Chương 22 Vận mệnh quái thú
Ngoại. Hồng Hoa. Bà tiên đã biến một nàng công chúa thành quái thú. Bà chưa từng kể tôi nghe câu chuyện này trước đây. Tôi cho rằng tôi có thể hiểu lý do. Đó không phải điều gì đáng để tự hào, biến nàng công chúa thành quái thú, kể cả khi chính nàng công chúa đã đề nghị điều đó. Đó là một vận mệnh nghiệt ngã, và tôi thấu hiểu cả việc con quái thú muốn giữ chúng tôi làm tù nhân, nhưng chị ta nghiễm nhiên không biết rằng có bắt cóc tôi cũng chẳng được tích sự gì.
“Bà tôi sẽ không rút lại lời nguyền đâu,” tôi nói.
“Bà ta sẽ rút nếu như muốn gặp lại đứa cháu duy nhất của mình.”
“Chị không thể giữ chúng tôi ở đây mãi mãi được!” Goldie nói.
“Thứ tình cảm ngưỡng mộ của mi dành cho ta chết yểu vậy sao?”
Goldie co rúm người, ghì chặt cuốn sách về những chàng hoàng tử đẹp trai và cô công chúa xinh đẹp của mình vào ngực.
“Chị không hiểu,” tôi nói. “Bà không thể rút lại lời nguyền, kể cả khi bà vẫn còn khỏe mạnh. Bà không có thứ quyền năng ấy. Lời nguyền không thể đảo nghịch hoặc rút lại, chỉ có thể phá bỏ, tùy thuộc vào những quy định được đặt ra vào thời điểm ếm lời nguyền, do đó cách duy nhất...”
Con quái thú gầm lên, khiến sách rơi lổng chổng khỏi giá. “Ta biết về các quy định chứ! Giờ ta sẽ đặt ra quy luật của riêng ta! Bà mi sẽ biến ta trở lại thành một công chúa hoặc bà ta sẽ chết mà không nhìn thấy mặt đứa cháu gái.”
“Và rốt cuộc thì sau mọi chuyện, chị vẫn là một con quái thú!” Tôi gào lên.
Đôi hàng lông mày sâu róm của con quái thú hơi nhăn lại. Tôi tưởng chị ta sắp òa khóc đến nơi, đôi mắt màu xanh xa-phia của chị ta long lanh, nhưng rồi chị ta rống lên và cào móng vuốt của mình qua một hàng sách khác khiến chúng rơi ầm ầm xuống sàn nhà. Chị ta chạy ào qua khung cửa trên cả bốn chân.
Cái thư viện lại lục cục tự dọn dẹp đống sách mà con quái thú đã làm rơi, xếp chúng ngăn nắp vào đúng kệ.
“Red, cậu có nghĩ rằng chúng mình sẽ về nhà được không?” Goldie hỏi.
Tôi nhắm mắt. Goldie bị kẹt ở đây là lỗi của tôi. Tôi đã lôi nó vào tình thế khó khăn này. “Chúng ta sẽ tìm được lối thoát, Goldie à,” tôi nói. “Tớ hứa đấy.”
Một quyển sách đột nhiên bay khỏi giá và rơi xuống đầu tôi.
“Ái! Sao mày phải làm thế?” Tôi nhặt cuốn sách lên và đọc tiêu đề.
Lời Hứa bị phá vỡ.
Tôi quăng quyển sách sang tuốt mé bên kia của căn phòng, nhưng nó chỉ đơn giản là trôi trở lại về phía cái giá và tự nhét mình vào vị trí một cách gọn gàng. Những cuốn sách có phép thuật. Chúng thậm chí còn chẳng để cho anh nổi giận một cách đúng nghĩa nữa.
Tại sao Ngoại không kể cho tôi nghe về con quái thú? Bà thấy hổ thẹn sao? Bà thật sự có ý định biến công chúa thành một con quái thú, hay đó chỉ là một sai lầm phép thuật nghiêm trọng? Tôi chưa bao giờ hình dung ra Ngoại lại phạm bất cứ một thứ sai lầm nào đối với phép thuật, nhưng rõ ràng là tôi đã không biết tất cả mọi điều về Ngoại.
“Thật may mắn vì cậu đã không lấy được một bông Hồng Đỏ,” Goldie nói. “Nếu không, cậu đã biến bà cậu thành một con quái thú rồi!”
“Tớ cũng nghĩ thế,” tôi nói, mặc dù tôi tự hỏi liệu câu thần chú có vận hành khác đi không nếu như ta không mong muốn nó cho bản thân ta, mà cho một người khác. Ngoại đã nói rằng lòng ích kỷ là một trong những nguyên nhân khiến phép thuật luôn đi chệch đường. Nhưng tôi không muốn cuộc sống vĩnh viễn cho bản thân tôi. Tôi muốn dành nó cho Ngoại. Đó đâu phải là ích kỷ, đúng không nào?
“Vậy còn món phép thuật còn lại...?” Goldie trầm ngâm khi lật giở những trang sách của một cuốn sách khác. “Những Trái tim Màu nhiệm. Tớ đã bảo cậu thử nó ngay từ đầu mà lại. Nó nghe rất ổn.”
Tôi gạt nó ra khỏi tâm trí bởi vì tay thần lùn biết rất ít về nó. “Tớ thậm chí còn chẳng biết Những Trái tim Màu nhiệm là cái gì, hoặc có thể kiếm được nó ở đâu,” tôi nói.
“Hay nó là thứ gì đó cậu có thể tìm thấy trong trái tim chính mình?” Goldie đoán.
“Điều đó nghe còn chẳng hợp lý chút nào,” tôi đáp. “Tớ cần tìm ra cách thức vận hành của phép thuật đó.”
Tôi biết rằng Những Trái tim Màu nhiệm thực sự có tồn tại. Các vị thần lùn đã nói như vậy. Tôi chỉ cần thu thập thêm thông tin. Ngoại luôn nói rằng cách tốt nhất để có tri thức là tự thân rèn luyện. Cách tiếp theo là học hỏi từ nguồn khác. Chuyện kể. Bài học. Sách vở.
Sách! Tôi đang ở một nơi đầy ắp thông tin, và tất cả những điều tôi phải làm chỉ là hỏi.
“Goldie à,” tôi nói. “Chúng ta có thể hỏi cái thư viện về Những Trái tim Màu nhiệm!”
“Trời ạ, sao tớ không sớm nghĩ ra chuyện đó nhỉ? Đây, để tớ hỏi.” Nó đóng cuốn sách lại và đứng dậy. “Này thư viện, bạn có thể cho chúng tôi mượn một cuốn sách về Những Trái tim Màu nhiệm được chăng?”
Lúc đầu chẳng có gì xảy ra, và rồi một cuốn sách tự rút ra khỏi một cái kệ thấp và trôi về phía chúng tôi.
Tôi đón lấy nó và háo hức lướt qua các trang sách, với Goldie đang nghiêng ngó qua vai, nhưng tôi đã phải thất vọng với câu chuyện. Nó kể về một cô gái trao gửi trái tim mình cho một chàng trai, nhưng chàng ta đã vứt bỏ nó. Nơi trái tim cô gái yên nghỉ mọc lên một cái cây có tên gọi là Cây Liễu Ước, và bất cứ ai đang mơ ước một tình yêu đích thực dưới tán cây đều có thể tìm thấy nó.
“Đó là một câu chuyện đẹp đẽ mà buồn thảm nhất trên thế giới này!” Goldie sụt sịt.
“Nhưng nó không hữu ích.” Tôi đóng ập cuốn sách lại và đặt nó lại vào giá. “Tớ cần một cuốn sách có thể nói cho tớ cách chấm dứt cái chết cơ.”
Cái thư viện lại chìa ra một cuốn khác đầy công thức chữa trị các chứng bệnh lặt vặt, nhưng chẳng có gì khác thường.
“Ôi, kinh quá,” Goldie nói. “Có cả cái công thức thuốc bổ mà mẹ cứ hay ép tớ uống này!”Nó giả tiếng ọe khan và quăng cuốn sách trở lại lên giá.
“Chúng ta sẽ có nhiều cơ may hơn nếu chia nhau ra tìm,” tôi nói.
“Ý hay đấy,” Goldie đáp. Để tớ đi hỏi mé bên kia của thư viện nhé. Cậu cứ ở đây và tiếp tục hỏi cho xong ở mé này. Chúng ta sẽ tìm ra thứ gì đó thôi!”
Tôi hỏi về Những Trái tim Màu nhiệm theo hàng tá cách thức khác nhau, và thư viện lấy xuống hết cuốn sách này đến cuốn sách khác. Tôi đọc từ truyện cổ, lịch sử sang đến cách bào chế thuốc, mỗi loại đều có dính dáng nhất định đến tim, phép thuật, hoặc mãi mãi, nhưng vẫn chẳng có gì đưa tôi tiếp cận gần hơn đến cách thức cứu Ngoại.
Từ bên kia thư viện, tôi có thể nghe thấy những yêu cầu của Goldie, và phản ứng sau đó của nó trước những cuốn sách mà thư viện đã cung cấp. Nó khúc khích cười, hổn hển thở và thổn thức khóc, trong khi tôi thì làu bàu và gầm gừ trước cuộc tìm kiếm vô vọng của mình. Trong một cái thư viện khổng lồ bao nhiêu là sách thế này, hẳn phải có thứ gì đó hữu ích chứ.
“Bạn có thể tìm được bất cứ cuốn sách nào nhắc đến Những Trái tim Màu nhiệm không? Loại Những Trái tim Màu nhiệm mà con người không bao giờ chết ấy?” Lời lẽ tuôn ra vẻ như hơi cộc lốc, nên tôi bổ sung, “Làm ơn.”
Thư viện yên lặng trong một phút, như thể nó đang suy nghĩ hoặc tìm kiếm đúng cuốn sách đó. Cuối cùng một cuốn sách bay xuống tay tôi từ chiếc giá nằm ở vị trí cao nhất. Nó đã vô cùng cũ nát và ố vàng. Nom có vẻ hứa hẹn. Tôi ngồi xuống một cái ghế lớn và mở sách ra. Thoạt nhìn, tôi cứ ngỡ nó là một cuốn sách thần chú và trái tim tôi nhảy lên, nhưng té ra nó chẳng là gì khác hơn ngoài mấy bài thơ dở dở ương ương, có vẻ ngớ ngẩn và tối nghĩa.
Tôi đóng ập nó lại chuẩn bị quăng nó trở lại, thì thứ gì đó đập vào mắt tôi. Một trang giấy đang treo lủng lẳng bên ngoài cuốn sách, bị xé rời khỏi mối chỉ. Hai từ ngữ như nhảy lên trước mắt tôi: “Không bao giờ” và “chết.”
Tôi mở cuốn sách và đọc một bài thơ tên là “Những trái tim của gã Thợ săn.” Nó có vẻ khác biệt so với những bài thơ còn lại, bí ẩn và bi ai. Mỗi câu thơ là một câu chuyện bi kịch về cách mọi người chết đi, vì bệnh tật, tai nạn hay tuổi già, và kết thúc ba khổ thơ buồn bã đó là đoạn thơ sau:
Mấy ai có cơ may sống mãi
Như người nắm đằng chuôi lưỡi hái của tử thần?
Điều gì len lỏi trong lòng đất như những mạch nước ngầm
Bí quyết để đánh lừa cái chết?
Lão thợ săn già cả ấy biết
Cách thức vận hành của trái tim
Phép thuật riêng cho kẻ kiếm tìm
Một cuộc sống trường sinh bất lão.
“Goldie, lại đây mà xem cái này này.”
Goldie đọc bài thơ, lông mày nhíu lại vì tập trung. “Lão thợ săn già cả ấy biết...” Nó lần những ngón tay theo dòng chữ.
“Cậu có nghĩ rằng có thể lão Horst biết điều gì đó không?” tôi hỏi.
“Ừm, ông ấy già thật,” Goldie nói.
“Và căn cứ vào cái cách nó nhắc đến ‘Trái tim’ và ‘Phép thuật’, thì nó hẳn còn muốn ám chỉ thứ gì đó sâu xa hơn.” Tôi đã cố tránh lão Horst càng xa càng tốt để bảo vệ Sói, nhưng có lẽ lão nắm giữ câu trả lời tôi đang tìm kiếm. Liệu tôi có sai lầm không khi từ chối sự giúp đỡ của lão?
Cũng chẳng còn gì quan trọng nữa. Nếu chúng tôi không thể thoát khỏi tòa lâu đài này, thì mọi thứ cũng chẳng còn nghĩa lý, đặc biệt nếu như Ngoại đã...
Không. Tôi không được nghĩ đến điều đó, tuyệt đối không thể. Bố và mẹ sẽ sớm trở về. Giờ này có lẽ họ đã về đến nhà và chắc chắn sẽ đến thẳng chỗ Ngoại. Bà sẽ ổn thôi, ít nhất là vào lúc này. Ngoại và tôi có một sự nối kết đặc biệt mà tôi tin rằng tôi sẽ cảm nhận được nếu như bà đi, giống như một cái xương bị gãy. Chắc chắn bà đang cố cầm cự để đợi tôi.
***
Tối hôm đó và cả hôm sau nữa con quái thú đều không dùng bữa cùng chúng tôi. Chị ta không đưa ra yêu cầu gì, cũng không bắt chúng tôi lao động. Chị ta thậm chí còn chẳng buồn xuất hiện, điều này khiến cho tôi cảm thấy vô cùng bất an.
Không còn Quái Thú hành hạ nữa, Goldie và tôi rơi vào quyền quản chế của tòa lâu đài. Nó cho chúng tôi được tự do đi lại loanh quanh, mặc dù vẫn khóa chặt chúng tôi bên trong.
Tôi không thể thoải mái tận hưởng sự tự do này. Tôi không nguôi nghĩ đến vận mệnh khủng khiếp Ngoại đã giáng lên đầu Quái Thú. Tôi không nguôi lo lắng cho Ngoại và Sói. Tôi không thể ngừng băn khoăn về phép Những Trái tim Màu nhiệm, và tự hỏi lão Horst có liên quan gì đến chúng.
Đêm hôm đó tôi trằn trọc mãi trên giường, Goldie ngáy khò khò bên cạnh. Tôi nằm với chiếc áo choàng phủ lên người, ngón tay mân mê bốn góc áo một cách lo âu, cố gắng rút ra từ đó sự khuây khỏa, trí tuệ và hy vọng.
Sói tru lên.
Hãy quay trở lại, nó nói, và tôi cảm nhận được nỗi bức thiết tăng dần trong nó. Nó đang gặp nguy hiểm chăng? Horst đang săn đuổi nó ư? Dường như cả hai chúng tôi đều đang cạn dần thời gian. Tiếng kêu của nó kéo tôi vào giấc ngủ những đêm trước, nhưng đêm nay chúng khiến tôi thao thức.
Một tiếng tru khác vang lên, nhưng âm thanh này ở gần hơn, ngay bên trong tòa lâu đài.
Quái Thú.
Tôi ngồi dậy. Một ngọn nến đang cháy bên cạnh tôi. Tôi cầm lấy nó và đi về phía cửa ra vào. Tôi áp bàn tay lên đó.
Cánh cửa mở khóa và rộng mở.
Những cây giá cắm nến tự thắp sáng dọc các bức tường khi tôi đi xuôi hành lang xuống cầu thang.
Tiếng tru khủng khiếp lại vang lên lần nữa. Tiếng tru không hàm chứa thêm ý nghĩa gì, ngoại trừ nỗi tuyệt vọng. Tôi đi lang thang không mục đích trong lâu đài, nhưng rồi tôi nhìn thấy bóng của Quái Thú in trên hành lang. Tôi thổi tắt ngọn nến và lặng lẽ đi theo Quái Thú. Chị ta rảo bước qua một mê cung những căn phòng và lối đi, cho đến khi tới thư viện. Chị ta bước vào và đóng cửa lại.
Chị ta làm gì trong thư viện giữa đêm hôm này? Đọc truyện cổ tích trước khi đi ngủ chăng?
Tôi xoay nắm đấm và chầm chậm đẩy cửa mở, vừa đủ để có thể hé một mắt nhìn vào bên trong.
Quái Thú đang đứng trước một giá sách, in một cái bóng dài, ma quái ngang qua căn phòng. Chị ta với lấy một cuốn sách, nhưng khi chị ta nâng nó lên, một tiếng kịch phát ra, và một phần của cái giá sách từ từ mở ra, để lộ một hành lang đằng sau. Quái Thú trườn vào bên trong, và cái giá đóng lại sau lưng chị ta, để lại tôi một mình trong bóng tối.
Tôi lẽ ra nên quay trở về giường. Nhưng tôi không thể buộc mình nhúc nhích. Tôi tò mò muốn biết Quái Thú đi đâu và chị ta đang làm gì.
Con mèo chết vì tò mò, một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu tôi. Nghe giống Ngoại một cách kỳ lạ.
Nhưng tôi đâu phải một con mèo, tôi đáp lời giọng nói đó. Bên cạnh đó, đây là kẻ bắt giữ tôi, người tôi mong muốn chạy thoát, do đó việc tôi phải bám theo chị ta và tìm hiểu càng nhiều càng tốt là một điều hợp lý. Tôi bước đến chỗ cái giá và mò mẫm dọc theo những cái gáy sách. Quái Thú đã lấy ra cuốn sách ở tầm cao ngang ngực chị ta, có nghĩa là nó phải nằm cao hơn đầu tôi. Tôi ấn vào một cuốn sách giống như cách đã nhìn thấy Quái Thú làm, nhưng không có gì xảy ra. Tôi lôi thử nhiều cuốn nữa, mở đường dọc theo giá sách. Một vài cuốn rớt xuống, nhưng chúng nhanh chóng tự bay lên và trôi trở về vị trí. Tôi tóm lấy một cuốn sách khác và kéo nó ra. Cuốn này tạo cảm giác khác hẳn, như thể nó được đính vào một thứ gì đó. Tôi kéo cho đến khi thứ gì đó kêu lịch kịch. Tôi thả cuốn sách, và cái giá mở ra.