← Quay lại trang sách

Đừng hoảng sợ khi chỉ có một mình

Hồi bé, tôi đi học mẫu giáo được hai tuần thì bỏ. Phần vì mẹ thương con ăn uống kham khổ sống kiểu lơ vơ không cô nào quan tâm. Phần vì con bé hàng xóm mách lẻo đã rủ rỉ vào tai bà nó vụ tôi lén đổ nước chè vào tai trong giờ ngủ trưa. Trong ánh mắt vừa muốn giữ lại, vừa nhẹ nhõm của các cô trường mầm non Ngọc Hà, tôi đã vĩnh biệt quãng đời nhà trẻ ngắn ngủi nhưng huy hoàng của mình như thế.

Mẹ quyết định dạy tôi theo kiểu một kèm một. Việc không phải đến trường hóa ra chả tệ lắm. Tôi vẫn đều đặn trốn các giờ ngủ trưa để đi lang thang, chơi đủ mọi trò của tụi trẻ con hồi đó. Dĩ nhiên tôi không đến nỗi phá làng phá xóm, nhưng những trò kiểu đổ nước vào tai người khác thì sau này còn chơi hoài.

Và đặc biệt trong những ngày ấu thơ huy hoàng ấy, tôi nhận ra chơi một mình cũng đủ mọi thứ thú vị. Có tối, tôi hóa thân thành người anh hùng trong Mãnh long quá giang, múa đủ loại quyền thuật và đánh nhau với bóng mình trên vỉa hè. Có buổi trưa, tôi bày la liệt mớ tiền xu sưu tập ra đống chăn rồi chơi trò đánh trận giả. Quân Châu [ bao gồm tiền xu Việt Nam, Khựa, Philippines... bao giờ cũng thua tụi Châu ]u sáng loáng và bóng bẩy. Ồ, còn nhiều thứ khác nữa. Nói chung, chính cái trò tưởng tự kỷ lủi thủi chơi một mình hóa ra lại nuôi nấng trí tưởng tượng từ lúc bé. Để lớn lên, một số môn học cần tưởng tượng các kiểu tôi đều xử lý ngon nghẻ (dĩ nhiên là trừ Hình học không gian).

Sau này, tôi nhận ra, thỉnh thoảng có những việc ta luôn phải hành xử và suy nghĩ một mình. Ví dụ như những buổi tối chẳng ai đủ sẵn sàng để đi cùng, hoặc nghe bạn kể lể những thứ nhảm nhí trong đời sống của mình cả. Hoặc khi phải ra quyết định. Hoặc cả làm việc. Tôi thừa nhận mình không phải là người có kỹ năng làm việc nhóm tốt. Khi gặp vài vấn đề, đôi khi tôi thấy tự giải quyết cho nó nhẹ đầu, khỏi cần phối hợp với người khác. Cũng nhiều lần trong công việc, cảm giác một mình khiến mọi thứ dễ chịu hơn.

Nói lan man quá rồi quên luôn đang định nói gì., tôi đang định bảo là, kể cả trong tình yêu cũng vậy. Dù trong một mối quan hệ, bạn vẫn luôn cần những khoảng một mình. Hoặc chẳng ở trong mối quan hệ nào hết thì bạn vẫn sẽ thấy dễ chịu với nó. Thực ra, đôi khi chúng ta chỉ vì sức ép rất vô hình và nhảm nhí mà lao bừa vào một mối quan hệ phải không? Trong khi đó, khi bạn thực sự cần đến tình yêu, bạn sẽ có động lực để tìm đến nó.

Đừng hoảng sợ khi chỉ có một mình. Rất nhiều ý tưởng thiên tài xuất hiện khi con người cô đơn nhất.

Điều quan trọng của cuộc đời

Nói theo ngôn từ của một ông em thì tôi đang “phải lòng mặt” một cô gái. Nói theo ngôn ngữ của tiểu thuyết thì đó là một cơn say nắng. Còn nói theo cảm nhận của tôi thì đó là một dự cảm ngọt lành về những điều tốt đẹp.

Một ngày, như ngày hôm nay, tự nhiên tôi hồ nghi về những điều mình từng viết ra, các bạn đã từng đọc nó. Có người đồng tình, cũng có người cười nhạt như cười vào trải nghiệm của một người va vấp với cuộc đời chưa đủ nhiều. Hình như trong số những lời khuyên đó, tôi từng nghĩ mọi người nên sống thật với cảm xúc của mình. Là một người đôi khi hơi bản năng và nhạy cảm thãi thừa, tôi nghĩ sống thật với cảm xúc có rất nhiều cái lợi: không mệt mỏi, không hối hận, không áy náy vì ta đã chưa làm được những điều mà mình muốn làm.

Tuy nhiên, thực tế khắc nghiệt hơn thế. Cũng như thể sống thật với cảm xúc, không giống như quá mức để trở thành sống quá bản năng. Tôi nhận ra người sống bản năng thì vui sướng nhiều mà đau khổ cũng nhiều. Mà đau khổ nhiều thì cảm nhận về niềm vui cũng vì thế mà bào mòn. Như kiểu một hai niềm vui trong đời thì không sao thay thế được cảm giác về những nỗi buồn và sự mệt mỏi triền miên.

Gọi thời điểm hiện tại là n. Hai năm trước, cô gái ở thời điểm (n-2) chia tay tôi với lý do, tôi không đủ mạnh mẽ về cảm xúc để cô ấy dựa vào. Ồ, hồi đó thì câu chuyện hơi như một cái tát. Để tôi nhận ra mình cần sống đời và thực hơn. Tức là kể cả, dù các bạn có đọc được ti tỉ thứ tôi viết ra, lãng mạn và ngọt ngào thì chắc cũng sẽ thất vọng khi tôi ở cuộc đời thực, là con người có phần thực tế và biết tiết chế bản thân ít nhiều.

Nên tôi đã quên mất cách để sống bản năng. Hoặc bản năng ở trong tôi một ngày đã ngủ vùi vì những lo lắng khác. Có thể, cuộc sống sẽ vì thế mà bớt đi những mạo hiểm và bất ngờ. Nhưng cuộc sống cũng vì thế mà cân bằng hơn.

Có hai điều tôi nghĩ cần thiết nhất trong một cuộc đời: Đó là học cách chấp nhận và học cách từ bỏ.

P/s: Nếu có một ai đó, mà vì yêu thương họ, bạn thấy cuộc đời mình bừng sáng và có ý nghĩa hơn, thì đích xác đó là tình yêu mà bạn đang chờ đợi.