← Quay lại trang sách

Chương 16 Chó sói bà ngoại

Sói tỉnh giấc khi tôi chạy về phía nó. Nó có thể đánh hơi thấy nỗi kinh hoàng của tôi. Đôi tai nó dựng đứng, và những sợi lông trên gáy nó chổng ngược lên.

“Là Horst!” Tôi thì thầm.

“Horst ư? Horst nào?” Goldie hỏi.

“Lão thợ săn,” tôi đáp. “Ông ta theo dấu Sói đến tận đây.”

Sói gầm gừ. Con quái vật! Nó cố đứng dậy và chạy đi.

“Không!” Tôi nói, ấn nó nằm xuống. “Ông ta đến rất gần rồi. Chắc chắn ông ta sẽ nhìn thấy cậu nếu cậu cố gắng bỏ chạy, và cậu không thể thoát được với cái chân bị thương kia đâu.” Tôi nhìn quanh một cách tuyệt vọng, cố gắng kiếm tìm một chỗ trú ẩn. Horst đã đi được một nửa chặng đường qua sông.

Tôi chuẩn bị thu nhặt lá và cành cây khô để phủ lên người Sói, thì bắt gặp chỗ quần áo đang hong dở trên cành cây, và tôi nảy ra một ý. Tôi rút xống áo khỏi cái cây và bắt đầu khẩn trương vào việc. Tôi quấn chiếc tạp dề của mình quanh thân Sói và chiếc khăn choàng màu nâu của Goldie quanh vai nó, nhưng như thế chưa đủ. Còn đôi tai...

“Tớ cần mượn cái này!” Tôi giật phắt chiếc mũ có diềm xếp nếp khỏi đầu Goldie và chụp nó lên đôi tai nhọn của Sói. Nó gầm gừ vẻ khó chịu.

“Tớ xin lỗi,” tôi nói, “nhưng thế này tốt hơn là trở thành chiếc áo da sói mới của Horst đúng không?”

Sói vẫn tiếp tục gầm gừ, nguyền rủa. Tôi không trách nó, dĩ nhiên. Căm ghét thợ săn là bản năng tự nhiên của bất cứ con sói nào, và có thể lão Horst có dính dáng gì đó đến bầy đàn biến mất của Sói. Lẽ nào chính lão là con quái vật mà Sói nhắc tới? Cơn giận dữ của Sói truyền qua tôi, và tôi cảm thấy cái ham muốn tấn công Horst, nhưng tôi cố ghìm nó lại. Tôi cũng không thể nào trách Horst được, phải không? Đó là miếng cơm manh áo của lão mà.

“Xin chào!” Horst kêu lên. Tôi cố gắng ngồi ra phía trước Sói, chặn tầm nhìn của lão càng nhiều càng tốt.

“Chào ông,” tôi nói vẻ ngây thơ. “Buổi chiều đẹp quá nhỉ.”

“Phải,” Horst nói, “dù phải nói rằng, ta rất ngạc nhiên khi thấy mọi người ở cách xa ngôi làng đến thế.”

“Chúng cháu chỉ muốn hít thở không khí trong lành,” tôi nói, và nhận thấy bản thân Horst trông có vẻ như cũng rất cần chút ít không khí. Lão mang một vẻ xám ngoét xanh xao, và những nếp nhăn trên gương mặt lão hằn sâu hơn bao giờ hết. Khó mà tin được lão vừa mới đẩy ngã được một cái cây, nhẹ nhàng như tôi bẻ đôi một cành nhánh nhỏ. Có lẽ đó là một cái cây chết, gốc đã mục ruỗng. Horst lê vài bước chân nặng nhọc về phía chúng tôi, khớp chân kêu răng rắc theo mỗi cử động.

“Và ta thấy là mọi người cũng vừa đi bơi về. Hơi muộn một chút vào mùa này, các cháu không nghĩ thế sao, đấy là chưa kể tới những hiểm họa rình rập dưới mặt nước. Lũ yêu tinh rất nguy hiểm.”

“Vâng, chúng cháu nhìn thấy mấy ả yêu tinh,” tôi đáp. “Đó là lý do chúng cháu lên bờ.”

Sói gầm gừ lão Horst. Tôi có thể cảm nhận được nó đang không mong muốn gì hơn là nhảy xổ về phía trước và cắm ngập những chiếc răng nanh vào lão, nhưng tôi giữ nó lại.

Horst nheo mắt. “Có phải ta vừa nghe thấy một tiếng gầm gừ không?”

“Ồ, là bà ngoại cháu đấy,” tôi đáp. “Bà vẫn đang hơi khan tiếng từ đợt cảm lạnh, có thế thôi ạ.”

Horst gãi gãi bộ râu. “Mụ phù thủy ư?” lão nói. “Ta vừa tới nhà bà cháu vài giờ trước. Ta đang mong bà ấy có thể giúp ta mấy việc.”

Trái tim tôi nhảy lên. “Bà có khỏe không ạ...” Tôi tự hãm mình lại. “Ý cháu là, vâng, lâu nay Ngoại cháu ốm lắm, nhưng giờ cũng đỡ rồi, và hai bà cháu đã kết luận rằng bà nên đi tận hưởng không khí trong lành.”

“Không khí trong lành hơn ở đây ư?” Horst hỏi. “Các người đang ở cách nhà không dưới năm dặm đó.”

“Ngoại cháu muốn duỗi chân duỗi cẳng. Bà đang chuột rút lắm ạ.”

Horst bước về phía Sói. Tôi nín thở.

“Bà cháu trông có vẻ hơi... lông lá nhỉ.”

“Đó là do thứ thuốc cháu bào chế cho bà,” tôi chống chế. “Khuôn mặt bị mọc lông là một phần trong tác dụng phụ.”

Horst giật giật chiếc bao đeo quanh cổ. “Có một con sói lởn vởn quanh vùng này. Dấu chân của nó in khắp nơi quanh đây, và chúng còn rất mới.”

Trái tim tôi đập dồn. “Thật sao? Sợ quá đi mất. Chúng ta phải rất cẩn thận mới được, phải không, Goldie?” tôi huých Goldie.

“Gì cơ? Ồ, phải, tất nhiên. Ông không cần lo lắng đâu, thưa ông Thợ Săn. Red rất thân thiện với loài sói. Bạn ấy còn có thể nói... Ái!”

Tôi véo Goldie một cái rõ đau.

“Cháu vừa nói gì cơ?” Horst hỏi.

“Không có gì. Goldie thích nói lảm nhảm, có thế thôi ạ. Nó toàn nói mấy chuyện xàm xí.”

“Ta lại ngỡ cô bé nói gì đó liên quan đến việc trò chuyện cùng chó sói cơ đấy.” Horst nói.

Tôi phát ra một tràng cười the thé. “Ôi trời ạ, ai mà lại có thể nói chuyện với chó sói cơ chứ? Họ sẽ nói về chuyện gì được? Dù họ nói gì đi chăng nữa, thì chắc chắn đó cũng là những lời nói cuối cùng.”

Giờ thì tôi lại chính là đứa đang lảm nhảm. Horst ngó tôi như thể tôi đang bị điên. “Có vài người được cho rằng có khả năng nói chuyện với loài vật,” lão nói.

“Thậm chí còn có thể kết bạn với chúng, sai khiến chúng làm việc này việc nọ.”

“Cháu hy vọng ông có thể sớm tìm thấy con sói, và chúng cháu chắc chắn sẽ báo cho ông biết nếu chúng cháu nhìn thấy nó. Tiếng thét của Goldie có thể nghe thấy từ cách xa hàng dặm.”

“Nó có thể,” Goldie nói, và nó chuẩn bị minh họa thì bị tôi bịt ngay tay vào miệng.

“Đừng lo,” lão Horst bảo. “Ta đã đặt rất nhiều bẫy trong khu vực. Nó không thể chạy trốn ta mãi mãi được đâu.”

Sói gầm gừ. Tôi luồn bàn tay vào dưới đám lông để ra hiệu cho nó im lặng.

“Gì thế?” Horst hỏi. “Bà cháu vừa nói gì à?”

“Bà nói rằng mấy bà cháu sẽ mở lớn mắt, tai và mũi lên đề phòng ạ. Xin ông đừng lo lắng cho bọn cháu!”

Horst chuẩn bị rời đi, nhưng rồi lại chần chừ. “Ta không chắc là mình thấy yên tâm khi để mấy bà cháu lại đây một mình.”

Sói vẫn gầm gừ và lúc này thì đã nhe cả răng ra. Tôi khó khăn lắm mới giữ được nó ngồi xuống.

“Cháu nghĩ cháu nhìn thấy con sói rồi kìa!” Tôi la lên, và chỉ ra phía sau Horst. Lão nhảy ngược lại, rút ra một con dao từ thắt lưng. May mắn làm sao, một cái đuôi sẫm màu tình cờ thò ra từ một bụi cây thật. Horst vồ lấy nó.

“Bắt được mày rồi!” lão la lên.

Nhưng đó không phải là sói, mà là một con chồn hôi! Nó phun thẳng vào mặt Horst.

Goldie và tôi bịt mũi khi mùi hôi thối nồng nặc lan tỏa khắp bầu không khí.

Nhưng Horst quyết không buông con chồn hôi. Lão đứng như trời trồng khi con chồn đã xì hết hơi, rồi đùng đùng bỏ đi giữa những hàng cây, nắm tay vẫn tóm chặt con thú gặm nhấm.

“Ông ấy hẳn rất đói,” Goldie nói.

“Ít nhất thì giờ ông ta cũng không thể rình rập lẻn theo chúng ta nữa,” tôi nói. “Chúng ta có thể ngửi thấy ông ta từ khoảng cách hàng dặm.”

“Tớ nghĩ mình nên đi thôi,” Goldie nói. “Tớ không thể ở đây thêm một phút nào nữa với cái mùi ấy.”

“Ừ, chúng mình rời đi thì an toàn hơn, đặc biệt khi Horst đang quanh quẩn ở đây, dù với cái chân đau của Sói thì sẽ hơi bị chậm đấy.”

Sói nhảy lên trên ba chân lành, gầm gừ và vứt bỏ hết chỗ quần áo mà tôi phủ lên người nó.

“Tớ xin lỗi vì đã làm tổn thương đến lòng tự trọng sói của cậu, nhưng ít nhất giờ cậu cũng an toàn rồi.”

Quái vật, Sói nói.

“Ông ấy không phải là quái vật,” tôi nói, “chỉ là một người thợ săn làm những công việc của thợ săn thôi. Nhưng tớ sẽ không để ông ấy làm cậu đau đâu, tớ hứa đấy.”

Sói còn gầm gừ thêm một hồi nữa. Tôi không còn tự hỏi xem liệu một con sói và một người thợ săn có thể trở thành bạn bè.

Chúng tôi bắt đầu bước đi với một tốc độ chậm rì. Sói dồn hết trọng lượng vào ba cái chân lành, nhưng tôi hy vọng nó sẽ chóng hồi phục.

“Giờ chúng ta đi đâu đây?” Goldie hỏi.

“Về nhà, tớ đoán thế.”

“Vậy còn việc cứu bà cậu thì sao? Cậu định từ bỏ ư?”

“Không!” Tôi quát, lớn tiếng hơn so với dự định. Goldie lùi lại. Tôi thở dài. Tôi đã xa Ngoại quá lâu rồi, nhưng tôi không muốn quay trở về tay không. Tôi thậm chí còn chẳng thể hái được một đôi cánh của tiên cây.

Sói rúc mõm vào lòng bàn tay tôi, một cử chỉ vỗ về. Tôi đặt tay lên bộ lông nó, tận hưởng tất cả niềm an ủi có thể có được.

“Tớ không biết phải làm gì nữa,” cuối cùng tôi thừa nhận. “Còn hai phép khác mà tay thần lùn nhắc tới- Hoa Hồng Đỏ và Những Trái tim Màu nhiệm- nhưng tớ không rõ phải tìm nó ở đâu.”

Goldie nhét bàn tay của nó vào tay tôi. “Vậy chúng ta cứ tiếp tục đi thôi. Không nhất thiết cứ phải biết chính xác vị trí mới có thể tìm thấy được những thứ ta cần.”

Tôi không biết chắc điều đó có ý nghĩa là gì, nhưng vẫn cảm kích sâu sắc sự ân cần trong đó.

***

Chúng tôi đi lên thượng nguồn con sông, hết sức cảnh giác để ý những cạm bẫy. Tôi tìm được một cái được giấu hết sức tinh vi ngay bên dưới một bụi dâu dại, đúng loại trái cây mà lũ sói thường ăn mỗi khi không kiếm được thịt. Cả con người nữa. Chúng tôi vặt quả và chừa lại cái bẫy, nhưng cuối cùng chúng tôi đi tới một cái bẫy không còn trống. Một sinh vật đang lủng lẳng treo chân trên cành, vùng vẫy để thoát ra.

Khi chúng tôi đến gần hơn, tôi nghe thấy nó nói tiếng người, đang chửi bới bằng một giọng nói càu nhàu, nhấm nhẳng.

“Lũ người ngu ngốc! Bọn con lai bẩn thỉu! Dòng dõi nhơ nhuốc!”

“Một gã thần lùn!” tôi kêu lên. Đó không phải là ai khác, mà chính là tay thần lùn nọ. Tay thần lùn đã chỉ đường cho tôi đến chỗ cái giếng. Tôi chắc chắn điều đó. Thật đúng là may mắn!

“Ôi không, không phải là cô nữa chứ!” Tay thần lùn nói khi y nhận ra chúng tôi. “Cô đặt cái bẫy này, đúng không? Đúng là một ả phù thủy nhỏ trong bộ dạng đứa con gái xấu xí!”

Chó sói gầm gừ và táp táp hai hàm răng về phía tay thần lùn.

“Và mang cả thú nuôi đến nữa, hả? Con ác quỷ hắc ám của cô.”

“Đây là cách anh nói chuyện với những ân nhân tương lai của anh sao? Chúng tôi có thể đưa anh xuống, anh biết đấy, hoặc chúng tôi có thể mặc xác anh cho người thợ săn.”

“Tôi không cần cô. Tôi sẽ tự xuống được.” Y lần mò tìm chiếc rìu tí hon giắt ở mạng sườn, nhưng nó không còn ở đó. Nó đã rơi xuống mặt đất, lưỡi mắc chặt vào một đám cỏ.

Tôi nhặt nó lên và huơ huơ nó trước mặt tay thần lùn. “Kiếm cái này hả?” Y cố vươn ra chộp lấy nó, nhưng tôi giữ nó ngoài tầm với của y.

“Tôi có thể đưa cho anh chiếc rìu này,” tôi nói, “nếu anh chỉ cho tôi chỗ của những bông Hồng Đỏ.”

“Ha! Tôi vẫn không cần cô, con bé phù thủy xấu xí ạ!” Y cố cắn sợi dây thừng, nhưng hai bàn chân y bị rối chặt vào dây bẫy nên y ngã trở lại, khiến sợi thừng đung đưa dữ dội.

“Đừng lo lắng, Thần lùn à. Cuối cùng thì lão thợ săn cũng sẽ thả anh ra thôi. Nhưng mắt ông ta giờ coi như phế rồi, nên ông ta có thể tưởng anh là một con lợn và chén luôn anh đó.” Tôi thở dài vờ vĩnh. “Ôi, thôi. Nào, Goldie, Sói. Tay thần lùn này không cần chúng ta.”

Chúng tôi đang chuẩn bị bỏ đi thì tay thần lùn gọi với theo. “Ồ, thôi được rồi! Được rồi, hỡi đồ con người xấu xí! Đưa tôi xuống và tôi sẽ chỉ cho cô những bông hồng nằm ở đâu.”

“Hứa chứ?”

“Hứa, hứa, giờ thì trả chiếc rìu cho tôi.”

Tôi đưa nó cho y, và với một cử động nhẹ nhàng, y tự cắt dây trói và rơi phịch xuống mặt đất. Thế rồi, nhanh hơn là tôi trông đợi, y bắt đầu tháo chạy, nhưng Sói hẳn đã lường trước điều đó, bởi vì nó nhảy bổ vào tay thần lùn và đè nghiến y xuống mặt đất.

Bắt được rồi, Sói nói. Nó ngước lên nhìn tôi và ve vẩy đôi tai, quá ư là hài lòng vì bản thân.

“Cảm ơn, Sói.”

Tay thần lùn ngọ nguậy một cách vô vọng dưới sức nặng của Sói, làu bàu tuôn ra hàng tràng chửi bới và nguyền rủa. “Con vật xấu xa, ta sẽ khiến mi trả giá vì việc này! Ta sẽ bẻ răng và vặt râu mi!”

Tôi vươn tay tóm lấy tay thần lùn, và giữ chòm râu nhọn hoắt của y.

“Thả ta mau! Buông ra! Buông ra, đồ con người thối tha!” Y vùng vẫy, giãy giụa và đấm đá, nhưng tôi ra tay rất nhanh.

“Chuyện sẽ không đến nước này nếu như anh biết giữ lời hứa.”

“Thần lùn không hứa hẹn gì với con người. Các ngươi là những con bọ chét khổng lồ bẩn thỉu, hôi hám và đê tiện!”

“Tôi muốn tới chỗ những bông Hoa Hồng Đỏ trong lâu đài bị phù phép. Tôi yêu cầu chính anh dắt tôi tới đó.” Tôi thả rơi y, và y lập tức ba chân bốn cẳng tháo chạy, nhưng chẳng được bao xa. Y bị ràng buộc với lời hứa của y. Đúng là một tên lừa đảo tí hon đầy mánh khóe!

Goldie, Sói và tôi đi theo tay thần lùn tách khỏi dòng sông, xuôi xuống một thung lũng nhỏ, rồi lại leo lên một ngọn đồi điểm lác đác những tảng đá lăn. Y trượt xuống đằng sau một tảng đá và biến mất. Sói đuổi theo y và chỉ một tích tắc sau đã thò cái đầu ra, lưỡi thè lè như một chú cún con phấn khích. Nó hẳn đã đánh hơi thấy mùi phiêu lưu.

Chúng tôi phải trèo lên vài tảng đá trước khi đến được khe nứt nơi Sói và tay thần lùn đứng. “Bạn của cô không thể theo vào,” tay thần lùn nói, liếc nhìn Goldie.

“Sói thì sao?” Tôi hỏi.

“Tôi không thể ngăn nó đi vào, bởi vì nó là con quỷ hắc ám của cô, nhưng tôi chỉ có trách nhiệm dẫn theo một đứa con gái xấu xí duy nhất thôi!”

“Chúng ta có thể dàn xếp chuyện đó,” tôi nói, tóm lấy bộ râu tay thần lùn một lần nữa. Tôi dúi bộ râu vào tay Goldie. “Goldie, hãy bảo anh ta rằng cậu muốn anh ta đưa cậu vào trong tòa lâu đài bị phù phép.”

“Ôi, tớ không nghĩ...”

“Cứ nói đi, Goldie, hoặc cậu sẽ phải ở lại một mình đấy!”

Goldie ré lên, “Tôi muốn anh đưa tôi tới tòa lâu đài bị phù phép!” và rồi nó thả rơi tay thần lùn. “Ôi, tôi xin lỗi! Anh có bị đau không?”

Mặt tay thần lùn chuyển từ màu đỏ au của củ cải đỏ sang màu tím lịm của củ dền. Gã phát vào bàn chân Goldie. “Đồ con gái quái thai, đầu đất!”

“Ồ, thái độ không tử tế cho lắm, nhỉ? Thêm vào đó, tôi không nghĩ rằng điều ấy chính xác lắm đâu. Mẹ tôi luôn nói rằng tôi hài hước và xinh đẹp như một bó hoa.”

“Thế thì ta ắt là một chàng hoàng tử đẹp trai,” tay thần lùn lầm bầm khi gã bước vào trong khe nứt. Nó tối tăm, sâu thẳm và có phần hung hiểm.

“Tớ không nghĩ rằng chúng ta nên bước xuống dưới đó,” Goldie nói.

Tôi thầm đồng ý. “Không còn con đường nào đi trên mặt đất hay sao?” Tôi hỏi.

“Chắc là có chứ,” tay thần lùn đáp. “Nhưng nếu các người muốn được dẫn đường, thì đây là lối duy nhất. Chấp nhận hoặc là từ bỏ, và ta gợi ý rằng cô nên từ bỏ. Có đủ loại mối nguy hiểm chết người ở dưới này. Những hố tử thần, những dòng sông lửa...”

Goldie kêu lên the thé. “Ôi, Red, hãy làm ơn! Tớ không muốn xuống dưới đó!”

Tôi quan sát tay thần lùn. Y mỉm cười hiểm ác. Có lẽ y chỉ đang cố gắng làm chúng tôi nhụt chí để không phải dẫn đường cho chúng tôi nữa. Nhưng y bị ràng buộc vào nhiệm vụ này, và tôi không phải hạng người dễ bị đe dọa như thế. Sói cũng vậy.

“Dĩ nhiên là chúng tôi sẽ đi vào đường hầm,” tôi nói. “Tôi không sợ.”

Nụ cười của tay thần lùn héo đi thành một cái nhếch mép. Y gầm gừ những lời chửi rủa khi trườn vào trong đường hầm và biến mất. Sói đi theo sát gót.

“Đi nào.” Tôi nắm bàn tay đang run rẩy của Goldie và chúng tôi cùng nhau tiến vào cái hang động tối tăm.