Chương 21 Tòa lâu đài xỏ lá
Sáng hôm sau, tôi thức dậy và nhận thấy Godie đang lù lù đứng bên cạnh. Nó dí sát đến mức tôi la lên và lùi lại. “Goldie, đừng có làm như thế!”
“Cậu có biết là cậu bị chảy dãi khi ngủ không?” Goldie hỏi. “Mẹ tớ gọi đó là ngủ-chảy-dãi. Không ra dáng quý cô lắm đâu.”
“Tớ cóc thèm quan tâm xem mẹ cậu nghĩ gì. Lẽ nào bà ấy không dạy cậu rằng hoàn toàn không ra dáng quý cô chút nào khi nhìn chằm chằm lúc người ta đang ngủ?”
“Sáng ra cậu cáu kỉnh thật đấy,” Goldie nói.
Tôi chế nhạo. “Cậu thì lịch sự lắm chắc?” Tôi ném một trong mấy cái gối nhồi lông vũ vào Goldie. Nó bắt lấy cái gối và ghì vào ngực.
“Tớ đói quá.”
“Thế ra lúc nãy cậu định ăn cả tớ đấy à?”
“Tối qua lúc tớ kêu đói, cánh cửa liền mở ra. Thế mà hôm nay tớ nhắc đi nhắc lại mà nó vẫn không chịu mở. Tớ cố gắng đi ra ngoài cửa, nhưng nó vẫn khóa im ỉm, giống hệt đêm qua. Tớ đồ rằng mọi việc chỉ có thể xảy ra nếu cả hai đứa cùng thức giấc, thế nên dậy đi.”
Tôi rên rỉ, lăn qua một bên rồi rơi bịch xuống đất. Cửa vẫn đóng, thế nhưng ngay khi tôi đứng lên, một cái chuông rung lên ở đầu bên kia căn phòng bên cạnh một lỗ cửa nhỏ trổ trên tường. Goldie mở cánh cửa tí hon.
“Bữa sáng!” Goldie nâng một cái khay đựng những bát cháo yến mạch phủ đầy sốt kem và...
“Mật ong!” Goldie reo lên, hít ngửi mùi vị ngon lành. Còn có cả dâu tây tươi, đỏ au, chín mọng và thơm ngát nữa. Mùi hương khiến cho tôi nhớ Ngoại đến quay quắt.
Goldie xúc một thìa đầy, chuẩn bị đưa vào miệng thì bị tôi gạt văng đi.
“Này! Sao cậu lại làm thế?”
“Chúng ta là tù nhân mà, nhớ chứ? Nó có thể có độc đấy.”
“Đêm qua thức ăn làm gì có độc,” Goldie cãi.
“Tất nhiên là không rồi. Gã quái thú cũng ăn thức ăn ấy mà, và dù sao đi chăng nữa, làm sao mà kết luận ngay được.” Tôi đánh hơi bát cháo. Hầu hết thuốc độc đều để lại vị đắng, và đôi khi còn có mùi nữa.
“Red, tớ đói chết mất,” Goldie rền rĩ.
Tôi nhặt chiếc thìa và nếm thử một miếng rất nhỏ. Tôi liếm môi và cố gắng cảm nhận vị chua chua hoặc đăng đắng, nhưng tất cả chỉ có vị ngọt ngào của sốt kem, và nó càng đánh thức cơn đói cồn cào của tôi. Dạ dày tôi sôi réo. “Tớ đoán nó không có vấn đề gì đâu.”
Goldie vồ lấy cái thìa của nó và tiêu diệt món cháo. Tôi tấn công phần ăn của mình cũng nhanh chẳng kém, và rồi chúng tôi nhồi hết những trái dâu vào trong miệng.
Khi hai cái bát đã được liếm sạch sẽ, chúng tôi nhận ra rằng quần áo của hai đứa đã được giặt giũ sạch sẽ, mạng lại tinh tươm và gấp gọn gàng ở đầu giường. Lúc chúng tôi mặc quần áo xong xuôi, cánh cửa lại lạch cạch mở ra.
Quái Thú đứng ở ngưỡng cửa từ lúc nào, như thể hắn đang khấp khởi đợi mong.
“Ta e rằng ta đã gây ra chút lộn xộn ở tiền sảnh,” hắn nói, và dẫn chúng tôi xuống hành lang ở gần cầu thang. Những dấu chân bê bết bùn in trên khắp sàn nhà, mặt bàn và ghế. Chổi quét, chổi lau và xô chậu hiện ra, tập trung quanh tôi và Goldie.
“Bắt tay vào việc đi.” Quái Thú ngân nga ra lệnh với một niềm hân hoan độc địa, rồi rời đi.
“Ôi, trời đất quỷ thần ơi, lao động còn khủng khiếp hơn là bị tống giam nữa,” Goldie than.
“Hừm,” tôi nói. “Một cái chổi không thể bắt tớ lau dọn được đâu.” Tôi quầy quả bước vòng qua cây chổi, nhưng nó di chuyển chắn đường tôi. Tôi bỏ sang lối khác, nhưng vẫn nhận được kết quả tương tự.
“Láo xược nhỉ?! Nhưng mày vẫn chỉ là một đám que mà thôi!” Tôi lấy đà và tăng tốc để nhảy qua nó, nhưng đúng vào giây phút đôi chân tôi rời khỏi mặt đất, cái chổi quét tôi lùi lại, khiến tôi ngã nhào qua cái xô, nó bay lên không trung và chụp đúng vào đầu tôi.
Goldie cố nén cười. “Cậu có đau không?”
Tôi nhấc cái xô khỏi đầu và quăng nó vào tường. “Lũ dụng cụ lau dọn đáng nguyền rủa!” Cái chổi nện vào đầu tôi một cái.
Goldie không cố gắng kiềm chế những tràng khúc khích nữa. Nó gập cả người lại vì cười và tóm lấy cái cây lau nhà để khỏi ngã, nhưng ngay khi nó vừa chạm vào cái tay cầm, cây lau liền di chuyển. Thay vì tấn công con bé, nó trượt đi và xoay Goldie chóng mặt như thể chúng đang khiêu vũ trong một vũ hội vậy. “Trời ạ, Red ơi, cây lau này mới lãng mạn làm sao!” Cây chổi lau nhảy lên và xoay vòng, còn Goldie thì sung sướng cười rúc rích, hoàn toàn đắm chìm trong khoảnh khắc đó. Nó thậm chí còn bắt đầu nói chuyện với cái cây lau nhà.
“Sao cơ, vâng, thiếp rất sẵn lòng nhảy thêm một điệu, cảm ơn chàng.”
“Ồ, chàng đúng là một vũ công rất cừ khôi.”
“Gì cơ? Lấy chàng ư? Nhưng mẹ thiếp sẽ nói gì đây? Mẹ sẽ không ưng con rể mình là một cây chổi lau nhà đâu!”
Trong lúc Goldie đang mải mê khiêu vũ cùng cây lau của nó, tôi vật lộn với cây chổi bướng bỉnh và khó lường của mình. Tôi rượt đuổi nó theo vòng tròn, cái xô đuổi theo sát gót nên tôi cứ vấp hoài qua nó mỗi lần đổi hướng. Cuối cùng tôi cũng tóm ghì được cây chổi xuống đủ lâu để quét sạch một phần đống bừa bãi; nhưng chỉ một giây sau, nó giằng ra khỏi tôi và hất tung tóe đống rác tôi vừa vun lại.
“Aaaaaa!” Tôi gầm lên, vớ lấy một cái rìu trong bộ giáp sắt ở gần đấy và dí nó vào tay cầm của cây chổi như thể đang kề dao vào cổ họng nó. “Liệu mà cư xử cho phải phép, không ta chẻ vụn mi ra đó.”
Lúc bấy giờ cây chổi mới chịu ngoan ngoãn làm việc.
Sau khi chúng tôi quét dọn xong xuôi, cây chổi, cây lau và cái xô biến mất.
“Phù!” Goldie nói. “Tớ mệt bở hơi tai rồi.”
Tôi cũng cảm thấy kiệt sức y chang, và mong kiếm được một chỗ yên tĩnh mà nghỉ ngơi. Nhưng chẳng thể có cơ may đó. Quái Thú đứng đợi chúng tôi ngay bên ngoài cửa, một vài sợi lông vũ dính trên bộ lông.
“Ta thật vụng về quá,” hắn nói. “Ta vừa có một cuộc đụng độ với mấy cái gối trong phòng khách.”
Phòng khách nom như vừa có mưa tuyết.
Trong suốt ba ngày ròng rã, gã quái thú tha hồ sai khiến chúng tôi. Chúng tôi quét dọn, lau rửa và kỳ cọ từ tinh mơ đến tận khi chạng vạng. Hai đầu gối tôi bầm tím, còn đôi tay nhũn rời ra như sáp chảy.
Và gã quái thú không phải vấn nạn duy nhất của hai đứa tôi. Bản thân tòa lâu đài cũng là một kẻ thù hiểm ác, luôn bùng nổ những câu thần chú và bùa phép. Gã quái thú ra lệnh bất cứ điều gì, tòa lâu đài sẽ thực hiện nó. Chổi quét, xô chậu, bát đĩa, cửa nẻo và tất cả những đồ đạc khác đều vận hành giống như những gã đốc công khắt khe, cho đến tận ngày thứ ba.
Goldie và tôi vừa mới ăn kết thúc bữa sáng thì cánh cửa mở ra. Chúng tôi bước qua, chắc mẩm Quái Thú sẽ giao cho mình một phần việc khác, nhưng không thấy hắn đâu. Vì vậy chúng tôi đi lang thang qua hành lang và bước xuống cầu thang, và nghe thấy một tiếng thịch mơ hồ.
“Gì thế nhỉ? Goldie hỏi.
“Nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta, có lẽ thế,” tôi nói. Quái Thú có thể đang phá sập một bức tường để có thể chỉ đạo chúng tôi dọn dẹp.
Chúng tôi mở các cánh cửa, thò đầu vào những căn phòng khác nhau, nhưng chúng đều trống trơn.
Chúng tôi nghe thấy một tiếng thịch khác, lần này lớn hơn, như thể thứ gì vừa bị thả xuống hoặc quăng vào tường.
“Có lẽ ai đó đang bị nhốt,” Goldie nói.
“Có thể,” tôi đáp. Dù nó là cái gì đi chăng nữa, sự hiếu kỳ trong tôi cũng bị kích thích. Chúng tôi lần theo âm thanh đó đến một khung cửa rất cao. Những tiếng gầm gừ bị văng vẳng và những tiếng thịch thỉnh thoảng vang lên đến ở bên kia của cánh cửa. Chậm rãi, tôi vặn nắm đấm, và cánh cửa mở ra.
Căn phòng này là một thư viện vĩ đại. Những bức tường vươn lên cao hơn cả những thân cây cao nhất trong Khu Rừng. Trần nhà là một mái vòm bằng thủy tinh khiến cho căn phòng ngập tràn ánh sáng, soi tỏ hàng ngàn hàng vạn cuốn sách. Tôi chẳng thể nào tin được lại có nhiều sách như thế tồn tại trên thế giới.
Quái Thú đứng cạnh một cái giá, đang lục lọi một cột sách với một vẻ hằm hằm giận dữ như thể đang kiếm thứ gì đó. Khi không tìm thấy nó, hắn gầm lên và quăng cuốn sách xuống nền nhà đánh thịch. Cuốn sách tự động bay lên và nhét mình vào chỗ cũ mỗi khi gã quái thú di chuyển sang cột khác. Quá trình này cứ tiếp diễn cho đến khi hắn nhận ra Goldie và tôi.
“Hai đứa bây đang làm gì ở đây?” hắn gầm gừ.
“Nhìn những cuốn sách kìa!” Goldie reo lên. “Tôi yêu sách! Mẹ đã từng có lần mua cho tôi một cuốn sách có rất nhiều tranh vẽ. Tôi xem đi xem lại nó nhiều lần đến nỗi nó rời ra thành từng mảnh.” Nó bắt đầu bước tới những cái giá, lướt đầu ngón tay lên trên những cái gáy sách. “Ước gì tôi vẫn còn giữ được nó. Tôi tự hỏi liệu ở đây có cuốn sách nào có tranh, kể về một chàng hoàng tử đẹp trai đã đánh thức một nàng công chúa xinh đẹp thức giấc bằng một nụ hôn... Ồ!”
Một cuốn sách bay lên khỏi giá và trôi về phía Goldie. Nó mở sách ra, và chắc chắn rồi, các trang sách đầy những bức tranh vẽ màu sặc sỡ. “Thật là đáng yêu!” Nó yên vị trên một chiếc ghế nệm và ngấu nghiến vùi mặt vào cuốn sách. Điều này vô hình trung xoa dịu cơn kích động của gã quái thú.
“Còn mi có thích đọc sách không, Red?” hắn hỏi. “Bà ngoại mi có đọc sách cho mi nghe không?”
“Sách vở rất hiếm ở Ngọn Núi,” tôi đáp. “Hầu như bà chỉ kể chuyện cho tôi thôi.” Tôi đã học chữ bằng cách nhẩm đọc các câu thần chú bà khắc trên bàn và các bức tường.
“Thế thì để ta kể mi nghe một câu chuyện,” Quái Thú nói, “câu chuyện mà bà mi chắc chắn chưa từng kể cho mi.” Tôi nghịch nghịch cái váy, cố gắng tỏ ra hờ hững, nhưng trong lòng thì nôn nao cái cảm giác dù rằng gã quái thú định kể chuyện gì đi chăng nữa, nó cũng cực kỳ đặc biệt.
“Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa,” Quái Thú mở đầu, “người có tất cả mọi thứ mình mong muốn. Vàng bạc, đất đai và những kẻ tôi tớ trung thành. Nàng thông minh và hoạt bát. Nàng đàn hát, ngâm thơ, nhưng trên tất cả, nàng vô cùng xinh đẹp, và danh tiếng về nhan sắc của nàng lan truyền khắp bờ cõi. Những hiệp sĩ dũng cảm, những hoàng tử đẹp trai từ những mảnh đất xa xôi nườm nượp kéo đến cầu hôn. Nhưng nàng công chúa rất buồn, vì biết rằng một ngày nào đó, tất cả sẽ kết thúc. Nàng sẽ già đi, và sắc đẹp sẽ tàn phai. Cuối cùng nàng sẽ chết. Ồ, suy nghĩ đó thật không tài nào chịu nổi - cái suy nghĩ rằng nàng sẽ trở nên già cả rồi biến thành không gì khác hơn là xương cốt và cát bụi trong lòng đất.”
Tôi hơi lầu bầu. Tôi không cần thêm một bài thuyết giảng khác từ một sinh vật phi-con-người về sự ngu ngốc của loài người khi sợ hãi cái chết. Tôi tin chắc giống quái vật có thể sống đến hàng ngàn năm, giống như thần lùn.
Gã quái thú tiếp tục. “Nàng công chúa biết có một bà tiên được đồn sở hữu phép thuật hùng mạnh. Bà ta có thể chữa lành cho người ốm. Bà giúp phụ nữ hiếm muộn sinh con và mùa màng thất bát mọc trở lại. Nàng công chúa triệu bà tiên tới tòa lâu đài và ra lệnh cho bà ta biến mình thành bất tử. Nàng hứa sẽ ban thưởng cho bà vinh hoa phú quý, vàng bạc châu báu, thậm chí cả một nửa vương quốc, chỉ cần bà giúp cho nàng trường sinh bất lão. Nhưng bà tiên đã từ chối. Bà ta nói đó là một ý tưởng ngu ngốc, và bà ta không muốn liên quan đến nó.
“Nàng công chúa không quen với việc bị cự tuyệt, nhất là với một thái độ xấc xược như vậy, nên nàng đã đe dọa tống giam và tra tấn bà tiên đến chết nếu như bà ta không chấp hành mệnh lệnh của mình.
“Bà tiên phá lên cười. Bà không hề sợ hãi trước một lời đe dọa như thế.
“Thế rồi nàng công chúa đã làm một điều nàng chưa từng làm trước đây. Nàng hạ mình cầu khẩn. Nàng quỳ sụp xuống và nài nỉ bà tiên. Nàng hứa sẽ làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì cũng được, chỉ cần nàng được trường thọ, mãi mãi trẻ trung và xinh đẹp.
“Bà tiên trao cho nàng một lời cảnh cáo cuối cùng. ‘Không người trần mắt thịt nào có thể sống mãi. Điều đó đi ngược lại với quy luật tự nhiên.’
“‘Thế thì ta không muốn làm con người!’ nàng công chúa tuyên bố. ‘Ta còn hơn cả con người nữa! Ta là dòng dõi hoàng gia! Hãy đem cái chết đi khỏi ta!”
“Nếu công chúa thật sự mong chờ điều đó,” bà tiên nói. “Ta đã tha thiết cảnh báo công chúa, nhưng bởi vì công chúa là một cô bé ngốc nghếch ương ngạnh, nên có lẽ nàng xứng đáng được hưởng những gì mình ao ước.”
Bà tiên lẩm nhẩm đọc một câu thần chú, khiến hoa hồng mọc lên trên khu vườn của lâu đài. Bà che phủ cả mảnh sân bằng hoa hồng. Chúng bò qua các cánh cửa và những bức tượng, xâm chiếm những bụi cây và những cây thân gỗ, và ở vị trí trung tâm là một bụi hoa hồng bị phù phép. Hoa hồng đỏ. Hoa hồng có phép thuật.
“Hãy hái một bông”, bà tiên ra lệnh. “Châm ngón tay công chúa vào một cái gai. Nhỏ giọt máu xuống đất, và nàng sẽ trở nên bất tử.”
Trong cơn háo hức, nàng công chúa hái ngay một bông hoa hồng và châm nó vào ngón tay. Nàng rỏ một giọt máu cho nó ngấm xuống đất. Nàng cảm nhận được phép thuật hối hả lan trong cơ thể mình như lửa, khiến nàng trở nên khỏe mạnh, đầy năng lượng và bất khả chiến bại. Nàng đã bất tử! Nàng khiêu vũ giữa những đóa hồng và dọa chết khiếp người làm vườn, vốn đang nỗ lực trong vô vọng để cắt tỉa bớt các cành hoa hồng mọc tràn lan. Khi anh ta nhìn thấy công chúa, anh ta thét lên và bỏ chạy.
“Anh ta choáng váng vì vẻ đẹp bất tử của ta đây mà”, nàng công chúa nhủ thầm.
Nàng đi về phía những người hầu kẻ hạ khác, và kết quả cũng y nguyên. Tất cả mọi người đều tháo chạy khi nhìn thấy nàng. Kể cả những người lính với đầy đủ gươm giáo sáng lòa cũng kêu lên sợ hãi và bỏ chạy ra khỏi tòa lâu đài.
“Nàng công chúa đi về phía phòng mình để ngắm nghía hình hài bất tử mới của mình, và khi nhìn thấy chính mình, nàng chỉ ước được chết đi. Đúng là nàng đã trở nên bất tử, nhưng nàng không còn là người nữa. Nàng đã biến thành...”
“Một con quái thú,” tôi thì thầm. Quái Thú chìm vào im lặng. “Chị chính là công chúa.”
“Đã từng,” con quái thú nói.
“Hượm đã, chị chính là công chúa sao?” Goldie hỏi, đánh rơi cuốn sách. “Nhưng chị quá... quá... chị quá...”
“Lông lá? Hôi hám? Gớm ghiếc?” con quái thú gầm gừ.
“Tôi đang định nói ‘cao’”, Goldie đáp. “Chị quá cao đối với một người phụ nữ. Thế thôi.”
Tôi vẫn đang cố tiêu hóa mọi chuyện. Bông Hồng Đỏ đã biến nàng công chúa thành con quái thú. Một con quái thú có thể sống mãi mãi. Tôi vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Tôi có thể đã biến Ngoại thành một con quái thú. Nếu như không có những bức tượng đầu máng xối, có lẽ tôi cũng đã tự biến chính mình thành quái thú. Và giờ thì tôi có thể nhìn thấy sự hối hận khôn nguôi trong đôi mắt của nàng-công-chúa-quái-thú – hối hận rằng đã có lúc mình từng ước mong được trở nên bất tử.
“Liệu bà tiên có nói cho cô biết cách phá vỡ lời nguyền không?” Tôi hỏi.
Quái Thú lắc đầu. “Bất khả thi,” chị ta cay đắng nói.
“Ôi, không,” tôi đáp. “Tất cả những lời nguyền đều có một cách hóa giải, kể cả khi chúng ta không biết đến sự hiện diện của nó. Tôi có một người bạn từng bị nguyền từ thuở lọt lòng, và cậu ấy còn không biết phải phá vỡ nó như thế nào, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn làm được.”
“Ta không nói rằng ta không biết cách. Ta nói rằng việc đó bất khả thi.”
“Nếu có một cách hóa giải, thì là khả thi rồi,” tôi nói.
“Ồ! Ồ!” Goldie reo lên, hoa chân múa tay như một đứa dở hơi. “Tớ biết nó là gì đấy! Nụ hôn của tình yêu đích thực! Mẹ tớ đã từng kể một câu chuyện về một chàng hoàng tử chịu một lời nguyền, nhưng lời nguyền ấy đã được phá vỡ bằng một nụ hôn của tình yêu đích thực!”
“Đó là một câu chuyện hay,” Quái Thú đáp, “nhưng câu thần chú này không thể được hóa giải bởi một nụ hôn của tình yêu đích thực.”
“Nếu chị là một chàng hoàng tử, tôi sẽ hôn chị ngay bây giờ,” Goldie nói. “Thế rồi tôi sẽ trở thành một nàng công chúa và mẹ chắc chắn sẽ yêu tôi.” Goldie nhăn như khỉ, như thể nó thực sự nghĩ mình sẽ phải hôn con quái thú.
“Nhưng chị ấy không phải một hoàng tử,” tôi nói, ngăn Goldie lại. “Chị ấy là một nàng công chúa. Hoặc đã từng là.”
Quái Thú lùi lại sát vào một giá sách, như thể chị ta nghĩ cái hiểm họa bị Goldie hôn là có thật.
“Không có ích gì đâu,” con quái thú nói. “Ta không thể phá vỡ lời nguyền, và ta sẽ phải làm quái thú mãi mãi.”
Tôi gõ gõ những ngón tay lên một chồng sách, nghĩ ngợi. Nếu Ngoại ở đây, bà sẽ biết phải làm gì. Tôi đã nhìn thấy bà giúp đỡ những người xung quanh bị lâm vào những tình thế khó khăn tương tự, mặc dù chưa có gì thực sự quá hiểm nghèo. Rõ ràng những bông hồng không còn khiến tôi hứng thú nữa, nhưng có lẽ nếu tôi có thể mặc cả với Quái Thú, thuyết phục chị ta thả chúng tôi để đổi lấy sự hỗ trợ phép thuật từ Ngoại.
“Tôi nghĩ tôi biết người có thể giúp được chị,” tôi nói.
“Phải,” con quái thú nói. “Ta biết. Trên thực tế, đó chính là lý do mi ở đây.”
Tôi gật đầu, bất thình lình hiểu ra lý do Quái Thú giam lỏng tôi. Ngoại có thể không có khả năng hóa giải lời nguyền cho Quái Thú, hoặc biến chị ta lại thành một nàng công chúa, nhưng bà có thể nói cho chị ta biết liệu chị ta có bao giờ tự phá vỡ được lời nguyền hay không, và có thể còn chỉ cho chị ta vài manh mối. Đó là cơ hội bỏ trốn duy nhất của tôi.
“Bà ngoại tôi biết rất nhiều điều về phép thuật,” tôi nói. “Nếu chị có thể giải phóng chúng tôi, tôi sẽ dẫn chị đến chỗ bà. Bà đang ốm nặng, nhưng bà sẽ vẫn giúp chị tìm ra cách hóa giải lời nguyền.”
Con quái thú trừng trừng nhìn tôi trong giây lát, điều gì đó giống như một nụ cười xuất hiện trong mắt chị ta, mặc dù tôi không hiểu có điều gì đáng cười đến thế. “Không cần thiết đâu,” chị ta nói. “Ta đã có lời với bà cô rồi.”
“Tôi không hiểu.”
Con quái vật quay lưng về phía tôi và lướt móng tay chị ta dọc theo mấy cuốn sách, để lại những vết cào trên gáy sách. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng những cuốn sách co rúm lại vì đau đớn. “Bà tiên...,” Quái Thú thủng thẳng nói. “Đó là một cái tên quá mỹ miều dành cho một mụ phù thủy, mi biết đó. Một mụ phù thủy đã gây nên chuyện này với ta, và giờ ta đang giữ quân át chủ bài buộc bà ta biến ta trở lại - đứa cháu gái đầu tiên và duy nhất của bà ta.”
Tôi há hốc mồm nhìn Quái Thú. Sự nhận biết quét qua người tôi, lạnh lẽo và chậm chạp, giống như làn sương giá bám trên ô cửa sổ. “Ý chị là...”
Con quái thú gật đầu. “Bà tiên Hồng Hoa, hay như mọi người giờ vẫn gọi bà ta, Phù Thủy Rừng Xanh.”