← Quay lại trang sách

Chương 23 Người đẹp ở trong gương

Qua lối vào trên giá sách, tôi thấy mình đang đứng trên một lối đi với một cánh cửa ở đầu bên kia. Tôi chắc mẩm nó sẽ bị khóa kín, nhưng khi tôi vặn nắm đấm, nó mở ra êm ru trên bản lề. Tôi bước vào trong một căn phòng rộng mênh mông. Nó tỏa ra vô tận về mọi hướng, và có rất nhiều người đứng xung quanh, tất cả bọn họ đều mặc áo choàng đỏ. Tôi giương mắt lên nhìn họ, và họ cũng giương mắt lên nhìn lại, cho đến khi tôi nhận ra đó chính là tôi. Có hàng trăm cô bé Red đang trừng trừng nhìn vào chính mình. Các bức tường được dát từ sàn cho đến trần nhà bởi cơ man là gương.

Tôi không nhìn thấy Quái Thú ở nơi nào. Bà luôn nói rằng đừng bao giờ tin tưởng vào những tấm gương. Chúng có thể trở nên rất quỷ quyệt, đặc biệt là khi chúng đã bị phù phép - và tôi ngờ rằng những tấm gương này cũng thế. Một vài tấm gương sẽ phản chiếu những điều đang thật sự diễn ra, trong khi số khác lại phản chiếu những điều có thể xảy đến, hoặc những điều đang xảy ra ở đâu đó khác, hoặc thậm chí cả những điều mà bạn mong ước là sự thực.

Tôi nhìn nhìn đi nhìn lại hình ảnh mình phản chiếu qua gương hàng chục lần. Vẫn chỉ là Red thuần túy. Mớ tóc nâu bù rối ấy, đôi mắt xám sắc sảo ấy, và gương mặt nhỏ nhắn xanh xao ấy.

Thứ gì đó đang chuyển động ở tấm gương gần nhất phía bên tay phải của tôi. Một người phụ nữ xuất hiện. Một người đẹp tuyệt trần. Làn da của nàng mịn màng không tì vết, đôi má và môi ửng sắc hồng. Đôi mắt xanh thăm thẳm như ngọc xa - phia nổi bật lên trên mái tóc màu hạt dẻ xoăn nhẹ bao quanh gương mặt và bờ vai. Nàng ta có vẻ gì đó rất quen thuộc, nhưng không thể có khả năng tôi đã nhìn thấy nàng trước đây.

“Tên của nàng là Người Đẹp,” một giọng nói cất lên. Đôi môi của người phụ nữ cử động giống như đang nói, nhưng giọng thì quá trầm thấp để có thể là của nàng. Tôi quay lại và nhìn thấy Quái Thú đang đứng đằng trước hình ảnh của người phụ nữ xinh đẹp trong gương.

“Cái tên đó thật hợp với nàng ấy,” tôi nói.

“Cô nghĩ thế ư?” Quái Thú hỏi. “Ta không chắc lắm.”

“Ý chị là sao?” tôi hỏi. “Không ai có thể phủ nhận nàng ấy rất xinh đẹp.”

“Ta tin rằng sẽ có nhiều người muốn phủ nhận,” Quái Thú nói. “Đặc biệt là bây giờ.”

Tôi nhìn tới nhìn lui giữa con quái thú và cô gái trong gương. Không hề có bất cứ điểm tương đồng nào, ngoại trừ sự giống nhau đến kinh ngạc giữa đôi mắt họ.

“Nàng ấy chính là chị,” tôi nói. “Đó là chị trước đây...”

“Trước khi ta xin bà cô ban cho sự bất tử,” Quái Thú nói. “Phải, đó chính là ta. Tên ta từng là Người Đẹp.”

“Giờ vẫn vậy mà,” tôi đáp. “Một cái tên không thể bị tước đi.”

“Phải, và giờ thì nó đang vận vào ta mới hay ho làm sao chứ, phải không nào?” chị ta nói, đầy vẻ châm biếm.

Tôi nhìn chằm chằm xuống bàn chân. Mặc dù chúng ta thường nói cái tên chính là vận mệnh của bạn, và bố mẹ thường rất cẩn trọng trong việc lựa chọn tên cho con mình, nó vẫn không đảm bảo cho bạn một cuộc sống hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau. Người ta vẫn có thể phạm sai lầm, những tấn bi kịch vẫn có thể xảy ra, và vận mệnh của những người khác vẫn có thể bị rối nùi vào vận mệnh của chính bạn và tạo thành một đống hỗn độn. Tôi cũng đã từng bị vướng vào một đống hỗn độn như thế trước đây, và giờ thì chính tôi lại đang đi gieo rắc những rắc rối của mình ra tứ phía. Goldie, Borlen, Sói... có thể cả Quái Thú nữa.

Quái Thú nhìn chằm chằm vào hình hài đẹp đẽ trước đây của mình với ánh mắt khát khao. Tôi tự hỏi chị ta đã dành bao nhiêu giờ đồng hồ ở nơi đây, chỉ để ước ao được trở nên xinh đẹp một lần nữa.

Thứ gì đó đang di chuyển trong một tấm gương bên tay trái tôi, một cái bóng đang chuyển động trong rừng cây dày đặc. Nó quá nhòa nhạt và xa xăm, nên tôi không thể nói được nó là thứ gì.

Quái Thú hắng giọng. “Ta đã nhận được một tin nhắn từ bà cô.”

Tôi quay phắt lại đối diện với Quái Thú. “Chị ư? Khi nào? Bà tôi thế nào rồi?” Trái tim tôi căng lên vì hy vọng.

“Bà ấy vẫn còn sống. Bà ấy hy vọng rằng tòa lâu đài vẫn chăm sóc tốt cho cô và nhắc ta dặn cô nhớ rửa ráy cả ở sau tai.”

“Có vậy thôi sao?” Trái tim tôi xẹp xuống.

“Bà ấy cũng gửi cho ta một thông điệp. Bà ấy bảo ta nhìn vào gương và nhớ lấy.”

“Nhớ lấy điều gì cơ?” tôi hỏi.

“Cách phá vỡ lời nguyền.”

Tôi há hốc miệng. “Bà chỉ cho chị cách phá vỡ lời nguyền?” Ngoại không bao giờ chỉ cho người khác cách phá vỡ một lời nguyền. Bà rào đón, gợi ý và khích tướng, nhưng sẽ không bao giờ chỉ bảo chính xác anh phải làm gì. “Bà đã nói thế nào ạ?”

“Bà ấy nói, ‘Hãy biết yêu cuộc sống hơn là sợ cái chết.’”

Tôi cau mày. “Có mỗi thế thôi sao? Tất cả những gì chị phải làm chỉ là yêu cuộc sống?”

“Nhiều hơn là ta sợ chết.”

“Nhưng làm sao chị có thể kiểm soát được điều đó? Làm sao ai đó có thể lựa chọn không sợ hãi cho được?”

“Nếu ta biết, trông ta đã không như thế này,” Quái Thú nói. “Và nếu cô biết, cô đã chẳng ở đây, phải không nào?”

Tôi nhìn xuống chiếc áo choàng và mân mê gấu áo giữa những ngón tay, rồi lại nhìn lên cái gương nơi con quái thú được phản chiếu thành Người Đẹp. Giờ tôi đã có thể hiểu thấu chị ta thêm một chút. Làm sao chị ta có thể yêu cái cuộc đời của một con quái thú, cũng như làm sao có thể không sợ chết khi còn là Người Đẹp? Mọi việc như lộn tùng phèo từ trên xuống dưới và từ trong ra ngoài, và ngay lúc này đây, tôi cảm thấy thật khó khăn để không bực tức Ngoại.

Tôi quay đi khỏi hình ảnh phản chiếu xinh đẹp của Quái Thú, và một cử động đập vào mắt tôi. Trong tấm gương bên kia, những cái bóng đang nhập lại và tạo nên một hình thù. Nhưng Quái Thú không để ý đến nó.

“Mất đi người mình yêu thương là một việc thật sự đau đớn,” Quái Thú nói. “Nhưng có lẽ điều đau đớn nhất là đánh mất chính mình.” Quái Thú nhìn lại vào trong gương, nơi có hình ảnh phản chiếu đẹp đẽ của mình. “Chúng ta đánh mất mình khi chúng ta sợ hãi.”

“Liệu đó có phải lý do chị xin bà tôi giúp sống lâu không?” Tôi hỏi. “Bởi vì lúc đó chị sợ hãi?”

“Ta giờ vẫn sợ hãi,” Quái Thú nói. “Nhưng ít nhất ta cũng học được một điều.”

“Điều gì vậy?” tôi hỏi.

“Cuộc đời là một câu chuyện. Nó sẽ không có ý nghĩa gì hết nếu như không có đoạn kết.”

Trái tim tôi thắt lại trong lồng ngực, bởi vì cái cảm giác này chân thực biết bao, đau đớn biết bao. Không phải tôi cần Ngoại phải sống mãi. Chỉ là, tôi không thể hình dung ra cái lúc tôi không cần bà nữa.

“Ước gì tôi có thể...” Nhưng những lời lẽ cứ sưng phồng lên trong cổ họng tôi. Mắt tôi bỏng rát lên.

Quái Thú nhẹ nhàng đặt chân trước lên vai tôi và xoay tôi về phía chị. Tôi ngước lên nhìn gương mặt lông lá của chị, trông thật là gớm guốc, nhưng dịu dàng và tử tế hơn nhiều gương mặt người tôi đã từng nhìn thấy. “Ta trở nên như bây giờ bởi vì ta đã sợ hãi.”

Tôi lau khô những giọt nước mắt bội bạc đang chảy xuống má mình. “Chị có xấu lắm đâu,” tôi nói. “Em đã từng gặp nhiều con người còn xấu hơn, ít nhất là ở trong tâm hồn.”

“Con người thật sự có thể trở nên rất thú tính, phải không?”

Tôi gật đầu. Thật nực cười khi chúng ta luôn luôn nhắc đến chó sói, quái thú, ma quỷ... như là những kẻ địch tàn ác, tuy nhiên trong thực tế dường như con người mới là những kẻ thù tồi tệ nhất. Bạn cũng có thể trở thành kẻ thù của chính bản thân mình.

“Em biết chị muốn Ngoại biến chị trở lại thành một nàng công chúa, nhưng bà em không thể. Thật đấy.” Tôi nói những lời đó hết sức dịu dàng, không hề có ác tâm hay giận dữ.

Quái Thú gật đầu, chấp nhận sự thật, nhưng không hề vui vẻ về chuyện đó.

“Chị sẽ tự tìm ra cách phá vỡ lời nguyền thôi,” tôi nói. “Bà hẳn đã biết trước điều đó. Bà sẽ không bao giờ thực hiện một câu thần chú sẽ ám ảnh người ta suốt đời.”

Quái Thú gật đầu. “Bà ngoại của em có vẻ là một phù thủy rất thông tuệ.”

“Đúng vậy.”

“Và bởi vì bà thông thái như thế, bà sẽ không sống mãi đâu.”

Tôi nhìn ra chỗ khác. Cổ họng tôi thắt lại, nên tôi không thể nói thành lời. Dù tôi biết Quái Thú nói đúng, tôi vẫn không thể nhìn trực diện vào sự thật.

“Bà muốn nhìn thấy em mạnh mẽ,” Quái Thú nói. “Trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.”

Tôi ngước nhìn lên. “Ý chị muốn nói rằng chúng em có thể đi?” 

Quái Thú gật đầu. “Giữ các em lại đây cũng chẳng có ích gì cho chị. Ít nhất, nó cũng chẳng giúp thay đổi điều gì.”

Nhưng tôi đã nhìn thấy sự đổi thay le lói nơi chị, một tia hy vọng nhỏ rằng lời nguyền sẽ được hóa giải một ngày nào đó, bằng cách nào đó. Tôi nghĩ Ngoại sẽ tự hào về Quái Thú vào khoảnh khắc ấy.

“Cảm ơn chị, Người Đẹp,” tôi nói, và quay mình bước đi.

“Red?” Quái Thú nói.

“Vâng?” Tôi đáp, quay lại.

“Đừng sợ hãi.”

Tôi nghe thấy những lời lẽ của Ngoại vang vọng trong đầu mình.

Đừng sợ hãi, Red.

Bà đã nói điều đó lần đầu tiên khi tôi cố thử sử dụng phép thuật bên trong mình. Bà đã nói điều đó khi tôi lên đường tìm thuốc chữa bệnh cho bà.

Red, đừng sợ hãi.

Tôi rất muốn trở nên dũng cảm, dũng cảm một cách thực sự, chứ không chỉ là khỏe mạnh và dữ tợn. Tôi nghĩ tôi đã bắt đầu tìm ra cách.

“Red!” Tôi nghe thấy tiếng Goldie thét lên từ bên ngoài căn phòng. Con bé có vẻ hoảng loạn. Tôi chạy về phía cánh cửa, và con bé xồng xộc lao vào, thở hổn hển. “Cậu đã ở đâu thế? Tớ tỉnh dậy còn cậu thì đi rồi và tớ đói quá mà căn phòng không cho tớ chút thức ăn nào và tất cả những người này là ai?” Nó há hốc miệng trước hàng trăm Người Đẹp, hàng trăm Red và hàng trăm Godie được phản chiếu từ trong gương.

“Không sao đâu, Goldie. Chúng chỉ là những tấm gương thôi mà.”

“Đầu tớ trông như đống rơm vậy,” nó nói.

Quái Thú cười khúc khích, có lẽ đang tưởng tượng mình sẽ bận tâm đến một mái tóc bù xù ra sao với cơ thể đầy lông lá này.

“Goldie, chúng mình về nhà được rồi,” tôi nói.

Con bé mở to mắt. “Chúng mình có thể sao?” Nó nhìn hết từ tôi sang Quái Thú. Chúng tôi đều gật đầu.

“Thế thì bà cậu sẽ hóa giải lời nguyền sao? Chị ấy có trở lại thành công chúa được không?”

“Chưa đâu,” tôi đáp. Tôi liếc trở lại vào tấm gương nơi hình ảnh phản chiếu của Người Đẹp giờ đang quay về phía chúng tôi.

“Ai kia?” Goldie chỉ.

“Tên cô ấy là Người Đẹp,” tôi nói.

“Không phải cô ấy. Người đứng bên cạnh cơ.” Tôi di chuyển ánh mắt mình. Cái hình bóng còn lại trên tấm gương đã tới gần hơn rất nhiều. Hắn ta đã ra khỏi Khu Rừng và đang bước xuyên qua vườn hồng, có vẻ như đang đi thẳng tới chỗ tấm gương. Cái bóng có một dáng đi cứng nhắc và bao phủ bởi thứ gì đó trông như lông thú, với một cây cung và một ống tên khoác trên vai.

“Đó là Horst,” tôi đáp.

“Ông ta đang ở đâu? Ông ta có nhìn thấy chúng tôi không?” Goldie hỏi.

Horst tiến tới mỗi lúc một gần hơn, sát đến mức nếu như dấn thêm vài bước nữa thôi, ông ta sẽ đi thẳng vào trong tấm gương. Nhưng lão đứng lại ngay đằng sau hình ảnh phản chiếu xinh đẹp của Quái Thú, nheo cặp mắt già cả như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Quái Thú hơi gầm gừ trước hình ảnh Horst.

“Chị biết ông ta không?” tôi hỏi Quái Thú.

Quái Thú không trả lời. Horst lắp một mũi tên, hướng thẳng vào Quái Thú. Chị ta nhìn trừng trừng vào người thợ săn trong gương, đông cứng như một con thú tội nghiệp bị mắc bẫy.

Horst thả dây cung. Tấm gương vỡ tan, những mảnh vỡ và vụn thủy tinh bắn tung về mọi hướng. Tôi chộp lấy Goldie và kéo nó vào trong tầm bảo vệ của tấm áo choàng. Quái Thú rống lên. Khi những mảnh vỡ đã rơi xuống hết, tôi ngước lên. Quái Thú đã trúng tên vào chân.

Và lão Horst đứng đó, giữa những mảnh kính vỡ lấp lánh, gương mặt sắt đá khôn dò. Không nói một lời, lão rút ra một mũi tên khác và bắn thẳng vào chân kia của Quái Thú. Chị ta lại rống lên và gục xuống trên hai chân trước.

“Không!” Tôi thét lên với Horst, đấm vào lão bằng tất cả sức lực khiến tay tôi phát đau, nhưng Horst không hề suy suyển. Bụng lão rắn như đá vậy. Lão nhìn xuống tôi như thể tôi là một con bọ vô dụng, cho đến khi một thứ gì đó to lớn và mạnh mẽ lao qua một tấm gương khác. Một con Thú Máng Xối. Một con nữa sà xuống, thêm một con nữa. Chúng gầm gừ và lao bổ vào Horst, nhưng lão không hề nao núng trước những con quái vật bằng đá. Lão đấm thẳng vào giữa mặt một con, nghiền nát lớp đá như thể nó chỉ là những mẩu xương giòn rụm. Một con khác tấn công lão từ phía sau, nhưng Horst chụp lấy nó và quăng nó sang tuốt mé kia của căn phòng.

Quái Thú đã rút được hai mũi tên khỏi chân và đang gắng gượng đứng lên. Horst lắp thêm một mũi tên nữa.

“Dừng lại! Dừng lại! Chớ làm đau chị ấy!” Goldie thét lên.

Tôi xông vào tấn công Horst cùng một lúc với một con Thú Máng Xối. Một bên cánh đá của nó va vào sau đầu tôi, đột ngột và nặng như búa bổ. Tôi ngã vật ra đằng sau. Căn phòng trở nên sáng trắng. Nó quay vòng vòng và vụn nát ra như một tấm gương vỡ, rồi tất cả trở nên tối đen.