← Quay lại trang sách

Chương 7 Nắm chặt lấy râu

Tôi xoa xoa bắp chân đau và quấn chặt bàn tay chảy máu vào tạp dề. Tôi đã tìm kiếm một thần lùn trong suốt bấy nhiêu năm trời, nhưng cuộc đối đầu đầu tiên của tôi chẳng hề dính dáng gì đến phép thuật như tôi từng tưởng tượng. Gã tí hon cục súc!

“Một thần lùn!” Goldie ngạc nhiên. “Tớ chưa từng nhìn thấy thần lùn nào trước đây! Ông ta không thân thiện cho lắm nhỉ?”

Không, y không thân thiện chút nào. Nhưng rồi tôi nhớ lại những lời Ngoại dạy tôi về các thần lùn. Nếu bạn tóm được bộ râu của một gã, y sẽ phải thực hiện bất cứ thứ gì bạn yêu cầu - dẫn bạn tới mọi nơi bạn muốn đi.

Tôi cố nén cơn đau và đuổi theo tay thần lùn.

“Cậu đi đâu thế?” Goldie hỏi.

“Bắt thần lùn!”

“Trời ạ, chắc chắn cậu rất thích đuổi bắt mọi thứ, đúng không?”

Tôi tảng lờ Goldie và tập trung vào truy kích mục tiêu của mình. Thật đáng nguyền rủa, tay thần lùn này chạy nhanh quá! Nhanh hơn quỷ lùn nhiều. Tôi rượt y qua một tảng đá và vòng quanh một cái cây. Tôi nhảy qua một khóm cây bụi. Ngay khi y chuẩn bị tẩu thoát xuống một cái hố thì tôi hụp xuống và tóm được chân y. Tay thần lùn tuôn ra hàng tràng chửi rủa và cố gắng đớp tôi phát nữa, cho đến khi tôi nắm lấy bộ râu đen nhọn hoắt của y.

“Thả ta mau! Buông ra! Buông ra, đồ con người thối tha!” Y vùng vẫy, giãy giụa và đấm đá, nhưng tôi vẫn nắm chặt lấy bộ râu. Giờ sao nhỉ? Tôi có phải nói điều gì không? Một lời nguyền hoặc một câu thần chú? Ngoại chưa bao giờ đề cập đến điều này.

“Ồ, hỡi thần lùn,” tôi tuyên bố. “Ta nắm vào râu ngươi và - èm - yêu cầu ngươi hỗ trợ cho cuộc hành trình của ta.”

Tay thần lùn ngừng vùng vẫy. Y đỏ tía lên như một củ cải đỏ và trợn mắt nhìn tôi. “Con bé phù thủy xấu xa!” Y rút một chiếc rìu nhỏ xíu ra khỏi thắt lưng và nện sống rìu vào cánh tay tôi, ngay phía trên xương trụ khuỷu tay. Tôi thả rơi tay thần lùn.

“Ái ôi! Đồ quái vật tí hon!” Tôi xoa xoa cùi chỏ và lắc lắc cánh tay.

Tay thần lùn đứng đó, cây rìu vác trên vai, nhìn tôi trừng trừng như muốn chẻ tôi thành từng mảnh nhỏ.

“Tớ không nghĩ anh ta đánh giá cao màn tóm râu của cậu đâu,” Goldie thì thầm.

“Mi muốn gì?” tay thần lùn đanh giọng hỏi.

“Một liều ái-dược ạ,” Goldie đáp.

Tay thần lùn lườm Goldie như thể nó là một con gián. “Ta không hỏi mi.” Y quay về phía tôi, nôn nóng chờ đợi câu trả lời từ tôi. Tôi hết mở miệng ra rồi lại ngậm miệng vào.

Yêu cầu của Goldie làm tôi nảy ra một sáng kiến. Tôi đã định hỏi tay thần lùn cách bắt được một tiên cây, nhưng kể cả khi tôi có bào chế thành công liều Thuốc Trị Bách Bệnh Tò Mò đi chăng nữa, Ngoại vẫn có thể bị ốm trở lại.

Ai rồi cũng sẽ chết.

Nhưng liệu mọi người có buộc phải chết hay không?

Ngoại luôn nói rằng cuộc sống là phép thuật. Mọi người đều có phép thuật, ngay cả khi họ không ý thức được điều đó. Phép thuật giữ cho họ sống. Vậy nếu cuộc sống là phép thuật, và Ngoại đang chết dần chết mòn, thì cái thứ đang thật sự chết đi chính là phép thuật của bà. Nó đang cạn dần khỏi bà. Nhưng liệu nó có bắt buộc phải cạn đi không? Nếu như phép thuật đó có thể bổ sung thì sao? Nếu như có cách để bất tử thì sao?

Tôi đã chứng kiến những cái chết ở Ngọn Núi. Tôi đã nghe thấy tiếng chuông ngân lên mười ba tiếng và những tiếng khóc hờ ai oán của thân nhân người đã khuất. Nhiều người không bao giờ nguôi ngoai nỗi đớn đau đó. Lắm kẻ đã lạc lối vì mất đi những người yêu thương. Cái chết thật khủng khiếp, và tất cả những suy nghĩ đó đều dẫn đến một sự thật giản đơn:

Tôi không muốn Ngoại chết. Không bao giờ.

Và giờ thì tôi đang nắm trong tay chiếc chìa khóa nhiệm màu có thể cứu được bà. Thần lùn biết nhiều điều. Những điều bí mật. Những điều thần kỳ.

“Ngoại tôi ốm lắm,” tôi mở lời.

“Ta có thể chỉ đường cho cô đến chỗ một thầy thuốc, một nhà thảo dược học, một người bào chế...” Tay thần lùn lảm nhảm đưa ra những lựa chọn khác nhau với nét mặt vô cảm.

“Không,” tôi ngắt lời. “Tôi không cần bất cứ ai trong số họ. Tôi muốn biết... Đó là, liệu anh có thể... Anh có biết phép thuật nào có thể giữ người ta sống không? Mãi mãi ấy?”

Đôi lông mày của tay thần lùn nhướng lên thành hai đường sắc nhọn. “Á à, cái chết. Bi kịch của con người. Sự tồn tại ngắn ngủi đau đớn không đủ cho cô. Cô sợ sự kết thúc.”

Tôi giơ hai tay chống nạnh. “Tôi không sợ. Tôi chỉ cố giúp Ngoại tôi còn anh thì không hợp tác. Anh phải thực hiện những gì tôi yêu cầu chứ. Hay tôi cần phải tóm bộ râu anh lần nữa?”

Tay thần lùn lùi lại và giữ khư khư lấy bộ râu một cách phòng thủ. “Ồ, xin cô thứ lỗi, thưa chủ nhân,” y nói bằng giọng độc địa. “Ta có thể chỉ cho cô loại phép thuật giúp cô trường sinh bất tử, nhưng tất cả phụ thuộc vào việc cô sẵn sàng đi bao xa.”

Tôi nghĩ tới bà, nghĩ tới nỗi khổ sở và cô đơn của tôi nếu không có Ngoại bên cạnh. “Đến tận cùng thế giới,” tôi đáp.

“Tất cả bọn họ đều nói như vậy,” tay thần lùn đáp với một nụ cười, nhưng không thân thiện chút nào. Hàm răng của y quá to so với khuôn mặt. Nó khiến cho y có cái vẻ gì đó thật tàn nhẫn. Nhưng tôi quyết không sợ y. Tôi đã nắm vào râu y, và y sẽ phải thực hiện những gì tôi nói. Y phải giúp đỡ.

“Nói cho tôi những gì anh biết,” tôi ra lệnh.

“Tất nhiên, tất nhiên,” y đáp. “Ta biết ba cách để dừng cái chết, nhưng ta chỉ được phép chỉ cho cô một cách thôi.”

Ba cách để dừng cái chết! Đúng là một vận may. Kể cả khi tôi không thể tìm được một cách, hoặc nó không hiệu nghiệm vì một lẽ gì đó, tôi vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm những cách còn lại.

“Kể tôi nghe,” tôi nói.

“Phép thuật đầu tiên có thể tìm thấy trong một cái giếng,” y bắt đầu. “Thoạt nhìn, nó không khác gì một cái giếng bình thường, ngoại trừ việc bên trong nó không phải là nước mà là rượu, rượu màu đỏ. Bất kỳ ai uống rượu ấy sẽ được quay trở lại tuổi thanh xuân.”

“Nghe thật thú vị!” Goldie reo lên. “Cậu có thể hình dung được việc luôn tươi trẻ và xinh đẹp?”

Goldie thở dài. Tôi cố lờ nó đi và tập trung vào những điều tay thần lùn vừa nói.

Một cái giếng đầy rượu. Tôi tưởng tượng ra Ngoại đang uống thứ rượu không chỉ mang lại cho Ngoại sức khỏe, mà toàn bộ tuổi trẻ và sắc đẹp. Ngoại chẳng luôn nhắc đến việc Ngoại đã từng xinh đẹp như thế nào còn gì. Lẽ nào Ngoại không mong được trở nên trẻ đẹp lần nữa?

“Phép thuật thứ hai,” tay thần lùn nói tiếp, “có thể tìm thấy ở một lâu đài bị phù phép. Ở giữa vườn thượng uyển có một cây Hoa Hồng Đỏ nở rộ suốt bốn mùa. Những đóa hồng có phép thuật. Châm một cái gai vào ngón tay cô, để giọt máu rơi xuống đất, và cô sẽ không bao giờ chết.”

Một đóa hồng. Phải. Ngoại từng có tên gọi là Hồng Hoa. Những đóa hồng đỏ rất hợp với bà.

“Tớ thích hoa hồng,” Goldie bô bô, “nhưng tớ không muốn bị gai châm đâu. Mẹ đã kể tớ nghe câu chuyện về một cô gái bị đâm vào tay và ngủ thiếp đi suốt một trăm năm!”

“Nhưng đó đâu phải một đóa hồng, đúng không nào?” Tôi nói.

“Ừ, nó là một con suốt, tất nhiên,” Goldie đáp.

“Phải. Gai khác xa con suốt.” Tôi quay trở lại với thần lùn, kẻ đang giậm giậm chiếc giày mũi nhọn vẻ thiếu kiên nhẫn. “Còn phép thuật thứ ba?” Tôi hỏi.

“Nó tên là Những Trái tim Màu nhiệm.”

“Những Trái tim Màu nhiệm ư?” Nghe có vẻ ngốc nghếch, hình ảnh trong những câu chuyện cổ nói về phép thuật mạnh mẽ nhất đến từ trái tim, nhưng điều đó chẳng giúp ích nhiều cho hoàn cảnh của tôi bây giờ.

Thần lùn gật đầu. “Những người sở hữu Những Trái tim Màu nhiệm này sẽ không bao giờ chết, mà chỉ càng trở nên mạnh mẽ. Nó là phép thuật quyền năng nhất trong ba điều.”

Quyền năng. Tôi thích cái âm thanh đó, nhưng tôi cần biết cặn kẽ hơn trước khi đưa ra quyết định. “Chính xác là bằng cách nào mà một người có thể sở hữu được những trái tim đó? Người ta có thể thu thập chúng, như là những đồng xu, hay hạt cườm được không?”

Tay thần lùn nhún vai. “Rất ít người biết được về sự hiện diện của phép thuật này, và ta không thể nói ra nơi có thể tìm thấy chúng. Ta chỉ có thể nói cho cô biết rằng nó có tồn tại.”

“Tại sao lại nói với tôi về chúng nếu như anh không thể chỉ cho tôi nó ở đâu?”

“Cô yêu cầu thông tin, nên bổn phận của tôi là phải nói cho cô biết,” tay thần lùn chế giễu.

“Ừm, xin lỗi thưa ông Thần lùn,” Goldie líu ríu, “nhưng liệu phép thuật Những Trái tim Màu nhiệm có tình cờ trùng với một liều ái-dược không ạ? Bởi vì hai thứ đó vẻ như có rất nhiều nét tương đồng.”

Tay thần lùn xử sự như không hề nghe hay nhìn thấy Goldie. “Giờ thì cô phải đưa ra lựa chọn, thưa chủ nhân.” Giọng y thấm đẫm sự khinh miệt. “Ta sẽ chỉ dẫn cho cô phép thuật nào đây?”

Phép thuật nào ư? Rượu. Hoa hồng. Trái tim. Cả ba đều hứa hẹn như nhau và cũng mông lung như nhau. Tôi thích ý tưởng về cái Giếng Rượu, bởi hẳn Ngoại sẽ thích được trẻ lại lần nữa. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả hai chúng tôi cùng là những cô gái trẻ? Ngoại sẽ giống như chị gái tôi. Chúng tôi sẽ cùng chạy đua qua Khu Rừng, trèo cây và trò chuyện cùng muông thú.

Tôi thích cả ý tưởng về bông hoa hồng bởi Ngoại yêu hoa hồng, và Ngoại tên là Rose. Nó nghe thật hợp lý, nhưng nếu Ngoại phải tự hái hoa hồng thì phép màu mới hiệu nghiệm thì sao? Và cả những Những Trái tim Màu nhiệm... thần lùn đã nói chúng là phép thuật quyền năng nhất trong ba điều, nhưng tôi không biết rằng mình sẽ phải đi tìm kiếm thứ gì, và bản thân y cũng nói rằng mình không biết chỗ nào tìm được chúng, nên yêu cầu chỉ dẫn về phép thuật ấy thật sự không giúp được gì cho tôi.

“Tớ thích phép thuật về những trái tim nhất,” Goldie thì thầm vào tai tôi. “Chọn cái đó đi.”

Tôi gạt nó ra như phẩy đi một con côn trùng vo ve. “Tôi sẽ chọn thứ mà tôi thích, cảm ơn cậu.”

“Sao nào?” tay thần lùn hỏi. “Phép nào đây?”

Tôi hít vào một hơi. “Cái Giếng Rượu,” tôi đáp. “Hãy chỉ cho tôi vị trí của cái giếng.”

Gã thần lùn nở toác nụ cười rộng miệng đáng ghét của mình. “Một sự lựa chọn khôn ngoan.” Y chỉ một ngón tay ngắn ngủn về phía hạ nguồn con suối. “Đi theo dòng suối này cho đến khi nó hòa vào dòng sông. Khi con sông ngoặt về phía đông, cô đi về phía tây và leo lên sườn núi tới chỗ một tảng đá có hình thù như con cá đang nhảy lên khỏi mặt nước. Từ tảng đá hình con cá này, cô đi về phía bắc đến một nghĩa địa.”

“Nghĩa địa!” Goldie rùng mình.

Tôi cũng không thích nó, nhưng tôi không định nói ra điều đó. Tôi gắng tỏ ra dũng cảm. “Và cái giếng nằm trong nghĩa địa?”

“Không,” thần lùn đáp. “Nhưng trong nghĩa địa, cây cối sẽ thầm thì.”

“Thầm thì ư?” tôi hỏi. “Những cái cây đầy tiên cây sao?”

Tay thần lùn dường như bị ấn tượng. “Một con người lại biết về tiên cây!”

“Chúng tôi vừa cố gắng bắt một con đấy!” Goldie khoe. “Nhưng khó lắm.”

“Phải,” thần lùn nói. “Trơn tuột như một ký ức, cái lũ tiên cây ấy, nhưng chúng sẽ dẫn lối cho các người trong suốt quãng đường còn lại.”

“Tới cái giếng ư?”

Gã thần lùn gật đầu. “Tiên cây rất thích cái giếng đó và rất muốn chia sẻ nó với người khác.”

Tôi gật đầu. Có lẽ từ đầu đến cuối lũ tiên cây luôn muốn dẫn tôi đến đó. Có lẽ bản thân chúng uống từ cái Giếng Rượu nên đôi cánh chúng mới có tác dụng chữa bệnh. Giờ thay vì phải bắt một tiên cây, tôi chỉ việc đi thẳng tới nguồn sức mạnh đó.

“Cảm ơn anh, thần lùn,” tôi nói. “Anh rất hữu ích. Tôi hy vọng ngày nào đó sẽ túm được râu anh lần nữa.”

Tay thần lùn quắc mắt, đôi mắt tối tăm như những hòn than. “Hãy uống cạn chỗ rượu. Công hiệu của nó có ích nhất đó.” Y vọt qua dòng suối, nhanh nhẹn nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác, và mất hút sau một đám cỏ cao. Một tràng cười độc ác vẳng mãi đằng sau y.

“Anh ta chẳng dễ chịu chút nào,” Goldie bình luận. “Cậu có nghĩ thần lùn nào cũng thế không?”

“Ngoại nói vậy,” tôi đáp và rảo bước thật nhanh dọc theo dòng suối.

Goldie tăng tốc để bắt kịp tôi. “Cậu có nghĩ chúng mình sẽ kịp tới chỗ cái giếng trước khi đêm xuống không?”

“Chúng mình nào? Cậu đâu có định đi cùng tôi, đúng không?”

“Dĩ nhiên là có chứ! Cậu sẽ cần một người bạn đồng hành cho cuộc phiêu lưu của cậu. Cậu không muốn ở một mình trong Khu Rừng đâu. Nó ghê rợn lắm!”

Trên thực tế, đó chính xác là điều tôi mong muốn. “Cậu thật tốt bụng, nhưng...”

Tôi im bặt giữa chừng và nhìn chằm chằm xuống chân mình. Lối mòn của tôi đã biến mất. Goldie đang đứng ngay cạnh tôi. Không có xung động nào xua nó ra ngoài. Tôi giậm chân thình thịch, cố gắng gọi con đường xuất hiện trở lại. Vô hiệu. Tôi quay lại và bước đi cho đến khi nó tái xuất dưới chân, nhưng lại dẫn về nhà thay vì hướng tôi muốn đi.

“Có chuyện gì thế?” Goldie hỏi. “Cậu quên mất thứ gì sao?”

“Không,” tôi đáp. Tôi chưa bao giờ đi vào Khu Rừng mà không có lối mòn của mình, kể từ ngày gặp sự cố với con gấu. Nhưng tôi còn có sự lựa chọn nào khác? Cái giếng ở một phía, còn Ngoại tôi lại ở hướng ngược lại, một mình, ốm đau, đang chết dần chết mòn. Tôi nghe thấy những lời lẽ vang vọng trong mình.

Đừng sợ hãi.

Tôi không sợ. Tôi sẽ không sợ hãi. Tôi hít vào một hơi và bước ra khỏi lối mòn.