Chương 8 Khao khát của con tim
Tôi rảo bước thật nhanh cùng với Goldie đang nhảy nhót một cách ồn ào phía đằng sau. Không có lối mòn của tôi, tôi cảm thấy thật bất an và dễ tổn thương. Trái tim tôi đập dồn nhanh như tim một con thỏ. Tôi cảm thấy mình cũng sợ hãi không khác gì loài thỏ, nhảy dựng lên trước mọi âm thanh và tiếng động trong Khu Rừng.
Sự hiện diện của Goldie giống như một bầy muỗi. Tất cả những lời nó nói, tất cả những cử chỉ nó phát ra đều như một vết đốt ngứa ngáy, và những búp tóc xoăn của nó khiến tôi chóng mặt. Chúng cứ nảy tưng tưng còn hơn cả châu chấu. Tôi muốn vớ lấy một cái rìu và cắt trụi chúng. Hoặc là cả cái đầu nó. Như vậy hay hơn. Nhưng tôi cược là ngay cả sau khi bị chặt đầu, nó cũng sẽ không ngừng ba hoa.
“Mẹ đặt tên tớ là Goldie để tớ có thể tìm được nhiều vàng, tất nhiên, và nó thật sự hiệu nghiệm suốt một quãng thời gian. Như thể tớ có thể ngửi được vàng giữa những hòn đá, và bố mẹ rất tự hào về tớ. Giờ thì chẳng còn vàng ở Ngọn Núi nữa, nhưng tớ vẫn có thể ngửi thấy những thứ khác liên quan đến vàng, ví dụ như những bông hoa vàng và mật ong, vì vậy tớ không hoàn toàn vô dụng như nhiều người vẫn nghĩ.” Con bé thở dài. Tôi cho rằng nó đang nghĩ tới thằng bé mà nó muốn ếm bùa yêu.
Ánh sáng ban ngày nhanh chóng tàn đi, bầu không khí mỗi lúc một trở nên giá buốt. Nếu vẫn còn lối mòn của mình, tôi có thể tiếp tục bước đi trong bóng tối, nhưng giờ khi không có nó, tôi có thể bị tấn công bởi gấu, sư tử núi và chó sói.
“Tốt hơn hết chúng ta hãy dừng chân nghỉ đêm thôi,” tôi nói. “Trời sập tối rồi.”
“Ồ, phải, dĩ nhiên,” Goldie nói, nhìn quanh quất. “Chúng ta sẽ ở đâu đây? Có nhà trọ nào gần đây không? Cậu có nghĩ rằng chúng mình sẽ được ăn tối không? Mình đói quá. Và mình sẽ không chê một cái giường mềm mại đâu!”
“Không hề có quán trọ và làng mạc nào trong bán kính hàng dặm quanh đây đâu, Goldie à. Chúng ta sẽ phải ngủ ngay tại Khu Rừng.”
“Ngủ trong Khu Rừng ư! Cậu không đùa đấy chứ!”
Tôi lắc đầu. “Cậu nên quay trở về làng đi. Cậu có thể nghỉ tại bất cứ ngôi nhà nào ở đó. Tôi chắc rằng không ai cảm thấy phiền đâu.”
Goldie giật giật những lọn tóc vẻ lo lắng và ngoái nhìn về phía con đường chúng tôi vừa đi qua. Tôi nửa mong muốn nó quay trở lại và đi thẳng về nhà, nhưng nó không làm thế.
“Ừm, tớ cho rằng mọi hành trình đều ẩn chứa rủi ro,” nó nói và bắt tay vào công việc, ư ử ngâm nga lúc dồn lá lại thành một cái ổ. Tôi thở dài và cũng tham gia nhặt lá khô và lá kim cho cái giường của chính tôi.
Đó là một đêm dài lê thê và khắc khoải. Goldie lách chách nói không ngừng nghỉ, kể cho tôi nghe về mẹ nó và đủ thứ chuyện hầm bà lằng trên đời, và khi nó cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, thì nó ngáy khò khò như một con gấu trong hang. Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, và khi tôi bắt đầu lơ mơ, một con chó sói tru lên.
Tới đây, nó nói. Nó đang gọi đàn của mình, nhưng chẳng nhận được câu trả lời.
***
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một cơn vui tươi quá khích.
“Tỉnh dậy mau, Red! Thật là một buổi sáng rực rỡ!”
Tôi mất vài giây mới định thần được mình đang ở đâu và với ai. Tôi đang trong Khu Rừng cùng Goldie, và tôi vừa có một đêm ngủ khủng khiếp nhất trong cả cuộc đời.
“Để tôi yên,” tôi càu nhàu, và kéo chiếc mũ lên trùm kín đầu.
“Nhưng mà trời đang nắng đẹp lắm ấy! Và tớ hái hoa cho cậu này. Đây, ngửi đi!”
Goldie nhét thứ gì đó vào dưới chiếc áo choàng của tôi, và mũi tôi lập tức bị dí vào một bó hoa và hương thơm có phần sặc sụa của nó. “Tránh ra chỗ khác... hắt XIIIIÌ!”
“Ối trời ạ, tớ xin lỗi. Để tớ giúp cậu.” Goldie cúi xuống đỡ tôi dậy. Tôi cố gắng luồn xuống dưới cánh tay nó, nhưng tóc tôi vướng luôn vào mấy chiếc khuy áo của nó.
“Áiiiiiii!”
“Ối! Tớ xin lỗi! Tớ gỡ được rồi.” Goldie giật mạnh tóc tôi.
“Gruuuu!”
“Yên nào!”
“Cậu để yên thì có!” Chúng tôi vật lộn và tôi gầm rống cho đến lúc tôi giằng thoát được, và chúng tôi đều ngã lộn cổ về phía sau đúng lúc một mũi tên cắm phập xuống mặt đất giữa hai đứa.
Lão Horst vẹt bụi cây bước ra, cung đã lắp sẵn tên. “Ha, tóm được mày rồi nhé, đồ con... gái?”
Goldie và tôi ngồi như hóa đá trên mặt đất.
“Con sói đâu rồi?” Hosrt khua khoắng khắp các thân cây và bụi rậm, hiển nhiên là làm kinh động tới các loài sinh vật trong bán kính một dặm.
“Làm gì có con sói nào ạ,” tôi đáp. “Chỉ có chúng cháu thôi.”
“Suỵtttt. Ta vừa nghe thấy nó rống lên xong mà.”
“Là Red đấy ạ,” Goldie đáp.
“Red là ai?”
“Bạn ấy.” Goldie chỉ về phía tôi.
“Đó là một đứa con gái đấy chứ. Có phải sói đâu.”
“Nhưng là một đứa con gái gầm rống ra trò.”
Lão Horst hừ một tiếng thất vọng. “Hừm, thế bọn bay làm gì mãi tuốt tận đây, rống lên như một con sói vậy?”
“Chúng cháu đang trong một hành trình tìm kiếm!” Goldie đáp.
“Tìm kiếm ư?” Horst hỏi. “Thể loại tìm kiếm gì thế?”
“Để cứu bà ngoại của Red ạ!”
“Mụ phù thủy ư? Bà ta bị làm sao?”
“Bà đang rất yếu, nên bọn cháu phải đi kiếm...”
“Nguyên liệu,” tôi ngắt lời Goldie. “Chúng cháu đang thu thập đủ nguyên liệu. Để bào chế thuốc.” Tôi lườm Goldie một cái sắc lẻm. Tôi không nghĩ đó là một điều khôn ngoan khi đi rêu rao về mục đích thật sự của cuộc tìm kiếm của chúng tôi.
Lão Horst gật đầu, một cái nhìn thương hại hiện lên trong mắt lão. “Cái chết là một điều kinh khủng. Kinh khủng.”
“Chỉ là một cơn cảm lạnh thôi mà,” tôi nói.
“Ồ, một cơn cảm lạnh có thể giết chết một người lớn tuổi,” lão nói một cách lỗ mãng. “Và ngay cả nếu như họ có khỏi bệnh, thì cuối cùng họ vẫn sẽ chết, đúng không?”
Tôi lưỡng lự, cảm nhận được sắc thái cay độc trong lời lẽ của lão.
“Xin lỗi nhé,” Horst nói. “Ta thô lỗ quá, phải không nào? Đừng để bụng già Horst này. Để ta bảo cháu một điều. Cháu giúp ta, ta cũng sẽ giúp cháu.”
“Bằng cách nào ạ?” Tôi hỏi.
“Già Horst biết vài mánh khóe sống lâu. Ta đã sống sót qua nhiều thứ còn ghê gớm hơn cả những cơn cảm lạnh.” Lão khạc ra một tiếng cười khò khè. Lão không chính xác là một hình ảnh tiêu biểu cho sức khỏe, nhưng tôi ngờ rằng lão hiểu biết không kém gì Ngoại về những thần lùn hoặc cách thức để trường thọ, bất chấp tuổi tác của lão, nhưng tôi nghĩ sẽ là bất lịch sự khi nói ra điều đó.
“Ông muốn điều gì từ cháu?”
“Cháu có nhìn thấy một con sói lởn vởn trong vùng? Một con vật đen sì, to tướng?”
“Thỉnh thoảng ạ,” tôi đáp.
“Ta đã lần theo dấu nó nhiều tháng nay, nhưng nó cứ ẩn hiện như một bóng ma, bà ngoại cháu điều trị chứng cảm lạnh. Horst hiểu biết nhiều điều lắm đó, được không?”
Lão Horst tập tễnh bước tới và nhổ mũi tên lên khỏi mặt đất. Khi lão cúi xuống, tôi nhìn thấy một chiếc túi đang lủng lẳng trên cổ lão. Nó là một chiếc bao da có kích thước bằng bàn tay tôi. Tôi tự hỏi có gì trong đó. Vàng? Đá quý? Răng nanh?
Horse đứng thẳng người lên, xương cốt kêu răng rắc ở hàng tá vị trí khác nhau. “Nếu cháu thấy con sói, hãy...”
Thứ gì đó kêu sột soạt trong bụi cây. Horst giương cung. Một con chuột nhảy vọt ra và phóng đi. Horst bắn tên và lại trượt. Lão cằn nhằn rồi lại khập khiễng lết đi thu mũi tên về lần nữa.
Tội nghiệp Horst. Lão chẳng còn sống được bao lâu nữa.
“Chúng cháu phải đi thôi,” tôi nói. “Còn rất nhiều nguyên liệu cần thu thập.”
“Đừng quên nhé,” Horst dặn với theo. “Nếu cháu nhìn thấy con sói, hãy gọi Horst!”
Tôi gật đầu. “Đi thôi, Goldie.” Tôi lôi xềnh xệch con bé đi khỏi Horst, nóng lòng lên đường.
“Tạm biệt, ông Thợ Săn!” Goldie vẫy tay chào Horst. Khi chúng tôi đã đi được một quãng, tôi ngoái nhìn qua vai. Lão Horst đang quan sát chúng tôi qua những hàng cây.
***
Chúng tôi đi dọc theo bờ sông gần suốt cả buổi sáng. Con sông kéo dài thẳng tắp tới ngút tầm mắt, và tôi bắt đầu nghi ngờ phương hướng của tay thần lùn. Y đã lừa dối tôi ở đâu đó chăng? Chơi khăm tôi? Chúng tôi đã đi bộ tới ba dặm, có lẽ là bốn rồi. Địa hình ngày càng trở nên gập ghềnh, và cây cối mọc mỗi lúc một dày đặc hơn hai bên bờ sông, khiến việc đi lại trở nên khó khăn dù là với tốc độ nào đi chăng nữa. Đôi chân tôi bắt đầu đau nhừ, và năng lượng cạn sạch một cách nhanh chóng.
“Tớ đói hoa mắt rồi,” Goldie nói gần như đúng cái khoảnh khắc mà tôi nghĩ tới điều đó. Với sự hiện diện bất ngờ của lão Horst, tôi đã quên béng mất bữa sáng. “Tớ ước gì mình đã nghĩ tới việc mang theo thức ăn cho chuyến đi này. Nó luôn luôn là một ý kiến sáng suốt.”
“Khu Rừng đầy thức ăn ấy mà,” tôi trấn an. “Chúng ta có thể kiếm được một ít quả mọng.” Tôi lục tìm trên các thân cây và lùm bụi cho đến khi kiếm được một bụi mâm xôi dại. Tôi và Goldie xơi kỳ nhẵn cả bụi cây cho đến khi tay hai đứa nhoe nhoét nước trái cây.
“Giờ thì tớ khát khô cổ,” Goldie nói.
“Khu Rừng cũng có cả nước nữa.” Chúng tôi đi xuống bờ sông và uống từng ngụm nước mát lạnh từ bàn tay.
“Nghỉ ngơi một chút đi,” tôi gợi ý. Tôi tháo dây giày, lôi đôi bít tất ra và nhúng chân xuống nước. Tôi thở hổn hển trước cảm giác tê buốt đột ngột của làn nước, nhưng nó thật dễ chịu với đôi bàn chân đau đớn của tôi. Tôi lội ra xa thêm chút nữa, xắn váy lên cao hơn. Dòng nước kéo đôi chân tôi, nhưng trên bề mặt vẫn phẳng lặng như một tấm gương nên tôi có thể nhìn thấy bóng phản chiếu của chính mình đang trừng trừng nhìn lại. Mái tóc tôi là một mớ rối nùi, còn gương mặt lấm lem bụi đất. Tôi nom thật hoang dại, như một thứ sinh vật sống trên cây. Tôi còn nhìn thấy cả một gương mặt khác nữa, hoàn toàn khác xa so với mặt chính tôi. Tôi xoay người lại để xem liệu có ai đang đứng bên cạnh mình, nhưng chẳng ai ở đó ngoại trừ Goldie.
“Gì thế?” con bé hỏi, nhận thấy thái độ cảnh giác của tôi.
Tôi lại quay lại nhìn. Gương mặt vẫn đang ở đó. Đấy là mặt của một người phụ nữ, xinh đẹp một cách siêu thực, với đôi mắt màu xanh lơ nhạt và mái tóc nhẹ mượt như tơ. Làn da cô ta trắng như bóng ma, và tai thì nhọn.
Đây không phải là hình ảnh phản chiếu, mà là một ả yêu tinh nước.
Tôi bổ ngửa ra phía sau, làm nước văng tung tóe. Tôi lồm cồm leo lên bờ.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Goldie hỏi.
“Có một ả yêu tinh,” tôi cảnh báo.
“Yêu tinh ư!” Goldie thốt lên. “Ở đâu?” Nó nghiêng người xuống nước, nhưng tôi kéo nó lại.
“Đừng lại gần nó!”
Ả yêu tinh nổi lên trên mặt nước như một bóng ma thoát ra từ nấm mồ của nó. Ả trôi về phía trước, những cái vây sáng lấp lánh xoáy quanh ả như một tà váy bằng lụa.
“Hãy tới đây,” ả yêu tinh nói. “Ta sẽ chỉ cho mi thấy điều trái tim mi hằng khao khát.” Giọng nói của ả thật truyền cảm, một thứ chất lỏng sẫm màu, ngọt ngào như đường mật lan tỏa trên lưỡi tôi.
Ngoại đã từng kể cho tôi về bầy yêu tinh nước. Chúng được biết đến vì hay dụ dỗ con người bằng những lời hứa hão huyền và lời lẽ mê hoặc, nhưng đúng giây phút bạn chạm vào chúng, chúng sẽ lôi tuột bạn xuống dưới mặt nước, đánh chén những mộng ước và hút cạn linh hồn bạn.
Ả yêu tinh chìa ra một bàn tay mảnh khảnh có màng giữa những ngón tay. Ả nom thật mong manh và vô hại. Vẻ đẹp của ả thật say đắm.
“Mi mong ước điều gì?” Ả hỏi. “Ta có thể thực hiện tất cả khát khao của mi và còn hơn thế nữa.” Ả vươn bàn tay về phía tôi. Tôi bước tới gần hơn. Tất cả những điều tôi ao ước ư. Liệu ả ta có thể cứu được Ngoại tôi? Những ngón tay của chúng tôi gần như chạm vào nhau. Ả yêu tinh mỉm cười, phô ra hai hàm răng phủ rêu.
Tôi rút tay về. Không. Ả không thể cứu được cả Ngoại lẫn tôi. Tôi biết lắm chứ.
Nhưng Goldie thì không. Con bé giờ đang đứng trên bờ sông với một ả yêu tinh khác.
Ả yêu tinh đang nói gì đó với Goldie và nó chìa một bàn tay ra.
“Goldie, không!” Tôi chộp lấy những búp tóc xoắn tít của nó và kéo nó lại mạnh đến mức cả hai đứa tôi đều ngã chổng kềnh xuống bờ sông đầy bùn. Thêm nhiều yêu tinh nữa nổi lên từ dưới nước, vươn về phía chúng tôi bằng những bàn tay kéo màng.
“Hãy nắm lấy tay ta!”
“Chớ nên sợ sệt!”
“Chúng ta sẽ cho mi mọi thứ mi ao ước!”
“Cút đi!” Tôi gào lên, lôi xềnh xệch Goldie ra xa khỏi dòng sông về phía rừng cây.
“Ái đau!” con bé kêu om. “Cậu đang làm gì thế? Cô ta đang bảo tớ là cô ta sẽ cho tớ mọi thứ tớ muốn cơ mà!”
“Nói dối đấy.”
“Nhưng...”
“Đừng bao giờ đến gần lũ yêu tinh,” tôi gắt. “Chỉ cần cậu chạm vào chúng, là chúng lôi tuốt cậu ra giữa sông.”
“Làm sao cậu biết?” Goldie hỏi.
“Ngoại tôi kể thế.”
“Làm sao Ngoại cậu biết được? Bởi vì Ngoại là Phù Thủy Rừng Xanh đúng không?”
Tôi lờ béng câu hỏi của nó. “Đi tiếp thôi. Chúng mình đang lãng phí ánh sáng ban ngày đấy.”
Nhưng Goldie dai như đỉa đói. Nó giống một con gà mái mổ lia lịa. “Tớ cược là Ngoại cậu biết rất nhiều về phép thuật, phải vậy không?”
“Đủ dùng,” tôi đáp.
“Và tớ cược là Ngoại đã truyền dạy cho cậu, đúng chứ? Cậu có biết nhiều câu thần chú, cách pha chế độc dược và các thứ khác không?”
“Không,” tôi đáp, và tiếp tục rảo bước nhanh hơn. “Tôi không làm phép thuật.”
“Tại sao lại không? Nếu tớ biết phép thuật, lúc nào tớ cũng sẽ dùng nó!”
“Đến lúc gây ra một đống sự cố thì cậu không nghĩ thế nổi nữa đâu. Phép thuật có thể gây ra đủ loại vấn đề.”
“Cậu đã nói câu đó với tớ rồi. Cho tớ ví dụ xem nào. Không phải điều gì đó cậu phịa ra đâu nhé. Điều đã thật sự xảy ra ấy.”
Tôi thở dài và day day thái dương. “Đã có lần tôi suýt giết chết bà,” tôi nói. “Rất lâu về trước, tôi thực hành một câu thần chú và đã khiến một cành cây gãy đè lên người bà, khiến Ngoại chút nữa thôi là mất mạng.”
“Ồ,” Goldie nói, và tôi đã tưởng đó là kết thúc của câu chuyện, nhưng rồi nó lại tuyên bố, “Có lẽ cậu cần luyện tập thêm. Mẹ kể rằng tớ từng bị ngã rất nhiều lần lúc tập đi. Tớ bị xây xước và bầm tím, thậm chí còn bị bay mất hai cái răng cửa vì vấp phải một cái xô và vập mồm vào lò sưởi.”
“Việc đó thì có liên quan gì đến mọi chuyện?”
“Tớ vẫn bước đi, dù lắm lúc có bị thương đi chăng nữa. Tớ luôn cố gắng cho đến khi trở nên vững vàng và không còn bị thương nữa.”
“Nhưng việc đó khác hẳn,” tôi nói. “Bước đi là điều dễ dàng nhất trên thế giới.”
“Giờ thì dễ rồi, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Nhiều khi chúng ta cần mắc sai lầm. Đôi khi chúng ta phải vấp ngã trước khi học được cách đứng dậy.”
Con bé nói ra tất cả những điều trên với một vẻ biết tuốt đến nỗi cái hiệu ứng nó gây ra khiến tôi tức điên. “Nếu cậu suýt giết chết một người bằng việc bước đi, cậu vẫn đứng dậy tiếp sao?”
Goldie khoanh hai tay lại trước ngực và ném cho tôi một cái nhìn thất vọng, như thể nó là mẹ tôi. “Nếu phép thuật nguy hiểm đến thế, thì giờ cậu còn cố đi tìm phép thuật cứu Ngoại làm gì nữa?”
“Việc đó khác.”
“Khác thế nào?”
“Đó không phải là phép thuật của tôi. Tôi đang tìm kiếm phép thuật của ai đó khác có thể khiến cho Ngoại mạnh khỏe trở lại.”
“Vậy thì đâu phải phép thuật nào cũng xấu?”
“Tất nhiên là thế, nhưng điều đó không...”
“Vậy thì tại sao cậu lại bảo tớ không nên đi tìm một liều ái-dược? Nó chẳng có gì khác so với những việc cậu đang làm cả. Cậu chỉ đang sợ thôi, giống như tớ.”
“Tôi không sợ,” tôi nói, cảm thấy nỗi giận dữ bốc lên ngùn ngụt. Sức nóng bên trong tôi đang sôi lên sùng sục, chỉ chực trào ra. “Và tôi không muốn bàn thêm về vấn đề này nữa.” Tôi bước nhanh hơn một chút.
“Tớ chỉ đang cố giúp thôi mà,” Goldie nói, cố gắng chạy để bắt kịp.
“Cứ đi bộ đi. Cậu đã luyện tập nhiều rồi mà.” Tôi bước nhanh hơn nữa.
“Cậu thật thô lỗ!” Goldie hét.
“Còn cậu thật tọc mạch.”
“Cậu thật hách dịch.”
Tôi không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa. Tôi quay phắt lại và gầm lên vào mặt Goldie, “Đúng, tôi hách dịch đấy! Giờ thì đừng có lẵng nhẵng bám theo đít tôi nữa!”
Goldie nhăn mặt như thể nó vừa bị xúc phạm. “Tớ xin lỗi, cậu vừa nói gì cơ?”
“Tôi sẽ đi một mình kể từ đây. Cậu nên về nhà đi trước khi trời tối.”
“Nhưng... tớ có thể giúp cậu. Cậu không cần hỗ trợ sao? Tớ luôn luôn rất hữu ích, kể cả mẹ tớ cũng nói thế mà.”
Tôi nghiến răng trèo trẹo và nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Nếu tôi mở nó ra, đảm bảo hai luồng lửa sẽ phụt ra từ lòng bàn tay tôi. “Cách duy nhất để cậu giúp đỡ tôi là biến đi.”
Goldie sụt sịt. Thế rồi nước mắt tuôn rơi lã chã xuống hai má nó khi nó quay người bỏ chạy. Tôi có thể nghe thấy tiếng thổn thức của nó suốt một phút trước khi nhỏ dần rồi mất hút.