Chương 14 Đi tới
Tôi chậm rãi đứng lên, như một chú ngựa non lần đầu tiên trong đời gượng đứng dậy trên bốn chân khẳng khiu, và kinh ngạc trước sức mạnh hoang dã đang dâng lên bên trong mình. Giọng nói của con sói đã rõ hơn trước đây, mạnh mẽ và âm vang, nhưng còn hơn cả thế. Tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của nó: tình cảm, bản năng và từng cử chỉ. Tôi đặt bàn tay lên bộ lông sói, và chúng tôi bước đi, kề vai sát cánh, mỗi chúng tôi cảm nhận kẻ kia. Giống như ta tập đi thêm một lần nữa vậy. Tôi chới với trước những cảm xúc và hình ảnh đang ào ạt chảy bên trong, nhưng dần dần từng chút một, chúng trở nên quen thuộc, và tôi lấy lại được sự cân bằng. Chúng tôi bắt đầu tăng tốc, mới đầu chỉ là những bước chạy nước kiệu ngập ngừng, sau đó nhanh dần lên, đến khi tôi ngỡ như trái tim mình sắp vỡ tung ra, nhưng nó vẫn nguyên vẹn. Chỉ lớn lao hơn và mạnh mẽ hơn.
Chúng tôi chạy đua giữa những hàng cây, đuổi theo các vì sao, và nhảy nhót trong ánh sáng đêm rằm. Chúng tôi hít vào bầu trời bát ngát, và tất cả mọi thứ như hòa vào làm một, khiến tôi cảm thấy mình vừa nhỏ bé vừa vĩ đại, và tất cả mọi thứ cùng một lúc. Tôi là cả thế giới, và cả thế giới cũng thu lại trong tôi.
Chúng tôi leo lên sườn núi cho đến khi đặt chân lên một vách đá cao ngất phía trên dòng sông.
Nhà, nó nói, và tôi cảm nhận được sự vỗ về thân thuộc khi được trở về tổ ấm. Nó dẫn tôi đi men theo rìa vách đá đến một cái cửa hang. Tổ của nó. Tôi chần chừ trong vòng một giây, tự hỏi liệu đây có phải là một cái bẫy, nhưng khi con sói di chuyển, tôi bỗng thấy mình bị kéo theo bởi một sợi dây vô hình, và nỗi sợ của tôi lắng xuống.
Tôi phải ngồi xuống trên tứ chi và bò qua một đường hầm dẫn vào hang động bên trong. Có một lỗ thông nhỏ phía trên đầu để lọt vào một dải ánh trăng. Không người nào to lớn hơn tôi vào được đến đây.
Tôi có phần trông đợi nhìn thấy những con sói khác trong tổ, nhưng nó trống trơn. “Đàn của cậu đâu?” Tôi hỏi.
Đi rồi. Tôi đã nhìn thấy một loạt hình ảnh, một đàn sói mạnh mẽ, dữ tợn và trung thành, nhưng chúng lần lượt biến mất từng con một. Bị săn đuổi bởi một sự hiện diện bí ẩn. Chẳng mấy chốc, chỉ còn sót lại một con.
“Cậu chỉ còn một mình,” tôi nói.
Sói hơi rên rỉ và cào cào xuống đất, và tôi cảm thấy một nỗi buồn vô hình bao phủ lấy mình. Chó sói không thích sống một mình. Nó chỉ có thể phát triển lớn mạnh trong mối liên kết với bầy đàn của nó. Khi cô độc, con sói này rất yếu ớt và dễ tổn thương.
“Bọn kia chết như thế nào?” Tôi hỏi.
Quái vật, con sói nói. Nó cố gắng cho tôi thấy một hình ảnh, nhưng nó quá tối tăm và nhòe nhoẹt - dù con quái vật này có là gì đi chăng nữa, hiển nhiên là Sói vẫn rất sợ hãi nó.
Tôi lại đặt một bàn tay lên chân con sói, cảm nhận một luồng năng lượng.
Red, Sói. Sói, Red.
“Này Sói,” tôi nói, như thể đang phát âm ra cái tên gắn liền với vận mệnh của nó, giống như tên riêng của một đứa bé mới sinh, và điều này có vẻ hơi ngớ ngẩn. Loài vật không có vận mệnh như con người. Có lẽ tôi đang phát âm nó cho chính bản thân tôi- một phần trong vận mệnh của chính tôi. “Giờ chúng ta là một đàn,” tôi bảo nó.
Đàn, nó nói.
Chúng tôi rời cái tổ và đứng trên rìa vách đá. Sói ngửa cổ và hú lên một tràng dưới ánh trăng. Tôi tham gia cùng nó, và tiếng hú của chúng tôi hòa quyện vào với nhau như một loại âm nhạc, khiến mặt trăng và những vì sao lay động.
Tôi hy vọng Ngoại có thể nghe thấy. Ngoại sẽ nhận ra giọng tôi, và nó có thể tiếp thêm cho bà sinh khí.
***
Tôi bị đánh thức bởi một tiếng thét dậy đất.
“Sói! Chạy mau! Có chó sói đấy!!”
Tôi ngồi bật dậy, đầu óc choáng váng. Goldie thoăn thoắt trèo lên một cây thông, lắp bắp những lời vô nghĩa về một con chó sói.
Sói ư...
Tôi chạm vào chân Sói và nhớ lại đêm qua mình đã tru lên dưới ánh trăng ra sao. Tôi đã ngủ cả đêm, đầu rúc vào hõm bụng của Sói. Nó rất mềm mại và ấm áp.
Sói ngáp dài, phô ra những chiếc răng nanh nhọn hoắt và cái lưỡi dài màu hồng.
“Chạy đi chứ!” Goldie la lên từ trên cây. “Con sói đó sẽ ăn sống cậu mất thôi!”
Ăn, con sói nói, nhưng tôi biết nó đang không ám chỉ tôi hay Goldie. Nó chỉ đang nghĩ đến cá, thỏ hoặc chuột, hay thậm chí là quả dại. Bất cứ thứ gì trong số đó.
“Không sao đâu, Goldie,” tôi nói. “Cậu ấy không ăn thịt chúng ta đâu.”
“Sao cậu biết được?” Nó thét lại.
“Bởi vì cậu ấy là bạn tớ.”
“Chỉ có phù thủy mới đi đánh bạn với chó sói,” Goldie nói.
“Cậu nói đúng,” tôi đáp. “Tớ là một phù thủy, nhưng điều đó không có nghĩa rằng tớ xấu xa.”
“Mẹ tôi thì bảo có đấy,” Goldie nói.
“Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có lẽ mẹ cậu cũng không biết tất cả mọi thứ sao? Giờ thì xuống đi. Tớ hứa cậu ấy sẽ không làm hại cậu đâu.”
“Tôi không có trách nhiệm phải làm theo lời cậu nói,” Goldie nói.
“Tốt thôi,” tôi lầm bầm. “Cứ làm những gì mà cậu thích. Chúc cậu sớm tìm được bữa sáng. Tớ chắc rằng cậu có thể nhai lá kim và húp nhựa thông đấy.” Goldie không đáp lại, mà cũng chẳng trèo xuống mặt đất. Tôi bắt đầu thực sự cảm thấy nhớ con bé Goldie trước kia. Con bé này thậm chí còn cáu bẳn hơn cả tôi! Thêm vào đó, những búp tóc của nó ít nảy tưng tưng hơn hẳn, và dẫu trước đây chúng làm cho tôi khó chịu phát điên, thì những búp tóc không nảy tưng tưng vẫn có một vẻ gì đó thật là đáng chán. Tôi suýt nữa đã thử ếm lên nó một bùa chú vui vẻ, nhưng với vận may của tôi, có lẽ nó sẽ cười sằng sặc đến chết mất. Tôi chắc rằng mình sẽ có một khoảnh khắc tuyệt vời khi cố giải thích điều đó cho mẹ nó khi bà ta đến tìm.
Cháu xin lỗi, thưa bác. Con gái bác chết vì cười. Đó là một căn bệnh dễ lây. Cháu đã làm hết khả năng.
Goldie dễ dàng trở lại bản tính cũ dễ chịu của mình nhất là khi nó đánh hơi thấy thức ăn. Vì vậy tôi mặc xác nó và đi kiếm bữa sáng. Sói tung tăng chạy bên cạnh tôi. Tôi đặt tay lên đám lông sau gáy nó, ngạc nhiên trước mối giao cảm mới giữa chúng tôi, trước nguồn năng lượng đang truyền đi khắp cơ thể tôi, ấm áp và kỳ lạ. Tôi muốn vùng chạy lần nữa, và Sói, cảm nhận được ý nghĩ của tôi, thình lình bùng nổ trong những sải chân nước đại.
Chúng tôi chạy xuyên qua những hàng cây, trong màn sương sớm, hít đầy những lá phổi bầu không khí mát lành. Sói nhìn thấy một ngọn đồi, và cái hình ảnh những con sói cùng chạy thi tới đỉnh lướt qua tôi, nên chúng tôi chạy đua tới đỉnh đồi rồi lại chạy ngược lại, giống như hai sinh vật hòa vào làm một, hoặc một sinh vật chia tách thành hai bản thể. Chúng tôi nhảy qua những gốc cây, tắm đẫm trong hương thơm tươi mới của nhựa thông, của buổi sáng rực rỡ và... thỏ.
Thứ mùi ấy khiến bước chân chúng tôi chậm lại, và chúng tôi nín lặng, quan sát, lắng nghe. Tất cả các giác quan của chúng tôi dường như được đẩy lên mức tối đa.
Thứ gì đó đang sột soạt trong bụi cây ngay phía trước chúng tôi. Chúng tôi đi vòng quanh nó, Sói một bên còn tôi ở bên kia. Không cần thiết phải trao đổi thành lời. Sói gửi cho tôi một hình ảnh hai con sói đang đứng ở hai bên bụi rậm. Một con nhảy vào bụi, con kia chờ bắt con mồi. Tôi sẽ đóng vai con sói đầu tiên. Đó chính là sự lợi hại của việc sống theo đàn. Chúng cùng hợp tác, trơn tru, gắn bó. Như một.
Tôi nhảy xổ vào bụi cây.
Con vật ré lên và nhảy ra phía bên kia. Sói lao vào chụp dính một con thỏ.
Bữa sáng.
Trên đường về trại, tôi hái thêm được một ít quả dại.
Tôi gọi với lên Goldie vẫn đang vắt vẻo trên cây. “Chúng tớ có bữa sáng rồi đây!”
Nó không thèm trả lời. Vẫn tảng lờ tôi và sợ hãi Sói. Có lẽ nếu ngửi thấy bữa sáng, nó sẽ chịu xuống. Tôi bắt tay vào nhặt củi và lá khô để nhóm lửa. Tôi búng tay tanh tách để thực hiện một câu thần chú hong khô. Lúc đầu không có gì xảy ra, nhưng rồi một vài dải khói bốc lên từ đám lá, và một đốm lửa bùng lên. Tôi thổi nó và bỏ thêm cành lá khô cho đến khi tạo thành một đống lửa lớn. Tôi kiếm được hai cành cây có nhánh để làm thành một cái xiên. Sói mang con thỏ đến cho tôi, và bằng một hòn đá sắc cạnh tôi xoay xở lột được da nó và nướng nó trên ngọn lửa. Tôi phủi sạch hai tay, cảm thấy quá ư là hài lòng vì đã hoàn thành xuất sắc công việc.
“Goldie, cậu sẽ chết đói nếu như không ăn gì đấy. Xuống đây đi.”
Vẫn không có câu trả lời. Không có cả một tiếng động nhỏ. Tôi tiến về phía cái cây. “Goldie ơi?”
Nó không có trên đó. Tôi nhìn khắp chung quanh, tấm thảm lá của nó, dưới cái cây nơi tôi đã ngủ, nhưng không thấy vết tích nào của nó. Lẽ nào nó bỏ đi mà không có tôi?
“Goldie!” Tôi gọi. Tim tôi đập nhanh hơn, nỗi hoảng loạn dâng lên trong lồng ngực. Những hình ảnh kinh khủng về những điều có thể xảy ra với con bé lướt qua trí óc tôi. Gấu. Sư tử núi. Vách đá.
“Goldie!” Tôi gọi to.
Sói dụi dụi vào chân tôi, giúp tôi bình tĩnh lại. Lắng nghe, nó nói.
Chúng tôi đứng yên và lắng tai nghe. Tôi nghe thấy những tiếng nói lao xao cạnh bờ sông. Tôi hối hả chạy về phía con sông, căng tai ra cố gắng phân biệt những từ ngữ.
“Bà hứa chứ?” Tôi nghe thấy tiếng Goldie. Tôi bước qua mấy bụi cây rậm rì và nhìn thấy nó. Nó đang đứng ngay ở mép sông, trò chuyện với ai đó.
“Ta hứa,” một giọng nói sâu và êm ái đáp lời. “Tất cả những gìmi muốn.”
Máu tôi như đông lại trong huyết quản. Nó đang nói chuyện với một ả yêu tinh nước. Nhưng nó biết rõ mà...
Không! Nó không hề biết rõ. Ký ức về cuộc cuộc chạm trán lần trước của chúng tôi với đám yêu tinh đã bị xóa sạch bởi rượu phép. Nó không có chút khái niệm nào hết!
Tôi chạy nước rút về phía nó. “Goldie!” Tôi hét lên. “Tránh ra!” Nó quay lại nhìn tôi cau mày, rồi lại quay về phía ả yêu tinh.
“Tôi chỉ muốn mẹ yêu thương tôi,” nó nói. “Bà có thể khiến mẹ yêu tôi không?”
“Được chứ, được chứ!” ả yêu tinh nói, giọng ả ngọt như mía lùi. “Tất cả những điều ước của mi sẽ trở thành hiện thực. Giờ thì tới đây!”
Goldie bước xuống mặt nước. Nó chìa tay về phía ả yêu tinh.
“Goldie, không! Đừng chạm vào người ả!” Tôi thét lên, nhưng đã quá muộn. Ngón tay họ đã chạm vào nhau. Ả yêu tinh tóm chặt lấy Goldie bằng bàn tay kéo màng của ả, và trước cả khi Goldie kịp ú ớ hét lên, nó đã bị lôi tuột xuống dưới nước.