và một người giúp việc tại nhà.
Diana quyết định đưa mẹ về nhà để chăm sóc. Nhưng kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp có quá nhiều thứ đang đợi cô. Cô phải cùng bạn bè tham gia chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp, phải đến bờ biển phía Nam nước Pháp, phải đến vô số những bữa tiệc khiêu vũ cùng bạn bè, phải chấp nhận hoặc từ chối lời mời của những bạn nam. Cô không có cách nào chỉ ngồi trong căn nhà bốn bức tường, dù gì hiện giờ mẹ cũng chỉ có thể cười, cúi đầu thêu thùa. Nếu không cho bà thêu bà sẽ mất bình tĩnh, cáu giận, hất đổ cốc nước hoặc khóc lóc.
Dường như chỉ trong phút chốc bà đột nhiên trở thành bệnh nhân thực sự. Trong vụ va chạm nhỏ đó, không chỉ có xương ống chân của bà bị gãy mà trên bề mặt xương còn để lại vô số những vết nứt, bên trong vẫn còn đọng lại chất bẩn gây đau nhức liên tục. Điều đáng sợ hơn là hoặc bà sẽ ngủ hai ba ngày liên tiếp không ăn không uống, hoặc sẽ thức hai ba ngày liên tiếp không ngủ, chỉ cúi đầu thêu và thêu, hoặc đờ đẫn im lặng, hoặc tức giận.
Ba Diana có đến gõ cửa vài lần nhưng đều bị cô từ chối một cách hằn học.
“Hy vọng người vợ hiện tại của ông không bị ông làm cho phát điên.”
Ông chỉ thở dài mà chẳng giải thích bất cứ điều gì, lần nào cũng chỉ nói thêm một câu: “Hãy ở bên bà ấy nhiều hơn.” Hoặc hỏi một câu: “Hay là cân nhắc về nước?”
Sao có thể về nước được chứ? Trên đời này đâu đâu chẳng có đường, tại sao lại phải đi vào ngõ cụt!
Sau khi vào năm học mới, Diana lại càng bận rộn hơn nữa. Cũng may trường học không quá xa nhà, cô vẫn có thể về thăm nhà thường xuyên. Nhưng Diana cũng bận rộn với bài tập ở trường, tham gia nhiều dự án liên quan đến bảo vệ động vật hoang dã. Điều này đòi hỏi cô phải thường xuyên tham gia những buổi xách ba lô lên cùng đoàn nghiên cứu đi vào rừng sâu, trải qua những lần ăn gió nằm sương. Dĩ nhiên, cô cũng yêu đương nhưng các cuộc tình thường rất ngắn ngủi. Có người là người nước ngoài, có người đến từ Trung Quốc, cũng có người là chuyên gia khoa học khoảng ba mươi bốn mươi tuổi. Họ đều hỏi cô có thể kết hôn với họ không, Diana luôn lắc đầu từ chối. Đôi khi nhìn người mẹ ngày một teo tóp đi, Diana cảm thấy sau này mình cũng sẽ giống như vậy. Cô có khuôn mặt đẹp như mẹ, khuôn mặt với các đường nét dịu dàng, luôn dễ dàng nhận được cảm tình của người khác. Chỉ có điều Diana cảm thấy dường như cô chưa từng thật lòng yêu thương một ai.
Không biết thời gian trôi qua nhanh hay chậm nhưng mẹ cô chẳng hề khỏe lên. Bà bắt đầu mắc chứng hoang tưởng, luôn nghĩ rằng hộ tá và người giúp việc sẽ làm hại bà. Mỗi khi Diana định đi ra ngoài bà đều ôm chặt lấy cô không rời. Tóm lại, theo lời khuyên của bác sĩ, Diana nên bàn bạc với ba tìm một viện dưỡng lão tốt rồi gửi bà vào đó.
Đó là khoảng thời gian gần vào dịp lễ Giáng Sinh, sau khi Diana đã làm xong các thủ tục, lấy xe rời khỏi viện dưỡng lão thì đột nhiên có tuyết rơi. Khoảnh khắc đó, cô chợt nhớ đến Nặc Thành chưa bao giờ có tuyết, khi ấy cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tuyết sẽ rơi lặng lẽ đến như vậy. Tuyết rơi dày đặc kín cả một bầu trời, cô đứng giữa trời gió tuyết mênh mang, khóc thảm thiết.
Sau trận bão tuyết ấy, Diana cảm thấy như con người mình đang phân làm hai, một mảng sáng một mảng tối.
Một phần đang dũng mãnh tiến về phía ánh sáng mặt trời, nào là nhận học bổng, học thạc sĩ, nào là tham gia vào các dự án, làm phim tài liệu, theo dấu những động vật trên khắp thế giới. Ở trạm cứu hộ một đến hai tháng, cô vẫn còn nhớ động vật còn đông hơn người, cô chạm vào động vật hoang dã còn nhiều hơn cả đàn ông, ngồi trên cánh đồng cỏ bất tận ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Mỗi ngày đều là những ngày không thể đoán trước được, đầy sự cám dỗ và mong chò.
Phần còn lại bị đóng băng trong đêm tối vĩnh hằng tại một viện điều dưỡng cao cấp được cải tạo từ một tu viện ở ngoại ô Paris. Mẹ được uống thuốc, ngủ, đi lại và thêu thùa mỗi ngày. Diana đi đâu cũng thường không có Internet nên rất hiếm khi có thể gọi video với mẹ. Dù gọi thì mẹ cũng chỉ nhắc lại các câu hỏi: Khi nào con về? Con ở bên ngoài có vất vả không? Chỉ nói đến câu thứ hai là bà bắt đầu khóc không thể nào tiếp tục cuộc nói chuyện được. Mỗi khi Diana hoàn thành công việc, cô đều đưa mẹ về nhà và kể cho bà nghe về những câu chuyện khi đi làm, như con báo Cheetah được cứu ở Kenya và những kẻ săn trộm đã giết hại tình nguyện viên do nhầm lẫn. Mẹ nghe rất chăm chú, rồi lại đưa tay kéo cổ áo sơ mi của cô nói: “Con mau đi mua một chiếc váy đẹp mặc đi, tại sao da lại thô như vậy, tô thêm một chút son nữa.” Diana gật đầu nói đồng ý, rồi lại tiếp tục kể chuyện.
Cô chưa từng cho phép một mình ba đến thăm mẹ. Là người giám hộ hợp pháp duy nhất, cô bàn giao rất rõ với viện rằng ba cô không được vào thăm bà nếu không có sự đồng ý của cô. Cho dù có đi cùng cô, ba cũng chỉ được đứng ngoài cửa sổ phòng bệnh nhìn vào.
Hai ba con chưa từng nhắc lại chuyện quay về Trung Quốc. Mẹ là con một, ông bà ngoại đều đã qua đời từ rất sớm. Cả cô và ba đều không có cách nào quay về sinh sống tại nơi mà họ đã rời đi mười mấy năm. Vì vậy Diana biết rằng ở lại đây là lựa chọn duy nhất, được tiếp cận với những phương pháp chữa trị tốt nhất, được bầu bạn một cách chuyên nghiệp nhất. Ít nhất khi cô bắn súng gây mê vào những con thú hoang dã ngoài tự nhiên, cô không phải lo lắng rằng mẹ sẽ tự làm đau mình.
Có một biến số thay đổi duy nhất đó là, Diana đã có một mối tình hơn ba năm với một bác sĩ người Hoa trong viện dưỡng lão. Ban đầu do cùng là người Trung Quốc nên anh để ý quan tâm chăm sóc mẹ Diana hơn một chút. Nhưng vị bác sĩ quanh năm chỉ quanh quẩn ở bệnh viện vô cùng tò mò về lĩnh vực của Diana, nên trong một kỳ nghỉ ngắn anh đã đăng ký làm tình nguyện ở Kenya ba tuần.
Trong ba tuần đó, sau một thời gian dài chuẩn bị, Diana đã tham gia giải cứu hơn chục con báo hoa mai châu Phi thả về tự nhiên. Vào ngày thả chúng về rừng, Diana hận không thể cùng một lúc ôm trọn tất cả chúng vào lòng. Mặc cho những tình nguyện viên khác vỗ lưng an ủi, cô vẫn khóc như mưa, dùng tiếng Trung lặp lại câu nói: “Đã lâu như vậy, đã lâu như vậy,.”
Cuối cùng, chính vị bác sĩ đó đã nắm tay cô, cùng cô nhìn những con thú bị xua đến rìa biên giới của khu bảo tồn, xa dần, xa dần rồi biến mất.
Để tránh ảnh hưởng nhiều đến cảm xúc, có một quy định được đặt ra là không được đặt tên cho những động vật thả về với tự nhiên. Nhưng không phải không có tên là sẽ không có nỗi nhớ. Đêm hôm ấy, trái tim cô như trống rỗng vậy, cô phát sốt, cả cơ thể mềm nhũn không chút sức lực. Khi ngồi tại quầy bar nhỏ bên ngoài, cô nói với vị bác sĩ: “Để những điều mình yêu thương ra đi thật chẳng dễ dàng gì, nhưng cũng thật khó nếu nói sẽ không yêu lại nữa. Tại sao tôi lại thiếu chuyên nghiệp như vậy nhỉ?”
“Đôi khi nên đưa ra cho mình sự lựa chọn đúng đắn, đôi khi cũng cần làm theo cảm tính. Đạo lý ai cũng hiểu nhưng thực hiện được lại quá khó. Nếu như tất cả đều làm được thì bệnh viện của chúng tôi đã không đông bệnh nhân đến vậy.” Vị bác sĩ nâng chai bia chạm vào chai của cô.
Sau khi ba tuần tình nguyện kết thúc, Diana đưa anh đến bên giường mẹ. Bà mỉm cười nắm lấy tay bác sĩ, đồng thời trải tấm vải thêu không ngừng nghỉ lên giường.
Bao nhiêu năm nay Diana chưa từng thực sự quan tâm bà thêu hình gì, thậm chí cô còn cho rằng bà chẳng thêu một hình gì cụ thể hết, cho đến khi bà trải tấm tranh thêu ra giường nói với anh:
“Cháu xem, đây là nơi mà con bé sinh sống đến tận năm mười lăm tuổi đấy. Ở đây có một rạp chiếu phim duy nhất của thành phố, còn đây là tầng 1 đơn nguyên, là nhà bác, phòng con bé bên này. Diana có một người bạn tốt ở căn đối diện..”
Anh kiên nhẫn ngồi lắng nghe, nhìn theo tay chỉ của mẹ cô, nghe bà thao thao bất tuyệt kể về từng hộ gia đình trong khu. Diana ngồi một bên, ngẩn ngơ nhìn bức tranh thêu, dòng chữ “Rạp chiếu phim Nặc Thành” được thêu to rõ ràng bằng chỉ đỏ, còn cả hàng phượng vĩ đỏ rực, hai tòa dân cư Nam Bắc, những chiếc ga trải giường được treo trên sân thượng, lạp xưởng thịt xông khói treo trên ban công mỗi nhà, còn có cả một cô gái ngồi trên đỉnh rạp chiếu phim nữa.
“Thằng bé A Cách ở ngay phòng trên nhà cô, ba thằng bé là thợ chiếu phim của Nặc Thành. Thằng bé rất thích tìm Diana đến xem phim cùng. Diana khi ấy là cô bé xinh nhất khu, được mọi người yêu quý, không giống như bây giờ chẳng biết chăm chút ngoại hình tí nào.” Diana cũng nhìn theo ngón tay mẹ, thấy một cậu bé đang cầm tay một cô bé cao hơn cậu một cái đầu, chạy hướng về phía rạp chiếu phim.
Giây phút ấy Diana tự hỏi, nếu như khi đó cô không tự tay phát tán những bức ảnh kia, không ngăn cản ba mẹ ly hôn, không rời khỏi Nặc Thành thì liệu cô có thể đi giải cứu động vật hoang dã trên khắp thế giới như bây giờ hay không, có thể làm một công việc ý nghĩa hay không? Có thể có, cũng có thể không. Nhưng người phụ nữ ngồi trước mặt cô nhất định sẽ không ngồi trong bốn bức tường của bệnh viện, bà vẫn sẽ đem cho tôm cá, vẫn sẽ mặc những bộ váy trang nhã, đi đôi guốc cao gót tinh xảo, luôn giữ gìn vẻ bề ngoài chỉn chu nhất. Có lẽ lúc này đang vui vẻ nói chuyện cùng mẹ A Cách, nhảy những điệu nhảy tại quảng trường.
Cô nhớ đến hình ảnh những con báo hoa mai đi xa dần. Thời gian trôi qua, cô càng không muốn suy nghĩ nhiều, cũng càng không muốn thừa nhận rằng chính bản thân cô đã khiến mẹ trở nên như vậy, không phải do ba mà là chính cô. Là cô đã không muốn để hai người họ rời xa nhau, là cô đã rời bỏ họ mà chạy xa hơn ai hết.
“Là em.” Tối hôm ấy Diana nói với chàng bác sĩ: “Có phải em thực sự nên đưa mẹ về nước?”
“Có lẽ nên thử xem sao.” Anh vẫn cười điềm tĩnh như mọi khi, nhưng trong nụ cười ẩn chứa một sự chắc chắn, chắc chắn rằng cô sẽ không thực sự làm điều đó.
Mười lăm năm trôi qua nhanh như gió, gương mặt Diana cũng đã in hằn không ít dấu vết phong trần. Sau cuộc trò chuyện tối hôm ấy, thấm thoát cũng đã ba năm trôi qua. Khi bệnh tình của mẹ đã ổn hơn, cô đưa bà về nhà, thuê một bác sĩ và y tá toàn thời gian. Cô vẫn như vậy, mỗi khi kết thúc một dự án hay công việc tình nguyện, cô lại suy nghĩ có nên đưa mẹ về nước hay không. Nhưng đúng như nụ cười chắc chắn của anh bác sĩ năm đó, rốt cuộc cô vẫn chưa trở về.
Nếu như không có ngày hôm ấy, khi Diana đến bệnh viện tìm bác sĩ, nhìn thấy Hạ Quả đang quay phim bên ngoài viện dưỡng lão, thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không quay trở lại Nặc Thành.
Cô đương nhiên nhận ra Hạ Quả, cô gái đã đem những bài hát từ vùng đảo xa xôi hát cho mọi người nghe. Nặc Thành vốn dĩ còn chẳng được tìm thấy trên bản đồ, nhưng nhờ có Hạ Quả mà được nhiều người biết đến. Lúc đầu chẳng ai yêu thích cô, nhưng sau này lại trở thành người được yêu thích nhất ở Nặc Thành. Ngay cả Diana ở nước ngoài cũng xem được những tin tức về cô.
Nhưng không lâu trước đây, tin tức về Hạ Quả vì có mối quan hệ tình cảm với một đạo diễn tiếng tăm đã có gia đình bị phanh phui, kéo theo đó là một loạt các tin tức xấu liên tiếp xảy ra, ánh hào quang của cô bị dìm xuống tận cùng của sự đen tối.
Diana lặng lẽ đứng đợi cô quay xong mới từ từ đi đến.
“Hạ Quả, là mình.” Ánh mắt Hạ Quả hiện lên những tia sáng long lanh, cô nói: “Diana đợi mình một chút nhé!”
Chẳng có gì thay đổi, vẫn là cô gái gầy gầy cao cao chẳng chút khách khí ở Nặc Thành năm nào.
“Hôm nay mình quay nốt mấy cảnh còn thiếu, sau hôm nay chẳng có công việc gì nữa. Cũng đúng lúc mình đang muốn ẩn náu một thời gian, mình mệt mỏi rồi. Hay là…”
“Đi thôi.” Diana nhún vai rồi đưa cô vào xe.
Trên đường về nhà, Diana giải thích ngắn gọn về tình hình của mẹ. Hạ Quả nhìn những đơn thuốc mà Diana đặt trên xe, đột nhiên hỏi: “Sáng sớm hôm ấy, là cậu để những bức ảnh đó trước của các lớp học, hòm thư, cả các tòa báo và đài truyền hình phải không?”
Diana không trả lời cô mà ấn nút phát bài hát 500 miles .
“Diana, tất cả những tin tức gần đây trên mạng mình đều đã xem. Có những tin đúng, có những tin không đúng. Mình thực sự không hiểu, tại sao rất nhiều đàn ông nói yêu mình nhưng lại chẳng có lấy một người muốn lấy mình. Mình chỉ muốn được tự yêu bản thân. Có phải tất cả những chàng trai thích cậu từ trước đến nay đều muốn cưới cậu không?”
“Sao cậu biết?”
“Dĩ nhiên là mình biết. Mình biết mình có khuôn mặt của một người phụ nữ tâm địa xấu xa, nhưng cậu mới thực sự là cô gái xấu xa.” Hạ Quả nói xong rồi hát theo lời bài hát, “Lord I’m one, Lord I’m two, Lord I'm three, Lord I'm four Lord I'm five hundred miles away from home…”
Diana cười khúc khích nói: “Hạ Quả à, suốt ba mươi năm qua cuối cùng cũng có người nói với mình sự thật.”
Cũng là Hạ Quả nói cho cô biết rạp chiếu phim sẽ bị phá bỏ. Lũ trẻ còn định sẽ tổ chức một buổi gặp mặt vào đêm giao thừa, cùng đón giao thừa, cùng ăn bữa cơm tất niên. Mọi người cùng đến rạp chiếu phim đã không còn dùng đến từ lâu, gặp mặt nhau, ăn bữa cơm và đốt pháo hoa.
Hạ Quả nói, mình thay cậu chăm sóc bác, cậu về đi, A Cách nhất định rất muốn gặp cậu.
Thật ra Diana cũng không hiểu tại sao mình lại quyết định quay về. Có lẽ là vì mối quan hệ không được như ý với bác sĩ. Cô đã có thai nhưng đứa bé bẩm sinh đã bị thiếu một bên thận. Cô đến tìm anh bàn bạc xem có nên bỏ đứa bé, nhưng tình cờ lại nhìn thấy ba đi ra từ văn phòng của anh. Cô hỏi anh có phải đã lén cho ba gặp mẹ hay không, anh chỉ im lặng. Họ bắt đầu nói chuyện đứa bé, anh hy vọng cô giữ lại và cân nhắc đến tương lai của cả hai. Cô nhắm mắt lại cố gắng mường tượng về tương lai nhưng lại chẳng thấy gì hết. Nếu đã chẳng nhìn thấy tương lai, vậy thì quay trở về quá khứ. Ý nghĩ này mới nảy ra trong đầu, mà giờ cô đã ngồi trên chiếc taxi đến rạp chiếu phim Nặc Thành.
Đã mười hai giờ kém năm phút, quảng trường nhỏ trước rạp chiếu phim đã có hơn mười người ngồi, A Cách, Tiểu Cung, Bạch Bì, Thù Du, Văn Tử, Tiểu Hùng, Thất Luyến, hai anh em sinh đôi… Những người nhất định sẽ quay về, có thể sẽ quay về, và cho rằng sẽ quay về đều có mang theo rượu. Về phần A Sách đã qua đời, Thoái Tồn đã biến mất, Diana và Hạ Quả bặt vô âm tín, mọi người đều ngầm hiểu sẽ không nhắc đến họ. Những chàng trai bé nhỏ năm nào giờ đã cao lớn, họ đứng dưới ánh đèn đường chào nhau, nâng ly chúc tụng, nói về hiện tại, tương lai và cả những điều không liên quan trọng quá khứ.
Tiểu Cung sắp xếp đốt pháo đâu vào đấy, đúng mười hai giờ cậu châm lửa, nhưng bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa từ rạp chiếu phim trước khi cậu kịp châm pháo. Những cột khói bụi dày đặc cuộn vào nhau bốc lên, ngọn lửa đỏ rực bùng cháy mãnh liệt, chiếu sáng cả một bầu trời đêm; giống như những ánh đèn neon của dòng chữ “Rạp chiếu phim Nặc Thành” đã từng thắp sáng biết bao đêm tại đây.
Khuôn mặt ai cũng đỏ bừng vì phản chiếu ánh lửa. A Cách sững sờ, từ trong ánh lửa cậu nhìn thấy hàng ngàn cánh bướm đen bay lên, trong đám khói cuồn cuộn, dường như cậu còn nhìn thấy cả một cây lựu khổng lồ đang nhô lên khỏi mặt đất.
Cậu dụi mắt, vẫn thấy những cánh bướm đen không ngừng bay lên từ ánh lửa. Cậu vội hỏi những người xung quanh:
“Mọi người có nhìn thấy những cánh bướm không?”
Mọi người đều lắc đầu, “Cánh bướm gì chứ, còn không mau gọi cảnh sát.”
“Thực sự không thấy sao?” A Cách lại quay sang hỏi Tiểu Cung lần nữa.
Tiểu Cung lắc lắc cậu, “Cậu uống nhiều rồi phải không?”
A Cách đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một bóng người thấp thoáng sau hàng cây phượng vĩ phía xa xa. Dáng người ấy thật quen thuộc, cậu vô thức lê bước về phía đó.
Dường như cảm nhận được cậu đang đến gần, bóng dáng ấy quay người rời đi. Không biết ma xui quỷ khiến làm sao cậu cất tiếng gọi:
“Diana…”
Bóng dáng ấy dừng bước nhưng chẳng hề quay đầu.
Diana hít một hơi thật sâu rồi khẽ nói “tạm biệt”. Sau đó sải bước thật nhanh, giống như những chú báo hoa mai châu Phi cô đã cứu, lao vào màn đêm vô tận.
Hết.