Chương 4
Cánh cửa vừa xoay hé ra thì một người chặn ngay lấy không cho đóng lại, rồi tức thì bước qua ngưỡng cửa. Người đó, trẻ trung, lực lưỡng, thân hình đồ sộ, mặc áo dài đen có mũ trùm đầu và ống tay rộng; đai lưng là một sợi dây thừng, một chuỗi hạt to đeo cạnh sườn, tay chống một cây gậy dương đào có nhiều mấu.
Một ông già ăn vận giống như vậy khiêm tốn bước theo chàng tu sĩ trẻ đẹp kia.
Sau mấy lời chào hỏi thường lệ, mọi người cùng với các khách mới tới ngồi xúm lại quanh bàn, rồi sự vui vẻ cũng như tin cẩn lại hiện ra. Tuy nhiên, các chủ nhân căn nhà tranh vẫn không quên tiếng huýt sáo tầng lầu trên và tiếng huýt ở trong rừng, nhưng họ giấu kín nỗi lo âu để cho khách khỏi sợ.
— Thưa ông gác rừng trung hậu, xin hãy nhận những lời chúc tụng của tôi; bữa ăn thực là tuyệt vời! - Nhà tu sĩ to lớn vừa nói vừa nhai ngấu nghiến một miếng thịt thú rừng - Nếu tôi đã không đợi ông mời mà đến dự bữa tối với ông, thì chính là vì cơn đói của tôi, nó sắc như lưỡi dao, đã chống đối lại.
Lời nói và cử chỉ của con người phóng túng đó đúng thực là của một tên lính tráng hơn là của một nhà tu hành. Nhưng ở thời đó, các tu sĩ hành động cực kỳ tự do; họ đông đảo lắm, mà lòng tín ngưỡng chân thành cũng như các đức tính của số đông lại lôi cuốn sự tôn kính của quần chúng đối với toàn bộ lớp người này.
— Thưa ông gác rừng tốt bụng, cầu Đức mẹ đồng trinh rất thánh ban cho nhà ông nhiều hạnh phúc, bình an! - Vị tu sĩ già vừa nói vừa bẻ một mẩu bánh mì, trong lúc ông bạn đồng tu vẫn nhai nhồm nhoàm và uống cạn hết ly rượu mạnh này đến ly rượu khác.
Gilbert lại nói:
— Xin quí cha tha lỗi cho tôi, đã mở cửa quá chậm; nhưng sự thận trọng…
— Đúng rồi… thận trọng là phải lắm, - nhà tu sĩ trẻ nói, trong khi nghỉ lấy sức giữa hai miếng nhai. - Một băng vô lại tàn nhẫn lảng vảng quanh vùng; mới cách đây một giờ thôi, chúng tôi đã bị hai tên khốn kiếp trong bọn đó chặn đường; chẳng kể gì đến lời phản đối của chúng tôi, chúng cứ khăng khăng cho là trong bị chúng tôi có đựng mấy cái mẫu của thứ kim loại hèn mọn kia mà người ta gọi là bạc. Lạy thánh Benoist! Chúng cứ nói lải nhải như vậy, tôi sắp sửa tụng cho chúng một bài thánh ca bằng mấy nhát gậy lên lưng, thì một tiếng huýt dài mà chúng huýt đáp lại, báo hiệu cho bọn chúng tháo lui.
Các khách ăn nhìn nhau lo lắng, chỉ có chàng tu sĩ là tỏ ra chẳng lo ngại gì, vẫn phớt tỉnh tiếp tục nhậu, sau một lát im lặng, chàng nói:
— Thượng đế vĩ đại biết bao! Nếu không vì tiếng huýt mà chó của ông sủa lên, chúng tôi chẳng thể nào kiếm ra nhà ông; vì mưa bắt đầu rơi, chúng tôi chỉ có nước là để giải khát thôi, theo đúng giới luật của dòng tu chúng tôi.
Nói thế rồi, tu sĩ lại rót đầy ly, uống cạn. Rồi cúi xuống vuốt ve con chó Lance già, tình cờ nằm ở dưới chân, nói tiếp:
— Con chó trung thành quá, cao quí quá! - Nhưng con Lance, không chịu để cho tu sĩ vuốt ve, đứng nhổm dậy, vươn cổ ra, đánh hơi rồi sủa ầm lên.
— Nào, nào, ai quấy rầy mày thế, Lance ơi? - Gilbert vừa vỗ về con vật vừa hỏi. Con chó, như thể muốn trả lời, nhảy xổ ra cửa; nó không sủa, mà lại đánh hơi, nghe ngóng, ngoảnh đầu về phía chủ, rồi bằng cặp mắt sáng rực giận dữ, có vẻ muốn đòi mở cửa ra.
— Robin, đưa gậy cho ta, con cũng cầm lấy gậy đi, - Gilbert nói khẽ.
— Còn tôi nữa, - chàng tu sĩ cũng nói, - tôi có một cánh tay sắt, một cổ tay bằng thép và một cây gậy dương đào; tất cả đều phục vụ ông trong trường hợp tiến công.
— Xin cám ơn, - ông gác rừng đáp; - tôi nghĩ rằng giới luật dòng tu cấm cha không được dùng sức mạnh vào một việc như thế này?
— Nhưng trước hết giới luật của dòng tôi buộc tôi phải cứu cấp, giúp đỡ kẻ đồng loại.
— Hãy nhẫn nại, các con ạ, - vị tu sĩ già nói, - đừng nên đánh trước.
— Xin vâng lời cha, trước hết chúng tôi sẽ…
Gilbert đang trình bày kế hoạch phòng thủ, thì bỗng một tiếng kêu khủng khiếp của Marguerite ngắt lời ông. Bà ta ở phía trên cầu thang vừa mới thoáng trông thấy gã bị thương mà người ta tưởng còn đang nằm ngắc ngoải trên giường; bà đứng lặng người, giơ tay hướng về phía cái cảnh tượng ma quỉ hiện hình ghê gớm đó. Các khách ăn cũng đều hướng mắt về phía ấy, nhưng cầu thang đã trống không, chẳng thấy bóng ai cả.
— Này, em Maggie, - Gilbert nói trước khi tiếp tục bàn về kế hoạch phòng thủ, - em đừng có run như vậy, gã kia chưa rời khỏi giường đâu, y còn yếu lắm, anh nghĩ nên thương hại cho y hơn là sợ y, vì nếu bọn chúng tấn công thì y không thể nào tự vệ nổi; em tưởng tượng lầm rồi đó, Maggie ạ.
Gilbert nói như vậy là cốt che đậy nỗi lo sợ, vì chỉ có ông và Robin biết kẻ bị thương kia thực sự là ai. Rõ rệt là tên cướp thông đồng với bọn ở bên ngoài; nhưng cần phải canh chừng y, mà không được tỏ ra sợ hãi vì có y trong nhà, nếu không thì các đàn bà kia sẽ loạn trí mất. Vì vậy ông đưa mắt ngầm bảo Robin, thế rồi Robin không để cho ai nhận thấy, không gây ra tiếng động mạnh hơn tiếng mèo đi rẻo ban đêm, chàng trèo lên bậc cuối của cầu thang.
Cửa phòng mở hé, ánh đèn phòng khách hắt vào bên trong: Robin nhìn ngay thấy gã bị thương, thay vì nằm liệt giường, đang đứng nghiêng nửa người ra ngoài cửa sổ, nói khẽ với một người ở phía bên ngoài.
Robin bò trên sàn gác, lướt đến chân tên cướp lắng tai nghe:
— Tiểu thư và kỵ sĩ đang ở đây, - gã bị thương nói, - tôi vừa mới trông thấy họ.
— Có thể như vậy sao? - Tên kia kêu lên.
— Đúng thế, sáng nay tôi đến thanh toán, thì quỉ sứ đã bảo vệ họ; một mũi tên không biết từ đầu bắn tới, làm tay tôi bị thương, thế là họ thoát khỏi tay tôi.
— Rõ thực là khổ!
— Đúng là tình cờ: Họ bị lạc đường, đến trú đêm nhà của ngay chính cái ông già trung hậu đã nhặt tôi đang đẫm máu.
— Thế thì càng hay, bây giờ họ sẽ chẳng hòng thoát khỏi chúng ta nữa.
— Các cậu bao nhiêu người tất cả? - Bảy người. - Họ chỉ có bốn thôi, - Nhưng khó nhất là làm sao vào được, vì hình như là cửa cài chốt rất chắc, tôi lại nghe thấy cả tiếng bầy chó gầm gừ nữa.
— Ta đừng để ý đến cái cửa; trong lúc đánh lộn, cửa đóng như vậy là hơn, không thế thì cô nàng và cậu anh có thể lại tẩu thoát mất?
— Lúc này cậu tính làm gì?
— Ừ! Đúng rồi! Tớ giúp các cậu leo cửa sổ mà vào. Tớ vẫn còn một bàn tay dùng được, tay phải ấy, tớ sẽ buộc khăn trải giường và khăn mền vào chấn song. Nào, các cậu hãy chuẩn bị để leo lên thang.
— Thế à! - Robin thình lình hét to; chàng nắm lấy chân tên cướp, cố sức xô nhào y ra phía ngoài.
Nỗi bất bình, phẫn nộ và ý muốn bài trừ nguy cơ đang đe dọa tính mạng của cha mẹ và tự do của nàng Marianne xinh đẹp, làm sức mạnh của cậu bé tăng lên gấp bội. Tên cướp cứng sửng người chống lại cơn xung động bất ngờ nhưng vô hiệu; y phải thuận theo, rồi mất thăng bằng, rơi hút trong khoảng không, không phải xuống mặt đất trơ trụi mà vào trong cái bồn đầy nước ở dưới cửa sổ.
Những tên ở phía bên ngoài thấy bạn đồng lõa té xuống bất ngờ như vậy, thì rất kinh ngạc, bỏ trốn vào rừng. Robin xuống nhà, thuật lại cuộc mạo hiểm. Thoạt đầu mọi người đều vui cười, nhưng sau lại suy nghĩ, Gilbert nói quả quyết rằng bọn bất lương khi hết sửng sốt rồi, thế nào cũng lại đến đánh nữa, vậy thì lại phải chuẩn bị đẩy lùi các đợt tấn công; cha Eldred, vị tu sĩ già, thì đề nghị mọi người cầu nguyện để xin Đấng Tối cao phù hộ, che chở.
Chàng tu sĩ trẻ, đã no say rồi, không cản trở lại đề nghị này; trái lại, chàng cất giọng oang oang hát bài thánh thi Exaudi nos. Nhưng Gilbert yêu cầu chàng im tiếng, rồi sau khi mọi người đều quì gối, cha Eldred liền trầm giọng đọc một bài kinh cầu nguyện nhiệt thành.
Lễ cầu nguyện còn kéo dài thì có tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng huýt rời rạc nổi lên từ phía bồn nước; gã nạn nhân của Robin gọi bọn chạy trốn đến cứu mình; bọn kia hổ thẹn vì đã bỏ chạy, liền lén đến gần, dìu tên bị thương sắp chết đó ra khỏi bồn nước đem đến đặt dưới cái nhà kho, rồi bàn bạc về kế hoạch tấn công mới.
Viên thủ lãnh toán lính nói:
— Dù sống hay chết, chúng ta cũng phải bắt cho kỳ được Allan Clare cùng em gái y, đó là lệnh của nam tước Fitz Alwine. Tớ thà phải liều mạng với quỉ sứ hay bị chó sói dại cắn, còn hơn là trở về chỗ ngài nam tước với bàn tay trống. Phải chi cái thằng Taillefer ngu ngốc kia mà không vụng về, thì giờ này chúng mình đã trở về lâu đài rồi.
Độc giả chắc đoán ra cái gã côn đồ được Robin đối xử nồng hậu kia tên là Taillefer. Còn nam tước Fitz Alwine thì sau này độc giả sẽ làm quen, bây giờ độc giả chỉ cần biết rằng Fitz Alwine rất thù hận Allan, thề quyết không đội trời chung, trước hết là vì Allan yêu con gái ông là tiểu thư Christabel và được cô này yêu lại, mà tiểu thư thì đã được dành cho một lãnh chúa giàu có ở Luân Đôn; thứ hai, vì chính chàng Allan này nắm giữ được một số bí mật chính trị mà nếu tiết lộ ra thì nam tước sẽ bị phá sản và chết. Thế mà, trong thời phong kiến này, nam tước Fitz Alwine, lãnh chúa vùng Nottingham, có toàn quyền xét xử trong tất cả lãnh địa này, ông ta rất dễ dàng dùng đội hiến binh của mình để trả thù riêng. Hỡi ôi! Taillefer làm vẻ vang cho đội quân này nhiều lắm!
— Nào, các bạn, hãy theo tôi, cầm dao sẵn sàng, chớ có buông tha cho một tên nào nếu nó kháng cự… Thoạt tiên chúng ta hãy nhẹ nhàng cái đã.
Sau khi nói như vậy với bảy tên côn đồ được kết nạp phục vụ nam tước Fitz Alwine, tên đội trưởng đập mạnh chuỗi gươm vào cửa nhà, hét to:
— Nhân danh ngài nam tước vùng Nottingham, vị lãnh chúa cao cả, oai quyền của chúng ta, ta ra lệnh cho mi phải mở cửa và trao cho chúng ta…”
Nhưng tiếng chó sủa dữ dội che lấp mất tiếng y; khó khăn lắm người ta mới nghe thấy câu này.
— Ta ra lệnh cho mi phải trao cho chúng ta tên kỵ sĩ và ả con gái đang ẩn núp trong nhà mi.
Gilbert ngoảnh ngay lại phía Allan, nhìn chàng như có ý ngầm hỏi xem chàng có phải là kẻ phạm tội không.
— Phạm tội ư, tôi ấy à! - Allan đáp. - Ồ! Không phải đâu, tôi xin thề với ông rằng, tôi không phạm một tội ác nào cả, tôi không làm một điều gì nhơ nhuốc, đáng trừng phạt cả, còn cái lỗi duy nhất của tôi thì ông biết rồi…
— Tốt lắm. Ngài vẫn là khách của tôi, chúng tôi nhờ ngài giúp đỡ, che chở cho, tùy theo phương tiện của chúng ta.
— Mi có mở ra không, tên phản nghịch quỉ quái kia!
— Ta không mở.
— Hãy xem đây.
Với những nhát giáng của cả một khối khí giới, tên thủ lãnh rung mạnh cửa, mà nếu không có gióng sắt chặn ngang phía trong thì đã bật tung ra.
Mục đích của Gilbert là kéo dài thời gian, để chuẩn bị cho xong việc phòng thủ; cánh cửa chắc chắn chỉ có thể chịu đựng được trong chốc lát thôi; ông muốn rằng khi chính mình mở cửa ra thì bọn cướp sẽ thấy rõ chúng phải đương đầu với ai.
Vì thế, giống như viên tư lệnh của một tòa thánh sắp bị chiếm cứ, ông phân phối phận sự, chỉ định vị trí cho từng người; ông kiểm tra khí giới và nhất là dặn dò mọi người phải thận trọng, bình tĩnh. Nhưng lòng dũng cảm thì ông không nói tới, vì các người đứng quanh ông đều đã từng chứng tỏ rồi.
— Này, em Maggie. - Gilbert bảo vợ, - em hãy cùng tiểu thư rút lên phòng phía trên kia; đàn bà không ích gì ở đây cả. Marguerite và Marianne miễn cưỡng vâng lời.
— Còn con, Robin, hãy đi bảo với ông Lincoln là chúng ta có công việc dành cho ông ta, rồi lên chỗ cửa sổ ở lầu một, đứng đó dò xét bọn cướp.
Robin vừa đi vừa vung cung lên, đáp:
— Con không chịu chỉ đứng canh chừng bọn chúng thôi đâu, dù có tối mò nữa, con cũng bắn trúng đích.
— Ngài có kiếm đó, ngài Allan ạ; còn cha, thưa cha, cha có cây gậy, vì giới luật dòng tu không chống đối việc này, cha sẽ sử dụng nó rất xứng hợp.
— Tôi xin mở chốt cửa, - chàng tu sĩ nói, - Cây gậy của tôi có lẽ sẽ làm cho tên xông vào đầu tiên phải kính nể.
— Được rồi. Nào, chúng ta hãy chia tay nhau, - Gilbert đáp; - tôi đứng góc này, sẽ bắn xối vào bọn láo xược đó; còn ngài Allan thì đứng đây, hãy sẵn sàng để đến nơi nào cần ứng cứu; còn ông nữa, ông Lincoln…
Đúng lúc ấy một ông già thân hình đồ sộ xách một cây gậy rất xứng với thân mình, bước vào trong phòng.
— Còn ông, ông Lincoln, ông đứng phía bên kia cửa, đối diện với sư huynh đây, gậy của quí ông sẽ hành động hài hòa với nhau, nhưng trước hết, ta hãy dẹp bàn ghế sang một bên, để cho chiến trường được rộng chỗ. Cũng cần tắt đèn đóm đi, bếp lửa cũng đủ sáng rồi.
Gilbert vuốt ve mấy con chó, nói tiếp:
— Về phần chúng mày, chó trung thành của ta ơi, cả con Lance thân yêu nữa, phải biết cắn cho đúng chỗ nhé, hãy chú ý đấy. Cha Eldred lúc này đang cầu nguyện cho chúng ta, lát nữa thì sẽ cầu nguyện cho những thằng què và những đứa chết.
Quả nhiên cha Eldred đang thành khẩn quì gối trong một góc phòng, lưng quay lại phía các diễn viên của tấn thảm kịch này.
Trong lúc cuộc phòng thủ được sắp đặt như vậy, bọn tấn công, mỏi mệt vì đập cửa vô ích, đã thay đổi chiến thuật: căn nhà ông gác rừng đang gặp nguy cấp, hiểm nghèo. May mắn thay từ chỗ quan sát phía trên, Robin vẫn canh chừng. Chàng đến đầu cầu thang, nói khẽ xuống:
— Cha ơi, bọn cướp chất củi trước cửa và sắp đốt; chúng nó bảy đứa tất cả, không kể tên bị thương, chắc hắn sắp chết.
— Lạy Chúa! - Gilbert kêu lên, - chờ để cho chúng có thì giờ đốt củi; gỗ khô, chỉ trong nháy mắt là nhà ta sẽ cháy bùng như ngọn lửa vui trong ngày lễ Thánh Jean. Này cha dòng Benedictins, mở cửa mau lên! Còn tất cả, hãy chú ý!
Chàng tu sĩ, đứng bên, giơ tay nâng gióng sắt lên, rút chốt cọt kẹt, rồi cửa hé mở, một đống cành lá rối bù đổ xập vào trong phòng.
— Hua-ra! - Tên chỉ huy bọn cướp kêu lên, chạy ùa vào phòng. - Hua-ra!
Nhưng y chỉ thốt lên có độc một tiếng kêu và chỉ bước được một bước, chỉ một bước thôi; con Lance nhảy chồm lên cổ họng, gậy của Lincoln và chàng tu sĩ đồng thời giáng xuống gáy, thế là y ngã lăn nằm đờ trên nền đất.
Gã đi theo sau y cũng chịu chung số phận.
Tên thứ ba cũng giống như vậy, nhưng bốn tên cướp kia bước được vào vòng chiến, vì chúng không bị bầy chó vẫn chưa nhả mồi, chặn lại như những tên đi trước. Một cuộc chiến đúng thể thức bắt đầu diễn ra. Gilbert và Robin, vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, lẽ ra có thể kết thúc rất mau cuộc chiến mà giành thắng lợi bằng cách rút hết tên trong ống bắn vào quân địch, đang đánh bằng trường thương; nhưng Gilbert, vì không muốn đổ máu, dành cho chàng tu sĩ và Lincoln cái vinh dự đập tan tác, tơi bời bọn sai nha của nam tước Fitz Alwine, còn ông, cũng như Allan Clare, thì chỉ đứng ngoài chống đỡ những mũi thương thôi.
Vì thế máu chỉ tuôn ra từ những vết thương do chó cắn. Robin, hổ thẹn vì không hoạt động gì, rất muốn trổ tài; xứng đáng là đồ đệ của Lincoln về môn đánh gậy cũng như là học trò của Gilbert về thuật bắn cung, chàng đoạt lấy một chiếc cán kích vung lên, hòa hợp với những đường vung khủng khiếp của các đồng bạn.
Thấy Robin xáp tới, một tên cướp cao lớn như Hercule thốt ra tiếng cười nhạo báng, hung dữ, rồi lùi bước trước Lincoln và tu sĩ, quay lại tấn công chàng. Nhưng Robin không chút bối rối, tránh thoát đường thương suýt đâm thấu mình, rồi đánh trả một nhát ngang đúng giữa ngực địch thủ, xô y té xuống chân tường.
— Hoan hô, Robin! - Lincoln kêu lên.
— Địa ngục và chết! - Tên cướp nói lẩm bẩm, miệng thổ ra máu cục, hình như sắp tắt hơi. Nhưng thịnh lình y nhổm dậy, giả vờ đi chập choạng, xiêu vẹo một lát, rồi tức giận điên cuồng, y xông tới chỗ Robin, đưa mũi thương lên phía trước.
Thế là hết đời Robin! Chàng bất hạnh này, trong lúc chiến thắng, đã quên không cẩn thận đề phòng; mũi thương nhanh như tia chớp sắp xuyên suốt mình chàng, thì ông Lincoln, vẫn luôn quan sát mọi sự, đánh lộn nhào tên sát nhân bằng một nhát gậy giáng thẳng xuống sọ y.
— Và đây là thằng thứ bốn! - Ông vừa cười vừa hét lên.
Thực thế, bốn tên cướp nằm sóng sượt trên đất, chỉ còn lại ba tên đang chiến đấu, bọn chúng có vẻ lăm le bỏ chạy hơn là tiếp tục tấn công.
Chính là vì cái cành cây dương đào to gốc do cha dòng Benedicting huy động vẫn không ngừng vuốt ve tay chân bọn chúng.
Chàng tu sĩ mới đẹp làm sao, với cái đầu trần bừng bừng ngọn lửa giận thánh thiện, với ống tay áo xắn lên đến tận cùi chỏ, với cái áo dài vén lên đến trên đầu gối!
Thiên thần Gabriel chiến đấu chống loài quỷ dữ cũng không có oai phong khủng khiếp hơn được.
Lincoln đứng cầm gậy, thán phục chàng tu sĩ oai hùng đang tiếp tục cuộc chiến; trong khi đó, Gilbert, có Robin và Allan giúp, bận trói chặt tay chân bọn chiến bại vẫn còn thở hắt. Hai tên trong bọn đó xin được tha mạng, tên thứ ba đã chết, tên thủ lĩnh, luôn luôn bị con Lance ngoạm cổ, thở khò khè gớm ghiếc, thỉnh thoảng vẫn còn cố lấy sức thét lên với đồng bọn:
— Giết! Giết! Giết con chó này đi! Nhưng bọn kia không nghe thấy tiếng y, mà dù cho có nghe thấy thì chúng còn đang phải tự phòng giữ lấy thân, cũng chẳng thể nào đến cứu y được.
Tuy nhiên có một kẻ, mà mọi người không đếm xỉa đến sự có mặt ở đây, dám đến cứu y, đó là Taillefer. Cái tên Taillefer đã bị gần như ngộp thở, sắp chết ở trong bồn nước, được đồng bọn đem đến đặt trong nhà kho; tiếng đánh lộn làm y phấn chấn lên, Taillefer bò lết đến chiến trường và sắp sửa đâm con chó Lance, thì Robin tình cờ trông thấy, liền nắm lấy vai y, vật ngửa xuống, giật lấy con dao, rồi ghì đầu gối lên ngực, cho đến khi Gilbert và Allan đã cột chặt tay chân.
Vì Taillefer toan hành động như vậy, nên tên thủ lãnh phải sớm chết hơn. Lance nổi cơn thịnh nộ cũng như tất cả các con chó khác khi bị giật mẩu xương đang ngoạm trong mõm; nó nhấn càng lúc càng sâu hơn những chiếc răng nhọn hoắt vào trong cổ họng của nạn nhân; động mạch cổ và tĩnh mạch hầu rách toác, máu tuôn ra xối xả, và thế là xong đời tên bất lương.
Dù biết thủ lãnh đã chết, mấy tên còn lại vẫn tiếp tục chiến đấu; nhưng không thể kéo dài lâu hơn được nữa, mà chạy trốn cũng không thể được từ khi Lincoln cài gióng cửa lại, thế là chúng bị mắc như là ở trong một chiếc bẫy chuột.
— Xin tha! - Một tên nói; y bị những nhát gậy của chàng tu sĩ đánh cho choáng váng, xưng bầm, mệt lử.
— Tha sao được! - Tu sĩ đáp. - À! Mày muốn được vuốt ve hả, ừ! Thế này này!
— Xin tha cho! Thể theo ý Chúa!
— Không tha một tên nào cả!
Rồi cành cây dương đào lại giáng xuống, giáng xuống không ngừng, cứ nhắc lên rồi lại giáng xuống.
— Xin tha! Xin tha! Xin tha! - Cuối cùng tất cả mấy đứa đồng thời kêu lên.
— Trước hết bọn mi hãy hạ thương xuống! Chúng đều ném thương xuống đất. - Bây giờ thì quì xuống đất. Mấy tên cướp đến quì gối. - Tốt lắm! Bây giờ ta chỉ còn phải lau gậy thôi.
Chàng tu sĩ vui tính đó gọi giáng một loạt gây thật lạnh lên lưng kẻ bị thua là lau gậy. Làm xong việc này, chàng khoanh tay, tựa cùi chỏ lên đầu cái khí giới hùng mạnh đó, đứng theo kiểu Hercule chiến thắng, và nói:
— Bây giờ, ông chủ nhà sẽ định đoạt số phận của bọn mi.
Gilbert Head lúc này là người làm chủ mạng sống của những tên ác ôn này. Theo tục lệ thời ấy, ai cũng được tự ý xét xử lấy, thì lẽ ra ông có thể xử tử bọn chúng, nhưng ông rất sợ việc đổ máu ngoài trường hợp tự vệ chính đáng, nên ông có quyết định khác.
Người ta nâng sáu tên bị thương đó lên, cho phục hồi lại sức tàn, rồi cột tay chúng lại sau lưng, buộc chúng đứa sau tiếp theo đứa trước giống như bọn tội đồ. Sau đó Lincoln, có chàng tu sĩ phò tá, dẫn chúng đến một nơi cách xa nhà mấy dặm, trong khu rừng rậm rạp nhất, rồi bỏ lại đó cho chúng suy ngẫm.
Taillefer không tham dự vào đoàn tù này. Lúc Lincoln toan buộc y vào chuỗi xích, y nói:
— Này Gilbert Head, hãy cho đặt tôi lên giường, tôi cần nói với anh trước khi chết.
— Không được, đồ chó má vong ân! Lẽ ra phải treo cổ mi lên cây mới phải.
— Xin làm ơn, làm phước! Hãy nghe tôi.
— Không, mi phải đi với những tên kia.
— Xin hãy nghe, điều tôi nói với anh cực kỳ quan trọng.
Gilbert sắp khước từ nữa, nhưng hình như ông nghe thấy từ miệng Taillefer thốt ra một cái tên, cái tên này gợi lại nơi ông cả một loạt kỷ niệm đau thương.
Annette! Y đã gọi tên của Annette! - Gilbert lâm bẩm, vội cúi mình xuống gã bị thương.
— Đúng, tôi đã nói tên của Annette, - kẻ sắp chết yếu ớt đáp.
— Này! Hãy nói đi, nói cho ta tất cả điều gì mi biết về Annette.
— Ở đây không được, lên trên kia, khi chỉ có riêng chúng ta.
— Chỉ có riêng chúng ta ở đây thôi.
Gilbert tin như vậy, vì Robin và Allan lúc bay giờ còn bận đào một cái hố ở cách xa nhà để chôn kẻ chết, còn Marguerite và Marianne thì vẫn còn chưa rời nơi ẩn.
— Không, không phải chỉ có riêng chúng ta, -Taillefer vừa nói vừa trở nhà tu sĩ già đang cầu nguyện ở trước xác tên cướp.
Rồi y nắm lấy tay Gilbert, cố gắng nhổm dậy, nhưng ông đẩy mạnh y ra.
— Đừng chạm vào ta, đồ vô đạo!
Tên khốn khổ kia lại té ngửa xuống, Gilbert thấy thế, động lòng, bèn nhẹ nhàng nhấc y lên; kỷ niệm về Annette làm ông dịu bớt tức giận.
— Này Gilbert, - Taillefer lại nói bằng một giọng mỗi lúc một yếu hơn, - tôi đã làm anh đau khổ nhiều; nhưng tôi sẽ xin cố gắng sửa chữa.
— Ta chẳng cần mi sửa chữa, ta chỉ nghe xem mi nói gì.
— Ôi! Gilbert, xin làm phước! Đừng để tôi phải chết… Tôi nghẹt thở… xin cho tôi được sống một lát, tôi sẽ nói anh biết tất cả, ở trên kia! Trên kia!
Gilbert sắp đi ra để gọi Robin và Allan đến giúp khiêng kẻ hấp hối vào trong giường, thì y ngỡ rằng ông ta bỏ mình lại, liền cố gắng lần nữa nhổm dậy, và kêu lên:
— Vậy ra anh không nhận ra tôi ư, anh Gilbert?
— Ta nhận ra mì lúc này, là một tên sát nhân, một gã đáng nguyền rủa, một kẻ phản bội! - Gilbert hét lên, khi chân đã bước tới ngưỡng cửa.
— Tôi còn tồi tệ hơn tất cả thế nữa, anh Gilbert ạ; tôi là Ritson, Roland Ritson, em của vợ anh.
— Ritson! Ritson! Ôi thánh bà Đồng trinh, ôi Đức mẹ Thiên Chúa! Có thể như thế được sao?
Rồi Gilbert đến quỳ sụp xuống bên chân kẻ sắp chết, y giẫy giụa trong cơn thống khổ cuối cùng của lúc hấp hối.
- Tiếng reo hò của quân sĩ khi đột kích.
- Tên một dũng sĩ trong thần thoại Hy Lạp, La Mã.