Chương 13 Những ký ức đã mất
Goldie quay sang Phù Thủy Giếng và nheo mắt.
“Mẹ ơi?”
“Gọi ta ư?” Phù thủy nói. “Ta đoán ta cũng có thể làm mẹ đó. Ta luôn ao ước có một cô con gái, dù Albert lại muốn một cậu con trai. Ông ấy đâu rồi? Giờ này ông ấy phải về nhà rồi chứ nhỉ. Các con có nhìn thấy Albert của ta đâu không?”
“Không, và bà không phải mẹ của bạn ấy. Đi thôi, Goldie.” Tôi cố gắng chộp lấy bàn tay nó lần nữa, nhưng nó vùng vẫy thoát ra.
“Đừng có chạm vào tôi!” Goldie ré lên. “Mẹ tôi bảo rằng cậu là một con bé phù thủy tồi tệ chuyên làm việc xấu!”
Bao nhiêu thời gian đã bị xóa đi? Goldie trông vẫn y như cũ. Nó không thể nuốt vào nhiều hơn là một vài giọt rượu, mà tôi mong rằng chỉ đồng nghĩa với việc một mẩu tí xíu ký ức đã bị lấy mất. Thật không may rằng cái mẩu đó bao gồm cả tình bạn giữa chúng tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu tại sao nó lại xấu tính đến thế. Nó đâu có giống thế này vào cái lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ. Lẽ nào loại rượu ấy không chỉ lấy đi những ký ức của con bé mà còn thay đổi luôn cả bản chất của nó? Lẽ nào nó thực sự tin rằng tôi là một phù thủy xấu xa?
“Bà ta cũng là phù thủy mà,” tôi đáp, chỉ vào Phù Thủy Giếng. “Bà ta vừa mới đưa cho cậu thứ rượu khiến cậu quên mất rằng chúng mình là bạn bè đó thôi.”
“Ha!” Goldie đáp. “Tôi chưa bao giờ là bạn với một người như cậu!”
“Ồ, phải rồi, rượu,” phù thủy nói. Bà lại nhúng ngập chiếc ly pha lê còn lại vào trong cái gàu và chìa nó cho chúng tôi. “Đây. Uống một hớp đi. Nó dễ chịu lắm đó.”
“Ồ, cảm ơn bà.” Goldie với lấy ly rượu lần nữa, nhưng tôi túm lấy tóc nó và lôi nó lại.
“Không, cảm ơn!” tôi nói.
“Ái, đứa con gái xấu xa! Buông ta ra! Mẹ ơi!” Con bé vươn về phía bà phù thủy, người lại đang nốc rượu và tiếp tục trẻ lại. Quá trẻ để có thể trở thành mẹ của ai đó.
“Bà ta không phải là mẹ cậu,” tôi nói. “Đi thôi nào.” Tôi lôi xềnh xệch Goldie khỏi cái giếng về phía nghĩa địa, trong khi nó thì giằng lại, cựa quậy và cào cấu.
“Buông tôi ra! Cậu nghĩ cậu là ai chứ?” Cuối cùng Goldie cũng vùng thoát và ba chân bốn cẳng chạy xuyên qua những hàng bia mộ. Nó không nhớ chút gì về hành trình tìm phép thuật cứu Ngoại của tôi, và rõ ràng nó không muốn dính dáng gì tới tôi nữa.
Nhưng nó chẳng thể nào biết được chúng tôi đang ở đâu, hoặc làm sao để về nhà. Ngay lúc này đây, tôi có thể thấy nó đang hoang mang, lang thang một cách vô định, không biết phải chọn lối đi nào. Nó sẽ không trụ nổi quá một ngày.
“Goldie, đợi đã!” Tôi chạy đuổi theo nó.
“Cút đi,” nó gầm gừ.
“Nhưng tớ muốn giúp cậu mà.”
“Tôi không cần giúp đỡ.”
“Cậu có biết mình đang ở đâu không?”
Nó nhìn sang hai bên đám bia mộ và rừng cây đang thì thầm. “Trong Khu Rừng, tất nhiên. Và đây là một cái nghĩa địa, nên tôi hẳn không ở quá xa so với ngôi làng.”
Goldie tiếp tục bước sấn sổ, ngáo ngơ nhìn khắp bốn phương tám hướng, cố gắng quyết định nên đi lối nào. Tôi nghĩ nó vẫn cảm nhận được một điều kỳ lạ vừa mới xảy ra, cho dù không biết chính xác đó là điều gì.
Ngoại đã nói rằng bùa phép về ký ức là một trong những loại phép thuật phức tạp nhất, bởi lẽ anh không thể thực sự xóa đi tâm trí của một người nào đó. Anh chỉ có thể khiến nó trở nên mờ mịt, giống như ném đất xuống một mặt nước trong rồi khuấy lên. Tôi tự hỏi liệu có cách nào giúp cho ký ức của Goldie trở nên trong suốt trở lại. Xét cho cùng thì bụi đất rồi cũng phải cũng lắng xuống, đúng không?
Tôi đi theo Goldie, chỉ cách nó vài bước phía sau. Thỉnh thoảng, nó ngoái lại nhìn tôi ngờ vực, vì vậy tôi tập trung vào đám bia đá, tiếp tục đọc những cái tên trong lúc bước đi.
LEONARD. CHARLOTTE. HEINRICH.
Goldie bước nhanh hơn một chút.
WILHEM. OTTO...
Tôi dừng lại, mắt trợn trừng nhìn một tấm bia đá đặc biệt cũ kỹ. Tấm bia đã vỡ vụn, nhưng cái tên vẫn còn rõ nét.
ALBERT.
Ôi, Albert tội nghiệp. Rốt cục thì ông lão chẳng còn có thể về nhà ăn tối, còn bà Phù Thủy Giếng cũng sẽ không bao giờ gặp lại tình yêu của mình được nữa. Bà ta cứ thế mòn mỏi đợi chờ và chờ đợi, tự khiến mình trẻ lại hết lần này qua lần khác, lãng quên mọi thứ ngoại trừ Albert, còn Albert thì không bao giờ còn trở về nhà nữa.
Tôi tiếp tục dấn bước, vượt qua nghĩa địa và những thân cây thì thầm. Đi xa khỏi Giếng Rượu và bà Phù Thủy Giếng. Đi xa khỏi phép thuật có thể cứu được Ngoại. Tôi tự hỏi liệu có loại phép thuật nào có thể giữ Ngoại ở lại bên tôi mà không tước đi quá nhiều đến thế.
Goldie đi trước tôi cỡ một trăm foot, nhẩn nha và loanh quanh vô định. Nó ngoái lại liếc tôi qua vai và...
Bọooooop!
Nó lún đến đầu gối trong bãi lầy.
Tôi phá lên cười, nhớ lại trận đại chiến bùn giữa chúng tôi, nhưng Goldie bắt đầu òa lên khóc, nên tôi nắm lấy cánh tay nó cố gắng kéo nó lên.
“Đừng có chạm vào tôi!” Nó la lên. “Đừng đi theo tôi nữa! Dừng lại ngay, nếu không tôi sẽ... tôi sẽ đánh cậu đấy!” Nó giơ bàn tay lên thành một nắm đấm nhỏ xíu có lẽ còn chẳng đủ sức nện bột làm bánh. Tuy nhiên, nhìn con bé vẫn vô cùng hung dữ. Nó thở ra qua hàm răng nghiến chặt, và đôi mắt long lanh nước tóe lửa, sẵn sàng chiến đấu.
Đây là một tình huống đảo ngược: tôi đuổi theo Goldie, còn Goldie đe dọa và giơ nắm đấm. Nhưng lần này tôi sẽ không để cho nó đi một mình nữa. Tôi là Red cơ mà, tôi tự nhắc bản thân, và ít nhất thì Đỏ cũng là màu sắc của sự ngoan cường. Tôi nhất định không lôi Goldie theo suốt bằng ấy chặng đường và trải qua bấy nhiêu biến cố để rồi nó bỏ rơi tôi.
Tôi nhảy cả hai chân xuống vũng lầy. Bùn bắn tung tóe lên má Goldie. “Cậu không dọa tớ được đâu,” tôi nói. “Tớ sẽ đến và đi khi nào tớ thích.”
Nó chùi mặt. “Ồ! Đứa con gái kinh khủng kia! Mẹ cậu không dạy cậu cách cư xử hả?”
“Không,” tôi đáp. “Nhưng bà ngoại tớ thì dạy tớ đủ loại bùa chú, độc dược và lời nguyền. Tớ rất giỏi trong việc ếm bùa đấy.”
Goldie bò lê bò càng từ dưới vũng bùn lên mặt đất khô. “Đồ phù thủy! Tránh xa khỏi tôi! Cậu thật xấu xa!” Mỗi từ con bé nhả ra là một ngọn roi quất vun vút. Và nó có gây đau đớn. Goldie chưa bao giờ tỏ ra cay nghiệt với tôi như thế. Có lẽ thứ rượu đó thực sự có một tác dụng khác bên cạnh việc lấy đi ký ức của nó.
“Tốt thôi.” Tôi giơ hai bàn tay lên đầu hàng. “Tớ sẽ giữ khoảng cách, nhưng tớ không đảm bảo điều đó nếu chúng ta cùng đi về một hướng đâu nhé.”
“Tốt thôi,” Goldie nói, nó đứng dậy và đùng đùng bỏ đi dọc dòng sông.
“Nhớ để mắt đến gấu và chó sói!” Tôi dặn với theo. “Tớ có nhìn thấy vài con lởn vởn quanh đây đấy.”
Nó bước chậm lại và cho phép tôi tiếp cận gần hơn một chút. Vì tôi đã trở thành người đuổi theo, còn nó lại cố gắng xua tôi đi,tôi không thể không cảm thấy ít nhiều tội lỗi vì cách cư xử của mình trước đây. Giờ thì chính tôi phải nhận quả đắng.
Trên đường đi, thực tế phũ phàng của hoàn cảnh tôi đang vướng phải lại ập về. Thứ rượu phép này sẽ không giúp được gì cho Ngoại, hoặc ít nhất nó không bõ cái hậu quả. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà quên mất tôi, hoặc tệ hơn, còn căm ghét tôi như Goldie hiện tại? Tôi không biết phải làm gì nữa. Vẫn còn hai lựa chọn khác mà tay thần lùn đã nhắc đến - Bông Hồng Đỏ và Những Trái tim Màu nhiệm - nhưng tôi không biết nơi chốn và cách thức vận hành của chúng. Tôi có cảm giác rằng tay thần lùn cố tình úp mở mập mờ các chi tiết để tôi phải chọn cái giếng. Y có lẽ hy vọng rằng tôi sẽ uống rượu phép và quên đi chuyện lũ thần lùn và cách thức ép chúng phun ra các bí mật. Đúng là một gã lừa đảo tí hon.
Mặt trời bắt đầu lặn dần xuống đằng sau những mỏm núi và bầu không khí trở nên lạnh buốt. Lũ dơi túa ra từ các hang động nằm tuốt trên các sườn núi, rít lên và bay tìm mồi.
“Tớ dừng lại cắm trại đây!” Tôi gọi to với Goldie. “Cậu có thể đi tiếp mà không có tớ nếu cậu muốn. Tớ sẽ không bám theo cậu nữa đâu.”
Goldie dừng lại và ngoái lại nhìn tôi vẻ nghi ngờ. Tôi bắt tay vào thu nhặt củi vụn và cành khô để nhóm một đống lửa, rồi kiếm được một cây thông lớn có cành uốn xuống mặt đất thành hình mái vòm để làm một chốn trú chân nho nhỏ. Goldie lẩn đến một cái cây cách tôi một quãng, nhưng đủ gần để chúng tôi có thể nhìn thấy nhau.
Khi đã có một đống lửa cháy ấm áp, tôi đi hái một ít mâm xôi dại và một số loại rễ cây ăn được. Goldie cố làm theo nhưng không thành công. Tôi ngồi xuống cạnh đống lửa và ăn một bữa tối cô đơn. Thường thì tôi rất yêu thích sự yên tĩnh của Khu Rừng, nhưng một Goldie yên tĩnh thì thật là mất hứng. Nó giống như một con chim hay hót lại ngừng bặt tiếng ca vậy.
Goldie hét ra từ cây thông trú ẩn của nó, nhưng khi bắt gặp tôi đang quan sát, nó lại nhảy tót về chỗ cũ.
“Nếu bị lạnh, cậu có thể đến gần đống lửa mà sưởi,” tôi nói.
Nó không di chuyển suốt nhiều phút liền, nhưng cuối cùng nó cũng lò dò tới gần hơn, dừng lại cách tôi khoảng năm foot. Nó quấn cái khăn choàng thật chặt quanh thân mình và run rẩy, rồi dán mắt vào thức ăn của tôi vẻ thèm thuồng.
“Tớ không cắn đâu, cậu biết mà,” Tôi nói. “Cậu có thể ăn mấy quả này. Tớ thề nó không có độc đâu.”
Cái bụng đói cồn cào đã chiến thắng. Nó trườn về phía tôi như một con sóc đầy cảnh giác, chộp lấy một vốc quả dại rồi lại lăn lê bò toài về chỗ cũ. Nó thanh toán chỗ quả cây trong vòng chưa đầy một phút. Tôi kết thúc bữa ăn của mình và giả vờ không nhận ra Goldie đang nhích dần về phía ngọn lửa cho đến khi nó chỉ còn cách xa chừng hai foot.
Vài con tiên cây lượn vòng quanh đầu nó. Nó đập vào chúng bằng cả hai tay.
“Những thứ này là gì thế? Chúng cứ tạo ra những âm thanh quái gở.”
“Lũ tiên cây đấy,” tôi đáp. “Tớ nghĩ chúng đang cố giúp cậu nhớ lại những điều cậu đã lãng quên. Lắng tai nghe đi.”
Thêm nhiều tiên cây nữa tới lượn quanh Goldie, thì thầm và kêu lách chách. Nó tiếp tục gạt chúng đi, rồi cuối cùng buông thõng hai tay đầu hàng khi nhận thức rõ ràng chúng sẽ không bỏ đi đâu hết.
“Điều cuối cùng cậu nhớ được là gì?” Tôi hỏi.
“Là cậu nắm tóc tôi lôi đi khỏi cái giếng đó!”
“Không, trước đó cơ. Từ ngày hôm qua ấy. Chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua?”
“Ngày hôm qua ư?” Goldie xoắn những ngón tay vào trong những búp tóc xoăn bết bùn. “Tôi... cãi nhau với mẹ...”
“Hai người cãi nhau về việc gì thế?”
“Mẹ rất giận tôi bởi vì tôi... tôi đã hái những quả đào của ông Gerhard và ăn chúng mà không xin phép. Chúng đã chín mọng và vàng ươm, và tôi không nghĩ rằng Gerhard sẽ để bụng, nhưng ông ấy lại giận điên lên, và mẹ đã gọi tôi là quân kẻ trộm và bảo rằng tôi đã làm mẹ thất vọng...” Goldie gục xuống mặt đất đầy bùn. Nước mắt tuôn rơi lã chã trên đôi má nó.
Tôi thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm. Con bé không bị mất quá nhiều ký ức. Nhiều nhất chỉ khoảng một tuần thôi. Nó hẳn chỉ nhấp phải chút xíu rượu trên đầu lưỡi.
“Tớ tin rằng bác ấy sẽ tha thứ cho cậu thôi,” tôi nói. “Tớ cược rằng giờ bác ấy đang đi tìm cậu. Tớ cược rằng bác ấy sẽ lo lắng phát bệnh cho mà xem.”
“Không,” Goldie nói. “Tôi chẳng nghĩ thế đâu.” Nó tiếp tục khóc lóc cho đến khi ngủ thiếp đi vì kiệt sức. Lũ tiên cây vẫn bay xà quần trên đầu nó, kêu xào xạc và lách chách. Có lẽ chúng sẽ giúp con bé khôi phục lại ký ức trong giấc ngủ. Tôi phủ lá lên người nó để ủ ấm, rồi cuộn tròn trong cái ổ của chính mình.
***
Nhưng tôi không tài nào ngủ được. Màn đêm sống động biết bao. Mặt trăng tròn vành vạnh và sáng vằng vặc như một trái cầu thủy tinh trôi lơ lửng trên nền trời đêm xanh thẫm như mực, thật diệu kỳ và huyền ảo. Những đỉnh núi giống như bóng của một tòa lâu đài khổng lồ, hàng cây là những người lính gác trung thành và những sinh vật sống về đêm là những nhạc công của cung đình. Một con cú rúc, lũ chồn trò chuyện chí chóe, ếch nhái kêu ộp oạp và bầy côn trùng thì rỉ rả theo một giai điệu rộn ràng. Đây là một đêm mà Ngoại sẽ gọi là thần tiên, một đêm mà phép thuật ngập tràn đến mức không thể nào kiềm chế.
Một con chó sói tru vang.
Tới đây! Nó nói.
Tôi biết đó không phải là một con sói bất kỳ. Nó chính là con sói ấy. Nó lại tru lên một tiếng nữa, lần này ở gần hơn.
Tới đây! Tôi có thể cảm nhận được lời kêu gọi của nó sáng le lói và hối hả chảy trong tôi, lôi kéo tôi đáp lại.
Con sói lặng lẽ bước đi giữa những hàng cây. Tôi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh trong bóng tối của nó trước nhất, rồi đến những đường nét đen sẫm, liền mạch viền lấy cơ thể nó, một cái bóng trong ánh trăng. Tôi đứng dậy, một thứ nhịp đập hoang dã nào đó dẫn dắt tôi bước về phía nó.
Liệu tôi có phải một con ngốc? Người làng luôn luôn phàn nàn về bọn sói. Họ gọi chúng là những con quái vật hoang dã, dữ tợn, và khi gia súc cứ lần lượt mất tích, chó sói luôn bị gán tội. Nhưng họ chẳng bao giờ nhìn thấy mặt tốt của chúng: chúng mạnh mẽ ra sao và trung thành với bầy đàn của mình như thế nào. Chó sói không bao giờ phản bội đồng loại của mình, nhưng liệu tôi có thể trở thành đồng loại của nó?
Phần lời của câu thần chú Bùa dụ thú hình thành trên môi tôi.
Tiếng hát hay tiếng hú, lông hay da
Người và muông thú cùng hòa nhịp chung
Những sợi dây vô hình cứ giật giật tôi, kéo tôi về phía con sói, mời gọi tôi tiến tới gần hơn. Tôi bước một bước về phía nó. Con sói cũng bước về phía tôi. Tôi ngồi sụp xuống trên tứ chi, nên mặt hai chúng tôi thẳng hàng nhau. Con sói cúi đầu xuống và chìa một bàn chân ra. Tôi cũng giơ ra một bàn tay run rẩy.
Bầu trời, mặt đất, dòng sông
Sánh vai ta bước tận cùng thế gian.
Thật nhẹ nhàng, tôi vuốt nhẹ phần đầu móng trên bàn chân nó, và những đốm sáng kết nối giữa chúng tôi thình lình bùng cháy. Ngọn lửa lan tỏa khắp các mạch máu của tôi, từ ngón chân lên đến đầu các ngón tay. Trong tâm trí tôi nháng lên những hình ảnh về bầy sói hoang đang sải chân chạy khắp Khu Rừng. Tôi cảm nhận được năng lượng và sức mạnh của bọn chúng. Nó lướt qua đầu tôi như một dòng chảy mạnh mẽ, cuốn tôi theo đến mức tôi gần như đánh mất bản thân mình.
Tới đây, con sói nói. Đừng sợ.