Chương 15 Bơi lội cùng bầy yêu tinh-
Mặt sông gợn sóng lăn tăn rồi lại bình lặng chảy như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vạn vật yên tĩnh, thanh bình một cách giả tạo. Goldie đã bị lũ yêu tinh bắt đi! Tâm trí tôi chạy đua để vạch ra một kế hoạch giải cứu, nhưng nỗi sợ hãi đã lấn át lý trí.
“Hãy đi cùng chúng ta,” một ả yêu tinh khác mời gọi, chìa tay về phía tôi. “Đừng sợ. Mi ước ao điều gì?
“Ta muốn bạn ta trở về, đồ quái vật!” Tôi tóm lấy mấy cục đá và ném về phía ả, nhưng ả dễ dàng né tránh. Tôi vẫn có thể nhìn thấy Goldie đang quẫy đạp giữa điệp trùng những dải vây trong suốt, mỗi lúc bị kéo xuống sâu thêm.
Không kịp suy nghĩ thêm, tôi lao xuống theo sau nó. Làn nước buốt giá khiến tôi choáng váng, và rồi tôi bị bao vây bởi một bầy yêu tinh. “Hãy nắm lấy tay ta!” chúng hát. “Tất cả những gì mi ao ước...”
Tôi hít một hơi thật sâu và lội xuống sâu hơn.
Lũ yêu tinh lượn quanh, với về phía tôi, nhưng chúng không thể chạm vào tôi trừ phi tôi chạm vào chúng trước.
“Hãy đi cùng chúng ta!” chúng ngân nga. “Chúng ta sẽ biến những khao khát của con tim mi thành hiện thực.”
Khao khát của con tim, khao khát của con tim, khao khát của con tim.
Những lời chúng nói vang vọng mãi như những tiếng hét trong hang động, dội vào tai tôi, xuyên qua trái tim tôi.
Ngoại. Tôi muốn Ngoại được sống.
Không, tập trung vào, Red! Tôi muốn Goldie. Tôi nắm lấy những món tóc quăn của nó, và những kẻ bắt giữ lao tới và rít lên, nhe hàm răng phủ rêu xanh lè.
“Buông ra, con bé là của ta!” Ả yêu tinh giằng lại và kéo Goldie xuống sâu hơn, lôi theo cả tôi cùng với nó. Tôi đấm đá lung lung, và trong những nỗ lực vùng vẫy của mình tôi chạm phải bàn tay ả yêu tinh. Ả ta nhe răng cười nham hiểm và quắp những ngón tay lạnh ngắt, có màng của mình quanh cổ tay tôi.
“Giờ mi thuộc về bọn ta!” Giọng bọn chúng âm vang trong làn nước, thấm vào bên trong tôi. Chúng len lỏi vào khắp các ngõ ngách của linh hồn tôi.
Chúng tôi đã chạm tới đáy sông. Chiếc áo choàng đỏ cuộn xoáy quanh tôi như một đôi cánh đỏ rực. Ước gì tôi có thể bay thoát. Chiếc áo choàng cọ vào những con yêu tinh đang giữ chặt tôi. Ả la lên và thả tôi ra. Nơi chiếc áo choàng chạm vào người ả, một dòng máu đen rỉ ra khỏi làn da nhợt nhạt, loang ra đục ngầu khắp làn nước.
Ả yêu tinh nhe hàm răng xanh lè. Ả vẫn đang giữ Goldie. Tôi lao về phía trước và vung chiếc áo choàng vào cánh tay kia của ả. Ả lại thét lên lần nữa. Những con yêu tinh khác đang lượn quanh chúng tôi, tất cả đều phun phì phì hoặc hú hét, nhưng không ả nào dám tiến tới gần hơn. Tôi nắm chặt những lọn tóc quăn của Goldie trong một bàn tay, và đẩy mạnh vào đáy sông để trồi lên bề mặt.
Tôi vẫn còn cách mặt nước quá xa. Phổi tôi rát bỏng và những đốm trắng xuất hiện hai bên khóe mắt. Tôi sẽ không bao giờ lên được đến nơi mất. Goldie quá nặng, và chiếc áo choàng lê thê phía sau tôi, kéo trì tôi xuống. Tất nhiên rồi. Những điều đã từng cứu chúng ta, nay lại có thể đẩy chúng ta vào chỗ chết.
Thứ gì đó đang bơi về phía tôi. Tôi tưởng nó là một con yêu tinh khác, nhưng nó quá sẫm màu, trừ hàm răng và những chiếc răng nanh dài trắng ởn. Bộ hàm há rộng hướng về phía tôi.
Sói.
Tôi vươn người về phía nó, và nó cắn lấy áo choàng của tôi, kéo Goldie và tôi lên khỏi mặt nước. Tôi hớp hớp không khí và bám chặt lấy Sói cho đến khi tôi cảm thấy mặt đất dưới chân. Tôi lôi Goldie lên bờ, và gục xuống bên cạnh nó trên mặt cỏ đầy bùn. Tôi hít vào một hơi thật sâu, hổn hển, ho khạc ra nước, nhưng Goldie không nhúc nhích. Mắt nó nhắm nghiền, đôi môi tái xanh, những lọn tóc quăn rũ rượi và mất hết sinh khí, bết dính vào gương mặt tái nhợt.
“Goldie?” Tôi khẽ lay nó, nhưng nó vẫn không động đậy. “Goldie!” Tôi lay nó mạnh hơn. Tôi vỗ vào má nó. Vẫn không có gì thay đổi.
Sói ủi ủi vào vai Goldie và rên ư ử. Chìm, nó nói.
“Nhưng bạn ấy đã lên khỏi mặt nước rồi mà!” Tôi kêu lên.
Sói đập đập bàn chân vào lưng con bé. Chìm. Bên trong. Chìm. Và Sói cho tôi thấy hình ảnh nước đang dâng ngập trong một quả bầu bằng da, mặt bên ngoài khô cong, nhưng bên trong thì ướt.
Tôi đã hiểu. Phải rồi. Phổi Goldie đang đầy nước. Tôi lăn nó sang một bên và đập mạnh vào lưng nó. Không có gì xảy ra.
Nữa. Sói nói.
Tôi lại đập một lần nữa. Lần này mạnh hơn, rồi mạnh hơn nữa, cho đến khi Goldie ho húng hắng và nôn ra hết nước sông đầy bùn. Tôi vuốt nhẹ những búp tóc xoăn ướt nhẹp của nó ra sau khi nó hổn hển hớp không khí. Nó bắt đầu khóc.
Tôi thở hắt ra hơi thở mà tôi vẫn kìm nén nãy giờ. “Ổn rồi mà, Goldie. Cậu an toàn rồi.”
Goldie vừa khóc, vừa ho, vừa thở. Khi nó ngồi dậy, tôi nhận thấy một vết cắt trên cánh tay nó. Nó hẳn đã quệt phải một tảng đá. Tôi phủ chiếc áo choàng lên trên vết thương để cầm máu, trong khi Goldie vẫn nỉ non khóc cho đến khi nó hơi hoàn hồn trở lại.
“Tôi cứ ngỡ chúng sẽ dàn xếp được mọi khúc mắc giữa tôi và mẹ,” nó thút thít. “Chúng hứa sẽ khiến mẹ yêu tôi trở lại.”
“Yêu tinh luôn làm vậy,” tôi nói. “Chúng dối trá để khiến cậu tin rằng chúng có thể thực hiện những khao khát của con tim cậu, và rồi chúng lôi cậu xuống và chén no nê trên những mộng ước của cậu.”
“Nhưng chúng mới đẹp đẽ làm sao chứ,” nó nói. “Và giọng nói của bọn chúng khiến tôi cảm thấy an toàn và ấm áp.”
“Phải,” tôi đáp. “Tớ đoán điều đó có nghĩa rằng đẹp và tốt không phải lúc nào cũng song hành.” Tôi kéo chiếc áo choàng ra khỏi cánh tay Goldie và nghiên cứu vết thương của nó. Không quá sâu. Nó sẽ lành nhanh thôi.
“Vậy thì làm thế nào để biết được ai mới là người tốt?” Goldie hỏi. “Làm sao tôi có thể tin bất kỳ người nào được nữa?”
Tôi biết trả lời những câu hỏi kiểu này ra sao? Đó là sự thật, bạn không thể kết luận về ai đó chỉ thông qua bộ dạng của họ. Bạn cũng không phải lúc nào cũng kết luận được chỉ nhờ nói chuyện với họ. Và đôi khi ngay cả những điều họ làm cũng không nói lên nhân cách của họ, bởi vì bạn không hiểu tại sao họ lại làm điều đó.
“Cậu sẽ không bao giờ thật sự biết được,” tôi đáp. “Tớ đoán cậu sẽ phải mạo hiểm thôi.”
“Cậu đã cứu mạng tớ khỏi bọn yêu tinh,” Goldie nói. “Cậu có thể chết khi làm thế, dù trước đây tớ đã xấu tính với cậu.”
“Tớ thậm chí còn xấu tính với cậu hơn trước đó nữa cơ,” tôi nói. “Chỉ là cậu không nhớ thôi.”
“Cậu đã làm gì?” Goldie hỏi.
“Tớ đuổi cậu đi,” tôi nói. “Tớ không cho cậu đi cùng với tớ, dù cậu chỉ muốn giúp đỡ.”
“Ôi, thế thì thật là tàn nhẫn!” Goldie thốt lên. Nó nghe đã có vẻ giống ngày xưa hơn một chút.
“Phải,” tôi nói, “nhưng điều đó không ngăn được cậu cứu mạng mình ngày hôm sau.” Tôi kéo ống tay áo lên khỏi cánh tay và chỉ cho nó vết gấu cào. “Một con gấu suýt nữa thì giết tớ khi tớ cố lấy một chút mật từ tổ ong, nhưng cậu đã cứu tớ. Cậu hẳn đã lãnh đến năm mươi vết ong đốt để cứu tớ.”
“Có phải đó là lý do cậu cứu tớ khỏi lũ yêu tinh, vì tớ đã cứu cậu trước không?”
“Tớ cứu cậu vì cùng một lý do cậu cứu tớ. Bởi vì chúng mình là bạn bè. Kể cả khi cậu không nhớ ra.”
Goldie đặt cánh tay bị trầy xước của nó cạnh tay tôi. Hai vết thương từ hai người bạn cứu sống lẫn nhau.
“Tớ rất muốn nhớ ra,” nó nói.
“Tớ cũng vậy,” tôi đáp.
Goldie mỉm cười ngượng ngùng, và rồi la lên khi nó nhìn thấy Sói. Sói đang đứng cách đó vài foot. Tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi nhè nhẹ của nó đối với Goldie. Tôi cho rằng điều đó là hợp lý. Khi người ta sợ anh, việc đó cũng khiến anh sợ họ, và đó là nỗi sợ hãi khiến cho cả hai đều trở nên nguy hiểm. Tôi thình lình nghe thấy tiếng Ngoại trong tâm tưởng.
Đừng sợ, Red à.
“Đừng sợ,” tôi nói. “Sói cũng cứu cả hai chúng ta. Nếu không có sự giúp đỡ của cậu ấy, hai đứa mình đã chết đuối rồi.”
“Ồ,” Goldie nói, thở hắt ra. “Ừm, vậy thì tớ nghĩ rằng tớ cũng nên cảm ơn cả cậu ấy nữa.” Nó hắng giọng. “Cảm ơn... ừm... Ông Sói.”
Sói cúi đầu ghi nhận, rồi nó đi cà nhắc về phía tôi, một chân hoàn toàn không chạm đất.
“Cậu bị thương rồi!” Tôi chạy bổ về phía Sói và xem xét nó. Tôi không tìm được vết thương hở nào, nhưng khi tôi chạm vào chân nó, nó hơi gầm gừ, rồi rên rỉ. Tôi nhăn mặt khi cảm thấy một cơn đau xuyên qua mình. “Tớ không nghĩ là gãy xương đâu,” tôi nói. “Có lẽ chỉ trật khớp thôi.”
Nó không đủ khỏe để lên đường hôm nay, còn tôi với Goldie thì đang ướt nhẹp. Bởi vì cơn phấn khích đã xì hơi, cả lũ chúng tôi bắt đầu run rẩy.
Tôi nhìn quanh tìm đống lửa vừa nhóm và con thỏ đến giờ chắc chắn đã chín vàng, chỉ để nhận ra rằng chúng đang nằm ở bờ sông bên kia. Tôi có thể nhìn thấy khói tỏa ra từ đống lửa, bốc lên sau những hàng cây. Chúng tôi sẽ phải kiếm lại bữa sáng, mặc dù Sói không đủ sức cho bất cứ một cuộc săn nào nữa.
“Nhóm lửa thôi,” tôi nói. “Chúng ta có thể treo quần áo lên cành cây cho khô.”
Tôi nhóm một đống lửa khác gần nơi Sói đang nằm nghỉ. Chúng tôi cởi mớ quần áo ướt sũng, chỉ để lại đồ lót, và phơi chúng lên một cái cây.
“Tớ đói quá,” Goldie nói. “Ước gì chúng mình bắt được vài con cá lúc còn ở dưới sông.”
“Giờ vẫn có thể mà,” tôi nói.
“Thế còn bọn yêu tinh thì sao?” Goldie nói. “Cậu không thể xuống nước!”
“Không cần phải xuống. Tớ có ý này.”
Ngoại có một câu thần chú có thể khiến cho lũ cá nhảy lên khỏi mặt nước. Tôi chưa bao giờ thử dùng nó trước đây. Tôi luôn lo lắng rằng mình sẽ bị mọc thêm vây, hoặc bị nuốt chửng bởi một con cá, nhưng giờ phút này tôi đang cảm thấy cực kỳ can đảm. Tôi đã chạy cùng với chó sói. Tôi vừa mới trốn thoát bầy yêu tinh! Chắc chắn tôi có thể bắt được một con cá nhỏ.
Tôi bước về phía bờ sông, không quá gần, nhưng đủ để nhìn thấy vài con cá đang lượn lờ.
Câu Thần chú Câu cáBớ bầy cá nhỏ nhởn nhơ
Cùng ngoan ngoãn lội vào bờ cho ta
Nhảy lên cái đĩa của bà
Thành ngay món chính đậm đà thơm ngon.
Một con cá thình lình nhảy vọt lên khỏi mặt nước. “Tớ bắt được một con này!” Tôi kêu lên, nhưng mới chỉ nói đến “Tớ bắt...” thì con cá đã lao thẳng vào miệng tôi, quá háo hức tự nguyện trở thành bữa sáng. Tôi vừa lôi con cá ra vừa khạc nhổ và phun phì phì.
Goldie gập bụng lại để cười, cho đến khi một con cá khác bắn lên khỏi mặt nước và hạ cánh xuống đầu nó, giãy đành đạch trên chiếc vây ướt làm nước bắn tung tóe vào mặt nó. “Ối! Èo! Kinh! Mau lấy nó ra khỏi tớ!”
“Bắt lấy nó, Goldie!” Tôi kêu lên.
Con cá rơi xuống mặt đất, và Goldie vồ lấy nó như một con mèo con. “Tớ tóm được nó rồi! Ôii, kinh quá, cái thứ này nó trơn tuột!”
Con cá giãy giụa và trườn khỏi bàn tay nó. Trong lúc đó, thêm hai con cá nữa bay lên khỏi lòng sông và rơi như mưa xuống bờ sông. Chung cuộc, chúng tôi thu hoạch được những sáu con cá. Một bữa đại tiệc! Được cung cấp bởi một món bùa phép không gây thêm bất cứ đổ vỡ nào, hoặc khiến cho cái gì bắt lửa.
Chúng tôi túm tụm quanh ngọn lửa, vừa nhồm nhoàm ăn cá vừa kể chuyện. Goldie kể một câu chuyện về ba chú lợn con, và một con sói thổi bay tất cả nhà của chúng, ngoại trừ căn nhà xây bằng gạch. Sói khá thích thú câu chuyện này. Nó nghĩ rằng con sói là người hùng trong câu chuyện.
Lợn rất ngon, nó nói.
“Tớ biết,” tôi nói. “Cậu đã ăn thịt mấy con lợn của Ngoại, cũng giống như con sói trong chuyện.”
Không, Sói nói.
“Không sao mà, tớ không trách cậu,” tôi nói. “Chúng tớ cũng ăn thịt lợn mà.”
Không lợn, Sói nhắc lại, và tôi nhận ra rằng nó đang cố giải thích với tôi rằng nó không ăn thịt lợn của Ngoại.
“Nhưng chúng bị mất tích,” tôi nói, “và cậu thì lúc nào cũng lảng vảng quanh nhà Ngoại.”
Không lợn, Sói khăng khăng, và nó cố gửi cho tôi hình ảnh thứ gì đó để giúp giải thích, nhưng nó rất mịt mờ và khó phân định. Chẳng có gì quan trọng. Chúng chỉ là lợn thôi mà. Rốt cuộc thì chúng tôi vẫn biến chúng thành thịt xông khói và giăm-bông, vậy thì có vẻ thiếu công bằng khi trách cứ một con thú hoang dã vì món thịt xông khói và giăm-bông của chính nó. Chừng nào những con thú ấy còn không ăn thịt chúng tôi, thì chẳng có lý do gì để lo lắng.
Sói, kiệt sức vì cuộc giải cứu và thương tích, cuộn mình lại và ngủ thiếp đi. Tôi đứng lên kiểm tra xem quần áo phơi liệu đã khô chưa, thì một chuyển động phía bên kia sông đập vào mắt tôi. Tôi che mắt khỏi ánh nắng mặt trời, và mặt cắt không còn một hạt máu. Lão thợ săn Horst đang bước đi chầm chậm giữa những hàng cây, thận trọng lần theo dấu chân Sói, cung lăm lăm giương lên sẵn sàng. Lão đi theo vết chân tới tận sát mé nước rồi nhìn qua bờ sông bên này.
Tôi vội vàng hụp xuống tránh khỏi tầm nhìn của lão. Tôi cố không tỏ ra hoảng loạn. Tôi không nghĩ rằng Horst đã nhìn thấy tôi. Lão đang đứng xa hơn về phía thượng nguồn, hơn nữa, lão lại đang ở tuốt bên kia sông. Lão không có cách nào di chuyển sang bên này trừ phi chọn bơi qua, mà nếu như biết chút gì về lũ yêu tinh nước lão sẽ không dại gì làm thế.
Nhưng những điều đó không ngăn được Horst. Lão đứng đằng sau một thân cây cao ngất gần bờ sông và, với một sự cố gắng, đẩy nó gãy gục. Cái cây kêu kẽo kẹt và đổ xuống rất gọn ngang sông với một tiếng ầm lớn, tạo nên một cây cầu bắc qua sông.
Hàm tôi rớt xuống. Tôi chưa bao giờ ngờ rằng Horst đủ sức để làm một việc như vậy. Rõ ràng tôi đã đánh giá thấp lão. Liệu có phải Sói đang gặp nguy hiểm hơn là tôi nghĩ? Chắc chắn ngay lúc này, nó đang ở vào trạng thái hiểm nghèo.
Horst bước lên trên thân cây đổ và, chậm rãi nhưng cương quyết, bắt đầu dò dẫm bước qua dòng sông.