← Quay lại trang sách

Chương 3 Bà ngoại chó sói

“Sao thế, chào buổi sáng, Red,” con sói nói. “Hôm nay nom cháu Ngoại thật ngon miệng - ý Ngoại là, thật đáng yêu.”

“Ôi, Ngoại ơi,” tôi đáp.

“Sao mắt bà to thế?”

“Mắt bà to để nhìn con cho rõ, con yêu,” con sói nói.

“Đến gần đây đi con.”

Tôi tiến đến gần hơn.

“Ngoại ơi, sao tai bà to thế?”

“Tai bà to để nghe con thính hơn, con yêu. Tới gần thêm nữa đi.”

Tôi bước tới ngay cạnh cái giường.

“Ồ, Ngoại ơi! Sao răng bà to thế?”

“Răng bà to để bà ăn thịt con!”

Con sói há rộng hai hàm răng và nuốt chửng cái đầu tôi. Tôi ré lên cho đến khi những chiếc răng của nó cù cù lên cổ mình, và tôi cười phá lên. Cuối cùng con sói dừng lại và nhả tôi ra. Nó thò một bàn chân lông lá lên lôi tuốt cái đầu ra, để lộ gương mặt Ngoại bên dưới. Ngoại liếm môi. “Con mới ngon lành làm sao!”

Đôi khi Ngoại cải trang thành sói để dọa dẫm những vị khách không mời cuốn xéo. Tôi thì lúc nào cũng là một vị khách được chào đón, nên hẳn là có ai đó vừa tới đây.

“Lần này thì là nhân vật nào thế ạ?”

“Ồ, một đứa con gái lắm điều ấy mà.”

Ngoại thường xuyên phải đón tiếp một nguồn khá đều đặn những vị khách ghé thăm để xin biết trước vận may, hoặc một phương thuốc thần kỳ để chữa tất cả các chứng bệnh tật họ mắc phải. Bộ trang phục sói là cách nhanh hơn để xua đuổi họ, thay vì cố gắng giải thích rằng phép thuật không phải lúc nào cũng đáp ứng được những điều mà bạn mong muốn.

“Con bé đó nhất định không chịu bỏ đi,” Ngoại nói. “Nó cứ gõ cửa liên hồi và lải nhải không ngừng về việc cần một loại độc dược nào đó. Cuối cùng ta phải tự biến mình thành sói. Nếu không, ta có lẽ đã biến nó ra một con chuột rồi.”

Tôi bật cười. “Ngoại không thể biến cô ta thành chuột được! Ngoại sẽ không làm thế đâu!”

“Ta có thể và ta sẽ làm,” Ngoại đáp. “Đây, xem này. Ta sẽ chỉ cho con. Câu thần chú đọc như thế này:

“Chút cha chút chít, chuột con lít nhít...”

“Thôi đi bà!” Tôi ré lên. “Con không muốn làm chuột đâu!”

Ngoại nom hơi tự ái. “Ta đâu có định biến con thành chuột. Ta muốn biến con Milk kìa!”

Có tiếng móng guốc lộc cộc khua trên sàn nhà bằng gỗ.

Mmmmee-eeee-ee.

Một con dê đang buộc ở chân giường của bà, đang gặm vài nhánh cỏ ba lá tươi.

“Sao con Milk lại được ở trong nhà ạ?”

Milk là một con dê cái già không còn cho sữa được nữa, nhưng Ngoại vẫn giữ nó lại. Milk từng thuộc về cậu bạn Rump của tôi, nhưng giờ cậu ta đã rời khỏi Ngọn Núi để dấn thân vào một cuộc phiêu lưu. Trước khi cậu lên đường, cậu đã trao con dê cho bà, và từ đó nó trở thành một loại thú cưng.

“Ta không thể để nó loăng quăng một mình bên ngoài,” Ngoại nói. “Có một con quái thú trong Khu Rừng. Nó vừa bắt thêm một con lợn khác.”

“Một con lợn nữa ư?” Con chó sói đáng nguyền rủa! Đó là con lợn thứ hai trong vòng một tháng. Lẽ ra tôi không nên cho nó ăn thịt lợn mới phải. Rõ ràng nó vừa mới chén đẫy. Lần sau tôi sẽ có lời dành cho nó. Hoặc gạch đá.

“Con vừa gặp một con sói đang lảng vảng cách đây không xa. Có lẽ Ngoại cũng nên đưa luôn cả lũ lợn vào nhà.”

“Không đủ chỗ đâu,” Ngoại đáp. “Ta có thể mặc kệ lũ lợn, nhưng Milk thì không được. Nó là một con dê canh gác cừ khôi.”

“Con dê canh gác ấy ạ?” Milk đớp một nắm cỏ khô và nhai nhồm nhoàm.

“Phải, nó cảnh báo với ta khi những kẻ xâm nhập tới gần. Nó cảnh báo ta về con.”

“Con đâu phải là một kẻ xâm nhập!”

Mmmeeee-eeee-eeeee.

“Với nó thì là như thế,” Ngoại nói, cười to, nhưng rồi tràng cười lập tức biến thành một cơn ho húng hắng. Ngoại hỉ mũi vào chiếc khăn tay, bàn tay Ngoại vẫn đang có hình móng sói.

“Ngoại bị ốm ạ?” Tôi hỏi.

“Ồ, ta chỉ... hắt xì hơi SÓC CHUỘTTTT!!” Ngoại hắt hơi. Giọng Ngoại nghe tắc nghẹn và lạo xạo. “Con cần gì sao?”

“Con tới ở với bà, Ngoại không nhớ ạ? Bố mẹ con đi rồi.”

“Ồ. Phải, phải, dĩ nhiên là ta nhớ ra rồi. Lúc nãy ta quên mất. Nào tới đây, cùng nấu bữa tối thôi.”

Ngoại trườn khỏi giường, cái đuôi lông lá đính vào chiếc váy ngủ chĩa ra đằng sau. Ngoại búng tay và một ngọn lửa bùng lên. Tôi mang ấm nước tới.

Khi tôi kéo nước lên khỏi giếng, Ngoại nhổ mấy củ cà-rốt lên khỏi mặt đất, biến chúng dài thêm ra mấy phân. Lúc tôi lùa đàn gà bằng một cây gậy, Ngoại lướt tay trên những cái chồi trắng xinh xinh trên luống dâu tây của mình, khiến chúng nở lớn lên và chín ửng thành những trái dâu tây đỏ mọng. Khi tôi nhổ những chiếc lông khỏi con gà, Ngoại bẻ một cành cây hương thảo và nhân nó thành ba.

Ngoại tặc lưỡi như một con gà mẹ trước màn nhổ lông gà vụng về của tôi. “Red con yêu à, con biết có những phương pháp tốt hơn để làm việc này mà.” Ngoại huơ tay trên con gà, xử lý một cách thần kỳ những sợi lông mà tôi không thể bứt ra nổi. “Con thái rau nhé?”

Tôi cầm lấy con dao làm bếp và tỉ mẩn thái cà-rốt và hành. Nước mắt tôi ứa ra đầm đìa vì mấy củ hành.

“Đừng khóc, con yêu,” Ngoại nói. “Đâu cần phải thế.” Ngoại thì thầm đọc một câu thần chú với con dao, và trong vòng vài giây đồng hồ, mớ rau củ đã được thái gọt hết sức gọn gàng.

Đôi khi tôi thực sự ao ước mình có thể làm phép thuật. Tôi ước phép màu của mình có thể giống như của bà. Ngoại thực hiện những câu thần chú của mình mà không bao giờ gây ra hệ lụy. Nó khiến cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Ngoại giúp cả thế giới trở nên tuyệt vời.

Chẳng mấy chốc món súp đã sôi lục bục, và bầu không khí tràn ngập hương thơm ngon lành của hành và rau củ. Tôi dọn thìa trong khi Ngoại múc súp. Ngoại khoát tay trong không trung, và cái muôi tự nhúng vào trong nồi và múc súp còn bốc hơi nghi ngút vào trong bát của hai Ngoại cháu. Nhưng đến bát thứ hai, cái muôi tròng trành. Cái bát rơi lộn tùng phèo từ trên bàn xuống đất và vỡ thành hai nửa, nước súp văng tung tóe khắp nhà.

“Ôi, trời ạ.” Ngoại hơi lảo đảo và nghiêng người trên cái bàn.

Tôi chạy ào tới chỗ bà. “Có chuyện gì vậy bà?” Ngoại tóm chặt cánh tay tôi. Đôi bàn tay Ngoại lạnh ngắt và ướt dâm dấp, bất chấp làn hơi ấm áp tỏa ra từ ngọn lửa.

“Ta nghĩ ta hơi quá tay,” Ngoại nói. “Ta không còn là mụ phù thủy hoạt bát của ngày xưa nữa rồi.” Ngoại cố gắng phá lên cười, nhưng thay vào đó lại là một tràng ho rũ rượi.

“Có lẽ Ngoại nên nằm xuống.” Tôi cố dìu Ngoại về giường.

Ngoại xua tôi đi. “Ta chỉ đang đói ngấu, thế đấy. Ta quên béng bữa sáng khi con bé ngốc nghếch ấy tới và sục sạo khắp nơi. Dùng bữa thôi.” Tôi dọn dẹp đống bừa bãi khi Ngoại múc súp bằng tay mà không dùng phép thuật. Tay Ngoại hơi run nhè nhẹ.

Hai Ngoại cháu xì xụp húp súp và ăn những lát bánh mì phủ đẫm bơ và mật ong, sau đó tráng miệng bằng những trái dâu tây chín mọng.

“Hôm qua ta đã phát hiện một thần lùn,” Ngoại kể.

Tôi đánh rơi chiếc thìa. “Ngoại ư? Ở đâu ạ?” Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một thần lùn. Rất hiếm người từng làm được điều đó, nhưng Ngoại đã đối mặt với một gã hồi Ngoại mới mười hai, bằng tuổi tôi, và những câu chuyện của Ngoại luôn khiến tôi háo hức muốn tự mình tìm được một gã.

“Ta nhìn thấy y cạnh dòng suối. Ta cố gắng đuổi theo y, nhưng y đã biến mất xuống một cái hố. Nếu ta còn trẻ hơn, ta đã tóm sống được y rồi.”

“Con thật không hiểu nổi,” tôi nói. “Con đã tìm kiếm thần lùn suốt bấy nhiêu năm nay, thế mà Ngoại lại phát hiện một gã chỉ trong một cuộc tản bộ buổi sáng!” Tôi nhét một trái dâu tây vào miệng.

“Nhờ may mắn thôi,” Ngoại nói. “Thần lùn là những sinh vật cau có, kỳ quặc, bí ẩn và thích sống ẩn dật. Chúng ghét cay ghét đắng con người. Hầu hết thần lùn sống cả đời mà không một lần nhô đầu lên khỏi mặt đất. Đó chính là lý do rất ít người từng nhìn thấy một gã.”

“Nhất định con sẽ tìm được một gã,” tôi quả quyết. “Con đã gặp khá nhiều thứ mà hầu hết những người khác chưa từng.”

“Nếu thế, cố mà giấu kín cái đó.” Ngoại trỏ chiếc nhẫn hồng ngọc tôi đeo quanh cổ. Ngoại đã tặng nó cho tôi từ lúc mới chào đời. Nó nhằm mục đích gợi nhắc cho tôi rằng cái tên tôi ẩn chứa vẻ đẹp và phép thuật - hoặc chỉ là một thứ vô nghĩa.

“Vì sao ạ?” tôi thắc mắc.

“Thần lùn yêu thích hồng ngọc. Chúng khoái tất cả đá quý, nhưng hồng ngọc là thứ chúng đặc biệt khoái. Chúng sẽ đánh cắp nó khỏi con nếu chúng nhìn thấy nó. Có thể trao cho chúng rất nhiều phép thuật.”

Tôi siết chặt chiếc nhẫn. Theo lời Ngoại nói, phép thuật của thần lùn thật sự rất hùng mạnh. Chúng biết nơi chốn của mọi vật, và những đường hầm dưới lòng đất của chúng dẫn đi mọi hướng: Vương Quốc, Ngọn Núi, Xa Xa và Xa Hơn Nữa. Chúng biết tất cả những dấu mốc, và chúng biết chỗ có thể tìm ra được mọi điều. Những điều thần kỳ. Những điều bí mật. Những điều mà bạn không bao giờ biết rằng có tồn tại. Thần lùn có phép thuật dịch chuyển tuyệt vời. Nếu anh đánh mất hoặc cần tìm ra thứ gì đó, một thần lùn sẽ đưa anh thẳng tới chỗ ấy, nhưng chỉ khi anh nắm được bộ râu của chúng. Nếu anh nắm râu một thần lùn, y sẽ phải thực hiện mọi điều anh yêu cầu, đưa anh tới mọi nơi anh mong muốn, và cho anh biết mọi điều anh cần biết.

“Một ngày nào đó con sẽ bắt được một thần lùn,” Ngoại nói, “và y sẽ cho con biết tất cả mọi loại bí mật và điều kỳ diệu trên đời. Nhưng hãy lưu ý - thần lùn có thể trở thành một tên lừa đảo tí hon đầy mánh khóe.”

“Chẳng hề gì,” tôi nói, cố gắng làm ra vẻ chẳng mảy may quan tâm. “Con đã có Ngoại rồi, mà Ngoại hiểu biết hơn bọn thần lùn nhiều.”

“Hừ. Ta đâu thể ở cạnh con mãi mãi,” Ngoại nói. Ngoại ho vào ống tay áo của mình. “Lấy cho ta chút nước đi con. Ta khát khô cổ rồi.”

Tôi rót một cốc nước. Đôi tay Ngoại run run khi Ngoại nâng cái cốc lên miệng.

“Ngoại đang ốm thật sự, phải không ạ?” tôi hỏi.

“Con nghĩ ta đang giả vờ sao?”

“Không, chỉ là...” Tôi im bặt. Chỉ là trước đây Ngoại chưa từng ốm sốt. Theo như những gì tôi còn nhớ, Ngoại chưa bao giờ bị nặng hơn là một cơn sổ mũi, và Ngoại có tiên dược chữa trị tất cả mọi chứng bệnh tật. Mùa đông năm ngoái tôi bị ốm đến mức gần như không thể thở được, nên Ngoại đã cho tôi uống Thuốc Trị Bách Bệnh Tò Mò của mình - một loại thuốc pha chế màu xanh nhờn nhớt có vị như thuốc độc, nhưng ngày hôm sau tôi đã khá hơn.

Dĩ nhiên rồi. Nó là tất cả những gì Ngoại cần.

“Thuốc Trị Bách Bệnh Tò Mò của Ngoại đâu rồi ạ?” Tôi hỏi.

“Hết mất rồi,” Ngoại đáp. “Con đã uống thìa cuối cùng mùa đông năm ngoái, nhớ chứ?”

Dĩ nhiên. Đó hẳn là lỗi của tôi.

“Ngoại không thể pha thêm sao?” Tôi hỏi.

Ngoại lắc đầu. “Không phải khi ta đang ốm thế này. Những nguyên liệu rất khó tìm, tuy nhiên con có thể pha chế nó.”

Tôi sững người. “Ngoại biết con không thể mà.”

“Ta biết chẳng có gì là không thể, và ta tin là ta biết khá nhiều. Ví dụ như, ta biết là ta bị lạnh. Khơi ngọn lửa lên, được không con?” Ngoại kéo chiếc khăn choàng qua vai.

Tôi ném thêm củi vào ngọn lửa, rồi sờ trán bà. “Ngoại rất ấm mà.”

“Không, lạnh lắm,” Ngoại lẩm bẩm.

“Có lẽ Ngoại nên quay trở về giường. Con sẽ dọn dẹp.”

Ngoại ho húng hắng, rồi trườn vào giường, cái đuôi sói vẫn dính liền vào bộ váy ngủ. Tôi rửa và lau khô bát đĩa, cọ nồi rồi quét nhà. Nếu Ngoại vẫn khỏe, những việc này sẽ được hoàn thành chóng vánh biết bao. Ngoại có một câu thần chú rất tuyệt có thể khiến cái chổi tự quét nhà.

Câu thần chú quét nhà

Cái chổi là cái chổi ngoan

Dậy sớm quét sàn, quét bậc cho ta

Quét từ trong hốc quét ra

Không còn bụi rác, cửa nhà tinh tươm.

Tôi đã có lần thử dùng nó. Cây chổi tấn công tôi. Và có lẽ đã đánh vỡ thêm nhiều món đồ đạc.

Khi tất cả mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ phong quang, tôi ngồi xuống chiếc ghế đu và lắng nghe hơi thở khò khè, nặng nhọc của bà. Không hề gì đâu, tôi tự nhủ. Chỉ là một cơn cảm xoàng mà thôi. Sáng mai, Ngoại sẽ khỏe lại.