Chương 25 Câu thần chú đỏ
Chúng tôi dường như đã cuốc bộ trong suốt nhiều giờ đồng hồ, vậy mà Khu Rừng trông vẫn thật là xa lạ. Vạn vật yên ắng lạ kỳ. Không một loài sinh vật nào cất tiếng. Lũ tiên cây không còn thì thào những ký ức của chúng, và cây cối trở nên lạnh lẽo và chết chóc. Thứ duy nhất biết di chuyển là màn sương, tràn lan trên mặt đất như một liều thuốc độc sôi quá lửa, dày đến nỗi nếu như lối mòn của tôi có xuất hiện, nó cũng không thể được nhìn thấy.
Tôi kéo chiếc mũ trùm lên đầu và thắt thật chặt chiếc áo choàng quanh tôi và Goldie.
Một cành cây khô gãy đánh rắc. Một đàn chim bay túa lên khỏi ngọn cây.
Bay thôi! Nguy hiểm đấy! Chúng kêu ầm.
Goldie nhảy dựng lên và tóm chặt lấy cánh tay tôi. Tôi quàng chiếc áo quanh nó và tìm kiếm ngọn nguồn của cơn báo động. Tôi nhìn thấy chuyển động trong màn sương. Bản năng ban đầu của tôi thúc giục tôi bỏ chạy, nhưng rồi tôi sững lại. Cái bóng đó đang tiến tới quá nhanh để có thể là Horst, chuyển động của nó uyển chuyển và lanh lợi.
Tôi hắt ra hơi thở mà nãy giờ mình vẫn kìm nén. “Là Sói!”
Nó nhảy vọt về phía tôi và xô tôi ngã bổ chửng. Nó liếm mặt tôi và vẫy đuôi như một con cún con đang phấn khích.
Tôi phá lên cười. “Tớ cũng rất vui khi được gặp lại cậu,” tôi nói. Tôi ngồi dậy và gãi gãi lông cổ nó, cảm nhận sự nhẹ nhõm, nỗi lo âu, cơn tức giận và sự kích động của nó, tất cả pha trộn lại với nhau. Nó gầm gừ, trầm trầm và dữ tợn.
Quái vật! Nó nói, và lần đầu tiên tôi hiểu ra. Những hình ảnh về các thành viên trong đàn của Sói lướt qua tâm trí tôi, biến mất dần dần từng con một. Giờ tôi đã nhận ra, chúng chính là những cái đầu sói được trang trí trên các bức tường nhà Horst.
“Tớ biết,” tôi nói. “Horst chính là con quái vật, nhưng tớ sẽ không cho phép lão làm đau cậu đâu. Tớ hứa đấy.” Sói chạm mũi vào những ngón tay tôi. Tôi cảm nhận được lòng tin tưởng tuyệt đối nơi nó, và trọng lượng của lời hứa đè nặng lên vai tôi.
“Nhìn kìa!” Goldie reo lên, chỉ tay xuống dưới chân.
Màn sương đã mỏng hơn, đủ để chúng tôi nhìn thấy những đường nét mơ hồ của một lối mòn. Lối mòn của tôi. Nó dường như đang run rẩy và chớp tắt, đe dọa biến mất lần nữa, giống như đang bị khó thở.
Ngoại...
Ngoại đã tạo ra lối mòn cho tôi bằng phép thuật của bà. Nếu con đường tan biến, điều đó có nghĩa là Ngoại cũng vậy...
“Đi thôi,” tôi nói. Chúng tôi rảo bước nhanh hết sức có thể, và chẳng mấy chốc cảnh vật xung quanh dần trở nên quen thuộc. Những cái bướu trên thân cây, một ngọn đồi vươn cao, các tảng đá và lùm bụi... Khu Rừng của tôi đó, nhưng sao tôi lại chẳng cảm thấy thân thương thế này.
Khi chúng tôi về đến ngôi nhà tranh của Ngoại, nó không hề vươn lên khỏi những hàng cây như cái vẻ tinh tế và ấm no thường nhật. Nó chỉ nằm đó, một túp lều tối tăm và cô độc. Không còn những dải khói bay lên từ ống khói, không còn ánh nến lung linh qua cửa sổ, không còn lũ lợn hay gà kéo bầy nơi hàng rào để chào đón tôi nữa.
“Trông nó có vẻ... bị bỏ hoang,” Goldie nhận xét.
“Đó là do Ngoại tớ bị ốm mà thôi,” tôi đáp, giọng tắc lại trong cuống họng. Có lẽ bà đang ngủ.”
Sói hơi gầm gừ. Nó cũng không thích bộ dạng của căn nhà.
“Đợi ở đây,” tôi nói.
“Tớ sẽ vào với cậu, Red,” Goldie nói. “Cậu không nên đi một mình.”
“Ổn cả mà,” tôi đáp. “Cậu cứ đứng chờ đây đi. Ngoại tớ không thích khách lạ.”
Sói tiếp tục rên ư ử và cào cào vào gấu chiếc áo choàng của tôi.
Ở lại đi.
“Tớ phải vào xem Ngoại thế nào.” Tôi bỏ hai đứa nó đứng lại phía sau và tiến về phía ngôi nhà. Trái tim tôi đập nhanh hơn và mạnh hơn theo mỗi nhịp bước chân. Bụng dạ và cổ họng tôi thắt lại. Tôi đã về muộn quá chăng? Vì muốn lên đường tìm thuốc cứu Ngoại, tôi đã bỏ lỡ mất chút thời gian quý báu còn sót lại để ở bên bà?
Cốc, cốc, cốc. Tôi gõ lên cánh cửa. “Ngoại ơi?” Tôi gọi. “Con là Red đây ạ.”
“Vào đi, bé cưng. Cửa không khóa đâu.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Giọng Ngoại khản đặc, nhưng bà vẫn còn đây. Bà vẫn sống.
Tôi mở cửa. Căn phòng mờ tối, nhưng nó vẫn y nguyên như khi tôi rời đi - bánh mì trên bàn, chai lọ và bình hũ trên kệ, thảo dược khô treo trên trần nhà, dù chúng bốc mùi rất tức cười. Hương thơm thảo mộc và gia vị thường ngày đã bị xâm chiếm bởi mùi khói và thịt. Tôi đoán rằng đây là thứ mùi của người đau ốm và nằm liệt giường lâu ngày, nhưng vì một lý do gì đó nó vẫn khiến cho những sợi lông trên tay tôi dựng lên. Đó không phải thứ mùi đúng đắn cho căn nhà của Ngoại.
Tôi nhìn về phía cái giường và suýt nữa thì phá lên cười. Ngoại vẫn đang mặc bộ trang phục sói! Vẫn còn lòng dạ đùa giỡn thế này, hẳn bà đã cảm thấy đỡ hơn. Hẳn bà đoán trước được tôi đang đến!
“Ôi, Ngoại ơi, sao mắt bà to thế?”
Bà không nói gì. Có lẽ bà không nghe thấy lời tôi. Tôi bước lại gần và nói to hơn một chút.
“ Ôi, Ngoại ơi, sao tai bà to thế?”
Vẫn không đáp lại. Tôi bước lại gần hơn và ghé mặt mình sát vào mõm con chó sói. “Ồ, Ngoại ơi, sao răng bà to thế?”
Ngoại vươn tay lôi cái đầu sói ra khỏi gương mặt, mỉm cười với một hàm răng thật sự rất to. Quá to để có thể là răng Ngoại.
Bởi vì người đang nằm trên giường không phải là Ngoại.
Mà là Horst.
Tôi la lên và quay mình bỏ chạy, nhưng Horst tóm lấy chiếc áo choàng của tôi. Tôi vặn vẹo và cố giằng thoát, nhưng nắm tay lão cứng như sắt nguội. Tôi với tay tháo sợi dây thắt chiếc áo. Nó khiến tôi ngã chúi người ra đằng trước, nhưng tôi hãm lại kịp thời và lao xuyên qua cánh cửa.
“Goldie, chạy đi! Lão Horst đấy! Chạy mau!” Tôi vấp phải một khúc rễ cây và ngã nhào xuống đất.
“Red!” Goldie kêu lên, chỉ ra đằng sau tôi. Horst đang chậm rãi tiến về phía tôi, tay vẫn còn nắm chặt chiếc áo choàng. Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng thở hổn hển vì đau đớn và loạng choạng. Tôi đã bị trật mắt cá.
Một bàn tay lạnh ngắt, cứng như thép nắm lấy cánh tay tôi và nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất.
“Cháu lo sợ điều gì thế, hả Red bé bỏng?” Horst hỏi. “Ta chỉ muốn giúp đỡ thôi mà.”
Tôi vùng vẫy cố thoát ra. Tôi mắm môi mắm lợi dồn hết sức đá vào người Horst, cảm nhận một cơn đau dữ dội truyền dọc theo cẳng chân, nhưng Horst vẫn không buông tay. Lão còn chẳng buồn nhăn mặt.
“Lão đã làm gì với bà ngoại ta?” Tôi hỏi.
Horst mỉm cười. Nụ cười nứt ra trên gương mặt khô héo của lão, xấu xí và hiểm ác. “Mi sẽ không bao giờ được gặp lại bà mình đâu, nếu như không chịu giao nộp con chó sói.”
“Còn lâu!” Tôi thét lên và giật mạnh hơn, kéo giãn căng cổ tay mình.
“Ta phải có một trái tim, Red ạ. Nếu mi không chịu trao cho ta con sói, ta sẽ phải kiếm một trái tim khác.” Horst vung lưỡi dao dài. “Trái tim mà ta đang giữ ở đây.”
Sói gầm lên, và nhảy vọt ra khỏi hàng cây. Nó tấn công Horst, ngoạm ngập răng quanh cổ lão già.
“Đừng, Sói!” Tôi kêu lên. Horst buông tôi ra và lôi Sói khỏi người. Không hề có một giọt máu nơi Sói cắn trúng lão, chỉ có những dấu răng và móng chân cào, giống như những cái lỗ trên mặt đất sét. Sói lại nhảy bổ vào Horst lần nữa, gầm gừ, cắn xé, cào cấu, nhưng vô ích.
Con dao của Horst lóe lên ánh bạc khi nó chém qua không khí. Sói kêu lên ăng ẳng và rơi xuống đất. Tôi la lên và lồm cồm bò về phía nó, nhưng Horst đã nắm chặt lấy mái tóc tôi.
Goldie tấn công Horst, hai nắm đấm bé xíu thụi liên tiếp vào người lão. “Dừng lại! Thả bạn ấy ra, lão già độc ác!”
Horst đẩy nhẹ Goldie một cái, và con bé ngã lăn quay xuống đất.
“Goldie, chạy đi!” Tôi kêu lớn. “Chạy càng nhanh càng tốt!”
Con bé lắc đầu lia lịa. “Tớ không thể bỏ rơi cậu! Cậu sẽ chết mất!”
Horst giật tóc tôi mạnh hơn. Lão kề lưỡi dao vào cổ tôi. “Tốt hơn hết là chạy đi, bé con ạ, trước khi mày phải chịu chung số phận với bạn mày.”
Goldie vẫn lắc đầu như điên, nước mắt tuôn rơi không ngừng khắp gương mặt nó.
Tôi biết rằng con bé sẽ chẳng đời nào bỏ chạy thoát thân. Nó quá tốt bụng, quá trung thành. Nhưng lão Horst chỉ cần có tôi. Tôi và Sói. Tôi không thể để Goldie bị thương vì mình được.
“Goldie, tớ muốn cậu đi tìm sự giúp đỡ. Chạy hết tốc lực đi. Gào lên kêu cứu hết mức có thể vào!”
Goldie chùi nước mắt. Nó đứng dậy và chạy qua những hàng cây, thất thanh kêu cứu.
Tôi vùng vẫy một lần nữa cố thoát ra, nhưng rồi chùn lại trước cái lưỡi kim loại lạnh ngắt đang ấn vào da thịt.
“Có vẻ như anh bạn sói của mi không thể chạy trốn khỏi ta được nữa rồi.”
Sói nằm sóng soài trên mặt đất, bị thương và bất lực. Nó hơi rên rỉ và cố gắng đứng dậy, nhưng rồi lại ngã phịch xuống đất.
Và tôi chẳng còn gì để bảo vệ nó nữa. Không lối mòn. Không áo choàng. Tôi chỉ là một đứa con gái nhỏ. Chỉ là Red.
Red.
Bầy tiên cây bay quần thảo trên những tán cây trên đầu tôi, thì thầm, lách chách và rải rác các ký ức, và tôi bắt đầu nhớ lại.
Tên tôi có ý nghĩa là mạnh mẽ. Nó có ý nghĩa là đầy phép thuật, như cái giếng rượu, những bông hoa hồng đỏ và hồng ngọc. Nhưng nó không chỉ là tên tôi. Nó là chính bản thân tôi nữa. Tôi tràn đầy sức mạnh.
Ngoại đã nói thế. Bà bảo tôi sinh ra đã có phép thuật, và giờ tôi có thể nghe thấy rõ mồn một lời bà.
Red, đừng sợ hãi.
Đừng sợ hãi cái gì mới được chứ? Một con chó sói? Một lão thợ săn? Cái chết? Hay thứ tôi sợ hãi là chính bản thân tôi? Vận mệnh của chính tôi. Phép thuật của chính tôi, quá lớn lao, quá nhiều hệ lụy, và, đúng, đôi khi nó tạo ra lửa cháy, làm mọc những cái mụn, khiến hoa hồng trổ ra từ lỗ mũi, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng xấu xa. Không có nghĩa là tôi không thể trở nên tốt đẹp.
Tôi đã nhìn thấy phép thuật gây nên rất nhiều rắc rối. Những lời nguyền kinh khủng, chứng đau tim, cái chết. Nhưng tôi cũng nhìn ra sự màu nhiệm, niềm vui và khả năng hàn gắn của nó. Bên trong tôi, phép thuật luôn ẩn náu. Tôi có thể cảm nhận nó đang sôi sùng sục trên bề mặt, nóng bỏng lên như những dòng sông lửa trong huyết quản tôi. Tôi đã luôn cố gắng hết sức để dằn nó xuống, để khiến nó tiêu tan, nhưng giờ thì nó không còn có thể kiềm chế nữa.
Tôi quăng mình về phía Horst, bung tỏa nhiều phép thuật mạnh mẽ đến nỗi nó khiến lão không đứng vững và quật lão văng vào một thân cây. Cái cây vang lên tiếng gãy răng rắc. Horst không bị thương, chỉ bộc lộ sự kinh ngạc tột độ. Mắt lão trố ra, và tôi nhìn thấy một tia sợ hãi bắt đầu le lói trong đôi mắt ấy, nhưng rồi lão bắt đầu định thần trở lại. Lão nhe răng và lao vào người tôi, gầm thét trong nỗi giận dữ thú tính.
Tôi đứng chắn trước Sói. Trái tim tôi đập thình thịch. Nó dường như đang vang vọng theo một câu thần chú, câu thần chú của riêng tôi.
Tôi là Red.Tôi thật quyền năng.
Và tôi dũng cảm mấy ai bằng.
Horst vung dao lên trong một đòn tấn công cuối cùng nhằm chấm dứt tất cả. Lão la lên, và lưỡi dao chém xuống, xuống, xuống mãi, mũi dao nhọn hoắt hướng về trái tim phép thuật đang gõ trống trong lồng ngực tôi.
Nhưng con dao chững lại cách ngực tôi chỉ và inch. Horst vật lộn, gầm gừ trong nỗ lực ấn nó về phía tôi, nhưng có một áp lực vô hình nào đó cứ đẩy lão trở lại. Tôi có thể cảm nhận nguồn năng lượng đang hình thành trong tôi, phát ra từ khắp các bộ phận của tôi như những cành nhánh trổ ra từ một thân cây, như ánh nắng tỏa ra từ mặt trời. Mặt Horst rúm ró lại. Một vết nứt xuất hiện trên bàn tay lão. Lão run rẩy, gia lực mạnh hơn, cho đến khi vết nứt ấy lan dần lên cả cánh tay, và trùm lên các khớp ngón tay như mạng nhện. Làn da lão chuyển sang một màu xám bệnh hoạn, và thêm nhiều vết nứt nữa bò lên cổ và mặt lão.
Đôi mắt Horst bắt đầu hoảng loạn. Tất cả những nỗi sợ hãi lão vẫn thận trọng giấu kín bấy lâu giờ tràn lên bề mặt. Lão phát ra một tiến rền rĩ trầm sâu, như một cái hang động chuẩn bị sụp đổ. Lão thả rơi con dao và đưa một bàn tay về phía tôi trong cơn tuyệt vọng, cho đến khi những ngón tay của lão đông cứng lại và bở vụn ra như phấn. Lão gục xuống trên một đầu gối, và cẳng chân của lão bị nghiền nát dưới sức nặng của cơ thể. Những cơ bắp trên cổ lão thắt lại. Đôi mắt lão trở nên trống rỗng và xám xịt như tro. Hàm răng Horst há rộng trong một tiếng thét câm lặng khi cả thân hình lão hóa thành thành đá cứng.
Một bầy tiên từ trên tán cây sà xuống và quần thảo quanh lão, thì thầm và kêu lách chách một cách đói khát, hút cạn thứ ký ức có thâm niên nhiều thế kỷ của lão thợ săn già. Chúng bay vèo vèo xung quanh lão, mỗi lúc một nhanh hơn, tạo thành một cơn lốc xoáy cực mạnh, cho đến khi bức tượng đá của lão thợ săn bửa làm đôi, rồi phân rã thành một đám bụi.
Khi phép thuật dần dần lắng xuống trong tôi, tứ chi tôi lạnh ngắt. Khu rừng trở lại yên lặng và tĩnh mịch tuyệt đối. Tôi cảm thấy như mình đang ở một nơi chốn mình chưa từng đặt chân tới trước đây. Thế giới mang một màu sắc thật là khác lạ - hoặc có lẽ chính tôi đã khác đi.
Sói rên rỉ dưới chân tôi, kéo tôi khỏi trạng thái u mê. Tôi ngồi sụp xuống mặt đất và quàng hai cánh tay qua cổ nó. Nó đang chảy máu, nhưng tôi không biết chắc nó đã trúng phải bao nhiêu vết thương và mức độ trầm trọng ra sao. Chiếc áo choàng của tôi đang nằm vương vãi trên mặt đất bên cạnh nó. Tôi choàng nó quanh thân Sói, ấn lên vết thương của nó. Sói kêu ư ử và đặt một bàn chân lên đầu gối tôi.
Quái vật, nó nói. Đi rồi.
“Phải,” tôi đáp. “Con quái vật đi rồi. Giờ cậu được an toàn.” Tôi ôm đầu nó vào lòng mình, và nó tỏ ra thư giãn.
Một luồng gió thổi qua những tán cây, thổi bay tung đám bụi xưa từng là lão thợ săn Horst. Không phải chết. Mà là đi. Bị xóa sạch. Không còn gì nữa. Thứ phép thuật lão hằng điên cuồng tìm kiếm để chấm dứt cái chết, giờ cũng chấm dứt luôn tính mạng lão.