NỖI ĐAU TRÁNG LỆ LONDON, 1 THÁNG MƯỜI MỘT, 1901
Căn hộ của Marco vốn tẻ nhạt và trống trơn nhưng giờ chật cứng với bộ sưu tập đồ nội thất chẳng ra đâu vào đâu. Những thứ đồ mà Chandresh thấy chán ngấy vào lúc này hay lúc khác được gom cả về nơi khốn khổ này thay vì bị vứt bỏ hoàn toàn.
Có quá nhiều sách và không còn đủ giá để xếp chúng, vì thế chúng ngự ở đó thành từng chồng trên những chiếc ghế Trung Hoa cổ và các tấm đệm bọc xa-ri.
Chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi là một kiệt tác của Herr Thiessen, được tô điểm bằng những cuốn sách nhỏ xíu tự lật giở những trang sách mỗi giây, cho tới ba giờ sáng. Những cuốn sách lớn hơn trên mặt bàn đang chuyển động với một tốc độ trễ nải hơn khi Marco lật tới lật lui những tập sách viết tay, nguệch ngoạc những ghi chú và tính toán trên những trang giấy rời. Anh liên tục gạch bỏ những kí hiệu và con số, chọn cuốn này bỏ cuốn kia, và rồi lại quay lại những cuốn đã bị bỏ.
Cánh cửa căn hộ tự mở, ổ khóa rớt ra và bản lề xoay cọt kẹt. Marco nhảy ra khỏi bàn, làm đổ lọ mực lên khắp các trang giấy.
Celia đứng ở cửa, vài lọn tóc quăn rơi khỏi mái tóc được bới cao. Chiếc áo khoác màu kem của cô không cài cúc, quá mỏng đối với kiểu thời tiết này.
Chỉ khi cô bước vào căn phòng, cửa ra vào tự động đóng lại và khóa lách cách hàng tràng phía sau lưng cô, Marco mới nhận ra phía dưới áo khoác, chiếc váy dài của cô dính máu.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” anh hỏi, bàn tay đang chuyển động để dựng lọ mực lên ngừng lại lưng chừng.
“Anh biết rõ chuyện gì đã xảy ra mà,” Celia nói. Giọng cô bình tĩnh nhưng những gợn sóng đã bắt đầu hình thành trên bề mặt sẫm màu của vũng mực trên bàn.
“Em ổn cả chứ?” Marco nói, cố gắng tiến lại gần cô.
“Em suýt chút nữa thì không hề ổn,” Celia nói, và lọ mực vỡ tan, tóe tung mực lên khắp những trang giấy và bắn cả lên ống tay áo sơ-mi trắng của Marco, lặn xuống như vô hình trên áo vét đen của anh. Hai bàn tay dính đầy mực nhưng anh vẫn bị phân tâm bởi vết máu trên váy cô, sắc đỏ tươi loang khắp bề mặt xa-tanh trắng ngà và biến mất phía sau hoa văn trang trí chữ triện bằng nhung đen bao quanh vết máu như một cái lồng.
“Celia, em đã làm gì thế?” anh hỏi.
“Em đã cố,” Celia nói. Giọng cô vỡ vụn và cô phải nhắc lại. “Em đã cố. Em đã nghĩ là mình có thể cứu vãn được. Em đã biết ông ấy từ lâu. Rằng giống như chỉ cần dựng cái đồng hồ lên rồi làm nó chạy lại. Em biết đích xác vấn đề ở đâu nhưng em đã không thể nào cứu vãn được. Ông ấy quá đỗi thân thuộc nhưng không... không thể cứu vãn được rồi.”
Tiếng thổn thức tích tụ trong lồng ngực cô bật ra. Những giọt nước mắt cô đã kìm nén trong hàng giờ rơi xuống.
Marco vội vàng chạy tới phía cô, kéo cô lại và ôm ghì khi cô òa khóc.
“Anh rất tiếc,” anh nói, lặp lại như lời kinh nguyện giữa những tiếng thổn thức của cô cho đến khi cô bình tĩnh lại, bờ vai hết căng thẳng và cô thả mình trong vòng tay anh.
“Ông ấy là bạn em,” cô khẽ nói.
“Anh biết,” Marco nói, anh lau đi những giọt nước mắt của cô và để lại những vết lem mực trên hai má cô. “Anh thực sự rất tiếc. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra. Có điều gì đó phá tan thế cân bằng và anh không thể tìm ra đó là gì.”
“Là Isobel,” Celia nói.
“Cái gì?”
“Lời chú mà Isobel ám lên rạp xiếc, lên anh và em. Em đã biết về nó, em cảm nhận được nó. Em đã không nghĩ rằng nó nguy hại gì nhưng rõ ràng là có. Em không biết vì sao cô ấy lại chọn đêm nay để dừng lại.”
Marco thở dài.
“Cô ấy chọn đêm nay vì anh cuối cùng cũng đã nói với cô ấy là anh yêu em,” anh nói. “Lẽ ra anh nên làm điều đó từ lâu rồi, nhưng anh lại nói với cô ấy vào đêm nay. Anh đã nghĩ là cô ấy rộng lòng chấp nhận nhưng rõ ràng anh đã sai. Anh không hề biết, dù chỉ là ý niệm nhỏ nhất, sao Alexander lại xuất hiện ở đó.”
“Ông ấy ở đó vì em đã mời ông ấy,” Celia nói.
“Vì sao em lại làm thế?” Marco hỏi.
“Em muốn một phán quyết,” cô nói, nước mắt lại dâng đầy. “Em muốn chuyện này kết thúc để em được ở bên anh. Em đã nghĩ rằng nếu ông ấy tới thăm rạp xiếc thì người thắng cuộc sẽ được xác định. Em không biết họ còn muốn kết thúc nó như thế nào khác. Làm sao Chandresh lại biết là ông ấy sẽ ở đó chứ?”
“Anh không biết. Anh thậm chí còn không biết điều gì khiến Chandresh tới đó, và ông ấy cứ khăng khăng không cho anh đi cùng nên anh đã đi theo ông ấy, để để mắt tới ông ấy. Anh chỉ mất dấu ông ấy vài phút khi anh đi nói chuyện với Isobel và tới lúc anh bắt kịp ông ấy thì...”
“Anh có cảm thấy như đất dưới chân anh dịch chuyển không?” Celia hỏi.
Marco gật đầu.
“Anh đã cố bảo vệ Chandresh không làm tổn hại bản thân,” anh nói. “Thậm chí anh không mảy may nghĩ rằng ông ấy có thể gây nguy hại tới bất kì ai khác.”
“Tất cả những thứ này là sao?” Celia hỏi, hướng sự chú ý tới những cuốn sách trên mặt bàn. Chúng chứa vô số những trang đầy kí tự và biểu tượng, bao quanh những đoạn văn bản trích từ các nguồn khác, tiếp nối liên tục và được tô đi tô lại. Ở chính giữa bàn có một tập sách bọc da lớn, Celia gần như không hiểu được thứ ắt là một tập cắt dán báo chí. Từ duy nhất cô có thể đọc ra là siêu phàm.
“Đây là cách anh làm việc,” Marco nói. “Tập này là thứ gắn kết mọi người trong rạp xiếc. Nó là lá chắn, chẳng có từ ngữ nào diễn đạt được chính xác. Anh đã đặt một bản sao của nó trong vạc lửa trước lần thắp sáng, nhưng anh đã có sửa đổi bản này một chút.”
Celia lật giở những trang giấy có ghi tên. Cô dừng lại ở một trang ghim mẩu giấy có chữ kí rất to của Lainie Burgess, cạnh một khoảng trống nơi một mẩu giấy cùng cỡ đã được gỡ ra, để lại một chỗ khuyết sáng màu.
“Lẽ ra anh nên cho tên Herr Thiessen vào đó,” Marco nói. “Thậm chí anh còn chưa bao giờ nghĩ tới việc đó.”
“Nếu không phải là ông ấy thì cũng sẽ là một người khác. Không có cách nào bảo vệ được tất cả mọi người. Đó là điều không thể.”
“Anh rất tiếc,” anh lại nói. “Anh đã không biết Herr Thiessen nhiều như em, nhưng anh quả thực ngưỡng mộ ông và công việc của ông.”
“Ông ấy đã cho em thấy rạp xiếc theo cách mà em đã không thể nhìn thấy trước đây,” Celia nói. “Trông nó ra sao khi nhìn từ ngoài vào. Em và ông ấy đã viết thư cho nhau hàng năm trời.”
“Anh, chính anh cũng sẽ viết cho em, nếu như anh có thể viết ra mọi điều anh muốn nói với em. Một biển mực thể nào cũng sẽ không đủ.”
“Nhưng anh đã xây cho em những giấc mơ,” Celia nói, ngước lên nhìn anh. “Và em đã xây cho anh những căn lều mà anh chưa từng nhìn thấy. Em đã luôn có anh thật nhiều ở bên mình, vậy mà em đã không trao lại được cho anh bất cứ thứ gì để anh có thể cất giữ.”
“Anh vẫn còn tấm khăn choàng của em,” Marco nói. Cô khẽ cười khi đóng cuốn sách lại. Cạnh nó, chỗ mực bị đổ đang bắn trở lại lọ, những mảnh vỡ tự hàn gắn lại quanh nó.
“Em nghĩ đây là điều mà bố em gọi là làm việc từ ngoài vào trong thay vì từ trong ra ngoài,” cô nói. “Ông lúc nào cũng phản đối việc này.”
“Vậy thì ông ấy sẽ khinh thường cái phòng kia mất,” Marco nói.
“Phòng nào cơ?” Celia hỏi. Lọ mực trở lại nguyên dạng như thể nó chưa từng bị vỡ.
Marco hướng cô về phía trước, dẫn cô tới căn phòng tiếp giáp. Anh mở cánh cửa nhưng không bước qua, và khi Celia theo sau anh, cô có thể hiểu vì sao.
Có lẽ nó đã từng là phòng làm việc hoặc phòng khách, không lớn lắm, nhưng có lẽ được coi là ấm cúng nếu không có lớp lớp giấy tờ và dây dợ đung đưa ở khắp mọi nơi còn trống.
Những sợi dây rủ xuống từ chùm đèn và vòng qua đỉnh những giá sách. Chúng được buộc lại với nhau như một tấm mạng thả xuống từ trần nhà.
Trên khắp các bề mặt, bàn uống trà, bàn làm việc và ghế bành, có vô vàn mô hình lều được dựng vô cùng tỉ mỉ. Một số được làm từ giấy in báo, một số được làm từ vải. Những bản thiết kế, tiểu thuyết và văn phòng phẩm, được gập lại, cắt và tạo dáng thành hàng loạt những căn lều kẻ sọc, tất cả được buộc vào nhau bằng dây đen, trắng và đỏ. Chúng được gắn với những cấu trúc đồng hồ, các mẩu gương, và những mẩu nến đang rỏ sáp.
Ở chính giữa căn phòng, trên chiếc bàn gỗ hình tròn sơn đen, khảm những đường sọc xà cừ sáng màu, có một vạc sắt nhỏ. Trong nó, một đám lửa đang cháy rộn rã, những lưỡi lửa rực rỡ và trắng sáng, hắt những vạt bóng dài vào không gian.
Celia bước một bước vào căn phòng, cúi xuống tránh những sợi dây rủ xuống từ trần nhà. Cảm giác y hệt như bước vào rạp xiếc, thậm chí cả mùi hương caramel vướng vít trong không khí, nhưng có điều gì đó sâu xa hơn bên dưới nó, điều gì đó nặng nề và cổ xưa phía dưới những tờ giấy và sợi dây.
Marco đứng ở cửa khi Celia thận trọng đi quanh phòng, hết sức chú ý tới tà váy khi cô nhòm vào những căn lều bé xíu và chạy mấy ngón tay lên từng sợi dây và bộ phận đồng hồ.
“Đây là một pháp thuật rất cổ xưa phải không?” cô hỏi.
“Là thứ duy nhất anh biết,” Marco đáp lại. Anh giật một sợi dây ở gần cửa và chuyển động đó rung động khắp căn phòng, toàn bộ mô hình rạp xiếc lấp lánh khi những phần kim loại bắt lửa. “Mặc dù anh không chắc nó có được dùng với mục đích này không nữa.”
Celia ngừng lại tại một căn lều có một nhành cây được phủ sáp nến. Từ chỗ này cô nhìn thấy một căn lều khác, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa giấy để rồi phát hiện ra một vòng những chiếc ghế nhỏ xíu, tượng trưng cho không gian biểu diễn của riêng cô.
Những tờ giấy tạo nên nó có in những khúc xô-nết của Shakespeare.
Celia để cánh cửa giấy đóng lại.
Cô kết thúc chuyến tham quan vòng quanh căn phòng và gặp lại Marco ở cửa, khẽ khàng đóng cánh cửa lại phía sau.
“Cảm ơn anh đã cho em thấy,” cô nói.
“Anh hiểu là bố em sẽ không đồng ý?” Marco hỏi.
“Em thực sự không còn quan tâm tới chuyện bố em đồng ý hay không nữa.”
Celia bước qua chiếc bàn và dừng lại trước lò sưởi, ngắm nhìn những trang giấy nhỏ tí lật giở qua từng thời khắc trên chiếc đồng hồ nằm ở mặt lò sưởi.
Cạnh chiếc đồng hồ có một quân bài đơn độc. Một lá bài hai cơ. Nó chẳng hề có vẻ gì là đã từng bị con dao găm Ottoman đâm thủng. Không một bằng chứng nào cho thấy máu của Celia đã từng nhuộm kín bề mặt của nó, nhưng cô biết chính là lá bài ấy.
“Anh có thể nói chuyện với Alexander,” Marco đề xuất. “Có thể ông ấy đã chứng kiến đủ để đưa ra phán quyết, hoặc chuyện này sẽ dẫn tới việc không đạt yêu cầu gì đó. Anh chắc chắn là tới lúc này ông ấy sẽ coi anh là nỗi thất vọng, ông ấy có thể tuyên bố em là người th...”
“Thôi,” Celia nói nhưng không quay đầu lại. “Xin anh, đừng nói gì cả. Em không muốn nói về trận đấu chết tiệt ấy.”
Marco định phản đối nhưng giọng nói của anh bị mắc lại nơi cổ họng. Anh cố kháng cự nhưng nhận ra mình không có cách nào cất được lời.
Đôi vai anh chùng xuống trong tiếng thở dài khe khẽ. “Em mệt mỏi vì cứ phải ràng buộc những thứ không thể nào ràng buộc lại với nhau,” Celia nói khi anh tiến lại bên cô. “Cố gắng kiểm soát những thứ không thể kiểm soát nổi. Em mệt mỏi vì phải kiềm chế những điều em muốn bởi sợ sẽ phá hỏng những thứ em không thể sửa chữa được. Dù chúng ta có làm gì thì chúng cũng tan vỡ thôi.” Cô tựa vào ngực anh và anh vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô bằng bàn tay lem mực. Họ cứ như thế hồi lâu, cùng tiếng tí tách của ngọn lửa và tiếng tích tắc của đồng hồ.
Khi cô ngẩng đầu lên, anh nhìn chăm chú vào mắt cô cùng lúc gỡ chiếc áo khoác khỏi vai cô, đặt cả hai tay lên đôi cánh tay trần của cô.
Cảm giác mê đắm thân thuộc vốn luôn đi cùng với sự đụng chạm của da thịt anh lên da thịt cô bao trùm lấy Celia và cô không thể cưỡng lại nữa, không hề muốn cưỡng lại nữa.
“Marco,” cô nói, những ngón tay run rẩy trên những khuy áo của anh. “Marco, em...”
Đôi môi anh áp lên môi cô, nóng bỏng và khao khát, trước khi cô kịp nói hết lời.
Khi cô cởi từng khuy áo, anh tháo khóa và những lớp dây nơ, môi vẫn không rời cô.
Chiếc váy dài cắt may tinh tế rớt bồng xuống quanh chân cô.
Quấn sợi dây buộc nới chiếc áo chẽn của cô quanh cổ tay, Marco kéo cô xuống sàn cùng mình.
Họ tiếp tục trút bỏ từng lớp, từng lớp cho tới khi chẳng còn gì ngăn cách hai người.
Chìm trong im lặng, Marco nói lời xin lỗi và yêu thương lên cơ thể Celia bằng lưỡi và môi anh. Câm lặng nói lên mọi điều mà anh không thể nào thốt ra thành lời. Anh tìm thấy những cách khác để nói với cô, ngón tay anh để lại những vết mực mờ mờ. Anh nhấm nháp từng âm thanh anh khiến cô bật ra.
Cả căn phòng run rẩy khi họ hòa vào nhau.
Và dù vô số những thứ mong manh hiện hữu trong căn phòng, nhưng chẳng có gì tan vỡ.
Phía trên họ, chiếc đồng hồ tiếp tục lật giở những trang sách, đẩy nhanh những câu chuyện quá đỗi nhỏ bé đến mức không thể đọc được.
•Marco không hề nhớ là mình đã ngủ thiếp đi. Khoảnh khắc trước Celia hẵng còn cuộn tròn trong vòng tay anh, đầu cô tựa lên ngực anh như cô đang lắng nghe trái tim anh đập, và khoảnh khắc sau đó, anh chỉ có một mình.
Ngọn lửa đã tàn thành tro âm ỉ. Bình minh xám xịt lẻn vào qua các ô cửa sổ, hắt những vệt bóng mờ mờ.
Trên lá bài hai cơ ở mặt lò sưởi, có một chiếc nhẫn bạc khắc chữ Latin. Marco mỉm cười, luồn chiếc nhẫn của Celia vào ngón út, cạnh vết sẹo trên ngón nhẫn.
Anh không hề nhận ra cho đến mãi về sau rằng tập sách bọc da có nhiệm vụ bảo vệ vốn trên bàn anh đã biến mất.