← Quay lại trang sách

TẠM BIỆT CONCORD, MASSACHUSETTS, 30 & 31 THÁNG MƯỜI, 1902-

Bailey leo lên cây sồi để lấy lại chiếc hộp bí mật của mình trước hoàng hôn, cậu nhìn đăm đăm về phía rạp xiếc đang tắm trong thứ ánh sáng màu cam rực rỡ, đổ những vạt bóng dài nhọn trên cánh đồng. Nhưng khi mở hộp ra, cậu lại chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì cậu thực sự muốn mang theo mình.

Cậu chỉ lấy mỗi chiếc găng tay màu trắng của Poppet, cho nó vào túi áo khoác, rồi đặt chiếc hộp vào lại chỗ cũ. Ở nhà, cậu đếm cẩn thận số tiền tiết kiệm của mình, hóa ra nhiều hơn cậu đã nghĩ, rồi gói một ít quần áo và thêm một cái áo chui đầu. Cậu cân nhắc xem có nên đóng gói thêm một đôi giày nhưng rồi lại quyết định mình có thể mượn Widget nếu cần. Cậu nhét hết mọi thứ vào một cái túi xách da đã cũ và đợi cho bố mẹ và Caroline đi ngủ.

Trong lúc chờ đợi, cậu hết mở túi ra rồi lại đóng túi lại, đắn đo về sự lựa chọn của mình đối với những thứ mang theo và những gì bỏ lại.

Cậu đợi một giờ đồng hồ sau khi chắc chắn mọi người đã ngủ, và rồi thêm một giờ nữa để cho chắc. Dù cậu đã khá thạo việc lẻn đi vào những giờ bất thường, nhưng trốn nhà đi lại là chuyện khác.

Khi cuối cùng cũng rón rén bước ra hành lang, cậu ngạc nhiên vì trời đã muộn đến thế. Bàn tay đặt trên cửa, sẵn sàng để ra đi, nhưng rồi cậu quay lại, đặt túi xuống và khẽ khàng tìm một mảnh giấy.

Khi vừa tìm được một mảnh, cậu ngồi xuống bàn trong bếp để viết lời nhắn cho bố mẹ. Cậu cố hết sức giải thích lý do mà mình ra đi và hi vọng rằng bố mẹ sẽ hiểu. Cậu không đả động gì đến Harvard hay bất cứ điều gì về tương lai của nông trại.

Cậu nhớ lại ngày còn rất nhỏ, mẹ đã một lần nói rằng bà cầu ước cho cậu có được hạnh phúc và phiêu lưu. Nếu việc này không được tính là phiêu lưu thì cậu chẳng biết việc gì có thể coi là thế nữa.

“Em đang làm gì vậy?” một giọng nói phía sau lưng cậu cất lên.

Bailey quay lại, nhìn thấy Caroline đang đứng ở cửa, trong chiếc váy ngủ, tóc trên đầu bù xù với cả đống lô cuốn đâm ra chia chỉa và trên vai choàng một chiếc khăn len. “Không có chuyện gì chị cần dính vào đâu,” cậu nói và quay lại với việc viết lách. Cậu kí tên vào lá thư rồi gập lại, dựng nó ở ngay chính giữa bàn, cạnh cái bát gỗ đầy ắp táo. “Phải đảm bảo là bố mẹ sẽ đọc nó.”

“Em tính bỏ trốn sao?” Caroline hỏi, liếc nhìn túi của cậu.

“Đại loại thế.”

“Em không thể nào nghiêm túc được sao?” cô vừa nói vừa ngáp.

“Em không chắc lúc nào sẽ quay lại. Em sẽ viết thư khi nào có thể. Nói với bố mẹ là không phải lo gì cho em.”

“Bailey, quay lại giường ngủ đi.”

“Sao chị không về giường mà ngủ đi, Caroline? Trông chị cần thêm nhiều giờ ngủ trị liệu nhan sắc lắm.”

Đáp lại, Caroline chỉ cau mặt khó chịu.

“Với lại,” Bailey nói tiếp, “đã bao giờ chị từng quan tâm tới việc em làm chưa?”

“Suốt tuần nay em cư xử như trẻ con vậy,” Caroline nói, cao giọng lên nhưng vẫn ghìm lại trong tiếng thì thào rin rít. “Quanh quẩn quanh cái rạp xiếc ngu ngốc ấy, thức cả đêm ở ngoài. Làm người lớn đi, Bailey.”

“Đó chính xác là những gì em đang làm,” Bailey nói. “Em không quan tâm liệu chị có hiểu được không. Ở lại đây sẽ không khiến em thấy hạnh phúc. Nó sẽ làm chị hạnh phúc vì chị chán ngắt và tẻ nhạt, và một cuộc đời chán ngắt và tẻ nhạt là đủ với chị. Nó không đủ với em. Nó sẽ chẳng bao giờ đủ với em. Vì thế em sẽ ra đi. Hãy giúp em và cưới ai đó có thể chăm sóc lũ cừu thật tốt.” Cậu lấy một quả táo trong bát và tung lên không, bắt lấy nó rồi nhét vào túi xách trước khi chào tạm biệt Caroline bằng một cái vẫy tay vui vẻ và không gì thêm nữa.

Cậu bỏ lại cô vẫn đứng cạnh bàn, mồm hết há ra lại ngậm vào trong sự bàng hoàng lặng lẽ khi cậu đóng cửa lại thật khẽ phía sau lưng mình.

Bailey lao ra khỏi nhà với nhiệt huyết âm ỉ bên trong. Cậu suýt chút nữa mong Caroline sẽ đuổi theo, hoặc ngay lập tức đánh thức bố mẹ và báo động cho họ biết về việc cậu ra đi. Nhưng với mỗi bước chân cậu đặt xuống, mọi sự trở nên rõ ràng hơn rằng cậu thực sự đang ra đi, và chẳng có gì ở lại cản được bước chân cậu.

Chặng đường cảm giác như dài hơn trong sự tĩnh lặng của màn đêm, không đám đông nào hướng về rạp xiếc dọc đường cậu đi như bao đêm khác, khi cậu rảo bước để đến trước khi cánh cổng mở ra.

Những ngôi sao vẫn còn sáng lúc Bailey tới cây sồi của cậu, chiếc túi của cậu được quăng trên vai. Cậu bị muộn hơn so với dự định, mặc dù bình minh vẫn chưa ló rạng. Nhưng dưới bầu trời lấp lánh sao, cánh đồng trải dài dưới tán cây của cậu trống trơn, như thể ngoài cỏ, lá và sương chưa có bất cứ thứ gì đã từng chiếm đóng không gian ở đó.