← Quay lại trang sách

Trôi đi lơ đãng

Đôi khi, tôi thấy mình trong hình ảnh một dòng sông lơ đãng, chầm chậm chảy qua những bến bờ. Có những bờ yêu thương, vì niềm quyến luyến mà dòng sông dừng lại lâu hơn, nước quanh quẩn chân cầu. Cũng có những bờ ghềnh thác, dòng sông chảy qua nhanh để không mang trong mình những nỗi đau. Vì thế mà bọt nước tung trắng xóa. Nhiều người coi lơ đãng là ham chơi. Có người bảo lơ đãng là trên mây, chẳng nghĩ gì tới cuộc sống trần trụi và thực tế. Tôi thì nghĩ lơ đãng là cứ ở đâu đâu, chẳng trước chẳng sau, chẳng lâu chẳng chóng. Tôi thích hình ảnh dòng sông ấy, vừa khao khát những lần đổ về biển, lại vừa đau đáu mang theo những điều thương mến ở những bến bờ nó đã đi qua. Vì thế, dù có lơ đãng, nhưng đó hẳn là một dòng sông nặng lòng và nặng tình.

Cũng như có nhiều lúc tôi giật mình khi nghĩ tới những gì mình còn đau đáu trong đầu. Zest tỏ ra cực kì ngạc nhiên với chuyện ấy. Tôi hiểu, anh đọc được chính xác tình trạng của tôi, tình trạng của một người mù, hoặc là vô định trong cái tình yêu mờ mờ ảo ảo như sương như khói lại như mây, hoặc là mù quáng với những gì vô vọng ở phía trước. Bởi chỉ cần một tín hiệu yêu thương nào đó, tôi sẵn sàng bỏ lại sau lưng tất cả để đến với cô ấy. Dù cả trí óc, và trái tim tôi đều mách bảo, cái khả năng có tín hiệu ấy cũng khó như việc làm thế nào để hái sao trên trời vậy!

Vậy thì, tôi đã kì vọng gì phía những bến bờ ấy? Một mảnh kỉ niệm vắt qua khoảng trời kí ức? Niềm vui khi nhìn lại những đồ vật đã từng một thời “thuộc về quá khứ ngọt ngào”? Hay đơn giản chỉ là nỗi nhớ quắt quay của một buổi sáng như hôm nay? Tại sao tôi luôn hi vọng vào những điều kì diệu, dù bản thân tôi chưa thực sự tha thiết cần và đủ? Vì lòng tự trọng của tôi quá cao, hay vì đã kinh qua quá nhiều thất bại trong cuộc đời, nên tôi sợ hãi?

Tôi không rõ nữa. Đã có nhiều lần, tôi tự ngụy biện cho chuyện ấy. Rằng đó là cô gái duy nhất từ trước tới giờ đồng điệu với mình về mặt tâm hồn. Rằng khó ai khiến tôi có được những cảm xúc như vậy một lần nữa. Nhưng có vẻ tôi nhầm. Càng ngày tôi càng nhận ra sự khó khăn để tìm được một người đồng điệu về mặt tâm hồn. Gần như không thể. Chẳng phải cũng chính vì tâm hồn mà chúng tôi đã vĩnh viễn để tình yêu của mình trở thành một cái gì đó thuộc về tuổi trẻ? Và cũng chính vì tâm hồn mà tôi nhận ra hẳn ai hiểu và chia sẻ được với những phút bốc đồng, khi trầm xuống khi lên cao, lúc lao đao khi hưng phấn... của tôi, hẳn đó phải là một kì nhân, để tôi có thể gắn bó với người ấy, dài đến vô tận, trong cuộc đời này.

Thực ra, dù có nhiều lúc suy nghĩ trở nên sâu sắc quá đáng so với tuổi, nhưng tôi ý thức rõ được việc mình còn trẻ. À, trẻ tức là còn thời gian, còn cơ hội... Và còn cả những cơ duyên để làm lại, hoặc bắt đầu một câu chuyện khác. Có thể tôi sẽ lại để mùa đông năm nay trôi qua... nhưng sẽ không vô nghĩa. Vì bao giờ khi con tim đau yếu cần hồi phục, hãy cho nó thời gian.

P/s: Sẽ là những dòng cuối cùng anh viết cho em, cho quá khứ. Dù vẫn biết cuộc tình ấy đã như dòng sông lơ đãng, trôi đi về phía những bến bờ nào. Dù vẫn biết chúng ta sẽ đôi lần nuối tiếc, nhưng chưa bao giờ hối hận, vì đã yêu nhau...

Nếu như yêu

Đã đôi lần, anh định viết điều gì đó về tình yêu. Điều này khó, thực sự khó nếu ta chưa từng trải qua ít nhất một mối tình chân thành và sâu đậm trong cuộc đời. Thật khó để tưởng tượng về tình yêu nếu chưa một lần nếm vị của nó. Ngọt ngào, cay đắng, chua chát... anh nghĩ đó là món ăn duy nhất bao hàm đầy đủ các thứ vị trên đời.

Có mấy điều trong tình yêu, mà anh nghĩ mình có những quan điểm hơi khác số đông.

Ví dụ nhé, người ta nói yêu là phải cố gắng. Cố gắng để hoàn thiện bản thân hơn, chia sẻ và thấu hiểu với người kia hơn. Dễ chấp nhận, và tha thứ cho các lỗi lầm của nhau, để tình yêu được bền lâu. Và thậm chí là cả bỏ đói tình yêu khi cần thiết.

Anh không tin nhiều lắm vào sự cố gắng trong tình yêu. Với anh, tất cả mọi thứ trong tình yêu, nên đến một cách tự nhiên. Đừng “cố gắng” để yêu một ai đấy. Hoặc khi đã yêu, đừng “cố gắng” để duy trì tính ổn định của nó. Bản thân cái từ đấy làm anh nghĩ nhiều tới sự khiên cưỡng, không tự nguyện. Anh ủng hộ chuyện chúng ta tha thiết với một ai đó, yêu họ chân thành và sâu đậm nhưng không phải là cố gắng. Mà đôi khi, như người nào đó đã nói với anh, đó không phải sự cố gắng. Mà là cách chúng ta hiểu đối phương, suy nghĩ cho cả họ trước khi làm một việc gì đó. Đó là thái độ tôn trọng lẫn nhau, điều rất cần để có.

Anh cũng không ủng hộ chuyện chúng ta dễ chấp nhận và tha thứ. Hãy chấp nhận một cách không dễ dãi, và tha thứ có chọn lọc cho những lỗi lầm của nhau. Uh, thì người ta có thể bao biện, tuổi trẻ nào chẳng nhiều nông nổi, tình yêu nào chẳng lắm vấp váp. Nhưng nông nổi và vấp váp của tuổi trẻ chỉ thực sự giá trị nếu nó nhận được bài học là các trái đắng chẳng dễ chịu gì. Từ đó người ta lớn lên.

Cũng đừng nhầm, bỏ đói tình yêu là cách ngãng ra trong một mối quan hệ, để có thời gian làm mới nó, cho nó không nhạt, đồng thời làm mới chính bản thân mình. Tình yêu là một sinh vật đỏng đảnh nhất mà anh từng biết. Ai dám chắc, nó sẽ không bỏ em đi ngay từ lần “bỏ đói” đầu tiên. Thay vì thế, hãy luôn biết cách làm mới nó, và cách để người ta giữ được chậm nhất cái cảm giác chán nhau. Và buồn cười là cảm giác chán nhau lại đến rất mau.

Còn về chuyện chia tay, điều anh muốn nói với em, là hãy dành hai từ đắng ngắt ấy chỉ một lần thôi, khi cả hai đã suy nghĩ thật kĩ và lúc mối quan hệ không thể cứu vãn được nữa. Có thể hơi khắc nghiệt quá nếu chúng ta khước từ một cơ hội được làm lại. Nhưng anh thì luôn tin vì tình yêu kia quá mỏng manh nên hãy đừng làm rạn vỡ nó rồi mong muốn chắp vá lại. Rồi em sẽ nhận ra, “yêu lại từ đầu” đôi khi chỉ là... tên một bài hát.

Thế thôi, chỉ là vài suy nghĩ rất vụn vặt của anh về tình yêu. Có thể em sẽ hỏi anh, vậy điều gì là quan trọng nhất? Hơi khó để anh trả lời nó. Nhưng anh biết điều gì là cần thiết nhất. Đó là khi, thay vì gửi cho em một tin nhắn “I love u”, anh sẽ gửi cho em một tin nhắn “I love us”. Như là nhân vật chính trong 500 days of Summer đã nói: Anh yêu cả hai chúng ta.