Chương 24 Nguồn gốc của trái tim
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng được thắp sáng lờ mờ, và một con chó sói đang trừng trừng ngó xuống tôi. Tôi vội vã ngồi phắt dậy và rồi kêu lên khi đầu mình như muốn nổ tung.
“Cậu tỉnh rồi!” Goldie nhảy đến bên tôi. “Bạn ấy đã tỉnh dậy!” Nó nói với ai đó.
“Cẩn thận đó,” một giọng nói cộc cằn cất lên. “Bức tượng thú miệng máng xối đó đập khá mạnh vào chỗ hiểm của cháu. Cháu cần gượng nhẹ một chút.”
Lão Horst đứng bên cạnh tôi, tay cầm một cái tách bốc khói. Tôi hớp một ngụm và ngay lập tức phun ra. Nó đắng khủng khiếp.
“Uống đi,” Horst nói. “Nó giúp giảm đau đấy.”
Tôi uống hai ngụm lớn, và cơn đau dịu đi một chút. Đầu óc tôi trở lại minh mẫn đủ để nhớ rằng tôi vừa nhìn thấy một con sói. Tôi ngước mắt nhìn lên. Cái đầu của nó được treo trên tường.
Tôi cố nén lại một tiếng thét. Không sao. Chuyện bình thường thôi. Xét cho cùng, đây là nhà của người thợ săn kia mà.
Các bức tường nhà được phủ kín bởi các tấm da và đầu của mọi loài muông thú trong Khu Rừng. Hươu, nai sừng tấm, gấu, sư tử núi, thỏ rừng và chó sói. Tôi đếm được sáu con sói trên tường, răng nhe ra, và những viên đá đen lóng lánh thay cho đôi mắt. Đây có lẽ là đàn của Sói, được săn và treo lên tường. Trái tim tôi nhói đau thay cho Sói. Tôi run rẩy và ghì chặt tấm chăn trong đôi tay, chỉ để nhận ra rằng nó cũng được làm từ một mảnh da nguyên lông lá. Những sợi lông này màu nâu mờ xỉn. Nó gợi nhắc tôi về Quái Thú. Tôi tung nó khỏi người.
“Ông đã bắn Quái Thú!” Tôi gào lên với Horst. “Ông đã giết chị ấy!” Tôi lại nhảy xổ vào Horst, nhưng căn phòng quay cuồng và tôi ngã ngồi xuống giường.
“Bình tĩnh lại đi,” Horst nói. “Ta thề với cháu, quý cô Red à, rằng ta không giết con quái thú. Có lẽ ta đã bắn bị thương nó, nhưng chẳng mấy chốc nó sẽ bình phục và tiếp tục sống kiếp quái thú trong hàng ngàn năm sau thôi, con vật bị nguyền rủa đó.”
Tôi nhắm mắt lại và hít thở đến khi căn phòng đứng yên một lần nữa. Horst đã nói đúng. Dù thế nào đi chăng nữa, Quái Thú cũng không thể bị giết. Mũi tên và những mảnh gương vỡ khiến cho tôi hoảng loạn và quên béng mất rằng Quái Thú không bao giờ chết. Chị ta không cần sự giúp đỡ của tôi.
“Vậy là... ông biết về lời nguyền của Quái Thú?” Tôi hỏi.
Horst gật đầu.
“Làm sao ông biết được Quái Thú đang giam giữ chúng cháu làm tù nhân?” Tôi hỏi.
Horst chừng như hơi choáng váng trước câu hỏi của tôi. “Bà ngoại cháu... Bà kể ta nghe về một con quái thú đang bắt giữ cháu. Bà nhờ ta giải cứu cháu ra. Bà không đủ sức làm việc đó, dĩ nhiên rồi.”
Điều này nghe không giống Ngoại chút nào. Bà luôn tin tưởng một cách mãnh liệt rằng mọi người đều nên tự giải phóng lấy mình. Nhưng hiện tại, bà đang ốm, có lẽ không được minh mẫn lắm, mà tôi lại là đứa cháu độc nhất của bà.
“Cháu phải đến chỗ Ngoại đây,” tôi nói, cố gắng đứng dậy thêm lần nữa, nhưng lão Horst ngăn tôi lại.
“Ngồi nghỉ thêm một lát đã, cháu Red bé bỏng. Đi làm gì mà vội. Bức tượng thú miệng máng xối đó đã táng cho cháu một cú nên thân vào đầu đó.”
“Cậu có nhìn thấy ông ấy chiến đấu với những con Thú Máng Xối không?” Goldie hỏi. “Ông ấy vặn đứt cánh tay nó dễ dàng như bẻ một bắp ngô vậy!”
Horst mỉm cười. “Ta có thể trở nên khỏe ra trò trong những tình huống bắt buộc.”
“Chúng cháu không sao ạ,” tôi đáp. “Quái Thú vốn đang định thả chúng cháu đi khi ông tới.”
“Ồ, lẽ ra nó không nên giam giữ các cháu ngay từ đầu. Thật là kinh khủng khi làm như vậy với hai đứa trẻ.”
Phải, ban đầu thì đúng là khủng khiếp thật, nhưng rốt cuộc con quái thú cũng không phải là người xấu. Mọi thứ diễn ra thật là ngộ nghĩnh. Và đôi lúc trong cuộc sống, nhiều việc tưởng chừng như rất ổn thỏa vào những phút đầu tiên, nhưng rồi cuối cùng lại trở nên khủng khiếp. Vấn đề nằm ở chỗ, không phải lúc nào các bạn cũng biết được trước khi quá muộn.
Horst vứt thêm củi vào ngọn lửa.
“Cháu đói quá ông ạ,” Goldie đáp. “Nếu còn ở tòa lâu đài, thì giờ này chúng cháu đang ăn sáng.”
Horst lấy ra ít thịt sấy từ trong cái đãy của mình và đưa cho chúng tôi mỗi đứa một mẩu, nhưng chẳng lấy gì cho mình. Goldie trừng trừng nhìn miếng thịt khô teo quắt. “Ở lâu đài, chúng cháu được ăn cháo yến mạch với mật ong,” nó nói.
“Ồ, ta không có mật ong,” Horst nhẹ nhàng đáp. Chúng tôi ăn món thịt. Nó vừa mặn chát vừa dai ngoách. Chúng tôi gần như không thể nhai thịt bằng răng hàm, nhưng sau khi nhìn lũ đầu thú nằm chềnh ềnh trên tường, chúng tôi cũng chẳng còn thèm ăn lắm nữa.
“Giờ thì,” Horst nói khi Goldie chấp nhận từ bỏ món thịt dai ngoanh ngoách của mình, “có điều gì đó mách bảo ta rằng các cháu không chỉ tình cờ tìm đến tòa lâu đài bị phù phép. Các cháu đang tìm kiếm thứ gì đó, phải không nào? Có lẽ là mấy bông hồng chăng?”
Tôi liếc Goldie. “Tớ đã kể với ông ấy là cậu đang cố gắng cứu bà,” Goldie nói. “Ông ấy đã biết về những bông Hoa Hồng Đỏ lâu rồi.”
Tôi cựa quậy, cảm thấy không thoải mái trước ánh mắt quan sát chăm chú của Horst.
“Các cháu không lấy được những bông hoa hồng, nhưng ta nghĩ mình có thể có thứ các cháu đang tìm kiếm,” Horst nói. Tôi nghĩ đến bài thơ tìm thấy trong thư viện của Quái Thú, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm. Những con sói ghim trên bức tường dường như đang kêu gọi tôi, cảnh cáo tôi rời đi.
Đi đi, chúng nói.
“Cháu thật sự phải về nhà với Ngoại,” tôi nói. “Cháu nghĩ cháu đã có thể đi đứng bình thường được rồi.”
“Nhưng nhẽ nào cháu không muốn cứu bà sao?” Horst hỏi. “Cháu nói bà ấy đang hấp hối cơ mà. Nếu có một cách có thể cứu được bà, để giữ bà khỏi chết, chẳng nhẽ cháu lại không muốn biết?”
Tôi nghĩ lại về cuộc hành trình của mình. Cái Giếng Rượu. Những Bông Hồng Đỏ. Rốt cuộc phép thuật nào rồi cũng đòi hỏi một cái giá quá đắt. Nhưng vẫn còn lại một thứ phép thuật cuối cùng mà tôi vẫn chưa khám phá hết. Nếu nó thật sự cứu được Ngoại thì sao? Tôi có nên quay lưng lại với cơ hội cuối cùng này không?
“Ông có biết điều gì về Những Trái tim Màu nhiệm không ạ?” Tôi hỏi.
Horst hơi mỉm cười. “Nghe có vẻ quen quen. Ta sẽ chia sẻ những bí mật của ta, nhưng ngược lại, ta cần biết những bí mật của cháu.”
“Cháu chẳng có bí mật nào cả,” tôi đáp.
“Ồ, ai chẳng có bí mật, và ta tin rằng những cô phù thủy nhỏ thường mang nhiều bí mật hơn tất thảy, các cháu có đồng ý không?” Đôi mắt Horst trở nên tối tăm và đờ đẫn trong ánh sáng yếu ớt. Nom chúng thật đói khát.
“Để ta kể cháu nghe một câu chuyện,” Horst nói.
“Chuyện có công chúa không ạ?” Goldie hỏi. “Cháu chỉ thích những câu chuyện về các nàng công chúa.”
“Nhất định là có chứ.” Horst hắng giọng và ngả người ra đằng sau trên chiếc ghế. Nó gợi nhắc lại cái lúc Quái Thú kể cho tôi về câu chuyện của chị trong thư viện, nhưng lần này khác hẳn. Một cơn ớn lạnh ngọ nguậy trườn trong cánh tay tôi khi tôi lắng nghe Horst, giống như một thứ sinh vật trong bóng tối.
“Ngày xửa ngày xưa,” lão thợ săn nói, “có một mụ hoàng hậu độc ác trị vì Vương Quốc. Mụ đố kỵ với đứa con gái riêng của chồng, nàng công chúa Bạch Tuyết.”
Goldie thở dài bất mãn. “Không phải chuyện đó chứ! Chúng cháu đều nghe nó hàng nghìn lần rồi.
Hoàng hậu cố giết Bạch Tuyết, vì thế nàng ta đến nương náu tại nhà của các chú lùn, và rồi hoàng hậu cố gắng giết nàng lần nữa bằng một quả táo tẩm độc, nhưng rồi chàng hoàng tử đến và hôn nàng khiến cho nàng tỉnh giấc.”
“Phải,” Horst nói, nhìn có vẻ hơi tự ái. “Đó chỉ là một phiên bản của câu chuyện. Ta muốn kể cho các cháu nghe một câu chuyện khác. Giờ, trước khi quả táo độc xảy ra, hoàng hậu sai một người thợ săn đem cô gái vào sâu trong Khu Rừng và giết nàng. Ông ta được lệnh phải mang về trái tim của cô gái để làm bằng.”
Tóc gáy tôi dựng ngược lên. Người thợ săn. Một trái tim. Horst không thể nào là người thợ săn ấy được. Câu chuyện ấy đã xảy ra hàng trăm năm nay rồi.
“Nhưng ông ấy có giết nàng công chúa đâu,” Goldie nói.
“Phải,” Horst đáp. “Người đàn ông đã giết rất nhiều con vật trong suốt cuộc đời mình, nhưng ông ta không đành lòng sát hại một cô gái vô tội, nên ông đã thả nàng đi, rồi giết một con lợn lòi và mang trái tim nó về cho hoàng hậu và nói với mụ đó chính là trái tim nàng công chúa. Nữ hoàng định đánh chén nó cho bữa tiệc ăn mừng của mình, tuy nhiên, là một người tham lam và tự đắc, muốn ngay lập tức được nghe tấm gương thần ca tụng rằng mình là người đẹp nhất trần gian. Nhưng tấm gương thần lại tiết lộ rằng công chúa Bạch Tuyết vẫn còn sống. “Không đúng,” hoàng hậu nói. “Vì ta có bằng chứng về cái chết của nó đây. Trái tim của nó!” Nhưng tấm gương đã nhìn thấu mọi sự và mách hoàng hậu rằng người thợ săn đã lừa dối mụ. Nhanh hơn là ông ta kịp rút ra một mũi tên, ông đã bị bắt và tống giam vào ngục tối.”
“Người đàn ông tội nghiệp!” Goldie than thở. “Thật là thiếu công bằng.”
Trong suốt nhiều ngày trời, hoàng hậu trừng phạt không cho người thợ săn được ăn hay uống. Ông ta đã cận kề cái chết, gần như không thể cử động, cho đến khi hoàng hậu cuối cùng cũng tìm đến chỗ ông ta.
“‘Xin người,’ người thợ săn nói. Ông chìa bàn tay về phía hoàng hậu, cầu xin cứu mạng. Hoàng hậu không đưa ra bánh mì hoặc nước, mà đặt vào tay ông ta trái tim của con lợn lòi mà ông ta đã mang cho mụ thay vì trái tim của Bạch Tuyết.
“Đây là bữa ăn cuối cùng của mi, hỡi thợ săn,” hoàng hậu nói, và mụ rời đi, không bao giờ còn quay lại nữa.
“Người thợ săn ôm chặt trái tim vào ngực mình và nằm chờ chết. Nhưng ông ta không chết. Người thợ săn đã sống sót suốt nhiều tuần và nhiều tháng trời. Không hề có thức ăn hoặc nước uống, không hề có gì khác trong xà lim của ông ta ngoại trừ trái tim. Sau vài tháng, ông ta nhận ra rằng chính là nhờ trái tim nọ, vẫn đang được ghì chặt trong lồng ngực, đã giữ ông ta được sống. Và không những vậy, nó cho ông ta một sức khỏe phi phàm đến nỗi ông ta có thể tự đào một đường hầm để thoát khỏi nhà giam. Ông ta cào xuyên qua đá, bới xuyên qua đất, cho đến khi ra được thế giới bên ngoài. Tự do rồi! Sống rồi! Và đói khát nữa. Ông ta đột ngột trở nên yếu ớt và mệt mỏi. Các khớp xương cứng đờ. Cơ bắp thì bủn rủn. Ông biết rằng thứ phép thuật mà trái tim kia đã truyền cho ông giờ đã dần dần mất công hiệu. Ông ta cần thêm nữa.
“Do đó ông ta đã giết thêm một con lợn lòi khác để lấy trái tim, và sức mạnh của ông ta được phục hồi. Ông ta cũng lấy tim của nhiều con vật khác nữa. Dê, cừu, hươu, thậm chí cả gấu, sư tử núi, và chó sói. Mỗi con vật đều giúp ông ta khỏe mạnh hơn. Và với nhiều trái tim như vậy, người thợ săn sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
“Hết chuyện.”
Horst ngồi thẳng trở lại, một nụ cười tàn nhẫn nở trên khuôn mặt. Goldie nhìn tôi, miệng há hốc đầy kinh hãi. Đây không phải là điều tôi trông đợi. Tôi cứ ngỡ Những Trái tim Màu nhiệm là thứ gì đó liên quan đến tình yêu. Phép thuật mạnh mẽ nhất đến từ trái tim. Nhưng theo như câu chuyện của Horst, chúng là những trái tim bằng xương bằng thịt. Đó là thứ Horst vẫn mang theo trong chiếc bao da treo quanh cổ - trái tim của những con thú đã trao cho lão sức mạnh. Lão đang giật giật nó, nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi biết lão muốn gì.
Những con sói treo trên tường tru lên yêu cầu tôi rời đi. Ra khỏi đây. Chạy mau.
“Đó không phải là một câu chuyện hay,” Goldie nói, rõ ràng không ý thức được sự thật ẩn sau câu chuyện của Horst.
“Cháu không nghĩ vậy sao?” Horst tỏ vẻ thú vị.
Goldie lắc đầu. “Đó thậm chí còn không phải một nụ hôn của tình yêu đích thực.”
Horst giễu cợt. “Tình yêu đích thực. Có thể nó tốt đẹp và ý nghĩa đối với những chàng hiệp sĩ dũng cảm và công nương xinh đẹp thật đấy, nhưng còn những người như chúng ta thì sao? Anh có thể sống cả đời mà không tìm thấy tình yêu đích thực. Ta đã chứng kiến mòn mắt những chuyện ấy rồi. Và kể cả nếu như anh tìm được một tình yêu như thế, rồi sao nào? Nó không màu nhiệm như những câu chuyện vẫn kể đâu. Tình yêu có giữ cho anh sống sót không? Có giúp cho anh khỏe mạnh không? Không hề.”
“Có chứ!” Goldie cãi. “Khi cháu tìm được một tình yêu đích thực, nhất định nó sẽ làm được những điều đó!”
Horst lắc đầu. “Tình yêu không thể cho cháu sức mạnh. Chính là sự sống. Cự tuyệt cái chết. Đó mới là sức mạnh.”
“Và ông đang nắm giữ sức mạnh đó, phải không?” Tôi buột ra. “Ông chính là người thợ săn trong câu chuyện đó, và kia là Những Trái tim Màu nhiệm của ông.” Tôi chỉ về phía chiếc bao da quanh cổ lão.
Horst mỉm cười. “Cô bé thông minh.”
Goldie hết nhìn tôi rồi lại nhìn Horst. “Hượm đã. Ông muốn nói chính ông là người suýt giết chết Bạch Tuyết? Nhưng... chuyện đó xảy ra hàng trăm năm trước rồi cơ mà!”
“Hai trăm hai mươi ba năm, chính xác là như vậy.”
“Chính ông đã bắt trộm những con lợn của Ngoại,” tôi khạc ra. “Để lấy tim chúng. Và những con sói...” Tôi nghiến chặt răng. “Ông đã giết bầy đàn của Sói.” Tất cả mọi chi tiết dần hình thành rõ nét. Tại sao tôi không nhìn ra những điều này trước đây chứ? Tuổi tác, sự đáng thương, những cử động chậm chạp vụng về của lão... tất cả đã che mắt tôi, khiến cho tôi không nhìn ra chân tướng sự việc.
“Thôi nào,” Horst nói. “Cháu không nghĩ rằng những con sói dữ tợn đó, nếu có cơ hội cũng sẽ làm điều đó với ta sao? Và ta cần những con lợn đó. Ta dám khẳng định rằng không có ta thì chúng cũng sẽ có cùng chung kết cục như vậy thôi.”
“Ông là thợ săn cơ mà? Có vẻ như săn những con lợn yếu ớt bị nhốt trong chuồng là một hành động cực kỳ hèn hạ.”
Thái độ điềm tĩnh của Horst hơi nao núng. “Những con vật... chúng đã trở nên cảnh giác với ta. Chúng trốn kỹ và cao chạy xa bay trước khi ta tóm được chúng, và lão Horst già cả tội nghiệp phải làm điều gì đó chứ.”
Tôi nhớ lại sự câm lặng và tĩnh mịch mà thỉnh thoảng Khu Rừng lại chìm vào trong suốt cuộc phiêu lưu của chúng tôi - mỗi khi Horst ở gần. Lúc đó, nó không có ý nghĩa gì đối với tôi, nhưng giờ tôi đã hiểu ra. Có vẻ như vạn vật cảm nhận được phép thuật mang điềm gở của Horst và những mục đích tàn ác của lão ta, và giờ thì chính tôi cũng có thể cảm nhận được nó, đang quằn quại trườn bò khắp những cánh tay và cổ tôi như những con nhện.
“Và giờ thì,” Horst nói, “hãy nói về anh bạn của cháu, con chó sói. Ta muốn có lời với nó.”
“Bạn ư?” Tôi nói, cố ép ra một nụ cười. “Sói là những sinh vật cực kỳ nguy hiểm. Tôi không biết giúp ông bằng cách nào.”
“Cháu không lừa ta được đâu,” Horst nói. “Cô bạn nhỏ của cháu đã kể cho ta hết rồi, về cái cách con sói tin tưởng cháu, cái cách nó theo cháu đi khắp nơi như một con chó con.”
Goldie lắc đầu như điên, nước mắt tuôn đầm đìa. “Tớ xin lỗi, Red à! Tớ không biết! Tớ không biết ông ta lại kinh khủng như thế! Tớ đã nghĩ ông ta sẽ thấu hiểu.”
“Trên thực tế, ta rất hiểu!” Horst nói. “Ta hiểu điều đó hơn bất cứ ai khác. Cháu muốn giữ cho bà mình được sống, và ta cũng ước ao như thế với chính bản thân ta. Cháu sẽ nói gì, hả Red bé bỏng? Chúng ta cùng đi dạo nhé? Chúng ta cùng gặp một con sói nhé? Chúng đặc biệt có giá trị đối với ta.”
“Ông đã từng nói ra điều đó trước đây. Tại sao? Tại sao chúng lại đặc biệt có giá trị?”
“Nó liên quan đến phép thuật bên trong trái tim, các cháu thấy đó,” Horst nói. “Con vật càng mạnh mẽ, trái tim càng hùng mạnh, và càng giúp ta trụ được lâu hơn. Một con nai sừng tấm cho ta một tháng tròn. Một con sư tử núi, hai, và một trái tim gấu có thể giúp ta trụ vững trong gần ba tháng. Nhưng chó sói...” Horst nhìn trực diện vào tôi. “Chó sói là một của quý thật sự. Chó sói có thể giúp ta khỏe mạnh suốt nhiều năm trời.”
“Thế thì ông cũng được mạnh giỏi khá lâu đấy nhỉ,” tôi nói, liếc nhìn những cái đầu chó sói treo trên vách, đôi mắt chúng thật lạnh lẽo và vô hồn.
“À, nhưng có một sự thật thú vị về chó sói đây. Sói là loài vật có tính cộng đồng cao, đoàn kết và trung thành. Đó chính là khởi nguồn của phép thuật. Trái tim chúng hoạt động như một thực thể thống nhất, như một đàn. Để có thể lấy được phép thuật từ một con, ta cần cả đàn, và một khi đã có tất cả bọn chúng, thì phép thuật có thể đủ để chia sẻ với cả người khác. Một người đang rất ốm yếu, sắp hấp hối...”
Máu tôi trở nên lạnh buốt. Tôi lắc đầu.
“Cháu có thể cứu bà mình,” Horst nói. “Giữ cho bà sống lâu trong một khoảng thời gian dài, rất dài, có thể là mãi mãi. Chính cháu cũng có thể sống mãi.”
Cuộc sống vĩnh cửu. Nghe như thể một thứ phép thuật tốt đẹp. Bất cứ điều gì giúp anh sống lâu và phát triển đều tốt đẹp, phải không? Nhưng những trái tim đó... dù giữ Horst sống sót, tôi vẫn không nghĩ rằng chúng có thể giúp lão trở nên lành mạnh và thăng hoa, giống như phép thuật tốt mà Ngoại vẫn kể. Lão trở nên méo mó và tàn tạ - bị nguyền rủa, thậm chí còn tệ hơn là Quái Thú. Ngoại hẳn sẽ không bao giờ ước ao một vận mệnh như thế. Bà thậm chí còn chẳng hề đắn đo.
“Tôi không thể giúp ông,” tôi nói.
Gương mặt của Horst xịu xuống. “Cháu sẽ làm gì nếu bà ấy chết? Lúc bấy giờ cháu còn có ai nữa?”
“Bạn ấy còn có tôi!” Goldie hét lên. “Tôi là người bạn tốt nhất của bạn ấy trên đời này.”
Horst thở dài. “Vậy thì, ta đồ rằng chỉ còn cách duy nhất.” Lão rút ra một con dao, lưỡi dài và cong. Nó lóe lên trong ánh lửa bập bùng. Tôi lùi lại, nhưng Horst không chạm vào tôi. Lão tóm lấy những lọn tóc quăn của Goldie.
“Ái da! Đau quá, lão già kinh tởm, độc ác kia!”
“Mi sẽ làm gì cho người bạn thân nhất đời của mi?” Horst hỏi. “Mi sẽ chịu giúp đỡ ta để cứu sống nó chứ?”
“Thả bạn tôi ra,” tôi nói bằng giọng yếu ớt.
“Red, đừng giúp lão! Tớ không sợ chết đâu. Tớ không aaaaaa!” Horst giật mớ tóc trên đầu Goldie một cách tàn nhẫn, nhưng con bé đã vớ được cái que cời cạnh lò sưởi, vẫn đang nóng đỏ, và khua khoắng nó cho đến khi nó nện thẳng vào đầu Horst. Lão rống lên và đánh rơi con dao, vỗ liên tục vào mớ tóc bốc khói của mình.
“Chạy mau, Red!” Goldie nắm tay tôi và chúng tôi chạy thục mạng về phía cửa ra. Tôi lao xuyên qua, húc long cả cánh cửa khỏi bản lề, và cả hai đứa tôi ngã nhào ra ngoài. Tôi chộp lấy bàn tay Goldie và kéo nó đứng dậy, rồi lại đẩy nó ngã lần nữa khi Horst bắn một mũi tên. Nó lao thẳng về phía tôi, nhưng tôi đã nâng chiếc áo choàng lên khiến nó rơi một cách vô dụng xuống mặt đất.
Tôi liếc về phía Horst. Lão đang lấy thêm một mũi tên khác, gương mặt tràn ngập một quyết tâm không gì lay chuyển.
“Chui vào trong áo choàng của tớ nhé,” tôi thì thầm với Goldie. Nó gật đầu, và chúng tôi cùng vùng dậy chạy vào Khu Rừng. Horst bắn liên tiếp về phía chúng tôi. Vô số mũi tên bay chiu chíu bên tai tôi và xuyên qua những thân cây. Chúng tôi di chuyển rất chậm chạp và bất tiện, hai đứa con gái vướng víu vào nhau, thập thõm chạy xuyên qua khu rừng âm u, nhưng Horst cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Những trái tim đã khiến lão trở nên khỏe mạnh và đầy uy lực, nhưng lại đơ cứng và chậm chạp. Những phép thuật kiểu này buộc phải đem lại hậu quả. Có lẽ còn trầm trọng hơn những gì Horst có thể nhận biết.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã bỏ xa lão già. Những mũi tên ngừng hẳn, và tôi không còn nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo nữa. Chúng tôi bước chậm lại.
“Cậu có biết bọn mình đang ở đâu không?” Goldie hỏi.
Tôi lắc đầu. Chúng tôi đang ở trong Khu Rừng gần nhà - nhưng chung quanh tối om và thật xa lạ đối với tôi. Tôi không biết túp lều của Horst có liên quan đến bất cứ cái mốc nào khác hay không. Có phải chúng tôi đang đứng ở phía bắc của ngôi làng? Hay là Nam, Đông, Tây? Lối mòn của tôi đâu rồi? Tôi bước thử vài bước về mọi hướng, hy vọng nó sẽ xuất hiện, mong mỏi nó quay trở lại, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Goldie bắt đầu run rẩy bên cạnh tôi. Tôi nghĩ con bé đang choáng váng chứ không hẳn là do bị lạnh. Nó đã nếm trải quá đủ nỗi kinh hoàng cho một ngày rồi, nhưng tôi thì không thể trở nên run sợ. Tôi phải đưa cả hai đứa về nhà.
“Tiếp tục tiến lên thôi,” tôi nói. “Chúng ta sẽ tìm thấy đường.”