← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

ĐỘI TÁM NGƯỜI CỦA DEA ẬP ĐẾN như một cơn bão.

Chỉ huy đội đặc nhiệm là Đặc vụ Kate Kemper. Cô giới thiệu mình với Decker và những người khác bằng một cái bắt tay rắn như sắt và khuôn mặt như được tạc từ đá hoa cương. Cô trạc tuổi tứ tuần, chiều cao trung bình, gầy nhưng đanh người, với mái tóc vàng hoe và nét cương nghị của một người từng trải, đã gặp nhiều sóng gió trong cuộc sống và đã vượt qua tất cả.

“Tôi cần xem các thi thể,” cô nói chắc nịch.

Green gật đầu. “Họ đang ở trong nhà xác. Họ có thuộc đội của cô không?”

“Hãy để tôi xem các thi thể và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện, trong phạm vi mà tôi có thể chia sẻ.”

Green cau mày, nhưng gật đầu. “Hãy lên xe nào.”

Đội DEA đi theo Green, Lassiter, Decker và Jamison đến nhà xác.

Bên trong, ngăn kéo và những chiếc giường kim loại được kéo ra.

Các tấm drap phủ xác được nâng lên và Kemper nhìn chằm chặp xuống người đàn ông đầu tiên, và sau đó là người thứ hai.

Decker quan sát cô rất kĩ trong khi cô làm việc.

“Cám ơn,” cô nói với bác sĩ pháp y. “Chúng tôi sẽ tiếp quản phần còn lại.” Cô quay sang Green. “Và chúng tôi sẽ tiếp nhận cuộc điều tra này.”

Green nói, “Cô có thể điều tra theo ý mình và tôi không có quyền ngăn cản. Nhưng cô không thể ngăn chúng tôi tiếp tục điều tra.”

“Chắc như bắp đấy,” Kemper lấy điện thoại ra. “Tôi chỉ cần một cuộc gọi.

Green trông đã sẵn sàng phản đối khi Jamison can thiệp vào.

“Nghe này, đây sẽ là một cuộc điều tra dài, rắc rối với nhiều tình tiết phức tạp. Đối với tôi, cách tốt nhất để giải quyết vụ việc này là phải tận dụng mọi nguồn lực chúng ta có để xử lí vụ khó nhằn này.” Cô nhìn Kemper. “DEA có thể chịu trách nhiệm. Nhưng FBI đã vào cuộc và chúng tôi muốn tham gia đến cùng. Thị trấn Baron hiện đã là hiện trường vụ án của sáu vụ giết người, và việc loại bỏ đội ngũ cảnh sát địa phương khỏi việc điều tra tội phạm có thể sẽ biến nơi này thành miếng mồi ngon cho giới truyền thông. Điều đó chẳng ích gì ngoại trừ cải thiện tỉ lệ khán giả xem truyền hình. Và điều đó sẽ khiến chúng ta phân tâm trong việc tìm ra hung thủ đã giết hại những người này.”

Mọi người nhìn Kemper dò xét phản ứng của cô trước những lời đó.

Ban đầu, dường như cô bị khựng lại một chút trước những lời Jamison nói. Nhưng rồi cô gật đầu. “Quy tắc cơ bản: Tất cả các cuộc điều tra đều phải thông qua tôi. Các manh mối, bằng chứng, ghi chép thẩm vấn, tất cả kết quả. DEA sẽ là cơ quan xử lí trung tâm.”

Decker nói, “Tôi tin rằng tất cả sáu vụ giết người đều có mối liên hệ với nhau. Nếu đúng như vậy, hai người trong đội của cô đã dính líu đến tất cả những vụ này theo một cách nào đó.”

Kemper đáp lại: “Tôi không thấy khả năng đó có thể xảy ra.”

Decker nói: “Tôi nghĩ là tôi biết câu trả lời.”

“Sao có thể được?” cô đáp trả.

“Đầu tiên, tôi cần biết họ đã nằm vùng trong bao lâu.”

“Ai nói với anh rằng họ là mật vụ hả?” Kemper cáu kỉnh.

“Không ai cả.”

Jamison nói, “Vậy thì, Decker, làm sao anh biết được?”

Anh nhìn một vòng dàn đặc vụ DEA đứng xung quanh. “FBI đã cho dò hỏi về hai người đã chết, xem có thể là đặc vụ hay không. Tất cả các cơ quan liên quan đều hồi đáp cho FBI, khẳng định rằng không phải người của họ, ngoại trừ cơ quan của cô,” anh nói, chỉ vào Kemper. “DEA không chỉ không trả lời, thậm chí câu hỏi của chúng tôi còn được chuyển thẳng lên cấp cao nhất tại DEA và một đội đặc biệt được cử đi gần như ngay lập tức.”

“Mật vụ sao?” Kemper hỏi. “Có thể họ chỉ là đặc vụ.”

“Hai đặc vụ trong quá trình hoạt động thông thường bị mất tích, cô sẽ biết ngay lập tức. Nhưng với hai mật vụ, cô sẽ không kiểm tra thường xuyên. Khi họ mất tích, cô sẽ không thể biết được trừ khi họ không giữ được liên lạc với đầu mối liên hệ của Cục.”

“Thế quái nào mà anh biết nhiều về mật vụ thế?” Kemper nghi ngờ hỏi.

“Tin hay không thì tùy, hồi còn ở Ohio, tôi đã làm cảnh sát chìm. Vẻ ngoài cau có tự nhiên của tôi dường như rất phù hợp cho việc này. Và tôi là người cao lớn. Hầu hết mọi người đều cho rằng tôi là một cảnh sát đang tìm việc. Và tôi cũng chẳng thể giữ liên lạc trong nhiều ngày khi kẻ xấu luôn theo dõi chặt chẽ. Cô không thể chạy ra ngoài và nhắn tin cho cảnh sát cứ sau vài phút. Khi hoạt động bí mật, cô phải sống đúng vai của mình. Cô phải chơi theo ‘luật rừng’. Cô phải xây dựng uy tín của mình. Cô phải chung chạ với lũ cặn bã. Vậy họ đang làm nhiệm vụ gì?”

Kemper nói: “Không ai trong phòng này được phép biết điều đó ngoài tôi và nhóm của tôi.”

Decker lưu ý: “Vậy thì hợp tác sẽ khá khó khăn đó.”

“Tôi đã nói chúng tôi là cơ quan trung tâm, đừng hiểu nhầm là chúng ta sẽ phối hợp điều tra.”

Decker nhìn Green. “Được rồi, vậy chúng tôi sẽ chỉ điều ra bốn vụ giết người còn lại, về mặt chính thống thì không nằm trong cái cuộc thi kèn cựa nhau của DEA, nhưng lại hoàn toàn thuộc thẩm quyền của cô. Sau đó, nếu chúng tôi phát hiện ra có sự chồng chéo, chúng tôi có thể gọi FBI đến và giải quyết vấn đề. Chúng tôi sẽ giải quyết toàn bộ vụ việc và DEA thì giống lũ đầu đất đúng với bản chất của mình.”

“Anh đang đi quá xa rồi đó, thưa quý anh!” Kemper gầm lên

Decker trừng mắt nhìn cô. “Không, thứ đang đi quá xa là chúng tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian vào những chuyện nhảm nhí, bởi vì đối với cô, cái tôi chết tiệt của cơ quan cô dường như quan trọng hơn việc tìm ra kẻ đã sát hại hai người của mình. Nếu đó là cách cô chỉ huy cuộc điều tra của mình, cứ tự nhiên. Nhưng đó không phải là cách tôi chỉ huy đội của tôi. Vậy đấy, ít nhất thay mặt FBI, tôi xin mặc xác cái trò hợp tác ngớ ngẩn này và chúng tôi sẽ gặp lại cô sau.”

Anh bước ra khỏi phòng.

Kemper nhìn anh đi rồi nhìn Jamison. “Đó cũng là quan điểm của cô?”

“Anh ấy là cộng sự của ôi, vậy nên, đúng đấy. Và cô biết gì nữa không? Anh ấy nói đúng.”

Cô bước ra ngoài. Một lúc sau Green đi theo cùng với Lassiter.