CHƯƠNG 16
GIỜ LÀ MỘT MÀU MỚI.
Màu vàng.
Màu xanh là màu của cái chết trong bộ não đặc biệt của anh.
Vậy màu vàng có nghĩa là gì?
Thiên đường ư?
Mình chết rồi sao?
Anh dường như không thể mở mắt, nên có thể đó là điều đã xảy ra.
Nhưng thực tế anh đang nhắm mắt và vẫn có thể nhìn thấy màu vàng, có nghĩa là anh đang quan sát nó trong đầu. Đó có phải là bằng chứng của suy nghĩ có ý thức và của sự sống hay không?
Hay đó là kiếp sau của anh?
Anh cảm thấy thứ gì đó. Một cú chọc, một vết đâm. Nó có vẻ xa cách và tách biệt khỏi anh.
Tai anh đau. Anh vẫn cảm nhân được ở đó.
Anh mơ hồ nhận ra một âm thanh lớn. Như một phát đại bác.
Anh không thấy bản thân có cảm giác gì cả. Chỉ nghe mỗi tiếng động đó. Và cảm nhận thấy màu vàng.
Và một cú chọc và một vết đâm.
Cảm giác khó chịu trong tai tiếp tục xuất hiện. Với cường độ cao hơn.
Có gì đó đập vào mặt anh. Ban đầu nhẹ, dần dần mạnh hơn.
Anh cố gắng mở mắt, nhưng điều duy nhất anh có vẻ xoay xở được là nhướn mày lên một chút.
Cú đập tiếp theo vào mặt anh đã làm được điều đó.
Dùng hết sức bình sinh, anh đã chớp mắt được.
Lúc đầu tất cả những gì anh thấy là bóng tối.
Sau đó, anh nhìn thấy một thứ ở trung tâm bóng tối. nó có lông và gần với anh; anh có thể ngửi thấy hơi thở của nó.
Rồi mắt anh lại nhắm nghiền. Anh như đang chìm xuống đất.
Giờ anh đã nhớ ra. Họ đã ở trong rừng.
Chiếc xe kéo.
Chiếc xe kéo đã phát nổ.
Sau đó Decker ngừng suy nghĩ. Ngực anh thôi phập phồng.
Anh thoáng chốc cảm nhận được hơi thở của sinh vật lông lá đang đến gần hơn.
Một con vật. Một con vật đang đến ăn thịt anh.
Anh rơi vào trạng thái bất tỉnh. Có thể còn tồi tệ hơn thế.
Ngay trước khi mọi thứ trở lại đen kịt, anh cảm thấy miệng mình đang há ra. Và sau đó một cái gì đó đập vào anh ngay dưới ngực.
Màu đen.
Anh không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
Anh cảm thấy mình giật bắn người lên rồi ngã sang một bên. Anh nôn mửa và nằm đó rên rỉ trong vài giây.
Anh cảm thấy có thứ gì đó trên cánh tay mình và đẩy nó ra một cách thô bạo. Cú vả vào lồng ngực. Anh thấy sợ. Kinh hoàng. Một con gấu ư?
“Amos!”
Khi nghe thấy giọng nói của cô, Decker ngừng lăn lộn, quay người lại và gục xuống, thở hổn hển.
Jamison đang chống lưng cách đó vài bước chân. Cô trông bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, nhưng không bị thương. Tuy nhiên, vẻ kinh hãi hiện ra trên nét mặt cô rõ nét đến nỗi Decker chỉ có thể trố mắt.
“A-Alex, cô ổn chứ?”
Cô nhỏm dậy trên đôi chân không vững. “Tôi ư? anh...đã ngừng thở. Tôi đã phải làm hô hấp nhân tạo.”
Decker chạm tay vào môi rồi xuống đến xương ức.
Hô hấp nhân tạo ư?
Chính Jamison đã hô hấp và thổi sự sống quay lại trong anh.
“Đó là cô hả? Tôi chỉ thấy...lông lá. Tôi nghĩ đó là một con vật. Một con vật to lớn, nhiều lông.”
Jamison cau mày và vén mái tóc dày khỏi mặt.
“Chà, đây là lần đầu tiên tôi bị đánh đồng với một con vật to lớn, nhiều lông.” Nét mặt cô dịu lại. “Giờ anh cảm thấy ổn chứ?”
Decker hít một hơi thật sâu và xoa sau đầu. Khi anh bỏ tay ra, tay anh đẫm máu. “Tôi cảm thấy có gì đó đập vào mình ở đây. Tôi đoán nó đã gây ra một số tổn thương.”
“Ôi không!” Jamison thốt lên. Cô lấy điện thoại ra, bật đèn pin và xem xét phía sau đầu anh. “Có một vết cắt, một vết cắt sâu. Anh cần được chăm sóc y tế.”
Cô lấy ra mấy tờ khăn giấy từ túi xách và ấn chúng vào vết thương. “Đây, giữ chặt lấy.”
Decker ngoan ngoãn làm theo. “Tôi ngờ mình bị đau tim, nhưng tôi không nghĩ điều đó có thể xay ra. Tôi đã ngất đi.”
Anh từ từ đứng dậy và nhìn xung quanh. Chiếc xe kéo đã biến mất. Chiếc Yukon của họ bị hư hỏng nặng.
“Cô đã cứu mạng tôi,” anh nói.
“Chà, còn anh chắc chắn đã cứu tôi.” Cô chỉ vào chỗ chiếc xe kéo từng đậu. “Chỗ đó suýt trở thành lò hỏa táng của chúng ta.”
Anh gật đầu, hít một hơi dài và sâu. “Chắc hẳn là do khói tràn vào trong phổi của tôi. Rồi còn chạy nữa.”
“Với tôi ngồi trên lưng anh. Và sau đó là vết thương trên đầu, do những mảnh vỡ từ vụ nổ rơi trúng anh. Tôi ước anh có thể nằm gọn trong gầm xe.”
“Ngay cả hồi tôi còn gầy, tôi chưa bao giờ có thể chui vừa gầm một chiếc SUV.”
“Chúng ta cần gọi xe cấp cứu.”
“Chúng ta cần gọi cho ai đó nếu chúng ta muốn quay lại thị trấn.”
Anh nhìn vào hai lốp trước của Yukon. Chúng xẹp lép và vành bánh xe bị móp vào trong. “Và cứu hỏa cần phải ra đây và dập tắt những ngọn lửa đó trước khi cả khu rừng bốc cháy.”
Jamison rút điện thoại ra và gọi cho Green, giải thích ngắn gọn cho anh ta những gì đã xảy ra. Anh thanh tra hứa sẽ phản hồi sớm nhất có thể.
Cô cất điện thoại đi và nhìn lại chiếc xe kéo. “Có kẻ thực sự muốn đẩy ta vào chỗ chết.”
“Như thế lại hay.”
“Ý anh là gì?” Cô nói, vẻ kinh hoàng trước lời nói của anh.
“Thế có nghĩa là chúng ta đang khiến kẻ nào đó lo lắng. Tức là chúng ta đang đi đúng hướng. Như thế lại hay?”
“Hay hớm gì nếu chúng ta bỏ mạng!” Jamison cáu kỉnh.
“Cô có tập giấy vẽ không?”
“Cái gì?”
“Tập giấy vẽ lấy từ ngôi nhà ấy.”
“Lạy Chúa tôi, Decker, chúng ta suýt bị giết đó. Anh dường như đã đi đời. Vậy mà trong đầu anh vẫn chỉ bận tâm đến vụ án thôi à?”
Không thấy anh nói gì, cô thở dài, từ túi xách cô rút ra tờ giấy kẻ ô trong túi bằng chứng và đưa cho anh.
Khăn giấy dính trên đầu, Decker đặt tờ giấy xuống đất và sử dụng đèn pin trên điện thoại di động của mình để kiểm tra. Anh cầm đèn cách tờ giấy chừng 3 phân và phải nheo mắt để nhìn rõ các chi tiết.
“Có thấy gì không?” Cô hỏi.
“Chỉ là những vết hằn từ chiếc bút chì hoặc bút mực ông ta đã dùng để vẽ thứ gì đó phía trên tờ giấy này. Phần chữ hằn trông khá lớn. Nó chiếm hầu hết trang giấy. Tôi sẽ xem xét kĩ hơn khi sáng sủa hơn.”
Anh tắt đèn điện thoại, đưa tờ giấy lại cho Jamison, đứng dậy và dựa vào bumper chiếc xe.
Jamison nói, “Anh có nghĩ rằng cái tên bị ta đuổi theo đã quay lại và cố gắng giết chúng ta?”
“Tôi không biết. Có thể, nhưng làm thế thì lại quá rủi ro.”
“Vậy còn ai khác đây? Anh có nghĩ rằng chúng ta đã bị theo dõi không?”
Decker nhìn lại con đường đất và sỏi. “Sẽ khó có ai theo dõi đến tận đây mà thoát khỏi tầm mắt của chúng ta.”
Cô nhìn lại chiếc xe kéo. “Được cái là chúng ta đã khám xét chiếc xe trước khi nó nổ tung. Mặc dù chúng ta thực sự không tìm được thứ gì.”
“Chúng ta đã tìm thấy một số thứ đấy chứ.”
“Như thứ gì cơ?”
Anh bỗng ôm đầu rên rỉ.
“Decker, sao thế?” Jamison lo lắng hỏi.
“Cơn đau đầu chết tiệt thôi mà.”
Vài phút sau, hai xe cảnh sát, một xe cấp cứu và hai xe chữa cháy xuất hiện.
Các nhân viên cứu hỏa xử lí xe đầu kéo, phun nước vào nó và toàn bộ khu vực xung quanh. Hai kĩ thuật viên y tế khẩn cấp kiểm tra Jamison và Decker. Cô có một số vết sưng, bầm tím trên người và hơi ngạt khói. Nhân viên y tế chăm sóc vết thương và cho cô thở oxy. Họ cũng làm như vậy với Decker, nhưng sau khi kiểm tra vết thương trên đầu và kiểm tra phản xạ nhận thức của anh, họ nhất quyết yêu cầu anh đến bệnh viện để chụp X-Quang và làm các xét nghiệm khác.
“Tôi không bị chấn động não đâu?” Decker nói, “Chưa đến nỗi nào.”
Jamison nhắc nhở, “Decker, anh đã ngừng thở. Vì vậy, anh phải đến bệnh viện. Tôi sẽ lên xe cứu thương cùng với anh.”
Trên chiếc xe đang chạy, Decker nằm trên cáng, cuộn băng dính máu quấn quanh đầu. Jamison đã lau đi khuôn mặt bẩn thỉu của mình và cố gắng gột bớt một số vết bẩn trên quần áo bằng một miếng vải ướt sạch mà một trong những kĩ thuật viên y tế khẩn cấp đã đưa cho cô.
“Tôi sẽ phải mua thêm quần áo mới. Khi đóng gói cho chuyến đi này, tôi không tính đến việc suýt bị chết chìm trong một trận gió mùa và sau đó suýt nổ tung.” Cô dựa lưng vào bức tường bên trong xe cứu thương, nhắm mắt lại trong khi Decker nhìn chằm chằm vào cô từ cáng.
Decker nói khẽ, “Vậy, Alex, cô có đang tận hưởng không?”
Cô mở mắt và nhìn anh một cách hoang mang. “Tận hưởng cái gì?”
“Kì nghỉ này.”