Chương 9 Chó sói trong khu rừng
Thế là thoát nợ!
Goldie đã đi, và cuối cùng tôi lại được ở một mình. Đúng theo cách mà tôi mong muốn. Cuối cùng tôi cũng có thể nghe thấy suy nghĩ của bản thân.
Một con dế nhảy qua bàn chân tôi, rúc lên ầm ĩ.
Ác! Ác! Ác!
“Ồ, tao còn biết làm gì khác để tống khứ cô ta nữa?” Tôi đáp lại. “Cô ta khiến tao phát điên!”
Ác! Ác! Ác!
“Thôi nào, đi chỗ khác mau. Giờ đến lượt mày đang khiến tao phát điên đấy!” Con dế nhảy đi, vẫn không ngừng rúc lên lời buộc tội của nó.
Tại sao tôi lại phải cảm thấy tội lỗi vì đã xua đuổi Goldie? Ngay từ đầu tôi đã không chào đón nó, và nó cứ làm chậm hành trình của tôi. Trời thì đã về chiều.
Tôi rảo cẳng chạy một quãng để bù lại chặng đường bị chậm, tận hưởng những làn gió mát và âm thanh chíp chiu của chim chóc và lũ sóc.
Thô lỗ! Một con sóc ré lên mắng con sóc khác vừa kéo đuôi nó.
Hách dịch! Một con chim trống rít lên với chim mái khi con này cứ o ép nó.
“Ôi, trật tự nào!” Tôi quát lên.
Mặt trời lặn dần khi tôi tiếp tục bước đi, phủ bóng tối lên dòng sông và khu rừng. Tôi bắt đầu rùng mình ngay tức khắc. Đó là lúc tôi nhận ra mình không mang theo chiếc áo choàng. Tôi hẳn đã vứt lại nó ở nơi cắm trại. Sẽ là không khôn ngoan nếu quay lại lấy nó.
Trời mỗi lúc một tối tăm và lạnh lẽo. Nhớ đến Goldie lại khiến tôi rùng mình thêm lần nữa. Tôi hy vọng nó đã về đến nhà bình an, nhưng nếu không thì sao? Nhỡ đâu nó gặp phải một con chó sói, gấu hay sư tử núi?
Vầng trăng lơ lửng nhô lên, soi rọi dòng sông nay đã chuyển màu đen sẫm như hắc ín và những thân cây tối tăm vặn vẹo trong cơn gió. Tôi quấn thật chặt đôi cánh tay quanh cơ thể. Đêm nay dường như lạnh hơn đêm hôm qua. Tôi cần sưởi ấm. Tôi cần một ngọn lửa.
Tôi nhặt ít củi vụn, lá khô và cành thông, chất chúng thành một đống rồi đập hai hòn đá vào nhau cố nhen một đốm lửa nhưng vô hiệu. Sau khi hì hục đánh lửa mãi không xong, tôi tuyệt vọng quăng chúng ra xa. Vài con chuột kêu rúc rích và chạy mất. Chúng tưởng những hòn đá là mấy con cú sà xuống để ăn thịt chúng. Tôi cũng có thể xơi lũ chuột. Tôi đã đói meo rồi.
Và lạnh cóng nữa. Nếu không thể nhóm lửa, tôi sẽ chết rét. Chắc chắn tôi sẽ không tài nào ngủ nổi.
Câu nói của Goldie chọc tôi tức điên lên.
Cậu chỉ đang sợ thôi.
Xuỳyy! Tôi chưa bao giờ biết sợ. Đánh lửa là thứ phép thuật mà tôi giỏi xuất sắc. Tôi dồn tất cả năng lượng vào đống cành lá khô và búng tanh tách các ngón tay. Tôi cảm thấy phép thuật sôi xèo xèo bên trong mình. Một luồng gió nhẹ sạt qua đống củi nhỏ của tôi, nhưng không có ngọn lửa nào nổi lên. Thậm chí còn chẳng có lấy một đốm lửa. Dĩ nhiên rồi. Lần đầu tiên tôi thực sự muốn nhóm một đống lửa, chỉ có một cơn gió thổi tới. Thế mà chưa đầy một tiếng trước, tôi đã cảm thấy mình có thể phun lửa ra đằng mũi.
Tôi thử thêm một lần nữa. Tôi búng những ngón tay và khoát cánh tay để gọi phép thuật tới. Lần này một cơn gió mạnh hơn ào đến. Nó lùa qua những thân cây và thổi tung tóe đống củi của tôi. Ngay cả những đám mây cũng vần vũ trên đầu, che khuất mặt trăng. Có phải chính tôi đã gây ra điều đó?
Tôi đành từ bỏ vụ đốt lửa. Với kiểu cơ may này, tôi có thể sẽ tự biến mình thành một ngọn đuốc sống, hoặc thổi bay bản thân trong một ngọn cuồng phong. Như thế sẽ chẳng giúp gì được cho bà.
Tôi đành vun lại đám lá và củi khô và cuộn mình bên trong. Tôi ghì chặt đầu gối vào ngực. Gió rít ù ù qua những tán cây. Những đám mây trở nên đen sẫm, và một giọt mưa rơi trúng vào mũi tôi, thêm giọt nữa, rồi giọt nữa, cho đến khi bầu trời như nứt toác ra và trút cạn toàn bộ lượng nước chứa bên trong. Trong nháy mắt, tôi ướt sũng từ đầu đến chân. Tôi lồm cồm bò trên tứ chi đến đến dưới một gốc thông và ngồi co ro đầu gối cuộn sát vào ngực. Cơn mưa quất ràn rạt, gió hú lên từng hồi và những tiếng sấm rền vang trời đất.
Tôi run như cầy sấy. Lạnh quá. Tôi mong rằng Goldie đã về nhà an toàn. Tôi ước gì mình đã không nặng lời với nó. Tôi ước gì mình đang không phải ở một mình.
Tôi đang không ở một mình.
Thứ gì đó đang tiến tới rất gần. Tôi không thể nhìn, nhưng có thể cảm thấy nó, sự hiện diện mạnh mẽ của một con thú hoang. Tôi ngồi xuống và căng mắt ra nhìn về phía hàng cây đen thẫm.
Tôi nhìn thấy đôi mắt nó trước tiên, một ánh sáng xanh le lói nổi bật lên trên cái hình bóng đen thùi lùi. Con sói di chuyển chầm chậm và lặng lẽ qua những thân cây, mắt dán vào tôi. Giống như thể nó đã đi theo tôi suốt bấy lâu, theo dõi cho đến lúc tôi trở nên bạc nhược và bất lực để có thể tấn công tôi. Hừm, tôi có thể bị lạc đường, lạnh cóng và đói khát, nhưng tôi không hề bạc nhược hay bất lực. Tôi tóm lấy một cây gậy và đứng dậy.
“Này!” Tôi thét lên.
Con sói ngừng lại giữa chừng. Một ánh chớp lóe lên, và tôi nhìn thấy nó đang ngậm thứ gì đó giữa hai hàm răng - có lẽ là một con thỏ hoặc chồn. Rõ ràng nó đã bắt được bữa tối, nhưng điều đó không ngăn được nó với những con lợn của bà. Có thể nó đang đuổi theo món ăn thứ hai.
Tôi giơ cây gậy lên. “Nhìn đây! Cút đi, đồ quái vật!” Nó tiến thêm một bước nữa về phía tôi. Tôi ném cây gậy.
Con sói nhả cái vật nó đang ngậm trong mồm ra và phóng đi mất.
Tôi cúi xuống để quan sát nó. Nó không phải là một con thỏ, hoặc bất cứ một con thú nào khác.
Đó là chiếc áo choàng đỏ của tôi.
Tôi nhặt nó lên và quàng nó quanh vai, đội chiếc mũ trùm qua đầu. Ngay lập tức, hơi ấm bao bọc tôi từ đầu đến chân. Ôi, chiếc áo choàng kỳ diệu!
Con sói đã cứu mạng tôi. Vậy mà tôi lại tỏ ra tàn nhẫn biết bao. Tôi đã gọi nó là con quái vật.
Ai mới là con quái vật ở đây?
Xa xa, con chó sói phát ra một tiếng hú cao vút, cô đơn.
Tới đây! Nó gọi. Tiếng hú khiến nó có vẻ cô độc và sợ hãi biết chừng nào, giống một đứa trẻ bị lạc giữa Khu Rừng.
Tôi rùng mình. Tôi không còn bị rét nữa, nhưng những tiếng kêu than ai oán lùa qua tôi như một cơn gió lạnh.
Tới đây!
Con sói tru lên một hồi lâu. Không có tiếng sói tru nào đáp lại, nhưng tôi lắng nghe cho đến tận lúc ngủ thiếp đi.
***
Tôi tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau, người cứng đơ và bụng đói meo, miệng thì khô khốc, nhưng ít nhất tôi cũng được ấm áp suốt đêm dài. Tôi ngồi dậy và chiếc áo choàng đỏ trượt khỏi người, gợi lại những ký ức đêm qua. Tôi nhìn quanh, tìm kiếm con chó sói. Dù rất băn khoăn không rõ lý do tại sao nó lại giúp tôi, tôi vẫn cảm thấy ngập tràn biết ơn. Nếu không có chiếc áo choàng, đó hẳn sẽ là một đêm lạnh lẽo và kinh khủng.
Tôi bước xuống bờ sông và kiểm tra lũ yêu tinh nước. Không thấy bóng dáng ả nào, tôi mới quỳ xuống và uống cho đến khi đầy một bụng nước, nhưng vẫn thấy đói cồn cào. Một con chim cổ đỏ nhảy về phía bờ sông và lôi một con giun khỏi mặt đất. Một con hươu cái và đàn con của nó đang phởn phơ gặm cỏ. Tất thảy đều đang ăn sáng ngoại trừ tôi. Tôi nhồi đầy túi những trái dâu dại vừa tìm thấy và vừa đi vừa chén. Không còn thời gian mà lãng phí nữa.
Con sông dường như chảy theo một đường thẳng đến vô định, nhưng đó là một buổi sáng đẹp trời. Tôi nghiêng nghiêng đầu trong ánh nắng vàng như mật. Xa xa, ngọn đồi nổi lên giống một ụ rau trộn màu xanh, và dãy núi đá dọc dòng sông nom như một khoanh bánh mì nâu vừa bẻ. Ôi, tôi đói quá đi mất!
Thứ gì đó đang lội nước bì bõm ngay sau lưng tôi, và tôi nhảy phắt về phía sau, tóm chặt lấy một thân cây, nhưng không phải một ả yêu tinh. Đó là con sói, chân ngập sâu trong nước. Tôi mới hơi hơi hoàn hồn. Nó nhúng đầu xuống mặt nước, và khi ngẩng lên, nó ngậm một con cá to tướng trong miệng. Nó thảy con cá lên bờ, rồi lại cắm đầu xuống nước và bắt được một con cá khác chỉ trong vòng vài giây.
Con sói cắp cả hai con cá trong mõm rồi nhẹ nhàng bước tới chỗ tôi. Tôi hơi lùi lại. Con sói bước chậm dần. Nó thả một con cá xuống đất chỉ cách chân tôi một quãng và cúi đầu, mời tôi nhận lấy nó.
“Cho tao sao?” Tôi hỏi.
Nó sủa.
Ăn, nó nói, và dùng mõm ủi con cá về phía tôi.
Đôi mắt nó thật trong sáng và chân thành. Một lần nữa, tôi cảm nhận được một trí thông minh lớn lao ẩn đằng sau những lời lẽ của nó, và phép thuật của tôi vẫn chưa đủ để thấu hiểu nó hoàn toàn.
Tôi lờ mờ nhớ lại bùa phép dụ thú mà Ngoại từng dạy tôi khi tôi còn nhỏ, năm hoặc sáu tuổi gì đó, trước khi tại nạn xảy ra. Ngoại đã nhận ra tôi rất yêu thương các loài muông thú trong Khu Rừng, có một khả năng tự nhiên trong việc thấu hiểu chúng, và rằng tôi là một cô bé hoang dã như thế nào.
Bùa Dụ ThúTiếng hát hay tiếng hú, lông hay da
Người và muông thú cùng hòa nhịp chung
Bầu trời, mặt đất, dòng sông
Sánh vai ta bước tận cùng thế gian.
“Bất cứ ai cũng có một loại thú đặc biệt mà mình gắn bó hơn cả,” Ngoại nói. “Khi con tìm được đúng con thú ấy, con sẽ cảm thấy nó, và bùa phép này sẽ nối kết với con theo một cách thức mạnh mẽ hơn hẳn. Con sẽ có khả năng nghe thấu suy nghĩ của chúng- thậm chí cảm nhận được sức mạnh và cảm xúc trong chúng. Ta luôn khoái chim chóc, nhưng ta không chắc chắn rằng đó là loài vật của con...”
Không, dĩ nhiên là không rồi. Red sẽ bị thu hút bởi thứ gì đó hoang dã, dữ dội hơn nhiều.
Tôi cảm thấy một sự thôi thúc bên trong, giục tôi tiến đến gần hơn và chạm tay vào con sói, nhưng tôi giẫm phải một cành cây kêu lắc rắc, và con sói lại lao vút đi. Ừm, dù thế nào thì tôi cũng sẽ tận hưởng món quà. Để tri ân con sói, tôi ăn sống nó. Con cá mới ngon lành làm sao.
Cơn đói đã được xoa dịu, tôi tiếp tục hành trình của mình với một sức sống mới. Tôi lia những hòn đá trên mặt nước, khiến lũ cá nhảy lên. Đàn chim hót líu lo, và tôi huýt sáo cùng với chúng. Một con chim gõ kiến đang gõ lốc cốc từ xa, hòa nhịp theo bài ca của chúng tôi.
Một con ong đậu lên vai tôi, và một con ong khác vo ve bên tai tôi. Tôi dấn thêm vài bước, và thình lình lũ ong xuất hiện ở khắp nơi nơi. Tôi có thể đánh đổi bất cứ điều gì để có chút mật ong vào lúc này.
Tôi đi theo âm thanh vo vo xuống một triền dốc thoai thoải, và rồi lại leo lên một sườn đồi lổn nhổn đá có rất nhiều hang động và khe nứt nhỏ - địa hình hoàn hảo cho một tổ ong. Bầy ong quần thảo quanh một cái khe hẹp. Tôi chầm chậm tiếp cận chúng cho đến lúc nhìn thấy miệng tổ ong. Chiếc áo choàng của tôi giờ đã bám đầy những ong, và vị mật ong thật sự có thể nếm thấy được.
Nhưng rồi một tiếng rống trầm sâu vang lên từ một trong những cái hang.
Tôi cứng người.
Tiếng rống cất lên một lần nữa. Một con gấu nâu to lớn, có kích thước gấp năm lần tôi xuất hiện ở cửa hang. Nó đang cảnh cáo tôi rời đi. Tôi đã xâm nhập vào lãnh thổ của nó, và nó cảm thấy bị đe dọa. Loài gấu nguy hiểm hơn cả khi chúng cảm thấy bị đe dọa. Tôi lùi lại khỏi tổ ong, thật chậm rãi để không đánh động bầy ong. Ngay khi đi đủ xa, tôi quay mình bỏ chạy.
Và lập tức mặt đối mặt với một con gấu khác. Con này nhỏ hơn.
Con gấu lớn nhảy bổ về phía tôi. Nó đứng thẳng trên hai chân sau và gầm lên, khua khoắng đôi bàn chân móng vuốt trong không khí.
Đó là con ta! Mi cút đi!
Nỗi kinh hoàng trước tình huống hiểm nghèo dần hiện hình trong tôi. Tôi đang đứng giữa một con gấu mẹ và con của nó.