← Quay lại trang sách

Mẹ

Rồi tất cả sẽ trôi qua như một giấc mơ

Cây táo trong khu vườn ấu thơ

Mùa thu này chỉ còn toàn lá úa

Những vết khắc tên nhau cùng vô vàn lời hứa

Cũng mờ dần với tháng năm...

Tấm ảnh trắng đen mẹ cầm

Nụ cười của con thời bi bô tập nói

Mỗi khi có khách đến chơi

Mẹ lại mang ra khoe, cười cười nói nói

Rồi cất vào ngăn kéo thời gian...

Gió mùa sẽ về lùa những ngón tay đan

Chiếc khăn mùa đông mẹ nhắc con mang kẻo lạnh

Con cười trừ

Mẹ yên tâm

Chẳng cần khăn con vẫn luôn khỏe mạnh

Mẹ cũng cười, nhưng sao chẳng thấy vui...

Rồi con sẽ đi qua bao núi, bao đồi

Bao cánh đồng màu xanh, bao đất bằng màu đỏ

Bao niềm vui của cuộc đời rộng mở

Bao miền quê còn đợi bước chân qua...

Và con sẽ đi, xa thật là xa

Nhưng chẳng khi nào quên đường về nhà có mẹ

Có yêu thương và dịu dàng

Mà chẳng thứ gì trên đời đầy tràn hơn thế

Có những lặng thầm

Mẹ chẳng kể bao giờ...

Con có thể là ai đó ở thế giới ngoài kia với không ít hững hờ

Nhưng mãi mãi dại khờ vì con là con của mẹ

Năm tháng đi qua, con mới nhận ra cái điều tưởng chừng nhỏ bé

Rất nhiều thứ trên đời có thể thay thế

Nhưng tình mẹ, thì không...

Lựa chọn bình yên

Tôi nghĩ mình nên bắt đầu năm mới bằng những điều dịu dàng. Và thương yêu.

Tôi nhận ra sự quý giá của thời gian khi cảm nhận được từng ngày, từng giờ, việc còn được ở cạnh những người mình yêu thương đã là điều may mắn nhất. Khoảng thời gian ấy cho tôi đủ mọi suy nghĩ. Và quan sát nhiều hơn. Từ những điều giản dị, cũng đủ ấm lòng.

Một Giao thừa không pháo hoa. Một Giao thừa không huyên náo phố phường hay tiếng cười nói bạn bè. Chỉ có căn phòng nhỏ, có mùi hương trầm rất thơm, có tiếng cười nói của bố và mẹ. Đã là quá nhiều.

Dường như càng lớn, những đứa con có xu hướng khao khát tự do để tìm cho mình những khoảng trời riêng. Có đôi lúc, cảm giác được bao bọc khiến chúng tôi bức bối. Để rồi nhiều lúc, thấy mình chẳng nổi oằn vai trước sương gió ngoài kia, lại khao khát một mái nhà.

Một năm mới đến. Từ khi nhận thức được giá trị gia đình là cội rễ của mọi điều khác, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.

Tôi không mơ ước bay cao nữa. Chỉ mơ ước mỗi ngày đi qua, có thể ngủ yên dưới mái nhà. Và mọi sự mất mát, sẽ ở lại đằng sau cánh cửa kia.