← Quay lại trang sách

Thế giới biến mất

Đã từng có ngày anh tỉnh dậy với mong muốn một ai đó biến mất. Không hẳn đó là những người mình ghét cay ghét đắng. Chỉ có điều, sự biến mất của họ rất có thể khiến cuộc sống của mình dễ thở hơn, không khiến bản thân mình trở nên tiêu cực.

Ai trong chúng ta cũng đều từng có những mong muốn ích kỷ như vậy. Còn nhớ trong một lần có cảm giác gần như bị cả thế giới bắt nạt, cậu bé Nobita đã ước ao một thứ bảo bối khiến cho những người bắt nạt cậu biến mất. Dĩ nhiên, Nobita được thỏa ước nguyện. Một nút bấm khiến cho kẻ khác tan biến. Nhưng sau tiếng hô “cả thế giới biến đi”, chỉ còn Nobita ở lại một mình. Ban đầu, cậu gặm nhấm cảm giác sung sướng khi được làm mọi thứ mình thích. Dần dần, cậu nhận ra thế giới chỉ có một mình thật buồn bã và cô độc.

Chắc em cũng hiểu cho nỗi buồn của Nobita phải không? Bởi con người khi được sinh ra phải cần có nhau để tồn tại. Trong những mối liên kết vô hình hoặc hữu hình, không ai có thể tự hào rằng mình sống mà chẳng cần nhờ tới ai khác.

Nên câu chuyện của em, cũng tương tự như câu chuyện của bao nhiêu người khác, đó là làm thế nào để ứng phó với cơn giận dữ. Có người chọn cách phản ứng lại ngay lập tức. Cũng có người nén cơn giận lại trong lòng. Chọn cách nào tùy thuộc mỗi người. Tuy nhiên, không phải ngẫu nhiên mà người ta quen nói “cả giận mất khôn”. Bởi lẽ trạng thái giận dữ khiến con người trở nên kích động, mất kiểm soát hành vi và dễ dẫn tới những điều đáng tiếc. Ngược lại, nén cơn giận vào trong cũng không phải là điều dễ chịu gì. Cơn giận tích tụ lâu ngày cũng tựa như khối thuốc súng, chỉ chực bùng nổ bất cứ lúc nào. Mà một vụ nổ thì hẳn để lại hậu quả nghiêm trọng hơn rất nhiều rồi, em nhỉ?

Thường thì những suy nghĩ không tốt sẽ dẫn tới các hành động tiêu cực. Tuy nhiên, không phải cứ có những suy nghĩ tiêu cực đều đồng nghĩa với việc là một người xấu. Anh đã từng đọc được đâu đó về một nhân vật từng nói rằng, cô ấy luôn muốn “thử làm người xấu”, bởi cô có cảm giác làm người xấu sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Điều này đặt ra một vấn đề là: Phải chăng làm người tốt khó hơn vì ta sẽ phải tự mình đặt ra các ràng buộc và sẽ không còn thoải mái nữa?

Anh nghĩ khó hay dễ không phải là điều chúng ta nghĩ đến trước hết. Điều quan trọng là bản thân “tốt” hay “xấu” cũng chỉ mang ý nghĩa tương đối trong từng thời điểm. Cũng như trong cuộc sống em ạ. Không ai nhận được sự yêu mến từ tất cả mọi người. Và cũng không ai muốn thế. Bởi các cảm xúc yêu hay ghét thực sự là thứ gia vị cực kì cần thiết cho cuộc sống này. Đừng lo lắng quá nếu đôi khi chúng ta có nghĩ về người khác cùng những điều thiếu tốt đẹp.

Giải mã người hai mặt

Trong cuốn Phi lý trí, một cuốn sách rất nổi tiếng của Dan Ariely, viết về những hành động của con người mà không thể lý giải được bằng logic, ông nói rằng không bao giờ tồn tại một “con ngư.i nhấ thể”. Thực tế, chúng ta là tổng thể của rất nhiều cái tôi. Ở những tình huống khác nhau, người ta lại vận dụng những cách cư xử và hành động cho phù hợp với hoàn cảnh. Nói như bạn em, thì đáng ra cả em và cả anh, phải là những người nhiều mặt mới đúng.

Hãy tưởng tượng một sáng tỉnh dậy, em soi mình vào gương, thấy đó dường như là một ai khác hẳn. Một người thấp hơn, xấu xí, môi mỏng, răng cửa mọc dài ra, ánh mắt như ánh mắt của loài bò sát... Dường như có một ai đó đang chiếm hữu lấy mình. Khi tỉnh giấc vào một buổi sáng năm 1885, ám ảnh vì giấc mơ đó, R.L.Stevenson đã viết nên cuốn sách nổi tiếng với tên gọi “Tiến sỹ Jekyll và ngài Hyde”. Trong đó, ông cảnh báo về hai con người cùng tồn tại trong ta, con người của những đam mê, điên cuồng là ngài Hyde và một con người chín chắn, lý trí là tiến sỹ Jekyll.

Phần nào đó, anh tin tưởng vào việc có rất nhiều cái tôi tồn tại trong một con người. Thử để ý nhé, có phải trước một đám đông xa lạ, việc đầu tiên khiến em cảm thấy an toàn là rút di động ra, giả vờ nhắn tin cho một ai đó, hoặc tìm một góc khuất để quan sát. Lúc đó con người nhút nhát và thiếu tự tin trong ta xuất hiện. Hoặc trong một cuộc thi đấu thể thao, tại sao tụi con trai coi việc về đầu tiên trong đợt chạy hai trăm mét hoặc ghi bàn thắng trong trận đấu bóng là việc cực kì quan trọng, đôi khi là danh dự của một chàng trai? Vì đó là lúc cái tôi hiếu thắng và ganh đua xuất hiện. Nói đơn giản hơn, tùy từng sân khấu của cuộc đời, mà mỗi người lại sắm một vai diễn khác nhau.

Anh không coi việc có nhiều “gương mặt” là điều gì đó xấu xa. Điều này dễ lý giải thôi. Con người càng trưởng thành thì cảm giác về sự mất an toàn càng lớn. Những điều nguy hiểm từ xã hội, nguy cơ tiềm tàng trong các mối quan hệ, mong muốn giành được sự yêu thương từ mọi người... tất cả điều đó khiến chúng ta cẩn trọng hơn trong cư xử, và xuất hiện những khuôn mặt khác nhau trong giao tiếp. Bản thân điều đó không nguy hiểm. Điều nguy hiểm nhất là khi ta nhận ra, để có những gương mặt ấy, là ngần ấy sự đánh đổi khi ta lừa dối chính bản thân mình.

Bản thân con người sinh ra không mặc định tốt xấu. Cái tốt được nuôi dưỡng nên từ sự yêu quý, trân trọng và nhân hậu với mọi người. Cũng như cái xấu là tổng hòa của những điều vị kỉ, bon chen, muốn làm hại người khác. Biết nuôi dưỡng điều tốt chính là cách hay nhất để làm giảm đi cái xấu.