← Quay lại trang sách

Chương 10

Vào khoảng mười giờ tối, Gilbert, nãy giờ nóng lòng đợi mấy người lữ hành về, bèn để ông lão Eldred lại trong phòng của Ritson và xuống gặp Marguerite lúc bấy giờ đang dọn dẹp trong nhà; ông muốn hỏi dò xem tiểu thư Marianne có quá lo lắng vì sự vắng mặt kéo dài của anh nàng không.

— Miss Marianne ư? - Marguerite nãy giờ đang mải bận tâm với nỗi đau buồn của mình, không để ý thấy Marianne vắng mặt. - Miss Marianne ư? Chắc đang trong buồng chứ đâu!

Gilbert chạy vào buồng: căn buồng vắng ngắt.

— Bây giờ là mười giờ rồi, Maggie ạ, mà cô Marianne lại đi đâu thế không biết?

— Vừa mới đây tiểu thư đang đi dạo với con Lance trên con đường đối diện.

— Chắc cô ấy lại hút bóng ngôi nhà này và bị lạc. Chao ôi, Maggie ạ, tôi chỉ lo có chuyện gì chẳng lành xảy ra với cô ấy. Mười giờ rồi còn gì. Giờ này chỉ có lũ chó sói và phường trộm cướp là còn thức thôi.

Gilbert bèn lấy cung tên và một thanh đoản kiếm thật sắc nhọn, đi vào rừng tìm Marianne; ông am tường tất cả các khóm cây bụi rậm, tất cả những khoảng rừng thưa. Ông quyết định sẽ lần lượt sục sạo từng chỗ một, những chỗ mà ông biết rất rõ là chứa đựng nhiều nguy cơ đối với một người phụ nữ. “Mình phải tìm cho ra cô thiếu nữ! - Gilbert tự nhủ. - Xin thánh Phêrô chứng giám, tôi phải tìm cho bằng được!”

Được sự hướng dẫn của bản năng, hay nói cho đúng hơn của mối linh cảm đặc biệt mà những người gác rừng có được nhờ kinh nghiệm sống ở rừng, Gilbert theo đúng con đường mà Marianne đã đi đến tận chỗ nàng ngồi xuống. Đến đây, người gác rừng mường tượng nghe thấy một tiếng rên khe khẽ bên vệ một lối đi gần đấy, hai bên cành lá rậm rạp đến nỗi ánh trăng không lọt xuống được. Ông lắng tai nghe ngóng một lát thì nhận ra rằng những tiếng rên ấy còn xen lẫn với những tiếng kêu yếu ớt, cung bậc cao và có chiều ai oán như tiếng kêu của một con vật bị đau đớn. Bóng tối rất dày đặc, cho nên Gilbert phải sờ soạng lần đến nơi phát ra những tiếng kêu rên ấy. Ông càng đến gần thì những tiếng kêu rên ấy càng rõ rệt hơn, và chẳng bao lâu hai chân của người gác rừng đã chạm phải một khối bất động nằm trên mặt đất; ông cúi xuống, giơ tay ra và sờ thấy bộ lông của một con vật, rậm rạp nhưng đã dính bết lại vì mồ hôi lạnh. Như thể được sự tiếp xúc với bàn tay người làm cho nó hồi sinh, con vật cựa quậy, và những tiếng rên của nó chuyển thành một tiếng sủa yếu ớt như để tỏ lòng biết ơn.

— Lance, con Lance tội nghiệp của tôi! - Gilbert thốt lên.

Lance cố gượng đứng lên, nhưng rồi mệt quá lại rên rỉ rơi phịch xuống.

— Một tai họa gì khủng khiếp đã đến với cô thiếu nữ đáng thương, - Gilbert thầm tự nhủ, - và con Lance, trong khi cố bảo vệ cô, đã ngã xuống trong cuộc giao tranh. La! La! - Người gác rừng vừa thì thầm vừa âu yếm vuốt ve con vật trung nghĩa, - tội nghiệp cho mày, mày bị thương ở đâu? ở bụng, ở lưng, hay ở chân? Không, không phải. À, hóa ra ở đầu! Kẻ gian phi đã toan đánh vỡ đầu mày… Thôi, yên trí, chẳng chết đâu mà sợ. Mày đã mất khá nhiều máu, nhưng vẫn còn khối… Tim vẫn đập, phải, ta cảm thấy nó vẫn đập, và đây chẳng phải là nhịp trống lui quân!.

Cũng như tất cả những người dân quê khác, Gilbert biết rõ những công dụng y học của một số cây cỏ. Ông vội vàng đi tìm vài món thuốc ở những khoảng rừng thưa lân cận, nơi ánh trăng mới lên xua tan bóng tối, và sau khi đã lấy đá nghiền cho dập ra, ông đem rịt lên vết thương của con Lance rồi xé một mảnh áo da dê buộc lại.

— Bây giờ ta phải đi đây, thằng bạn già tội nghiệp ạ, nhưng cứ yên tâm, ta sẽ quay lại với mày; trong khi chờ tao, mày hãy nằm trên cái đệm tao vừa làm bằng lá khô này, và tao sẽ lấy lá khô phủ lên người mày cho mày khỏi lạnh. Lance tốt lành của tao ạ.

Trong khi nói với con chó như thể nói với một con người như vậy, ông lão gác rừng bế con chó lên và đưa nó vào một khoảng rậm rạp. Đoạn ông vuốt ve nó một lần cuối nữa, rồi tiếp tục đi tìm Marianne.

— Có thánh Phêrô chứng giám! - Gilbert thì thầm trong khi đưa đôi mắt linh miêu lục soát những khoảng rừng thưa và những nơi đốn củi, - nếu Chúa lòng lành run rủi cho tên quỷ sứ đã gây thương tích cho con Lance tội nghiệp của ta, ta sẽ cho nó một trận đòn nhớ đời. Chà, quân vô lại, quân kẻ cướp!

Gilbert đi theo vừa đúng con đường Marianne đã chạy trốn sau khi con Lance ngã xuống, và đến khoảng rừng thưa nhà cách đây không xa Bé Jean đã cứu thoát cô gái đang chạy trốn. Gilbert toan sục sạo xung quanh khoảng rừng thưa này, vốn là những dải rừng đã bị đốn nhiều, thì một cái bóng đen hiện ra, trông như một vật khổng lồ vì đã bị ánh trăng chiếu chênh chếch phóng đại lên, đang cử động trên mặt đất, thoạt tiên ông tưởng đó là một bóng cây đại thụ nên không chú ý đến, nhưng bản năng mách bảo Gilbert rằng cái bóng này có một cái gì kỳ dị: ông bèn nhìn kỹ và chẳng bao lâu đã nhận ra rằng đó chỉ có thể là bóng một sinh vật, một con người.

Cách chỗ ông đứng hai mươi bước, Gilbert nhìn thấy một người đứng tựa vào một gốc cây, lưng quay ra ngoài, hai tay cử động xung quanh đầu như thể đang quấn khăn.

Ông lão gác rừng không chút do dự giơ tay ra nắm lấy vai người mà ông cho là một kẻ gian phi, có lẽ là kẻ đã giết tiểu thư Marianne. Đồng thời ông cất tiếng hỏi, giọng vang như sấm:

— Ngươi là ai?

Người kia phần vì ngỡ ngàng, phần vì quá yếu, nghiêng ngả một lát rồi khuỵu chân dọc thân cây ngã xuống dưới chân Gilbert. Gilbert xốc đứng người kia dậy hỏi gắt:

— Ngươi là ai?

— Điều đó phỏng có gì quan trọng đối với ông? - Người kia vừa đứng dậy được và khi nhận thấy Gilbert chỉ có một mình, liền càu nhàu đáp. - Có gì quan trọng…

— Điều đó rất quan trọng đối với ta. Ta là kiểm lâm, có nhiệm vụ gìn giữ trị an ở Sherwood; còn anh thì trông giống như một tên kẻ cướp, chẳng khác gì trăng rằm tháng này giống như trăng rằm tháng trước, và ta nghi ngờ rằng anh chỉ săn có một thứ mồi thôi. Tuy vậy ta sẽ để cho anh đi đâu thì đi nếu anh chịu trả lời một cách rõ ràng và thành thật một số câu hỏi của ta; nhưng nếu anh từ chối, thì nói có thánh Dunstan chứng giám, ta sẽ nộp anh tận tay ông đội trưởng cảnh binh.

— Ông cứ hỏi đi, tôi sẽ liệu xem có trả lời được không.

— Tối nay anh có gặp một người thiếu nữ mặc áo trắng đi trong rừng này không?

Một nụ cười gớm ghiếc thoáng hiện trên môi tên cướp.

— Ta hiểu rồi: ngươi đã gặp người con gái ấy. Nhưng cái gì thế này? Người bị thương ở đâu à? Phải, vết thương này là do răng chó cắn. Chà, tên khốn kiếp! Để ta xem xem.

Nói đoạn Gilbert giật phắt tấm giẻ đẫm máu quấn quanh vết thương. Đầu hắn bị sứt hẳn một mảng thịt. Khi tấm giẻ bị giật ra, mảng thịt ấy tuột xuống cổ, chỉ còn dính một chút vào đầu. Đau quá, tên cướp kêu lên, không kịp nghĩ rằng mình đang tự tố giác mình:

— Làm sao ông có thể biết đó là do chó cắn? Lúc bấy giờ chỉ có hai người thôi kia mà!

— Thế thì người con gái đâu rồi? Nói ngay, tên khốn kiếp kia, không thì chết ngay!

Trong khi Gilbert, tay lăm lăm thanh đoản kiếm, đang chờ câu trả lời, tên cướp ngấm ngầm giơ cái nỏ lên và phang mạnh vào đầu ông. Ông già choáng đi một khoảnh khắc, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, lấy lại thăng bằng và rút đoản kiếm ra. Tên cướp lập tức bị một trận xối xả những vố đánh bằng bề mặt của lưỡi đoản kiếm, giáng lên lưng, lên vai, lên hai cánh tay và hai bên sườn, đến nỗi ngã lăn ra mặt đất, nằm im như một xác chết.

— Ta không biết tại sao ta lại không giết mày, tên khốn kiếp! - Người gác rừng kêu lên; - nhưng vì mày không chịu nói cho ta biết cô gái ở đâu, ta để mặc mày đây, mặc cho số phận định đoạt. Mày hãy chết ở đây như một con thú hoang dã.

Đoạn Gilbert bỏ đi tìm tiếp.

— Ta chưa chết đâu, hỡi tên nô lệ ti tiện của roi vọt! - Tên cướp chống khuỷu tay nhấc mình lên, nói lầm bẩm khi Gilbert đã đi khỏi; - ta chưa chết và ta sẽ chứng minh cho người thấy điều đó! À, người muốn biết cô con gái ấy bây giờ ở đâu phải không? Ta chẳng dại gì mà đi trấn an những nỗi lo lắng của người bằng cách báo cho ngươi biết rằng một người trong họ Gamwell đã dẫn nàng về phủ đệ. Ôi, đau quá! Xương ta dập hết rồi, tay chân ta rã rời, nhưng ta chưa chết. Chưa, chưa đâu Gilbert Head ạ, ta chưa chết đâu!

Rồi chống hai tay bò lê trên mặt đất, hắn tìm một nơi rậm rạp kín đáo hơn để nương náu và nghỉ cho lại sức.

Ông già Gilbert, mỗi lúc một thêm lo lắng bồn chồn, đi ngang dọc khắp khu rừng, và đã bắt đầu mất hết hy vọng tìm thấy người con gái, hay ít ra cũng không còn mong gì tìm thấy nàng còn sống, thì bỗng cách đấy không xa ông nghe vang lên một trong những bài hát vui tươi mà xưa kia ông đã soạn ra để tặng Robin anh trai ông.

Người đang hát chưa trông thấy đâu cả, nhưng có thể biết là hắn đang đi ngược phía Gilbert trên cùng một con đường mòn này. Gilbert lắng nghe, và lòng tự ái của một thi nhân dấy lên mạnh mẽ, khiến ông quên cả những nỗi lo âu đang giày vò ông.

“Sao cho cái gương mặt đỏ ối của cái thằng Will ngu ngốc xứng danh l’Ecarlate kia treo lủng lẳng trên một cành sồi mới đáng kiếp! - Gilbert càu nhàu bực bội; - hắn hát bài ballade của ta mà điệu chẳng ăn ý gì với lời cả. Ê! Ê! Chú Gamwell; ê! William Gamwell, sao chú chặt què đẽo cụt thơ ca và âm nhạc đi như vậy? Ê! Giờ này mà chú còn làm cái gì trong khu rừng này?

— Ai? - Chàng quý tộc trẻ tuổi đáp, - ai mà dám nói chen vào những điệu ca lời hát của William of Gamwell trước khi được William of Gamwell chào hỏi đàng hoàng?

— Bất kỳ ai đã từng nghe giọng hát của William Mặt Đỏ dù chỉ một lần thôi cũng không bao giờ có thể quên được, mà cũng không cần gì có ánh sáng mặt trời, ánh sáng mặt trăng hay dù chỉ là ánh sáng sao thôi, mới nhận ra được rằng Will đang đi tới.

— Hay lắm! Đối đáp giỏi đấy! - Một người khác vui vẻ reo lên.

— Bước lên, người lạ mặt ăn nói hóm hỉnh kia, - Will nói, giọng thách thức, - rồi ta sẽ liệu cho nhà ngươi một bài học lễ độ!

Và chưa chi Will đã hoa cây gây trên đầu. Bé Jean vội vàng can thiệp:

— Cậu điên rồi hay sao? Chẳng lẽ cậu không nhận ra bác Gilbert? Chúng ta đang đi đến nhà bác ấy đấy!

— Gilbert thật sao? - Phải, Gilbert đấy mà!

— Ồ! Thế thì lại là chuyện khác, - người trẻ tuổi nói đoạn chạy về phía ông già gác rừng, vừa chạy vừa nói:

— Tin mừng, tin mừng ông bạn già ạ! Cô tiểu thư hiện nay đã được an toàn ở phủ đệ. Miss Barbara và Miss Vinifred đang chăm sóc tiểu thư rất chu đáo; Bé Jean đã gặp tiểu thư trong rừng đúng vào lúc một kẻ gian phi sắp hành hung nàng. Nhưng sao bác lại đi một mình, bác Gilbert? Thế còn Robin, Robin Hood thân mến của tôi đâu rồi?

— Bình tĩnh nào, Will! Hãy nương nhẹ bộ phổi của anh và đôi tai của chúng tôi với. Robin sáng nay đi Nottingham, và khi tôi ra khỏi nhà vẫn chưa thấy về.

— Chao ôi! Robin Hood đi Nottingham một mình không rủ tôi đi, thật là không hay chút nào; hai chúng tôi đã hẹn với nhau là sẽ cùng ở đấy tám ngày. Ở tỉnh thành vui thú biết bao!

— Kìa nhưng sao bác xanh xao thế hở bác Gilbert? - Bé Jean nói, - bác có làm sao không? Hay bác ốm?

— Không, tôi đang có những chuyện buồn phiền, em vợ tôi hôm nay vừa qua đời, và tôi lại vừa được biết rằng… nhưng thôi, đừng nói chuyện ấy nữa. Đội ơn Chúa! Thế là Miss Marianne đã tai qua nạn khỏi. Ban nãy chính là tôi đang đi tìm tiểu thư trong rừng; các bạn có thể tưởng tượng tôi lo sợ biết chừng nào, nhất là sau khi gặp con Lance đáng thương của tôi, con chó quý nhất của tôi, nằm giữa đất, bị đánh gần chết.

— Con Lance bị đánh gần chết ư? Con chó quý hóa thế kia mà….

— Phải, con Lance ấy, một con chó quý giá vô ngần, bây giờ giống chó này tiệt chủng rồi, chẳng còn tìm đâu thấy.

- Ai đánh nó thế? Kẻ nào đã dám phạm một tội ác như vậy? - Bác hãy nói cho tôi biết tên khốn nạn ấy đâu, tôi sẽ đánh dập xương sườn nó ra! Nó ở đâu? Nó ở đâu? - Chàng thanh nhiên tóc đỏ hăm hở nói.

— Cậu cứ yên tâm đi, cậu bé ạ. Tôi đã trả thù cho con Lance già của tôi rồi.

— Mặc kệ, bác phải cho cả tôi trả thù cho nó nữa. Bác hãy nói cho tôi biết cái tên khốn nạn ấy ở đâu mới được! Nó hèn hạ đến mức có thể đang tay giết một con chó hay sao? Tôi phải cho nó một trận đòn nên thân. Chắc đó là một kẻ sống ngoài vòng pháp luật phải không?

— Phải. Tôi đã bỏ hắn lại đàng kia, đàng kia kìa… sau khi đã cho hắn một trận đòn nhừ tử bằng thanh đoản kiếm này.

— Nếu tên này và tên đã hành hung Miss Marianne là một, tôi có bổn phận phải giải hắn đến Nottingham nộp cho ông lãnh binh, - Bé Jean nói, - Bác chỉ cho tôi chỗ bác để hắn nằm lại đi, bác Gilbert.

— Phía này, phía này này, các bạn ạ.

Bác gác rừng tìm lại một cách dễ dàng nơi tên cướp đã ngã xuống sau trận đòn của bác; nhưng hắn không còn ở đấy nữa.

— Bực thật, - Will nói. - À đây rồi, đây chính là chỗ chúng tôi hẹn gặp nhau sau khi xuất phát từ phủ đệ để đi săn, kia ở chỗ ngã tư kia, giữa cây sồi và cây dẻ kia.

— Giữa cây sồi và cây dẻ này sao? - Gilbert nhắc lại, toàn thân bỗng nhiên run lên.

— Phải, giữa hai cây này. Nhưng ông bạn làm sao thế? - Will thốt lên. - Sao ông run bắn lên thế kia?

— À số là… Không, không có gì đâu, - Gilbert cố nén cơn xúc động đáp; - chẳng qua là một kỷ niệm… chẳng có gì đâu.

— Cha! Ông bạn lại sợ ma chăng? - Bé Jean nói (anh ta vốn không biết gì về nguyên do nỗi xúc động của Gilbert) - thế mà tôi cứ tưởng một ông gác rừng lão luyện như ông thì còn sợ cái gì trong rừng nữa. Quả tình nơi này cũng có tiếng là ma thiêng; người ta đồn rằng đêm đêm ở đây vẫn có oan hồn của một người con gái bị kẻ cướp giết đi lang thang dưới bóng cây cao; tôi thì tôi chưa bao giờ trông thấy, mặc dầu tôi đi rừng ban đêm cũng chẳng ít gì hơn ban ngày, nhưng có rất nhiều người ở Mansfeld, ở Nottingham, ở phủ đệ và ở các làng lân cận dám thề là đã gặp oan hồn ấy ở chỗ ngã tư này.

Trong khi Bé Jean nói như vậy, nỗi xúc động của Gilbert mỗi lúc một tăng thêm; mặt ông đầm đìa mồ hôi lạnh, hai hàm răng ông đánh vào nhau cầm cập, và một lát sau, hai mắt mở trừng trừng, tay giơ về phía cây dẻ gai, ông ta dùng ngón tay trỏ chỉ cho các bạn xem một vật vô hình mà hình như chỉ một mình ông trông thấy..

Gió nãy giờ vẫn thổi hiu hiu, bây giờ bỗng nhiên mạnh hẳn lên, nổi thành từng cơn, quét tung những lớp lá vàng dồn lại dưới mấy gốc cây, và chính giữa luồng gió xoáy hiện ra một bóng người.

Gilbert vội quỳ sụp xuống chắp hai tay lên ngực khấn khứa:- Annette, Annette, em ơi, em có điều gì cần sai bảo? Em hãy ra lệnh đi.

Will và Bé Jean, tuy vốn là người gan dạ, rùng mình kinh hãi và vội vã kính cận làm dấu thánh, vì Gilbert rõ ràng không phải đang mê sảng. Chính họ cũng nhìn thấy một bóng ma cao lớn, toàn thân trắng toát, đứng giữa hai cây. Bóng ma dường như muốn tiến về phía họ, nhưng vì cơn gió thốc quá mạnh, bóng ma lùi dần như thể vì bị sức gió đẩy về phía sau. Lùi đến cuối ngã tư, cái bóng biến đi trong một vùng bóng tối, nơi ánh trăng chênh chếch không lọt qua những đám lá cây rậm rạp.

— Chính cô ấy! Đúng cô ấy rồi! Không hề được chôn cất, không có lấy manh áo liệm!

Nói đến đây, ông Gilbert ngất lịm đi, và hai người bạn bàng hoàng đứng lặng câm như hai pho tượng, không thốt lên được một lời. Họ không còn trông thấy bóng - ma nữa, nhưng họ mường tượng như nghe thấy những tiếng động mơ hồ, những tiếng rên khe khẽ do làn gió đưa từ đâu lại.

Dần dần hoàn hồn, hai người bạn trẻ của chúng ta mới nghĩ đến việc cứu giúp cho ông già, lúc bấy giờ vẫn còn ngất xỉu. Họ lấy tay vỗ vỗ vào tay ông già, cố đổ cho ông nuốt vài giọt Whisky trong cái be nhỏ mà người gác rừng nào cũng thường đem theo những khi đi rừng, nhưng vẫn vô hiệu. Họ thì thầm bên tai ông những lời vỗ về an ủi, nhưng mãi ông già vẫn không ra khỏi tình trạng hôn mê, và giá không có những nhịp tim đập, tuy khẽ nhưng vẫn còn cảm biết được, thì người ta đã có thể tưởng ông già đã chết.

— Biết làm thế nào bây giờ? - Will hỏi người anh em họ.

— Ta phải kíp khiêng bác ấy về nhà thật nhanh, - Bé Jean đáp.

— Đã đành anh thừa sức cõng bác ấy trên vai. Nhưng làm như thế bác ấy sẽ khó chịu lắm. Mà nếu mỗi người khiêng một đầu thì cũng chẳng hơn gì.

— Thôi anh hãy cầm lấy cây rìu này, Will ạ. Anh hãy vào trong đám bụi rậm kia chặt một ít cành làm một cái cáng đi. Trong khi đó tôi sẽ ở lại đây, cố làm cho bác ấy tỉnh lại xem sao!

William không còn hát những bài vui nhộn của Gilbert nữa, và thành thật buồn phiền vì tình trạng của nhà thơ già xứ Sherwood. Trong khi đi tìm cành cây làm cáng, anh ra đến chỗ cuối ngã tư chìm trong bóng tối, nơi bóng ma ban nãy đã tan biến đi. Và chúng ta cũng nên nói rõ thêm một chi tiết đáng ca ngợi của chàng trai này là chàng không hề thấy sợ hãi gì hơn khi chàng dạo chơi trong vườn cây ăn quả của lâu đài Gamwell.

Bỗng Will vấp phải một vật gì to tướng nằm dài dưới đất, ngã chồm lên vật ấy; chàng thanh niên đã toan văng ra câu chửi thề dữ dội nhất để trừng trị cái chướng ngại vật đã cản đường chàng, thì bỗng có cảm giác là cái vật mà chàng tưởng là một súc gỗ thật ra là một vật biết cử động. Hơn nữa, vật đó lại còn tuôn ra một tràng những câu chửi rủa nặng nề bên tai chàng. - Đây rồi! Đây rồi! - Chàng Will gan dạ vừa kêu lên vừa túm lấy cổ người kia; - Bé Jean, lại đây nhanh, tôi tìm thấy rồi!

— Chặt sát gốc ấy, - Bé Jean nói, vẫn không rời Gilbert.

— Không phải là một cây non đâu mà chặt với chả chặt. Đây chính là tên cướp đã đánh con Lance; lại đây với tôi nhanh lên!

— Có buông ra không nào? Làm người ta chết ngạt đây này! - Người kia vừa thở khò khè vừa nói. - A! Những hai người kia à - hắn nói thêm khi thấy Bé Jean chạy lại; - chẳng bõ đâu… tôi chết mất! Buông ra cho tôi thở với, tôi van ngươi!

William đứng dậy.

— À ra đây là con ma ban nãy! Khoác cái áo choàng bằng da dê trắng này! - Bé Jean reo lên. - Ban nãy có phải mi nằm trên đống lá ở giữa hai cây kia không?

— Phải.

— Chính mi đã đuổi theo một người con gái phải không? - Bé Jean hỏi.

— Chính mi đã đánh vỡ đầu con chó quý giá nhất đời không? - Will hỏi thêm.

— Không phải đâu thưa các ngài! Không phải tôi! Xin các ngài cứu cho, không tôi chết mất!

— Vừa rồi mi lại làm cho một người nữa chết ngất vì lầm tưởng mi là một bóng ma, là oan hồn của một người đàn bà tên là Annette…

— Annette ư? Annette ư? à phải! Tôi nhớ ra Annette rồi. Chính Ritson đã giết cô ta, lúc bấy giờ tôi cải trang thành một linh mục và làm lễ cưới cho hai người.

— Hắn đang mê sảng hay sao? - Hai anh em nghĩ thầm: họ không sao hiểu được ý nghĩa những lời vừa nghe.

— Xin các ngài rủ lòng thương đưa tôi ra khỏi chỗ này. Đất cứng quá!

— Người hãy nói đi: ai đã làm cho người đến nông nỗi này?

— Lũ chó sói, - tên khốn kiếp đáp. Tuy đang đau đớn cùng cực trong cơn hấp hối, hắn vẫn không rối trí; - thưa các ngài, đó là lũ chó sói ; chúng nó đã cắn mất một bên đầu tôi, chúng đã cắn nát hết tay chân tôi. Lúc ấy tôi bị lạc trong rừng, và vì không ăn đã hai ngày nay, tôi không sao đủ sức tự vệ. Xin hai ngài rủ lòng thương tôi!

— Đây là một tên sống ngoài vòng pháp luật, - Bé Jean rỉ tai Will, - chính hắn đã đuổi theo Marianne và đã đánh vỡ đầu con Lance; chính hắn đã bị Gilbert đánh nhừ tử. Tôi nghĩ rằng hắn sẽ chẳng đi đâu xa được, và đến tảng sáng chúng ta sẽ tìm thấy lại hắn ở đây. Đến lúc ấy nếu hắn chưa chết, tôi sẽ giải hắn lên nộp cho quan lãnh binh.

Rồi, không quan tâm đến những tiếng rên rỉ của tên cướp, hai anh em quay trở về chỗ Gilbert.

Lúc bấy giờ Gilbert đã dần tỉnh lại, bác ta nói là mình cảm thấy có đủ sức đi bộ về nhà. Thế là ba người lên đường, hai anh em đỡ hai bên ông già gác rừng.

Còn cách mấy bước nữa về đến nhà thì ông già bỗng dừng lại lắng nghe một tiếng kêu thê thảm vang lên trong không trung. Ông giật mình nói:

— Đó là con Lance; có lẽ đó là tiếng kêu đau cuối cùng của nó cũng nên.

— Can đảm lên Gilbert! Chúng ta sắp đến nơi rồi! Kia là bà Marguerite đang đứng trên bậc cửa chờ chúng ta, tay cầm ngọn nến; can đảm lên!

Lần thứ hai những tiếng tru của con chó đáng thương vang lên trong đêm, và Gilbert đã sắp ngất đi thì Marguerite chạy ra đỡ lấy và dìu vào trong nhà.

Một giờ sau, Gilbert, đã gần trấn tĩnh hắn, dịu dàng nói với các bạn:

— Các cậu ơi, có lẽ sau này tôi sẽ có đủ sức kể cho các cậu nghe câu chuyện của cái oan hồn mà chúng ta đã trông thấy đi vật vờ trong rừng.

— Oan hồn gì! - Will vừa nói vừa cười hô hố. - Chà! Cái oan hồn ấy thì chúng tôi biết rõ quá đi rồi!…

— Cậu im đi! - Bé Jean nghiêm giọng nói.

— Không, các cậu không thể biết nó được, các cậu còn trẻ quá, - Gilbert lại nói.

— Chúng tôi muốn nói rằng chúng tôi đã gặp tên cướp đã bị bác cho một trận đòn nhớ đời.

— Các cậu đã gặp hắn ư?

— Vâng. Hắn gần chết rồi. - Cầu Chúa tha tội cho hắn! - Mong sao cho quỷ tha hắn đi! - Will nói thêm. - Thôi cậu im đi!

— Trước khi trở về lâu dài, các cậu có thể giúp tôi một việc quan trọng đấy, - Gilbert lại nói.

— Bác cứ nói đi.

— Trong nhà tôi có một người chết, các cậu hãy giúp tôi chôn cất người đó.

— Chúng tôi sẵn sàng chờ bác sai bảo, bác Gilbert ạ. - William đáp; - anh em chúng tôi có đôi cánh tay lực lưỡng, và không hề biết sợ gì, dù là người chết hay người sống, dù là ma hay là quỷ.

— Thôi im đi cậu!

— Thì im vậy, - Will làu bàu, rất bực bội. Anh ta không hiểu rõ được như Bé Jean rằng những gì nhắc nhở đến ma quỷ đều làm thức tỉnh những nỗi lo sợ của ông lão gác rừng.

Đi đầu là cha Eldred lầm rầm cầu nguyện, tiếp theo là Bé Jean và Lincoln khiêng cái xác đặt trên một cái cáng, và theo sau cái cáng là Marguerite và Gilbert. Gilbert thì cố nén những tiếng nấc để Marguerite đừng nấc theo, còn Marguerite thì lặng lẽ khóc thầm dưới cái mũ chụp bằng da thô. Đi sau lưng họ là Will Mặt Đỏ. Đó là thứ tự của đoàn người vào lúc nửa đêm đang đi về phía hai gốc cây nơi mà người tình kiêm kẻ sát nhân của Annette đã xin được chôn cất.

Hai vợ chồng Gilbert quỳ suốt trong thời gian đôi tay lực lưỡng của Lincoln và của Bé Jean đào huyệt.

Huyệt chưa đào xong được một nửa thì Will, lúc bấy giờ đang đứng canh ở gần đây, tay cầm cung giương sẵn còn tay kia cầm đoản kiểm, đến cạnh người anh họ nói thầm:

— Có lẽ ta nên khoét rộng cái hố ra một chút để chôn luôn một người nữa cùng với người này.

— Như thế nghĩa là thế nào, cậu Will?

— Như thế có nghĩa là cái tên đã khai là bị lũ sói tấn công, tức cái tên đã bị chúng ta bỏ lại trong một tình trạng khá thảm hại cách đây mấy bước đã chết rồi, chết thật mười mươi rồi. Anh thử đến đá cho hắn một cái xem hắn có rên la gì không.

Những xẻng đất cuối cùng đang vùi kín xác chết của hai tên kẻ cướp thì lần thứ ba những tiếng rú của con chó đáng thương lại vang lên trong khu rừng.

— Lance, con Lance tội nghiệp của tôi! Thôi, bây giờ sẽ đến lượt mày. - Ông lão gác rừng kêu lên. - Chừng nào chưa cứu được mày thì ta chưa thể về nhà được.

- Không có chương 9.