← Quay lại trang sách

Chương 15

Vào giờ ấy những nhân vật mà chúng ta đã quen thuộc trong câu chuyện này đang đi qua cánh rừng già Sherwood.

Robin và Christabel đang đi đến chỗ Allan hẹn đợi họ, tức là theo một hướng ngược lại với đội trưởng Lambic vốn đã được lệnh đến đốt nhà người cha nuôi của Robin.

Có hai mươi kỵ binh tinh nhuệ đi theo, lão nam tước, lúc này đã khỏe hẳn ra nhờ cơn giận dai dẳng đang sôi sục trong lòng, thúc ngựa phóng đi tìm con. Ta sẽ để mặc cho lão phi nước đại trên những con đường mòn cỏ mọc xanh um của khu rừng, và tìm đến với ngài Allan Clare lúc này đang hối hả đi về phía thung lũng Robin Hood, có Bé Jean, thầy Tuck, Will Mặt Đỏ và sáu người con khác của ngài Guy Gamwell tôn quý đi theo hỗ trợ, trong khi Maude và Halbert đi về phía ngôi nhà của ông gác rừng già.

Maude lúc này không còn là cô gái nhanh nhẹn, can trường và vui vẻ như thường ngày nữa. Cô buồn rầu cố nhớ lại những lời căn dặn của Robin để khỏi đi lạc giữa hàng ngàn con đường mòn đan chéo vào nhau như mạng nhện trong khu rừng. Tuy được một cậu thiếu niên dũng cảm yểm trợ, Maude trông như một cô gái đáng thương lâm vào cảnh bơ vơ. Cô không ngớt thở dài sau chuyến đi vất vả.

— Nhà cụ Gilbert có còn xa nữa không? - cô hỏi Halbert.

— Không còn xa đâu chị ạ, - Hal vui vẻ trả lời, - chỉ độ sáu dặm nữa thôi.

— Những sáu dặm kia ư?

— Can đảm lên chị Maude ạ, - Halbert nói, - chúng ta đang phụng sự tiểu thư Christabel kia mà… Nhưng chị hãy nhìn đằng kia mà xem, chị có trông thấy người cưỡi ngựa kia không? Phải, một người cưỡi ngựa có một ông tu sĩ và mấy người gác rừng đi theo không? Đó là ngài Allan, đó là thầy Tuck. Xin chào các ngài; chưa bao giờ có cuộc gặp gỡ nào đúng lúc đúng thì như thế này!

— Thế còn tiểu thư Christabel và Robin đâu rồi? - Ngài Allan hỏi vội khi nhận ra Maude.

— Họ sẽ đến đợi ngài ở thung lũng, - Maude đáp.

— Xin Chúa phù hộ chúng con! - Allan kêu lên khi đã nghe Maude kể lại tất cả những chi tiết trong cuộc tẩu thoát ra khỏi lâu đài. - Robin tốt quá! Việc gì tôi cũng mang ơn anh ấy cả. Cũng nhờ Robin mà tôi gặp được người yêu và em gái tôi!

— Bây giờ ta sẽ đến báo cho cha Robin biết tại sao anh ấy vắng nhà lâu như vậy, - Halbert hỏi.

— Em Hal ơi, bây giờ em có thể đi một mình được không? - Maude nói (cô ta đang nóng lòng muốn gặp lại Robin). - Tiểu thư giờ này chắc đang cần có chị bên cạnh lắm lắm.

Allan không thấy có gì bất tiện trong đề nghị của Maude, bèn đi tiếp.

Thầy Tuck, ban đầu còn lặng lẽ đi riêng ra một mình, song chẳng bao lâu đã nhích gần cô gái. Ông ta cố sao thật nhã nhặn đối với Maude, luôn luôn mỉm cười, ăn nói không cục cằn như thường lệ, gần như có duyên nữa là khác. Nhưng những cố gắng làm thân của ông tu sĩ đáng thương chỉ được đón nhận một cách hết sức dè dặt.

Sự thay đổi này trong cung cách và thái độ của Maude làm cho thấy Tuck phiền lòng và vì thế mà mất hết vẻ hào hứng và tài ăn nói. Cho nên thầy bèn đi cách ra một quãng, vừa đi vừa nhìn cô gái một cách đăm chiêu tư lự, trong khi Maude cũng có chiều tư lự không kém gì thầy.

Cũng trong khi đó, đi cách mấy bước phía sau lưng thầy Tuck có một nhân vật rõ ràng là rất thèm khát một cái nhìn của Maude. Hắn ta luôn tay sửa sang lại áo xống, lấy khuỷu tay chà cho sạch bụi ở ống tay áo, nắn lại chiếc lông hạc cắm trên mũ, vuốt lại bộ tóc rậm rạp, nói tóm lại là giữa chốn rừng rú mà hắn ta tỉa tót làm đỏm như bất cứ một anh si tình tập sự nào vẫn làm theo bản năng.

Nhân vật ấy chẳng phải ai khác hơn là anh bạn Will Mặt Đỏ của chúng ta. Đối với anh chàng này Maude là hiện thân của sắc đẹp lý tưởng; anh ta trông thấy Maude lần này là lần đầu, nhưng đã chọn ngay nàng làm nữ hoàng đế ngự trị trong lòng mình. Một vầng trán trắng trẻo hơi dô ra một chút điểm đôi lông mày thanh tú màu nâu, đôi mắt đen mà ánh sáng được che cho dịu bớt sau bức rèm của đôi hàng mi dài và mịn, đôi má măng tơ phơn phớt hồng, dịu như nhung, cái mũi như do các nhà điêu khắc của thời cổ đại tạo nên, cái miệng hé mở để cho tình yêu có thể tự thổ lộ, đôi khóe môi chứa sẵn những nụ cười tinh tế và dịu dàng, cái cằm lúm đồng tiền hứa hẹn lạc thú như mâm hoa hứa hẹn đóa hoa, đôi vai với hai đường cong mềm mại chuyển dần lên cổ, thân hình thon thả, những cử động uyển chuyển, đôi chân xinh xắn mà những nẻo đường mòn trong rừng lẽ ra phải tự phủ đầy hoa để đón lấy: ấy chính là Maude, cô con gái kiều diễm của ông Hubert Lindsay.

William chẳng phải là người nhút nhát đến nỗi chỉ dám im lặng ngắm nàng. Sự ham muốn, nhu cầu được đôi mắt nàng ngước lên nhìn đã thôi thúc anh ta nhanh chóng lân la đến gần nàng.

— Thưa cô nương, cô nương có quen biết Robin Hood chăng? - Will hỏi.

— Thưa ngài có ạ, - Maude đáp một cách duyên dáng.

Will đã vô tình chạm đúng sợi tơ nhạy bén nhất trong lòng Maude khiến nàng phải lưu ý.

— Vậy cô nương có nhiều thiện cảm với anh ấy không?

Maude không đáp, nhưng hai má nàng ửng đỏ lên. Phải là một chàng trai mới bắt đầu biết yêu mới hỏi thẳng thừng như vậy về tình cảm của một người đàn bà. Anh ta hành động như một người mù đi men bờ vực mà không hề run chân; có biết bao nhiêu người mà lòng can đảm chỉ là một kết quả của sự mù quáng!

Will lại nói:

— Tôi yêu quý Robin Hood đến nỗi tôi sẽ oán giận cô nương nếu cô nương không dành thật nhiều thiện cảm cho anh ấy.

— Thưa ngài, xin ngài hãy yên tâm, tôi xin nói thật rằng đó là một chàng trai hết sức đáng mến. Chắc ngài đã quen biết anh ấy từ lâu?

— Chúng tôi là bạn với nhau từ thời thơ ấu, và ví thử tôi bị mất đi một bàn tay thì tôi cũng không tiếc bằng để mất tình bạn của anh ấy: đó là nói chuyện tình thương yêu; còn như niềm quý trọng thì tôi cho rằng trong khắp tỉnh này không có lấy một cung thủ nào sánh kịp anh ấy, tính cách anh ấy cũng ngay thẳng như những mũi tên của anh ấy, anh ấy can đảm, anh ấy hiền lành, và sự khiêm tốn của anh ấy cũng không thua gì tính dịu hiền và lòng cũng cảm của anh; được ở bên cạnh anh ấy thì dù là cả thiên hạ tôi cũng không sợ.

— Ngài diễn đạt ý nghĩ thật là nhiệt tình sôi nổi! Tôn hẳn những lời khen ngợi của ngài lên.

— Những điều tôi nói chỉ là sự thật thuần tuý, không hề thêm thắt, cũng đúng như thể tên tôi là William Gamwell và tôi là một chàng trai trung thực.

— Maude, - Allan hỏi, - hiệu lão nam tước đã nhận thấy tiểu thư Christabel đã trốn đi chưa?

— Ngài nam tước biết rồi đấy ạ, thưa ngài kỵ sĩ; vì ngay sáng hôm nay Đức Ông dự tính đi Luân Đôn với tiểu thư.

— Im lặng! Im lặng! - Bé Jean lúc bấy giờ đi trinh sát ở phía trước, quay lại nói; - các vị hãy nấp vào chỗ rậm rạp nhất trong đám cây này, tôi nghe có tiếng một đoàn người ngựa; nếu họ phát hiện ra chúng ta, chúng ta sẽ bất thần xông vào họ, và khẩu lệnh của chúng ta sẽ là tên Robin Hood… nhanh lên, nấp vào đi, - Bé Jean vừa nói vừa tự mình chạy đi nấp sau một thân cây.

Vừa lúc ấy hiện ra một người kỵ mã ngồi trên lưng một con ngựa đang phi như điên như dại, vượt bừa mọi thứ chướng ngại - hố rãnh, cây đổ, bụi bờ, hàng rào, với một tốc độ khủng khiếp, phía sau có thêm bốn người cưỡi ngựa nữa phi theo một cách chật vật. Người phi ngựa phía trước ngồi chồm hổm trên yên thì đúng hơn là cưỡi con ngựa bất kham ấy, hắn ta đã rơi mất mũ, và mái tóc dài thưa thớt bị gió thổi tung lên khiến cho bộ mặt hoảng hốt của hắn có một vẻ gì kỳ dị và quái gở. Con ngựa lao sát qua khóm cây trong đó mấy người quen của chúng ta đang nấp, và Bé Jean nhận thấy có một mũi tên cắm trên mông nó.

Nhoáng một cái, người và ngựa đã mất hút trong cánh rừng rậm.

— Lạy trời phù hộ chúng ta! - Maude kêu lên. - Ngài nam tước đấy.

— Lão nam tước đấy ư? - Allan và Herbert cùng hỏi lại.

— Và nếu tôi không nhầm - Will nói thêm, - thì mũi tên cắm sau mông con ngựa ngài cưỡi là của Robin. Anh nghĩ sao hở anh Bé Jean?

— Tôi đồng ý với cậu đấy, Will ạ, và tôi suy từ đấy ra rằng Robin và tiểu thư đang lâm nguy. Robin vốn rất thận trọng: anh ấy không bao giờ phí một mũi tên nếu tình thế không buộc anh phải làm như vậy. Ta hãy đi nhanh lên.

Xin nói đôi lời để cắt nghĩa cái tình thế không lấy gì làm dễ chịu của ngài Fitz Alwine tôn quý, vốn là một người cưỡi ngựa không đến nỗi tồi.

Khi đi vào rừng, nam tước đã ra lệnh cho tên kỵ binh giỏi nhất của lão phải kiểm soát con đường cái đi từ Nottingham đến Mansfeldwoohaus rồi quay trở về báo cáo cho lão rõ trên một ngã tư đường nhất định. Ta đã rõ tên kỵ binh gặp nạn ra sao trong khi làm nhiệm vụ: Robin đã làm hắn ngã ngựa. Sự tình cờ đã run rủi cho Robin và tiểu thư Christabel đi vào cái ngã tư nơi hai chủ tớ tên kỵ binh gặp nhau: nam tước vào từ một phía, hai người bạn vào từ một phía khác. Khi hai bên giúp nhau, Robin và Christabel đã may mắn trông thấy lão trước và đã kịp nhảy vào một đám cây mà không ai trông thấy còn nam tước và bốn vệ binh của lão thì đi vào chính giữa ngã tư, nơi đất hơi nhô cao lên. Họ đứng đấy đợi tên trinh sát kia.

— Các ngươi thử sục sạo xung quanh một chút xem sao, - nam tước ra lệnh, - hai đứa phía này, hai đứa phía kia.

“Thôi chết rồi, - Robin nghĩ bụng. - Biết làm thế nào bây giờ? Làm thế nào để trốn thoát? Nếu ta đi bên ngoài rừng, mấy con ngựa sẽ đuổi kịp ngay tức khắc. Nếu ta thử len vào phía trong, tiếng sột soạt sẽ làm cho chúng nó chú ý ngay. Làm thế nào?”

Trong khi suy nghĩ như vậy, Robin chọn mũi tên sắc nhọn nhất trong túi tên đặt lên cung. Tuy sợ chết khiếp đi, Christabel cũng nhìn thấy cử chỉ này, và đạo làm con đã lấn át ý muốn gặp Allan: Nàng van xin Robin hãy tha cho nàng.

Robin mỉm cười gật đầu.

Cái gật đầu có nghĩa là: tôi sẽ tha cho cha nàng. Cái nụ cười có nghĩa là: tiểu thư hãy nhớ lại tên kỵ binh ban nãy.

Bốn tên lính xem xét khá cẩn thận xung quanh ngã tư đường, nhưng cái món một trăm đồng ê-quy vàng tuy có làm cho chúng mẫn cán thêm nhưng lại không có tác dụng làm cho chúng tinh khôn hơn. Tuy vậy tình thế của Robin và Christabel vẫn mỗi lúc một thêm nguy kịch, vì hai tốp lính mỗi tốp hai tên kia đang đi tìm quanh ngã tư từ hai phía khác nhau, không thế không gặp hai người bạn của chúng ta trước khi gặp nhau.

Trong khi đó lão nam tước Fitz Alwine cưỡi ngựa đứng ở một vị trí cao có thể bao quát toàn trận địa, đang nhầm ôn lại những lời răn dạy nghiêm khắc khủng khiếp mà lão sẽ tuôn ra trước tiểu thư Christabel khi nào nàng sẽ bị đưa trở về lâu đài. Lão cũng dự tính trước những hình phạt tinh vi sẽ dành cho Robin. Maude và Halbert, nhẩm tính cả chiều cao của cái giá treo cổ dành cho Allan một cách khá chính xác: sai số chỉ độ vài phân. Vị lãnh chúa tôn quý khoái trá hình dung thấy những động tác giẫy giụa quằn quại của cái tên láo xược đã dám bắt cóc Christabel khi sợi dây đã thít chặt lấy cổ hắn. Lão sẽ để cho các hắn thối rữa ra trên giá trong suốt cái tháng trăng mật của vợ chồng Christabel, và mỉm cười khi nghĩ rằng chỉ sang năm thôi lão đã trở thành ông ngoại nhờ công sức của ngài Tristan de Goldsborough.

Nhưng đột nhiên giữa những hình ảnh mê hồn này con ngựa lão cưỡi bỗng lồng lên, giẫy giụa, đá hậu lung tung làm cho trang kỵ sĩ già bị lay chuyển dữ dội. Lão cố ngồi cho vững và ghìm cương tìm cách thuần phục con ngựa như lão đã từng thuần phục những con tuấn mã Ả Rập xưa kia. Hoàn toàn vô hiệu? Người và ngựa không sao thỏa hiệp với nhau được: ngài Fitz Alwine vẫn ngồi vững trên mình ngựa chẳng kém gì cái mũi tên của Robin vừa cắm vào mông nó; nhưng con ngựa đã cắn được hàm thiết, và dây cương không còn điều khiển được nó nữa: nó lồng lên phi như bay qua khu rừng một cách điên rồ, hoang dại. Cuộc phi ngựa quái đản đó đã đưa lão nam tước qua gần chỗ Allan Clare, rồi sau đó không rõ còn đi đến đâu nữa. Bốn tên kỵ binh vội vã thúc ngựa theo chủ, và chàng cung thủ điêu luyện của chúng ta bèn cầm tay tiểu thư Christabel chạy băng qua ngã tư đường.

Số phận lão nam tước ra sao? Thật tình, lẽ ra chúng tôi không dám kể lại cái biến cố đã kết thúc cuộc phi ngựa kỳ quặc này, vì nó quá ư phi thường và kỳ diệu. Nhưng những thiên ký sự viết từ thời bấy giờ đã bảo đảm rằng đây là chuyện xác thực, cho nên chúng tôi cũng xin kể lại như sau:

Chẳng bao lâu bốn tên kỵ binh đã mất hút bóng nam tước, và có lẽ lão đã bị con ngựa đưa qua toàn lãnh thổ nước Anh đến tận bờ đại dương cũng nên, nếu con ngựa ấy, khi phi qua một cây sồi, không vấp phải một súc gỗ nằm ở dưới gốc cây.

Ngài nam tước của chúng ta, lúc bấy giờ vẫn chưa hoàn toàn rối trí, sợ rằng mình có thể ngã ngựa một cách nguy hiểm đến tính mạng, vội buông dây cương giơ cả hai tay với lấy một cành sồi mọc chĩa ra vừa đúng tầm tay lão. Đồng thời lão cũng hy vọng giữ luôn con ngựa lại bằng cách riết chặt đùi lại, nhưng cái đà của con ngựa khi nó ngã chúi xuống quá mạnh, thành thử lão phải rời yên ngựa và cứ thế treo lơ lửng trên cành sồi, trong khi con ngựa được trút bỏ gánh nặng lại bắt đầu một cuộc bôn tẩu mới.

Vốn không lấy gì làm quen thuộc với môn thể dục, nam tước thận trọng ước lượng cái khoảng cách giữa thân hình lão với mặt đất trước khi quyết định buông cành sồi nhảy xuống, thì bỗng nhiên lão thấy lóe lên trong ánh sáng mờ mờ của buổi bình minh, ngay phía trước hai chân lão, hai cái đốm gì đo đỏ như hai cục than hồng. Hai cái chấm lửa ấy thuộc về một khối đen đang lay động, quay cuồng và nhảy từng đợt lại gần đôi chân của vị lãnh chúa khốn khổ.

“Trời ơi! Đó là một con chó sói!” Lão nam tước nghĩ bụng và không nén nổi một tiếng kêu kinh hãi. Lão cố cưỡi lên cành sồi, nhưng không được. Một dòng mồ hôi lạnh - mồ hôi của nỗi kinh hoàng - toát ra ướt đẫm thân thể lão khi lão nghe thấy tiếng hàng răng nhọn của con sói trượt trên da ủng và nghiến răng rắc trên bộ cựa giày thúc ngựa bằng kim loại. Con thú nhảy chồm lên; vươn dài cổ, thè lưỡi ra, cố với tới mồi ngon, trong khi lão cố gồng tay lên, dùng cằm bám lấy cành cây, hai chân co lên áp ngực.

Cuộc tỉ thí này không cân sức: sợi chỉ mảnh còn giữ cái mồi ngon của con sói trên không chỉ chực đứt, lão nam tước không còn sức nữa, cho nên, sau khi nhớ đến Christabel một lần cuối cùng và gửi linh hồn mình cho Chúa, lão đành nhắm mắt lại và buông tay thả cho mình rơi xuống đất.

Nhưng kỳ diệu thay ý Trời! Ngài nam tước rơi xuống như một tảng đá trúng vào đầu con sói. Con thú không kịp tránh miếng mồi quá nặng giáng xuống đầu; đoạn xương sống cổ của nó lập tức bị trật khớp, làm cho tủy sống đứt đoạn.

Thành thử nếu bốn tên kỵ binh đến nơi xảy ra tai nạn, chúng sẽ thấy chủ nằm bất tỉnh nhân sự bên cạnh thấy một con sói. Nhưng đã có những nhân vật khác đến lay tỉnh ngài lãnh chúa tôn quý của lãnh địa Nottingham.

Dưới gốc một cây sồi già mà cành lá tỏa nghiêng nghiêng trên một dòng suối chảy qua thung lũng Robin Hood, tiểu thư Christabel đang ngồi, dáng trầm ngâm. Cách đây mấy bước, Robin đứng chống tay lên cây cung, và cả hai người đều có phần nóng lòng chờ ngài Allan Clare và các vị cùng đi.

Sau khi đã khai thác hết những đề tài nói chuyện về tình cảnh hiện tại, họ quay ra nói chuyện về Marianne, và những lời khen ngợi đầy tính trìu mến mà Christabel đem tặng cho cái tính nết dịu dàng đáng yêu của em gái Allan đều được Robin lắng nghe với sự chăm chú thiết tha của một người đang yêu.

Chàng trẻ tuổi cũng muốn hỏi Christabel một câu, xem thử Marianne đã phó thác trái tim mình cho một trang kỵ sĩ tuấn tú nào trong giới quý tộc chưa. Nhưng chàng không dám. Chàng nghĩ thầm: “Nếu quả có như thế thì mình chết mất; vì làm sao mình có thể ganh đua với một kẻ tình địch như vậy, trong khi mình chỉ là một đứa con hèn mọn của chốn lâm dã.”

— Thưa tiểu thư, - chàng vừa nói vừa đỏ mặt lên, giọng run run cảm động, - tôi thành tâm lấy làm tiếc cho tiểu thư Marianne nếu tiểu thư đã phải từ giã một ý trung nhân để đi theo anh nàng trong một cuộc lữ hành đầy những nỗi khó khăn gian khổ, nếu không phải là đây những mối hiểm nghèo.

— Marianney - Christabel đáp, - có điều bất hạnh, hoặc có điều diễm phúc, là không có một người đàn ông nào được nàng yêu quý ngoài anh ruột nàng.

— Thưa tiểu thư, điều đó khó lòng có thể tin được; một người kiều diễm, đáng yêu như tiểu thư Marianne ắt phải có được cái mà chính tiểu thư đây cũng có; một người đem hết lòng phụng sự nàng tận tuỵ như thể ngài Allan đối với tiểu thư.

— Nghĩ cũng lạ thật, thưa anh, - cô tiểu thư vừa nói vừa đỏ mặt, - nhưng tôi xin khẳng định rằng Marianne không hề hay biết là có thể có một thứ tình cảm gì khác đối với một người con trai ngoài tình anh em.

Câu trả lời này, nói ra bằng một giọng hơi lạnh lùng, buộc Robin phải thay đổi đề tài nói chuyện.

Nắng đã nhuộm vàng lên cái ngọn cây cao, mà Allan vẫn chưa thấy đến. Robin cố giấu nỗi lo âu của mình để khỏi làm cho Christabel sợ hãi, nhưng chàng cứ bất giác nghĩ ra những giả thiết đáng buồn về sự chậm trễ này.

Bỗng có một giọng người lanh lảnh vang lên từ phía xa. Cả Robin lẫn Christabel đều giật mình.

— Đó có phải là một tiếng gọi của các bạn ta không? - Người con gái hỏi.

— Rất tiếc là không phải. Will, người bạn ấu thời của tôi, và Bé Jean anh họ của Will, hiện nay đang cùng đi với ngài Allan, đều biết rất rõ nơi chúng ta chờ họ đến; và cái công cuộc mà chúng ta đang tiến hành đây đòi hỏi phải thận trọng hết mức, thành thử họ không thể nảy ra cái ý chơi đùa với những tiếng vọng trong rừng như thế được.

Tiếng người kia mỗi lúc một gần lại, rồi một người cưỡi ngựa mang những màu tộc huy của Fitz Alwine phóng qua thung lũng rất nhanh.

— Thưa tiểu thư ta phải lánh xa hơn nữa: ở đây còn gần lâu đài quá. Tôi cắm mũi tên này xuống đất sát gốc cây sồi, để nếu các bạn tôi có đến đây trong khi vắng tôi thì hiểu rằng chúng ta đang ẩn nấp quanh đây.

— Xin anh cứ làm theo ý anh, tôi xin phí trọn thân tôi vào sự che chở của anh.

Hai người trẻ tuổi vừa vượt qua mấy đám bụi rậm và đang tìm một chỗ thuận tiện để nghỉ ngơi thì bỗng trông thấy một người nằm im lìm giữa mặt đất, trông như chết rồi, bên cạnh một gốc cây.

— Lạy Chúa! - Christabel kêu lên, - Cha tôi, cha tôi chết rồi!

Robin rùng mình khi nghĩ rằng có thể bản thân chàng đã gây nên cái chết của lão nam tước. Việc chàng bắn con ngựa chẳng phải là nguyên nhân đầu tiên đó sao? - Lạy Thánh Nữ Đồng trinh! - Robin thì thầm, - xin Đức Bà ban cho con một ân sủng là nam tước chỉ bị ngất đi mà thôi!

Robin vừa nói vừa chạy đến quỳ xuống bên cạnh ông già, trong khi Christabel rên rỉ vì đau đớn và hối hận. Một vết thương nhẹ trên trán nam tước ứa ra một vài giọt máu.

— Chà! Nam tước đã đánh nhau với một con chó sói ư? À! Ngài đã bóp chết con sói rồi! - Robin vui mừng reo lên, - mà ngài thì chỉ ngất xỉu. Tiểu thư ơi, tiểu thư, ngài nam tước chỉ bị sướt da thôi, tiểu thư đứng dậy đi… Thôi chết, nguy quá: tiểu thư cũng ngất nốt rồi? Trời ơi! Biết làm thế nào bây giờ? Ta không thể để mặc tiểu thư nằm đây được… thế mà lão sư tử già kia lại sắp tỉnh lại rồi, kìa lão đã động đậy hai tay, đã ú ớ trong mồm! Chà, có thể phát điên lên được! Tiểu thư, kìa tiểu thư trả lời đi chứ? Không xong rồi, nàng cũng vô tri vô giác chẳng khác gì súc gỗ này. Chao ôi, sao ta không có được trong đôi tay cái sức mạnh mà ta cảm thấy có trong tim ta? Giá được như vậy ta sẽ bế nàng đi như một người nhũ mẫu bế một đứa trẻ.

Đoạn Robin cố bế Christabel lên.

Trong khi đó, lão nam tước tỉnh dậy thì ý nghĩ đầu tiên không phải là về con gái, mà về con sói là sinh vật duy nhất và cuối cùng mà lão trông thấy trước khi nhắm mắt lại. Cho nên lão với tay ra để nắm lấy con vật mà lão tưởng là đang nhai ngấu nghiến một cổ chân hay một bắp vế của lão, tuy lão chẳng thấy đau ở đâu cả, và lão bám vào tà áo của con gái, thể bảo vệ tính mạng cô ta cho đến hơi thở cuối cùng.

— Con quái vật đê hèn! - Lão nam tước nói với con chó sói nằm cách lão mấy bước, - con quái vật đang thèm thuồng thịt của ta, đang khát khao máu của ta, mi sẽ thấy rằng trong đôi tay già nua của ta hãy còn nhiều sức lực… à, mi thè lưỡi ra phỏng? Ta sẽ bóp chết mi… ta sẽ bóp chết bao nhiêu đứa như mi… à, là bao nhiêu chó sói trong khu rừng Sherwood hãy dồn hết lại đây, đến cả đi!… A! A! Lại thêm một con… lại một con nữa! Thôi tôi chết mất! Trời ơi! Xin Chúa rủ lòng thương! *Pater noster qui es in...*

— Lão ta điên rồi còn gì, điên hoàn toàn rồi! - Robin tự nhủ. Chàng đang băn khoăn do dự giữa một bổn phận phải làm tròn và sự an toàn của bản thân. Nếu chàng bỏ trốn, chàng sẽ phải bỏ rơi người mà chàng đã thề là sẽ đưa đến cho Allan; nếu chàng ở lại, những tiếng kêu gào của lão điên có thể làm cho bọn lính đang lùng sục khu rừng chú ý.

May thay cơn điên của nam tước cũng dịu xuống. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, lão dần dần hiểu ra rằng không hề có một cái răng thú nào đang cắn xé chân tay lão cả, và lão định đứng dậy. Nhưng Robin, lúc bấy giờ đang quỳ phía sau đầu lão, dùng hai tay đè thật nặng lên hai vai lão, làm cho lão có cảm giác mình mệt mỏi đến cùng cực không sao nhấc người lên được.

— Nói có Thánh Benedict chứng giám! - Vị lãnh chúa lẩm bẩm, - ta cảm thấy trên vai ta có cả một sức nặng mười vạn pounds… Ôi lạy Chúa và lạy vị thánh chủ mạng của tôi! Tôi thề sẽ cho xây một ngôi nhà nguyện phía Đông bức thành nếu Chúa và Thánh cho tôi được vẹn toàn tính mạng và có đủ sức về đến lâu đài! *Libera nos, quocsumus, Domine!*

Đọc xong những lời cầu nguyện này, lão nam tước thử cố gắng một lần nữa. Nhưng Robin đang hy vọng Christabel tỉnh dậy, vẫn đè thật mạnh.

— *Domine exaudi orationem meam* - Fitz Alwine vừa cầu nguyện tiếp vừa đấm ngực thùm thụp, rồi lão bắt đầu hét lên the thé. Robin không chịu được những tiếng hét này; nó quá nguy hiểm đối với sự an toàn của những người đi trốn. Không biết làm thế nào cho nam tước thôi hét, chàng đành quát lên một cách thô bạo:

— Im ngay!

Nghe thấy giọng người, nam tước mở mắt ra, và nỗi kinh ngạc của lão không sao tả xiết khi ngài nhận ra khuôn mặt của Robin Hood đang cúi xuống sát mặt ngài, và bên cạnh ngài là con gái yêu của ngài đang nằm bất tỉnh giữa đất.

Hình ảnh này đã quét sạch được cơn điên, cơn sốt và trạng thái mê sảng của lão nam tước nóng tính, và tưởng chừng như thế lão đang làm chủ tình thế trong lâu đài của lão, giữa đám lính tráng của lão, nam tước Alwine reo lên bằng một giọng gần như đắc thắc:

— À! Lần này thì ta tóm được mi rồi, con chó ngao non!

— Ngài im ngay! - Robin đáp một cách dữ dằn và cương quyết; - im ngay cái mồm, đừng có dọa dẫm, đừng có la hét nữa, không đúng lúc đâu, vì chính là tôi tóm được ngài!

Và Robin tiếp tục đè mạnh lên hai vai lão nam tước.

— À ra thế, - Fitz Alwine nói; lão vùng ra khỏi tay chàng thiếu niên một cách không lấy gì làm khó khăn, và đứng thẳng dậy; - À, ra bây giờ mày nhe nanh ra với ta đấy phỏng? Con chó non kia?

Christabel vẫn bất tỉnh, và lúc này nàng giống như một tử thi đã ngã xuống ở khoảng giữa hai người, vì Robin đã nhanh nhẹn lùi lại mấy bước đặt một mũi tên vào cây cung.

— Ngài chỉ cần bước lên một bước nữa là sẽ chết ngay! - Chàng thiếu niên vừa nói vừa giương cung ngắm thẳng vào đầu nam tước.

— À! À! - Fitz Alwine kêu lên, mặt tái mét, và lùi dân về phía sau để nấp vào sau một thân cây, - chẳng lẽ ngươi có thể hèn hạ đến mức định hạ sát một người không có phương tiện tự vệ?

Robin mỉm cười:

— Thưa ngài, - Robin nói, mắt vẫn nhắm thẳng vào đầu nam tước, - ngài cứ tiếp tục di chuyển như thế đi; được rồi. Bây giờ thế là ngài đã có chỗ nấp an toàn sau cái thân cây kia. Vậy ngài hãy chú ý nghe những điều tôi ra lệnh cho ngài, à quên, thỉnh cầu ngài làm, Ngài hãy coi chừng, chớ để thòi ra ngoài bất cứ một bộ phận nào của ngài, dù là cái mũi, dù là một sợi tóc, dù là bên phải hay bên trái cái thân cây. Nếu không ngài sẽ chết ngay tức khắc!

Không hoàn toàn chú tâm vào những lời hăm dọa này, lão nam tước, được cái thân cây che đủ kín, thò ngón tay trỏ ra ngoài để hăm dọa lại chàng cung thủ trẻ tuổi. Nhưng lão lập tức phải hối hận da diết, vì cái ngón tay ấy lập tức bị một mũi tên bắn bay đi.

— Quân giết người, quân trộm cướp khốn nạn! Quân ma cà rồng, quân tôi đòi! - Người bị thương rống lên.

— Nam tước! Im ngay, không ta nhắm vào đầu! Nghe chưa?

Fitz Alwine, người dán chặt vào thân cây, khe khẽ tuôn ra một tràng những lời nguyền rủa, nhưng lần này thì lão nấp rất cẩn thận, vì lão tưởng tượng thấy rõ mồn một Robin đang đứng giương cung nheo mắt sẵn sàng bắn khi nào thấy ló ra một bộ phận nhỏ của lão. Lão đang đứng im thin thít, không dám nhúc nhích.

Nhưng Robin đã khoác cung vào người, nhẹ nhàng xốc Christabel lên vai, và chỉ lát sau đã biến mất sau các bụi rậm.

Vừa lúc ấy có tiếng vó ngựa rầm rập phi tới, và bốn kỵ binh xuất hiện trước mặt cái thân cây được dùng làm bình phong cho lão nam tước khốn khổ.

— Quân đểu cáng kia, lại đây! - Lão kêu lên, vì bốn người kia chính là bốn vệ binh của lão đã bị tụt lại sau, không theo kịp con ngựa bị bắn tên vào mông. - Lại đây mà bắt lấy tên vô đạo đang định hạ sát ta và cướp con gái của ta đem đi!

Bốn tên lính chẳng hiểu gì khi nghe một mệnh lệnh như vậy, vì quanh đây họ chẳng thấy có ai cả.

— Đàng kia kìa, đấy, đấy, chúng bay có thấy hắn đang chạy trốn kia không? - Nam tước vừa nói vừa tìm cách nấp sau mông mấy con ngựa, - kia, hắn đang rẽ ngoặt sau lùm cây kia kìa.

Quả nhiên Robin chưa đủ sức vác một vật nặng như một thân thể đàn bà đi xa, mà khoảng cách giữa chàng với kẻ thù chỉ chừng vài trăm bước.

Bọn kỵ binh liền lao tới, nhưng những tiếng quát tháo của nam tước cũng đồng thời thấu đên tai Robin, và chàng hiểu ngay ra rằng mình không thể thoát bằng cách bỏ chạy được.

Chàng liền quay ngoắt lại, quì một chân xuống đất, để Christabel nằm vắt ngang đùi bên kia, giương cung về phía nam tước và quát lớn:

— Đứng lại ngay! Ta thể có trời đất chứng giám rằng hễ các ngươi tiến lên một bước nữa về phía này, chúa của các ngươi sẽ chết ngay!

Robin chưa nói dứt lời thì nam tước đã lại nấp sau thân cây ban nãy, tiếp tục quát:

— Bắt lấy nó! Giết chết nó đi! Nó đã bắn ta bị thương!… Chúng bay do dự sao? Ôi, quân hèn nhát! Quân đánh mướn!…

Quả nhiên phong thái hùng dũng và kiêu hãnh của chàng cung thủ quả cảm đã thực sự làm cho bọn lính e sợ.

Tuy vậy một tên trong bọn đã dám cười nhạo thái độ e sợ này.

— Con gà trống non ấy gáy khá đấy, - hắn nói, - nhưng chẳng sao đâu, các anh sẽ thấy nó hiền lành nhẫn nhục như thế nào.

Nói đoạn tên lính xuống ngựa và đi về phía Robin.

Ngoài mũi tên đặt sẵn trên cánh cung, Robin còn có một mũi nữa cắn giữa hai hàng răng, và bằng một giọng không to lắm nhưng đây uy thế, chàng nói: - Tôi đã yêu cầu các người đừng đến gần tôi, bây giờ tôi ra lệnh cho các người như vậy… Tai họa sẽ đến với các người nếu các người không để cho tôi yên ổn đi tiếp đường tôi.

Tên lính cất tiếng cười ngạo nghễ và tiếp tục tiến lên. - Một lần, hai lần, ba lần, hãy đứng lại! Tên lính vẫn cười, và không đứng lại. - Thế thì người phải chết! - Robin quát. Và tên kia ngã xuống, một mũi tên cắm xuyên qua ngực.

Chỉ có một mình nam tước mặc áo lưới sắt; còn quân lính của ngài trang bị như thể trong một cuộc đi săn.

— Lũ chó kia, hãy xông vào nó! - Fitz Alwine vẫn quát tháo. - Ôi, lũ hèn nhát! Lũ hèn nhát! Xước da một chút cũng sợ!

— Đức Ông gọi đó là “xước da” kia chứ, - một trong ba tên kỵ binh còn lại nói thì thầm; hắn chẳng thiết gì lặp lại hành động của người chiến hữu xấu số.

Bỗng một tên lính khác kiễng chân đứng trên bàn đạp để nhìn ra xa, thốt lên:

— Kìa, có viện binh rồi! Mẹ kiếp, đúng là Lambic rồi!

Quả nhiên đội trưởng Lambic dẫn một tốp lính đang phi hết tốc lực đến.

Viên đội đang vui mừng và đồng thời lại đang vội báo cho chủ biết thắng lợi mình vừa thu được, đến nỗi không để ý thấy Robin, bèn nói oang oang:

— Thưa Đức Ông chúng tôi không gặp mấy người đi trốn, nhưng lại đốt được ngôi nhà!

— Được rồi, được rồi! - Fitz Alwine sốt ruột đáp; - nhưng hãy nhìn con gấu con kia kìa; lũ hèn không dám gô cổ nó lại đấy.

— Ồ! Ồ! - Lambic nói khi nhận ra con quỷ đã giụi cây đuốc vào mặt mình, đoạn cất tiếng cười khinh bỉ; - Ồ, con ngựa hoang con kia, thế là bây giờ ta sẽ thắng cương cho mi! Con ngựa bất kham kia, mi có biết là ta vừa từ tàu của mi đến đây không? Ta cứ tưởng sẽ gặp mi ở đây, cho nên khi thấy vắng mi ta sẽ thật sự phiền lòng; giá mi có mặt lúc bấy giờ, mi sẽ được dự một buổi lửa trại tuyệt đẹp và cùng nhảy với bà già mi một điệu song vũ giữa đám lửa. Nhưng mi hãy nguôi lòng; vì mi không có ở đấy, cho nên để cho bà già khỏi đau đớn vô ích, trước đó ta đã cho bà ta nếm một mũi tên bắn đúng vào…

Lambic không nói được hết câu: từ miệng hắn phát ra một tiếng kêu khàn khàn, hắn buông dây cương, ngã xuống. Một mũi tên vừa xuyên qua họng hắn.

Một nỗi kinh hoàng không sao tả xiết làm cho những người chứng kiến cảnh trả thù này như bị đóng đinh tại chỗ. Robin vội lợi dung giây phút đó, và mặc dầu bị xúc động đến cực độ vì những lời sau cùng của Lambic, chàng vẫn vác Christabel lên vai và mất hút sau những bụi rậm.

— Chạy theo nó ngay! Đuổi theo! - Nam tước nhắc đi nhắc lại, tức giận đến cùng cực; - đuổi nhanh lên, quân đểu cáng! Chúng bay mà không bắt được nó thì ta treo cổ tất cả lũ, hiểu chưa, treo cổ cả lũ!

Bọn lính liền xuống ngựa chạy bộ theo vết chàng thiếu niên. Robin, người trĩu xuống dưới gánh nặng kiều diễm, càng đi càng thấy khoảng cách giữa chàng và những tên lính đang đuổi theo chàng ngắn lại. Chàng càng cố dần lên bao nhiêu thì lại càng thấy những cố gắng của mình vô hiệu bấy nhiêu. Rồi tai họa hơn cả là cô thiếu nữ bắt đầu tỉnh lại, cựa quậy trên vai chàng và cất tiếng kêu lên. Những cử động lộn xộn của Christabel làm cho Robin không sao đi nhanh được, và nếu chàng nấp được sau một bụi rậm nào đấy thì những tiếng kêu của Christabel thế nào cũng làm cho bọn lính chú ý. - Thôi! - Robin thầm nghĩ, - nếu có phải chết thì ta hãy chết trong khi tự vệ.

Và chàng đưa mắt tìm một nơi thuận tiện để đặt tạm Christabel rồi quay lại một mình đương đầu với quân lính của nam tước.

Một gốc cây thùy dương xung quanh có nhiều bụi rậm và nhiều cây non mới nhú được Robin coi là thuận tiện cho việc đó. Không nói cho Christabel biết những nguy cơ đang đe dọa hai người, chàng đặt nàng nằm bên gốc cây ngả lưng xuống cạnh nàng, xin nàng nằm yên lặng và bắt đầu chờ xem tình hình sẽ diễn biến ra sao. Trong tâm trí chàng thấy hiện lên một quang cảnh khủng khiếp: ngôi nhà chàng đã sống qua suốt thời thơ ấu đang bốc cháy bùng bùng. Gilbert và Marguerite đang hấp hối trong đám lửa đỏ rực.

- Lạy Cha chúng con ở trên… (tiếng La tinh).

- Chúng con xin Chúa giải thoát cho (tiếng La tinh).

- Lạy Chúa, hãy thực hiện lời cầu xin của con (tiếng La tinh).