← Quay lại trang sách

Dành cho tháng Sáu

Gần đây anh nhận ra mình không có nhiều thời gian để viết những thứ mình thích nữa. Hơi buồn một tẹo. Nhất là khi lại một tháng Sáu nữa đến rồi. Tháng mà bầy chim sẻ hiên nhà bay mất, rồi những cơn mưa bất chợt của thành phố lúc cuối ngày. Dạo này anh không còn cả thói quen uống café phin. Chừng như thời gian và sự dễ dãi đột nhiên khiến mình chỉ muốn gọi một nâu đá nhiều sữa. Và rồi mình tiếc. Tiếc cho vài cuốn sách đọc dở và không còn ý định đọc tiếp. Tiếc cho những người đã chỉ có thể cùng nhau đi cùng một đoạn đường.

Có ba điều anh luôn nghĩ nhiều nhất vào tháng Sáu: cái ban công ở café Phố Cổ lúc sáu giờ, biển và Phú Quang. Anh sẽ không giải thích dài dòng về việc tại sao anh chọn những thứ ấy. Anh chỉ biết gọi nó là quán tính. Một nỗi nhớ quán tính. Thói quen quán tính. Như là lúc nào điều đó cũng thôi thúc anh phải thực hiện. Gọi sinh tố xoài ở café Phố Cổ. Đi về phía biển. Và khe khẽ “có nhiều khi tôi quá buồn, tôi ước mong quanh chỗ tôi ngồi mọc lên nhiều cây cỏ...” Chân thành thì anh chẳng buồn bã tới mức lảm nhảm mãi ca từ có độ tự kỉ cao ấy. Chỉ là nhiều lúc anh lãng đãng. Nghệ sĩ nửa mùa. Hoặc là điều gì đó tương tự thế.

Dạo này, anh có vẻ lạm dụng một số từ ngữ bản thân mình nghĩ ra. Như là cái cụm “tin vừa phải”. Đến anh còn chả biết thế nào là vừa phải cho một niềm tin. Có nhiều thứ cũng bàng bạc dần cùng với thời gian. Nỗi nhớ cũng thế. Tuy nhiên, vào một ngày cuối tháng Năm, khi anh đang dạy tụi nhóc dưới cái nóng hơn ba chục độ của mùa hè, nhìn những cảm xúc trên từng gương mặt, anh chợt nhận ra chính sự mất mát dần niềm tin vào một vài điều khiến mắt mình không còn sáng và lòng mình không còn thấy yên lành nữa. Rồi thì người lớn nào đôi mắt cũng sẽ đượm buồn.

Anh không thích đôi mắt em sẽ như thế. Anh thích nghĩ về nó như bầu trời xanh trong. Bởi vì trong cái chốn mà sự bình yên đôi khi cũng làm giả được, nếu mắt em không còn sáng, anh vin vào đâu mà tìm về?

Học cách từ chối

Trong đời có nhiều chuyện không thể cứ gật đầu là xong đâu em ạ. Cách đây chừng ba năm, anh từng xem một bộ phim tên là Yes Man thì phải. Đại thể nội dung nói về một anh chàng, luôn từ chối mọi cơ hội trong cuộc sống bởi ám ảnh thất bại trong quá khứ. Rồi một ngày, sau khi tham gia khóa học của vị diễn giả “đồng ý tuốt”, anh ta học cách nói “có” với mọi lời đề nghị và mọi cơ hội. Dĩ nhiên, cuộc sống của anh chàng bắt đầu thay đổi từ đấy. Trở nên thú vị hơn, nhiều điều gay cấn và anh ta tìm được tình yêu của cuộc đời mình. Tuy nhiên, không đơn giản nó chỉ diễn ra một chiều như vậy. Việc nói “có” với mọi thứ đem lại cực kì nhiều rắc rối. Tới nỗi, ngay chính bản thân vị diễn giả kia, cũng đã phải nói với nhân vật chính của chúng ta: “Hãy nói có, nhưng là nói có một cách chọn lọc.”

Dĩ nhiên, điều đó cũng chỉ liên quan chút ít tới câu chuyện mà anh em mình đang nói với nhau. Anh tin rằng không có căn bệnh mang tên “ngại từ chối”. Điều đó xuất phát từ việc em yêu quý bạn bè mình, và không ngần ngại khi họ cần em một sự giúp đỡ. Không hề gì, anh nghĩ điều ấy là cần thiết. Bởi anh luôn có một niềm tin rằng chính trong khi ta đang khốn khó, hoặc lúc hoạn nạn, người bạn có thể cùng chia sẻ, giúp đỡ, thậm chí ở bên ta những ngày ấy là những người bạn đáng tin tưởng.

Điều anh muốn nói với em, chính là chuyện, cảm xúc của em sau khi làm mỗi việc ấy. Nếu em thực sự thoải mái, em coi đó như một việc làm hoàn toàn tự nguyện, thì đó là việc nên làm. Nhưng như em nói, em bắt đầu thấy mệt mỏi và không còn thời gian cho bản thân. Vậy thì, chúng ta cần xem xét lại điều đó một chút. Anh luôn tin rằng, một khi ta không chăm sóc được bản thân, tức là không tạo được cho mình những cảm xúc tích cực thì thật khó để có thể quan tâm tới người khác. Anh không có thói quen phán xét bạn bè mình. Tuy nhiên, anh luôn nhận ra ranh giới giữa “lòng tốt” và “sự lợi dụng” lúc nào cũng thật mong manh. Lòng tốt không phải tài sản vô tận để có thể phân phát bừa bãi. Mà hãy trao nó, tức là trao những sự giúp đỡ, cho người mà em thấy thật sự cần đến nó và tha thiết với nó.

Anh hiểu cảm giác của em. Nói đồng ý một cách có lựa chọn chẳng phải việc dễ dàng gì. Điều ấy cần cả những va vấp rất “cuộc đời” mới khiến em có thể hiểu ra được. Nhưng không có nghĩa, anh khiến em hoài nghi với lòng tốt, với cuộc sống. Bởi sẽ luôn có quà dành cho những người, sống với một thái độ rộng lượng và trái tim biết yêu thương. Đừng suy nghĩ nhiều quá nhé!