Chương 19 Hoa hồng đỏ miễn chê, thú máng xối thật ghê[1]
Nhiều giờ sau, Borlen đá tôi thức dậy. “Đến giờ lên đường rồi,” y cằn nhằn.
Tôi ngáp dài và vươn vai, Sói cũng vậy. Goldie vẫn đang ngủ say sưa và ngáy ầm ĩ trên giường Borlen, điều này hẳn đã khiến y đau khổ không ít. Y chọc và thúc con bé, thậm chí còn kéo những lọn tóc xoăn tít của nó, rồi cuối cùng giật tung chiếc khăn choàng của nó cho đến khi nó ngã lộn nhào xuống sàn nhà.
Goldie mở bừng mắt. Nó ngồi dậy và vươn vai vươn cổ. “Tớ chưa bao giờ ngủ ngon đến thế trong suốt cuộc đời,” nó tuyên bố.
Borlen càu nhàu và nhai lốc cốc mấy viên ngọc lục bảo. Bà Rumelda đã chuẩn bị thêm súp strolg cho ba đứa chúng tôi. Tôi húp cạn nó thật nhanh và cảm ơn bà và ông Rubald vì sự đối đãi tử tế.
“Cháu được chào đón ở đây,” bà Rumelda nói. “Kể cả khi cháu không nắm râu Borlen - dù điều này thật đáng đời nó, hở ra một tí là ngoi lên mặt đất.”
Borlen đưa chúng tôi trở lại qua những đường hầm trong hang động với một chiếc đèn lồng mới, và trong vòng chưa đầy một giờ chúng tôi đã lên khỏi mặt đất. Mặt trời vừa mới nhú lên, và sau suốt bấy nhiêu giờ đồng hồ chui rúc trong hang mờ tối, tôi đã phải che mắt lại dưới ánh sáng chói chang.
“Chúng ta không còn xa lâu đài nữa,” Borlen nói. “Chỉ còn một quãng dọc bờ suối này và qua những ngọn đồi kia nữa thôi.”
Khi chúng tôi đi bộ dọc theo dòng suối, Goldie và tôi rửa bụi đất và cáu ghét bám trên người sạch nhất có thể. Sói lăn lộn trong nước cho đến khi nó trở lại màu đen, rồi lắc lắc bộ lông khiến nước văng tung tóe khắp người Borlen.
“Con chó lai bẩn thỉu!” Borlen gầm gừ, nhưng tôi thầm nghi ngờ rằng y mỗi lúc một thích Sói hơn.
Chúng tôi đến một ngọn đồi dốc. Dòng nước biến vào trong một đường hầm, và chúng tôi leo lên đồi. Khi tới đỉnh, chúng tôi thấy một thung lũng trải ra bát ngát bên dưới. Dòng suối chảy vào một cái hồ lấp lánh, và nằm bên kia hồ là một tòa lâu đài. Màn sương sớm buông dày đặc bên trên thung lũng nhỏ, những tòa tháp và tháp pháo của lâu đài lấp ló hiện ra, như thể chúng mọc ra từ trong mây.
“Đó chính là tòa lâu đài bị phù phép của cô,” Borlen nói.
“Ôi, thật là tráng lệ!” Goldie reo lên. “Cậu có thích ở đó không, Red? Chúng ta có thể trở thành nữ hoàng!”
“Cảm ơn anh, Borlen,” tôi nói. “Anh đã rất tốt bụng.” Borlen nhướng một bên lông mày và quay gót.
“Hượm đã,” tôi gọi.
“Còn yêu cầu gì khác chăng?” y lạnh lùng hỏi.
Tôi tháo chiếc nhẫn khỏi sợi xích đeo quanh cổ và ngay lập tức cảm thấy một sức nặng được gỡ bỏ.
“Đây.” Tôi đặt chiếc nhẫn hồng ngọc vào lòng bàn tay Borlen. “Cái này dành cho anh.”
Y nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn. Hàm râu y rung rung. “Nhưng... thứ này rất giá trị đối với cô.”
“Thật là ngớ ngẩn... khi con người đeo những viên đá trong khi những kẻ khác có thể ăn chúng.”
“Phải, rất ngốc nghếch.” Borlen mỉm cười với tôi, một nụ cười ấm áp và tử tế thay cho sắc thái đanh ác và hiểm độc mọi khi. Gã đút chiếc nhẫn vào bên trong áo khoác, chứ không phải chiếc bao da. Tôi có cảm giác rằng y sẽ không ăn nó.
“Chúc cô may mắn với những bông hồng và tòa lâu đài bị phù phép của mình,” Borlen nói.
“Hãy bảo trọng bộ râu của anh,” tôi đáp.
Borlen nghiêng mình chào chúng tôi đầy tôn trọng, rồi bước xuống đồi trong khi Goldie, Sói và tôi đi theo hướng ngược lại, về phía tòa lâu đài bị phù phép.
***
Màn sương bao phủ tòa lâu đài dày đến mức tôi gần như không thể nhìn thấy Sói đang đi bộ trước mình, nhưng lại có thể ngửi rõ mùi hoa hồng trong không khí. Khắp nơi thấm đẫm hương thơm. Bạn có thể nếm thấy hương hoa khi bạn hít thở.
Tòa lâu đài được bao quanh bởi những bức tường đá, với hai cánh cổng sắt nặng nề che phủ bởi những dây leo đầy gai. Chúng mở ra khi chúng tôi đến gần.
“Thân thiện đấy,” Goldie nói.
“Rùng rợn thì có,” tôi bình phẩm.
Sói gầm gừ. Nó cảm thấy sợ hãi.
Chúng tôi bước qua hai cánh cổng và tiến vào một khu vườn tràn ngập trong hoa hồng. Chìm trong biển hoa hồng. Trắng kem, vàng bơ, hồng rực, tím chết. Chúng mọc quanh những bức tượng và ghế đá, đổ xuống tầng tầng lớp lớp qua những cây cầu và hàng rào mắt cáo, và leo lên khắp các bức tường lâu đài.
Goldie hít ngửi từng bông hoa nó đi qua. “Đúng là những bông hồng tuyệt đẹp! Tớ có thể hái một bó hoa này tặng mẹ, và mẹ sẽ bị nhấn chìm trong tình yêu.” Goldie cứ ngửi mãi ngửi hoài, đến mức mà tôi tin chắc nó sẽ bị ngộ độc hương thơm.
Tôi không nhìn thấy một bông Hồng Đỏ nào, nhưng điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hoa hồng có phép thuật không dễ gì xuất hiện ở những chốn tầm thường, và chắc chắn sẽ được canh gác cẩn mật. Ngoại bảo vệ khu vườn của bà khỏi sâu bệnh bằng một câu thần chú xua đuổi.
Thần chú Xua đuổiBớ đàn quái vật tí hon
Khôn hồn chớ gặm cây non của bà
Vườn rau, luống cải tránh xa
Nếu không, chớ có trách ta vô tình.
Nếu có bất cứ loại sinh vật nào cố gắng gặm nhấm và phá hoại, phép màu sẽ ngăn không cho chúng ăn trong vòng ít nhất một ngày. Hàm răng của con sóc sẽ mọc lên rất to trong miệng nó. Nếu một con giun hoặc sâu bướm định chui vào trong một quả táo, chúng sẽ phình to đến mức không thể thoát ra ngoài, và nếu như một con bọ cánh cứng đậu lên một cây bắp cải hoặc cà chua, cái đầu của nó sẽ bị tụt vào trong thân như một con rùa.
Tôi kéo mũ trùm của chiéc áo choàng lên che đầu, hy vọng rằng mình sẽ không bao giờ phải nếm trải cảm giác đầu thụt vào trong cổ.
Tôi mặc xác Goldie đứng tha thẩn hít hửi và bước về phía trung tâm của khu vườn, nơi gần tòa lâu đài hơn. Đó là một kiến trúc tráng lệ và uy nghiêm, lớn hơn cả tòa lâu đài ở Vương Quốc, được xây bằng những tảng đá trơn nhẵn. Các ngọn tháp và gờ tường được trang trí bởi những cái miệng máng xối hình thú mắt cẩn hồng ngọc. Sói gầm gừ. Nguy hiểm.
“Chúng chỉ là tượng đá thôi mà,” tôi nói, nhưng cũng khép hai vạt áo choàng chặt hơn quanh mình, cố gắng ngăn bản thân khỏi một cơn ớn lạnh đột ngột.
Chúng tôi bước xuyên qua một mê cung hoa hồng. Hồng nhạt, tím sẫm, trắng viền hồng, vàng viền cam. Thậm chí còn có cả hoa hồng màu xanh lơ, nhưng không có bông nào màu đỏ.
Một lúc sau, chúng tôi đi tới một bờ giậu cao lượn theo hình tròn, những dây leo và cành cây đan khít đến nỗi khó có thể nhìn thấy thứ gì đằng sau nó. Chúng tôi bước vòng quanh cái giậu. Không hề có lối vào. Tôi quỳ xuống trên tay và đầu gối, ngọ nguậy giữa những cành đầy gai chỉ để vừa đủ nhìn thấy một vệt đỏ bên trong. Trái tim tôi nhảy lên.
“Chúng ở đây,” tôi thì thầm. “Sói, giúp tớ đào một cái lỗ để chui qua.”
Sói rên ư ử và lùi phắt lại. Nó không thích gai.
“Chớ có là một con sói hèn nhát,” tôi nói, nhưng nó vẫn từ chối giúp đỡ. “Được, tớ sẽ tự làm một mình.” Tôi xốc lại tinh thần và xông pha vào cuộc chiến với những bông hồng. Chúng tấn công mới ghê làm sao, cào xước mặt và bàn tay tôi, lôi kéo áo choàng của tôi, nhưng tôi dũng mãnh chống cự. Tôi mở đường đi xuyên qua bụi cây cho đến khi ngã nhào sang mé bên kia và lồm cồm đáp xuống trên tứ chi. Sói vọt qua hàng rào bằng một bước nhảy ngoạn mục. Nó hạ cánh cạnh tôi với một biểu cảm chỉ có thể diễn dịch là một nụ cười tự mãn.
“Đồ thể hiện,” tôi lầm bầm.
Tôi đứng dậy, phủi sạch bụi và lá cây khỏi quần áo, rồi sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình.
Hoa hồng. Những bông Hồng Đỏ. Màu đỏ rực rỡ nhất tôi từng nhìn thấy.
Thoạt nhìn, chúng không khác gì hoa thường, nhưng khi lại gần hơn, tôi nhận thấy một quầng sáng nhè nhẹ bao quanh bông hồng, lập lòe tựa một nhịp tim đang đập. Chúng thở rền sự sống và có mùi phép thuật.
Tôi vươn người định hái một bông, nhưng ngừng lại. Thứ gì đó đang sột soạt tiến lại gần.
Rắc!
“Ai đó?” Tôi lắng tai nghe.
“Ối! Ái! Lũ hoa hồng mất nết!”
“Goldie?” Tôi gọi. Giọng con bé nghe rất gần.
“Uiiiiiiiiiiii! Red! Lũ hoa hồng giữ chặt những lọn tóc xoăn của tớ và không chịu buông ra!”
Tôi khúc khích cười nhẹ. “Giữ lấy!” Tôi kêu to với nó. “Tớ sẽ qua đó trong vòng một phút.”
Tôi quay lại với những bông Hồng Đỏ.
Tôi quấn chiếc áo choàng quanh bàn tay, cảm giác rằng mình không nên chạm da thịt vào bông hồng. Nó có thể làm ảnh hưởng đến phép thuật, mà tôi muốn nó phải hoàn hảo dành cho Ngoại.
Tôi với tay về phía đóa hồng lần nữa. Những tiếng sột soạt lại xuất hiện, lần này tới gần hơn một cách đáng kể.
Sói bắt đầu rên rỉ và cào cào xuống mặt đất.
Nguy hiểm.
“Im lặng!” Tôi thì thầm. “Chỉ là con chim hay gì đó thôi.” Nhưng trái tim tôi đang đập dồn dập. Đã đến lúc lấy thứ tôi cần và rời khỏi. Tôi giữ lấy một trong những cái cuống đầy gai và giật nó khỏi bụi cây. Tôi đã làm được! Tôi đã hái được một bông Hoa Hồng Đỏ!
“Đi thôi,” tôi nói.
Thứ gì đó đâm bổ xuống đất đằng trước tôi. Đất bắn tung tóe lên mặt tôi. Tôi quay lại và che chắn thân mình khi những vật thể nom như tảng đá khác phóng thẳng xuống bên tay phải. Nó đến từ trên trời. Một vật nữa rơi xuống, rồi một vật nữa, một vật nữa, cho đến khi Sói và tôi bị bao vây bởi một đàn... thú máng xối!
Những con quái vật bằng đá này sống hẳn hoi. Chúng có những cái sừng cong cong, lỗ mũi nở rộng, và những đôi cánh nhọn xương xẩu. Đôi mắt hồng ngọc của bọn chúng lóe lên khi chúng vỗ đôi cánh đá và nhe ra những hàm răng đá. Chúng bò trườn trên chân và tay, tiến sát đến Sói và tôi. Sói gầm lên và sủa vào bọn chúng, phô ra những chiếc răng nanh nhọn hoắt. Tôi giữ chặt lấy lông cổ nó, cố gắng nuốt xuống nỗi sợ hãi đang bò lên cuống họng.
“Sẽ ổn thôi,” tôi nói. “Chúng không thể làm hại chúng ta đâu. Chiếc áo choàng của tớ sẽ bảo vệ chúng ta.”
Một con Thú Máng Xối đâm bổ vào Sói, hai con vật gầm ghè và vật lộn trên mặt đất, khi số còn lại tiếp tục vờn quanh tôi từ mọi phía. Tôi quất chiếc áo choàng của mình vào những con quái vật. Nó đã bảo vệ chúng tôi trước đây. Nó đã châm chích lũ yêu tinh nước, và che chắn chúng tôi khỏi những tảng đá rơi, nhưng nó dường như không có tác dụng gì trước bọn Thú Máng Xối. Chúng trườn đến gần hơn, những chiếc lưỡi đá liếm láp đôi môi uốn cong.
Sói vẫn đang chiến đấu, cào và cắn con Thú Máng Xối, nhưng con quái vật chẳng hề nao núng. Làm sao Sói có thể làm suy suyển một con quái vật bằng đá cơ chứ? Chúng có phải cấu tạo từ máu xương và da thịt như bình thường đâu.
Nếu có Ngoại ở đây, bà sẽ thi triển một món bùa phép có thể biến lũ Thú Máng Xối trở lại thành những tượng đá vô tri như cũ, nhưng tôi e sợ sẽ biến chính mình thành đá nếu cứ cố thử dùng phép thuật tương tự.
Lũ Thú Máng Xối chỉ còn cách tôi vài inch. Một con hất văng bông Hồng Đỏ khỏi bàn tay tôi và quăng nó xuống mặt đất. Hai con khác quắp lấy hai cánh tay tôi và nâng bổng tôi lên qua hàng rào.
“Dừng lại!” một giọng nói cất lên, và lũ Thú Máng Xối khựng lại giữa không trung, thả tôi rơi oạch xuống nền đất. Tôi quay lại và nhìn thấy một cái bóng cao lớn đội mũ trùm màu đen bước về phía mình. Đó có vẻ là một người đàn ông, và dáng đi của ông ta nom thật kỳ dị, như thể bị thương hoặc bị tật ở chân. Tuy nhiên, dù là ai đi chăng nữa, ông ta rõ ràng có thể ra lệnh cho lũ Thú Máng Xối. Đây chính là người có thể giải phóng cho chúng tôi.
Nhưng rồi khi ông ta tháo bỏ mũ trùm, mặt tôi trắng bệch không còn một hạt máu. Kẻ đó hoàn toàn không phải là một người đàn ông. Gương mặt hắn bị phủ kín bởi những nạm lông rậm rạp. Cái mũi dài gắn liền vào trán như một con mèo. Đôi môi hắn đen sì, và hai chiếc răng nanh dài ngoẵng uốn cong xuống tận dưới cằm, nom còn xấu xí hơn nhiều những con Thú Máng Xối.
“Mi đang làm gì trong khu vườn của ta?” hắn hỏi, giọng trầm sâu và gằn gừ.
“Tôi cần một bông hoa hồng. Cho bà của tôi. Bà bị ốm.”
“Và thế là mi nghĩ mi có thể đánh cắp của ta?”
Sói nhảy vọt qua khu vườn. Nó nhào vào tấn công gã quái thú, cào cấu và cắn đớp hắn, nhưng con quái thú hất văng nó đi. Lũ Thú Máng Xối xông vào Sói như một lũ mèo hoang.
“Sói!” Tôi vật lộn với bọn Thú Máng Xối, nhưng gã quái thú quật tôi xuống sàn và giữ chặt tôi bằng một bàn chân. Mấy chiếc móng chân cắm ngập vào tôi như những con dao găm.
“Để nó được yên!” Tôi gào.
“Không ai được phép chạm vào hoa hồng của ta!” Gã quái thú rống lên.
“Nó có chạm vào đâu! Là tôi! Ngài có nhiều đến mức tôi nghĩ hái một bông cũng chẳng có gì quan trọng mà.”
“Hoa hồng của ta cực kỳ quan trọng,” gã quái thú nói, và tôi biết hắn đang ám chỉ tới phép thuật. Hắn biết về quyền năng của chúng, và hắn muốn giữ tất cả cho riêng mình.
“Xin ngài!” Tôi nài nỉ. “Bà tôi chết mất.”
“Thế thì cút về nhà và nói lời tạm biệt đi,” gã quái thú nói. “Đó là những điều con người vẫn làm. Lôi nó đi!”
Một con Thú Máng Xối tóm lấy tôi lần nữa và bắt đầu quắp tôi bay đi. Đi xa khỏi những Bông Hồng Đỏ. Giờ tôi biết chắc chắn những bông hoa hồng đó có thể cứu được Ngoại. Tôi đã ở gần lắm rồi.
“Nhưng tên bà là Rose!” Tôi kêu lên. “Rose Red, tức Hồng Hoa! Những bông hoa hồng đỏ chính là vận mệnh của bà! Hãy làm ơn!”
“Dừng tay!” Quái thú ra lệnh, và con Thú Máng Xối tuân theo. “Đặt nó xuống.”
Con Thú Máng Xối lập tức thả rơi tôi, vì vậy tôi ngã xuống mặt đất đau điếng. “Mi vừa nói gì?” Hắn hạch hỏi.
“Bà tôi,” tôi đáp. “Bà bị bệnh.”
“Không. Tên bà ta cơ. Mi vừa nói tên bà ta là gì?”
Tôi nuốt nước bọt. Đây chính là thời khắc quyết định. Nó có thể giúp tôi thành công, hoặc chống lại tôi. “Rose,” Tôi đáp. “Đôi khi bà được gọi là Hồng Hoa, và đôi khi được gọi là Phù Thủy Rừng Xanh.”
Gã quái thú sững người, lũ Thú Máng Xối cũng vậy, như thể cái tên ấy đã ếm lên một loại câu thần chú nào đó. “Mi là... cháu gái bà ta, cái bà Hồng Hoa đó?”
Tôi gật đầu. “Cháu gái duy nhất của bà. Xin ngài, bà tôi ốm lắm. Bà sẽ chết nếu như tôi không mang được một bông hồng về cho bà, nhưng bà không thể chết. Không thể chết được.”
Cả thế giới như ngừng lại và nín thở, cho đến khi gã quái thú lên tiếng.
“Trừ con sói đi,” hắn ra lệnh.
“Không!” Tôi kêu lên. “Hãy thả nó đi! Đừng làm hại nó!” Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng mấy con Thú Máng Xối ghì chặt tôi tại chỗ. Tôi có thể nghe thấy tiếng Sói gầm gừ.
“Sói, hãy chạy đi!” Tôi kêu lên. “Đừng cố chiến đấu nữa! Chạy mau!”
Sói la lên oăng oẳng. Nó bị lôi lên không trung đủ cao để tôi thoáng nhìn thấy, và rồi lũ Thú Máng Xối tha nó đi mất trong khi gã quái thú nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất bằng một cánh tay, như thể tôi chẳng là gì khác hơn ngoài một con mèo nhép. Bị bắt giữ.
“Tớ thoát được rồi!” Tôi nghe thấy tiếng Goldie la lên.
Goldie! Tôi quên béng mất nó. Tôi không thể nhìn thấy nó, hy vọng rằng gã quái thú cũng thế. Nó là niềm hy vọng duy nhất của tôi.
“Goldie! Chạy đi! Chạy đi tìm kiếm sự giúp đỡ mau lên!”
“Ổn rồi mà. Tớ không cần giúp đỡ nữa. Tớ đã chiến thắng lũ hoa hồng quái vật ấy!”
Tôi nhìn thấy những búp tóc quăn của Goldie nhảy nhót bên trên những bụi hồng. Nó đang chạy thẳng về phía gã quái thú!
“Goldie, quay lại đi! Chạy theo đường khác mau!” Goldie đứng sững và quay lại, nhưng vài con Thú Máng Xối đã bay qua những bụi hồng và chặn đường nó. Nó la lên và nằm cuộn tròn lại như một quả bóng. Con quái thú nhảy vọt qua hàng rào với một sức mạnh và tốc độ đáng kinh ngạc. Nó túm lấy Goldie và xách bổng cả hai chúng tôi, mỗi đứa trên một tay, treo lủng lẳng ở hai bên mình.
“Ô, Red!” Goldie ré lên. “Cậu bị bắt bởi một con gấu à?”
Nó đang nhìn chằm chằm vào bàn chân của con quái vật, trông không giống chân người chút nào mà là những cẳng chân khổng lồ, lông lá với móng vuốt sắc bén như dao cạo.
“Không, không phải gấu đâu,” tôi nói.
Gã quái thú nhảy bước một lên một cái cầu thang bằng đá tới hai cánh cửa đôi rất lớn tự mở ra và khép lại ngay khi chúng tôi đi qua.
Chúng tôi đã trở thành tù nhân của một con quái thú.
[1] Nguyên văn: Roses are Red, Gargoyles are True. Hai câu thơ này nhại theo lời bài thơ nổi tiếng Roses Are Red. (‘Roses are red violets are blue, sugar is sweet and so are you.’)