← Quay lại trang sách

Chương 10 Những điều ước của Goldie

Đúng là một câu thần chú vô dụng! Ai có thể đối diện với mối nguy như thế mà không sợ hãi cho được? Cả cơ thể tôi tràn ngập một nỗi kinh hoàng. Nó thấm qua lỗ chân lông của tôi, và con gấu dường như có thể ngửi thấy nó như món thịt xông khói cuộn sườn lợn nướng.

Câu Thần chú bảo vệ

Chớ chùn chân trước gian nguy

Một đĩa can đảm, một ly tươi cười.

Nó gầm rống, phô ra những chiếc răng nanh dài sọc có kích thước ngang ngửa ngón tay tôi.

Của ta, nó nói.

“Tao đi ngay đây,” tôi nói. “Mày không cần giận dữ thế đâu.”

Nhưng con gấu hiển nhiên quá giận dữ để lắng nghe. Tôi có thể giao tiếp với muông thú thật, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng sẽ không xé nát cuống họng tôi.

Con gấu nhào tới, vả bàn tay vào người tôi. Tôi giơ tay lên đỡ khi móng vuốt nó cào xuống chiếc áo choàng, đẩy tôi ngã xuống dưới đất. Một cái vuốt sượt qua gò má tôi. Chẳng mấy chốc cái tên và vận mệnh tôi sẽ được an bài thôi. Đỏ như máu vậy.

Tôi nhắm nghiền mắt.

Thế là hết.

“Đây này, gấu!” Một giọng nói cất lên. Không phải của tôi. Con gấu gầm gừ và quay lại. Tôi hé mắt ra nhìn. Đằng sau con gấu không phải ai khác mà chính là Goldie. Nó đang đứng ngay giữa bầy ong, đôi bàn tay đang cầm một tảng tổ ong đang ứa mật.

“Này, gấu, đến đây mà lấy mật này!” con bé dụ dỗ nghe như thể đang nói chuyện với một chú cún con.

Con gấu lại gầm gừ, nhưng nó hạ xuống và chạy bốn chân về phía Goldie. Con bé lùi lại, vung vẩy tảng tổ ong, rồi ném nó vào trong hang gấu. Con gấu chạy nước kiệu vào trong hang vẻ đói khát.

Goldie chạy ào về phía tôi.

“Làm sao cậu...”

“Không còn thời gian đâu! Nhanh lên, trước khi con gấu quay trở lại!” Nó kéo tôi đứng dậy, và chúng tôi cùng nhau tháo chạy, phen này thì khỏi một con gấu thật, và tôi cảm thấy một sự cắn rứt nhè nhẹ vì trót lừa Goldie rằng có một con gấu đang đuổi theo nó trong Khu Rừng lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ. Gấu thật quả có hơi đáng sợ hơn so với gấu tưởng tượng. Chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy thục mạng cho đến khi cả hai đứa đều hết hơi, rồi lăn quay ngồi xuống dựa vào một cái cây.

“Trời đất quỷ thần ơi!” Goldie thốt lên. “Tớ cứ tưởng cậu chắc chắn biến thành bữa sáng cho gấu rồi chứ!”

Goldie nom thật thảm hại. Những búp tóc xoăn tít của nó rối mù thành một mớ bẩn thỉu, cái váy của nó rách mướp và lấm lem đất cát, còn gương mặt thì chi chít những nốt sưng vù đỏ tía. Những vết sưng cũng dày đặc cả trên tay nó, bên dưới lớp mật dấp dính.

“Goldie,” tôi nói, “cậu bị ong đốt nhiều quá kìa.”

“Tớ ổn mà,” Goldie nói, nhưng căn cứ vào vẻ mặt nhăn nhó sưng phù của nó tôi có thể phán rằng nó không ổn chút nào. May mắn thay, tôi biết một phương thuốc chữa trị vết bỏng và ong đốt. Nó là một trong những liều thuốc đầu tiên Ngoại dạy cho tôi. Nó chỉ có duy nhất một nguyên liệu, và tôi luôn luôn mang thứ nguyên liệu ấy theo mình.

Thuốc mỡ xoa dịu

Nước miếng phù thủy

Tôi nhổ vào mặt Goldie mấy lần.

“Eo ơi, tởm quá! Cậu đang làm gì thế? Đây là cách cậu cảm ơn người đã cứu mạng cậu khỏi một cái chết nhỡn tiền à?”

“Xoa đều nó đi,” tôi nói. “Nó giúp giảm đau đấy.”

Goldie chùi mặt, nom rất ghê tởm, nhưng ngay sau đấy tôi có thể nói rằng nó thực sự hiệu nghiệm. Những cục u đã xẹp hẳn, và gương mặt nó giãn ra.

“Nhổ cả vào tay tớ với,” nó khẩn khoản.

“Nhưng cậu chưa xin xỏ,” tôi nói bằng giọng châm chọc.

“Red!” nó gắt lên.

Tôi nhổ năm lần vào mỗi bàn tay, mỗi miếng cho một ngón tay sưng tấy. Goldie chà xát hai bàn tay vào nhau và thở dài.

“Sao cậu tìm được tớ?” Tôi hỏi.

“Tớ có tìm được đâu,” Goldie đáp. “Tớ chỉ tìm thấy cái tổ ong thôi. Cái này cũng là của cậu à?”

“Không,” tôi đáp.

“Tớ cũng nghĩ vậy. Tớ vẫn không thể lấy được mật giữa lũ ong đang kéo bầy, rồi con gấu đi tới, nên tớ phải nấp kỹ, và rồi cả cậu cũng tới, và tớ chỉ biết rằng con gấu sắp ăn thịt cậu, nên tớ nghĩ, tớ buộc phải lấy được mật thôi, vì gấu thích mật mà, tất nhiên! Do đó tớ nín thở và thu hết can đảm bước vào giữa bầy ong lấy mật, thế là cậu sống sót!”

“Goldie, cậu ngốc quá đi mất! Cậu có thể chết vì bị ong đốt nhiều như thế đó!” Nụ cười của Goldie héo đi. Tôi im bặt.

Red, mày thật là vô ơn và thô lỗ! Lẽ nào đó là cách để tri ân người đã cứu mạng mày? Chỉ trích họ? “Nhưng mà cảm ơn cậu,” tôi nói. “Cậu đã cực kỳ can đảm, và nếu như vừa rồi cậu không bị ong đốt gần chết, thì chắc chắn tớ đã ngoẻo rồi.”

Nó nhìn xuống dưới và đỏ mặt, nhưng rồi lại há hốc miệng. “Cậu đang chảy máu kìa!”

Tôi giơ bàn tay lên. Máu đang rỉ xuống những ngón tay tôi. Trên cánh tay tôi có một vết cắt dài khoảng ba inch. Tôi quên béng mất việc con gấu đã cào tôi. Tôi thậm chí còn chẳng cảm thấy đau đớn cho đến tận lúc này, nhưng cùng với nỗi phấn khích đang tàn dần, cảm giác nhức nhối bắt đầu gia tăng.

“Cậu có cần tớ nhổ lên đó không?” Goldie hỏi.

“Thôi cảm ơn,” tôi đáp. “Nó không công hiệu với vết rách đâu, chỉ vết bỏng và vết đốt thôi.” Tôi ấn chiếc khăn choàng lên vết thương để cầm máu.

“Ồ, ít nhất áo choàng của cậu cũng không bị phá hủy. Nó thật là hợp với cậu.”

Tôi kiểm tra chiếc áo choàng. Chẳng mảy may có một vết rách, cũng không hề có sợi chỉ nào xổ ra. Nó hoàn toàn lành lặn. Nhưng bằng cách nào? Rõ ràng tôi đã cảm thấy móng vuốt của con gấu rạch xuống vai mình. Chắc chắn chúng phải xé nát lớp vải chứ.

“Ừm, tớ cho rằng mình phải lên đường thôi,” Goldie nói, vặn vẹo những ngón tay.

“Đường nào thế?” Tôi hỏi.

“Tớ cũng không chắc nữa. Tớ vẫn đang hy vọng tóm được một thần lùn khác, để xem liệu ông ta có thể giúp tớ lấy được một liều ái-dược không? Nhưng tớ không rõ nên đi hướng nào...”

Ôi, phiền thật, tôi đã quên bẵng vụ ái-dược này. “Goldie, tớ thật sự nghĩ cậu nên quên cái ái- dược ấy đi. Lẽ nào cậu thật sự muốn buộc một người con trai phải yêu cậu? Kể cả nếu nó hiệu nghiệm, nó cũng không phải là sự thật. Tình yêu không còn là tình yêu nữa trừ phi người ta chọn yêu cậu, đúng không nào?”

Mắt Goldie mở lớn. Cằm nó run run. “Tớ không cần ái-dược cho một thằng con trai. Tớ cần nó cho mẹ tớ!”

“Mẹ cậu ư?”

Nó gật đầu. Đôi mắt nó ngân ngấn lệ. “Bởi vì giờ không còn chút vàng nào ở Ngọn Núi, nên sẽ chẳng còn điều gì đặc biệt ở tớ, và mẹ sẽ không yêu thương tớ nữa.” Nước mắt trào ra và chảy thành sông xuống hai bên má nó.

Tôi hết mở miệng ra rồi lại ngậm vào. Đây không phải là điều tôi vẫn trông đợi. Có lẽ mẹ tôi luôn nghĩ rằng tôi là một đứa kỳ quặc. Mẹ có thể không hiểu tôi sâu sắc bằng bà, nhưng tôi chưa từng nghi ngờ việc mẹ yêu mình. Tất cả các bà mẹ đều yêu thương con cái mình, phải không nào?

Goldie quay người và cắm đầu chạy vô định về phía rặng cây. Tôi có thể để nó đi. Tôi có thể tiếp tục cuộc hành trình của mình, như dự định ban đầu của tôi. Nhưng tôi không thể bỏ rơi nó. Và tôi cũng không thể thực sự trách móc Goldie vì đã muốn sử dụng phép thuật để đem lại người mà nó yêu thương được. Chẳng phải đó cũng chính là điều tôi mong muốn hay sao?

Tôi thở dài. “Goldie, đợi đã!”

Tôi bắt gặp nó đang nằm úp mặt xuống đất, khóc nức nở. Chẳng mấy chốc nó sẽ tạo ra một cái đầm lầy mất thôi.

“Tớ xin lỗi vì lúc trước đã xua đuổi cậu,” tôi nói.

Goldie nín khóc, nhưng nó không buồn đứng dậy.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, củng cố quyết tâm để nói ra điều muốn nói. “Cậu vẫn có thể đi cùng tớ. Nếu cậu muốn. Tất nhiên, cậu có thể không...”

Goldie ngẩng mặt lên khỏi nền đất. Bụi bặm hoen bẩn khắp toàn thân nó, còn đôi mắt nó đỏ ngầu và sưng húp, nhưng chứa chan hy vọng. “Cậu nói thật chứ?”

Tôi gật đầu, và nhận ra là mình thật sự muốn thế. Kể cả khi nó quá lắm điều và những búp tóc vàng xoăn tít nhảy nhót của nó khiến tôi chóng mặt, vị trí của Goldie vẫn dần dần lớn lên trong lòng tôi. Và sau đêm hôm qua, tôi hoàn toàn không muốn ở một mình. “Nhưng cậu phải cố mà bắt kịp,” tôi nói. “Không cà kê dê ngỗng nữa.”

“Đồng ý,” Goldie nói. Nó nhỏm dậy, phủi đất cát khỏi người, lau nước mắt và quẹt thêm vô số bụi đất lên mũi và má.

“Cậu vẫn tìm cái giếng đấy à?”

“Ừ,” tôi nói.

“Có lẽ nó cũng sẽ giúp được mình trong chuyện với mẹ. Cậu nghĩ rằng có thể không?”

“Tớ không biết nó sẽ làm như thế nào, nhưng ai biết đâu đấy? Chúng ta có thể tìm ra được thứ gì đó khác dọc đường đi.”

“Phải,” Goldie nói. “Vậy chúng ta không nên để lãng phí thêm một giây nào nữa. Chúng ta phải tìm ra tình yêu và cuộc sống, hoặc chết khi đang cố gắng!” Nó hùng hổ cất bước với những sải chân dài, quyết liệt.

“Lối này, Goldie,” tôi nhắc.

“Ồ. Phải, tất nhiên.” Nó xoay lại, và chúng tôi tiếp tục đi dọc theo dòng sông.