Chương 18
— Maude, Maude, miss Maude! - Một giọng tươi vui gọi với theo cô thiếu nữ đang dạo chơi một mình, dáng đăm chiêu tư lự, trong khu vườn của dinh thự Gamwell!… - Maude, cô Maude xinh đẹp ơi, - giọng nói lại gọi tiếp, âu yếm mà có chiều sốt ruột, - cô ở đâu thế?
— Tôi đây, William ạ, tôi đây, - miss Lindsay vừa nói vừa vội vàng bước về phía chàng trai, vẻ vồn vã ân cần.
— Được gặp cô tôi mừng quá, Maude ạ, - Will vui vẻ reo lên.. - Tôi cũng rất hài lòng về cuộc gặp gỡ này, vì nó làm cho anh vui thích đến như vậy, - cô thiếu nữ trả lời một cách duyên dáng.
— Chắc chắn là vui thích vô cùng, Maude ạ. Tối nay trời đẹp quá nhỉ?
— Đẹp lắm, anh William ạ, nhưng chẳng lẽ anh không có điều gì khác để nói với tôi sao?
— Tôi xin lỗi Maude, tôi có một điều khác cần nói với cô, nhưng cảnh tĩnh mạch thần tiên của buổi hoàng hôn khiến cho tôi nghĩ rằng nên dạo chơi một vòng trong rừng mới phải.
— Chắc anh có ý định chuẩn bị một buổi săn cho ngày mai?
— Không phải đâu Maude ạ, chúng tôi vào rừng không phải vì một ý định thanh bình như thế đâu, chúng tôi đi… à! Tôi lỡ lời… tôi không được nói chuyện này với ai hết. Tuy vậy tôi sắp làm một việc mà kết quả đối với tôi có thể là một cái chân g… Thôi chết, tôi lại nói những chuyện tâm bậy rồi, Maude đừng nghe tôi nhé. Tôi đến đây là để cầu chúc cho cô một đêm tốt lành, một đêm may mắn, và để từ biệt cô…
— Tạm biệt anh, Will! Như thế nghĩa là thế nào? Thế ra anh sắp làm một việc gì nguy hiểm lắm sao?
— Thôi đã thế thì xin nói rằng với một cây cung và một cây gậy do một bàn tay vững chắc điều khiển, có thể dễ dàng giành thắng lợi. Nhưng mà suỵt! - Tất cả những lời tôi nói đều vớ vẩn, nó chẳng có nghĩa gì đâu!
— Anh dối tôi rồi, anh William ạ, anh muốn giấu giếm gì tôi về cuộc xuất hành ban đêm của anh.
— Sự thận trọng bắt buộc phải như vậy, Maude rất quý mến ạ; một lời nói ra một cách bộp chộp rất có thể trở thành nguy hiểm. Quân lính… à quên… chà! Tôi điên mất rồi… điên vì tình… vì tình yêu đối với con người tuyệt vời của cô đấy Maude ạ. Chẳng qua sự thật là như thế này: Bé Jean, Robin và tôi sẽ đi rừng tối nay. Trước khi ra đi tôi định đến từ biệt cô, Maude ạ, từ biệt một cách thật thân thiết vì có thể sẽ không bao giờ tôi còn có cái diễm phúc được g… Tôi lại nói chuyện bậy bạ rồi… phải, những chuyện trẻ con. Tôi đến từ biệt cô chỉ vì một lý do duy nhất là tôi không thể rời dinh thự mà không bắt tay từ biệt cô được; đúng như thế đấy, Maude ạ, hoàn toàn, đúng đấy, tôi cam đoan với Maude như vậy.
— Phải đấy, Will ạ, đúng như thế đấy.
— Nhưng vì lý do gì mà lúc nào tôi cũng nói từ biệt hay tạm biệt với cô thế hả Maude?
— Trả lời câu đó chẳng phải là phần tôi đâu, Will ạ.
À, thật đấy, Maude ạ, - chàng thanh niên vui vẻ thốt lên, không phải phần cô cho tôi biết điều đó đâu! Có lẽ cô không biết thật, Maude ạ, có lẽ cô không biết rằng tôi yêu cô hơn cả cha tôi, các em tôi và các bạn thân của tôi. Tôi có thể rời khỏi dinh thự với ý định vắng nhà hàng tuần liền mà không từ biệt ai trừ mẹ tôi. Thế mà tôi lại không thể đi đâu dù chỉ vài giờ mà không siết chặt trong tay đôi bàn tay nuột nà của cô, không đem theo câu từ biệt dịu dàng của cô: “Thượng lộ bình an, nhớ chóng về nhé” như một lá bùa hộ mệnh. Thế nhưng, Maude ạ, cô lại không yêu tôi, - chàng trai đáng thương nói thêm, giọng hơi đượm buồn. Nhưng đám mây ấy không làm cho đôi mắt rất đẹp của William tối đi, vì chàng ta lại nói tiếp bằng một giọng vui vẻ hơn; - tôi hy vọng rằng một ngày kia cô sẽ yêu tôi, Maude ạ; tôi hy vọng như thế, tôi đủ kiên nhẫn, tôi có thế đợi cô quyết định; cô không cần phải vội, cô đừng suy nghĩ lo âu, cô đừng ép uổng lòng mình phải có một tình cảm mà nó không chấp nhận được. Rồi điều đó sẽ đến, Maude ạ, và một ngày kia cô sẽ tự nhủ: “ta có yêu Will, có yêu đôi chút, có yêu một chút xíu thôi”. Rồi mấy ngày sau, mấy tuần sau, mấy tháng sau, cô sẽ yêu tôi hơn chút nữa. Tình cảm của cô cứ thế mà tăng dần mãi cho đến khi nó đạt đến một sức mạnh và một tầm cỡ ngang với mối tình vô biên của tôi. Nhưng dù nó có lớn lên đến mấy thì cũng chẳng bao giờ bằng được tình cảm của tôi đâu. Tôi yêu cô đến nỗi nếu cầu nguyện Chúa để Người đưa vào lòng cô một tình yêu như thế thì thật là quá tham lam. Cô sẽ cứ tùy tiện mà yêu tôi, theo ý thích của mình, tùy từng lúc, yêu ít yêu nhiều gì cũng được hết, và một ngày kia cô sẽ nói: “Will, tôi yêu anh!” còn tôi, tôi sẽ trả lời là… Chao ôi! Chao ôi! Tôi không biết tôi sẽ trả lời ra sao nữa, Maude ạ; tôi sẽ nhảy cẫng lên vì vui mừng, tôi sẽ chạy đến hôn mẹ tôi, tôi sẽ phát điên lên vì hạnh phúc. Ôi, Maude, cô cố thử yêu tôi đi, hãy bắt đầu bằng một thiện cảm nhè nhẹ, rồi đến mai hơi thích một chút, rồi đến ngày kia thích hơn lên chút nữa, và đến cuối tuần sẽ nói: “Will, tôi yêu anh!”
— Thế ra anh yêu tôi thật ư?
— Tôi cần phải làm gì để chứng minh điều đó? - Chàng thiếu niên đáp, giọng nghiêm trang, - cần phải làm gì? Cô hãy nói cho tôi biết đi… Tôi thiết tha muốn rằng cô biết tôi yêu cô bằng tất cả trái tim, bằng tất cả tâm hồn, bằng tất cả sức lực, tôi muốn chứng minh cho cô biết vì cô vẫn chưa biết điều đó.
— Những lời lẽ và những việc làm của anh đã là những bằng chứng đầy đủ rồi, không cần có thêm những bằng chứng khác nữa, anh William quý mến ạ, và câu hỏi của tôi chẳng qua chỉ là để khởi đầu cho một cuộc nói chuyện nghiêm trang, không phải để hiểu thêm những tình cảm của anh, vì những tình cảm ấy tôi đã biết rồi, mà chính là để anh hiểu những tình cảm đang tràn ngập lòng tôi. Will ạ, anh yêu tôi, anh yêu tôi một cách chân thành, nhưng nếu tôi đã làm cho anh để ý đến tôi, thì xin anh chớ quên rằng điều đó hoàn toàn không phải do tôi muốn thế, tôi chưa bao giờ tìm cách làm cho anh yêu tôi.
— Đúng đấy Maude ạ, đúng như thế. Cô xinh đẹp bao nhiêu thì cũng đoan trang thùy mị bấy nhiêu. Tôi yêu cô chỉ vì tôi yêu cô, thế thôi.
— Will ạ, - cô thiếu nữ nói tiếp, khóe mắt có phần lo lắng, - vậy ra anh chưa bao giờ có ý nghĩ rằng tôi có thể đã hiến dâng trái tim tôi cho ai trước khi được biết anh sao?
Cái ý định kinh hoàng đó, xưa nay chưa bao giờ đến khuấy động những giờ phút mơ mộng của William và sự thanh thản êm dịu của mối tình kiên nhẫn của chàng, giờ đây đã giáng vào tim chàng một vố phũ phàng đến nỗi chàng tái mặt đi và lảo đảo suýt ngất, phải dựa vào một thân cây.
— Cô chưa hiến dâng trái tim cho ai chứ, Maude? - Chàng thì thào, giọng khẩn khoản.
— Anh bình tâm lại đi, anh Will quý mến, - cô thiếu nữ dịu dàng nói tiếp, - anh hãy bình tâm lại mà nghe tôi nói. Tôi tin vào tình yêu của anh như tin ở Chúa, và tôi hết lòng muốn đền đáp anh một cách xứng đáng, anh Will rất tốt bụng và rất đáng quý của tôi ạ.
— Xin đừng nói với tôi rằng cô không thể nào yêu tôi được Maude ạ! - Chàng trai hoảng hốt kêu lên, - đừng nói với tôi như thế nhé, vì cứ nghe tim tôi đập dồn dập, cứ nghe máu tôi chảy trong các huyết quản nóng rực như phún thạch chảy từ miệng núi lửa ra, tôi cảm thấy tôi không thể nào nghe nổi điều đó.
— Nhưng anh phải nghe tôi nói, Will ạ, và tôi van xin anh chú ý cho một vài phút thôi. Tôi biết nỗi đau của một mối tình không hy vọng, anh ạ, tôi đã lần lượt chịu đựng từng nhục hình của một mối tình như thế, trên thế gian không có một nỗi đau nào có thể so sánh với nỗi đau mà một mối tình bị hắt hủi gieo vào lòng ta. Tôi tha thiết muốn sao anh đừng phải chịu đựng những cơn quằn quại của một nỗi đau như thế, Will ạ. Tôi xin anh hãy lắng nghe tôi, không đắng cay và nhất là không tức giận. Trước khi được biết anh, trước khi rời lâu đài Nottingham, tôi đã dâng trái tim tôi cho một người không hề yêu tôi, chưa bao giờ yêu tôi và sẽ không bao giờ yêu tôi.
William giật mình.
— Maude, - chàng nói, - giọng run run, - Maude ạ, nếu cô muốn, người ấy sẽ yêu cô, người ấy sẽ yêu cô. Maude ạ, - chàng trai đáng thương nhắc đi nhắc lại, mắt đẫm lệ. - Nói có thánh lễ chứng giám, người ấy phải trở thành kẻ nô lệ của cô, nhất định phải như thế, nếu không, tôi sẽ đánh đập hắn hàng ngày. Phải, Maude ạ, tôi sẽ đánh hắn cho đến khi nào hắn chịu yêu cô mới thôi.
— Anh sẽ không đánh đập ai hết, Will ạ, - Maude đáp mà không nén nổi một nụ cười khi nghe cái phương pháp kỳ quặc mà chàng trai kia muốn dùng để giúp mình, - một là tình yêu không phải là thứ có thể áp đặt được nhất là áp đặt một cách hung bạo như thế, hai là người mà tôi nói tới tuyệt nhiên không hề có một lỗi nhỏ nào để người ta phải xử tệ như vậy. Will ạ, anh phải hiểu rằng tôi không chờ đợi, tôi không hy vọng được người ấy thương yêu, và anh lại càng nên hiểu rằng phải là người không có tim, không có hồn mới có thể dửng dưng và lãnh đạm trước những biểu hiện của một tình cảm thắm thiết như mối tình của anh. Thế thì đây, Will ạ, cảm động sâu xa vì những lời lẽ tốt đẹp và cao quý của anh, tôi muốn tỏ lòng biết ơn bằng cách nhận lời cầu hôn của anh, bằng cách cam đoan với anh rằng tình trìu mến của tôi sẽ đem hết sức mình ra để chinh phục tình cảm của anh, để xứng đáng với nó và để lớn mạnh lên ngang bằng với nó.
— Bây giờ đến lượt tôi xin cô nghe tôi nói, Maude ạ, - Will đáp bằng một giọng run run. - Tôi xấu hổ vì đã ấp ủ niềm hy vọng một ngày kia sẽ xứng đáng được cô yêu, xấu hổ vì đã không hiểu lý do của sự thờ ở của cô. Tôi xin cô tha thứ cho tôi đã ép buộc cô phải thổ lộ cho tôi nghe một điều mà tôi không có quyền biết. Vì lòng nhân hậu, cô muốn nhận lời làm vợ thằng William đáng thương và cũng vì lòng nhân hậu, cô muốn hy sinh mình vì hạnh phúc của hắn. Vậy thì Maude ạ, cô phải nghĩ rằng chính cái hạnh phúc ấy là sự hủy diệt của những niềm hy vọng của cô, và có thể là của cả sự thanh thản của cô nữa. Tôi không thể và không có quyền nhận một sự hy sinh như vậy. Không những tôi tự thấy không xứng đáng với sự hy sinh đó, mà tôi còn sẽ lấy làm hổ thẹn nếu tôi còn tiếp tục nói chuyện tình yêu với cô. Xin cô tha thứ cho tôi đã làm phiền cô quá nhiều, xin cô tha thứ cho tôi đã dám yêu cô, mà bây giờ vẫn còn yêu cô, cô hãy tha thứ cho tôi, tôi xin thề từ nay không bao giờ nói với cô về những tình cảm của mình nữa.
Bỗng có tiếng gọi lớn vang lên:
— William, William, anh ở đâu thế?
— Họ đang gọi tôi, Maude ạ, từ biệt nhé. Cầu xin Nữ Đồng trinh Maria phù hộ cô, che chở cô thoát mọi tai ương! Tôi hết lòng mong có được hạnh phúc. Nhưng nếu cô không bao giờ gặp tôi nữa, nếu tôi không về nữa, cô hãy thỉnh thoảng nghĩ đến thằng Will tội nghiệp, nghĩ đến người đã yêu cô và vẫn yêu cô mãi mãi.
Will nói câu này với một giọng đầy nước mắt, đoạn ôm lấy nàng, siết chặt vào lòng mình rồi bỏ chạy đi, không ngoảnh đầu lại, không trả lời khi một tiếng gọi dịu dàng cố giữ chàng lại.
— Anh ấy đã không để cho ta có đủ thì giờ bày tỏ một cách minh xác lời thú nhận của ta, - Maude tự nhủ, lòng buồn cười vì cách chia tay đột ngột của Wiliam. - Ngày mai ta sẽ nói với anh ấy rằng ta không hề luyến tiếc dĩ vãng; chắc anh ấy sẽ vui sướng lắm, cái anh Will đáng quý ấy.
Tiếc thay! Cái ngày mai ấy sẽ bị ngăn trở, nó sẽ đến sau bao nhiêu ngày trời mong ngóng.
Khoảng hai mươi bồi thần vũ trang bằng thương, đao, kiếm, cung, quay lại thành một vòng xung quanh một nhóm gồm có mấy người con của ngài quy de Gamwell, có Bé Jean cháu ngài, và Gilbert Head.
— Tôi lấy làm lạ sao Robin giờ này vẫn chưa thấy ra, - ông già nói với các bạn trẻ; - xưa nay nó có bao giờ lười biếng chậm chạp đâu?
— Cứ thư thư đã bác Gilbert ạ, - Bé Jean vừa đáp vừa rướn thẳng cái thân hình cao lớn của anh trên bàn đạp để nhìn ra xa xem có trông thấy Robin đâu không.
— Không phải chỉ thiếu có Robin đâu, lại còn cả Wiliam nữa cũng chưa thấy ra. Chắc phải có lý do gì hai người mới chậm đến hai ba phút như vậy.
— Họ đây rồi! - Một người trong đám vũ trang reo lên. Will và Robin tiến ra rất nhanh.
— Con quên giờ hẹn rồi sao? - Gilbert vừa hỏi vừa chìa tay ra cho hai chàng thanh niên.
— Thưa cha không ạ; con xin cha thứ lỗi cho con đã đến sai giờ hẹn làm mọi người phải chờ đợi.
— Xuất phát! - Gilbert hô to. Đoạn quay sang Bé Jean, ông nói thêm: - Các bạn của anh đều biết rõ mục đích của cuộc hành binh chứ?
— Thưa bác đã ạ, và họ đã thề đi theo bác một cách gan dạ, phụng sự bác một cách trung thành.
— Vậy tôi có thể hoàn toàn tin tưởng vào sự trợ lực của họ chứ?
— Hoàn toàn.
— Hay lắm. Xin nói thêm một điều nữa: Để đến Nottingham bằng con đường ngắn nhất, những kẻ thù của ta sẽ băng qua Mansfeld, sẽ đi ra con đường cái ngăn khu rừng Sherwood làm đôi, và sẽ đến một ngã tư, nơi mà ta sẽ phục kích… Tôi không cần nói thêm gì nữa; Bé Jean, anh hiểu ý đồ của tôi rồi chứ?
— Hiểu rất rõ ạ. - chàng thanh niên đáp, - Các anh em! - Bé Jean hô sau một hiệu lệnh của ông già, - anh em có đủ can đảm dùng bộ răng Saxons của anh em cắn vào thân thể của bọn sói Normands ấy không? Anh em có đủ can đảm chiến thắng hay là chết không?
Một tiếng có quả quyết đáp lại hai câu hỏi của chàng thanh niên.
— Thế thì toàn đội, tiến lên!
— Hurra! Ra chiến trận! - Will reo lên và thúc ngựa cùng Robin đi theo đoàn người hùng dũng.
— Hurra! Hurra! Hurra! - Mọi người đồng thanh hô lớn.
Và tiếng vọng trong khu rừng tối tăm nhắc lại:
— Hurra! Hurra! Hurra.
— Anh làm sao thế, anh bạn Will? - Robin vừa hỏi vừa nắm lấy cánh tay của bạn khi thấy anh có chiều đăm chiêu tư lự. - Hình như có một nỗi buồn nào đến làm u tối gương mặt vốn tươi vui của bạn. Vậy ra những tiếng reo hò của các chiến sĩ không còn êm tai đối với chàng Wiliam đáng mến nữa, hay chàng sợ cuộc dạo chơi của chúng ta quá nguy hiểm?
— Anh hỏi tôi một câu thật lạ kỳ quặc đấy Robin ạ, - William vừa đáp vừa quay sang nhìn bạn với đội mắt đượm buồn. - hãy hỏi con chó săn xem nó có thích đuôi theo con nai không, hãy hỏi con chim ưng xem nó có thích sà xuống vồ con chim sẻ không, nhưng chớ hỏi tôi xem tôi có sợ nguy hiểm không.
— Tôi hỏi thế chẳng qua là để làm cho tâm trí anh khuây khỏa những ý nghĩ u buồn làm ám ảnh anh, Will thân mến ạ, - Robin đáp; - những ý nghĩ u ám ấy đã làm mờ ánh mắt của anh và nhuộm lên vầng trán anh một màu sắc nhợt nhạt đáng lo ngại. Anh có một nỗi buồn, Will ạ, một nỗi buồn thực sự, anh hãy chia xẻ nó với tôi đi, tôi chẳng phải là bạn anh sao?
— Tôi không có chuyện gì buồn đâu, Robin ạ, tôi vẫn là người như hôm qua và như ngày mai, anh sẽ thấy tôi vẫn là người đầu tiên xung trận như mọi khi thôi.
— Tôi không hề có chút gì nghi ngờ lòng quả cảm của anh, Will ạ, nhưng tôi nghi ngờ sự thanh thản của tâm hồn anh; có điều gì đang làm cho anh buồn, tôi biết chắc chắn như vậy. Anh hãy thẳng thắn với tôi, may ra tôi có thể có cách giúp anh, cùng anh gánh đỡ gánh nặng của phiền muộn để cho anh nhẹ bớt lòng. Nếu anh có chuyện bất hòa với ai, anh cứ nói với tôi, việc của anh sẽ là việc của tôi.
— Nguyên do nỗi buồn của tôi chẳng quan trọng đến mức phải giữ kín mãi đâu, Robin ạ. Giá tôi chịu khó suy nghĩ từ trước, tôi đã không ngạc nhiên và phiền lòng vì điều đã xảy ra với tôi rồi… Anh tha thứ cho những sự phân vân của tôi, tôi đang ở trong một tâm trạng nó khép kín lòng tôi lại, mặc dầu tôi không muốn thế, và ngăn cản tôi thổ lộ tâm tình. Đó là vì kiêu hãnh hay vì nhút nhát? Tôi cũng không biết nữa. Nhưng một người bạn như anh chẳng khác nào một bản ngã thứ hai của tôi. Những câu hỏi của anh đã có tiếng vang trong tôi, tình bạn của anh đã lấn át sự dè dặt của tôi, tôi…
— Không, không, Will thân mến, hãy giữ kín điều bí ẩn của anh, nỗi đau có quyền tự giấu kín, tôi xin, anh tha thứ cho tôi đã vì tình bạn mà hỏi những câu thiếu tế nhị làm phiền anh.
— Chính tôi mới phải xin lỗi anh vì đã vị kỷ trong nỗi đau thương Robin thân mến ạ, - Will đệm theo câu nói bằng một tiếng cười gằn nghe còn buồn bã hơn cả tiếng khóc. - Tôi đau khổ quá, và tôi muốn thăm dò trước mặt anh chiều sâu của vết thương đã cào xé tâm hồn tôi. Anh sẽ là người biết rõ nỗi đau đầu tiên của tôi cũng như anh đã là người bạn đầu tiên trong những trò chơi ấu thời của tôi; vì tình bạn gắn bó chúng ta lại với nhau còn chặt hơn cả những mối dây máu mủ, và tôi xin thề rằng tình thương mến của tôi đối với anh là tình thương thắm thiết nhất của một người em ruột.
— Lời lẽ của anh rất chân thành. Will ạ; tình yêu thương đã làm cho chúng ta trở thành hai anh em ruột thịt. Ôi, còn đâu những ngày tươi đẹp của thời chúng ta còn thơ ấu. Niềm hạnh phúc mà chúng ta đã hưởng sẽ không bao giờ trở lại.
— Hạnh phúc sẽ trở lại với anh, Robin ạ, nhưng dưới những hình thức khác; nó sẽ mặc quần áo khác, mang một tên khác, nhưng nó vẫn sẽ là hạnh phúc. Còn tôi thì tôi không còn hy vọng gì nữa, tôi không ước muốn gì nữa, tim tôi tan nát rồi Robin ạ, anh cũng biết tôi đã yêu Maude Landsay đến nhường nào… tôi không biết nói như thế nào để cho anh hiểu rõ mối tình say đắm nó trói buộc đời tôi vào cái tên Maude… vâng, chỉ riêng cái tên của nàng thôi đối với tôi cũng đã có một quyền lực ghê gớm. Thế đấy, và bây giờ tôi biết rồi, tôi biết…
Một nỗi lo sợ đau xót vụt qua tâm trí Robin. - Thế bây giờ thì ra sao? - Chàng hỏi, giọng lo lắng.
— Khi anh ra tìm tôi ngoài vườn phủ đệ, - William nói tiếp, - tôi đang đứng với Maude; tôi ra đấy để nói với nàng cái điều mà đã từ lâu ngày nào tôi cũng nói: tôi lại nói với Maude rằng ước mơ êm đẹp nhất của tôi là được đem nàng tặng cho mẹ tôi làm con gái, tặng cho các em gái tôi làm chị. Tôi hỏi Maude xem nàng có thể cố thử yêu tôi một chút ít được không, thì nàng đã trả lời là trước khi về ở phủ đệ Gamwell nàng đã đem lòng yêu người khác rồi, Robin ạ, thế là tôi thấy mọi niềm hy vọng của tôi đều tiêu tan, tôi thấy có một cái gì tan vỡ trong tôi, đó chính là trái tim tôi, Robin ạ, chính là trái tim tôi. Anh thấy đấy: tôi thật bất hạnh.
— Maude có nói cho anh biết tên người mà cô ấy yêu không? - Robin hỏi một cách e dè.
— Không, - Will đáp, - nàng chỉ nói rằng người ấy không yêu nàng. Anh có thể tưởng tượng được không hở Robin? Trên đời này lại có thể có một người được Maude yêu mà lại không yêu Maude kia chứ! Một người mà đôi mắt của Maude luôn tìm kiếm nhưng lại lần tránh đôi mắt ấy! Ôi cái kẻ ngu độn đến tột cùng! Ôi, cái tên khốn nạn! Tôi đã bàn với Maude là tôi sẽ buộc hắn phải yêu Maude, là tôi sẽ đánh hắn nhừ tử cho đến khi nào hắn chịu yêu Maude, nhưng nàng đã từ chối. Ôi, nàng vẫn yêu hắn, nàng yêu hắn vô cùng! Sau khi nói ra câu chuyện tâm sự u buồn và khổ tâm ấy, cô Maude tội nghiệp và đại lượng ấy đã ngỏ ý thuận lòng lấy tôi. Tôi đã từ chối nàng. Lẽ phải, lòng trung thực, danh dự đã buộc mối tình của tôi phải lặng câm… Anh hãy vĩnh biệt thằng Will vui tính hay cười đi, Robin ạ, nó chết rồi chết thật rồi.
— Kìa, kìa, William, can đảm lên một chút, - Robin ôn tồn nói; - tim anh bị bệnh, phải chữa cho nó, và tôi muốn làm người thầy thuốc đầu tiên cho nó. Tôi biết Maude còn rõ hơn anh, cô ấy rồi sẽ yêu anh, nếu cứ cho là hiện nay cô ấy chưa yêu anh. William ạ, tôi cam đoan rằng anh đã lý giải rất sai những lời tâm sự con gái của cô ấy; cô ấy nói những điều đó là do những cảm nghĩ cực kỳ tế nhị; cô ấy muốn anh hiểu những nỗi éo le đã qua, và đồng thời làm cho anh biết quý lời tỏ tình mà anh đã cự tuyệt một cách thiếu suy nghĩ. Vậy anh hãy tin tôi, William ạ, Maude là một cô gái rất đáng yêu, vừa đẹp lại vừa trung thực, thực sự xứng đáng với tình yêu của anh.
— Tôi tin chắc mười phần như vậy! - Will thốt lên - Anh không nên phóng đại chiều sâu của những nỗi buồn vì thất tình của miss Lindsay, anh bạn ạ, mà cũng đừng giày vò tâm trí mình bằng những giả thuyết hoang đường. Cứ như bây giờ đây Maude cũng đã yêu anh nhiều, tôi tin chắc như vậy và một ngày kia cô ấy sẽ còn yêu anh nhiều hơn nữa.
— Anh nghĩ như thế thật à Robin, anh Robin thân mến? - Will háo hức vồ lấy tia hy vọng này.
— Tôi tin như thế, chỉ có điều là xin anh hãy để cho tôi nói nốt, đừng ngắt lời; tôi tin nhắc lại như vậy đấy; tôi tin như thế, và tôi sẽ còn nhắc lại bất cứ khi nào anh nản chí: Maude yêu anh; việc cô ngỏ ý thuận lòng lấy anh không hề có một sự hy sinh hay nhượng bộ gì hết, đó là một sự thôi thúc của con tim - Tôi tin anh, Robin ạ, tôi tin anh! - Will kêu lên, - và ngày mai tôi sẽ hỏi Maude xem nàng có thuận lòng làm cho mẹ tôi có thêm một đứa con gái không.
— Anh là một chàng trai tuyệt vời, Will ạ; vậy anh hãy can đảm trở lại, và chúng mình hãy rảo bước đi nhanh lên vì các bạn đã vượt xa chúng mình ít nhất là một phần tư dặm rồi đấy, vả lại, nói thật, đi chậm vì thế này trông chẳng hùng dũng chút nào đâu.
— Anh nói phải đấy anh bạn ạ, và tôi đã mường tượng nghe thấy tiếng nói đầy ý trách quở của ngài tổng tư lệnh của chúng ta rồi đấy.
Khi toán người đã đi đến chỗ được Gilbert chỉ định như một nơi thuận lợi cho một cuộc phục kích, ông già chỉ vị trí chiến đấu cho từng người, dặn dò thêm mỗi người một câu vắn tắt, ra lệnh cho toàn thể tuyệt đối im lặng, rồi đến đứng sau một thân cây cách Bé Jean vài bước. Bé Jean lúc bấy giờ đã bắt đầu vểnh tai nghe ngóng.
Tiếng kêu của một con chim thức giấc, tiếng hót du dương của một con họa mi, những tiếng thì thào của làn gió nhẹ thổi trong khóm lá; chỉ có những âm thanh đó nổi lên trong cõi tĩnh mịch của đêm khuya; nhưng giữa những tiếng rì rầm ấy chẳng bao lâu đã có thêm tiếng bước chân lúc đầu còn xa xa - một tiếng động rất khẽ mà chỉ có những người quen sống ở rừng mới phân biệt được giữa những âm thanh hài hòa của gió, của lá và của chim muông.
— Đó là một người cưỡi ngựa, - Robin nói khẽ, - tôi có cảm giác là đã nhận ra được tiếng bước ngắn và mau của một con ngựa cộc xứ mình.
— Nhận xét của anh hoàn toàn đúng, - Bé Jean đáp, cũng với giọng nói khe khẽ như thế; - người đang đi tới là một người bạn hay là một người qua đường vô hại.
— Tuy vậy cũng phải coi chừng!
— Coi chừng! - Những người mai phục lần lượt nhắc nhau.
Người đang kích thích sự tò mò đầy lo lắng của toán người phục kích vẫn vui vẻ đi tiếp; hắn cất cao giọng hát rất to một bài hát ca ngợi mình và chắc là do chính hắn tự soạn ra.
— Mày thật đáng nguyền rủa! - Ca sĩ bỗng ngừng hát quát con ngựa. - Sao thế này? Đồ súc vật không có chút khiếu thẩm mỹ; trong khi từng dòng thác âm thanh du dương từ môi tao tuôn ra, thì mày không chịu im lặng thưởng thức, cũng chẳng hề tỏ ra mê say, ngây ngất! Đáng lẽ phải vểnh đôi tai dài lên nghe một cách nghiêm trang hợp lẽ, thì mày lại quay đầu bên này bên nọ, mày hòa cái giọng khàn khàn, lạc cung bậc, sai hòa thanh, vào giọng hát của tao! Nhưng mày là một con cái, cho nên mày có một bản tính hay trêu trọc, hay trái ý, bướng bỉnh, lì lợm. Nếu tao muốn mày đi bên này đường thì mày lại nhất định đi sang bên kia, nếu tao muốn mày đi hướng này thì lập tức mày lại ngược sang phía khác, mày luôn luôn làm những chuyện mà mày không được làm, và không bao giờ chịu làm những việc mà lẽ ra mày phải làm. Mày biết tao yêu mày, con đĩ mặt dày ạ, và cũng chỉ vì mày biết chắc mười phần như vậy mà mày muốn đổi chủ. Mày cũng y như cô gái kia, y như tất cả bọn đàn bà, đóng đảnh lẳng lơ, nay thế này mai thế khác.
Lúc bấy giờ Bé Jean lặng lẽ ra khỏi chỗ nấp, đột ngột nắm lấy cương ngựa của người kia nói:
— Vì lý do gì ông bạn lại lớn tiếng công kích phụ nữ như vậy?
Chẳng lấy gì làm sợ hãi cho lắm, người lạ mặt đáp:
— Trước khi trả lời, ta rất muốn biết tên của kẻ đã chặn đường một người qua đường hiền lành vô hại, tên của cái kẻ đã có một cung cách trộm cướp như vậy lại còn dám trang tráo gọi một người hơn hẳn mình là “ông bạn”, - người lạ mặt nói thêm, giọng kiêu ngạo.
— Thưa ngài thư lại Copmanhurst, tôi biết được tên ngài vì tiếng hát ồn ào và nhức tai của ngài; xin ngài biết cho rằng người đã chặn ngài lại không phải là một tên cướp mà là một người rất khó dọa nạt, và đứng cao hơn ngài một quãng cũng bằng cái chiều cao, mà con ngựa của ngài đang tăng thêm cho ngài lúc này, - người cháu của ngài quy de Gamwell trả lời bằng một giọng điềm tĩnh và lạnh lùng.
— Thưa ngài chó rừng, tôi biết được tên ngài là nhờ cái cung cách thô lỗ của ngài; xin ngài biết cho rằng ngài đang chất vấn một người không quen trả lời những câu hỏi vô lối, một người sẵn sàng cho ngài một trận đòn nên thân nếu ngài không buông ngay cương ngựa ra.
— Những kẻ hay la lối bao giờ cũng là những kẻ ít làm, - Bé Jean đáp, giọng đầy ý giễu cợt, - và tôi xin trả lời những lời đe dọa của ngài bằng cách giới thiệu với ngài một gã gác rừng trẻ tuổi biết cách buộc ngài phải xin tha bằng cách sử dụng cái gậy của chính ngài.
— Buộc tôi phải xin tha bằng cái gậy của tôi? - Người lạ mặt giận dữ kêu lên; - chuyện hiếm có đấy, nếu không phải là không thể có được. Thử đưa anh bạn đến đây xem, đưa ngay đến đây.
Trong khi nói câu cuối cùng này người đi đường nhảy xuống ngựa.
— Thế nào, hắn đâu rồi, cái gã ẩu đả chuyên nghiệp ấy? - Người lạ mặt vừa nói tiếp vừa giận dữ nhìn chàng thanh niên, - hắn đâu rồi? Tôi muốn đập vỡ sọ hắn ra trước khi thưởng thức cái thú được trừng phạt ngài, đồ ngốc có đôi chân sếu ạ.
— Đến ngay đi Robin, - ông Gilbert nói, - đến ngay đi vì thì giờ còn ít lắm, đến mà cho cái gã lắm mồm kia một bài học thật ngắn mà thật đích đáng.
Trông thấy người lạ mặt, Robin liền nắm lấy cánh tay Bé Jean hỏi khẽ:
— Anh không nhận ra người này ư? Thầy Tuck, ông tu sĩ vui tính đấy mà!
— Ồ! Thật ư?
— Thật mà! Nhưng anh đừng nói gì cả, đã từ lâu tôi muốn chơi một trận đấu gậy với anh bạn Gilles này, mà bây giờ trời tối thế này có thể ẩn danh được, cho nên tôi muốn lợi dụng cuộc gặp gỡ kỳ lạ này.
Dáng dấp thon thả và thanh tú của Robin làm nở một nụ cười ngạo nghễ trên môi người lạ mặt. Hắn cười lớn nói:
— Anh bạn ơi, anh có chắc là có được một cái sọ đủ dày và có đủ sức chịu trận đòn của ta mà không về thế giới bên kia không, hở anh bạn nhãi con?
— Sọ tôi chắc lắm tuy nó không dày được như của ngài, - Robin trả lời bằng giọng Yorkshire, để người kia hỏi nhận ra; - tuy vậy nó cũng sẽ chịu đựng được trận đòn của ngài, nếu giả sử trận đòn ấy giáng trúng nó: điều này thì lại rất đáng ngờ, nhất là ở một kẻ khoác lác như ngài.
— Để rồi xem người đỡ đòn ra sao, tên nhãi ranh trơ trẽn kia. Nói thế đủ rồi, vào việc thôi. Thủ thế đi!
Để làm cho đối thủ hoảng sợ, Tuck vung gậy múa vù vù như cái chong chóng và hình như thoạt tiên muốn đánh vào hai chân Robin, nhưng chàng trai không hề mắc lừa; chàng chặn được cây gậy đúng vào lúc nó giáng một đòn chính xác lên đầu chàng, đoạn lập tức đánh trả tới tấp vào vai, vào lưng, vào đầu Tuck, nhanh, mạnh và trúng đến nỗi ông tu sĩ choáng váng, hoảng hốt, hoa cả mắt, phải vội vàng xin ngưng chiến, tuy cũng chưa phải là xin tha.
— Anh sử dụng gậy khá thạo, anh bạn trẻ ạ, - ông ta vừa thở hổn hển vừa nói cố làm ra vẻ ung dung, không mệt, - ta nhận thấy gậy của ta trúng đến đâu dội ra đến đó, chân tay anh dẻo như ngựa chẳng bị thương tổn gì cả.
— Có đánh trúng thì mới dội ra chứ ngài! - Robin vui vẻ đáp; - còn mãi cho đến bây giờ tôi đã được tiếp xúc với cây gậy của ngài lần nào đâu?
— Đó là tiếng nói của lòng kiêu ngạo, anh bạn trẻ ạ, vì chắc chắn là tôi đã đánh trúng anh mấy lần liền.
— Vậy chẳng lẽ tu sĩ Tuck đã quên mất lòng kiêu ngạo đó vẫn thường xuyên cấm tôi nói dối sao? - Robin trả lời bằng giọng tự nhiên.
— Anh là ai? - Chàng tu sĩ kêu lên.
— Thầy nhìn mặt tôi đi.
— Trời ơi! Nói có Thánh Benedict, đúng là Robin Hood, chàng cung thủ trứ danh đây mà.
— Chính tôi đây, thầy Tuck vui tính ạ.
— Thầy Tuck vui tính! Thầy Tuck vui tính! Vui tính là hồi trước kia, trước khi anh cuỗm mất cô bồ nhỏ của tôi là nàng Maude Lindsay xinh đẹp.
Câu này vừa nói dứt thì một bàn tay sắt quắp chặt lấy cánh tay của Robin, và một giọng nói giận dữ thều thào:
— Cái lão tu sĩ kia nói có đúng không?
Robin ngoảnh đầu lại thì trông thấy gương mặt thảng thốt của Will, nước da tái nhợt, hai môi run rẩy, mắt đỏ ngầu.
— Im lặng, William, - Robin trả lời dịu dàng, - cứ im lặng đã, chốc nữa tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh. Thầy Tuck thân mến, tôi không hề tranh cướp người mà thầy gọi một cách vô căn cứ là bồ của thầy. Miss Maude, vốn là một người con gái đứng đắn và trung thực, đã khước từ một tình cảm mà mình không thể chia sẻ. Việc cô ấy bỏ lâu đài Nottingham ra đi không phải là một việc gì mờ ám; cô ấy chỉ làm tròn một bổn phận là đi theo cô chủ, tiểu thư Christabel Fitz Alwine.
— Tôi chưa tuyên thệ trước dòng tu, Robin a, - chàng tu sĩ nói để tự thanh minh - cho nên lẽ ra tôi có thể kết hôn với miss Lindsay. Sở dĩ cô gái bất nhất kia cự tuyệt tôi cũng là do khuôn mặt xinh trai của anh, hoặc là do bản tính thiếu thủy chung tự nhiên của đàn bà.
— Thôi đi, thầy Tuck, - Robin quát lên, - vu khống phụ nữ là điều xấu xa; thầy không được nói thêm một lời nào nữa! Cô Maude là một người con gái mồ côi, cô Maude là người bất hạnh, cô ấy có quyền được mọi người kính trọng!
— Ông Hubert Lindsay chết rồi ư? - Tuck buồn bã thốt lên. - Chúa nhận lấy linh hồn ông già!
— Phải, ông ấy chết rồi thầy Tuck ạ. Vừa qua đã có bao nhiêu điều kỳ lạ xảy ra; sau này tôi sẽ kể cho thấy nghe. Trong khi chờ đợi một dịp khác có thể nói chuyện lâu, ta hãy bàn đến cái việc trước mắt đã. Chúng tôi đang cần đến sự giúp đỡ của thầy.
— Giúp đỡ gì cơ? - Tuck hỏi.
— Tôi sẽ trình bày thật ngắn gọn cho thấy rõ. Nam tước Fitz Alwine đã cho lính đốt cháy nhà cha tôi, như thầy đã biết, mẹ tôi đã chết giữa đám cháy, cho nên Gilbert cha tôi muốn trả thù cho người. Chúng tôi đứng đây là để chờ nam tước đi qua, nam tước từ nước ngoài về, đêm nay sẽ đến Nottingham. Ý định của chúng tôi là tìm cách lọt vào lâu đài. Nếu thấy muốn dụng võ thì đây là một cơ hội.
— Hay lắm! Tôi không bao giờ từ chối một cuộc vui. Nhưng các ngài đừng hy vọng tôi làm cho các ngài thắng trận, vì quân lực của ta chẳng lấy gì làm mạnh nếu chỉ có mấy chàng trai tuấn tú này với anh và tôi.
— Cha tôi và một toán người lực lưỡng đang phục kích cách đây hai mươi bước.
— Thế thì chúng ta sẽ thắng! – Chàng tu sĩ vừa reo lên vừa múa tít cây gậy một cách hăm hở.
— Thầy đã đi theo con đường nào để vào rừng, thưa thầy tu sĩ khả kính? - Bé Jean hỏi.
— Con đường đi từ Mansfeld đến Nottingham, anh bạn mảnh mai ạ, - chàng tu sĩ đáp, đoạn nói thêm. - Quả tình tôi rất ân hận vì có mắt mà cũng như mù, không nhận ra các bạn. Bây giờ tôi rất mừng được siết tay anh, Bé Jean. - Cháu trai ngài Guy Gamwell thân mật đáp lại những cử chỉ thân thiện của chàng tu sĩ.
— Trên đường đi thầy có gặp một đoàn người ngựa vũ trang nào không? - Chàng thanh niên hỏi.
— Một đoàn người từ Đất thánh về đang giải khát trong một cái quán ở Mansfeld; nhưng đoàn nay, tuy có vẻ rất có kỷ luật, gồm toàn những người mệt lả, chết dở vì kiệt sức và thiếu thốn. Liệu đó có phải là một bộ phận của đoàn hộ tống nam tước Fitz Alwine không?
— Phải, vì những tên thập tự quân mà người ta đang chờ đợi ở lâu đài Nottingham chính là người của nam tước. Vậy thì ta sắp được gặp các nhân vật lừng lẫy ấy rồi. Thầy Tuck ạ, phải nấp trong một bụi rậm hay sau một thân cây.
— Sẵn lòng, nhưng biết để cái con ngựa cái bướng bỉnh này ở đâu? Nó có đủ những tính xấu của một mụ đàn b… Suỵt!… Dù sao tôi cũng quý nó lắm.
— Tôi sẽ dẫn nó đến một nơi an toàn, thầy cứ giao nó cho tôi, và đi tìm chỗ nấp đi.
Bé Jean buộc con ngựa vào một thân cây cách đường cái không xa rồi trở lại với các bạn.
Tâm trạng lo lắng bứt rứt của William đã không cho phép chàng ta đợi một lúc thuận tiện cho những lời giải bày; chàng ta đã vồ lấy Robin mà hỏi tới tấp, và dù muốn dù không chàng thiếu niên nóng tính ấy cũng đã buộc người bạn thân thiết phải kể lại một cách tỉ mỉ những sự việc có liên quan đến cuộc đào tẩu ra khỏi lâu đài Nottingham.
Robin đã kể một cách trung thực, chính xác và nhất là với một thái độ bao dung đối với Maude.
Will hồi hộp lắng nghe, và đến khi Robin đã kể xong, anh ta hỏi:
— Tất cả chỉ có thế thôi chứ?
— Chỉ có thế.
— Cảm ơn!
Và hai người bạn thân áp chặt hai tấm lòng cao thượng của họ vào nhau.
— Tôi là anh của Maude, - Robin nói.
— Tôi sẽ là chồng nàng, - William reo lên, đoạn vui vẻ nói thêm: - Ta đi đánh nhau đi!
Tội nghiệp cho William!
Họ còn phải đợi rất lâu trong đêm tối, và mãi đến khoảng ba giờ sáng mới nghe thấy tiếng ngựa hí vang trong rừng sâu. Con ngựa cái của Tuck đáp lại bằng một tiếng hí duyên dáng chào đón đồng loại.
— Cô thiếu nữ của tôi lẳng lơ quá, - Tuck nói; - anh buộc nó có chặt không đấy, Bé Jean?
— Tôi tin là đã buộc chặt lắm rồi.
— Suỵt! - Robin nói, - tôi nghe có tiếng vó ngựa.
Máy phút sau, một đoàn người kéo qua; họ không có vẻ gì muốn giữ kín cuộc hành quân của họ; không đến nỗi mệt mỏi như Tuck đã phán đoán, đám quân lính cười nói, hát hỏng ồn ào. Khi họ xuất hiện ở đầu ngã tư, con ngựa nhỏ bé của Tuck vọt ra khỏi lùm cây, vút qua chỗ chủ nó đứng như một mũi tên, và nhảy nhót một cách như thể cố tình trước mặt đám lính.
Chàng tu sĩ vươn người tới toan đuổi theo con ngựa đào ngũ. Bé Jean lập tức nắm chặt lấy tay chẳng giữ lại, nói:
— Thầy điên rồi hay sao? Hễ thầy bước thêm một bước nữa là chết ngay!
— Nhưng mà chúng bắt mất con ngựa cộc của tôi còn gì, - thầy Tuck lầu bầu; - anh để cho tôi ra, tôi sẽ…
— Im đi, khổ quá! Thầy làm lộ hết bây giờ; ngựa cộc ấy quý báu gì, cậu tôi sẽ cho thầy con khác.
— Ừ, nhưng con ấy không được tu viện trưởng của chúng tôi ban phép lành như con Mary đáng yêu của tôi; anh buông tôi ra ngay! Sao lại dùng vũ lực với tôi, anh bạn? Tôi phải bắt lại con ngựa của tôi chứ! Nhất định phải bắt!
— Thôi đã thế thì ra mà bắt đi, - Bé Jean vừa nói vừa đẩy tu sĩ về phía trước; - ra đi, đã khoác lác mà lại còn láu táu nữa, đồ không có óc!
Tuck đỏ mặt tía tai lên; hai mắt long sòng sọc, chàng quát lớn, giọng run lên vì tức giận.
— Này, đồ tháp biết đi, đồ cột di động, sau trận này ta sẽ dần cho ngươi một trận nên thân.
— Bị dần thì có ấy, - Bé Jean đáp, Tuck lao ra đường cái, và trong khi chạy về phía đám lính, chàng thấy con ngựa cái của chàng nhảy nhót, cất vó lên cao, làm tung lên một đám bụi mù mịt trong khi kháng cự lại những tên lính muốn ngăn cản những trò vui điên rồ của nó.
Một tên lính đâm một nhát giáo trúng vào nó, nhưng nhát giáo lập tức được Tuck trả miếng có thêm cả lãi suất, vì hắn ngã ngựa lăn xuống đất, mồm kêu toáng lên vì đau.
— Mary, Mary, từ từ chứ con! - Tuck gọi; - lại đây con gái xinh đẹp, lại đây!
Giọng nói quen thuộc làm cho con ngựa vểnh tai; nó hí lên một tiếng mừng rỡ, chạy nước kiệu bên cạnh chủ.
— Sao, tên đại bợm kia, mi dám giết quân lính của ta sao? - Viên chỉ huy nổi giận quát lên.
— Các ngươi phải kính nể một thành viên của giáo hội, - Tuck vừa đáp vừa giáng lên đầu con ngựa của viên chỉ huy một gậy cực mạnh.
Con ngựa nhảy lùi một bước, viên chỉ huy lảo đảo, chân tuột ra khỏi bàn đạp.
— Ngươi không trông thấy chiếc áo tu hành của ta sao? - Tuck nói tiếp bằng một giọng mà chàng cố làm ra oai vệ.
— Không! - Viên chỉ huy gẫm lên, - không! Ta không thèm trông thấy chiếc áo của ngươi, ta chỉ thấy người thật hỗn xược và to gan. Ta sẽ bất chấp y phục của người mà trừng phạt sự hỗn xược của ngươi! Ta sẽ đâm vỡ sọ ngươi ra!
Ngọn giáo đâm trúng Tuck, và chàng tu sĩ đau phát điên lên được, liền hầm hè xông vào viên chỉ huy, miệng gào lên như sấm:
— Quân nhà Hood đâu ra với tôi! Quân Hood ra giúp tôi với!
Tiếng gào thét của Tuck không làm cho viên chỉ huy hoảng sợ. Đội quân của y gồm khoảng bốn chục tên, chỉ cần một dấu hiệu nhỏ là xông tới cứu y và dù ông tu sĩ có khoẻ và nhanh đến đâu chăng nữa thì đó cũng vẫn là một kẻ địch dễ đánh bại.
— Lui ngay, quân kẻ cướp! - Viên chỉ huy quát lên, dữ tợn, - lui ngay! - Cán giáo của y đẩy lùi Tuck, trong khi con ngựa bị thúc mạnh xông vào chàng tu sĩ.
Chàng tu sĩ nhảy chồm lên rất cao và phang một gây khủng khiếp đánh vỡ tan đầu viên chỉ huy.
Hai mươi ngọn giáo và cũng bấy nhiêu lưỡi kiếm nữa uy hiếp tính mạng ông tu sĩ quả cảm.
— Quân Hood cứu tôi với! Cứu tôi với! - Tuck vừa la vừa tựa lưng vào một thân cây như con sư tử bị vây hãm.
— Hurra! Hurra! Quân Hood tiến lên! - Đám gác rừng giận dữ reo hò, - Hurra! Hurra!.
Và đội quân do Gilbert chỉ huy xông lên cả khối như một người để cứu viện cho chàng tu sĩ.
Trông thấy đám người vũ trang xông tới, bọn lính hò lên một hiệu lệnh tập hợp, chắn hết chiều ngang con đường cái, và chuẩn bị dùng vó ngựa xô ngã địch quân.
Một loạt tên bắn ra xối xả chặn đứng đợt tấn công đầu tiên này, và một nửa tá quân lính ngã xuống tử thương trên trận địa.
Nhận thấy quân số địch hơn hẳn đội quân nhỏ bé của mình, ông Gilbert ra lệnh cho họ thủ thế bên lề đường để nương vào bóng tối và vào bức thành do cây cối dựng lên.
Cách bố trí khôn khéo này làm cho quân lính dễ bị trúng trên của đám gác rừng thiện xạ; tập quán đã làm cho họ bắn cung cực kỳ nhanh nhẹn và chính xác, họ không bao giờ bắn trượt đích.
— Xuống ngựa! - Người đã tự động đứng ra thay viên chỉ huy vừa chết ra lệnh.
Bọn thập tự quân liền thi hành lệnh này, và toán người của Gilbert dũng cảm xông ra trước mặt họ. Một trận giáp lá cà bắt đầu, một trận huyết chiến trong đó sức mạnh thể chất và tinh thần làm thống soái.
— Hood! Hood! - Đám gác rừng hô to, - trả thù! Trả thù!
— Không tha một mống nào! Giết sạch lũ chó Saxons! Giết sạch lũ chó! - Phía quân lính hô lớn.
— Hãy coi chừng bộ răng của lũ chó …- Will vừa quát vừa hắn một mũi tên cắm phập vào ngực một tên lính vừa dứt tiếng hô đầy sát khí.
Bé Jean, Robin và ông Gilbert chiến đấu cùng một phía, trong khi ở phía họ anh em nhà Gamwell thực hiện những chiến công kỳ diệu về tài năng và lòng dũng cảm. Còn chàng tu sĩ dũng mãnh thì cứ mỗi nhát gậy thần kỳ của chàng là một tên lính gục xuống.
William chạy hết chỗ này sang chỗ kia như con nai, nơi thì đánh ngã một tên, nơi thì chém vỡ đầu một tên khác, nhưng chú ý hơn cả đến việc bảo vệ các bạn, luôn luôn yểm hộ cho Robin và đã hai lần cứu chàng ra khỏi những tình thế hiểm nghèo có thể thiệt mạng.
Mặc dầu họ đã cố gắng như vậy, mặc dầu lòng dũng cảm riêng của mỗi người và sức mạnh kết hợp của một sự kháng cự toàn thể, phần thắng trong trận đánh vẫn nghiêng rõ rệt về phía quân lính của nam tước. Đội quân này, vốn có kỷ luật cao, đã dạn dày trong gian khổ và có số lượng đóng gấp đôi so với phía những người gác rừng, đã dần dần chiếm lại phần trận địa mà họ đã mất lúc mới lâm trận. Bé Jean đưa mắt nhìn qua trận địa một lượt, thấy ngay là tình thế hầu như đã tuyệt vọng và một khi chiến trận chỉ còn là một cuộc giết chóc đẫm máu, chỉ còn một cách là kết thúc nó cho nhanh. Nhưng vì không dám hành động mà không được phép của Gilbert, chàng thanh niên liền bỏ đi tìm ông.
Những chiến tích của William đã khiến cho bốn tên lính chú ý đến chàng lúc họ đang bàn tính cách bắt sống một trong những người cầm đầu đám gác rừng. Họ kết luận rằng Will là một trong những người đó, và tuy chàng đã kháng cự dữ dội, họ vẫn quật ngã được chàng xuống đất. Robin trông thấy kết quả của cuộc tấn công, và chỉ nghe theo lòng mình, chàng đâm một mũi giáo vào ngực một tên lính, xốc William dậy, và hai người dựa vào nhau rút về phía đám gác rừng đã được Bé Jean tập hợp lại thành một khối.
Will có vẻ như đã thoát khỏi nguy cơ, chàng sắp tới được khối người kia thì bỗng một tiếng kêu của Robin, một tiếng kêu giận dữ và tuyệt vọng, làm cho chàng không để ý đến mấy tên lính đang đuổi theo chàng.
— Cha! Cha! Chúng nó sắp giết cha tôi rồi! - Robin gào lên.
Chàng cung thủ trẻ tuổi lao tới cứu ông Gilbert, và William bị mấy tên lính tóm được lôi đi, chỉ còn đủ thì giờ trông thấy Robin quì xuống trước xác ông Gilbert đã bị quân lính dùng rìu bổ vỡ sọ.
Giữa những tiếng kêu gào do cái chết của ông già và do cuộc phục thù chớp nhoáng của Robin khi chàng giết chết tên lính đã bổ rìu vào Gilbert gây nên, không ai để ý thấy Will bị bắt đem đi cả.
Trận chiến sau khi ngưng lại một lát lại tiếp tục dữ hội hơn. Robin và Tuck hạ sát tất cả những tên đang tìm cách đuổi kịp họ, và Bé Jean lợi dụng lúc Robin đang say sưa chiến đấu một cách tuyệt vọng để cho người đưa xác ông Gilbert đi.
Mười lăm phút sau khi mấy người khiêng xác ông già đã đi khỏi, Robin hô lớn:
— Anh em, rút vào rừng!
Đám gác rừng chạy tán loạn vào rừng như một bầy chim bị bất chợt, và quân lính vừa đuổi theo vừa reo hò:
— Thắng lợi! Thắng lợi! Hãy đuổi lũ chó kia; hãy giết hết lũ chó!
— Lũ chó này không dễ gì đã giết được mà không cắn lại đâu! - Robin quát lớn, và mấy cây cung giường lên, bắn một loạt tên làm gục mấy tên lính tại chỗ.
Chẳng bao lâu quân lính đã thấy không thể nào tiếp tục cuộc săn đuổi nguy hiểm này nữa, và họ đã đủ lương tri để dừng lại.
Đội quân của Bé Jean thiếu mất sáu người; Gilbert Head đã chết, và trong số những người vắng mặt có William.
— Tôi nhất định không bỏ mặc Will, - Robin nói: - các bạn cứ về trước đi, tôi sẽ đi tìm Will. Dù anh ấy bị thương, đã chết hay bị bắt làm tù binh, tôi cũng phải tìm ra cho bằng được.
— Tôi đi theo anh, - Bé Jean nói ngay.
Đội quân tiếp tục đi vào rừng, riêng hai người bạn vội vàng đi ngược lại phía sau.
Trên trận địa không còn thấy dấu vết gì của chiến trận vừa qua. Những xác chết của quân lính và của những người gác rừng cũng đã biến đâu mất. Chỉ có đôi chỗ có những vết chân ngựa dẫm nát cỏ cho biết đã có một đội kỵ binh kéo qua, nhưng ngoài ra chẳng có gì nữa, những ngọn giáo gãy, những mũi tên bạc và những vết tích khác của trận đánh đều đã được bọn thập tự quân lượm lặt đem đi hết.
Tuy vậy vẫn có một sinh vật đi lang thang ở chỗ ngã tư đường, ném sang bên phải rồi sang bên trái những cái nhìn tinh khôn, có vẻ đang lo lắng tìm kiếm một người nào; sinh vật đó là con ngựa của ông tu sĩ.
Trông thấy hai chàng thiếu niên, nó liền chạy nước kiệu về phía họ ra vẻ hài lòng, nhưng khi nhận ra người đã buộc mình vào gốc cây, nó cất tiếng hí rồi bỏ chạy vào rừng.
— Con Mary dịu dàng đã tự giải phóng, - Bé Jean nói, - và chắc chắn là từ bây giờ đến lúc trời sáng nó sẽ trở thành sở hữu của một kẻ sống ngoài vòng pháp luật nào đó.
— Ta thử bắt nó đi, - Robin nói - có nó may ra tôi có thể đuổi kịp quân lính.
— Và để cho chúng giết anh, anh bạn ạ; - người cháu của ngài Guy Gamwell trả lời một cách sáng suốt; - làm như thế vừa vô ích vừa nguy hiểm, ta hãy trở về dinh thự đi, rồi mai sẽ liệu.
— Phải đấy, ta hãy trở về dinh thự, - Robin nói, - tôi có một bổn phận đau xót đòi hỏi tôi phải trở về ngay hôm nay.
Hai hôm sau cái đêm đầy chết chóc này, thi hài của ông Gilbert đã được khâm liệm chu đáo với những lời cầu nguyện thành kính của thầy Tuck, sẵn sàng để đưa đến nơi an nghỉ cuối cùng.
Robin tha thiết xin được ngồi lại một mình bên quan tài. Chàng quì xuống trước di hài thân thiết của ông già nhân hậu, thành tâm cầu nguyện cho sự yên nghỉ của người đã hết lòng nuôi dạy yêu thương chàng.
— Xin vĩnh biệt cha yêu quý, “chàng khấn khứa, - con xin vĩnh biệt người đã có lòng tiếp nhận một đứa bé xa lạ không gia đình; vĩnh biệt người đã hào hiệp cho đứa bé ấy một người mẹ dịu hiền và một người cha tận tuỵ cùng là một tên họ không gợn một vết nhơ, vĩnh biệt, vĩnh biệt, vĩnh biệt!… Cái chết có thể chia lìa thân xác của cha con ta, nhưng không thể chia lìa hai linh hồn. Cha ơi, cha sẽ sống mãi mãi trong lòng con, cha sẽ sống ở đó với tình yêu thương, kính trọng tôn sùng ngang hàng với Chúa. Dù là thời gian, là những nỗi cơ cực của cuộc sống hay đến cả hạnh phúc nữa cũng sẽ không làm giảm sút tình thương yêu của con đối với cha. Cha kính yêu ơi, cha thường nói với con rằng linh hồn những người tốt bao giờ cũng giữ gìn và che chở những người mà họ đã yêu thương trong sinh thời. Xin cha hãy phù hộ cho con, cho đứa con mà cha đã ban cho một tên họ; đứa con ấy sẽ giữ gìn cho cái tên họ ấy luôn luôn xứng đáng với cha. Con xin thề với cha, con xin đặt bàn tay con trong bàn tay cha mà thề trước vong linh cho rằng Robin Hood sẽ không bao giờ làm một việc tốt mà không phải là do cha hướng dẫn, và sẽ không bao giờ làm việc gì xấu mà không được kỷ niệm về tính trung thực của cha kiềm chế lại.
Sau mấy phút im lặng, tĩnh tâm kế theo những lời khấn khứa này, chàng trẻ tuổi đứng dậy, gọi các bạn lại, rồi, đầu để trần, có tất cả các thành viên của gia đình Gamwell đi theo sau, chàng tiễn đưa di hài của ông lão gác rừng về nơi an nghỉ cuối cùng.
Đi sau đám tang có ông lão Lincoln, mặt còn nhợt nhạt hơn cả mặt người quá cố, rồi đến một con chó què, một con chó tội nghiệp mà chẳng ai nhìn thấy, chẳng ai nhớ đến, một con chó trung thành cho đến tận nấm mồ.
Khi thi hài, được trang phục chỉnh tề và được bó kín trong tấm vải liệm, đã được đặt trên giường nghỉ cuối cùng, và những vũ khí của ông Gilbert đã được đặt bên cạnh chủ, con Lance, con chó trung thành và già nua lên đến tận miệng huyệt, cất tiếng tru thảm thiết rồi nhảy xuống nằm bên cạnh thi hài.
Robin toan bế con chó lên. Nhưng Lincoln nói, giọng trầm trầm: - Hãy để cho tớ nằm bên cạnh chủ: cả hai thầy trò đều đã chết.
Ông già đã nói đúng: con Lance không còn nữa.
Huyệt lấp rồi, Robin đứng lại một mình, vì những nỗi đau lớn lao không muốn có những lời an ủi hay những người chứng kiến.
Mặt trời đã lặn trong một tấm áo màu huyết dụ, những ngôi sao đầu tiên bắt đầu lấp lánh trên bầu trời, và ánh trăng dìu dịu đang soi xuống cảnh cô đơn của Robin thì có hai cái bóng trắng hiện ra cách chàng mấy bước.
Sự tiếp xúc nhẹ nhàng của hai bàn tay cùng đặt lên vai chàng một lúc đã kéo Robin ra khỏi trạng thái mụ mằn của tuyệt vọng, còn bi đát hơn cả những tiếng khóc.
Chàng ngẩng đầu lên thì thấy Maude và Marianne đang đứng cạnh chàng; Maude thì nước mắt giàn giụa, Marianne thì im lặng trầm ngâm.
Một lát sau Marianne nói, giọng xúc động.
— Xin anh nhớ rằng anh vẫn còn có niềm hy vọng, còn có kỷ niệm và tình thương yêu đằm thắm của em, Robin ạ. Nếu Chúa cho ta nỗi đau khổ, thì Người cũng cho ta sức lực để chịu đựng nỗi đau khổ ấy.
— Em sẽ phủ lên mộ người những đóa hoa của tưởng niệm, anh Robin ạ, - Maude nói, - và chúng ta sẽ cùng nhau nhắc nhở người đã khuất.
— Cảm ơn Marianne, cảm ơn Maude, - Robin đáp.
Rồi, thấy không thể biểu hiện bằng lời lòng biết ơn sâu xa của mình, chàng thanh niên đứng dậy, siết chặt hai tay Maude cúi mình trước Marianne, và hấp tấp bỏ đi.
Hai người con gái quì xuống chỗ Robin vừa rời bỏ và bắt đầu lặng lẽ cầu nguyện.