PHẦN IV - BÉN LỬA NHỮNG LỖ HỔNG-LONDON, 1 THÁNG MƯỜI MỘT, 1901
Có những căn lều mà tôi chắc chắn mình không hề phát hiện ra trong bao lần đến thăm rạp xiếc. Mặc dù tôi đã từng nhìn thấy xiết bao cảnh vật, đặt chân lên vô vàn con đường, nhưng luôn luôn có những góc khuất không hề được biết tới, những cánh cửa không hề được mở ra.
- FRIEDRICK THIESSEN, 1896
* NHỮNG LỖ HỔNG LONDON, 1 THÁNG MƯỜI MỘT, 1901Celia ước gì mình có thể đóng băng được thời gian mỗi khi cô lắng nghe nhịp tim Marco đập bình ổn cùng tiếng tích tắc của đồng hồ. Để mãi mãi ở trong khoảng khắc này, cuộn tròn trong vòng tay anh, và bàn tay anh nhẹ vuốt lưng cô. Để không phải ra đi.
Cô chỉ có thể khiến nhịp tim của Marco chậm lại vừa đủ để anh chìm vào giấc ngủ sâu.
Cô đã có thể đánh thức anh, nhưng bầu trời ngoài kia đang dần sáng, và cô sợ hãi khi nghĩ phải nói lời tạm biệt.
Thay vào đó, cô hôn thật nhẹ lên đôi môi anh và lặng lẽ mặc đồ khi anh vẫn đang ngủ. Cô tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay và đặt nó trên mặt lò sưởi, giữa hai trái tim sắc nét trên quân bài.
Cô chựng lại khi mặc áo khoác, ánh mắt hướng vào những cuốn sách rải rác trên mặt bàn.
Có lẽ nếu hiểu được rõ hơn các hệ thống của anh thì cô đã có thể sử dụng chúng để giúp rạp xiếc độc lập hơn.
Để trút bỏ khỏi bản thân phần nào gánh nặng. Để họ có thể ở bên nhau thêm vài giờ đồng hồ vụng trộm, mà chẳng cần phá bỏ luật chơi.
Đó là món quà tốt nhất cô nghĩ mình có thể tặng anh, nếu như họ không buộc được thầy của một trong hai bên đưa ra phán quyết cuối cùng.
Cô nhặt tập sách kín đặc những cái tên. Có vẻ sẽ là khởi đầu tốt khi cô hiểu được nền tảng của những gì phải hoàn thành.
Cô cầm theo nó khi rời đi.
Celia đóng cửa căn hộ của Marco khẽ khàng hết mức có thể sau khi lách mình vào bóng tối ngoài sảnh với cuốn sách bìa da kẹp dưới cánh tay. Khóa trượt vào ổ phía sau cô phát ra những tiếng lạch cạch nghèn nghẹt.
Cô không nhận ra dáng hình ẩn trong bóng tối gần đó cho đến khi ông lên tiếng.
“Con điếm phản trắc,” ông thốt lên.
Celia nhắm mắt, cố gắng tập trung, nhưng chẳng dễ gì gạt ông đi một khi ông tóm được cô, mà cô thì chẳng thể nào kiểm soát nổi chuyện này.
“Ngạc nhiên thật, bố đợi ở sảnh chỉ để gọi con như thế,” cô nói.
“Nơi này được phong ấn cẩn mật đến phát bực,” Hector nói, vẫy tay về phía cánh cửa. “Chẳng gì có thể chui vào nếu thằng nhãi kia không thực sự muốn thế.”
“Thế thì tốt,” Celia nói. “Bố có thể tránh xa anh ấy, và bố có thể tránh xa con.”
“Con định làm gì với cái của ấy?” ông hỏi, hướng về phía cuốn sách dưới cánh tay cô.
“Không can dự tới bố,” Celia nói.
“Con không được can thiệp vào công việc của cậu ta,” Hector nói.
“Con biết, hình như can thiệp là một trong số rất ít những điều bị qui là phạm luật. Con không có ý định can thiệp, con muốn biết về hệ thống của anh ấy để mình không cần phải liên tục chi phối rạp xiếc quá nhiều.”
“Hệ thống của cậu ta. Hệ thống của Alexander là thứ con không nên dính vào. Con không biết là mình đang làm cái gì đâu. Ta đã đánh giá quá cao năng lực đương đầu với thách thức lần này của con rồi.”
“Chẳng phải đây là một trận đấu sao?” Celia hỏi. “Đó là việc làm thế nào giải quyết được những hậu họa của pháp thuật khi bị đặt tại một chốn công khai, trong một thế giới không hề tin những điều như thế. Đó là bài kiểm tra sức chịu đựng và khả năng kiểm soát chứ đâu phải kĩ năng.”
“Nó là bài kiểm tra sức mạnh,” Hector nói. “Và con là kẻ yếu. Yếu hơn ta đã nghĩ.”
“Vậy hãy để con thua đi,” cô nói. “Con kiệt sức rồi bố ạ. Con không thể làm việc này nữa. Không giống như bố có thể hể hả nốc cạn một chai whiskey một khi kẻ thắng cuộc được vinh danh.”
“Kẻ thắng cuộc mà được vinh danh cái gì,” bố cô nói. “Trận đấu sẽ tiếp tục cho đến khi kết thúc chứ không có dừng lại giữa chừng đâu. Lẽ ra đến giờ con phải hiểu được điều đó mới phải. Con đã từng khá là thông minh cơ mà.”
Celia liếc nhìn bố, nhưng đồng thời cô cũng bắt đầu ngẫm ngợi những lời nói của ông, nhặt nhạnh lại những gợi giải về luật chơi đầy mù mịt mà ông đã cho cô hay trong suốt những năm qua. Đột nhiên những yếu tố ông đã luôn né tránh trở nên nổi bật, ẩn số mấu chốt trở nên rõ ràng.
“Kẻ thắng cuộc là người còn lại sau khi đối thủ không còn có thể chịu đựng được nữa,” Celia nói, từng lời rút cục cũng tạo thành ý nghĩa thật thảm khốc. “Nói gộp như vậy thật thô thiển nhưng ta cho là đã bao hàm được tất cả.”
Celia quay lại căn hộ của Marco, áp bàn tay lên cánh cửa. “Đừng có xử sự như thể con yêu nó như thế,” Hector nói. “Con trên tầm những thứ vớ vẩn ấy.”
“Bố sẵn lòng hi sinh con vì điều này,” cô khẽ nói. “Bỏ mặc con tự hủy hoại mình chỉ để chứng minh quan điểm. Bố cột chặt con vào trận đấu dù biết chắc là đang đánh cược những gì, và bố cứ để con nghĩ rằng đó chẳng qua chỉ là một thử thách đơn giản về kĩ năng.”
“Đừng có nhìn ta cái kiểu đó,” ông nói, “làm như con cho rằng bố mình là kẻ không có tính người không bằng.”
“Con nhìn thấu được bố,” Celia sẵng giọng. “Cũng chẳng cần dụng đến trí tưởng tượng của con đâu.”
“Cũng sẽ chẳng có gì khác biệt nếu ta vẫn là chính ta khi trận đấu này bắt đầu.”
“Và chuyện gì sẽ xảy ra với rạp xiếc sau khi trận đấu kết thúc?” Celia hỏi.
“Rạp xiếc đơn thuần chỉ là địa điểm,” ông nói. “Một sân vận động. Một đấu trường rực rỡ. Con cứ việc tiếp tục với nó sau khi thắng cuộc, dù sao thì không có trận đấu rạp xiếc cũng chẳng để làm gì.”
“Con cho là những người khác có liên quan thực ra cũng chẳng để làm gì, đúng không ạ?” Celia hỏi. “Số phận của họ chẳng qua chỉ là hệ lụy mà thôi?”
“Mọi hành động đều có hệ quả,” Hector nói. “Đó là một phần của thử thách.”
“Tại sao bây giờ bố lại nói cho con tất cả trong khi trước đây chưa bao giờ đề cập tới?”
“Lúc trước, ta chưa bao giờ nghĩ rằng con sẽ ở vị trí của kẻ thua cuộc.”
“Ý bố là kẻ bỏ mạng,” Celia nói.
“Một mật ngữ,” bố cô nói. “Trận đấu chỉ kết thúc khi chỉ còn lại duy nhất một đấu thủ. Chẳng có cách nào khác để kết thúc cả. Sau khi mọi chuyện an bài, con có thể từ bỏ mọi giấc mơ lạc lối tiếp tục bày trò đàng điếm với cái thằng vô danh tiểu tốt mà Alexander nhặt được từ ống cống London.”
“Vậy ai sẽ là kẻ còn lại ạ?” Celia hỏi, phớt lờ nhận xét của bố. “Bố đã nói là học trò của Alexander đã thắng trận đấu cuối cùng, chuyện gì đã xảy ra với anh ta?”
Một tràng cười nhạo báng bật ra giữa bóng tối trước khi Hector trả lời.
“Cô ta đang thắt mình thành nút trong cái rạp xiếc quý báu của con đấy.”