← Quay lại trang sách

Chương 4 Món quà đỏ

Sáng hôm sau Ngoại không những không khỏe lại mà còn mệt nặng hơn. Ngoại sốt rừng rực và rùng mình vì những cơn ớn lạnh. Ngoại ho, ho và ho không dứt.

“Ngoại phải uống một liều Thuốc Trị Bách Bệnh Tò Mò thôi,” tôi nói.

“Nguyên liệu được liệt kê trên bàn đó,” Ngoại đáp bằng giọng khào khào.

Tôi bước tới cái bàn. Ngoại đã khắc tất cả mọi loại công thức pha chế thuốc và độc dược trực tiếp lên mặt gỗ, những dòng chữ lộn xộn được tạc trên mặt bàn, dọc theo bốn chân bàn và cả mặt dưới bàn nữa. Ngoại nói rằng mình sẽ không bao giờ thất lạc chúng theo cách đó.

Tôi nghiên cứu cái bàn. Có một công thức trị bệnh hói đầu (2 thìa giọt quỷ khổng lồ và 1 con sâu bướm lông lá), và một công thức trị chứng mẩn ngứa và vết cắn (3 nhánh oải hương, 2 giọt nhớt cóc, 2 bãi nước bọt của một phù thủy, tuy nhiên bất kỳ bãi nào cũng được chấp nhận).

Cuối cùng tôi đã tìm thấy.

Thuốc Trị Bách Bệnh Tò Mò

5 hạt dẻ gai

1 vốc đầy trái anh đào dại

1 lượng chiết xuất quỷ lùn

Tính đến đây, những nguyên liệu tương đối dễ kiếm. Tôi đọc tiếp.

1 giọt nọc độc tiên tí hon (đeo găng tay)

“Nọc độc tiên tí hon!” Tôi thốt lên. “Dùng làm thuốc được ư?”

“Nguyên liệu mạnh mẽ lắm đó,” Ngoại đáp.

Hẳn nhiên rồi. Một miếng cắn của tiên tí hon đau đớn bằng cả trăm vết ong đốt cộng lại mà.

1 đôi cánh tiên cây.

“Làm sao con có thể phân biệt được cánh của tiên cây giữa đám lá ạ?”

“Con sẽ phải rứt nó trực tiếp khỏi tiên cây,” Ngoại đáp. “Nếu không, chúng sẽ vô tác dụng.”

“Như thế chẳng phải hơi tàn nhẫn sao?”

“Chúng sẽ mọc lại thôi,” Ngoại càu nhàu. “Chúng không phiền đâu.”

Ngay cả khi tôi có thể tìm thấy một tiên cây, tôi cũng chẳng bao giờ đủ khả năng bắt được nó. Tôi đã từng thử rất nhiều lần mà không thành công, tuy nhiên so với nguyên liệu cuối cùng thì nó thật chỉ là một mối bận tâm bé xíu.

7 sợi lông sói.

“Con có thể lấy lông sói từ đuôi Ngoại không ạ?”

“Lông thỏ đấy. Bên cạnh đó, lông sói đạt tiêu chuẩn tốt nhất khi nó còn tươi sống. Chỉ việc hỏi xin thật lễ độ thôi.”

“Hỏi xin ai cơ ạ?”

“Con sói, tất nhiên. Còn ai vào đây nữa?”

Tôi thở dài sườn sượt. Lắm lúc Ngoại có thể trở nên rất nhấm nhẳng. Ngoại nói ra những điều điên rồ như thể chúng hoàn toàn bình thường, và rồi khiến cho chính bạn cảm thấy điên rồ vì đã nghĩ những điều Ngoại nói là điên rồ. Thắc mắc chỉ càng khiến tình hình trở nên tồi tệ.

“Lông sói có phải là thứ nguyên liệu quan trọng nhất không ạ?” tôi hỏi.

“Dĩ nhiên nó là thứ nguyên liệu vô cùng quan trọng, nếu không nó đã chẳng nằm trong danh sách nguyên liệu. Giờ thì đừng đặt cho ta những câu hỏi ngớ ngẩn nữa. Nó chỉ khiến ta đau đầu thôi.” Tôi quyết định lờ phắt món Thuốc Trị Bách Bệnh Tò Mò, thay vào đó chỉ pha trà mật ong oải hương để làm dịu những cơn ho của bà. Tôi đặt cái cốc vào môi bà, nhưng Ngoại gần như không uống. Tôi cố đắp khăn lạnh lên vầng trán nóng như lửa thiêu của bà, nhưng Ngoại quăng nó đi, quay sang và bắt đầu nói lảm nhảm.

“Chị Snow?” Ngoại hỏi. “Phải chị đó chăng?” Snow là tên chị gái bà, người đã chết từ nhiều năm trước.

“Ngoại ơi, là con đây. Red ạ.”

“Red,” Ngoại nói. “Xưa kia ta cũng từng là Red. Rose Red, họ gọi ta như thế. Ồ, và ta hồi đó mới xinh đẹp làm sao. Nhan sắc tuyệt trần. Tất cả mọi người đều nói vậy.”

“Giờ Ngoại vẫn đẹp mà,” tôi nói.

“Ha.” Ngoại bắt đầu phá lên cười, nhưng rồi lại ho rũ rượi, và cơn đau do những tràng ho mang lại dường như khiến Ngoại tỉnh táo trở lại. “Ồ, Red, là con ư.” Ngoại thì thầm, như thể mới nhìn thấy tôi lần đầu tiên. “Chúc mừng sinh nhật.”

“Hôm nay đâu có phải sinh nhật con,” tôi đáp.

“Đương nhiên không phải rồi. Mà là sinh nhật ta.”

Sinh nhật của Ngoại ư? Ngoại chưa bao giờ nhắc đến nó trước đây, chưa một lần nào, nhưng hẳn nhiên là Ngoại cũng phải có một cái rồi. Tại sao tôi lại chưa từng nghĩ đến điều đó? Ngoại dường như không chịu ảnh hưởng của thời gian theo một cách nào đó, như thể luôn luôn ở mãi một độ tuổi nhất định.

“Ta có quà cho con đây,” Ngoại nói.

“Ngoại có quà cho con trong ngày sinh nhật của Ngoại ư?”

Ngoại nhấc một cánh tay và chỉ về phía cuối giường. “Mở cái rương đó ra,” Ngoại lào thào.

Tôi đi về phía cái rương bằng gỗ to tướng nằm ở chân giường bà. Tôi đã từng mở nó ra nhiều lần trước đây. Nó là nơi Ngoại cất giữ những báu vật của mình, như Ngoại vẫn gọi thế, hầu hết từ thời thơ ấu - một chiếc mũ trẻ em bằng len móc; một tấm đệm chắp vá, cũ rích và phai màu sau quá nhiều cuộc dã Ngoại; một đôi găng tay màu trắng, những đóa hoa hồng phơi khô từng một thời có màu đỏ thắm, giờ ngả đen và khô giòn, một bức tranh thu nhỏ vẽ Ngoại mặc áo choàng đỏ và bà chị gái trong chiếc áo choàng trắng.

“Con phải tìm cái gì đây?” tôi hỏi.

“Mở tấm đệm ra đi,” Ngoại đáp. “Nó nằm trong đó.”

Tôi mở tấm đệm đang gấp ra, và thứ gì đó rơi tuột xuống mặt đất. Nó có màu đỏ tươi.

Khi tôi nhặt nó lên, chất vải chảy xổ xuống như chất lỏng, không hề có nếp gấp hoặc nhăn nhàu. Đó là một chiếc áo choàng. Chiếc áo choàng đỏ có mũ trùm, giống như chiếc áo mà Ngoại đã mặc trong bức tranh nhỏ xíu.

“Nó là của ta khi ta bằng tuổi con bây giờ,” Ngoại nói. “Mặc nó vào đi con.”

Tôi chần chừ.

“Nhanh nào. Nó không cắn con đâu.”

Tôi không chắc lắm về chuyện này. Tôi choàng hờ chiếc áo quanh vai. Ngoại ra dấu cho tôi lại gần, và bằng đôi bàn tay run rẩy Ngoại thắt chặt sợi dây nơi ngực tôi và kéo chiếc mũ trùm lên đầu.

“Để ta ngắm con,” Ngoại nói. “A, con nom hệt như ta hồi ta còn nhỏ.”

Tôi nhúc nhích một cách không thoải mái.

“Nhìn thấy con trong kỷ vật cũ kỹ này ta như thấy mình trẻ lại. Những người cầu hôn ta xếp hàng dài dằng dặc từ cửa trước ra đến cửa sau. Chị gái ta, Snow, dĩ nhiên, có một cái áo choàng trắng, và chúng ta mặc chúng tới bất cứ nơi nào mà chúng ta đi. Mọi người gọi chúng ta là Bạch Tuyết và Hồng Hoa.”

Chị gái của bà, Snow, là người đã thành hôn với con gấu, xin đừng nhầm lẫn với nàng công chúa Bạch Tuyết người đã ở cùng bảy chú lùn suốt thời gian chạy trốn khỏi mụ hoàng hậu độc ác. Nàng Bạch Tuyết đó đã sống từ hơn hai trăm năm về trước, nhưng tên của nàng ta là một cái tên phổ biến. Bất cứ cô gái nào tên là Tuyết hoặc Bạch Tuyết đều có một vận mệnh dính dáng đến chú lùn, táo độc hoặc lời nguyền ru ngủ. Bạn sẽ chẳng bao giờ biết được bạn sẽ nhận được điều gì.

“Chúng ta mặc áo choàng tới bất cứ nơi nào mà chúng ta đi,” Ngoại nói. “Chúng ta tin rằng chúng có phép thuật.”

Tôi sững người. Tôi muốn cởi cái áo choàng khỏi người. “Loại phép thuật nào cơ ạ?”

Nhưng Ngoại không trực tiếp trả lời vào câu hỏi của tôi, “Đỏ là một màu sắc ma thuật. Mạnh mẽ. Từ khi con mới sinh, ta đã biết rằng con phải là Red. Ta biết con sở hữu một phép thuật hùng mạnh.”

Tôi kéo chiếc áo choàng. Nó trở nên nóng bức và ngột ngạt.

“Chớ cởi nó ra,” Ngoại nói. “Trời sẽ sớm trở lạnh thôi.”

“Đang mùa hè mà bà,” tôi nói. “Và ở đây thì rất ấm áp.”

Ngoại nhắm mắt lại và khịt khịt mũi. “Ta có thể ngửi thấy không khí lạnh đang tiến đến rất gần.”

“Mũi Ngoại luôn luôn kém nhạy một chút so với các giác quan còn lại. Nó quá nhỏ mà.” Tôi cố cười thật to trước câu đùa, nhưng nó thật không đúng chỗ. Mà chẳng có điều gì đúng chỗ ở đây hết. Từ chiếc áo choàng đỏ này, tình trạng mong manh, ốm sốt này của Ngoại tôi, cho tới cả thế giới.

“Red này.” Ngoại siết chặt bàn tay tôi. “Con đừng sợ hãi.”

“Con không hề sợ hãi,” tôi nói dối. “Ngoại chỉ cần nghỉ ngơi và uống thuốc thôi. Một trong số những loại thuốc của Ngoại có thể khiến Ngoại khỏe lại ngay lập tức. Chẳng lẽ không còn gì khác để uống ngoài Thuốc Trị Bách Bệnh Tò Mò sao?” Tôi tiến về phía tủ chén và bắt đầu lục lọi thêm lần nữa. Tôi tìm thấy một cái hũ bằng đất nung đầy một thứ chất lỏng sền sệt màu nâu lục. Nó bốc mùi thum thủm, nhưng thường đó lại là những loại thảo dược hiệu nghiệm nhất. “Cái này thì sao ạ?”

“Giọt quỷ khổng lồ. Nó sẽ khiến ta tiêu tùng ngay lập tức.” Ngoại nói.

Tôi đặt cái hũ vào chỗ cũ và rửa sạch tay. Ngoại lại ho thêm một tràng. Tình hình mỗi lúc một tệ hơn.

“Được rồi, Red à,” Ngoại cằn nhằn. “Đôi lúc chúng ta cần thuận theo tự nhiên.”

“Nhưng đôi lúc chúng ta cũng cần can thiệp bằng một chút phép thuật. Ngoại luôn nói thế mà.”

“Phải. Nhưng phép thuật không thể làm mọi thứ. Con luôn nói thế mà.”

“Nhưng Ngoại ốm yếu lắm rồi. Ngoại không muốn khỏe hơn sao?”

“Không ai có thể sống mãi,” Ngoại đáp.

“Ngoại đừng có né tránh câu hỏi của con. Ngoại không muốn khỏe hơn sao?”

“Con cũng đừng né tránh sự thật.” Ngoại chộp lấy cánh tay tôi, và sự vững vàng bất thường của những ngón tay Ngoại khiến tôi giật mình hơn cả thể trạng mong manh yếu ớt của Ngoại hiện tại.

“Ai rồi cũng sẽ chết, Red à.” Ngoại nói. “Dù cách này hay cách khác, người ta đều phải chết.”

“Con biết chứ,” tôi nói, nhưng từ ngữ cứ tắc lại trong miệng tôi. Nó tạo một cảm giác sai trái. Thật kỳ cục làm sao khi phải nghe Ngoại nói về cái chết. Ngoại luôn tài phép, quyền năng và tràn đầy sức sống là vậy. Ngoại không thể chết được.

Thế nhưng những từ ngữ ấy cứ vang vọng mãi trong tâm trí tôi, quất tôi bằng những sợi roi da có ngạnh.

Ai rồi cũng sẽ chết.

Ngoại dần dần trôi vào giấc ngủ. Hơi thở của Ngoại nhọc nhằn và khò khè. Hơi thở của chính tôi thì ngắn ngủn và nặng nề. Cổ họng tôi sưng lên. Mắt tôi nóng bỏng. Tôi không thể cứ ngồi yên được. Ngoại cần Thuốc Trị Bách Bệnh Tò Mò, và nghĩa vụ của tôi là pha chế nó.

Tôi tìm thấy đôi găng tay bảo hộ của bà, một cái ống đựng nọc tiên tí hon, một cái vợt để bắt tiên cây, và một cái bình nhỏ để đựng lông sói. Tôi đặt tất cả những món đó vào trong làn. Milk be lên trước mỗi động tác vội vã của tôi, hiển nhiên là đang lo lắng.

“Tao sẽ trở lại sớm thôi,” tôi nói. “Mày chăm nom Ngoại giúp tao, được không?”

Meeeeeee.

Nó nói rằng nó sẽ làm như thế.

Tôi liếc nhìn Ngoại lần cuối. Ngoại sẽ khỏe lại. Tôi có thể bị cắn bởi tiên tí hon hoặc bị xơi tái bởi một con chó sói, nhưng nhất định Ngoại không thể chết.