Chương 19
Sáng hôm sau, vào những giờ đầu tiên của ngày mới, Robin và Bé Jean bước vào một cái quán nhỏ của thị trấn Nottingham để ăn bữa sáng. Lúc bấy giờ phòng ăn của quán này đầy những quân lính mà cứ trông cách trang phục cũng biết là quân của nam tước Fitz Alwine.
Hai người bạn vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe bọn lính nói chuyện với nhau.
Một tên lính của nam tước nói:
— Ta chưa biết rõ hôm trước thập tự quân chạm trán với loại địch quân nào. Đức Ông đoán rằng đó là những tên sống ngoài vòng pháp luật, hay cũng có thể là những bồi thần bị một kẻ thù nào đó của ngài xúi giục. Khá may mắn cho Đức Ông là việc ngài về lâu đài đã bị trễ mất mấy giờ.
— Thập tự quân ở lại lâu đài có lâu không hở Geoffroy?- Ông chủ quán hỏi người vừa nói.
— Không, mai họ đã lên đường đi Luân Đôn rồi, họ sẽ giải tù về đấy.
Robin và Bé Jean trao đổi với nhau một cái nhìn đầy ý nghĩa.
Sau câu trả lời này là những lời bàn tán bâng quơ chẳng có gì đáng chú ý đối với hai người bạn của chúng ta; rồi bọn lính lại tiếp tục uống rượu và đánh bạc.
— William hiện nay đang ở trong lâu đài, - Robin thì thầm rất khẽ; - phải vào trong ấy tìm anh ta, hay đợi khi chúng nó giải anh ta đi, cần phải dùng sức, dùng mưu, dùng sự khéo léo, tóm lại là phải giải thoát William cho bằng được.
— Tôi sẵn sàng làm tất. - Bé Jean cũng thì thầm đáp lại.
Hai chàng thanh niên rời ghế đứng dậy. Robin trả tiền cho chủ quán.
Khi hai người đi qua chỗ quân lính ngồi để đi ra cửa, tên lính được gọi tên là Geoffroy ban nãy nói với Bé Jean:
— Nói có Thánh Paul chứng giám! Cái đầu của anh bạn hình như có thiện cảm đặc biệt với rui mè trên trần nhà, và nếu mẹ anh có thể hôn được lên má anh mà không cần phải bắt anh quỳ xuống thì bà ta đáng được phong một hàm trong thập tự quân đấy.
— Cái thân hình cao lớn của tôi anh trông gai mắt lắm sao, hả anh lính?
Bé Jean hỏi lại, giọng trịch thượng.
— Chẳng gai mắt chút nào đâu, anh bạn lạ mặt ạ; nhưng tôi phải nói thật tình là nó làm cho tôi rất ngạc nhiên. Kể cho đến nay tôi cứ tưởng mình là người có dáng vóc cao lớn nhất ở quận Nottingham.
Tôi lấy làm sung sướng là đã cung cấp cho anh một bằng chứng phủ nhận điều đó, - Bé Jean trả lời một cách hóm hỉnh.
— Tôi xin cuộc một bình bia, - Geoffroy lại nói, lần này nói với đám khách đang ngồi trong quán, - là tuy trông cao lớn lực lưỡng thế kia, song anh này sẽ không đánh trúng được một gậy nào vào người tôi.
— Tôi nhận cuộc với anh đấy, - một người khách nói.
a- Hay lắm! - Geoffroy đáp.
— Nhưng mà thật ra anh đã hỏi tôi xem tôi có nhận lời thách thức của anh không đâu nào? - Đến lượt Bé Jean thốt lên.
— Anh không thể từ chối mười lăm phút vui thú đối với người đã đứng về phía anh mà đánh cuộc, mặc dầu chưa quen biết anh, - người đã nhận lời thách cuộc của Geoffroy nói.
— Trước khi trả lời sự thách đố hữu nghị này, - Bé Jean đáp, - tôi muốn có một lời cảnh cáo nhẹ như sau: tôi không lấy làm kiêu hãnh vì sức lực của tôi, tuy nhiên tôi phải nói rằng không có gì chọi nổi với nó; tôi lại phải nói thêm rằng muốn đấu với tôi tức là muốn chuốc lấy một sự thất bại, đôi khi là một tai họa nữa, ít ra cũng là một sự thương tổn đối với lòng tự ái. Tôi chưa bao giờ thua ai cả.
— Tên lính kia liên cất tiếng cười hô hố.
— Tôi thấy anh quả là kẻ khoác lác nhất thế gian đấy anh bạn lạ mặt ạ, - hắn nói bằng một giọng ngạo nghễ, - và nếu anh không muốn tôi gán thêm vào cho anh cái tính hèn nhát nữa thì anh hãy nhận lời tỷ thí với tôi.
— Nếu anh đã muốn đấu cho bằng được, thì tôi đây cũng xin hết lòng, Geoffroy ạ. Nhưng trước khi phô diễn cho anh thấy sức lực của tôi, anh cho phép tôi nói mấy lời với bạn tôi. Xong việc rồi, tôi sẽ xin dùng thì giờ nhàn rỗi để chữa cho anh khỏi cái bệnh hợm hĩnh của anh đi.
— Nhưng anh đừng có chuồn luôn đấy nhé! - Geoffroy nói, giọng giễu cợt.
Những người có mặt cười phá lên.
Lòng tự trọng bị xúc phạm sâu cay vì ý nghi ngờ xấc xược ấy. Bé Jean vấn đến trước mặt tên lính, nói bằng một giọng giận dữ.
— Giả sử tôi là người Normands, tôi có thể làm như thế thật, nhưng tôi lại là người Saxons. Sở dĩ tôi chưa nhận lời thách thức ngay từ đầu là vì tôi vốn thương người. Bây giờ anh đã chế nhạo những nỗi đắn đo của tôi, làm cho tôi được cởi bỏ mọi bổn phận thương xót đồng loại đối với anh, thì anh hãy gọi chủ quán ra đây, trả tiền bia và hỏi xin bông băng, vì anh sẽ cần đến đấy.
Nói đoạn Bé Jean đi ra gặp Robin lúc bấy giờ đang đúng cách quán rượu mấy bước, nói khẽ với bạn:
— Hẹn gặp nhau ở nhà Grace May nhé: ở đấy chắc chắn anh sẽ gặp Hal. Anh chớ để cho một kẻ tôi tớ nào trong lâu đài nhận mặt: như thế sẽ rất nguy hiểm cho anh và có hại cho việc cứu Will. Tôi buộc lòng phải đáp lại cuộc thách thức trái khoáy của tên lính này; câu trả lời sẽ ngắn và đích đáng, anh cứ tin chắc như vậy. Bây giờ, trong khi chờ tôi, anh hãy kiếm chỗ nào tránh được mọi cuộc gặp gỡ phiền hà.
Robin miễn cưỡng làm theo những lời khuyên khôn ngoan của Bé Jean, vi chẳng cần phải nói thì các bạn cũng hiểu rằng chàng sẽ thích thú vô cùng nếu được xem một trận tỷ thí trong đó nhất định bạn chàng sẽ thắng một cách dễ dàng.
Khi Robin đã đi khỏi, Bé Jean trở vào trong quán. Đám khách uống rượu bây giờ đã đông hẳn lên, vì cái tin sắp có cuộc đọ sức giữa Geoffroy có biệt hiệu Dũng Mãnh với một người lạ mặt không thua kém gì Geoffroy về sức vóc và can đảm đã được truyền qua thị trấn, tập hợp những kẻ ưa chuộng loại giải trí này.
Sau khi đưa mắt nhìn qua đám đông một cách thờ ơ và điềm đạm, Bé Jean đến gần đối thủ.
— Tôi đã sẵn sàng tiếp anh, anh bạn Normands.
— Tôi cũng vậy, - Geoffroy đáp.
— Trước khi bắt đầu cuộc tỷ thí - Bé Jean nói thêm, - tôi muốn được công khai cảm tạ hảo tâm của người bạn hào phóng đã sẵn sàng thua cuộc vì một người mà anh ta không biết rõ tài sức đến đâu. Vậy để đáp lại lòng tin nhã nhặn đó, tôi xin đặt thêm năm silinh để đánh cá là tôi không những sẽ cho anh dùng hết chiều dài của thân hình anh để đo đất, mà còn cho anh ăn một gậy vào đầu nữa. Ai được năm đồng silinh này sẽ thết cử tọa một chầu rượu.
— Hurra! - Đám khán giả hò reo: trong cách xếp đặt này họ còn được lợi thêm, chứ bản thân họ chẳng mất gì.
— Tôi bằng lòng, - Geoffroy vui vẻ đáp. - Hơn nữa tôi còn đề nghị tăng gấp đôi số tiền lên nếu anh làm cho tôi bị thương hay quật ngã được tôi.
Với cả một đám đông kéo rần rần theo sau, hai đối thủ ra khỏi quán rượu, đến đứng đối diện nhau trên một bãi cỏ rộng, cỏ mọc dày làm thành một tấm thảm rất thuận tiện cho cuộc đấu sức này.
Khán giả quây thành một vòng tròn rất rộng xung quanh hai đấu thủ, và tiếng xôn xao của đám đông chỉ trong chốc lát đã nhường chỗ cho một sự im lặng tuyệt đối.
Bé Jean không thay đổi gì trong cách trang phục; anh chỉ cởi bỏ các thứ vũ khí và tháo đôi găng tay; nhưng Geoffroy thì chuẩn bị chu đáo hơn. Y cởi hết những thứ áo nặng nề trong trang phục, chỉ mặc một chiếc áo chẽn màu sẫm bó sát vào người.
Hai người quan sát nhau một lúc, mắt nhìn nhau trừng trừng không chớp. Gương mặt Bé Jean tươi cười và điềm đạm; gương mặt Geoffroy bất giác để lộ một sắc thái lo âu mơ hồ.
— Tôi đợi anh, - Bé Jean vừa nói vừa cúi mình chào người lính.
— Tôi xin vâng lệnh, - người lính nói, không kém phần lễ độ.
Cùng vào một lúc, hai người giơ tay ra cho nhau: họ bắt tay nhau rất chặt trong vòng một giây.
Cuộc tỷ thí bắt đầu. Chúng tôi sẽ không kể lại từng chi tiết trong cuộc vật lộn, mà chỉ xin nói rằng nó không kéo dài. Tuy đã đem hết sức kháng cự ngoan cường, Geoffroy rốt cục vẫn bị mất thăng bằng; bằng một động tác mạnh mẽ và khéo léo chưa từng thấy, Bé Jean nhấc bổng đối thủ lên ném qua đầu, và người lính rơi phịch xuống cách anh đến hai mươi bước.
Người lính, bực mình vì đã thua keo đầu một cách nhục nhã, lồm cồm đứng dậy trong tiếng hò reo vui vẻ của đám đông khán giả. Họ vừa tung mũ nón lên cao vừa hô:
Hurra! Hoan hô anh gác rừng đẹp trai!
Bé Jean nói:
— Tôi đã thắng keo đầu của cuộc tỷ thí một cách trung thực, và tôi sẵn sàng bước vào keo thứ hai.
Mặt tím bầm lên vì tức tối, Geoffroy gật đầu ưng thuận.
Người ta đo chiều dài của hai cây gậy, và cuộc đọ sức thứ hai bắt đầu, linh hoạt hơn, dữ dội hơn, nảy lửa hơn.
Một lần nữa Geoffroy lại thua.
Những tiếng hoan hô phấn khởi của đám đông khen ngợi thành công rực rỡ của Bé Jean, và bia được rót đầy tràn các cốc chén, mừng cho anh chàng gác rừng tuấn tú.
— Không để tâm hận thù nhau nữa nhé, anh lính dũng cảm, - Bé Jean vừa nói vừa chìa tay ra cho đối thủ.
Nhưng Geoffroy khước từ cử chỉ thân ái đó; y nói, giọng chua chát:
— Tôi không cần đến cánh tay anh mà cũng không cần đến lời đề nghị thân thiện của anh, anh gác rừng ạ, và tôi xin anh bớt phần kiêu hãnh trong cung cách của anh. Tôi không phải là người có thể bình tâm chịu đựng nỗi ô nhục của một trận thất bại. Chỉ tiếc là bổn phận gọi tôi về ngay lâu đài Nottingham, chứ không tôi sẽ trả lại anh từng miếng một.
— Kìa anh bạn quý, - Bé Jean đáp, trong lòng thành thực quý trọng sự dũng cảm của người lính, - anh đừng bất bình hay ghen tị làm gì nữa. Chẳng qua anh tình cờ gặp người hơn sức anh, như vậy chưa có gì tai hại lắm cả, và tôi tin chắc rằng anh còn có dịp khôi phục uy tín của anh về sức mạnh, lòng dũng cảm và tài võ thuật. Tôi rất lấy làm vui lòng được công nhận và xin anh cho phép tôi được tuyên bố trước mọi người, rằng không những anh rất điêu luyện trong nghệ thuật đánh gậy, mà anh còn là người lực sĩ khó hạ nhất mà tôi đã từng gặp; một tấm lòng quả cảm và một cánh tay dũng mãnh không thể ước ao gặp một đối thủ nào hơn anh. Vậy thì anh hãy nhận một cách thanh thản bàn tay thân ái của tôi chìa ra cho anh với tấm lòng quý mến chân thành.
Mấy lời này, nói ra với một thiện ý chân thực, hình như đã làm xiêu lòng người lính Normands dễ tị hiềm.
Y chìa tay ra cho Bé Jean nói:
— Bàn tay tôi đây, nó xin siết tay anh với một thiện cảm bạn bè. - Rồi bằng một giọng nói ngọt ngào, Geoffroy nói tiếp: - Bây giờ anh bạn trẻ hãy làm ơn cho tôi biết tên người đã thắng tôi.
— Hiện nay thì tôi chưa thể chiều theo lời yêu cầu này được, anh Geoffroy ạ, sau này tôi sẽ xin tự giới thiệu với anh.
— Tôi sẽ kiên nhẫn đợi đến khi anh vui lòng xưng danh, anh bạn lạ mặt ạ. Nhưng trước khi để anh ra khỏi ngôi quán này, tôi thấy có bổn phận phải nói để anh rõ rằng khi anh gọi tôi là người Normands, anh đã nhầm: tôi là người Saxons.
— Thật tình tôi rất vui mừng khi được biết rằng anh thuộc cái chủng tộc tôn quý nhất trên đất Anh; - Bé Jean vui vẻ đáp, - điều này làm cho lòng quý trọng và thiện cảm của tôi đối với anh tăng lên gấp bội. Chúng ta sẽ sớm gặp nhau lại, và tôi sẽ còn tin cậy và thân mật với anh hơn nữa. Bây giờ thì xin tạm biệt anh, những công việc đã khiến cho tôi đến Nottingham đòi hỏi tôi phải ra đi.
— Sao? Chưa chi anh đã nghĩ đến chuyện bỏ tôi mà đi sao, anh gác rừng tôn quý? Tôi không để anh đi như thế đâu, tôi sẽ đưa chân anh đến tận nơi anh cần đến.
— Tôi xin anh, anh lính ạ, anh cứ để cho tôi tự do đến chỗ bạn tôi đang đợi tôi, tôi đã mất nhiều thì giờ quý báu lắm rồi.
Tin Bé Jean ra đi truyền từ người này sang người khác làm nổi lên những tiếng xì xào mỗi lúc một tăng, cuối cùng chuyển thành một làn sóng phản đối dữ dội. Hai mươi giọng nói tranh nhau khẩn khoản:
— Anh bạn lạ mặt ơi, chúng tôi sẽ đi theo anh, chúng tôi muốn công bố cho khắp nơi đều biết tấm lòng dũng cảm và đại lượng của anh.
Bé Jean chẳng muốn nhận những sự bày tỏ chứa đây hiểm họa của lòng hâm mộ đột ngột này một chút nào. Anh lo lắng nghĩ đến giờ đã hẹn với Robin đã sắp tới, liền nói vội với Geoffroy:
— Anh có thể giúp tôi một việc không?
— Tôi xin hết lòng.
— Thế thì anh hãy giúp tôi thoát khỏi đám người say rượu ồn ào này một cách như thế nào cho họ khỏi phật lòng. Tôi cần ra đi sao cho đừng ai để ý.
— Rất sẵn lòng, - Geoffroy đáp, rồi sau một lát suy nghĩ, nói tiếp: - Muốn thế chỉ có một cách thôi.
— Cách nào?
— Đây: anh hãy theo tôi đến lâu đài Nottingham, họ sẽ không dám đi theo chúng ta quá cầu treo đâu. Khi đã vào trong lâu đài rồi, tôi sẽ dẫn anh ra một con đường vắng vẻ, từ đây đi vòng một lúc có thể trở về lối vào thị trấn.
— Sao? - Bé Jean thốt lên, - không có cách nào khác để thoát khỏi đám người ngu ngốc kia sao.
— Tôi không thấy có cách nào khác. Anh bạn ạ, anh không biết mấy thằng cha lắm mồm ấy nó rởm đời một cách ngu xuẩn như thế nào đâu, bọn họ sẽ đi theo anh như một đám rước, không phải vì bản thân anh, mà để được người ta trông thấy họ cùng đi với anh rồi về sau có thể nói với họ hàng bà con lối xóm là: “Tôi đây đã nói chuyện hai tiếng đồng hồ với chàng trai dũng cảm đã đánh bại Geoffroy Dũng Mãnh; chàng ta là bạn tôi mà, ban nãy chúng tôi vừa cùng đi vào phố: các người chắc phải nhìn thấy rồi chứ? Tôi đi bên phải anh ta, hay bên trái gì đấy, vân vân, và vân vân”.
Bất đắc dĩ, Bé Jean đành phải tuân theo lời khuyên của Geoffroy.
— Tôi xin làm theo lời đề nghị của anh. Thôi ta đi nigay di.
— Đợi tôi một chút thôi. - Quay sang đám đông, Geoffroy nói tiếp: - Các bạn nghe đây. Bây giờ tôi phải về lâu đài; anh gác rừng đáng trọng này sẽ đi với tôi. Vậy tôi yêu cầu các bạn để cho chúng tôi ra một cách yên ổn, nếu có sự tự tiện đi theo, dù là cách xa hai mươi bước, tôi sẽ coi đó là một hành động láo xược xúc phạm đến chúng tôi, và nói có Thánh Paul chứng giám, tôi sẽ làm cho kẻ đó ân hận suốt đời!”
Có người nào trong đám đông rụt rè lên tiếng:
— Nhưng nhà tôi ở ngay trên đường đi về lâu đài, mà tôi thì lại cần về nhà ngay.
— Mười phút nữa anh mới cần về nhà, - Geoffroy đáp. - Vậy xin chào tất cả, và chúc mọi người vui vẻ.
Nói đoạn Geoffroy ra khỏi quán, và một tiếng Hurra dữ dội tiễn Bé Jean ra đến cửa.
Đó là đầu đuôi câu chuyện Bé Jean lọt vào lâu đài phong kiến của nam tước Fitz Alwine như thế nào.
Sau khi rời Bé Jean, Robin Hood rảo bước đến nhà Grace May. Cô vị hôn thê xinh đẹp của Hal là một người lạ đối với Robin, theo cái nghĩa là xưa nay chàng chưa bao giờ chiêm ngưỡng nhan sắc của cô gái đáng yêu kia bằng cách nào khác hơn là qua đôi mắt của người bạn trẻ, và nếu nói kỹ hơn về tâm lý Robin, thì cần phải thêm rằng có một sự tò mò khá mạnh thu hút chàng về phía ngôi nhà của Grace May.
Chàng gõ cửa hồi lâu mà chẳng thấy ai thưa. Đợi mãi phát chán, chàng khe khẽ cất tiếng hát một bài tình ca mà cha chàng xưa kia đã dạy cho chàng.
Câu đầu của điệu hát u hoài ấy chưa dứt thì những tiếng bước dồn dập đã đánh thức tiếng vọng ngái ngủ trong căn nhà cũ kỹ, cánh cửa vụt mở và một cô gái rất trẻ bước nhanh ra. Không buồn nhìn khách, cô vui vẻ reo lên:
— Em biết mà, thế nào sáng nay anh cũng đến, Hal ạ, em nói với mẹ… Ôi! Xin lỗi ngài! - cô con gái nhanh nhẫu thốt lên, - xin lỗi ngài nghìn lần.
Đó chính là Grace May. Trong khi xin lỗi Robin, cô ta đỏ bừng mặt lên, và sở dĩ như vậy là do cô quá nhanh nhẩu, đã trót ôm chầm lấy người khách lạ.
Robin trả lời bằng một giọng rất dịu dàng:
— Chính tôi mới phải xin lỗi cô về cái tội đã không phải là người mà cô đang đợi.
Thẹn thùng và bối rối, Grace May nói thêm: - Thưa ngài, ngài có thể cho tôi biết nguyên nhân nào đã đem lại cho tôi cái vinh dự được tiếp ngài không?
— Thưa cô, tôi là một người bạn của Halbert Lindsay: tôi đang cần gặp cậu ấy. Có một lý do quan trọng, mà nêu trình bày ra đây sẽ tốn quá nhiều thời gian, không cho phép tôi đến tìm Hal ở lâu đài; vì vậy tôi sẽ rất đội ơn cô nếu cô cho phép tôi đợi cậu ấy ở đây.
— Thưa ngài tôi rất sẵn lòng ạ; những người bạn của Hal bao giờ cũng là khách quý trong nhà mẹ tôi, xin mời ngài vào.
Robin lịch sự nghiêng mình trước Grace và theo cô bước vào gian phòng rộng thênh thang ở tầng trệt.
— Thưa ngài, ngài đã dùng bữa sáng chưa ạ? - cô con gái hỏi.
— Thưa cô đã ạ, xin cảm ơn cô.
— Vậy thì xin phép được mời ngài một cốc bia, nhà có bia ngon lắm.
— Tôi xin nhận lời để có niềm vui được uống mừng cho hạnh phúc của người bạn tốt số của tôi, - Robin nói, rất lịch thiệp.
Đôi mắt cô Grace xinh đẹp sáng lên long lanh vì vui sướng.
— Ngài thật là hào hoa phong nhã, - cô nói.
— Thưa cô, tôi là người chân thành ngưỡng mộ sắc đẹp, chỉ có thế thôi.
Cô gái đỏ mặt.
— Chắc ngài từ xa đến đây? - cô gái hỏi, như thể để gợi chuyện.
— Thưa cô vâng, tôi từ một làng nhỏ ở vùng lân cận Mansfeld.
— Có phải làng Gamwell không? - Grace vội hỏi lại.
— Chính phải. Cô có biết làng ấy ư? - Robin hỏi.
— Thưa ngài có, - cô gái mỉm cười đáp, - tôi biết rất rõ, thế nhưng tôi chưa bao giờ đến đây cả.
— Thế thì làm thế nào…?
— Ồ! Có gì đâu: Nhũ muội của Hilbert là miss Maude Lindsay hiện ở trong phủ đệ của ngài Guy Ganwell.
Halbert rất năng tới thăm chị, nỗi lần đi về anh ấy đều nói về chị ấy và kể cho tôi nghe những chuyện đấy. Qua đó anh Hal đã dạy cho tôi biết quý các tân khách của ngài Guy, - cô gái nói thêm một cách duyên dáng. - Trong số các tân khách ấy có một người mà Hal nhắc tới một cách đầy lòng mến mộ.
— Người nào thế? - Robin vừa hỏi vừa cười.
— Thưa ngài chính ngài đấy ạ, vì nếu trí nhớ của tôi không nhầm, tôi có thể vững tâm mà chào ngài dưới tên Robin Hood. Hal đã dựng lên cho tôi một bức chân dung của ngài nó trung thực đến nỗi tôi không thể nào nhầm được. - cô gái lại nhanh nhảu nói tiếp, - Robin Hood người cao lớn, cân đối, có đôi mắt to và đen, có bộ tóc dày rất đẹp, dáng dấp rất tôn quý.
Một nụ cười của Robin cắt đứt đoạn văn miêu tả của Grace May đang thao thao tuôn chảy; cô im bặt và cụp mắt xuống.
— Hal vốn tốt bụng cho nên đã rất rộng lượng trong khi tả tôi, cô ạ; nhưng đối với cô thì cậu ấy nghiêm khắc hơn, và bây giờ tôi mới nhận ra rằng những điều cậu ấy nói về cô có phần thiếu chân xác.
— Nhưng tôi biết chắc là anh ấy không hề nói gì xúc phạm đến tôi, - Grace đáp với lòng tin đáng khâm phục của người đang yêu và đang được yêu.
— Dĩ nhiên là không. Cậu ấy nói rằng cô là một trong những cô gái xinh đẹp và đáng yêu nhất trong quận Nottingham.
— Và ngài đã không tin lời anh ấy phải không?
— Cô bỏ qua cho tôi, nhưng tôi vừa nhận thấy rằng mình đã nhầm khi tin vào những lời ấy.
— Thế thì thích quá! - cô con gái vui vẻ thốt lên, - ngài ăn nói thực thà như thế tôi rất thích!
— Tôi nói rất thật. Hal bảo rằng cô là một trong những cô gái xinh đẹp và đáng yêu nhất của quận này: Nói như thế là không đúng.
— Thưa ngài quả là như thế, nhưng ngài cũng nên bỏ qua cho một lời nói quá đáng chỉ vì tình cảm làm cho người ta có định kiến sẵn.
— Thưa cô ở đây chẳng có gì quá đáng, chỉ có sự mù quáng mà thôi, vì cô không phải là một trong những người xinh đẹp và đáng yêu nhất quận này, mà chính là người xinh đẹp và đáng yêu nhất.
Grace cười phá lên.
— Xin ngài cho phép tôi được coi những lời của ngài như những lời nói đùa thân ái, và tôi biết chắc rằng nếu tôi dại dột tưởng ngài nói thật thì ngài sẽ nghĩ rằng tôi là một con ngốc. Maude Lindsay có một sắc đẹp hoàn hảo, và ở trên Maude, trong phủ đệ Gamwell còn có một tiểu thư mà tôi biết chắc ngài thấy còn xinh đẹp hơn Maude gấp trăm lần và hơn tôi gấp nghìn lần. Chỉ có điều là ngài lịch thiệp bao nhiêu thì cũng kín đáo bấy nhiêu, và ngài không nỡ nói trắng ra những điều ngài nghĩ.
— Tôi không bao giờ sợ nói thẳng cô ạ. - Robin đáp, - và khi nói rằng trong kiểu đẹp của cô, cô hơn hẳn tất cả các cô gái khác ở Nottingham, tôi đã nói thật. Cô tiểu thư mà cô có nhắc đến, cũng có quyền được xếp vào hàng đầu của cô, nhưng là xét theo một kiểu đẹp khác. Nhưng tôi thấy là cuộc nói chuyện của chúng ta đâm ra cứ mấp mé bên bờ sự tán tụng, và tôi không muốn rằng cậu Hai có thể lên án tôi là đã tán tụng cô.
— Ngài nói phải đấy ạ, thôi ta hãy nói chuyện với nhau như chỗ bạn bè đi.
— Đúng đấy. Thế thì miss Grace ạ, cô hãy trả lời thật thà câu hỏi sau đây của tôi. Sao ban nãy chưa kịp nhìn thấy mặt tôi mà cô đã ôm chầm lấy tôi?
— Câu hỏi của ngài làm cho tôi lúng túng quá, ngài Robin ạ, - Grace nói, - tuy vậy tôi cũng xin trả lời. Ban nãy ngài có hát khẽ một bài mà Hal vẫn hát thường xuyên, cho nên dĩ nhiên khi nghe bài đó tôi cứ tưởng là Hal đến. Hal với tôi là bạn ấu thời, chúng tôi có thể nói là cùng được nuôi dạy chung trên đùi mẹ tôi; Hal với tôi đã thân quen, gần gũi với nhau như anh em ruột, hai đứa ngày nào cũng gặp nhau. Nói như thế thì ngài hiểu được tại sao tôi láu táu như vậy. Xin ngài lượng thứ cho.
— Sao thế cô Grace, có gì đâu mà cô phải xin lỗi? Bây giờ đã được gặp cô rồi, tôi sẵn sàng ganh tị với hạnh phúc của Hal, và tôi sẽ không ngạc nhiên nữa khi nghe cậu ta tuyên bố mình là chàng trai sung sướng nhất thế gian.
— Kìa ngài Robin, - cô gái vui vẻ đáp, - tôi lại một lần nữa bắt được quả tang ngài nói dối đấy nhé. Cái hạnh phúc mà ngài sẵn sàng lấy làm ganh tị đó, tôi thừa biết là ngài không đời nào chịu đem cái hạnh phúc mà ngài đang chờ ngày được hưởng ra để đổi lấy.
— Cô Grace rất đáng yêu của tôi ạ, - Robin điềm tĩnh đáp, - khi một người đàn ông hay một người đàn bà đã trao tình cảnh của mình cho một trái tim trung thực, người ấy không bao giờ lấy lại nữa, và tôi tin chắc rằng nếu tôi nảy ra cái ý tranh chỗ của Hal trong tim cô, cô cũng chẳng bao giờ ưng thuận.
— Đúng đấy ạ, - Grace tán đồng một cách ngây thơ, rồi vừa cười vừa nói thêm: - nhưng tôi sẽ không cho Hal biết là như thế đâu, anh ta sẽ quá kiêu căng.
Câu chuyện được mở đầu một cách vui vẻ như vậy còn kéo dài thêm một tiếng đồng hồ nữa. Rồi Robin bỗng nói:
— Sao Hal lâu đến thế nhỉ. Những người si tình thường hay sốt ruột và đến sớm hơn giờ hẹn kia mà.
— Và như thế là tự nhiên, phải không ngài? - Grace nói.
— Rất tự nhiên.
Cuối cùng có tiếng gõ cửa; điệu hát mà Robin đã hát ban nãy khẽ vang lên, và Grace, sau khi đưa mắt cho Robin như để nói: “Ngài thấy chưa, sự nhầm lẫn của tôi đáng tha thứ lắm”, nhanh nhẹn chạy ra đón người mới đến.
Sự có mặt của Robin không cản trở cô gái hoạt bát có thừa ấy mắng mỏ Hal về tội đến trễ và ôm hôn cậu bé với một thái độ hơi hờn dỗi.
— Sao? Anh ở đây à, Robin? - Hal reo lên, - Maude, chị Maude của tôi ra sao rồi? Chị ấy có khỏe không?
— Maude hơi mệt. - Tôi sẽ đến thăm chị ấy. Không có gì trầm trọng chứ?
— Không có gì trầm trọng đầu.
— Tôi cũng hy vọng gặp anh ở đây, - Halbert nói tiếp. - Tôi biết, hay nói cho đúng hơn là tôi đoán rằng anh vừa đến Nottingham. Số là nhân ra thị trấn có chút việc, tôi được biết là sắp có cuộc đấu gậy giữa Geoffroy Dũng Mãnh (em biết anh chàng này chứ, Grace?) và một anh gác rừng. Thế là tôi nảy ra cái ý đến dự cuộc hội hè nho nhỏ này.
— Trong khi tôi đang chờ ngài mỏi cả mắt, thưa ngài, - Grace nói, đôi môi hồng xinh đẹp chìa ra một cách hờn dỗi.
— Tôi định chỉ ché xem một phút thôi. Tôi đến bãi đúng vào lúc Bé Jean ném đối thủ qua đầu: ném Geoffroy cơ chứ! Geoffroy Dũng Mãnh, Geoffroy Khổng Lồ như lâu đài vẫn gọi. Grace thử tưởng tượng mà xem, thật là một ngón võ tuyệt vời! Tôi cũng muốn gặp Bé Jean hỏi tin anh, nhưng không sao chen vào được. Thế là tôi đi khắp thị trấn hỏi dò mãi không được, bèn vào lâu đài hỏi.
— Vào lâu đài! - Robin thốt lên, - cậu vào lâu đài hỏi “Robin” sao?
— Không đâu, anh cứ yên tâm. Nam tước vừa về hôm qua, và nếu tôi dại dột để lộ là anh đang ở trong địa phận của ngài, anh sẽ bị săn đuổi như một con thú dữ.
— Hal quý mến ạ, tôi lo sợ như thế thật là trẻ con; tôi biết thừa cậu thận trọng như thế nào và cậu biết giữ bí mật như thế nào. Mục đích của tôi đến đây trước tiên là để gặp mặt cậu, rồi sau đó hỏi cậu tin tức về những người đang bị giam trong lâu đài. Chắc cậu đã biết việc xảy ra trong rừng Sherwood đêm hôm nọ.
— Tôi có biết, Nam tước tức lắm.
— Kệ lão ta. Trong số những người bị bắt có một chàng trai mà tôi phải cứu bằng bất cứ giá nào, đó là William Mặt Đỏ.
— William! - Hal kêu lên, - nhưng làm sao anh ấy lại dính dáng đến toán cướp đã tấn công thập tự quân?
— Thập tự quân không chạm trán với kẻ cướp, mà với những người lương thiện đã hành động thiếu suy xét và tưởng làm đội thập tự quân ấy là lính của nam tước đang đi hộ tống lão ta.
— Hóa ra là các anh? - Hal kinh ngạc kêu lên.
Robin gật đầu.
— Thế thì bây giờ tôi hiểu hết rồi: chính là thập tự quân nói về anh khi họ kể lại rằng trong toán cướp có một người bắn cung bách phát bách trúng. Chao ôi, anh Robin, tội nghiệp anh quá, kết quả trận đánh ấy thật là không may cho anh.
— Đúng đấy Hal ạ, rất không may, - Robin buồn bã nhắc lại, - vì cha tôi đã chết.
— Chết ư, ông cụ Gilbert chết rồi ư? - Hal hỏi lại, giọng đầy nước mắt, - trời ơi!
Hai chàng trẻ tuổi im lặng trầm ngâm một lát, trong một niềm đau khổ chung. Grace không cười nữa; cô thấy não lòng vì nỗi buồn của Hal và nỗi tuyệt vọng của Robin.
— Và anh Will đã rơi vào tay quân lính của nam tước sao? - Hal lại nói, để nhắc Robin tiếp tục nghĩ về số phận của người bạn.
— Phải, - Robin đáp, - và tôi đến tìm cậu là hy vọng rằng cậu sẽ vui lòng giúp tôi lẻn vào lâu đài. Tôi chỉ rời Nottingham khi nào đã giải thoát được Will.
— Anh cứ trông cậy vào tôi, Robin ạ, - Hal sốt sắng nói, - tôi sẽ làm tất cả những gì tôi có thể làm được để giúp anh đắc lực trong hoàn cảnh đau buồn này. Ta sẽ đến lâu đài; tôi có thể dễ dàng đưa anh vào trong lâu đài; nhưng khi đã vào trong ấy rồi, anh phải giữ gìn cẩn thận, phải kiên nhẫn, đừng hấp tấp. Từ khi nam tước trở về, cuộc sống trong lâu đài là một cảnh địa ngục đối với tất cả chúng tôi; ngài quát tháo, chửi rủa, đi đi lại lại khắp nơi làm khổ mọi người.
— Tiểu thư Christabel có cùng về với nam tước không?
— Không, ngài chỉ đưa ông linh mục về; những người lính đi theo ngài là người ngoại quốc.
— Cậu không biết được chút gì về số phận của ngài Allan Clare sao?
— Chẳng nghe nói gì; ở lâu đài không có một người nào có thể hỏi tin tức được. Còn tiểu thư Christabel thì đang ở Normandie, có lẽ là ở trong một tu viện. Do đó có thể phỏng đoán rằng ngài Allan chắc cũng đang ở đâu xung quanh cái tu viện ấy.
— Điều đó có thể coi là gần như chắc chắn mười phần, - Robin đáp; - tội nghiệp Allan! Mong sao cho tình yêu của anh ấy được đền bù xứng đáng.
— Phải, - Grace đệm theo, - có một Thiên Hựu phù hộ riêng cho những người lính chung thủy.
— Tôi xin tự giao phó mình cho Thiên Hựu hiền từ ấy, - Halbert vừa nói vừa đưa mắt âu yếm nhìn Grace.
— Tôi cũng vậy, - Robin nói, lòng bồi hồi nghĩ đến Marianne.
— Anh Robin ạ, - Hal nói tiếp, - nếu chúng ta có thể làm được một cái gì để cứu William thì phải làm ngay tối nay; mấy người bị bắt phải lên đường vào lúc nửa đêm; họ bị giải lên Luân Đôn để được xét xử và kết án theo ý thích của nhà vua.
— Vậy thì ta phải gấp lên: tôi đã hẹn Bé Jean chờ tôi ở gần cầu treo của lâu đài.
— Grace, em yêu quý, - Hal nói, giọng sợ sệt, - mai em đừng mắng anh là đã ra đi vội vã như thế này nhé.
— Không đâu Hal ạ, anh có thể yên tâm. Anh hãy dũng cảm đi cứu bạn anh đi, và đừng nghĩ đến em; ở nhà em sẽ cầu nguyện Chúa giúp anh.
— Em là người con gái tốt nhất và được yêu nhất trên đời, Grace ạ, - Hal nói trong khi hôn đôi má hồng của Grace.
Robin chào cô gái, một cách duyên dáng, và hai người bạn rảo bước về phía lâu đài.
— Đúng thật rồi, - Robin nói, - đúng là Bé Jean kia rồi. Sao hai người có vẻ thân mật thế nhỉ?
— Tôi dám đưa cái đầu ra đánh cuộc. - Hal đáp. - rằng Geoffroy đã mê tít Bé Jean rồi; đây là một thứ tình bạn đột ngột; và bây giờ chắc Geoffroy đang đưa Bé Jean vào lâu đài để đánh chén với nhau. Geoffroy là một chàng trai rất khá, nhưng lại rất bất cẩn. Anh ta mới vào làm việc với nam tước được ít lâu thôi, và nếu quá chén thì sẽ sinh chuyện lôi thôi đấy.
— Chúng ta có thể tin tưởng hoàn toàn vào tính điều độ thường ngày của Bé Jean, - Robin đáp, - anh ta sẽ giữ người bạn mới trong những giới hạn phải chăng.
— Coi chừng, Robin, - Hal nói vội; - Bé Jean đã nhìn thấy chúng ta, anh ấy vừa vẫy tay ra hiệu đấy.
Robin đưa mắt về phía bạn.
— Anh ấy khuyên tôi nên đợi, - Robin đáp; - anh ấy đang đi vào lâu đài; nhưng tôi sẽ làm cho anh ấy hiểu rằng tôi đi theo cậu, rồi tôi với anh ấy sẽ gặp nhau ở một khoảng sân nào đấy trong lâu đài.
— Hay lắm. Anh sẽ đi theo tôi vào tiền sảnh, tôi sẽ nói anh là bạn tôi. Ở đây ta sẽ nghe ngóng những câu chuyện trò của quân lính may ra có biết được nơi giam giữ các tù nhân và tên người có nhiệm vụ canh gác họ. Nếu ta tìm cách lấy được chìa khóa, ta sẽ giải thoát Will ra; nhưng muốn ra khỏi lâu đài thế nào cũng lại phải đi theo các đường hầm. Khi đã ra đến rừng…
— Thì tôi sẽ cho phép họ đuổi theo, thậm chí cho họ đuổi kịp nữa nếu họ đủ sức! - Robin vui vẻ nói.
Sau tiếng gọi của Hal, cầu treo của lâu đài được hạ xuống, và chẳng bao lâu Robin đã ở bên trong lâu đài Nottingham.
Thấy mình lâm vào cái thế phải đi theo Geoffroy, Bé Jean quyết định lợi dụng mối thiện cảm đột ngột của người lính thập tự quân.
Chàng gác rừng lái câu chuyện về sự kiện đã xảy ra đêm trước một cách dễ dàng: Geoffroy rất sẵn lòng chiều theo cái ý muốn kỳ quặc của người bạn mới. Anh ta cho Bé Jean biết rằng mình có nhiệm vụ canh gác ba tù nhân.
— Trong số đó, - anh ta nói thêm, - có một chàng trai khá tuấn tú, nhưng dung mạo rất khác người.
— Thế à! - Bé Jean nói, giọng hững hờ.
— Ừ, có lẽ trong đời anh anh sẽ không bao giờ trông thấy một bộ tóc có cái màu kỳ lạ như vậy: gần như đỏ thắm; tuy vậy anh ta rất đẹp trai, anh ta có đôi mắt tuyệt đẹp, và bây giờ đôi mắt ấy trông như chứa đựng ngọn lửa của địa ngục, vì lòng căm giận làm cho nó sáng quắc lên. Đức Ông có đến thăm anh tù nhân này một lần trong khi tôi đang phiên gác; ngài đã không moi được lấy một lời khai nào, và ngài đã vừa ra khỏi buồng gian vừa thể là sẽ cho treo cổ anh chàng tóc đỏ trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ:
“Tôi nghiệp cho Will” - Bé Jean thầm nghĩ, đoạn hỏi Geoffroy:
— Người tù khốn khổ ấy có bị thương không?
— Hắn ta khỏe mạnh như tôi và anh ấy, - Geoffroy đáp; - chẳng qua hắn đang buồn phiền, thế thôi.
— Vậy ra ở đây trên thành cũng có buồng giam sao? - Bé Jean nói tiếp; - tôi chắc ít nơi có loại buồng giam xây trong chiều dày của bức thành như vậy.
— Anh nhầm rồi, anh bạn tha phương ạ; ở Anh quốc có rất nhiều lâu đài xây buồng giam theo kiểu đó.
— Xây vào chỗ nào, ở các góc thành sao?
— Thường thường là như vậy, nhưng không phải buồng nào cũng ở được. Chẳng hạn như căn buồng giam anh chàng tóc đỏ mà tôi vừa nói chuyện với anh, xây ở góc phía Tây, là một căn buồng khá tốt, có thể ở được một cách không đến nỗi khổ sở. À đây, - Geoffroy nói thêm, - ngồi ở đây có thể nhìn sang đấy được, anh nhìn thấy chưa, bên cạnh cái tháp có lỗ châu mai ấy; anh nhìn thấy chưa?
— Thấy rồi.
— Thế thì ở phía trên có một chỗ hở đủ rộng để cho không khí và ánh sáng có thể lọt qua, còn ở phía dưới có một cái cửa ra vào thấp.
— Tôi thấy rồi. Thế là cái anh chàng tóc đỏ kia thì đang ở trong ấy à?
— Phải, và đó là điều đáng tiếc cho hắn ta.
— Tội nghiệp? Thật đáng buồn, phải không anh Geoffroy?
— Rất buồn, anh bạn tha phương ạ.
— Cứ nghĩ rằng trong một căn ngục tối tăm như vậy, - Bé Jean nói tiếp như thể chỉ nói ra một ý nghĩ bâng quơ, - có một người trẻ tuổi, khỏe mạnh, xét ra cũng chẳng phạm tội gì ghê gớm, chắc là đang hoài công tìm cách tự giải thoát mà chẳng ăn thua gì, kể cũng tội… Bao giờ cũng có người canh giữ thường xuyên trong phòng giam sao?
— Không, hắn ở đấy có một mình, và nếu có người giúp thì hắn có thể vượt ngục khá dễ dàng. Then cài cửa ở bên ngoài, đồng lõa của hắn chỉ cần rút ra một cái là xong, chỉ có điều là không có cách nào vượt qua thành từ phía Tây.
— Sao vậy?
— Vì lúc nào cũng có lính canh đi qua đi lại, trong khi đó thì bên phía Đông chẳng có ai đi tuần; bên này chắc ăn hơn.
— Thật tình như tôi đây chẳng dại gì lại đi liều mạng bày ra một cuộc vượt ngục nguy hiểm và ít hy vọng như vậy, vì dù có ra khỏi buồng giam được rồi thì làm sao vượt qua những bức tường của một tòa lâu đài kiên cố như thế này?
— Một người lạ không biết những đường ngang ngõ tắt trong lâu đài thì chưa đi được mười bước đã bị bắt ngay. Nhưng như tôi đây chẳng hạn, nếu tôi muốn vượt ngục, tôi sẽ đi sang thành phía Đông, đến một gian phòng bỏ trống có cửa sổ trông ra hào nước bao quanh lâu đài. Gần sát cái cửa sổ ấy, chỉ cách một sải tay, có một cái cột chống cũ xây áp vào tường, có thể dùng làm điểm tựa. Từ đấy có thể bước xuống một súc gỗ nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mà lính tráng vẫn thường dùng để trở về lâu đài mỗi khi trót đi quá giờ tắt lửa. Sang đến bên kia hào rồi thì phải nhờ đến sự nhanh nhẹn của đôi chân thôi.
— Gã tù nhân kia phải có một người bạn thông minh mới mong thoát được, - Bé Jean nói.
— Đúng, nhưng hắn ta làm gì có!
— Hắn ta làm gì có? - Bé Jean thầm nhắc lại như một tiếng vọng.
— Anh bạn gác rừng ơi, - Geoffroy nói, - tôi xin phép để anh ngồi lại một mình trong vài mươi phút nhé, vì tôi có việc phải làm. Nếu anh muốn đi xem chỗ này chỗ nọ trong lâu đài thì anh cứ tự nhiên, và nếu họa hoằn có ai hỏi thì anh cứ nói đúng khẩu lệnh là được: đó là “sẵn lòng” và “lương thiện”. Người ta sẽ biết anh là chỗ người nhà.
— Tôi cảm ơn anh, anh Geoffroy ạ, - Bé Jean nói, lòng chân thành biết ơn.
— Chỉ ít lâu nữa mi sẽ còn phải cám ơn ta nhiều hơn, con chó Saxons kia! - Geoffroy lầu bầu khi ra khỏi phòng. - Quả thằng nhà quê này tưởng ta là đồng chủng của nó; ta là người Normands, người Normands chân chính; và ta sẽ cho nó thấy là không một kẻ nào đã dám đánh bại Geoffroy Dũng Mãnh mà lại không bị trừng phạt. Chà! Tên gác rừng khốn kiếp, mi đã dám làm nhục một người chưa bao giờ bị đối thủ đánh trúng một gậy vào vai; mi sẽ phải ân hận về sự xấc xược của mi, cứ yên trí. - Đoạn Geoffroy cười phá lên một tràng dài. - Mi mắc bẫy rồi, tên gác rừng lực lưỡng kia; mi đến đây chắc chắn là để cứu các bạn mi, vì chính những tên đầu trộm đuôi cướp cùng loại với mi đã tấn công thập tự quân. Tốt lắm, mi sẽ được giải đến tận kinh đô, nếu con dao của ta chưa đâm trúng mi. Chao ôi, sao nó cắn câu nhanh thế! Ta sẵn sàng lấy tính mạng ra đánh cuộc rằng lát nữa ta sẽ tìm thấy hắn trên bức thành phía Đông; đó sẽ là cơ hội để cho ta trả hết ngay một lúc tất cả những gì ta nợ hắn.
Trong khi lầu bầu như vậy, Geoffroy cố nghĩ cách tâng công với nam tước về sự mẫn cán của mình và đồng thời trả thù Bé Jean.
Ngồi lại một mình Bé Jean bắt đầu suy nghĩ. Anh tự nhủ:
“Cái anh Geoffroy này có lẽ là người tử tế, anh ta có thể có những ý định tốt nhưng ta không thể tin vào sự trung thực của anh ta hay thiện cảm của anh ta đối với một người như ta. Một con người nhỏ mọn như thế không thể có đủ đại lượng để tha thứ cho một người đã thắng mình, lại càng không thể có thiện cảm đối với người đó. Vậy thì hẳn là Geoffroy lừa gạt ta, dĩ nhiên là ta đang nằm trong lưới. Phải làm sao thoát ra và tìm cách cứu William.”
Bé Jean ra khỏi gian phòng và đi hú họa ra một dãy hành lang rất rộng mà đầu bên kia có lẽ dẫn ra bức thành phía Đông.
Sau cả nửa tiếng đồng hồ đi qua một loại hành lang và quá sảnh vắng tanh, Bé Jean đến trước một cánh cửa. Anh bèn mở ra thì trông thấy một ông già đang cắm cúi trên một cái rương bịt sắt trong đó ông ta chồng rất cẩn thận những cái túi nhỏ đầy tiền vàng. Mải sắp xếp tính toán, ông không để ý thấy sự có mặt bất bình thường của anh gác rừng.
Bé Jean đang tự hỏi xem mình phải trả lời như thế nào trước câu hỏi không sao tránh khỏi của ông già, thì ông ta đã ngẩng đầu lên và trông thấy người khách cao lớn đứng lù lù trước mặt. Nỗi kinh hoàng lộ rõ trên gương mặt ông già. Ông ta đánh rơi một trong mấy cái túi tiền, và tiếng vàng chạm vào sàn nhà làm cho chủ nhân của nó rùng mình.
— Anh là ai? - Ông ta hỏi, giọng run run. - Ta đã ra lệnh cấm vào các phòng riêng của ta kia nhà, anh muốn gì?
— Tôi là bạn của Geoffroy, tôi muốn đi ra thành phía Tây nhưng bị lạc lối.
—À! À! - Ông già kêu lên, và một nụ cười kỳ dị hé nở trên môi ông ta; - anh là bạn của Geoffroy Dũng Mãnh đấy ư? Anh hãy nghe ta, anh gác rừng tuấn tú, vì quả thật anh là chàng trai khỏe đẹp nhất mà ta từng nhìn thấy trên đời; anh có muốn đánh đổi bộ áo quân nông dân của anh lấy một bộ quân phục không? Ta là nam tước Fitz Alwine đây.
— À! Ra ngài là nam tước Fitz Alwine? - Bé Jean kêu lên.
— Phải, và sẽ có ngày anh lấy làm mừng, nếu anh đủ khôn ngoan để nhận lời ta, là đã may mắn gặp được ạ.
— Nhận lời gì?
— Nhận lời vào làm lính cho ta.
— Trước khi trả lời, tôi xin phép hỏi mấy câu, - Bé Jean vừa nói vừa điềm tĩnh đi ra khóa kỹ tấm cửa ra vào phòng.
— Anh làm cái gì thế, anh gác rừng đẹp trai? - Nam tước hỏi, trong lòng bỗng nhiên thấy sợ.
— Tôi đề phòng khi có kẻ đến quấy rầy, - chàng thanh niên trả lời bằng một giọng hoàn toàn bình tĩnh.
Một tia chớp giận dữ vụt qua đôi mắt xám của nam tước.
— Ngài có trông thấy cái này không? - Anh gác rừng vừa hỏi vừa đưa ra trước mắt Đức Ông một sợi dây rộng bản làm bằng da nai.
Ông già tức giận đến nghẹt thở, chỉ trả lời câu hỏi đầy ý dọa nạt ấy bằng một cái gật đầu.
— Ngài hãy chăm chú nghe tôi nói, - chàng thanh niên nói tiếp: - tôi có một ân sủng cầu xin ngài, và nếu chẳng may vì một lý do nào đó mà ngài khước từ, thì tôi sẽ treo ngài lên góc tủ kia, không mảy may thương tiếc. Ngài có kêu la cũng chẳng có ai đến cứu ngài đâu, vì một lý do rất dễ hiểu là tôi không để cho miệng ngài kịp mở ra mà kêu. Tôi có vũ khí, có một quyết tâm sắt đá, một lòng quả cảm không kém gì cái quyết tâm ấy, và tôi thấy mình đủ sức cố thủ ở cửa phòng này chống lại hai chục tên lính. Dù sao chăng nữa cũng xin ngài hiểu thật rõ rằng hễ ngài không chịu, ngài sẽ tức khắc biến thành một thây ma.
Tên cướp khốn kiếp! - Nam tước nghĩ thầm, - ta mà thoát khỏi tay mi thì mi sẽ bị một trận đòn trí mạng”. Đoạn nam tước lên tiếng hỏi, giọng ngọt ngào:
— Thế anh muốn gì, hở anh gác rừng?
— Tôi muốn ngài trả tự do cho…
Vừa lúc ấy có tiếng bước gấp đi dọc hành lang, và có ai xổ mạnh vào cánh cửa làm cho nó rung lên. Bé Jean rút từ thắt lưng ra một con dao nhọn, nắm lấy ông già yếu ớt, nói rất khẽ, nhưng giọng đầy sát khí:
— Nếu ngài kêu lên, nếu ngài nói một lời nào nguy hiểm đến sự an toàn của tôi, tôi giết ngài. Ngài hỏi xem ai gõ cửa đi.
Nam tước hoảng sợ tuân theo lệnh ngay: - Ai đấy? - Thưa Đức Ông con đây ạ.
— Con là ai, hở đồ ngốc? - Bé Jean thì thầm nhắc vở.
— Con là ai, hở đồ ngốc? - Nam tước hỏi lại.
— Geoffroy ạ.
— Ngươi muốn gì.
— Bẩm con cần báo với Đức Ông một tin rất quan trọng ạ.
— Tin gì thế?
— Bẩm con đang nắm trong tay một tên thủ lãnh của bọn cướp đã dám tấn công các bồi thần của Đức Ông ạ.
— Thế à? Thật à? - Bé Jean thì thầm nhắc, giọng hách dịch.
— Thế à? Thật à? - Ngài nam tước đáng thương nhại lại.
— Bẩm Đức Ông vâng ạ; và nếu Đức Ông vui lòng nghe, con sẽ xin nói con đã dùng mưu như thế nào để nắm được hắn ạ.
— Bây giờ ta đang bận, không tiếp người được đâu; nửa tiếng nữa người hẵng đến. - Nam tước lại nhại lại từng chữ câu nói của Bé Jean nhắc cho.
— Bấm nửa tiếng nữa thì muộn mất ạ, - Geoffroy đáp, giọng bực mình rõ rệt.
— Ta đã bảo là phải nghe, tên đại bợm kia! Cút đi, đã bảo là bận mà!
Nam tước Fitz Alwine giận bầm gan tím ruột lên, đến nỗi sẵn lòng cho hết số tiền vàng trong rương nếu ai mách cho lão được cách gì giữ Geoffroy lại và mở cửa ra cho hắn vào cứu. Tiếc thay tên này buộc lòng phải tuân lệnh, bỏ đi cũng nhanh như khi hắn đến, và nam tước lại một mình đối diện với kẻ thù cao lớn của lão.
Khi tiếng bước chân của tên lính đã mất hút trong chiều sâu của các dãy hành lang. Bé Jean tra dao vào vỏ và nói với Fitz Alwine:
— Bây giờ thì thưa ngài nam tước, tôi xin nói rõ để ngài biết tôi muốn gì. Đêm hôm trước, đã có một trận đánh xảy ra trong rừng Sherwood giữa quân lính của ngài mới từ Đất Thánh trở về và một toán người Saxons lương thiện. Sáu người đã bị bắt: tôi muốn ngài trả tự do cho sáu người ấy, tôi lại muốn rằng không có ai áp giải hay đi theo họ trong khi họ ra khỏi lâu đài; tôi rất ghét thói do thám, và tôi cấm ngài cho người theo do thám.
— Lẽ ra ta có thể hết lòng chiều theo ý anh về điểm này, anh gác rừng đẹp trai ạ, nhưng…
— Nhưng ngài không muốn. Này, ngài nam tước, tôi không có thì giờ lắng tai nghe những lời lẽ giả dối của ngài, mà cũng không đủ kiên nhẫn để chịu nỗi nhọc nhằn phải nghe nó. Xin ngài thả mấy chàng trai đáng thương ấy ra, nếu không tôi sẽ không chịu trách nhiệm về tính mạng của ngài dù chỉ trong mười lăm phút.
— Anh nóng tính lắm, anh bạn trẻ nhỉ. Thôi thế thì ta nghe anh vậy. Dấu ấn của ta đây, anh hãy đến gặp một tên lính canh trên thành, cho hắn coi cái ấn này, và nói với hắn là ta đã ban cho anh cái ân sủng tha tội cho bọn c… à cho các tù nhân. Tên lính canh sẽ chỉ anh đến chỗ người có nhiệm vụ trông coi các bạn anh, và người ta sẽ mở cửa gian phòng dành cho họ, vì họ không bị giam trong ngục thất đâu, mấy chàng trai dũng cảm ấy.
— Lời lẽ của ngài có vẻ thành thật đấy, ngài nam tước ạ, - Bé Jean đáp, - tuy vậy tôi không thấy tin tưởng cho lắm. Cái ấn này, tên lính canh kia, việc đi lại nọ tôi thấy nó rắc rối quá không sao gõ mối ra một cách tử tế được. Vì vậy, dù muốn dù không, ngài cũng sẽ đi với tôi đến chỗ người có nhiệm vụ trông coi các bạn tôi; ngài sẽ ra lệnh cho y trả lại tự do cho họ, rồi ngài sẽ để cho chúng tôi ra khỏi lâu đài một cách yên ôn.
— Anh nghi ngờ phát ngôn của ta ư! - Nam tước nói, vẻ như người bị xúc phạm một cách khó tưởng tượng nổi.
— Tôi hoàn toàn không tin, và tôi xin nói thêm rằng hễ ngài có một lời, một cử chỉ, một dấu hiệu nhằm đưa tôi vào bẫy, tôi sẽ cắm ngập con dao này vào tim ngài không thêm một lời cảnh cáo.
Những lời hăm dọa của Bé Jean được nói lên bằng một giọng hết sức quả quyết, gương mặt anh bộc lộ một quyết tâm bất di bất dịch đến nỗi không thể còn chút hồ nghi nào là những lời ấy sẽ không chuyển sang hành động ngay tức khắc nếu nam tước không tôn trọng nó.
Nam tước đã lâm vào một tình thế khá nguy ngập, và tình thế đó là do chính lão tạo ra. Thường thường bao giờ cũng có một đội quân bảo vệ an toàn cho lão, hoặc ở bên cạnh phòng lão, hoặc trong tầm lão có thể gọi một cách dễ dàng. Nhưng hôm ấy, muốn ngồi một mình để sắp xếp lại một cách kín đáo số tiền vàng kếch sù chồng chất trong các rương hòm của lão (thời ấy chưa có ngân hàng), lão đã cho vệ binh đi chỗ khác và cấm mọi người đến chỗ lão với bất kỳ lý do gì. Biết rõ là mình không mong gì được quân lính cứu giúp, nam tước đành phải làm theo yêu cầu của Bé Jean, và tuy trong cổ chứa đầy những tiếng kêu la hoảng loạn, lão vẫn phải im thin thít. Fitz Alwine là người hết sức tham sinh úy tử, lão chưa hề mảy may có ý muốn về gặp tổ tiên. Thế nhưng lão lại đang gần kề với cuộc hành trình ảm đạm này, vì cuộc tranh chấp của lão với Bé Jean khó lòng có thể kết thúc một cách êm đẹp, việc trả tự do cho mấy chàng trai Saxons mà lão đã hứa với Bé Jean để chuộc lấy tính mạng là một việc không có cách gì thực hiện được, vì một lý do đơn giản là các tù nhân ấy đã bị giải đi Luân Đôn từ hai giờ sáng đêm qua, người này bị xích liền vào người kia, có hai mươi tên lính đi áp tải.
Bị những cuộc chiến tranh ở Normandie làm hao mòn, quân đội của vua Herry đệ nhị không có được một quân số dồi dào như trước, cho nên tuy đang thời bình mà nhà vua cũng cho tuyển mộ ráo riết những thanh niên cao lớn khoẻ mạnh.
Để chiều lòng nhà vua, các lãnh chúa tôn chủ thường gửi về Luân Đôn một số lính đáng kể tuyển trong đám bồi thần, và sở dĩ Fitz Alwine về Nottingham chẳng qua cũng là để tuyển mộ một số lính đáng mặt đứng trong đội ngũ của quân đội hoàng gia. Dáng vóc cao lớn của Bé Jean, phong thái hiên ngang và sức lực khổng lồ của anh đã làm cho nam tước nảy ra cái ý đột ngột là gửi anh đến Luân Đôn. Vậy khi ngài ga Bé Jean vào làm cho mình và khoác áo nhà binh là với cái ẩn ý ấy…
Bị ép buộc phải làm theo yêu cầu mới của Bé Jean, nam tước quyết định giấu sự thật với anh và lấy cớ đưa anh đến chỗ giam tù nhân để lừa anh đến một khu vực nào trong lâu đài mà lão dễ được cứu thoát một cách nhanh chóng.
— Ta sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của anh, - lão vừa nói vừa rời ghế đứng dậy.
— Ngài làm như vậy là rất phải, tôi xin cam đoan với ngài như vậy, - chàng thanh niên nói, - và nếu ngài muốn hoãn chuyến đi thăm Satan theo bổn phận của ngài, ta hãy mau mau ra khỏi phòng này. À! Xin hỏi thêm một điều nữa.
— Anh nói đi, nam tước rên rỉ. - con gái ngài giờ ở đâu?
— con gái ta! - Fitz Alwine kêu lên, ngạc nhiên đến tột độ, - con gái ta!
— Phải, con gái ngài, tiểu thư Christabel ấy?
— Thật tình câu hỏi của anh kỳ lạ quá đấy, anh gác rừng ạ.
— Kỳ lạ gì! Ngài cứ trả lời cho thực thà đi.
— Tiểu thư Christabel đang ở Normandie.
— Ở vùng nào của xứ Normandie?
— Ở Rouen.
— Có thật không?
— Thật mười mươi đấy, Christabel ở trong tu viện của thành phố này.
— Allan Clare ra sao rồi?
Gương mặt nam tước đột nhiên đỏ bừng lên; bên trong đôi môi run rẩy, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau nén một tiếng kêu tức giận; và mắt lão nhìn Bé Jean trừng trừng như muốn nuốt sống anh. Bé Jean với cái thân hình cao lớn uy hiếp dữ dội tấm thân bé nhỏ của nam tước, chậm rãi hỏi lại:
— Allan Clare ra sao rồi?
— Ta không biết.
— Trong suốt sáu năm qua ngài không gặp Allan lần nào sao?
— Ta có gặp cái thằng ngoan cố khốn nạn ấy.
— Ngài làm ơn đừng chửi bới, Ngài gặp anh ta ở đâu?
— Buổi gặp gỡ đầu tiên giữa ta và hắn đã diễn ra ở một nơi mà lẽ ra cái gã cầu bơ cầu bất trơ trẽn ấy không bao giờ được tới, - nam tước nói tiếp, giọng chua chát, - ta đã bắt gặp hắn trong phòng con gái ta, đang quì dưới chân nó. Ngay tối hôm đó con gái ta đã vào tu viện. Thế mà đến hôm sau hắn đã cả gan đến trình diện ta và ngỏ lời cầu hôn con gái ta. Ta đã cho quân lính tống cổ hắn ra ngoài. Từ dạo ấy ta không gặp hắn lần nào nữa, nhưng gần đây ta được tin là hắn đã vào làm cho triều đình vua Pháp.
— Tự nguyện à?
— Phải, để làm tròn những điều khoản của một thỏa ước giữa hắn và ta.
— Thỏa ước gì? Allan đã cam kết những gì? Và ngài đã hứa với Allan ra sao?
— Hắn đã cam kết sẽ khôi phục gia sản, phục hồi quyền chiếm hữu những đất đai đã bị tịch biên vì cha hắn cúc cung tận tuỵ với giám mục Thomas Becket. Ta đã hứa gả con cho hắn nếu trong vòng sáu năm hắn sống cách xa con ta và không tìm cách gặp nó. Nếu hắn sai lời, ta sẽ có quyền xử lý với tiểu thư Christabel theo ý muốn của ta.
— Sự thỏa ước này có từ bao giờ?
— Từ ba năm nay.
— Được. Bây giờ ta hãy lo đến các tù nhân. Ta hãy đi thả họ ra.
Trong lồng ngực nam tước có cả một hỏa diệm sơn đang sôi sục, tuy vậy gương mặt nhợt nhạt của lão không để lộ chút gì trong cái ý đồ thâm độc đã hình thành trong trí não. Trước khi đi theo Bé Jean, lão khóa kỹ cái rương quý báu của lão, soát lại xem thử có vương vãi chút gì ra ngoài không, và nói với Bé Jean, giọng hiền hòa:
— Ta đi đi, anh ban Saxon dũng cảm.
Bé Jean không phải là người có thể nhắm mắt đi theo cái lộ trình do lão nam tước vạch ra. Anh đã phát hiện ra một cách dễ dàng là Fitz Alwine đi theo một hướng ngược lại với cái hướng phải theo để ra thành. Anh liền đặt bàn tay hộ pháp lên vai ông già nói:
— Ngài nam tước, ngài đã chọn một lối đi dẫn chúng ta ra xa mục đích rồi.
— Sao anh biết? - Nam tước hỏi.
— Vì các tù nhân bị giam ở các buồng giam xây lõm vào bức thành.
— Ai nói cho anh biết như vậy?
— Geoffroy.
— Chà! Tên đại bợm!
— Phải, đó là một tên đại bợm, vì không những hắn đã chỉ cho tôi biết các bạn tôi bị giam ở chỗ nào trong lâu đài, mà lại còn bày cho tôi cách giải thoát họ nữa.
— Ta sẽ không quên thưởng công cho hắn. Nhưng trong khi phản bội ta, hắn đã lợi dụng cái tính c?