← Quay lại trang sách

Chương 12

Đêm hôm ấy thanh tịnh và quang đãng, ánh trăng tràn ngập khu rừng, và ba người vượt ngục vượt qua rất nhanh những vùng sáng tối xen kẽ nhau: những khoảng rừng rậm và những khoảng trắng hoặc những nơi đốn cây.

Robin vô tư lự hát vang những điệp khúc tình ca; Allan Clare, buồn bã và trầm lặng, lấy làm tiếc về những hậu quả của chuyến đến thăm lâu đài Nottingham còn chàng tu sĩ thì có những suy tư rất ít tính chất hài hước về thái độ thờ ơ của Maude đối với chàng, tương phản với thái độ quan tâm đỏm dáng của cô đối với anh chàng gác rừng trẻ tuổi.

— Có bài kinh Miserere thiêng liêng chứng giám, - chàng tu sĩ lẩm bẩm một mình, - thế mà mình cứ nghĩ mình cũng là người đẹp trai chứ có phải xấu xí gì cho cam? Dáng dấp cũng chững chạc, mặt mũi cũng khôi ngô; đã bao nhiêu lần người ta khen mình như vậy. Thế thì tại sao Maude lại thay lòng đổi dạ? Chao ôi, nói có linh hồn ta chứng giám! Nếu con bé lẳng lơ ấy quên ta chỉ vì thằng con trai nhạt nhẽo vô vị kia thì điều đó chỉ chứng tỏ rằng nó thiếu óc thẩm mỹ, Và ta chẳng hơi đâu đi ganh đua với một kẻ tình địch xoàng xĩnh như vậy, nếu cô ta yêu thằng ấy thì ông đếch cần!

Đoạn chàng tu sĩ đáng thương kia thở dài thườn thượt.

— À phải rồi! - Chàng tu sĩ như sực hiểu ra điều gì, mặt rạng rỡ lên vì một nụ cười kiêu hãnh, - Không thể như thế được! Maude không thể nào yêu cái thằng nhãi ranh chỉ biết nghêu ngao những bài tình ca ấy; chẳng qua nàng muốn kích động lòng ghen tuông của ta, thử thách lòng tin của ta đối với nàng và làm cho ta mê nàng hơn nữa! Ôi! Đàn bà! Đàn bà! Chỉ một sợi tóc của họ thôi cũng chứa được nhiều mưu chước hơn tất cả những sợi râu của ta gộp lại.

Có lẽ có những độc giả sẽ chê trách chúng tôi sao lại cho một nhân vật tu hành ăn nói như vậy, và miêu tả ông ta như một người chạy theo những chuyện mạo hiểm và những thú vui trần tục. Nhưng chúng tôi xin họ đặt mình vào cái thời đại đã chứng kiến những sự việc này, và họ sẽ hiểu rằng chúng tôi tuyệt nhiên không có ý định nói xấu các dòng tu.

— Kìa ông bạn Gilles vui nhộn! - Robin nói. - có phải cô Maude xinh đẹp vẫn gọi ông như vậy không nhỉ? Ông đang nghĩ gì mà buồn rầu như đưa đám thế?

— Những người được… vận may chiều chuộng thì có quyền vui, cậu Robil ạ. - Chàng tu sĩ đáp; - nhưng những ai đã là nạn nhân của thói đỏng đảnh của số phận thì người ta cũng có quyền buồn chứ?

— Nếu thấy gọi những khóe nhìn thân ái, những nụ cười tươi sáng, những lời lẽ dịu dàng và những chiếc hôn trìu mến của một cô gái xinh đẹp là những sự chiều chuộng của vận may, thì tôi đây có thể tự hào là người rất giàu có, - Robin đáp; - nhưng còn thầy, thưa thầy Tuck, thầy đã phát nguyện sống nghèo hèn, thế thì xin thầy nói cho tôi được rõ tại sao thầy lại than phiền là bị vị nữ thần trớ trêu của vận may bạc đãi?

— Anh giả vờ không biết chuyện ấy chăng, anh bạn trẻ?

— Tôi thật tình không biết. Nhưng bây giờ tôi cũng có ý nghĩ không biết Maude có liên quan ít nhiều gì đến nỗi buồn của thầy chăng? Ồ không? Không thể như thế được! Vì thầy là người cha tinh thần của Maude, người nhận lời xưng tội của cô ta, ngoài ra chẳng có gì nữa… phải không?

— Anh hãy chỉ lối đến nhà anh đi, - chàng tu sĩ càu nhàu, - và chấm dứt những lời lẽ huyên thuyên chẳng đâu vào đâu kia. Anh thật là một con khướu.

— Xin thầy đừng nổi giận, thầy Tuck tốt bụng của tôi ạ, - Robin nói, vẻ phiền lòng. - Nếu tôi có điều gì xúc phạm đến thầy thì cũng vì vô tình không biết, và nếu Maude chính là nguyên nhân của sự tình này, thì đó cũng lại là trái với ý muốn của tôi, vì, tôi xin lấy danh dự mà thề với thầy như vậy, tôi không hề yêu cô ấy, và trước khi gặp Maude lần đầu ngày hôm nay, tôi đã đem lòng yêu thương một người con gái khác…

Chàng tu sĩ quay về phía người gác rừng trẻ tuổi, trìu mến siết tay chàng, rồi mỉm cười nói:

— Anh có làm điều gì xúc phạm đến tôi đâu, anh Robin quý mến, tôi bỗng dưng sinh ra buồn rầu, chẳng có lý do gì cả. Maude không có ảnh hưởng gì dù là đối với tính khí hay đối với trái tim tôi, đó là một cô bé hay cười rất dễ thương, khi nào đến tuổi anh hãy lấy cô ta làm vợ, và anh sẽ được hạnh phúc. Nhưng anh có chắc là trái tim anh không còn thuộc về anh nữa không?

— Chắc chứ, rất chắc… tôi đã vĩnh viễn hiến dâng nó rồi.

Chàng tu sĩ lại mỉm cười. Hai bên im lặng một lát, rồi Robin nói:

— Sở dĩ tôi không dẫn các ngài về nhà cha tôi theo con đường ngắn nhất là để tránh những toán lính mà thế nào lão nam tước cũng cho rượt theo chúng ta khi lão đã nhận thấy tù nhân của lão đã vượt ngục.

Chàng tu sĩ nói:

— Anh suy nghĩ như một nhà hiền triết và hành động như một con cáo tinh khôn, anh Robin ạ. Một là tôi không biết chút gì về cái lão thập tự quận huyênh hoang ấy, hai là chỉ một tiếng nữa là cùng lão ta sẽ đuổi sát gót chúng ta với một đội bắn nỏ.

Ba người bạn đồng hành của chúng ta, lúc bấy giờ đã phờ phạc ra vì mệt mỏi, đang sửa soạn băng qua một ngã tư đường rất rộng thì dưới ánh trăng họ chợt trông thấy một người kỵ mã đang cho ngựa phi hết tốc lực xuống dốc trên một con đường mòn. Robin vội nói với các bạn:

— Các bạn hãy mau mau ẩn mình sau mấy gốc cây kia, còn tôi, tôi sẽ ra làm quen với người khách lạ.

Tay lăm lăm cây gậy của thầy Tuck, Robin ra đứng giữa ngã tư đường cho người cưỡi ngựa trông thấy rõ; nhưng hắn vẫn không trông thấy, cứ phi ngựa đi tiếp với tốc độ như cũ. Robin quát lớn:

— Đứng lại, đứng lại! - Lúc bấy giờ chàng đã nhìn thấy rõ người cưỡi ngựa chỉ là một cậu bé.

— Đứng lại! - Chàng tu sĩ cũng quát lên; giọng như lệnh vỡ.

Người cưỡi ngựa quay ngoắt lại, nói lớn:

— Ồ! ồ! Nếu đôi mắt tôi chưa biến thành hạt dẻ thì đây đúng là cha Tuck rồi. Xin chào cha Tuck, ạ.

— Con nói lời vàng ngọc đấy con ạ. Chào con, con thử nói cha nghe con là ai.

— Sao thế, thưa cha, chẳng lẽ cha không còn nhớ thằng Halbert, nhũ đệ của chị Maude con cụ Hubert Lindsay gác cổng lâu đài Nottingham sao?

— A! Hóa ra cậu Hai đấy à? Bây giờ thì tôi nhận ra cậu rồi. Vậy cậu làm ơn nói cho tôi được rõ vì lý do gì mà cậu lại phi ngựa giữa rừng vào lúc đã quá nửa đêm như vậy?

— Điều đó tôi có thể nói cho các vị nghe được, vì các vị sẽ giúp tôi làm tròn nhiệm vụ: tôi đi là để trao cho ngài Allan Clare một bức thư do bàn tay xinh xẻo của tiểu thư Christabel Fitz Alwine viết ra.

— Và để trao cho tôi cây cung và túi tên cậu đang đeo trên lưng kia nữa chứ gì?

— Bức thư đâu rồi? - Allan hỏi gấp.

— Chà! Chà! - Cậu bé vừa nói vừa cười lớn. - Tôi chẳng cần gì phải hỏi tên từng vị một nữa. Để cho tôi dễ phân biệt, chị Maude có dặn: “Ngài Allan là người cao lớn nhất, còn ngài Robin là người trẻ nhất; ngài Allan rất tuấn tú, nhưng ngài Robin còn đẹp trai hơn nữa”. Tôi đã thấy là chị Maude nói quả không sai, tôi thấy rõ, tuy tôi chẳng phải thành thạo trong việc đánh giá vẻ đẹp nam giới. Còn như sắc đẹp của phụ nữ thì lại là chuyện khác: khoản này tôi rất am hiểu, và Grace May biết rõ điều đó.

— Chỉ ba hoa! Bức thư đâu? Đưa đây nào! - Allan kêu lên.

Halbert đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn Allan hồi lâu rồi điệm nhiên nói:

— Đây, xin ngài Robin cầm lấy cây cung của ngài, và đây là túi tiền của ngài. Chị tôi thỉnh cầu ngài…

— Quỷ thật! Cậu bé kia, - Allan lại quát lên, - hãy đưa ngay thư của ta đây, nếu không ta sẽ cướp lấy bằng vũ lực!

— Xin tùy ý ngài, - Halbert điềm tĩnh trả lời.

— Tôi nổi nóng thật là không phải, cậu bé ạ, nhưng bức thư này đối với tôi hết sức quan trọng thành ra…

— Tôi rất biết điều đó, thưa ngài, vì chị Maude tôi có dặn kỹ tôi là phải đưa đến tận tay ngài, và chỉ đưa cho ngài mà thôi, nếu tôi gặp được ngài trước khi đến nhà ông Gilbert Head.

Cậu bé vừa nói vừa lục lọi trong mấy cái túi, hết lộn trái túi này lại lộn trái túi kia, cứ cuống quít cả lên; rồi sau hai phút tìm kiếm và vịt như thế, cậu bé tai quái lấy giọng thảm thiết nói:

— Trời ơi, tôi đánh mất bức thư rồi!

Allan không chịu được nữa, nổi khùng xông tới hất Hal xuống đất. Cũng may cậu bé đứng dậy được ngay, không bị thương tích gì.

— Tìm trong thắt lưng xem! - Robin quát.

— À! Thế mà tôi quên mất, phải rồi, trong thắt lưng! - Cậu bé reo lên, vừa cười vừa đưa mắt nhìn Allan có ý trách móc về hành động vũ phu vô bổ của chàng ky sī.

— Hurra! Hurra! Vì nàng Grace May yêu dấu của tôi! Bức thư của tiểu thư Christabel đây rồi!

Hal cầm tờ giấy ở đầu mấy ngón tay và giơ cao cánh tay lên trời, mồm hô hurra! Thành thử ngài Allan phải bước tới một bước với tay nắm lấy bức thông điệp quý giá.

— Thế còn bức thông điệp gửi cho tôi, cậu đánh mất rồi sao? - Robin hỏi.

— Bức ấy thì tôi mang trên lưỡi tôi đây này.

— Vậy thì cho nó ra khỏi lưỡi đi cho nhẹ. Tôi nghe đây.

— Đây, nguyên văn từng chữ một như sau: “em nói với ngài Robin Hood rằng sẽ có người thu xếp sao cho chóng có thể báo để ngài biết rõ lúc nào ngài có thể đến lâu đài mà không gặp nguy hiểm, vì ở đây có người. nóng lòng chờ ngài về.” Thế đấy.

— Thế cô ấy có nhắn gì tôi không? - Chàng tu sĩ hỏi.

— Không có gì, thưa cha.

— Không có lấy một lời sao?

— Không có lấy một lời.

— Cám ơn.

Đoạn thầy Tuck ném sang Robin một cái nhìn giận dữ.

Allan, không bỏ phí lấy một phút, đã bóp vỡ dấu xi trên phong bì và soi bức thư dưới ánh trăng đọc được những điều sau đây:

“Allan yêu dấu,

Trước đây khi anh van xin em một cách thiết tha và trìu mến để em từ bỏ ngôi nhà của cha em, em đã phải bịt tai khước từ lời thỉnh cầu của anh, vì lúc bấy giờ em còn tưởng rằng sự có mặt của em là cần thiết cho hạnh phúc của cha em, em tưởng rằng không có em cha em sẽ không sống nổi. Nhưng em đã lầm một cách chua xót.

Sau khi anh ra đi, cha em đã báo cho em biết rằng cuối tuần này em sẽ là vợ của một người không phải là Allan yêu dấu của em: lúc ấy em tưởng như bị sét đánh vào đầu.

Những lời van xin, những giọt lệ của em đều vô hiệu. Bốn ngày nữa ngài Tristan de Goldborough sẽ đến.

Thế thì giờ đây, khi cha em đã đành tâm bắt em phải xa người, khi em đã trở thành một cái gai trước mắt người, em xin tự nguyện rời bỏ người ra đi. Allan yêu dấu, em sẽ dâng trái tim của em cho anh, bây giờ em xin dâng cả cuộc đời em. Maude đã thu xếp mọi việc để cho em đi trốn. Cô ta sẽ nói để anh rõ anh phải hành động ra sao.

Em là của anh.

Christabel”

“T.B. Cậu bé cầm thư này sẽ tổ chức một buổi gặp gỡ với Maude”.

— Robin ạ, - Allan nói ngay, - tôi quay trở về Nottingham đây.

— Ngài thấy cần như thế ư?

— Christabel đang chờ tôi.

— Đó lại là chuyện khác.

— Nam tước Fitz Alwine muốn gả nàng cho một lão bợm già bạn cũ của nam tước; muốn tránh cuộc hôn nhân này nàng chỉ có cách bỏ trốn mà thôi… Anh có sẵn lòng giúp đỡ tôi trong việc này không?

— Tôi xin giúp ngài với tất cả tấm lòng tôi.

— Nếu vậy sáng mai xin anh quay về Nottingham với tôi. Anh sẽ gặp Maude hoặc một người của cô cử ra, cũng có thể là cậu bé này, ở lối vào thành phố.

— Thưa ngài, theo tôi tốt hơn là ngài nên đến chỗ em gái ngài trước tiên, vì ngài đi vắng quá lâu chắc tiểu thư phải lo lắng rất nhiều. Sau đó chúng ta sẽ cùng xuất phát vào lúc mờ sáng, đem theo một số thanh niên lực lưỡng mà tôi có thể bảo đảm với ngài là người can đảm và tận tụy… suỵt! Hình như có tiếng một đoàn người ngựa đang đến gần.

Nói đoạn Robin áp tai xuống đất nghe ngóng.

— Đoàn người ngựa này từ phía lâu đài đi lại… đó là quân lính của nam tước sai đi tìm chúng ta. Bây giờ ngài và thầy Tuck hãy nấp vào bụi rậm, còn Hal, cậu hãy chứng tỏ cho chúng tôi thấy rằng cậu xứng đáng là nhũ đệ của cô Maude.

— Và xứng đáng là người yêu của Grace May.

— Đúng thế, cậu bé ạ; cậu hãy lên ngựa và quên rằng cậu vừa gặp chúng tôi, rồi ra gặp bọn kỵ binh kia cố làm cho họ hiểu rằng ngài nam tước ra lệnh cho họ quay về lâu đài ngay; cậu hiểu ra chưa?

— Tôi hiểu rồi, anh cứ yên tâm, tôi mà không thi hành được mệnh lệnh của anh một cách khéo léo thì cầu sao cho Grace May không bao giờ còn ban phát cho tôi những cái nhìn âu yếm của nàng nữa!

Halbert thúc ngựa phóng đi. Nhưng cậu chưa đi được bao xa thì đoàn người ngựa kia đã chắn ngang trước mặt.

— Ai? Đứng lại! - Viên chỉ huy đội kỵ mã hỏi.

— Halbert, giám mã tập sự ở lâu dài Nottingham.

— Người tìm cái gì ở trong rừng vào giờ này, trong khi bất kỳ ai không phải phiên trực đều ngủ yên?

— Tôi đi tìm các ông đấy; Ngài nam tước phái tôi đến đây để truyền lệnh cho các ông quay về lâu đài ngay; ngài đang sốt ruột; ngài đợi các ông đã gần một tiếng đồng hồ rồi.

— Khi người ra đi ngài có bực tức lắm không?

— Dĩ nhiên là ngài rất bực, nhiệm vụ của các ông không cần đến một thời gian dài đến thế.

— Chúng tôi đã thọc một mũi đến tận làng Mansfeldwoohaus mà vẫn không gặp bọn vượt ngục; nhưng khi quay về chúng tôi đã may mắn tóm được một tên trong bọn.

— Thật à? Tên nào thế?

— Một tên Robin Hood nào đấy, hắn kia kìa, được trói rất kỹ trên lưng ngựa ở giữa đám lính của tôi.

Robin Hood lúc bấy giờ đang nấp sau một thân cây cách đây mấy bước thận trọng ló đầu ra cố nhìn kẻ đã mạo danh mình, nhưng chẳng trông thấy gì.

— Cho phép tôi được nhìn tên tù ấy một chút, - Halbert nói đoạn nhích lại gần toán lính; - tôi có biết mặt Robin Hood.

— Dẫn tên tù ra đây, - viên chỉ huy ra lệnh.

Bây giờ Robin thật mới trông thấy loáng thoáng một người trẻ tuổi mặc y phục kiểm lâm giống như chàng; hai chân hắn bị trói quàng qua bụng ngựa, hai tay trói ra sau lưng; một tia sáng trắng chiếu vào mặt hắn, và Robin nhận ra người con út của Ngài Guy Ganwell, anh chàng William vui nhộn, hay là Will mặt đỏ.

— Nhưng đó có phải là Robin Hood đâu? - Halbert cười lớn.

— Thế thì là ai? - Viên chỉ huy ngơ ngác hỏi. Will Mặt Đỏ liền lên tiếng:

— Cậu kia làm thế nào biết được tôi không phải là Robin Hood? Mắt cậu quáng gà rồi đấy, cậu bé ạ, tôi chính là Robin Hood, đã nghe ra chưa?

— Cũng được, thế thì trong khu rừng Sherwood có hai cung thủ cùng tên, - Herbert hỏi. - Ông đội gặp hắn ở đâu thế?

— Gần nhà một người tên là Gilbert Head, cách có vài bước.

— Hắn đi một mình à?

— Một mình.

— Lẽ ra phải có hai người nữa cùng đi với hắn, vì cái tên Robin đã trốn ra khỏi lâu đài còn có hai tù nhân nữa trốn theo; vả chăng hắn không mang vũ khí và không có ngựa phải đi bộ, cho nên trong một thời gian ngắn như thế hắn khó lòng có thể đi xa lâu đài như vậy, trừ phi hắn cưỡi ngựa tốt như ngựa của chúng ta.

Viên đội nói:

— Anh giám mã tập sự kia, anh làm ơn nói cho chúng tôi rõ tại sao anh biết bọn vượt ngục có cả thảy ba người? Và một lần nữa ta ra lệnh cho anh phải khai rõ tại sao đêm hôm khuya khoắt thế này mà anh còn đi giữa rừng? Và anh biết Robin Hood từ bao giờ?

— Ông đội hình như muốn đổi bộ quân phục lấy một chiếc áo chùng của các linh mục chuyên nghe xưng tội hay sao ấy nhỉ?

— Không có đùa, thằng ranh kia! Hãy trả lời những câu hỏi của ta một cách nghiêm chỉnh phân minh.

— Tôi có đùa đâu, thưa ông đội? Đây, tôi xin trả lời các câu hỏi của ông một cách phân nghiêm… à nghiêm phân. Tôi xin bắt đầu bằng câu cuối cùng, như thế có được không?

— Nói ngay đi, không ta xích tay lại bây giờ! - Viên đội sốt ruột quát.

— Vâng, thì xin nói ngay. Tôi biết Robin Hood là vì ngày hôm nay tôi vừa trông thấy hắn vào lâu đài.

— Rồi sao nữa?

— Tôi biết có ba tù nhân vượt ngục là vì bác Hubert Lindsay gác cổng lâu đài và là cha của chị Maude xinh đẹp, nhũ tỷ của tôi, đã báo cho tôi biết trước; ông đã hài lòng chưa thưa ông đội trưởng?

Viên đội rất khó chịu với cái giọng giễu cợt và cái thái độ điềm tĩnh của Halbert trong khi đối đáp; nhưng không còn biết nói sao nữa, hắn quát:

— Anh đã được tiểu thư Christabel sai bảo việc gì?

— À! À! À! - Cậu bé cười hô hố, - ông đội mà lại muốn đi vào những chuyện bí mật của tiểu thư sao? Chà, thật không thể tin được. Nhưng xin ông đội cứ tự nhiên; ông hãy ra lệnh cho tôi cưỡi ngựa về lâu đài, tôi sẽ bẩm lại ý muốn của ông cho tiểu thư hay, và chắc chắn là tiểu thư sẽ phải tôi ra gặp ông đội để thuật lại cho ông đội rõ những điều sai bảo của tiểu thư. Chao ôi, ông chỉ huy đẹp trai của tôi! Ông sa lầy rồi đấy. Tôi xin có lời mừng ông đã bắt được Robin Hood; ngài nam tước Fitz Alwine sẽ thưởng công hậu hĩnh cho ông, tôi dám chắc như vậy, khi nào ngài nhìn thấy cái tên Robin Hood mà ông đem về nộp ngài, như thể đó là Robin Hood thứ thiệt!

— Thôi im đi cái thằng lắm mồm kia, - viên đội cáu kỉnh quát, - tao mà có thì giờ, tao đã bóp cổ mi chết rồi!… Nào lên đường thôi anh em!

— Lên đường! - Người tù tự xưng là Robin Hood cũng phụ họa theo, - và Hurra cho lâu đài Nottingham!

Đoàn người ngựa đang quay lại thì bỗng Robin Hood chạy ra trước mặt viên đội và nói lớn:

— Dừng lại! Tôi đây mới là Robin Hood.

Trước khi quyết định làm việc này, Robin đã thì thầm rỉ tai Allan:

— Nếu ngài còn quý sinh mạng ngài và quý Christabel, ngài hãy đứng yên như mấy thân cây này và để cho tôi toàn quyền hành động.

Và Allan đã để cho chàng ta ra gặp viên đội tuy chưa hiểu ý định của chàng ra sao. Lúc bấy giờ Will Mặt Đỏ ngạc nhiên quá, buột miệng kêu lên:

— Kìa Robin! Thế là anh phản tôi rồi!

Nghe thấy thế viên đội trưởng giơ tay ra nắm lấy cổ áo Robin. Hắn hỏi Halbert:

— Tên Robin thật đấy à?

Halbert chẳng dại gì mà trả lời “nghiêm chỉnh phân minh” như viên đội nói. Cậu tránh trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ nói:

— Sao bây giờ ông lại tin vào sự minh mẫn của tôi thế hả ông đội? Tôi có phải là chó săn đâu mà phát hiện vết mồi của ông? Tôi có phải là linh miêu đâu mà nhìn thấy những gì ông không nhìn thấy? Có phải là phù thủy đâu mà biết được những điều ông không biết? Xưa nay ông có bao giờ hỏi tôi xem thử cái này là cái gì, cái kia là cái gì đâu?

— Thôi đừng làm trò hề nữa, hãy nói cho ta hay: trong hai tên vô lại này tên nào là Robin Hood. Nếu không, ta cho xích tay lại ngay!

— Người mới đến kia có thể tự trả lời lấy chứ. Ông cứ hỏi người ta đi.

— Thế thì các vai sẽ được đảo ngược lại, - viên đội nói, - trước hết mi sẽ thay thế cho cái anh mặt đỏ này.

Được cởi trói, Will lao tới chỗ Robin: hai người bạn mừng rỡ ôm lấy nhau. Rồi Will lần đi sau khi đã bắt tay Robin thật chặt và rỉ tai chàng:

— Anh cứ trông cậy vào tôi.

Câu này chắc chắn là để trả lời những điều mà Robin đã thì thầm với Will trong khi hai người ôm chầm lấy nhau.

Quân lính trói Robin trên lưng ngựa, và đoàn người ngựa đi về phía lâu đài.

Đầu đuôi câu chuyện William bị bắt là như sau. Khi ra khỏi nhà ông Gilbert Head, Will đã để cho Bé Jean về dinh thự Gamwell một mình, rồi đi về phía Nottingham với niềm hy vọng là sẽ gặp được Robin. Đi được một tiếng đồng hồ thì nghe thấy tiếng vó ngựa dẫm lên đường, và yên trí rằng đó chính là Robin và các bạn đang đi tới, Will đã gân cổ lên hát thật to và thật lạc điệu bài ca của Gilbert kết thúc bằng câu:

“Hãy đến với em, hỡi chàng Robin Hood yêu dấu!” thế là quân lính của nam tước, nghe nhắc đến tên Robin Hood, đã lập tức vây quanh anh và trói gô anh lại, mồm reo vang: “Thắng lợi!”

Lúc bấy giờ Will, hiểu rằng có mối nguy cơ đang đe dọa bạn mình, đã nhận bừa cái tên mà quân lính đã gán nhầm cho mình. Phần tiếp theo thì độc giả đã rõ.

Khi đoàn người ngựa trong đó có cả Robin đã đi xa, Allan và ông tu sĩ bèn ra khỏi chỗ nấp. Will từ giữa một bụi rậm cũng hiện ra trước mặt họ như một bóng ma.

— Robin đã nói những gì với anh thế? - Allan hỏi anh.

— Đây, nguyên văn đúng từng chữ như sau: “Hai bạn tôi, một kỵ sĩ và một tu sĩ, đang nấp ở gần đây. Bảo họ sáng sớm mai đến tìm tôi ở Thung lũng Robin Hood mà họ đã biết, cậu với mấy anh em của cậu sẽ đi theo họ, vì tôi cần những cánh tay mạnh mẽ và những tấm lòng quả cảm để góp sức vào công cuộc này. Sẽ có những người đàn bà cần được cứu giúp”. Đấy chỉ có thế. Vậy tôi xin thỉnh cầu ngài kỵ sĩ đến ngay dinh thự Gamwell; từ đây đi đến đấy gần hơn là đến nhà Gilbert Head.

— Tôi muốn gặp mặt em gái tôi tối nay, mà nó hiện nay lại đang ở nhà Gilbert.

— Xin lỗi ngài; vị tiểu thư hôm qua đã đến nhà Gilbert cùng với một vị quý tộc thì hiện nay đang ở phủ đệ Gamwell.

— Ở dinh thự Gamwell ư? Sao lại có thể như thế được?

— Xin ngài thứ lỗi cho; nhưng tiểu thư Marianne quả đang ở nhà cha tôi thật, và trên đường đi tôi sẽ xin kể cho ngài rõ tiểu thư đã đến đó như thế nào.

— Robin có nói là ngày mai chúng ta cần bảo vệ mấy người đàn bà phải không? - Chàng tu sĩ hỏi.

— Thưa cha vâng.

— Thằng nỡm ấy sướng thật! - Chàng tu sĩ lầu bầu. - Thế là hắn chiếm đứt cô Maude. Ôi! Đàn bà! Đàn bà! Phải, trong một sợi tóc của họ chứa đựng nhiều mưu chước hơn là trong cả chòm râu của đàn ông.