← Quay lại trang sách

Vấn đề ở vạch xuất phát

Anh biết em còn buồn vì chuyện không đỗ vào trường đại học ưng ý. Đầu tiên là chia buồn với em, bởi kết quả kì thi không như em mong đợi. Nhất là với một kì thi có tính chất “bước ngoặt” với mỗi con người. Nhưng thi cử là vậy, em ạ! Kết quả cuối cùng đôi khi không chỉ phụ thuộc vào năng lực của mình, mà còn cần cả một chút may mắn. Vì khi nói rằng “học tài thi phận”, hẳn cha ông ta đã đúc kết từ rất nhiều tấm gương có thật trong cuộc sống, những con người mơ giấc mộng trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa mà lều chõng đi thi suốt năm này qua năm khác, nhưng mãi chỉ là những ông tú, ông đồ...

Tuy nhiên, anh cũng không mong em sẽ buồn bã quá lâu. Và cũng đừng sợ hãi hay xấu hổ trước những lời hỏi thăm của mọi người. Vì đôi khi, thi đại học giờ đã bao hàm tính chất một vấn đề xã hội. Thậm chí cả câu “Em học trường nào?” cũng chỉ mang đậm tính xã giao không hơn. Nhất là khi em xác định được, hoặc nó chỉ đơn giản là “sự thành công bị trì hoãn”, hoặc nó là một bước ngoặt để em tìm ra một hướng đi khác cho cuộc đời mình.

Ngay cả khi đang học một trường danh tiếng như Havard, Bill Gates cũng đã bỏ ngang để theo đuổi đam mê của mình. Hoặc như Steve Jobs, người khuyến khích năng lực thực sự hơn là năng lực trên những tấm bằng. Nói như vậy, không đồng nghĩa với việc học không quan trọng, mà chỉ nhấn mạnh một điều, đại học không phải con đường duy nhất dẫn đến thành công đâu, em ạ!

Thực ra, anh thấy em có xuất phát điểm tốt hơn những bạn khác. Năng động, tự tin, học giỏi... đã đủ là điểm tựa để em có thể bứt phá nhanh hơn người khác. Đừng vì một vài cú vấp mà nghĩ rằng cuộc đua đã kết thúc. Không phải ai trong chúng ta cũng đều có một xuất phát điểm tốt cả đâu. Nếu biết tấm bằng duy nhất Edison nhận được khi còn học phổ thông, chứng nhận của hiệu trưởng trường ông đang học về một học trò “ngu dốt, lười biếng, hỗn láo” thì em sẽ thấy được rằng, không phải ai xuất phát tốt thì sẽ là người về đích tốt.

Chắc em biết người đàn ông chạy nhanh nhất hành tinh, Usain Bolt, người lại vừa đoạt thêm huy chương vàng Olympic ở cự ly 100m nam trong kì thế vận hội năm nay? Usain Bolt không bao giờ là người xuất phát tốt nhất. Trên đường đua, thường anh ấy chỉ xuất phát ở mức thứ tư, thứ năm. Nhưng luôn là người về đích đầu tiên với những cú bứt phá mạnh mẽ. Mặc dù lý thuyết điền kinh chỉ ra xuất phát tốt sẽ làm tăng khả năng chiến thắng. Nhưng không phải 100%, đúng không em?

Cuộc đời mỗi người chúng ta cũng giống như một đường chạy vậy. Điều cuối cùng còn lại, không phải nỗ lực vượt qua người khác để giành chiến thắng, mà chỉ đơn thuần là cuộc đấu với chính bản thân mình. Làm sao để vượt qua khỏi nỗi sợ hãi, tự tin vào bản thân, quyết định sáng suốt ở những thời điểm bước ngoặt mới là vấn đề. Mà trên đường chạy ấy, chỉ em mới quyết định được mình, không phải về đích thứ bao nhiêu, mà là về đích như thế nào. Phải dũng cảm vào những lúc cần thiết, để vượt qua khó khăn hiện tại. Em làm được chứ?

Lộ trình cho mơ ước

Anh có thể khẳng định với em, không có ước mơ nào viển vông cả. Vì tất cả những thành tựu cuộc sống hiện đại ngày nay đều khởi phát từ những ước mơ tưởng chừng rất “vớ vẩn”. Khi Edison phát minh ra máy ghi âm và bóng đèn dây tóc, ông được coi là phù thủy, bởi chẳng ai hồi đó tin có thể “nhốt” được giọng nói hay giữ được ánh sáng trong nhiều giờ liền cả. Hay như khi con người vẫn coi sấm sét là một thế lực tự nhiên cực kì ghê gớm thì Franklin phát minh ra cột thu lôi. Tất cả những mơ ước ấy đều không viển vông chút nào phải không?

Không ai có quyền hoạch định mơ ước của người khác, trừ chính bản thân em. Anh tin ngay cả khi cô giáo em đưa ra từ “viển vông”, hẳn cô cũng nghĩ đó có thể là một cú hích, một sự khích lệ để em có thể vươn tới ước mơ của mình. Rất nhiều người đã thành công bởi họ tự tin và đeo bám mơ ước của mình. Thời còn đi học ở Port Huron, Edison bị coi là một đứa nhóc hỗn láo, lơ đãng, có vấn đề về thần kinh và hay phá phách. Trong khi sự thực, ông chỉ là một đứa trẻ say mê khoa học, muốn làm thí nghiệm mọi lúc mọi nơi và luôn có nhu cầu tìm tòi khám phá. Tấm “bằng tốt nghiệp” tiểu học (mà thực ra là chứng nhận đuổi học) được Edison mang theo trong suốt hành trình cuộc đời mình. Với ông, đó là động lực để thúc đẩy bản thân làm nên những điều phi thường. Với mọi người, đó là minh chứng cho chuyện không có giới hạn nào cho ước mơ của bất kì ai cả.

Anh tin là ước mơ thì không giới hạn, nhưng mình có thể viết nên lộ trình và hoạch định những ước mơ của bản thân. Ước mơ chỉ bị coi là viển vông khi em không đeo bám và đủ sức theo nó đến cùng, khi em chỉ mơ mộng mà không nghĩ tới việc bắt tay thực hiện. Nếu đã có kế hoạch tỉ đô, hãy gạch đầu dòng những điều em cần để có thể thực hiện, hơn là thất vọng chỉ vì một vài đánh giá từ bên ngoài. Nếu em biết được, những người thành công đã phải vượt qua biết bao định kiến từ dư luận, như đạo diễn nổi tiếng Tim Burton, với doanh thu các phim ông làm lên tới hàng tỉ đô la, từng bị sa thải chỉ vì làm ra những bộ phim “ngớ ngẩn và tiêu tốn ngân sách”.

Thế giới rộng lớn này có rất, rất nhiều người lớn lên với những giấc mơ bình thường. Bù lại, cũng có những người khiến người ta phải nhớ mãi như Bill Gates, Steve Jobs... Hãy lựa chọn cách sống và mơ ước, như cách em muốn sau này, em được thế giới nhớ về như thế nào. Chúc em vững tin vào mơ ước.

Sức bật của một chàng trai

Có một mô típ trong phim Hàn Quốc mà không biết em có để ý hay không. Thường thì sẽ có một cặp đôi yêu nhau thắm thiết, nhưng có độ lệch pha về điều kiện cũng như hoàn cảnh sống. Cuộc tình tan vỡ, chàng trai ôm mối đau khổ quyết chí đi tìm cho mình chân trời mới. Sau nhiều năm, anh ta trở thành người thành đạt, quay trở về, gặp lại người xưa... Dĩ nhiên chuyện phim ảnh thì không đáng tin 100%. Nhưng về mặt nào đó, nó đánh đúng tâm lý của một cậu chàng. Đó là tính “sĩ diện”, hay nhẹ nhàng hơn đó là sự tự ái của một cậu con trai.

Không có điều gì khiến một chàng trai tổn thương bằng sự tự ái bị đụng chạm. Được mặc định là “phái mạnh” trong cuộc sống nhưng điểm yếu của bọn con trai là yêu quý cái tôi của mình khủng khiếp. Để anh kể cho em nghe một câu chuyện. Anh có người bạn hồi còn đi học phổ thông, bạn anh thầm để ý cô nàng lớp trưởng xinh xắn từ lâu lắm rồi. Lấy hết dũng cảm, cậu ấy ngỏ lời cùng cô nàng hot girl. Nào ngờ, cô nàng giội cho bạn anh một gáo nước lạnh. Cô ấy bảo sẽ chẳng thể nào nhận lời của một chàng trai chưa bao giờ lọt nổi vào top 20 của lớp. Câu nói ấy như một nỗi ám ảnh khiến bạn anh thay đổi. Cậu ấy học hành chăm chỉ hẳn lên, kết quả tiến bộ qua từng ngày. Rồi không những lọt vào top 10 của lớp, cậu ấy còn thi đỗ vào trường đại học nổi tiếng, là mơ ước của nhiều người. Sự tổn thương quả là tạo nên sức mạnh ghê gớm. Mặc dù sau đó, cậu không còn yêu mến cô nàng kia như trước nữa.

Cậu con trai nào, trong cuộc đời cũng cần bị giội vài gáo nước lạnh, để tỉnh táo và trở nên mạnh mẽ hơn. Đôi khi, từ những cú vấp như thế, họ nhận ra mình cần gì và muốn trở thành con người như thế nào trong tương lai. Hẳn em biết Mark Zuckerberg, chàng trai thiên tài đã tạo ra mạng xã hội facebook. Nếu em biết được xuất phát điểm của nó chỉ vì Mark là một chàng trai kém hấp dẫn và luôn ngậm hột thị trước những cô gái, em sẽ thấy đôi khi một bước ngoặt có thể thay đổi cả thế giới thế nào, hệt như “hiệu ứng cánh bướm” vậy.

Archimedes, nhà bác học thiên tài đã từng nói rằng: “Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng cả trái đất”. Nguyên lý về đòn bẩy của ông, khi ứng dụng với những chàng trai, sẽ trở thành: “Hãy cho tôi một cú hích, tôi sẽ tự thay đổi bản thân mình”. Nhất là hãy hích vào lòng tự trọng của cậu ấy, em nhé!