Nghe anh kể này
Bắt đầu từ con đường anh đi buổi sáng hôm nay. Mùa này, lúa đã gặt hết. Nông dân bắt đầu chuyển sang trồng màu. Từng luống rau xanh lơ mọc trên cánh đồng, rất đẹp. Trời thì trong, nắng thì vàng. Chưa kể đến vùng này bắt đầu vào mùa mía. Có gió heo may là mía ngọt rồi, đấy là anh lái xe nhắc thế. Một trong không nhiều buổi sáng trong đời, anh thấy phấn chấn và yêu cuộc sống. Phần vì cuộc đời anh dù đôi khi trật nhịp, lỡ bước, hoặc đi xa đường chính nhưng phần nào đó là những gì anh mong đợi. Sự thoải mái, tự do, các chuyến đi xa, được làm công việc mình thích... đó cũng là hạnh phúc. Nhất là khi chiều nay, anh đi tới một làng quê chạy dọc theo sông Đà. Hẳn em biết anh vui khi mình được sinh ra cạnh dòng sông ấy.
Có lẽ, chẳng cần nghĩ ngợi quá nhiều về tuổi trẻ nữa. Mà hãy để nó diễn ra, tự nhiên một chút, phóng khoáng một chút, bớt đắn đo một chút và say mê nhiều chút. Đôi khi, việc nghĩ ngợi quá nhiều về những việc sẽ xảy ra vào ngày mai, chính là cách tiêu phí rõ ràng nhất những gì mình đang có ở hiện tại. Đáng buồn là anh đã sống những ngày như thế quá dài. Nhưng đáng vui là anh còn kịp nhận ra điều ấy. Chẳng phải vì cảm giác hưng phấn một chiều chìm trong sự thanh bình của làng quê đâu. Mà điều đó hiện lên trong cách anh bắt đầu bớt suy nghĩ quá nhiều về cuộc đời mình.
Giờ này anh đang gõ những dòng này cho em. Giờ này bạn bè anh đang vui vầy ở một bãi biển nào đó. Giờ này có thể hoặc em đã về nhà, hoặc cũng có thể đang góp mặt ở một chuyến đi nào đấy. Thật vui là bọn mình còn trẻ, hãy cứ đi dài và xa, như trái tim vẫy gọi. Vì hẳn ta sẽ lớn lên nhiều qua những chuyến đi ấy.
Như là cái cách bọn trẻ con trên sân bóng làng chiều này, háo hức đuổi theo quả bóng bằng tất cả say mê. Anh nhận ra rằng mình sống hình như chưa đủ. Phải khao khát hơn thế và tha thiết hơn thế. Tha thiết như thể mình chỉ còn một ngày để sống. Tha thiết như thể hãy chứng minh tình cảm mình dành cho một người, không phải bằng lời nói, không phải bằng những sự quan tâm lúc nóng lúc lạnh mà đôi khi hờ hững. Không phải là đã, cũng chẳng phải là sẽ, mà là bây giờ, anh rất nhớ em... Kế hoạch của cuộc đời
Vì sao khi một năm sắp hết, câu chuyện dài kì bên quán café mà chúng ta cùng chia sẻ luôn là “Sao nhanh quá vậy, một năm rồi mà mình vẫn chưa làm được điều gì...” Có một điều rất lạ, khi chúng ta có cảm giác một năm trôi qua, biết bao mơ ước và dự định, các kế hoạch của cuộc đời đã không thực hiện được. Nhiều người than thở vì điều đó. Nhưng anh tin, đó không đồng nghĩa với việc họ chẳng làm được gì có ích trong cả một năm trời. Mà giải thích chỉ có hai lí do rất cơ bản: Hoặc chúng ta đã kì vọng quá nhiều, hoặc chúng ta đã tự “giới hạn” cho các kế hoạch và mơ ước của chính mình.
Hãy bỏ qua chuyện kì vọng của bản thân, bởi đơn giản, anh nghĩ đó là biểu hiện dễ thấy và rất logic của con người. Chìa khóa vấn đề đôi khi nằm ở chỗ, chúng ta đã “tự tạo cho mình một áp lực vô cớ về thời gian”. Càng gần về cuối năm, cảm giác thời gian sắp hết là cảm giác luôn đè nặng mỗi người. Các dự định dang dở, những việc chưa thực hiện được... khiến chúng ta thấy mọi thứ không ổn cho lắm. Và một năm mới lại được lấp đầy bởi những kế hoạch và dự định khác. Gần như một cuộc chạy đua không ngừng nghỉ và nếu vận động viên không duy trì được sức bền, em rất dễ bị hụt hơi.
Nhưng điều ấy đâu đồng nghĩa với việc em “không còn cơ hội thứ hai” để thực hiện các dự định của cuộc đời mình. Tức là, em lại có một cơ hội mới toanh cho những kế hoạch mà mình định thực hiện. Em đã có hẳn một năm “kinh nghiệm”, các bài học thất bại và hiểu được cả nguyên do tại sao có nhiều thứ mình chưa làm được. Đó mới là điều tuyệt vời nhất. Vì không ai thành công một cách dễ dàng cả.
Đã bao giờ em nghĩ, tuy không thực hiện được những kế hoạch dự tính từ trước, nhưng em lại vô tình thực hện được những điều mà bản thân mình cũng không ngờ? Có thể em đã không học giỏi Toán, nhưng em vô tình tìm thấy niềm yêu thích môn Văn? Có thể em đã không chinh phục ược trái tim cô bạn cùng lớp nhưng thay vì thế, em nhận ra mình có một người bạn thân tuyệt vời, người luôn sẵn sàng ở bên em vô điều kiện? Và công việc part-time em lỡ đánh mất, chỉ để chỉ ra một điều em cần phải tự trang bị thêm nhiều thứ mới có thể kiếm được đồng tiền một cách chân chính? Những điều ấy hình như không bị coi là thất bại.
Em biết không, Hans Christian Andersen, nhà văn nổi tiếng Đan Mạch, hẳn cũng đã từng viết ra những kế hoạch cho cuộc đời mình. Vậy mà bản thân ông lại từng thừa nhận rằng: “Tôi đã phải trả một cái giá đắt vô cùng cho những truyện cổ tích của tôi. Vì chúng mà tôi đã từ chối hạnh phúc mà đáng lẽ ra tôi được hưởng, đã bỏ ra quãng thời gian mà đáng lẽ sức tưởng tượng mặc dù là mạnh mẽ và sáng láng, phải nhường cho thực tế.” Nhưng thử hỏi nếu không có những Cô bé bán diêm, Chú lính chì dũng cảm... làm sao chúng ta biết trân quý và nuôi dưỡng tâm hồn mình tốt đẹp. Và cả điều ấy nữa, anh cũng tin là Andersen hẳn là “người thất bại vĩ đại”.
Anh hoàn toàn ủng hộ chuyện xây dựng các kế hoạch, nhưng lại thừa nhận chẳng ai có thể tự lập trình cuộc đời mình. Chuỗi các sự kiện, duyên may, sự ngẫu nhiên... tạo nên cuộc sống. Vì thế mà anh gọi những ngày cuối năm là một mùa để mình có thể tự “dọn dẹp” lại mình. Bỏ qua những thất bại, quên đi âu lo của ngày cũ, tự tin vào những cơ hội và tự tạo ra may mắn bằng nỗ lực và sự chăm chỉ. Đó mới là bản lề tuyệt vời cho một kế hoạch năm mới hoàn hảo mà anh hi vọng em sẽ khởi thảo nó ngay từ bây giờ.