← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

GREEN NÓI: “Ông ta có một miếng kim loại trong đầu sau một tai nạn lao động.”

Decker đang làm thủ tục xuất viện.

Bất chấp chối bỏ như thế nào, Decker đã bị chấn động nào. Bệnh viện xác định rằng tim của anh đã ngừng đập do dự kết hợp của cú đập vào đầu và bị ngạt khói. Thay vì khâu lại, họ đã dán da đầu của anh lại với nhau, khiến tóc anh dựng lên như mào gà trống. Anh cũng phải đeo kính đen vì chấn động nào.

“Tôi cảm thấy như mình có một tấm kim loại trong đầu.” Decker càu nhàu.

Green đang đi cạnh chiếc xe lăn đưa Decker ra chiếc xe tảo mà Jamison mới thuê. Jamison đi ngay phía sau đẩy xe lăn cho Decker.

“Vậy tình trạng khuyết tật của Toby Babbot có liên quan đến não không?” Jamison hỏi.

“Có lẽ là vậy. Tình trạng lao động của ông ta trở nên bấp bênh. Làm một vài công việc chân tay. Sống nhờ trợ cấp thất nghiệp. Khi chỗ tiền đó hết, ông ta nhận trợ cấp tàn tật một phần. Nhưng khoản đó là không nhiều.”

“Thế ông ta đã sống ở đâu trước khi chuyển đến chiếc xe kéo?” Decker hỏi.

“Ở chung nhà với một phụ nữ, Betsy O’Connor. Hai người đó chỉ là quan hệ bạn bè với nhau, ít nhất theo cô ta tuyên bố là vậy, khi tôi nói chuyện với cô ả tuần trước.”

“Điểm kết nối hai người là gì?” Jamison hỏi.

“Cả hai người biết nhau. Đều đang ở trong thời kì khó khăn. Họ không thể tự mình chi trả cho một chỗ ở riêng, nhưng cùng nhau thì có thể. Chuyện đó thực sự xảy ra rất nhiều ở thị trấn này.”

“Vậy tại sao ông ta lại dọn ra ngoài?” Decker hỏi.

“Do không thể giữ được công việc trong khi O’Connor làm đủ thứ việc, và riêng tiền lương của cô ả không đủ trang trải tiền thuê nhà và tiền điện nước. Họ không còn chỗ ở và phải nói lời tạm biệt. Cô ta sống trong một căn hộ ở phía đông thị trấn với hai người bạn cùng phòng khác. Còn Babbot dường như dường như đã tìm thấy chiếc xe kéo bị bỏ hoang trong rừng và chuyển đến sống ở đó. Không chắc liệu ông ta có sống ở nơi nào khác trong khoảng thời gian sau khi chung sống với O’Connor và trước khi chuyển đến chiếc xe kéo hay không?”

“Ông ta có xe hơi không?”

“Từng có. Nhưng đã bị ngân hàng lấy mất.”

“Vậy ông ta đi lại bằng cách nào? Jamison hỏi.

“Tôi không biết.”

“Anh nghĩ làm sao ông ta đến được ngôi nhà nơi chúng ta tìm thấy xác cùng với Joyce Tanner?” Jamison hỏi.

“Có lẽ kẻ giết người đã đưa ông ta đến đó.”

Khi họ đến chỗ chiếc xe mới thuê, Decker đứng dậy, mặc dù anh vẫn còn hơi run. Green quàng tay đỡ lấy anh.

“Anh chắc là mình ổn chứ? Có lẽ anh nên ngủ thêm một đêm trong bệnh viện.”

“Tôi ổn. Thực ra tôi thấy đói Ăn xong là tôi sẽ khỏe lại thôi.”

“Tôi có thể giới thiệu một quán ăn trên Quảng trường Baron. The Little Eatery . Đồ ăn ngon và giá cả phải chăng. Ở đấy không có gì đắt đỏ cả.”

“Quảng trường Baron hả?” Jamison nói. “Ở đây không tài nào tránh né được cái tên Baron phải không?”

“Dọn ra khỏi thị trấn này thì may ra,” Green mỉm cười nói. “Ồ, và tôi đã để chuyên gia điều tra hỏa hoạn của chúng tôi xem xét chiếc xe kéo. Không biết thứ gì được dùng để nhốt cả hai người, nó đã bị thiêu rụi rồi. nhưng tanh ta tìm thấy tàn tích của một thứ gì đó giống như một quả bom xăng và một đống củi khô dưới chiếc xe kéo, chúng là bằng chứng của nguyên nhân gây ra đám cháy. Dù trời có mưa rất nhiều ở khu vực này, số gỗ đó chắc chắn sẽ bắt lửa ngay lập tức. Hơn nữa chiếc xe kéo đó đã cũ. Tôi ngờ rằng nó chẳng đạt các tiêu chuẩn về phòng cháy chữa cháy ngày nay.”

Jamison chở họ đến nhà chị gái cô, họ rửa ráy và tập hợp lại ở tầng dưới khoảng 30 phút sau đó. Dù đã gần chín giờ nhưng Frank Mitchell vẫn đi làm còn Amber và Zoe đang tham gia sự kiện tại trường học. jamison chưa kể với chị gái mình chuyện đã xảy ra với hai người. Cô kiểm tra đồng hồ. “Sắp muộn rồi. Tôi hi vọng người ta còn mở cửa.”

Khi họ đi đến chiếc xe tải, cô nhận thấy anh đã tháo kính ra. “Bác sĩ nói anh phải tiếp tục đeo kính.”

“Anh ta cũng bảo tôi phải ngồi trong phòng tối hoàn toàn yên tĩnh. Tôi đã từng bị chấn động não rồi, Alex. Đợt chấn động này không có gì to tát cả.”

“Được rồi,” cô nói, có vẻ không bị thuyết phục. Họ lái xe, im lặng suốt vài phút sau đó. “Decker, trong tất cả những năm anh chơi bóng, anh có bao giờ lo lắng về chuyện đó không?”

“Lo cái gì cơ, bệnh não do chấn thương mạn tính (CTE), chứng mất trí nhớ hả?”

“À, ừ.”

“Mỗi trận đấu tôi chơi, khi xong trận tôi đều cảm thấy như mình vừa bị tai nạn xe hơi. Ở mỗi trận những chiếc nón bảo vệ đều đập vào nhau. Đó là lẽ thường. Tôi chẳng thể làm gì trước những chuyện có thể xảy ra.”

“Thái độ khá bất cần đời đấy.”

“Thái độ khá thực tế thì có. Nhưng tin tốt là tôi hầu như không chơi chuyên nghiệp, do đó tôi có thể có thêm hi vọng. Các cầu thủ tại NFL va chạm mạnh hơn rất nhiều so với các cầu thủ nghiệp dư.”

“Tôi hi vọng anh đúng. Chúng ta cần bộ não của anh để truy bắt tội phạm đấy.”

“Chúng ta cần tập hợp một danh sách những cái tên cần điều tra. Bác sĩ Freedman và Betsty O’Connor, và bất kì ai có liên hệ với Joyce Tanner. Và chúng ta cần tìm hiểu xem Tanner kiếm sống bằng nghề gì. Chúng ta cũng cần đến thăm nơi làm việc và nhà riêng của Bradley Costa. Và sau đó chúng ta cần kiểm tra xem Michael Swanson từng sống ở đâu.”

“Này, mặc dù tôi biết cả hai ta đều tin rằng tất cả những vụ giết người này có liên quan đến nhau, chúng ta thực sự không có bằng chứng nào chứng minh điều đó.”

Anh nhìn cô dò xét. “Ngay cả khi chúng không liên quan, chúng ta có nên ngừng điều tra không?”

Jamison có vẻ ngạc nhiên. “Tất nhiên là không rồi. Tôi chỉ nói vậy thôi.”

“Tôi chỉ nói rằng nếu có một hoặc nhiều kẻ sát nhân làm việc cùng nhau hoặc riêng lẻ, chúng vẫn đáng phải chịu trách nhiệm về tội ác của chúng. Bởi vì ngoài cách xử lí đó ra tôi không biết cách nào hơn.”

Jamison thở dài và gật đầu. “Tôi hiểu logic của anh. Nhưng đó là một danh sách dài. Có thể mất thời gian đó. Phải lâu hơn một tuần,” cô nói.

“Có thể đấy. Cô nên gọi cho Bogart và nói với anh ta rằng chúng ta có thể cần phải gia hạn kì nghỉ.”

“Không, anh nên gọi cho anh ta. Đây là ý tưởng của anh. Tôi chỉ muốn đến đây thăm chị và cháu gái mình chứ không phải dính líu đến một cuộc điều tra giết người khác.”

Decker không nói gì.

Jamison nói thêm: “Tôi nay chúng ta xém tí nữa là mất mạng rồi đó.”

“Rồi, tôi biết. Tôi cũng ở đó mà, Alex.”

“Kẻ gây ra chuyện này có thể là cố ra tay lần nữa, nếu chúng ta cứ tiếp tục điều tra.”

“Tôi đã nói với cô rằng tôi có thể làm được. Rằng cô chỉ cần ở bên gia đình mình.”

“Và tôi sẽ chẳng thể chợp mắt nổi nếu không đi cùng anh.”

“Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”

“Tôi đoán chúng ta phải điều tra một loạt các vụ giết người có hoặc chẳng liên quan gì với nhau này. Cùng nhau điều tra.”

Decker quay sang cô.

“Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giữ an toàn cho cô, Alex.”

“Tôi biết. Anh đã hứa với Zoe.”

“Không, cô là cộng sự của tôi. Chúng ta bảo vệ nhau. Nhớ chứ? Chính cô đã nói với tôi điều đó trước đây.”

“Tôi nhớ, Amos. Và anh đã cứu mạng tôi rất nhiều lần. Nhưng tôi phải dựa vào chính tôi cũng như dựa vào anh vậy. Cả anh cũng thế.”

“Nhất trí.”

The Little Eatery vẫn mở của và họ dùng bữa bên bàn ăn trải vải dạ, nơi họ liên tục bắt gặp những ánh mắt lén lút nhìn trộm cả hai.

Jamison lưu ý: “Tin đồn có vẻ lan nhanh ở Thị trấn Baron.”

“Tin đồn luôn truyền đi nhanh chóng ở mấy thị trấn nhỏ,” Decker trả lời, nuốt miếng beefsteak cuối cùng. “Chúng ta có một người đã chết với tấm kim loại ghim trong đầu từng sống với tình trạng tàn tật trong một chiếc xe kéo trong rừng vừa bị nổ tung. Chúng ta còn có Joyce, mất việc ở JC Penney, sống nhờ vào việc gì thì chỉ có Chúa mới biết.”

“Và bốn người nữa đã chết.”

Decker nhìn xuống khi thấy điện thoại của mình rung lên. Anh cau mày và đặt nĩa xuống.

“Gì thế?” Jamison hỏi. “Lại thêm người chết à?”

“Không. Đó là tin nhắn từ Green trả lời câu hỏi của tôi.”

“Cái nào?”

“Kiểm tra xem có phải máu lợn không.”

“Đúng không?”

“Đúng.”

“Điều đó có nghĩa là gì, anh chẳng bao giờ để ý xem cần giải thích với tôi hay không?” Cô nói, rõ ràng đang hơi kích động.

Decker không trả lời. Anh bấm vào một số điện thoại và nhìn chằm chằm lên trần nhà trong khi nó đổ chuông. Đầu dây bên kia cất tiếng.

“Thanh tra Green, Decker đây. Tôi vừa nhận được tin nhắn của anh.”

“Đúng rồi, đúng là máu lợn. Dựa vào đâu mà anh đoán vậy?”

“Đoán mò thôi nhưng tôi ước mình đã đoán sai. Điều này có nghĩa là chúng ta cần kiểm tra một cơ sở dữ liệu hình sự và dân sự mà chúng tôi có quyền truy cập.”

“Tôi không nghĩ đó là dân thường hay tội phạm.”

“Vậy anh nghĩ họ là ai?”

“Cảnh sát.”