Chương 16
Trong khi đó quân lính vẫn tiến mỗi lúc một gần, nhưng họ rất thận trọng, cứ tiến thêm một bước lại dừng lại, nấp sau những lùm cây rậm rạp để nghe những lời dặn dò của nam tước; lão không muốn họ dùng đến cung tên vì sợ họ bắn phải con gái lão.
Lệnh này không làm cho bọn lính hài lòng, vì họ hiểu rằng Robin sẽ không để cho họ tiến đến đủ gần để có thể dùng giáo; trước đó thế nào chàng cũng phải bắn chết vài tên.
— Nếu họ nảy ra cái ý bao vây quanh ta, ta sẽ chết mất, - chàng thầm nghĩ.
Một lát sau, qua một khoảng hở trong đám lá, Robin nhìn thấy Fitz Alwine, và ý muốn phục thù nổi lên mãnh liệt cấu xé tim chàng.
Lúc bấy giờ Christabel đã tỉnh hẳn, thì thầm nói với chàng:
— Robin ạ, tôi cảm thấy khỏe rồi. Cha tôi ra sao? - Anh không làm gì hại đến cha tôi chứ?
— Không hề, tiểu thư ạ, - Robin vừa đáp vừa giật mình, - nhưng…
Và chàng lấy ngón tay bật vào dây cung làm cho nó rung lên.
— Nhưng sao? - Christabel hoảng hốt kêu lên khi trông thấy cử chỉ đáng sợ này.
— Nhưng chính ngài đã hại tôi. Ôi! Giá tiểu thư biết…
— Bây giờ cha tôi ở đâu, thưa anh?
— Chỉ cách đây mấy bước, - Robin lạnh lùng đáp, - và Đức Ông cũng biết rằng chúng ta chỉ cách Đức Ông có mấy bước. Nhưng lính của Đức Ông không dám tấn công tôi, vì họ sợ những mũi tên của tôi. Xin tiểu thư nghe kỹ tôi nói, - Robin nói tiếp sau một phút suy nghĩ, - chúng ta thế nào cũng rơi vào tay họ nếu chúng ta ở lại đây, chúng ta chỉ còn một cơ may nữa để thoát là chạy trốn sao cho họ không trông thấy, và muốn thế phải rất can đảm, rất bình tĩnh, và nhất là phải tin tưởng vào sự che chở của Chúa; nếu tiểu thư cứ run lên như thế, tiểu thư sẽ không hiểu hết những lời tôi nói, thế mà bây giờ lại đã đến lượt tiểu thư phải hành động; tiểu thư hãy trùm chiếc áo măng tô lên; chiếc áo này màu sẫm khó nhìn thấy, tiểu thư hãy len lỏi dưới đám lá mà đi, cúi thật thấp gần như sát đất ấy, thậm chí bò rạp xuống nếu cần.
— Tôi e rằng tôi còn thiếu sức lực nhiều hơn là thiếu can đảm, - nàng Christabel đáng thương vừa khóc vừa nói; - chỉ sợ tôi mới đi được vài mươi bước họ đã giết tôi chết mất rồi. Xin anh cứ trốn đi, đừng quan tâm đến tôi nữa, anh đã làm tất cả những gì có thể làm được để cho tôi được gặp người tôi yêu dấu. Nhưng Trời không cho phép tôi được hưởng cái diễm phúc ấy, thôi thì cúi xin ý chí của Người được thực hiện, và xin lời ban phúc của Người ở bên anh trên đường anh đi! Xin từ biệt anh, và gửi anh vào tay Chúa… anh đi đi, xin anh nói với Allan rất yêu quý của tôi rằng cha tôi không còn thực hiện được quyền uy của người đối với tôi lâu lắm nữa đâu… thân xác tôi nay cũng đã bị tàn hại như trái tim tôi chẳng bao lâu nữa tôi sẽ chết. Vĩnh biệt.
— Không, thưa tiểu thư, - chàng thiếu niên quả cảm trả lời, - không, tôi sẽ không đi trốn một mình. Tôi đã hứa với ngài Allan, và để làm tròn lời hứa ấy tôi sẽ không ngừng đi về phía trước chừng nào cái chết chưa ngăn tôi lại… Tiểu thư hãy vững tâm lại đi. Allan chắc đã đến được thung lũng rồi; cũng có thể là ngài trông thấy mũi tên của tôi và đã lên đường đi tìm chúng ta rồi… Chúa chưa bỏ mặc chúng ta đâu.
— Allan, Allan yêu quý! Sao anh không đến với em? - Christabel thảng thốt kêu lên.
Bỗng nhiên, như thể để đáp lại tiếng gọi tuyệt vong này, trong không gian vang lên một tiếng sói hú kéo dài.
Christabel quỳ trên mặt đất, hai tay giơ lên trời, nơi ban phát mọi sự cứu vớt; nhưng Robin, hai má đỏ bừng, đưa hai bàn tay lên miệng thành hình loa, hú lên một tiếng y hệt như tiếng hú ban nãy vừa nghe.
Đoạn chàng vui vẻ nói:
— Các bạn đến rồi đấy, có cứu viện rồi! Tiếng hú vừa rồi là một tín hiệu đã được ước định giữa những người gác rừng với nhau. Tôi đã trả lời, và chỉ lát nữa các bạn sẽ đến với chúng ta. Tiểu thư thấy chưa. Trời không bỏ rơi chúng ta đâu. Để tôi giục họ nhanh lên một chút.
Đoạn giơ một bàn tay lên uốn thành hình cái phễu trên môi, Robin bắt chước tiếng kêu của một con vạc đang bị kên kên đuổi.
— Thưa tiểu thư kêu như thế có nghĩa là chúng ta đang gặp hiểm nghèo.
Một tiếng vạc kêu tương tự nổi lên ở một khoảng cách không xa.
— Will đấy, bạn Will của chúng ta đấy! - Robin reo lên. - Can đảm lên tiểu thư! Bây giờ tiểu thư chui vào khóm lá kia đi, ở đấy sẽ an toàn hơn, khỏi sợ trúng phải tên lạc.
Tim người con gái đập dồn dập tưởng như sắp vỡ, nhưng được niềm hy vọng gặp người yêu cổ vũ, nàng vâng lời Robin lách vào bụi rậm, mềm mại như một con rắn.
Để đánh lạc hướng, Robin hét to lên một tiếng, ra khỏi chỗ nấp, nhanh nhẹn nhảy một bước dài chuyển sang một gốc cây khác.
Lập tức có một mũi tên bay đến cắm vào lớp vỏ của cây ấy; Robin đón chào mũi tên ấy bằng một chuỗi cười nhạo báng, rồi lập tức lắp tên bắn trả, hạ ngay tên lính vừa bắn chàng.
— Tiến lên, lũ ngốc! Lũ hèn! Tiến lên! - Fitz Alwine quát, - nếu không nó sẽ lần lượt bắn chết hết chúng bay thôi!
Nam tước thôi thúc quân lính tấn công. Lão đang chuyển từ gốc cây này sang gốc cây khác để chỉ huy quân lính thì bỗng một loạt tên bắn rào rào như mưa báo hiệu Bé Jean, bảy anh em Gamwell, Allan Clare và thầy Tuck lâm trận.
Trông thấy đội quân dũng mãnh này xông tới, quân lính Nottingham hạ vũ khí xin hàng. Chỉ một mình nam tước không chịu đầu hàng; lão vừa đâm bổ vào các bụi rậm vừa gầm lên như một con sư tử.
Trông thấy các bạn, Robin lập tức chạy theo vết Christabel. Nhưng Christabel đi một quãng đáng lẽ phải dừng lại chờ, thì lại cứ chạy tiếp, hoặc vì sợ, hoặc vì quên mất những lời dặn của Robin, hoặc vì số trời run rủi.
Robin tìm ra dấu vết của cô gái một cách dễ dàng, nhưng gọi thì lại chẳng thấy thưa, chỉ có tiếng vọng của rừng đáp lại. Chàng cung thủ trẻ tuổi đã tự lên án mình là thiếu lo xa thì bỗng một tiếng kêu đau lọt vào tai chàng. Chàng lập tức lao về phía có tiếng kêu và trông thấy một kỵ binh của nam tước đang ôm lưng Christabel kéo lên yên ngựa.
Lại một mũi tên phục thù nữa bắn ra; con ngựa bị trúng tên chính giữa ngực, lồng lên, và cả tên lính lẫn Christabel cùng lăn xuống đường mòn.
Tên lính bỏ Christabel và rút kiếm nhìn quanh tìm kẻ thù để rửa hận cho con ngựa, nhưng chưa kịp trông thấy ai thì đã lăn ra nằm bất động bên cạnh nó. Robin lập tức kéo Christabel ra xa cái xác của tên lính, sợ máu chảy từ đầu hắn ra dây bẩn nàng.
Khi Christabel mở mắt và thấy hiện ra mờ mờ gương mặt tôn quý của chàng cung thủ cúi xuống sát mặt nàng, nàng đỏ mặt và đưa tay ra cho chàng, miệng chỉ nói.
— Cám ơn!
Nhưng hai tiếng ấy được nói lên bằng một giọng tràn đầy lòng biết ơn vô hạn, đây xúc cảm sâu xa, đến nỗi đến lượt Robin cũng phải đỏ mặt, vội cầm lấy bàn tay nàng vừa đưa ra và đặt lên đấy một chiếc hôn.
— Tại sao tiểu thư đi nhanh thế, và làm thế nào tên lính đánh mướn kia bắt gặp được tiểu thư? Tất cả những tên lính khác đều đã hạ vũ khí, quỳ xuống chân ngài Allan xin tha chết kia mà?
— Allan!… Người kia đã nhận ra mặt tôi, liền bắt lấy tôi, miệng reo: “Có một trăm đồng ê-quy vàng đây rồi!” Nhưng anh vừa nói là Allan…
— Tôi nói là Allan Clare đang đợi tiểu thư.
Christabel thấy đôi chân như mọc cánh, tuy đôi chân này đã hết sức mệt mỏi. Nhưng vừa đi được mấy bước nàng đã dừng lại sửng sốt khi nhìn thấy đoàn người vây quanh chàng kỵ sĩ.
Robin cầm lấy Christabel toan dẫn tới trước mặt đoàn người kia, nhưng hai người chỉ đi được vài bước, vì Allan vừa trông thấy nàng thì, bất chấp những người có mặt ở đấy, chàng đã lập tức lao tới ôm chặt lấy nàng và đặt lên trán nàng những chiếc hôn đằm thắm nhất, nghẹn ngào không nói nổi một lời nào, Christabel run rẩy vì vui mừng; say sưa choáng váng vì hạnh phúc, nép vào ngực Allan; trong vòng tay của chàng, nàng chỉ còn là một dáng hình bất động; bao nhiêu sinh lực của nàng dồn hết vào khóe nhìn, vào đôi môi run run, vào những nhịp đập rộn ràng của trái tim.
Rồi những giọt lệ, những tiếng nức nở – những giọt lệ vui mừng, những tiếng nấc hạnh phúc - bắt đầu xuất hiện. Hai người lại trở lại với ý thức về bản thân con người họ, ý thức về nhau, và họ đã có thể nói điều đó với nhau bằng những cái nhìn bất tận trong đó luồng tình cảm thay thế cho luồng ánh sáng.
Nỗi xúc động của những người chứng kiến cuộc hội ngộ này, hay nói cho đúng hơn, cuộc hòa hợp giữa hai tâm hồn này, thật là lớn lao. Như thể có ý ganh tị, Maude đến cạnh Robin, cầm lấy hai tay chàng và muốn mỉm cười với chàng; nhưng nụ cười ấy làm cho từng giọt nước mắt lần lượt ứa ra trên mắt người con gái và từ từ lăn trên đôi má mịn như nhung, không hề tan vỡ, khác nào những giọt nước lăn trên chiếc lá.
— Còn mẹ tôi, còn Gilbert, họ ra sao rồi? - Chàng thiếu niên hỏi trong khi siết chặt hai bàn tay của Maude trong tay mình.
Maude run run nói cho Robin biết rằng cô chưa đến nhà bác Gilbert, chỉ có Hal đến đấy một mình.
— Bé Jean, - Robin nói, - anh có gặp cha tôi sáng nay; có chuyện gì không hay xảy ra với ông già không?
— Chẳng có chuyện gì không hay, anh ạ, nhưng có những điều kỳ lạ mà chúng tôi sẽ kể cho anh nghe; hôm nay tôi rời ông cụ vào lúc hai giờ sáng: lúc ấy ông cụ khoẻ mạnh và yên ổn.
— Việc gì anh phải lo lắng như thế, Robin? - Will hỏi. Lúc bấy giờ anh ta đã lại gần chàng cung thủ trẻ tuổi để được ở bên cạnh Maude.
— Tôi có những lý do xác đáng để lo sợ: một viên đội trưởng của nam tước Alwine có nói là sáng nay hắn đã đốt cháy nhà cha tôi và ném mẹ tôi vào lửa.
— Thế anh đã trả lời hắn ra sao?
— Tôi không trả lời, tôi đã giết hắn. Hắn đã nói đúng sự thật, hay hắn nói dối? Tôi muốn về tận nơi để xem cho rõ thực hư, tôi muốn gặp cha mẹ tôi, - Robin nói thêm, giọng đầy nước mắt; - Maude, em, chúng ta đi thôi… - Cô Maude là em gái anh? - Will thốt lên. - Cách đây tám ngày tôi không biết anh sung sướng như vậy.
— Cách đây tám ngày tôi chưa có em gái, Will ạ… nhưng hôm nay, tôi đã có cái hạnh phúc được làm anh, - Robin đáp, cố gượng mỉm cười.
— Tôi chỉ có một điều ước cho các em gái tôi, - Will nói thêm một cách hoa mỹ, - là mong sao chúng nó giống được cô Maude về mọi phương diện.
Robin nhìn Maude bằng con mắt tò mò.
Cô gái chỉ khóc.
— Halbert em trai em đâu rồi? - Robin hỏi.
— Em đã nói với anh rồi mà, anh Robin, Hal đang đi về nhà cụ Gilbert.
— Ô kìa! - Tu sĩ Tuck kêu lên, - hình như Halbert đến kia kìa, các vị nhìn mà xem…
Quả nhiên Hal đang phi nước đại đến, cưỡi trên con ngựa đẹp nhất trong các tàu ngựa của nam tước.
— Các bạn xem, - cậu bé reo lên một cách hãnh diện, - tuy bị tách riêng ra một mình, tôi cũng đã góp phần chiến đấu đấy chứ, tôi đã chiếm được con ngựa hay nhất trong tỉnh. Chà! Chắc các vị tưởng là tôi đã chiến đấu mà giành được nó chứ gì? Thế thì không phải đâu! Tôi đã tìm thấy con ngựa này trong khi nó ăn cỏ một mình trong rừng, không có người cưỡi Robin mỉm cười khi nhận ra con ngựa của nam tước, chính con ngựa chàng đã bắn vào mông.
Mọi người ngồi lại bàn bạc.
Vào thời ấy, chủ nhân các lãnh địa lớn đều xử sự với các bồi thần của họ như vua với tôi, hay gây chiến với các lãnh chúa láng giềng và thường cướp phá, giết chóc, lấy cớ là thực thi những quyền pháp cao thấp của họ, và nhiều khi có những cuộc tranh chấp dữ dội nổ ra giữa lâu đài này với lâu đài khác, giữa làng này với làng kia, rồi khi trận chiến đã kết thúc, kẻ chiến thắng cũng như người chiến bại đều rút về mỗi bên một đàng, sẵn sàng hễ có cơ hội thuận lợi là lại mở một cuộc chiến khác.
Vậy thì nam tước Nottingham, sau khi thất bại trong cái đêm giàu biến cố này, rất có thể bắt đầu phục thù ngay từ ngày hôm ấy. Những tên lính đầu hàng và được tha chết đã trở về lâu đài, ngoài ra nam tước còn có những đội giáo binh khác chưa ra lâm trận, và những người bên dinh thự của anh em Gamwell - lực lượng duy nhất bệnh vực Allan Clare và Robin - không đủ sức để có thể cầm cự lâu dài với một lãnh chúa hùng cường như vậy. Vậy muốn giữ được ưu thế phải bù đắp sự thua kém về người bằng sự thận trọng, mưu cơ, và bằng sức hoạt động cũng như bằng sự dũng cảm.
Chính vì vậy mà các bạn của chúng ta phải họp bàn trong khi nam tước cùng với vài tên nô bộc trở về lâu đài trong một tư thế thảm hại. Sự có mặt của Christabel khiến cho họ không thể nghĩ đến chuyện quấy nhiễu lão trong khi lão rút lui như vậy.
Họ quyết định là ngài Allan và Christabel phải lập tức lui về ẩn náu ở dinh thự Gamwell bằng con đường ngắn nhất. Will Mặt Đỏ, sáu người em của Will và Bé Jean sẽ hộ tống hai người.
Robin, Maude, Tuck và Herbert sẽ cùng đi đến nhà ông Gilbert Head. Trong buổi tối hôm ấy họ sẽ trao đổi thông điệp với nhau, hẹn nhau sẵn sàng động dụng nếu cần gặp nhau ở một địa điểm nào đó.
William không tán thành cách phân phối như vậy, anh ta đem hết tài ăn nói ra để chứng minh cho Maude thấy rằng cô phải đi theo tiểu thư về phủ đệ.
Maude thì lại hết sức coi trọng cái cương vị mới của mình là em gái của Robin cho nên nhất định không chịu; nhưng Will hùng biện mãi đến nỗi Christabel cuối cùng cũng quay ra ủng hộ ý kiến của anh ta tuy không hiểu mục đích bên trong, và ép buộc Maude phải đi theo mình.
— Robin Hood, - Allan Clare cầm tay chàng cung thủ trẻ tuổi nói, - anh đã hai lần liều chết mới cứu sống được tôi và tiểu thư Christabel, vậy đối với tôi anh còn hơn cả một người bạn, anh quả là một người anh em. Mà giữa hai anh em thì trăm sự đều là của chung; vậy thì trái tim tôi, máu của tôi, tài sản của tôi, đều là của anh cả, tất cả những gì tôi có đều là của anh, khi nào tôi không còn biết ơn nữa, thì đó là khi tôi không còn sống nữa. Từ biệt anh! Xin gửi anh vào tay Chúa!
— Từ biệt các hạ!
Hai người trẻ tuổi ôm hôn nhau, và Robin kính cẩn đưa lên môi mấy ngón tay ngọc ngà của nàng, vị hôn thê kiều diễm của kỵ sĩ Allan.
— Xin từ biệt tất cả các bạn! - Robin vừa nói lớn vừa gửi một cái chào cuối cùng cho anh em nhà Gamwell.
— Gửi Chúa! - Họ vừa đáp vừa khoa mấy chiếc mũ trên đầu.
— Gửi Chúa! - Một giọng dịu dàng nói, - từ biệt anh!
— Tạm biệt em nhé, Maude, tạm biệt! - Robin nói, - đừng quên anh cả nhé!
Allan và Christabel cưỡi con ngựa của nam tước lên đường trước.
— Lạy Đức Mẹ phù hộ cho hai người, - Maude buồn bã nói.
— Quả thật con ngựa ấy chạy hay lắm, - Halbert đáp.
— Trẻ con quá! - Maude nói, và một tiếng thở dài nặng trĩu buông ra từ hai môi người con gái đáng thương.
Con tuấn mã chở tiểu thư Christabel và Allan Clare về phủ đệ Gamwell đi rất nhanh, nhưng lại rất êm ái khẽ khàng, như thể nó hiểu được mối tình đằm thắm của hai người ngồi trên lưng nó. Dây cương buông lỏng trên cái cổ có đường cong uyển chuyển tuyệt vời của nó, nhưng mắt nó không rời mặt đất, sợ rằng một bước vấp chân có thể làm đứt đoạn cuộc đối thoại của đôi uyên ương.
Chốc chốc chàng kỵ sĩ lại ngoảnh lại, và lời của chàng như quyện lấy lời của người con gái ngồi sau đang ôm chặt lấy người chàng để ngồi cho vững trên lưng ngựa.
Sau một đêm khủng khiếp như vậy, họ có thể nói với nhau những gì? Tất cả những gì mà cơn mê sảng của hạnh phúc có thể gợi nên, đôi khi rất nhiều, nhưng cũng có khi chẳng có gì cả. Xưa nay có những người có một niềm hạnh phúc cần được thể hiện bằng những lời hoa mỹ, nhưng cũng có những người khi hạnh phúc đến chỉ im lặng.
Christabel tự trách mình về cách xử sự của nàng đối với cha nàng, nàng tự thấy mình bị thiên hạ chê bai, dè bỉu vì đã bỏ nhà trốn đi với một người đàn ông; nàng còn tự hỏi không biết rồi sau này đến một lúc nào đó ngay chính Allan có khinh miệt nàng hay không. Nhưng những lời tự trách móc, những nỗi lo sợ, những điều tự vấn đó nàng có bày tỏ ra chẳng qua cũng chỉ để hưởng cái thú được nghe những lời lẽ hùng hồn, đầy sức thuyết phục của trang kỵ sĩ yêu dấu bác bỏ hoàn toàn và xua tan những mối lo lắng ngờ vực đó đi mà thôi.
— Allan yêu dấu, nếu cha em tìm được cách chia lìa chúng ta, thì anh và em sẽ ra sao?
— Chẳng bao lâu nữa cha em sẽ không có cách gì chia lìa chúng ta đâu, Christabel yêu dấu ạ. Chẳng bao lâu nữa em sẽ là vợ của anh, không những trước Chúa như hôm nay, mà cả trước những con người, trước bàn dân thiên hạ nữa. Rồi đây anh cũng sẽ có quân lính, - trang kỵ sĩ trẻ tuổi nói thêm một cách kiêu hãnh, - và quân lính của anh cũng sẽ chẳng kém gì quân lính của Nottingham. Thôi đừng lo âu gì nữa. Christabel yêu dấu, ta hãy buông hết mình hưởng hạnh phúc và phó thác mình cho Chúa.
— Xin Chúa làm sao cho cha em tha thứ cho hai chúng mình!
— Nếu em sợ ở gần Nottingham, ta sẽ về ở các đảo miền Nam, nơi mà bao giờ cũng có một bầu trời trong xanh, những tia nắng ấm, những vườn hoa quả. Em chỉ cần bày tỏ những gì em mong ước là anh sẽ tìm cho em một chốn thiên đường trên trái đất này.
— Anh nói đúng đấy Allan ạ. Ở đó ta sẽ hạnh phúc hơn ở trên đất Anh quốc lạnh lẽo này.
— Vậy ra em có thể từ bỏ đất Anh quốc không hề nuối tiếc?
— Không hề nuối tiếc!… Để được sống với anh em sẵn sàng từ bỏ cả thiên đường!
— Thế thì hễ cưới xong chúng ta sẽ dời sang lục địa; Marianne sẽ cùng đi với hai vợ chồng mình.
— Suyt! Anh thử nghe em; hình như người ta đuổi theo chúng mình.
— Kỵ sĩ Allan kìm ngựa lại. Quả Christabel không nhầm: có tiếng ngựa phi vắng lại, lúc đầu còn xa xăm, nhưng cứ từng phút từng giây gần lại, mỗi lúc nghe một thêm rõ.
— Oan nghiệt! Tại sao chúng ta lại đi trước các bạn Gamwell? - Allan lẩm bẩm, đoạn thúc ngựa quay ngang lại để đi vào rừng, vì lúc bấy giờ họ đang đi men theo một con đường cái. Vừa lúc ấy một con cú thức giấc từ một thân cây bên vệ đường bay ra, cất tiếng kêu thảm đạm rồi vụt qua sát mũi con ngựa đang chuẩn bị quay mình. Con ngựa hoảng sợ lồng lên, và đáng lẽ đi vào rừng thì nó lại cất vó phi hết tốc lực trên con đường cái.
— Bình tĩnh, Christabel! - Allan vừa nói vừa cố cưỡng lại cơn điên rồ của con ngựa, - cố ngồi cho vững! Hôn anh một cái đi, và xin Chúa phù hộ!
Một đoàn người ngựa mang màu tộc huy của nam tước xếp hàng ngang chắn hết chiều rộng của con đường. Không thể nào quay ngược lại mà trốn thoát được. Chỉ còn một cách là xông bừa vào hàng ngũ của bọn kỵ binh, may ra có thể chọc thủng được, tuy hy vọng này hết sức mỏng manh.
Allan thấy rõ nguy cơ và chỉ nghĩ đến việc xông thẳng tới. Chàng bèn ấn mạnh cựa giày vào hai bên sườn ngựa cho nó đâm thẳng vào đám lính. Con ngựa đâm xuyên qua hàng kỵ binh như một tia chớp xuyên qua một đám mây…
— Đổi tay cương, quay lại! - Viên chỉ huy đội kỵ binh hô to, rất tức tối trước sự táo bạo xấc xược của Allan. - Nhằm vào ngựa mà bạn coi chừng trúng phải tiểu thư!
Một loạt tên bắn rào rào xung quanh Allan; nhưng con tuấn mã không phi chậm lại, và Allan không hề nao núng.
— Quỷ thật, chúng nó thoát mất! - Viên chỉ huy quát to. - Bắn vào đùi ngựa! Bắn vào đùi ngựa!
Chỉ một lát sau đội kỵ binh đã vây quanh hai người tình bị ngã xuống bãi cỏ bên vệ đường khi con ngựa trúng tên lăn ra chết.
— Kỵ sĩ hãy đầu hàng đi - Viên chỉ huy nói, giọng lịch sự một cách mỉa mai..
— Không đời nào! - Allan đáp; lúc bấy giờ chàng đã kịp đứng dậy tuốt gươm ra, - không đời nào! Các ngươi đã giết chết tiểu thư Alwine, - chàng vừa nói thêm vừa chỉ Christabel nằm bất tỉnh dưới chân chàng. - Vậy thì ta sẽ chết trong khi trả thù cho nàng.
Cuộc giao chiến chênh lệch chẳng kéo dài được bao lâu; Allan ngã xuống, người đầy thương tích, và đội kỵ binh lại lên ngựa trở về Nottingham, mang theo Christabel bất tỉnh, trông như một đứa bé đang ngủ.
Trong khi đó, William thấy lương tâm có phần bứt rứt, bèn từ bỏ ý định cũ, bèn đuổi theo Robin: anh nghĩ mình có thể giúp ích cho bạn, rồi sau đó trở về phủ đệ thật nhanh để ngắm đôi mắt kiều diễm của miss Hubert Lindsay cũng không muộn.
Những Bé Jean, vốn là người rất trọng nghi thức, gọi giật anh ta lại:
— Cậu về giới thiệu những người mới đến với bà con trong dinh thự mới tiện. Còn đi theo Robin thì để tôi đi cho.
William đồng ý; anh không thể từ chối những bổn phận mà tình bạn buộc anh phải làm tròn.
Chính trong thời gian diễn ra cuộc thảo luận ngắn này Allan và Christabel đã vượt lên trước anh em Gamwell, và ngay Robin cũng cùng đi với họ một quãng nữa rồi mới rẽ sang một con đường mòn mà chàng thông thuộc; chàng biết là đi như vậy sẽ giảm được độ đường.
Hal và Maude cũng vượt lên trước, nhưng thầy Tuck thì đã dừng lại để chờ đại quân.
Trong khi bàn bạc, đám người trẻ tuổi đã đi đến chỗ ngã tư nhỏ nơi Robin sẽ tách ra khỏi bọn. Cách đấy một quãng, thầy Tuck ngồi bệt trên bãi cỏ đợi họ đến; thầy đang mơ tưởng đến nàng Maude tàn nhẫn của thầy. Thật tội nghiệp.
Những lời cầu chúc để giã từ đang được lặp lại đến lần thứ một nghìn thì một trong đám anh em Gamwell chợt nhìn thấy cách đây không xa một thân hình đẫm máu nằm dài trên mặt đất.
— Một người lính của nam tước! - có người nói.
— Một nạn nhân của Robin! - Mấy người khác nói thêm.
— Trời ơi! Khốn to rồi! - Robin kêu lên khi nhận ra Allan Clare. - Ôi, các bạn ơi, các bạn nhìn mà xem, có bị ngựa dẫm nát ra đây này. Ở đây đã xảy ra một trận đánh nhau… Trời ơi! Trời ơi! Có lẽ anh ấy chết rồi… còn tiểu thư Christabel đâu mất?
Tất cả bọn xúm xít quanh Allan lúc bấy giờ nằm bất động như một xác chết.
— Allan chưa chết đâu, các bạn hãy yên tâm! - Thầy Tuck kêu lên.
— Đội ơn Chúa! - Mọi người nói theo.
— Máu là do vết thương lớn trên đỉnh đầu này, tim còn đập. Allan, ngài kỵ sĩ, bạn bè đang ở quanh ngài đây, hãy mở mắt ra!
— Hãy đi quan sát xung quanh đây xem, - Robin nói, - cố tìm cho ra tiểu thư Christabel!
Cái tên thân thuộc ấy do Robin phát ra đã làm cho sức sống đang tàn dần trong Allan hồi phục.
— Christabel! - Chàng thì thào.
— An toàn rồi, thưa ngài, - ông tu sĩ nói; lúc bấy giờ ông đang mải hái mấy cái lá thuốc cần cho những trường hợp như thế này.
— Thầy có bảo đảm được cho tính mạng của anh ấy không?
— Tôi xin bảo đảm; băng bó vết thương xong, sẽ đưa ngay về phủ đệ bằng một cái cáng làm bằng cành cây.
— Nếu vậy xin tạm biệt ngài Allan, - Robin buồn rầu cúi xuống bên người bị thương, nói, - rồi chúng ta sẽ gặp nhau.
Allan chỉ có thể trả lời bằng một nụ cười yếu ớt.
Trong khi những cánh tay lực lưỡng của anh em Gamwell chậm rãi khiêng chàng Allan Clare đáng thương về phủ đệ. Robin, lòng bồn chồn lo lắng, rảo bước đi nhanh về phía ngôi nhà của cha nuôi. Sự rủi ro của Allan và những nỗi lo sợ riêng của bản thân làm cho lòng chàng se lại. Chàng nguyền rủa không gian, khoảng cách. Chàng chỉ muốn bay được như chim én, chỉ muốn chọc thủng chiều dày của khu rừng để được ôm hôn ngay bà Marguerite và ông Gilbert cho chắc là hai ông bà vẫn còn sống.
— Chân anh thật chẳng kém gì hươu nai. - Bé Jean nói.
— Khi người ta muốn, bao giờ cũng có được đôi chân như vậy.
Khi bước vào dải thung lũng mọc đầy phong liễu dẫn tới nhà ông Gilbert, hai chàng thanh niên kinh hãi nhận thấy những lời Lambic nói quả đúng sự thật. Một đám khói dày đặc vẫn còn bốc lên cuồn cuộn trên các lùm cây, và mùi khét vẫn còn thấm đượm trong không khí.
Robin kêu lên một tiếng tuyệt vọng và đâm bổ về phía ngôi nhà, theo sau là Bé Jean, không kém phần đau đớn.
Cách đống than đen còn bốc khói, nơi mà mới hôm qua ngôi nhà xinh xắn tươi vui còn mỉm cười qua các khung cửa sổ sáng trưng của nó. Robin đang quỳ gối, hai tay siết chặt đôi tay đã giá lạnh của bà Marguerite nằm trước mặt chàng.
— Cha ơi! Cha ơi! - Robin gào lên.
Một tiếng kêu khàn khàn phát ra từ môi ông Gilbert; rồi ông bước mấy bước về phía Robin và ngả vào hai tay chàng khóc nức nở.
Tuy vậy cái nghị lực vốn có của ông già gác rừng vẫn trấn áp được những giọt lệ và những tiếng kêu than nức nở.
— Robin, - ông nói bằng một giọng cương nghị, - con là người kế nghiệp hợp pháp của bá tước Huntingdon; con đừng giật mình, đó là sự thật… vậy một ngày kia con sẽ có quyền lực, và chừng nào còn sót lại một chút sinh khí trong cái thân thể già nua này, nó sẽ vẫn thuộc về con, vậy là một mặt con có cơ nghiệp của dòng dõi con, mặt khác con có lòng tận tụy của cha; thế thì con hãy nhìn kìa! Hãy nhìn mẹ đi! Mẹ đã chết, mẹ đã bị một tên khốn kiếp hạ sát, mẹ con xưa kia thương yêu con biết chừng nào, tha thiết, chân thành, không khác gì thương một đứa con xé ruột đẻ ra. Thế mà nay…
— Ôi! Con biết lắm, mẹ rất thương con! - Robin quỳ trước xác bà Marguerite nói thì thầm.
— Chúng nó đã biến mẹ con thành một thây ma, đã biến nhà con thành một đống tro tàn! Bá tước Huntingdon! Ngươi có trả thù cho mẹ ngươi không?
— Con sẽ trả thù cho người!
Đoạn chàng đứng thẳng dậy trong một tư thế hiên ngang, nói thêm:
— Bá tước Huntingdon sẽ đè bẹp nam tước Notting ham, và tòa lâu đài kiên cố của lão lãnh chúa quyền quý ấy sẽ cháy ra tro như ngôi nhà thanh bạch của người gác rừng hèn mọn!
Bé Jean lên tiếng:
— Tôi cũng xin thề từ nay không một lúc nào để cho lão Fitz Alwine yên thân. Đối với lũ quân lính và bọn quản lý của lão ta cũng vậy.
Ngày hôm sau thi hài bà Gilbert được Lincoln và Bé Jean đưa về phủ đệ và được chôn cất chu đáo trong khu nghĩa trang của làng Gamwell.
Những sự việc đáng ghi nhớ của cái đêm kỳ dị ấy đã tập hợp lại như trong một gia đình tất cả những nhân vật trong câu chuyện của chúng tôi, cùng chung một ý chí trả thù nam tước Fitz Alwine.