Vận mệnh trong tầm tay
Em có tin vào chuyện bói toán không? Kể ra, nếu tin lời thầy bói, thì giờ này anh đã trở thành một nhân viên mẫn cán ngày ngày đếm tiền ra xếp tiền vào (vì thầy nói phải làm ngành gì liên quan trực tiếp đến tiền mới mau giàu). Hoặc đã yên vị tối tối hát ru con chứ không có thời gian café tán gẫu với em (vì thầy nói nếu lập gia đình sớm sẽ tránh được nhiều tai họa). Và rất, rất nhiều lời phán nữa... mà anh không nhớ hết nổi.
Anh luôn tò mò về những người làm nghề “bói toán”. Dĩ nhiên có nhiều chuyện họ nói có phần nào đó đúng, chứ không phủ nhận hoàn toàn. Nhưng những người, giả sử nhé, có “quyền năng” biết được tương lai của người khác, liệu có biết được tương lai của chính mình? Chắc là không rồi, vì nếu biết được tương lai của chính mình, hẳn họ cũng sẽ chẳng mất thời gian để làm những việc đấy làm gì. Vậy nên có hợp lý không nếu mình đi tin vào lời nói của những người còn mù mờ với tương lai của chính họ?
Nếu chuyện biết trước được tương lai là một món quà, anh hy vọng sẽ không ai mang nó tới đặt trước cửa nhà mình. Tựa như khi đọc một câu chuyện trinh thám mà biết trước hồi kết, chắc chắn sẽ không còn thích thú nữa. Cuộc sống cũng vậy. Em thức dậy mỗi buổi sáng với ý nghĩ háo hức, không biết ngày hôm nay sẽ diễn ra thế nào. Chứ không phải cảm giác nhàm chán vì biết trước chắc chắn mọi thứ sẽ diễn ra theo một trình tự đoán trước. Đó hẳn cũng giải thích lý do mà trong cuộc sống, người ta luôn cảm thấy thú vị hơn với những bất ngờ. Vì dù có thế nào chăng nữa, mọi thay đổi luôn khiến con người ta có cảm giác giàu có hơn.
Nếu là fan của chú mèo máy Doraemon, hẳn em còn nhớ câu chuyện về chiếc ti vi dự báo trước tương lai. Cậu chàng Nobita hậu đậu, chắc mẩm tương lai sẽ lấy được cô bé Xuka xinh xắn dễ thương làm vợ nên cực kỳ chủ quan. Rốt cục là nếu vẫn sống lười biếng, thiếu quyết tâm, hay ỉ lại vào những bảo bối... thì rất có thể tương lai, người ở bên cạnh cậu sẽ là... Chaiko, em của Chaien, chứ chẳng phải là Xuka. Một ví dụ cực vui để thấy là hơn tất cả, chính chúng ta là người nắm giữ vận mệnh của mình.
Hẳn em còn nhớ tin đồn về “ngày tận thế” trong năm 2012. Thế giới bước qua thời khắc ấy mà chẳng mảy may hề hấn gì. Vì đơn giản đó chỉ là đánh dấu một thời khắc kết thúc trong lịch cổ của người Maya để mở ra một thời kỳ mới. Những người bình tĩnh và luôn tin tưởng vào bản thân mình sẽ coi đó như một trò đùa. Anh hy vọng em cũng đón nhận những lời phán xét vô căn cứ kia với một thái độ như thế, vững tin vào bản thân và bản lĩnh để làm chủ cuộc đời của mình. Nhất là khi chẳng ai dại gì tự đâm đầu vào rắc rối.
Bảo vệ thương hiệu bản thân
Cuộc chiến ngầm định giữa các cô gái để tranh giành vị trí “hot girl” hoặc “queen bee” đã trở nên quen thuộc từ lâu trong trường học. Với anh, điều ấy thực sự thú vị. Cảm giác luôn có ai đó để so sánh, cạnh tranh sẽ đồng thời thúc đẩy bản thân tiến về phía trước. Cạnh tranh, nói cách này hay cách khác, luôn là động lực hàng đầu của sự phát triển. Dĩ nhiên chúng ta đang nói đến một cuộc cạnh tranh công bằng, chứ không chơi xấu theo kiểu tiểu xảo như trong Mean Girls hoặc Gossip Girl. Và nhất là với nữ giới thì các cuộc “cạnh tranh” luôn là thứ ưa thích hàng đầu của họ, nếu em còn nhớ về cuộc tranh giành “Quả táo cho người đẹp nhất” của ba vị nữ thần xinh đẹp trong thần thoại Hy Lạp.
Anh không nghĩ đó đơn thuần chỉ là một “cuộc chiến” xem ai giành ngôi vị số một. Ở chiều nào đó, nó là thử lửa thực sự với một người trong việc bảo vệ “thương hiệu” của bản thân mình. Nếu em để ý, năm 2012 đã qua đi với rất nhiều người trẻ tỏa sáng qua các cuộc thi, qua cộng đồng mạng xã hội... và đã định vị tên tuổi của họ trong các lĩnh vực nhất định. Điều đó hẳn càng thúc đẩy những người khác, suy nghĩ nhiều hơn về cách “làm thương hiệu” cho chính bản thân mình.
“Thương hiệu” không đơn thuần chỉ là một cái tên. Nó còn là sự định vị bản thân trong suy nghĩ của người khác. Nó gợi nên những ưu điểm, thế mạnh, hoặc khả năng trong bất kỳ lĩnh vực nào mà cộng đồng sẽ nghĩ tới đầu tiên khi nhắc đến ta. Hoặc thương hiệu đôi khi lại hiểu đơn giản là cách em bảo vệ hình ảnh bản thân thế nào trong mắt người khác.
Em biết không, thất bại lớn nhất mọi thời đại trong lĩnh vực Marketing đã gọi tên New Coke của hãng Cocacola. Trước đối thủ cạnh tranh đang giành giật thị trường giới trẻ là Pepsi, những nhà lãnh đạo của Người khổng lồ Cocacola đã đi tới một quyết định sai lầm hoàn toàn: Thay đổi công thức của loại nước ngọt này. Người dùng nhanh chóng tẩy chay New Coke, Cocacola gánh chịu thất bại có thể coi là nặng nề nhất lịch sử. Liên hệ với em, nỗ lực thay đổi bản thân để trở thành một con người khác, xem chừng không có tác dụng bằng việc thay đổi bản thân tốt hơn từng ngày. Điều này nghe khá mô phạm nhưng lại là công thức chung để giữ bản sắc cá nhân. Thứ mà rất nhiều người đang loay hoay tìm kiếm trong cuộc sống này.
Lại nói chuyện đồ uống (cười). Những ngày này, giới trẻ đang hồi hộp chờ đón sự xuất hiện của Starbucks - thương hiệu café nổi tiếng thế giới. Có nhiều lo ngại về việc café Việt Nam sẽ gặp khó khăn khi bị “ông kẹ” này cạnh tranh. Chính vì lý do đó, anh cực thích bài phỏng vấn gần đây với ông Đặng Lê Nguyên Vũ - người sáng lập ra Tập đoàn café lớn nhất Việt Nam: Trung Nguyên. Ông Vũ cho rằng đừng nên quá lo ngại vì một “người khổng lồ không bản sắc”, với dẫn chứng là Starbucks đã xóa đi chữ “coffee” trong thương hiệu của mình, để trở thành một thương hiệu “đồ uống hỗn hợp” chứ không còn đơn thuần là coffee nữa. Ai sẽ chiến thắng, đó là câu chuyện của tương lai. Điều duy nhất anh muốn em nhận ra, nếu mất đi bản sắc, mọi thứ chẳng trở nên quá đáng lo sợ, dù đó có là những người khổng lồ.