Gió lạ. Đèn vàng. Nỗi nhớ thì cất vào đâu?
Thực ra với anh, trở lại Nguyễn Khuyến là trở lại với một thói quen. Hiếm có nơi nào ở cái thành phố chật hẹp này tạo cho anh cảm giác yên bình đến thế. Rượu cũ. Thức nhắm quen thuộc. Cảm giác tách biệt khỏi những ngày cuối tuần mà chỉ một vài điều nhỏ nhoi cũng khiến mình gợn gợn. Và mỗi chỗ ngồi lại gợi nhớ về những điều quen thuộc. Góc kia là nơi một người bạn cứ mỗi lần đến quán lại không quên mang theo cây guitar. Chỗ này là nơi Z ngồi, và cả phi đội Nguyễn Khuyến. Những người anh em, những câu chuyện sẽ chẳng bao giờ kết thúc...
Nên tối qua, ở một nơi quá nhiều kỷ niệm như thế, anh bật cười khi thấy một câu chuyện khác lại bắt đầu. Nguyễn Khuyến vắng bóng Z. Những người anh em cũng theo những cơn gió khác nhau trong đời mà rời xa quán. May tối qua vẫn còn anh Quang. Và còn cả những người bạn. Yêu quý nhau chân tình. Có những cô gái lần đầu đến quán. Kể cho nhau nghe một chuyện tình. Khóc. Vỗ về nhau. Đã có đôi lần anh nghĩ tuổi trẻ của mình chỉ toàn bế tắc và nhạt nhòa. Nhưng hình như không phải vậy. Vẫn có những cách để mình thấy mình đang sống. Như là nghe những câu chuyện bạn bè mình kể. Cho họ lời khuyên, hoặc đơn thuần chỉ lặng im để nghe họ nói. Có thể ao ước về một cuộc đời giàu có vật chất vẫn là điều xa tầm tay với, nhưng chỉ riêng việc giàu có về bạn bè cũng là một điều an ủi. Những người mà sẽ ở cạnh mình, qua bão giông, qua những ngày buồn vui trong đời.
Z từng khóc ở Nguyễn Khuyến. Anh đôi khi chẳng còn nhớ bao nhiêu bài hát được cất lên ở đó. Bao nhiêu cô gái từng khóc vì say. Bao nhiêu con người chọn quán như chốn về an ủi. Bao nhiêu câu chuyện đã bắt đầu và kết thúc. Đôi khi anh có suy nghĩ rất giản đơn, như thể mình đang thừa kế một “di sản” của những người trước. Là kẻ ở lại, để khơi nguồn cho những con người mới, những câu chuyện mới lại bắt đầu từ nơi đây.
Lúc nào khi rời khỏi quán, anh cũng có cảm giác đèn phố thì vàng hơn và mình thì hoang hoải hơn. Phải chăng lúc vứt mình trở lại với cuộc sống thực, cũng hệt như đoạn kết của một bộ phim, lúc nhân vật chính bị đánh thức hoặc đá văng khỏi giấc mơ của chính mình. Tất cả sẽ lại buồn, sẽ u ám, sẽ lại khiến mình tổn thương. Và mình chấp nhận điều đó. Tất cả.
Dưới ánh đèn vàng ấy, anh nghĩ về em. Em trẻ con. Em hời hợt. Em ích kỷ. Em khiến anh buồn cực kỳ và thất vọng cực kỳ vì những việc làm của mình. Thế mà anh vẫn nhớ em như điên.
Tạm biệt Tình yêu
Cả buổi tối, thực ra anh thấy mình hơi vô tâm khi nói về chuyện buồn của em. Hãy thông cảm. Để nói những câu này, đừng buồn bã nữa, hoặc quên chuyện đấy đi, mọi người ở bên em mà... với anh thực sự chẳng hợp. Anh luôn hy vọng sự bông đùa của mình, dù vô duyên hay có duyên, dù vô tình hay ác ý, sẽ khiến em có thể quên đi tình trạng của mình, dù chỉ trong chốc lát.
Vì anh biết, ai cũng từng gặp lại mình trong những khoảnh khắc như thế. Một chuyện tình lỡ dở. Chia tay không yên ả. Những dư vị đắng cay từ các kiểu tình yêu. Để em thấy một điều, vấn đề của em không đến mức duy nhất và cũng không quá nghiêm trọng. Có thể khi gắn thêm mác “tình đầu” thì mọi thứ sẽ khó quên hơn. Nhưng nếu em biết mẫu số chung của mọi mối tình đầu là chia tay, thì em sẽ thấy được an ủi hơn rất nhiều.
Đôi khi, tình yêu qua tháng năm trở nên gần giống với một thói quen. Sự hẫng hụt khi tình yêu bay mất cũng tựa như khi em đang giữ “quán tính” trong tình yêu của mình. Chỉ là ta cứ vô tình trượt mãi trên hành trình mà ta là người lữ hành duy nhất. Bởi còn lại gì đâu khi người ta đã không còn muốn đi cùng mình trên con đường đấy nữa. Và bản năng thôi, khi nhận ra chỉ còn mình cô độc, khi nhận ra chân đã mỏi và sức đã tàn, lúc đấy mới thấy thương bản thân mình. Và anh luôn hy vọng khi em chạm đến ngưỡng hiểu rằng chỉ riêng mình mới biết thương bản thân mình nhiều nhất, có lẽ đó là lúc em tìm ra được lối thoát cho chính mình.
Thử nghĩ mà xem, chia tay thì ai chẳng buồn. Nhưng luôn có những người kết thúc nhanh chóng nỗi buồn ấy và trở lại với niềm vui. Một số người khác chọn cho mình cách ủ ê, kiên quyết nhấn chìm mình trong sự tuyệt vọng và ngoi ngóp sống chung cùng quá vãng. Anh không hy vọng em sẽ như thế, bởi đó đích xác là những gì anh từng trải qua. Hãy cứ khóc, cứ buồn... nhưng đừng tuyệt vọng và đừng nghĩ mọi thứ đã chấm dứt. Vì tất cả mới chỉ bắt đầu.
Đó là sự bắt đầu cho việc mình đã nhận ra từng ấy tháng năm mình lãng quên bao nhiêu điều mà chỉ biết sống vì một người. Đó là bắt đầu của hành trình tái tạo lại bản thân để tìm kiếm những điều mới mẻ hơn. Hoặc đơn giản chỉ là quãng dọn lại mình để dành chỗ cho một người xứng đáng hơn xuất hiện.
Mùa này, những tán cây bắt đầu thay lá. Cũng như cách con người ta dần trút bỏ những sầu muộn ủ ê để tìm kiếm cho mình niềm vui và tình yêu thật sự. Hôm nay, tình yêu rời bỏ em. Hãy nói lời “Tạm biệt” với nó. Vì hãy nhớ rằng sẽ có một mối tình mới đến, tìm thấy em chỉ để nói một câu “Xin chào!”
Chỉ là em có chịu mở lòng...