← Quay lại trang sách

Chương 6 Đứa con gái tọc mạch tóc vàng xoăn

Lũ ong kéo bầy quanh con bé, cố gắng xua đuổi kẻ xâm nhập. “Ái! Oái!” Con bé kêu lên. “Sao bọn mày ích kỷ thế! Tao đã làm gì bọn mày nào?” Nó tháo lui khỏi bầy ong đang kêu vù vù và kéo chiếc khăn choàng khỏi đầu.

Tôi biết con bé này. Nó xấp xỉ tuổi tôi, có thể nhỏ hơn một chút, nhưng tôi nhớ rất rõ cái ngày gia đình nó tới vùng Ngọn Núi để đào vàng, tự tin và háo hức, dù không ai trong chúng tôi hiểu lý do. Chúng tôi hiếm khi tìm thấy vàng, và những gì chúng tôi tìm được thường tới thẳng chỗ nhà vua, người trả lại cho chúng tôi dưới mức tối thiểu để sinh sống. Nhưng rồi người cha tự hào giới thiệu con gái mình, một cô bé nhỏ xíu, có má lúm đồng tiền và một đầu đầy những búp tóc xoăn vàng óng ánh nhét trong một cái mũ có diềm xếp nếp.

“Đây là con gái tôi, Goldie,” bác ta nói. Tất cả những người lớn khác đều gãi đầu gãi tai, tự hỏi nhân danh vùng Ngọn Núi, vì lẽ quái gì mà họ chưa từng nghĩ tới việc đặt tên cho con mình cái tên đó? Nó dường như là sự lựa chọn hiển nhiên. Một cô bé tên là Goldie có vận mệnh tìm vàng. Tuy nhiên cái tên này cũng chẳng giúp được gì nhiều cho gia đình họ, bởi chẳng bao lâu sau thì Ngọn Núi cạn sạch vàng. Chúng tôi không còn nhận được khẩu phần từ nhà vua, và khi nhà vua băng hà, vị nữ hoàng mới không thích vàng, nên khu mỏ bị đóng cửa. Mọi người đều tản mát đi tứ xứ để tìm kiếm công ăn việc làm hoặc kế sinh nhai khác - làm ruộng, đăng lính hoặc buôn bán.

Tôi cứ ngỡ Goldie và gia đình nó đã chuyển đi nhiều tháng trước cùng với những người làng còn lại, vậy mà giờ nó lại đứng ở đây, thò mũi vào nơi không được chào đón. 

“Tao chỉ muốn một chút mật thôi, chúng mày biết mà. Tao không ở đây để làm hại chúng mày đâu!” Nó trách móc lũ ong và quất chúng bằng chiếc khăn quàng màu nâu của mình. Tôi đảo mắt. Tại sao tất cả mọi người đều tin rằng quất vào bầy ong là một sáng kiến hay ho cơ chứ?

“Ái ui!” Nó vung hai tay lên đầu hàng. “Được lắm! Cứ việc ôm lấy chỗ mật ong chán ốm của bọn mày! Dù sao có lẽ nó cũng rất kinh tởm thôi!” Nó đá tung bụi đất vào bầy ong và đùng đùng bỏ đi. Tôi thở hắt ra một hơi thật dài và bước vào trảng trống, lòng sung sướng vì lại có được nó cho riêng mình một lần nữa.

Tôi bình tĩnh tiến đến chỗ bầy ong, nhẹ nhàng như một cọng lông vũ trôi trong cơn gió nhẹ. Vài con ong bay tới đậu lên hai tai, vai và đầu tôi. Tôi không nao núng, và chúng cũng không đốt. Tôi chưa bao giờ bị đốt, kể cả khi tôi lấy mật của bọn chúng. Ngoại nói rằng bởi vì chúng có thể cảm nhận được phép thuật của tôi và nó khiến chúng cảm thấy an tâm - điều này đối với tôi thật kỳ cục, bởi lẽ phép thuật lại khiến cho chính tôi cảm thấy kém thoải mái.

Tôi thò tay vào bọng cây rỗng và lôi ra một tảng tổ ong tẩm đẫm mật đang nhỏ giọt - và cả ong nữa, tất nhiên. Chiếc áo choàng đỏ gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi ong. Tôi bước ra khỏi tổ ong, chờ đến lúc lũ ong bay đi gần hết. Thế rồi tôi quay lại và hóa đá.

Goldie đã quay trở lại. Con bé trố mắt nhìn tôi trừng trừng. Nó có một đôi mắt nâu giàu biểu cảm nổi bật trên những búp tóc xoăn tít, một cái nhìn ngây thơ hiện ra trên gương mặt nó mà hầu hết mọi người sẽ cảm thấy thật ngọt ngào, nhưng tôi không phải một con ngốc. Tôi biết rằng phàm là những sinh vật dễ thương nhất đều có thể trở nên xấu xa nhất. Và phiền phức. Tiên tí hon chẳng hạn.

Ánh mắt nó lướt xuống chỗ mật ong đang thi nhau nhỏ giọt trên bàn tay tôi. Nó liếm môi.

“Sao cậu làm được việc đó?” nó hỏi. “Tớ đã cố gắng lấy mật suốt gần một giờ đồng hồ, nhưng mấy con ong này đúng là lũ quái vật! Tớ không thể đến gần tổ ong trong vòng bán kính một bước chân.”

“Đó là bởi nó không thuộc về cậu,” tôi lạnh lùng đáp.

“Ôi trời ạ, nó là của cậu sao? Mẹ tớ vẫn rầy la tớ vì cái tội cứ hay sục sạo vào đồ của người khác, nhưng tớ chưa bao giờ ngờ rằng một tổ ong có thể thuộc về ai đó. Nó có tên cậu đính bên trên không?”

“Tôi nghĩ gia đình cậu đã rời khỏi Ngọn Núi rồi,” tôi nói, tảng lờ câu hỏi của nó.

“Phải. Chỉ mình tớ phải quay trở lại vì tớ quên mất một điều rất quan trọng. Tớ đang tìm...”

“Làm sao cậu tìm được nơi này?” Tôi ngắt lời. Tôi không quan tâm nó đang tìm kiếm cái quái gì.

“Ồ, dễ ấy mà. Tớ có sở trường tìm ra những thứ bằng vàng, tất nhiên rồi. Đó là một phần trong vận mệnh của tớ. Tiện nhắc đến, tớ luôn muốn hỏi cậu về vận mệnh của cậu. Red. Nó là một cái tên kỳ lạ. Mọi người nói nó là quỷ dữ. Họ bảo cậu là phù thủy. Thật không vậy?”

Nom Goldie thật là háo hức, như thể một mụ phù thủy là một loài động vật quý hiếm mà nó luôn mong muốn được chiêm ngưỡng. Tôi cựa quậy một cách không thoải mái. Mật ong vẫn tiếp tục nhỏ giọt qua những ngón tay tôi và dọc theo cánh tay tôi. Đôi mắt Goldie thèm thuồng dán vào nó. Có lẽ nếu tôi đưa mật cho con bé, nó sẽ chịu biến đi. Tôi chìa ra tảng tổ ong. “Này.”

“Ồ, cậu thật tốt bụng.” Goldie đón lấy tảng tổ ong liếm láp. “Mmmm! Ngon quá đi mất.” Nó liếm sạch mật khỏi những ngón tay và lòng bàn tay, rồi chén luôn cả cái tổ giống như một con gấu. “Cảm ơn cậu,” nó nói. “Nó đúng là thứ tớ đang cần.”

Tôi những tưởng nó sẽ rời đi sau đó, nhưng không. Nó ngồi thoải mái trên một gốc cây cụt gần đó và trải chiếc khăn choàng màu nâu của mình xung quanh. Đây là tổ ong và mật ong của tôi. Tôi muốn nó cuốn xéo đi. Ngay bây giờ.

“Cậu phải đi đi,” tôi nói.

“Tại sao?”

“Vì lũ ong. Chúng sẽ cố đốt cậu lần nữa đó.”

“Chúng không đốt nữa đâu. Vì có cậu ở đây rồi. Cậu hẳn là một người dụ ong. Đó có phải một phần vận mệnh của cậu không?”

“Phải,” tôi đáp bừa. “Giờ thì đi đi, kẻo tôi thả ong ra đốt cậu đó.”

Mắt Goldie mở to, nhưng do hào hứng chứ không phải vì sợ hãi. “Cậu làm được thật không? Cậu có bắt chúng làm theo ý cậu được không?”

“Phải,” tôi phịa. Tôi sao có thể làm được mấy thứ đó cơ chứ.

Goldie liếm ngón tay và đứng lên. “Cho tớ xem với,” nó nói. “Khiến chúng làm điều gì đó đi, nhưng đừng thả nó về phía tớ đấy. Sai chúng làm mấy việc khác ý.”

“Tôi sẽ không sai chúng làm gì đâu,” tôi làu bàu.

“Nhưng cậu có thể mà, đúng chứ?”

Tôi đảo mắt, rồi nảy ra một sáng kiến thiên tài. Tôi trỏ ra sau lưng Goldie và giả vờ kinh hãi. “Gấu kìa!” tôi la lên.

Goldie nháo nhác nhìn quanh. “Đâu?”

“Nó đang đi về phía này đấy. Nó muốn ăn mật. Chạy mau lên, tự cứu mạng mình đi!”

Goldie ré lên và nhảy dựng. Nó bắt đầu co giò chạy, và thật là chẳng may, tóm lấy tay tôi lôi tôi cùng tháo chạy. “Nhanh lên, Red! Nó sẽ ăn thịt chúng ta mất thôi!”

Tôi còn biết làm sao? Tôi phải chạy trốn khỏi một con gấu vô hình.

Chúng tôi chạy thục mạng được vài phút thì tôi kéo tay Goldie ngừng lại. “Giờ chắc ổn rồi đấy. Tôi nghĩ nó tiến về hướng ngược lại kia.”

Nó ngồi sụp xuống tựa vào một thân cây. “Tớ cứ ngỡ hai đứa mình sẽ bị xơi tái cơ,” nó hổn hển. “Trong Khu Rừng có vô cùng nhiều những sinh vật đáng sợ. Hôm qua tớ cố đi tìm Phù Thủy Rừng Xanh, nhưng khi tớ đến nhà bà ta, tớ thấy có một con chó sói! Nó đang mặc một chiếc váy ngủ! Cậu có nghĩ nó đã ăn thịt mụ phù thủy rồi không?”

À. Té ra đây chính là đứa con gái lắm điều đã quấy rầy bà. Tôi không thực sự muốn lôi kéo Goldie vào một cuộc trò chuyện mới, nhưng vẫn không cưỡng lại được. “Có lẽ. Cậu muốn gì từ bà phù thủy vậy?”

Goldie thở dài. “Một món bùa yêu.”

Dĩ nhiên rồi. Goldie có lẽ đã yêu đơn phương một thằng nhãi ngu xuẩn nào đó, nên nó đã rời nhà đi kiếm một câu thần chú tình yêu. Đó là một câu chuyện thường ngày ở huyện mà luôn luôn có một kết cục bi thảm.

“Cậu không muốn một món bùa yêu đâu,” tôi bảo nó.

“Tất nhiên là có chứ. Tớ cần nó.”

“Phép thuật không phải lúc nào cũng diễn ra theo cách cậu mong muốn.”

“Nghĩa là sao cơ?”

Tôi thở dài. Chẳng có ai cân nhắc đến hậu quả.

“Nếu cậu muốn có một món bùa yêu, nó có thể hiệu nghiệm, nhưng nó cũng có thể gây nên một số tác dụng khác nữa, như khiến cho người cậu yêu trở nên đau ốm chẳng hạn.” Có lần, một cô gái tên là Nancy đã trao một lọ ái-dược cho Hans Jacob, và anh này đã trở nên quá ốm yếu đến nỗi còn chẳng đủ sức mà cầu hôn, bởi anh ta còn bận ói mửa. Ngoại đã phải cho anh ta một liều thuốc giải độc, việc này khiến Nancy giận dữ điên cuồng.

“Tớ chỉ muốn người ta tương tư mình thôi mà,” Goldie thở dài.

“Hoặc nó sẽ khiến họ trở nên cực kỳ xấu xí.”

Đôi má của Goldie nhăn nhúm lại, nhưng rồi nó vênh cằm lên và nói, “Điều đó chẳng có gì quan trọng đối với tớ. Mẹ tớ bảo vẻ đẹp thật sự nằm ở nội dung.”

Tôi hẳn đã tỏ ra chưa đủ thuyết phục. Tôi cần phải nghĩ đến hậu quả tồi tệ nhất có thể xảy đến. Nó nhanh chóng đến với tôi. “Nó có thể giết chết người mà cậu yêu,” tôi nói bằng giọng đáng sợ. “Thần chú, đặc biệt là một thứ mạnh mẽ như thần chú tình yêu, có thể sẽ vượt quá sức chịu đựng của con người, và họ có thể mất mạng. Cậu cũng vậy đó.”

“Ồ,” Goldie nói, “phải, điều đó thật khủng khiếp.” Tôi vừa nghĩ rằng mình đã khuất phục được nó, thì sau một giây nó lại ngẩng phắt đầu lên. “Nhưng luôn luôn có rủi ro bên trong mọi thứ, phải không nào? Và tớ sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ vì tình yêu. Kể cả cái chết! Lẽ nào cậu lại không thế?”

Tôi không trả lời. Một cái lá bay chấp chới đến trước mặt tôi rồi lại cuộn xoáy bay đi. Không, không phải cái lá. Một tiên cây! Tôi đuổi theo nó.

“Cậu đi đâu thế?” Goldie hỏi với theo.

“Không đâu cả,” tôi đáp, vẫn dán mắt vào con tiên cây. Nó ở gần đến mức tôi có thể nhìn rõ đôi chân khẳng khiu và những đám lông phơn phớt trên đôi cánh lá của nó, có màu vàng rực với viền ngoài ửng đỏ.

“Cái lá ấy nom đẹp nhỉ,” Goldie nói. “Đỏ và vàng đứng cạnh nhau rất hợp, cậu có nghĩ thế không?”

“Nó không chỉ là một cái lá,” tôi nói. “Mà là một tiên cây đó.” Con tiên cây đậu xuống một hòn đá phủ rêu. Tôi nhẹ nhàng di chuyển bên trên hòn đá. Đôi cánh của con tiên cây nhẹ nhàng mở ra rồi khép lại.

“Trời đất quỷ thần ơi!” Goldie la lên đúng lúc tôi chụp xuống, và con tiên cây bay mất. “Cậu có nhìn thấy điều đó không? Nó sống! Nó có chân và mắt!”

“Phải rồi,” tôi nói, nghiến răng trèo trẹo. “Tôi vừa mới bảo cậu mà, nó là một con tiên cây.”

“Tớ chưa từng nhìn thấy con nào trước đây, hoặc nếu có nhìn thấy thì tớ cũng cứ ngỡ nó là một cái lá. Cậu muốn bắt nó để nuôi sao?”

“Không. Tôi cần cánh nó.”

“Để làm gì?”

“Bào chế thuốc.”

“Một liều thuốc ư! Loại thuốc gì vậy?”

“Thuốc để khiến cái bọn gây khó chịu phiền toái cho tôi phải mọc nhọt.” Tôi trừng mắt nhìn nó.

Goldie nhăn mặt. “Nghe có vẻ không tốt đẹp như bùa yêu, nhưng tớ sẽ giúp cậu bắt nó.”

“Không, cảm ơn,” tôi đáp, và bắt đầu rảo bước nhanh hết sức có thể. Tôi len lỏi giữa những hàng cây để tránh khỏi Goldie, nhưng tất cả những điều tôi có thể làm chỉ là khiến cho lối mòn của tôi bối rối, vì nó cứ phải cố gắng đoán biết cử động của tôi. Goldie nhảy tưng tưng sát bên cạnh tôi. Khi tiến đến quá gần lối mòn, nó gặp phải một rắc rối nho nhỏ khiến nó nhảy dựng lên và trượt chân sang một bên. Nó xua liên tục vào không khí.

“Tớ nghĩ lũ ong vẫn theo tớ đến tận đây. Chúng mình lại đang đi đâu nữa thế?”

“Tôi cần phải bắt một con tiên cây,” tôi đáp, hy vọng rằng rốt cuộc nó sẽ hiểu được cái ngụ ý rằng chúng tôi sẽ không đi đâu hết. Không có cái mùa xuân ấy đâu.

“Được thôi,” Goldie đáp bằng một giọng quả quyết. “Tiên cây để bào chế mụn. Ô, nhìn kìa! Có một con kìa!” Goldie chỉ ra ngay sau lưng tôi.

“Chỉ là một cái lá thôi,” tôi đáp.

“Không! Nó ở ngay cạnh đầu cậu kia kìa!”

Tôi đứng yên. Tôi cảm nhận được một đôi cánh đang cọ quẹt rất khẽ trên má mình, và rồi con tiên cây bò vào trong mái tóc ngay cạnh đôi tai tôi. Nó phát ra những âm thanh khe khẽ kỳ lạ, như một chuỗi những tiếng lách tách và huýt gió khe khẽ, giống như tiếng gió rít qua khe nứt trên cánh cửa. Nó đang cố nói điều gì đó. Tôi căng tai lên lắng nghe.

“Đừng cử động,” Goldie nói. “Tớ thấy nó rồi. Tớ bắt châu chấu cừ lắm đấy.” Nó khom người, chuẩn bị nhào tới chộp như một con mèo.

“Không. Đừng...”

Goldie lao về phía tôi. Lối mòn của tôi phát ra một luồng hơi mạnh đến nỗi chiếc mũ có diềm của Goldie văng ra khỏi đầu, và nó ngã ngửa ra đằng sau. Nhưng luồng không khí cũng làm kinh động đến con tiên cây.

Goldie lắc đầu. “Trời đất quỷ thần, gió gì to thế! Chả hiểu từ đâu thổi tới nữa. Cậu không cảm thấy gì sao?”

Tôi nghiến răng và siết chặt hai nắm tay. Tôi đang nỗ lực ghê người để khỏi thụi cho Goldie một cú vào mũi. Tôi đã từng nện rất nhiều đứa còn ít rầy rà hơn thế này. Tôi xoay người và bắt đầu bước đi thật nhanh, nhưng Goldie vẫn lẵng nhẵng bám đuổi và tiếp tục huyên thuyên.

“Đừng lo. Tớ chắc là mình sẽ tóm được một con khác thôi. Chúng mình phải tiếp tục cố gắng. Mẹ tớ luôn nói rằng anh không bao giờ được bỏ cuộc. Trừ phi, dĩ nhiên, anh đang làm gì đó sai trái, trong trường hợp đó thì anh nên vĩnh viễn từ bỏ nó, và mình vừa thoáng nghĩ rằng chế ra một loại độc dược có thể khiến cho người khác nổi mụn nhọt có thể là một việc sai trái, cậu không nghĩ vậy sao?”

“Tôi không cố đầu độc người khác!” Tôi buột miệng. “Tôi cần những đôi cánh tiên cây đó để chế thuốc cho Ngoại tôi đang bị ốm!” Tôi run lên vì tức giận, nhưng con bé Goldie lại nhầm lẫn biểu hiện đó với nỗi buồn.

“Ôi, Red à.” Nó vươn ra nắm lấy tay tôi. “Tớ rất tiếc. Bà ngoại tớ mất khi tớ còn nhỏ, và tớ đã khóc hoài khóc mãi.”

Tôi giật tay khỏi nó và khoanh lại trước ngực. Điều cuối cùng tôi mong muốn là để cho Goldie nghĩ nó hiểu tôi lắm. “Ngoại tôi không chết,” tôi nói. “Và tôi chẳng bao giờ khóc.”

“Đừng lo,” Goldie nói. “Mẹ mình luôn biết phải làm gì trong những tình huống đó. Có thể mẹ cậu cũng biết phải làm gì?”

Dù không muốn nhận bất cứ sự giúp đỡ hay lời khuyên nào từ Goldie, tôi cũng phải thừa nhận con bé nói có lý. Bố và mẹ sẽ biết phải làm gì. Nếu tôi có thể tìm được một con quỷ lùn để gửi một tin nhắn cho họ, họ sẽ quay lại. Họ có thể về nhà trước lúc trời sập tối.

Tôi chạy xuyên qua những thân cây nhanh đến độ lối mòn của tôi gần như không thể theo kịp, làm kinh sợ lũ chim và những sinh vật khác đang rải rác phía trước tôi, kêu ríu rít cảnh báo.

“Tin nhắn!” tôi gọi. “Tin nhắn!” Tôi gào lớn tiếng hết mức có thể vào mọi bụi cây và hang hốc. Đó là những nơi chốn dễ dàng tìm thấy quỷ lùn hơn cả, nhưng cũng giống như tiên tí hon, hầu hết bọn chúng đã rời khỏi vùng Ngọn Núi. Chúng ưa sống ở chỗ đông người, nơi chúng có nhiều tin tức để mà loan báo. Nhưng ít nhất thì cũng phải sót lại con nào đó chứ!

“TA CẦN GỬI MỘT TIN NHẮN NGAY BÂY GIỜ, BỌN QUỶ LÙN NGU NGỐC!”

Tôi giậm chân thình thịch và thụi vào một thân cây, việc này chẳng mang lại lợi ích gì mà chỉ tổ khiến tay đau điếng.

“Cậu đang cố kiếm một con quỷ lùn đấy à? Tớ có thể giúp.”

“Tớ không cần giúp,” tôi làu nhàu.

“Tớ rất giỏi tìm ra quỷ lùn,” nó nói.

“Mừng cho cậu. Tin nhắn!” Tôi lại gọi lần nữa.

“Tin nhắn!” Goldie lặp lại. “Tớ nghĩ chúng mình có thể thu được kết quả tốt hơn nếu đi theo lối này.” Nó chỉ về phía dòng suối.

Tôi gật đầu. “Thế thì cứ đi đi,” tôi nói. Goldie nhảy chân sáo về phía trước, trong khi tôi xoay người và hối hả rẽ đi hướng khác.

“Ô nhìn này! Tớ kiếm được một con rồi!”

Tôi suýt nữa thì húc phải một thân cây để tự hãm mình lại. Tôi quay phắt lại và chạy về phía Goldie. “Đâu cơ?” Tôi hỏi.

“Kia!” Goldie chỉ về phía một đám cỏ cao.

“Tôi đâu có thấy...”

Đám cỏ lay động. Thế rồi nó kêu ủn ỉn. Một cái đầu thò ra từ bên trong.

Quỷ lùn!

Tôi lao về phía trước và tóm lấy gáy con quỷ. Con quỷ lùn lập tức đá chân loạn xạ và gầm gừ, một phản ứng phổ biến của lũ quỷ lùn cho đến khi bạn nói cho chúng biết bạn muốn gửi một tin nhắn. Lúc bấy giờ chúng mới bình tĩnh lại và lắng nghe.

“Ta muốn gửi một tin nhắn đến cho bố mẹ ta, Agnes và Thomas.”

Nhưng gã quỷ lùn này không hề bình tĩnh lại. “Để ta đi! Để ta đi!” Y cựa quậy và vung vẩy tứ chi ngắn ngủn, thế rồi nó đớp tôi.

“Ái da!” Tôi buông tay và nó rơi phịch xuống đất. Có những dấu răng in trên ngón tay trỏ của tôi. Máu rỉ xuống bàn tay tôi. Chưa bao giờ tôi gặp một con quỷ lùn nào lại đi cắn người muốn gửi tin nhắn.

Tôi nhìn xuống sinh vật nọ và quan sát y kỹ hơn. Y hơi lớn hơn một chút so với hầu hết những quỷ lùn khác, nét mặt y rất sắc sảo và nham hiểm. Tất cả những thứ trên người y đều nhọn hoắt: mũi nhọn, tai nhọn, hàm râu nhọn. Y đội một chiếc mũi chóp nhọn, và đi một đôi giày dài ngoẵng có đầu nhọn. Y trừng trừng nhìn tôi, một ánh nhìn sắc nhọn với đôi mắt thông minh màu sẫm, khác xa với những cái nhìn đờ đẫn của quỷ lùn.

“Ông là một thần lùn!” tôi nói.

“Còn mi là một con bé xấu xí to tướng!” Tay thần lùn co cẳng sút tôi một cú vào bắp chân và ba chân bốn cẳng chạy biến.