Chương 3
Đoàn người ít ỏi này thoạt đầu bước đi im lặng; kỵ sĩ và thiếu nữ hãy còn nghĩ về cơn hiểm nghèo vừa trải qua; cả một loạt ý tưởng mới mẻ hiện ra trong đầu của chàng cung thủ trẻ trung: lần đầu tiên chàng tán thưởng vẻ đẹp của một phụ nữ.
Do cảm nhận về huyết thống cũng như về phẩm cách, Robin Hood rất tự hào, chàng không muốn tỏ ra thấp kém đối với những người nhờ chàng mà giữ được mạng sống, nên trong khi dẫn đường họ, chàng làm ra chiều kiêu ngạo và thô lỗ; chàng đoán những người ăn vận bình thường, không có tùy tùng này thuộc vào hàng quí tộc, nhưng chàng tự cho là ngang hàng với họ ở trong khu rừng Sherwood, và ngay cả còn vượt trên họ nữa ở trước chỗ mai phục của bọn sát nhân.
Tham vọng lớn nhất của Robin là tỏ ra là người cung thủ và kiểm lâm can đảm; chàng xứng đáng với danh hiệu thứ nhất, nhưng người ta khước từ chàng danh hiệu thứ hai, vả chăng dáng vóc thiếu niên của chàng cũng không thích hợp với danh hiệu này.
Thêm vào những thuận lợi thiên phú đó, Robin còn có một giọng du dương quyến rũ: biết như vậy nên ở bất cứ nơi nào mà chàng thích hát là chàng ca hát. Lúc này vì muốn hai người khách lưu ý đến tài mình, chàng hớn hở hát lên một bài ca vui; nhưng ngay từ mấy tiếng đầu tiên, một nỗi xúc động kỳ lạ đã làm giọng chàng tê liệt, môi run run khép lại, chàng lại cố gắng, rồi lại câm lặng, thốt ra tiếng thở dài; chàng cố gắng thêm nữa, rồi lại vẫn thở dài, lại vẫn xúc động.
Chàng thiếu niên ngây thơ đã cảm thấy nỗi rụt rè, e thẹn của tình yêu, chàng bất giác yêu mến hình ảnh của cô gái đẹp xa lạ cưỡi ngựa rong ruổi ở phía sau; chàng mơ màng nghĩ đến đôi mắt đen láy của nàng, rồi quên hết các bài ca.
Cuối cùng chàng cũng hiểu ra nguyên nhân khiến mình xao xuyến, liền bình tĩnh lại, kêu lên:
— Cứ thủng thẳng, rồi lát nữa mình sẽ thấy mặt nàng, khi không còn đội mũ trùm đầu. - Kỵ sĩ ân cần hỏi Robin về sở thích, thói quen và công việc của chàng; nhưng Robin trả lời một cách lạnh nhạt, chỉ thay đổi giọng khi chạm đến lòng tự ái.
— Thế cậu không sợ tên cướp kia kiếm cách trả thù cậu đã làm hỏng việc y sao? Cậu không sợ mình bắn chưa được giỏi sao?
— Thưa ngài, không, cái sợ thứ hai này thì tôi không thể nào có được.
— Không thể nào ư!
— Đúng thế, thói quen đã khiến tôi bắn nhiều phát còn khó hơn nhiều.
Câu trả lời của Robin nhiều thiện ý và đầy kiêu hãnh cao quí, nên khách không cười cợt, chế nhạo. Khách nói tiếp:
— Đích không cách xa mươi lăm bước mà là năm chục bước, thì cậu có bắn trúng nổi không?
— Chắc chắn nổi, Robin bông đùa nói thêm, - nhưng thưa ngài, tôi mong rằng cái bài học mà tôi vừa dành cho tên cướp kia ngài không cho đó là một phát bắn giỏi?
— Tại sao thế?
— Tại vì cái trò nhỏ mọn như vậy thì chẳng chứng tỏ gì hết.
— Cậu hãy cho tôi được thấy cái bằng chứng thú vị đó như thế nào?
— Mong sao sẽ có dịp, rồi ngài sẽ thấy.
Im lặng trong mấy phút; đoàn người tiến đến ven bờ một khu rừng thưa mà con đường chạy cắt chéo qua. Cùng lúc ấy một con chim dữ bay bổng lên không trung, và một con nai tơ, náo động và tiếng ngựa chạy, từ rừng rậm bên cạnh nhảy ra, rồi chạy qua khoảng rừng để lủi vào phía bên kia.
— Chú ý đây! - Robin hét lên, rồi ngậm một mũi tên vào răng và đặt một mũi thứ hai lên cung, - Ngài thích con nào, con có lông vũ hay con có lông mao? Hãy chọn đi.
Nhưng trước khi kỵ sĩ kịp trả lời, thì con nai đã gục xuống bị thương chết, còn con chim thì xoay lộn rơi xuống khu rừng thưa.
— Vì ngài không lựa khi chúng còn sống, nên tối nay ngài sẽ chọn khi chúng đã chiên rồi.
— Tuyệt diệu! - Kỵ sĩ kêu lên.
— Tuyệt vời! - cô gái nói lẩm bẩm.
— Xin quí vị cứ đi theo con đường thẳng này; qua khu rừng già, sẽ thấy nhà của cha tôi. Kính chào quí vị! Tôi xin đi trước để báo tin cho mẹ tôi biết và phái ông lão bộc tới để lượm chim muông.
Nói đoạn, Robin chay đi mất hút.
— Thực ra là một cậu bé cao quí, phải không em, Marianne? - Kỵ sĩ nói với bạn đồng hành; - một cậu bé khả ái, một viên kiểm lâm đẹp trai nhất nước Anh.
— Cậu ta còn trẻ quá, - thiếu nữ đáp.
— Có lẽ cậu ta còn trẻ tuổi hơn nữa, mặc dầu là thân hình cao lớn, tay chân mạnh mẽ. Marianne ạ, em nên biết rằng sinh hoạt ngoài trời rất lợi cho sự phát triển thể lực và duy trì sức khỏe, trong bầu không khí ngột ngạt của thành thị thì chẳng được như thế đâu, - kỵ sĩ thở dài, nói thêm:
— Thưa ngài Allan Clare - tiểu thư mỉm cười đáp, - em tin rằng tiếng thở dài của ngài hướng về cây cối xanh tươi của khu rừng Sherwood thì chẳng thế nào nhiều bằng hướng về cô gái cao quí, yêu kiều của nam tước Nottingham.
— Em nói đúng, em Marianne thân yêu ạ, anh thú thực rằng, nếu được lựa chọn theo ý muốn, thì anh thích được trải qua ngày tháng dạo chơi trong khu rừng này, có nhà là túp lều tranh của một *yeoman* và vợ là Christbel, hơn là được ngự trên ngai vàng của vua chúa.
— Anh ơi, ý nghĩ ấy đẹp đẽ lắm, nhưng có hơi mơ mộng viển vông. Vả chăng, anh có chắc rằng Christabel ưng thuận đổi cuộc sống vương giả của mình lấy cái cuộc đời hèn mọn mà anh nói không? Anh Allan ạ, chớ nên nuôi hy vọng điên cuồng, em không tin rằng nam tước chịu gả con gái cho anh đâu.
Vầng trán của chàng thanh niên sạm lại, nhưng chàng xua tan ngay đám mây sầu thảm, và bình tĩnh nói với em gái:
— Anh đã từng nghe em nói về thú vui điền viên nhiệt liệt lắm kia mà.
— Đúng thế, anh Alla, em thú thực rằng, đôi khi em có sở thích lạ lùng, nhưng em không nghĩ là Christabel cũng có sở thích giống vậy.
— Nếu Christabel thực lòng yêu anh, thì nàng sẽ thích nơi anh ở, dù là thế nào đi nữa. À, mà em dự cảm thấy nam tước sẽ khước từ sao? Nhưng nếu anh muốn, anh sẽ chỉ cần nói một tiếng, một tiếng thôi, thì cái lão Fitz-Alwine kiêu căng, cáu kỉnh kia sẽ phải nhận lời yêu cầu của anh, nếu không thì lão sẽ bị lưu đày, sẽ phải thấy tòa lâu đài Nottingham của lão tan thành cát bụi.
— Suyt! Nhà tranh kia rồi, - Marianne nói ngắt lời anh. - Mẹ chàng ta đang đứng ngoài cổng đợi chúng mình. Bà ta bề ngoài trông có vẻ ưa nhìn lắm.
— Cậu bé con bà ta cũng dễ coi như vậy đấy, - chàng thanh niên cười đáp.
— Ô! Đâu còn là một cậu bé nữa, - Marianne khẽ nói, và một màu đỏ bất ngờ lan tràn trên khuôn mặt nàng.
Nhưng khi cô gái đã được anh đỡ xuống ngựa, khi cái mũ trùm đầu hất ra phía sau, để lộ nét mặt, thì màu đỏ đã nhường chỗ cho một màu hồng phơn phớt. Robin đứng cạnh mẹ, ngạc nhiên hớn hở trong ngắm người phụ nữ đầu tiên đã làm tim mình đập mạnh; nỗi xúc động của chàng cung thủ trẻ mãnh liệt, chân thành đến nỗi chàng kêu lên mà không ý thức được mình đang nói gì:
— Ôi! Ta chắc là cặp mắt đẹp như vậy thì chỉ có thể chiếu sáng một dung nhan mỹ lệ mà thôi!
Marguerite, kinh ngạc vì sự táo bạo của con trai, ngoảnh lại hỏi chàng bằng một giọng gần như quở mắng. Allan bật cười; cô nàng Marianne xinh đẹp đỏ bừng mặt lên, khiến cho anh chàng Robin dạn dĩ phải nép vào cổ mẹ, để che giấu vẻ bối rối, thẹn thùng; nhưng cậu bé ngây thơ, tinh nghịch này cố ý liếc nhìn vẻ mặt của Marianne, và không thấy trên đó có chút tức giận nào cả, trái lại, một nụ cười ân cần mà cô gái ngỡ là che giấu được kẻ phạm lỗi, làm cho nét mặt nàng sáng rực lên, còn kẻ phạm lỗi vì chắc chắn được tha thứ, liền ngước đôi mắt rụt rè trông lên thần tượng của mình.”
Một giờ sau, Gilbert Head trở về nhà, đem theo trên mông ngựa một người bị thương mà ông đã gặp trên đường. Rất thận trọng, ông đỡ người lạ mặt xuống khỏi chỗ ngồi bất tiện đó, đưa vào trong phòng, rồi gọi Marguerite, đang bận sắp chỗ cho khách trong các căn phòng của tầng lầu một.
Nghe tiếng Gilbert gọi, Maggie chạy tới.
— Này em, đây là một kẻ khốn khổ đang rất cần em chăm sóc. Một gã tinh nghịch xấu xa nào đó đã bắn tên đóng chặt bàn tay ông ta vào cây cung, trong lúc ông ta đang nhắm một con hươu con. Nào, em Maggie, ta hãy làm gấp: người này yếu quá rồi vì mất máu. Bây giờ ông thấy mình ra sao nào, ông bạn? - Ông già nói tiếp với người bị thương. - Hãy can đảm lên, rồi ông sẽ khỏi. Nào! Ngẩng đầu lên nuột chút, chở có ngã lòng như vậy; can đảm lên chứ, mẹ kiếp! Một mũi tên đóng vào tay thì chết làm sao được.
Người bị thương, đầu gục giữa hai vai, cúi thấp trán xuống, hình như không muốn cho chủ nhân nhìn thấy mặt mình.
Đúng lúc ấy, Robin trở vào nhà, chạy đến giúp cho nâng người bị thương, nhưng vừa trông thấy y, chàng đã lùi ra xa rồi ra hiệu cho ông Gilbert đến chỗ chàng.
— Thưa cha, - chàng thanh niên nói khẽ, - xin chớ để cho các khách ở trên thấy được kẻ bị thương này có mặt trong nhà mình. Sau này cha sẽ biết tại sao. Cha hãy thận trọng.
— Chà! Còn có tình cảm nào khác hơn lòng trắc ẩn có thể khiến cho các khách của ta biết được người thợ sản khốn khổ, đẫm máu này đang có mặt ở đây?
— Tối nay cha sẽ biết việc này, cha ạ; còn bây giờ thì xin hãy làm theo lời con.
— Ta sẽ biết, tối nay ta sẽ biết, - Gilbert bất bình nói tiếp. - Này! Ta muốn được biết ngay bây giờ. Một thằng lỏi con như mày mà lại tự cho phép mình dạy ta bài học về thận trọng, thì thực lạ lùng quá. Hãy nói ngay đi, gã thợ săn này có dính líu gì với quí vị trên kia nào?
— Con van cha. Xin hãy đợi đến tối nay, khi nào chỉ có mình cha và con, con sẽ xin trình cha rõ.
Ông già rời Robin, đi đến chỗ người bị thương. Một lát sau, gã này thốt lên một tiếng kêu đau đớn.
— À! Thầy Robin, đây lại là một kiệt tác của thầy nữa rồi, - Gilbert vừa nói vừa chạy theo giữ con trai lại lúc chàng sắp bước qua ngưỡng cửa. Sáng nay ta đã cấm con không được tập bắn, làm hại đến người đồng loại; con đã hoàn toàn vâng lời ta đấy ư, nhân chứng là gã thợ săn khổ sở này.
— Sao vậy, thưa cha? - Chàng thanh niên đáp bằng một giọng đầy cung kính, phấn khích; - cha tin là…
— Phải, ta tin là con đã đóng chặt bàn tay của gã này vào cây cung, trong khu rừng này chỉ có con là có khả năng bắn được như vậy. Hãy nhìn đây, mũi tên sắt này tiết lộ ra con; nó có đóng dấu riêng của chúng ta… Con sẽ chẳng còn chối cãi vào đâu được nữa.
Rồi Gilbert giơ cho chàng xem mũi tên sắt rút ra từ vết thương.
— Thưa cha, đúng, chính con đã bắn cho gã này bị thương, - Robin dửng dưng đáp.
Vẻ nghiêm nghị hiện ra trên vầng trán của Gilbert.
— Thực là khủng khiếp, đúng là phạm trọng tội; chỉ vì hợm hĩnh, phách lối mà gây thương tích nguy hiểm cho một người chẳng làm hại gì mình, con không lấy thế làm hổ thẹn sao?
— Con chẳng thấy hổ thẹn và hối hận gì về cách xử sự của mình cả. - Robin đáp bằng giọng quả quyết. - Chỉ có kẻ nào đánh lén khách du hành vô hại, không phòng vệ, thì mới phải hổ thẹn, hối hận thôi.
— Vậy thì ai đã phạm tội phản bội đó?
— Chính cái gã mà cha đã rộng lượng nhặt về ở rừng.
Rồi Robin kể lại cho cha nghe tất cả mọi tình tiết của biến cố.
— Cái thằng khốn kiếp đó có nhìn thấy con không? - Gilbert lo lắng hỏi.
— Không, nó chạy trốn, gần như điên loạn, và ngỡ là có quỉ.
Ông già siết chặt tay con, trìu mến nói:
— Thôi, hãy bỏ lỗi cho cha. Cha rất phục tài bắn của con. Từ lúc này trở đi ta phải lưu ý canh phòng quanh nhà. Chẳng bao lâu nữa tên côn đồ đó sẽ lành vết thương, để cám ơn ta đã chăm nom và tiếp đãi, y rất có thể sẽ cùng đồng bọn trở lại đây, dìm ngập nơi này trong máu lửa.
Sau khi suy nghĩ một lát, Gilbert nói tiếp:
— Hình như diện mạo của tên này chẳng xa lạ gì đối với ta; nhưng ta đã lục tìm trong ký ức mà vô hiệu, ta không kiếm ra được tên y; chắc hẳn là nét mặt y đã thay đổi. Trước kia khi ta biết y, thì y chưa mang trên má cái vẻ đê hèn của thói dâm đãng và tội ác.
Allan cùng Marianne bước tới, làm ngắt quãng cuộc trò chuyện này. Chủ nhân thân mật, niềm nở chào khách.
Buổi tối ngay ngày hôm đó, căn nhà của người gác rừng rất mực náo nhiệt: Gilbert, Marguerite, Lincoln và Robin, nhất là Robin, cảm thấy rõ rệt sự thay đổi và náo động trong cuộc sống êm ả của họ do việc các khách mới tới nhà. Chủ nhà thì chú ý trông chừng gã bị thương, bà nội trợ thì sửa soạn cơm nước, Lincoln thì vừa chăm sóc ngựa vừa canh gác, quan sát quanh nhà; riêng mình Robin là rảnh rỗi, nhưng tim chàng thì làm việc. Trông cô nàng Marianne xinh đẹp, chàng thấy phơi phới trong lòng những cảm giác mà trước nay chưa từng có; chàng ngồi im lặng, đắm mình trong sự sùng kính âm thầm; chàng ửng hồng, chàng tái ngắt, chàng run rẩy, khi cô gái bước đi, cười nói hay nhìn vơ vẩn xung quanh.
Chưa bao giờ trong các buổi hội ở Mansfeldwoohaus chàng trông thấy một nhan sắc diễm kiều như vậy, chàng khiêu vũ, chàng cười, chàng trò chuyện với các thiếu nữ Mansfeldwoohaus, và đã có lần chàng thì thầm bên tại một vài cô những lời tỏ tình vô vị, nhưng ngay ngày hôm sau chàng đã quên khuấy những lời đó khi săn bắn trong rừng; bây giờ thì chàng thà chết đi vì khiếp sợ còn hơn là phải nói một lời với cô nàng kỵ mã cao quí, đã nhờ chàng mà được sống kia, và chàng cảm thấy sẽ chẳng bao giờ quên nàng cả.
Chàng không còn phải là một chú bé nữa.
Trong lúc Robin ngồi trong góc phòng, âm thầm sùng kính Marianne, Allan nói chuyện với Gilbert khen ngợi lòng dũng cảm và tài thiện xạ của chàng cung thủ, chúc mừng ông già được là cha của một người con như vậy, nhưng Gilbert, vì luôn luôn hy vọng nhận được vào cái lúc ít chờ đợi nhất những tin tức về xuất xứ của Robin, nên không bao giờ quên thú thực chàng trẻ đó không phải là con mình và kể lại việc một người xa lạ đã đem nó đến cho ông như thế nào và vào lúc nào.
Allan ngạc nhiên khi được biết Robin không phải là con của ông Gilbert; ông này lại nói thêm là người bảo hộ của đứa trẻ mồ côi đó có lẽ đã từ Huntingdon tới đây, vì viên quận trưởng miền này hàng năm vẫn trả số tiền cấp dưỡng nó. Allan trả lời:
— Huntingdon là nơi sinh của chúng tôi, chúng tôi mới rời đó cách đây có mấy ngày thôi. Câu chuyện về Robin có thể là thực, nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ. Trong thời kỳ cậu bé này sinh, không có nhà quí tộc Huntingdon nào chết ở Normandie cả; tôi cũng không nghe thấy nói đến một người nào thuộc các gia đình quí tộc ở bá tước địa ấy mà lại chịu hạ mình kết hôn với một cô gái Pháp bình dân, nghèo nàn. Hơn nữa, vì lý do gì mà người ta lại đem cậu bé đi xa Huntingdon đến thế? Vì quyền lợi về hạnh phúc của cậu bé - theo ông nói, đó là ý kiến của Ritson, người bà con của ông, người đã nghĩ đến ông, đã cam quyết về lòng nhân đạo của ông. Phải chăng như thế này thì đúng hơn: vì người ta có lợi khi che giấu nguồn gốc xuất sinh của cậu bé, người ta không dám giết chết cậu ta nên muốn dứt bỏ đi? Tôi ngờ chắc như vậy, là vì kể từ ngày ấy ông không còn gặp lại cậu em vợ nữa. Khi nào trở về Huntingdon, tôi sẽ tìm hiểu kỹ càng, tôi sẽ cố gắng kiếm ra gia đình Robin. Tôi và em gái tôi nhờ cậu ta mà còn sống, cầu trời phù hộ chúng tôi thành công, trả được cậu ta món nợ thiêng liêng mà chúng tôi mãi mãi biết ơn.
Dần dần những cử chỉ mơn trớn của Allan cùng những lời dịu dàng, thân mật của Marianne trả lại cho Robin tính vui vẻ, ung dung thường có trước kia, và chẳng bao lâu niềm vui rất mực chân thực, thân ái chan hòa trong căn nhà của ông gác rừng.
Allan Clare nói:
— Chúng tôi đã lạc lối khi đi qua rừng Sherwood để tới Nottingham, tôi tính sáng mai lại lên đường. Cậu có muốn đi dẫn đường cho tôi không, Robin? Em tôi sẽ ở lại đây nhờ mẹ cậu trông giùm, chúng ta sẽ trở về vào lúc chiều tối, Nottingham có xa đây lắm không?
— Ước chừng mười hai dặm, - Gilbert đáp - ngựa tốt thì đi tới đó không mất đến hai giờ. Một năm nay tôi không gặp ông quận trưởng, tôi cần phải tới thăm ông ta, tôi xin đi hộ tống ngài, thưa ngài Allan.
— Thế thì càng hay, chúng ta sẽ có ba người? - Robin kêu lên.
— Không được, không được đâu! - Marguerite nói to, rồi nghiêng vào tai chồng, bà thấp giọng nói tiếp:
— Ông có nghĩ đến chuyện này không? để hai người đàn bà ở lại trơ trọi trong nhà với tên cướp đó à!
— Trơ trọi ư, - Gilbert vừa cười vừa nói. - Này em Maggie, thế em không tính đến ông lão Lincoln và con chó trung thành Lance của ta hay sao? Nó sẽ móc tim kẻ nào dám đụng đến em.
Marguerite đưa mắt nhìn cô gái xa lạ với vẻ khẩn khoản nài xin; Marianne liền cả quyết nói rằng nàng sẽ đi theo anh, nếu như ông Gilbert không chịu từ bỏ thú vui du hành dự định đó.
Gilbert đành nhượng bộ; mọi người ước định là vào lúc có tia sáng mặt trời đầu tiên Allan và Robin sẽ lên đường.
Tối đến, cửa đóng rồi, mọi người ngồi vào bàn, thưởng thức tài nấu ăn của bà Marguerite. Món ăn chính gồm một mảnh thịt nai chiên; ngài Robin tươi cười hớn hở vì đã giết được con nai đó, còn bà thì cũng chiếu cố, thấy thịt nai tuyệt vời ngon miệng!
Thình lình một tiếng huýt dài, từ phòng người bệnh phát ra, khiến các khách ngồi ăn đều hướng mắt về phía cầu thang dẫn lên tầng lầu trên; khi tiếng huýt này vừa tắt trong không khí thì một tiếng huýt giống như vậy đáp lại, vang lên từ một khoảng xa trong rừng. Năm người đều rùng mình, một trong những con chó canh nhà ở phía ngoài rú lên mấy tiếng lo lắng, rồi tất cả đều trở lại hoàn toàn yên lặng ở vùng xung quanh và ở trước nhà ông gác rừng. Gilbert nói:
— Có sự gì khác thường đang xảy ra tại đây. Nếu trong rừng này mà không có một số kẻ chẳng ngần ngại lục soát túi kẻ khác, thì tôi sẽ ngạc nhiên lắm.
— Ông có thực phải sợ kẻ trộm tới thăm không? - Allan hỏi.
— Cũng một đôi lần.
— Tôi nghĩ chúng để cho nhà của người gác rừng trung thực được yên, vì thông thường họ chẳng giàu có gì. Chúng có đủ lương tri, chỉ tấn công kẻ giàu mà thôi.
— Ở đây rất ít có người giàu; quí vị du đãng phải đành lòng chịu ăn bánh mì khi không kiếm đâu ra thịt; xin ngài hãy tin rằng những kẻ lưu đày thì chẳng hổ thẹn gì mà không giật lấy một mẩu bánh mì trong tay một kẻ nghèo khó. Tuy nhiên lẽ ra họ phải tôn trọng chỗ ở của tôi cũng như bản thân tôi và người nhà tôi, bởi vì đã hơn một lần tôi để cho họ được sưởi ấm bên bếp lửa và ăn uống tại bàn này trong tiết trời đông lạnh và khi đói kém.
— Trộm cướp thì chẳng biết thế nào là báo ơn đâu.
— Chúng chẳng biết thế nhiều, nên nhiều khi chúng đã toan vào đây bằng sức mạnh.
Nghe đến đây, Marianne rùng mình sợ hãi, vô tâm ngồi xích lại gần Robin. Robin muốn trấn tĩnh nàng nhưng nỗi xúc động lại một lần nữa cắt lời chàng. Gilbert thấy cô gái sợ sệt, liền cười nói tiếp:
— Xin tiểu thư hãy yên tâm, chúng tôi có tấm lòng dũng cảm và cây cung tốt để phục vụ cô; nếu bạn lưu đày kia mà dám ló mặt, chúng cũng đến phải chạy trốn thôi, như bao nhiêu lần trước, chỉ mang theo ở phía dưới áo một mũi tên làm chiến lợi phẩm.
— Cám ơn ông, - Marianne nói, rồi đưa về phía anh trai một cái nhìn đầy ý nghĩa, cô nói tiếp:
— Sinh hoạt của người ở rừng chẳng phải là không có điều bất tiện và không có nỗi nguy hiểm?
Robin nghĩ lầm về ý nghĩa của câu nói này; chàng tự gán cho mình, chớ không hiểu là cô gái ám chỉ đến những sở thích mà anh mình tự nhận đối với cuộc sống điền viên vì thế chàng hăm hở nói to:
— Tôi ư, tôi chỉ thấy trong đó có thú vui và hạnh phúc thôi. Thường thường tôi ở suốt nhiều ngày trong làng xóm cạnh bên, rồi trở lại khu rừng đẹp đẽ của tôi với một niềm vui khôn tả, tự bảo với mình rằng ta thà chết, còn hơn là bị khổ hình giam hãm trong những bức tường của thành thị. Robin tiếp tục nói bằng giọng như vậy, thì bỗng vang dội một tiếng đập mạnh cửa bên ngoài gian phòng; ngôi nhà rung lên, bầy chó nằm bên bếp lửa chồm lên sủa; Gilbert, Allan, Robin chạy xô ra cửa, còn Marianne thì ẩn mình vào trong tay của Marguerite.
— Ai đó! - Ông gác rừng thét lên, - tên hỗn xược nào đó lại dám tông cửa nhà ta như vậy?
Một nhát đập thứ hai còn mạnh hơn nhát trước đáp lại; Gilbert lặp lại câu hỏi, nhưng tiếng chó sủa giận dữ khiến cho không sao nói với nhau được; mãi sau phải khó khăn lắm mới nghe thấy một giọng sang sảng át hẳn tiến ồn ào, nói lên câu nghi thức thánh lễ này:
— Thể theo ý Chúa, xin hãy mở cửa ra!
— Các ông là ai?
— Hai tu sĩ thuộc giòng Thánh Benoist.
— Các ông từ đâu tới và định đi đâu?
— Chúng tôi từ tu viện Laiton tới và đi Mansfeldwoohaus.
— Các ông muốn gì nào?
— Một chỗ trú ban đêm và một chút gì ăn; chúng tôi bị lạc trong rừng, sắp chết đói đến nơi.
— Giọng ông chẳng có vẻ gì là của người sắp chết cả, làm sao tôi biết chắc là ông nói thực?
— Chúa ơi! Ông cứ mở cửa ra và nhìn chúng tôi thì khắc biết, - vẫn giọng đó đáp lại, vì bồn chồn nên có phần kém khiêm tốn. - Ông ngoan cố lắm; thế nào, có mở ra không? Chân chúng tôi sụm rồi, bao tử đang réo lên đây.
Gilbert hỏi ý các khách, hãy còn chần chừ, thì một giọng nói khác, giọng của một ông già rụt rè, khẩn khoản xen vào.
— Thể theo ý Chúa! Xin hãy mở ra, ông gác rừng tốt bụng ơi; tôi xin viện thành tích của vị thánh chủ chúng tôi mà thề với ông là người anh em của tôi đây đã nói đúng sự thực!
Gilbert nói, cốt cho bên ngoài nghe thấy:
— Dù sao thì chúng ta đây cũng bốn người, lại có cả bầy chó nữa, mình sẽ trị được bọn này, bất kể chúng là ai. Tôi sẽ mở cửa. Nào Robin, Lincoln, hãy giữ chó lại một lát, sẽ thả ra nếu bọn bất lương đánh chúng ta.
- Tiểu địa chủ.