← Quay lại trang sách

Chương 11 Khúc ngoặt dòng sông

“Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng hai đứa chúng mình sẽ là bạn,” Goldie nói, nhảy từ một gốc cây sang một tảng đá. Thế rồi nó chạy ùa đến một khóm mao lương hoa vàng rồi ngắt một nắm đầy.

“Tớ cũng thế,” tôi đáp. Cuộc đoàn tụ giữa chúng tôi dường như đã hâm nóng lại nguồn năng lượng bất tận của Goldie, khiến nó càng trở nên phiền phức và gây chóng mặt hơn bao giờ hết, nhưng tôi đã học được cách chấp nhận. Goldie đã nói chúng tôi là bạn. Chưa có ai, ngoại trừ Rump từng gọi tôi như vậy, và tôi nhận ra rằng điều đó đã thổi vào trong tôi một cảm giác ấm áp và ngọt ngào kỳ lạ.

“Tất cả mọi người đều khuyên tớ tránh xa cậu, vì cái tên của cậu.” Nó xoay xoay một bông hoa giữa những ngón tay. “Và cũng vì họ nói cậu là một phù thủy, tất nhiên, nhưng tớ nghĩ rằng điều đó chỉ càng chứng tỏ rằng họ không thực sự hiểu về cậu. Cậu chỉ hơi đáng sợ một chút lúc đầu thôi, nhưng chủ yếu là do cậu cau mày quá nhiều.”

“Tớ cau mày quá nhiều ư?”

“Ừ, giờ đang cau đấy.” Goldie đi xung quanh tôi, rồi lại nhảy phóc lên chặn đầu tôi. Nó y như một con chim ruồi vậy. Nó cứ nhảy nhót chỗ này chỗ kia, chạy hai mươi bước khi tôi mới đi được một bước, rồi huyên thuyên hàng trăm từ lúc tôi mới nhả được một từ. Nó là cái đứa chuyên phóng đại và nhân lên tất cả mọi thứ, và nó càng nhiều năng lượng bao nhiêu thì tôi càng kiệt sức bấy nhiêu.

“Tớ đói quá,” Goldie nói. “Cậu còn gì ăn không?”

“Bắt lấy!” Tôi thảy ra vài trái dâu dại từ trong túi tạp dề và chúng đều nảy khỏi mặt nó. “Suýt trúng. Lại đi.” Tôi chỉ tung một quả và Goldie dùng miệng bắt gọn. Tôi chìa cho nó cả một vốc đầy, và nó tiêu diệt trong nháy mắt.

“Cậu có nghĩ rằng cậu có thể cảm nhận được những thứ màu đỏ, giống như tớ cảm nhận được những thứ màu vàng không?” nó hỏi, nước quả ứa ra khỏi miệng.

“Có lẽ,” tôi đáp. Tôi chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, nhưng nó có vẻ hợp lý. Tôi đã kiếm được rất nhiều mận, dâu tây và mâm xôi dại, nhưng tôi luôn mặc định rằng do chúng mọc đầy trong Khu Rừng nên rất dễ tìm thấy và chẳng liên quan quái gì đến vận mệnh. Vận mệnh không phải là điều tôi có thể nói chắc chắn dù trên bất cứ phương diện gì. Tôi biết cái tên có rất nhiều quyền năng, và đôi khi mọi việc xảy ra nằm ngoài ý muốn chủ quan của chúng ta, nhưng tôi rất không thích cái ý tưởng rằng chúng ta không thể kiểm soát được tương lai của bản thân. Tôi muốn tự quyết định cách thức mà mọi việc xảy ra cho mình. Tôi cho rằng đó chính là lý do tôi đang ở đây, đi tìm cái giếng có phép thuật, bởi vì vận mệnh đã đem đến cho tôi một tin chẳng lành. Tôi sẽ thoi cho vận mệnh một cú vào giữa mặt.

“Tớ vẫn đói lắm,” Goldie nói khi đống quả dại đã bốc hơi. “Có lẽ chúng ta có thể bắt được vài con cá.” Nó xăm xăm đi về phía dòng nước.

“Đừng có ngốc thế,” tôi gọi. “Cậu không nhớ bọn yêu tinh nước sao?”

Goldie nhăn như khỉ. “Tớ vẫn nhớ. Tớ chỉ nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu bắt được cá thôi.”

Tôi nhìn đi chỗ khác, nỗi áy náy dâng lên trong lòng. “Tớ xin lỗi,” tôi nói. “Tớ chỉ nghĩ rằng có thể cậu đã quên mất.”

“Không đâu,” nó nói. “Tớ không bao giờ quên bất cứ điều gì hết.” Nó vênh mặt lên và rảo bước thật nhanh. Nên tôi cũng đi nhanh hơn, nó tăng tốc, và tôi cũng tăng tốc, và rồi Goldie vùng chạy, nên tôi cũng ba chân bốn cẳng chạy luôn. Chúng tôi chạy đua dọc con sông. Tôi vượt lên trước Goldie, và đang cực kỳ tự hào về bản thân thì...

Bọooooop!

Tôi lún đến tận đầu gối xuống dưới mặt đất. Goldie phanh kít lại ngay trước hố bùn. “Trời đất ạ! Tởm quá đi mất!” Nó nhăn nhăn mũi.

Vũng bùn bốc mùi như phân dê, và nom cũng y hệt, một thứ chất lỏng quánh nhầy có màu nâu lục điểm những dải vàng vàng. Một con cóc kêu ộp oạp và nhảy đi mất. Rõ ràng tôi đã chiếm cứ nhà của nó. Ồ, tôi cũng chẳng thiết tha gì việc ở lại đâu. Tôi nhấc chân, nhưng một chiếc giày bị hút lại trong bùn. Tôi phải cúi xuống mò mẫm một lúc mới vớt được nó ra.

Nó lõng bõng đầy chất lỏng nhão nhoét và làm đổ tung tóe bùn khắp mặt tôi.

Goldie cố nén một tiếng cười. Tôi lượm một vốc bùn ném vào giữa mặt nó. Nó thôi cười. Tôi khúc khích đu mình lên khỏi vũng lầy, nhưng một đám bùn lại đập bẹt vào gáy tôi. Tôi cảm thấy thứ nước bầy nhầy đang nhỏ tong tong từ mái tóc mình. Tôi quay lại nhìn Goldie. Nó đang chùi tay với một nụ cười thỏa mãn.

“Cậu biết điều này có nghĩa là gì mà, đúng không?” Tôi hỏi.

“Là gì cơ?” Goldie di chuyển một cách lo lắng.

“Chiến tranh!” Tôi ném liền hai vốc đầy bùn. Nó ré lên và nhào xuống cái vũng bẩn thỉu, nhưng ngay khi bước ra ngoài, nó hất thẳng một tạp dề đầy bùn vào mặt tôi. Tôi ọe khan và phun phì phì.

“Cậu có bãi gì nho nhỏ dính trên mặt kìa,” Goldie nói.

“Thật là buồn cười, vì cậu thì có bãi gì nho nhỏ dính khắp nơi.” Tôi nhào vào Goldie và xô nó xuống vũng bùn. Chúng tôi lăn lộn và vầy vọc cho đến khi bùn nhão kêu lép nhép và lõm bõm theo một giai điệu gần giống như âm nhạc. Mùi bốc ra thật kinh tởm, nhưng nó không thể ngăn được chúng tôi bôi bùn lên mặt nhau, phá lên cười điên dại đến mức không thể nào ngừng lại.

“Nhìn kìa!” Goldie bỗng thốt lên. “Khúc ngoặt của dòng sông!”

Con bé nói đúng! Dòng sông đang uốn mình về phía bên trái, có lẽ là nguyên nhân khởi thủy của vũng lầy này. Chúng tôi trườn khỏi bãi bùn, be bét và bốc mùi như lòng cá thối, nhưng không đứa nào bận tâm. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể cười như thế kể từ... kể từ lần cuối cùng tôi có một người bạn, thuở Rump vẫn còn sống ở Ngọn Núi.

Goldie lồng cánh tay bê bết bùn qua tay tôi, và chúng tôi rời khỏi dòng sông, mỗi bước chân kêu lép nhép theo một nhịp điệu vui tươi.

***

Đến đầu giờ chiều, chúng tôi đã tìm được tảng đá có hình con cá. Cái mình nó treo lơ lửng như thể đang nhảy vọt lên khỏi mặt nước, đúng như lời tay thần lùn đã nói.

“Giờ thì đi lối nào đây?” Goldie hỏi.

“Tay quỷ lùn bảo hướng Bắc. Mà chúng ta thì đang đi về phía Tây, cho nên...” Tôi cố gắng xác định phương hướng, nhưng không hoàn toàn chắc chắn cho đến khi thứ gì đó thì thầm vào tai tôi. Một chiếc lá vàng bay qua trước mặt tôi, bồng bềnh trôi dọc theo một con đường vô hình.

“Đi theo lũ tiên cây!” Tôi nói. Tôi bước quanh một cái rìa hẹp trên sườn núi dẫn đến một triền đồi dốc đứng, lổn nhổn đá và cuối cùng thoải dần tới một rừng cây dày đặc điểm đây đó những hòn đá. Những bia mộ đá.

Chúng tôi lập tức đi chậm lại, bỗng thấy cảnh giác trước khung cảnh nằm chờ phía trước.

Nghĩa địa này nom vô cùng cổ kính. Vài tấm bia đã vỡ vụn, bị bao phủ bởi địa y, và những cái tên khắc trên đó gần như không còn đọc được sau bấy nhiêu năm tháng dãi dầu mưa, nắng, gió, tuyết. Tôi không thể ngừng quan sát những tấm bia mộ khi lướt qua.

AGATHA. BELINDA. JACOB. BENARD.

Làn da tôi sởn gai ốc theo mỗi cái tên. Những người từng có thời vui sống giờ đã chết, thây vùi dưới đất đen, chẳng còn lại gì ngoài xương cốt và cát bụi. Dù giàu hay nghèo, quyền lực che trời hay thấp cổ bé họng, họ đều phải chết.

“Tớ không thích nghĩa địa,” Goldie lào thào.

“Chẳng có gì phải sợ cả,” tôi nói, dù giọng chính tôi cũng nghe run run.

“Thế nếu tụi mình gặp ma thì sao?”

“Thì hãy hy vọng nó là một con ma thân thiện.”

BERTHA. HUGO. KLAUS.

Rừng cây bắt đầu thì thầm.

“Cậu nghe thấy không?” Goldie hỏi.

“Suỵttt.” Tiếng thì thầm lớn dần, giống như tiếng lá khua xào xạc trong gió, dù chẳng hề có cơn gió nào hết.

“Ma đấy!” Goldie thút thít.

“Không phải ma đâu,” tôi nói. “Lũ tiên cây đó thôi.” Chúng dường như đang hào hứng, hoặc ít nhất chúng cũng nói to hơn bất cứ khi nào tôi từng nghe thấy trước đây. Ngoại kể rằng khi người ta chết đi, lũ tiên cây sẽ hút hết toàn bộ ký ức và thì thầm truyền lại trí tuệ và những điều bí mật cổ xưa của họ cho những người chịu lắng nghe.

Tôi bước đi giữa những hàng bia mộ, nghiêng tai về phía rừng cây.

ROSAMUND, SIEGMUND, GUIDO.

Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng lũ tiên cây nói thành tiếng cái tên của những người đã khuất bằng những tiếng thì thầm và lách chách của bọn chúng. Thế rồi cả bầy tiên cây cùng cất cánh bay lên, tất cả những chiếc lá cùng lúc rời khỏi cành cây. Chúng xoáy vòng vòng quanh chúng tôi, hàng trăm, thậm chí hàng ngàn con. Chắc chắn tôi có thể tóm được ít nhất một con.

Tôi nhảy lên và chụp hai bàn tay về phía bọn tiên cây. Tôi cố gắng sử dụng tấm áo choàng như một chiếc vợt, nhưng lần nào lũ tiên cũng trốn thoát. Thế rồi tất cả bọn chúng cùng bâu vào tôi một lúc, kéo tóc và áo choàng của tôi. Chúng cũng làm như thế với Goldie, lôi chúng tôi đi xa hơn khỏi nghĩa địa, nơi mỗi lúc một đông tiên cây cùng bay lên khỏi cành cây của bọn chúng. Cuối cùng cả bầy bay vần vũ trên bầu trời như một cơn lốc xoáy, để lại tất cả những thân cây xung quanh trơ trụi và chết chóc y như mảnh nghĩa trang bên dưới. Nhưng đằng sau hàng cây chính là kho báu chúng tôi đang tìm kiếm.