LẦN THỨ HAI VẠC LỬA BỪNG CHÁY-NEW YORK, 1 THÁNG MƯỜI MỘT, 1902
Không mấy khó khăn, Bailey tìm thấy căn phòng nhỏ chật cứng sách vở. Con quạ đen to tướng đậu trong góc chớp mắt nhìn cậu vẻ tò mò khi cậu xếp dọn các thứ trên mặt bàn.
Bailey bồn chồn lật giở cuốn sách bằng da thuộc cỡ lớn cho đến khi tìm thấy trang có chữ kí của Poppet và Widget. Cậu thận trọng xé rời cả trang đó ra khỏi gáy sách.
Cậu tìm thấy một cái bút trong ngăn kéo và viết tên mình dọc trang giấy như đã được hướng dẫn. Trong lúc đợi mực khô cậu gom nốt những thứ cần thiết, rà đi rà lại danh sách trong đầu để khỏi quên bất cứ thứ gì.
Len không khó kiếm, một cuộn lăn gần chồng sách.
Hai lá bài, một lá là quân bài trong bộ năm mươi hai lá quen thuộc, còn lá kia là bài tarot có hình một thiên thần, nằm lẫn trong đống giấy tờ trên bàn. Cậu kẹp cả vào bìa cuốn sách.
Mấy con bồ câu trong lồng phía trên cậu khẽ khuấy động bằng tiếng vỗ cánh nhè nhẹ.
Mặt đồng hồ bỏ túi trên sợi dây chuyền bạc là khó tìm nhất. Cậu tìm thấy nó trên sàn cạnh bàn, và khi phủi bụi cậu có thể thấy hai chữ viết tắt H.B. khắc phía sau. Chiếc đồng hồ này đã không còn chạy.
Bailey đặt trang giấy bị xé lên trên cuốn sách và kẹp dưới cánh tay. Đồng hồ và cuộn len thì cậu để trong túi áo cùng với cây nến cậu đã lấy từ Cây Ước.
Con quạ gật gật đầu với Bailey khi cậu rời đi. Lũ bồ câu vẫn say ngủ.
Bailey băng qua căn lều tiếp giáp, đi vòng qua dãy ghế kép như thể chạy thẳng qua không được lịch sự cho lắm.
Bên ngoài vẫn lất phất mưa.
Cậu hối hả quay lại khuôn viên và thấy Tsukiko đang đợi mình.
“Celia nói rằng tôi cần mượn cái bật lửa của chị,” cậu nói.
Tsukiko nghiêng đầu vẻ tò mò, nom kì cục như một nàng chim có nụ cười nhe răng của mèo.
“Tôi nghĩ là có thể được đấy,” lát sau cô nói, lôi cái bật lửa bằng bạc từ túi áo khoác ra và tung cho cậu.
Nó nặng hơn cậu tưởng, một cơ chế bánh răng phức tạp gắn trong lớp vỏ bạc đã cũ và xỉn màu, trên vỏ khắc những biểu tượng Bailey không thể nào hiểu được.
“Cẩn thận đấy nhé,” Tsukiko nói.
“Nó có phép thuật ư?” Bailey hỏi, xoay bật lửa trong tay.
“Không, nhưng nó cũ rồi, và được làm bởi một người rất thân thiết với tôi. Tôi hiểu là cậu định nhóm lại đúng không?” Cô ra hiệu về phía cái vạc sắt uốn sừng sững vốn lưu giữ ngọn lửa.
Bailey gật đầu.
“Cậu có cần giúp không?”
“Chị đang đề nghị sao?”
Tsukiko nhún vai.
“Tôi không quá kì vọng vào kết quả,” cô nói, nhưng có điều gì đó trong cách cô nhìn quanh những căn lều và đám bùn khiến Bailey nghi ngờ lời nói của cô.
“Tôi không tin chị,” cậu nói. “Nhưng tôi thì có kì vọng, và tôi nghĩ tôi nên tự làm việc này.”
Tsukiko mỉm cười với cậu, nụ cười đầu tiên của cô mà cậu thấy có vẻ thành thực.
“Vậy tôi sẽ để cậu lại một mình,” cô nói, lướt bàn tay dọc theo cái vạc sắt, nước mưa bên trong bốc hơi gần hết, cuốn lên thành một đám mây mềm mại và tan biến đi trong màn sương mù.
Không đưa ra thêm lời khuyên hay hướng dẫn gì, Tsukiko bước đi trên con đường kẻ sọc đen trắng, một cuộn khói mỏng bảng lảng phía sau cô, để lại Bailey một mình trên sân.
Bailey nhớ Widget đã kể cho cậu nghe câu chuyện về nghi lễ thắp vạc lửa, lần thắp đầu tiên. Nhưng bây giờ cậu mới nhận ra đó cũng chính là đêm Widget chào đời. Cậu ấy đã kể chi tiết đến mức Bailey cứ ngỡ Widget đã chứng kiến tận mắt. Những cung thủ, những sắc màu, màn trình diễn.
Và giờ Bailey đang đứng đây, cố gắng hoàn thành công việc tương tự với chỉ một cuốn sách, nhúm len và cái bật lửa đi mượn. Một mình. Trong mưa.
Cậu lầm bầm với bản thân những gì cậu có thể nhớ từ lời hướng dẫn của Celia, những thứ còn phức tạp hơn cả việc đi tìm sách và thắt dây. Những thứ cậu không thực sự hiểu hết, về sự tập trung và xác định rõ mục đích. Bailey bọc cuốn sách bằng một đoạn len mịn nhuộm đỏ thẫm, có chỗ sẫm hơn bởi thứ gì đó đã khô và màu nâu.
Cậu thắt nút ba lần, đóng cuốn sách lại với trang giấy được xé rời trên bìa, những lá bài kẹp chặt bên trong.
Bailey lồng chiếc đồng hồ bỏ túi ra ngoài cuốn sách, thắt vòng sợi dây chuyền cho chặt hết mức có thể.
Cậu ném tất cả vào cái vạc trống không, một tiếng “bịch” ướt át buồn bã vang lên, chiếc đồng hồ va vào kim loại.
Chiếc mũ quả dưa của Marco nằm trên bùn cạnh chân Bailey. Cậu cũng ném vào vạc.
Cậu ngoái lại hướng căn lều nghệ sĩ nhào lộn, từ sân có thể thấy đỉnh lều, cao hơn tất cả những căn xung quanh. Và rồi, bột phát một cách bản năng, cậu lôi những thứ còn trong túi áo ra, thả hết vào vạc. Tấm vé bạc của cậu.
Bông hồng khô cậu đã cài trên ve áo vào bữa tối cùng những kẻ mộng mơ. Chiếc găng tay màu trắng của Poppet. Bailey chần chừ, xoay trong tay chai thủy tinh bé xíu đựng phiên bản cây sồi của cậu mà Widget đã tạo ra, nhưng rồi cậu cũng thả nó vào vạc, hơi giật mình khi nó va vào sắt vỡ tan.
Một tay Bailey cầm cây nến trắng, tay kia cầm cái bật lửa của Tsukiko.
Cậu loay hoay với cái bật lửa một lát trước khi lửa tóe ra.
Rồi cậu châm nến bằng ngọn lửa màu cam rực rỡ. Cậu ném cây nến cháy vào vạc.
Chẳng có gì xảy ra.
Tôi lựa chọn điều này, Bailey nghĩ. Tôi muốn điều này. Tôi cần điều này. Tôi cầu mong. Xin hãy để điều này xảy ra.
Cậu ước, thành tâm hơn tất cả những gì cậu từng ước dưới ánh nến sinh nhật hay với những vì sao băng. Ước cho bản thân mình. Cho những kẻ mộng mơ choàng khăn đỏ. Cho nghệ nhân chế tác đồng hồ cậu chưa từng gặp mặt. Cho Celia và Marco, Poppet và Widget và thậm chí cho cả Tsukiko, dù cô đã nói rằng cô không quan tâm.
Bailey nhắm mắt.
Trong khoảnh khắc, mọi vật đều bất động. Kể cả cơn mưa lất phất cũng đột nhiên dừng lại.
Cậu cảm thấy có đôi bàn tay đặt lên vai mình.
Cảm giác trĩu nặng đè trong lồng ngực.
Có thứ gì đó trong chiếc vạc bằng sắt uốn kia bắt đầu lóe sáng.
Khi ngọn lửa bùng lên chúng sáng rực và đỏ thẫm.
Khi chuyển sắc sang trắng, ngọn lửa bừng bừng chói lóa, những tia lửa rơi xuống như sao sa.
Sức nóng đẩy Bailey bước giật lùi, tràn qua cậu như cơn sóng, không khí nóng ran sộc vào buồng phổi cậu. Bailey ngã ra mặt đất giờ không còn tro bụi và bùn lầy mà rắn chắc và khô ráo với những họa tiết xoắn ốc màu đen và trắng.
Tất cả xung quanh cậu, đèn bắt đầu nhá sáng dọc theo các căn lều, lung linh như một đàn đom đóm.
*MARCO ĐỨNG DƯỚI VÒM CÂY ƯỚC, nhìn những ngọn nến sáng bừng dọc các cành cây.
Lát sau, Celia xuất hiện lại bên anh.
“Có thành công không?” anh hỏi. “Hãy nói với anh là đã thành công đi.”
Đáp lại, cô hôn anh như anh đã từng hôn cô giữa căn phòng vũ hội đông đúc ngày ấy.
Như thể họ là hai người duy nhất trên thế gian này.