← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

DECKER NẰM TRÊN GIƯỜNG ở nhà Mitchell, gãi gãi phần da đầu đã được khâu lại.

Trời đã khuya, anh thấy mệt mỏi và đầu óc váng vất.

Anh đã không hoàn toàn thành thật với Jamison. Đúng là anh hứng phải nhiều cú va chạm khi còn là một cầu thủ bóng bầu dục. Anh cũng từng chịu nhiều chấn động não trong suốt sự nghiệp thể thao của mình. Nhưng chấn thương lần này có cảm giác khác. Sâu hơn . Dàn trải hơn .

Ảnh chụp X-quang cho thấy thứ va trúng vào anh không xuyên qua hộp sọ. Không có vết nứt, không có gãy xương, nhưng anh vẫn có một cảm giác kì lạ , không chỉ vì việc não của anh đã rung bần bật trong hộp sọ - chấn động não về cơ bản là vậy. Anh chỉ không chắc tại sao mình lại có cảm giác khác lạ như vậy.

Không chìm được vào giấc ngủ, nên vào khoảng ba giờ sáng, anh tắm rửa, mặc quần áo và đi xuống nhà.

Trên quầy bếp, anh nhìn thấy một tờ giấy. Anh nhặt nó lên. Đó là tờ giấy ghi các con số mà Zoe đã cho anh xem để thử liệu anh có thể nhớ chúng hay không.

Trong khoảnh khắc cao hứng, anh quyết định kiểm tra. Anh đặt tờ giấy xuống.

Anh cho trang giấy hiện hình ra trong đầu và dò từng cột. Mọi thứ diễn ra tốt đẹp cho đến khi anh gần xem xong. Sau đó, trong đầu anh bị hụt mất một đoạn, giống như một đĩa DVD có vết xước trên bề mặt.

Mình không thể nhìn thấy hai số cuối cùng .

Trong khoảnh khắc mông lung, anh bước ra cửa sau và ngồi xuống chiếc ghế đan bằng liễu gai ở hiên nhà sau. May mắn thay, nơi anh đang ngồi được che một phần bởi phần hiên nhô ra, vì một cơn mưa nhỏ đang trút xuống. Điều này không thành vấn đề với Decker. Hiển nhiên anh đã có lúc ngồi dưới trời mưa. Và thậm chí đã ngủ dưới mưa khi anh tạm thời vô gia cư ở Ohio. Có những điểm ở nó khiến anh cảm thấy thật phiền toái, như không thể để thời gian bào mòn những kí ức kinh hoàng về việc gia đình anh đã bị sát hại. Tuy nhiên, anh vẫn tin tưởng vào khả năng đặc biệt của mình để hỗ trợ cho việc phá án. Nhưng lỡ bây giờ khả năng đó gặp trục trặc thì sao đây?

Anh nhắm mắt và nhớ lại tờ giấy ghi đầy các con số. Lần này anh có thể nhìn thấy hai số cuối cùng, nhưng không thấy ba số giữa. Chúng bị mờ đi, giống như ai đó đã làm nhòe nét mực.

Ôi chao, tuyệt cú mèo chưa kìa .

Anh đăm chiêu nhìn ngôi nhà là nguồn gốc của cuộc điều tra hiện tại. Nếu khi đó anh không đứng uống bia ở đây và quan sát xung quanh, anh và Jamison sẽ chẳng bao giờ dính líu vào những việc này.

Ai đã giết người?

Decker muốn biết câu trả lời cho câu hỏi đó hơn bất kì câu hỏi nào khác.

“Chú có sao không, chú Amos?”

Decker quay lại và thấy Zoe Mitchell đang đứng ở ngưỡng cửa trong bộ đồ ngủ pyjama màu hồng. Cô bé đang ôm một chiếc chăn màu xanh lá dạ quang, ngón tay cái lơ lửng gần miệng. Cô bé trông có vẻ lo lắng.

“Chú ổn, Zoe.”

“Dì Alex nói rằng chú bị đau đầu.”

“Không sao đâu. Chỉ là một vết sưng thôi. Cháu không ngủ được à?”

Cô bé bước ra và ngồi xếp bằng bên cạnh anh, tấm chăn ôm chặt vào ngực. “Có khi cháu chợt thức giấc. Rồi cháu đi lấy sữa, nhưng hôm nay mẹ quên mua sữa rồi.” Cô bé ngừng nói và thọc ngón tay cái vào miệng.

Khi Decker nhìn xuống cô bé, anh đột nhiên trông thấy một cô bé khác: con gái anh, Molly.

“Chăn của cháu có tên không?” Anh hỏi khẽ.

Zoe lắc đầu.

“Con gái chú cũng có một tấm chăn. Con bé đặt tên nó là Hermione. Cháu biết không, trong Harry Potter ấy? Hermione Granger.”

“Mẹ không đọc sách cho cháu nghe hay cho cháu xem phim. Mẹ nói rằng cháu chưa đủ tuổi.”

“Chà, khi cháu đủ lớn, cháu sẽ rất thích.”

“Con gái chú tên là gì?”

“Molly.”

“Chị ấy lớn hơn cháu phải không?”

Decker nhìn sang chỗ khác, cổ họng chợt nghẹn lại. thật sai lầm làm sao khi nhắc đến Molly.

Anh gật đầu. “Hơn cháu khoảng sáu tuổi.”

“Sao chị ấy không đến đây với chú?”

Vâng, quả là một sai lầm .

“Chị ấy phải...đi học.”

“Ồ. Thế chị ấy đang ở với mẹ ạ?”

“Đúng vậy, cả hai đang ở cùng nhau, đúng vậy đấy.”

Zoe nhìn sang ngôi nhà nơi hai người đàn ông được tìm thấy.

“Chú và dì Alex đang xử lí những việc đã xảy ra ở đó ạ?”

“Bọn chú đang hỗ trợ cảnh sát điều tra.”

Zoe lại đưa ngón tay cái vào miệng ngậm, mắt cô bé mở to, hàng lông mày nhíu lại. “Mẹ nói có người chết trong ngôi nhà đó,” cô bé lầm bầm.

“Zoe này, cháu không cần phải bận tâm lo nghĩ về chuyện đó, được chứ? Chuyện đó không liên quan gì đến cháu hay gia đình cháu.”

“Dì Alex là người nhà cháu. Và chú đã nói là chú dì đang hỗ trợ cảnh sát mà.”

Câu nói này khiến Decker bất ngờ. “Đúng. Chú biết là thế. Ý chú là...”

Giọng anh đứt quãng khi Zoe ngước nhìn anh trong vô vọng.

“Cháu...cháu nên đi ngủ đi, Zoe. Muộn rồi.”

“Tại sao chú không ngủ?

“Đôi lúc khi có quá nhiều thứ diễn ra trong đầu, chú không thể ngủ được.”

“Thứ này giúp cháu ngủ đấy,” Zoe nói, chìa chăn ra cho Decker.

Anh mỉm cười trước cử chỉ ân cần của cô bé. Anh chạm vào chiếc chăn và nói, “Cám ơn cháu, nhưng chú nghĩ cháu và chiếc chăn của mình cần phải ở cùng nhau. Làm vậy sẽ tốt hơn.”

Zoe ôm lấy chiếc chăn, đứng dậy và đi đến cửa.

Cô bé quay lại và nói, “Cháu hi vọng chú không bị thương nữa, chú Amos.”

Decker nhìn cô bé. “Chú sẽ cố gắng.”

Sau khi cô bé quay vào trong, Decker lại nhìn chằm chằm vào ngôi nhà phía sau họ. Anh nhắm mắt lại và để những kí ức của mình tuôn trào như những thước phim đàn chiếu trong tâm trí anh.

Mắt anh đột nhiên mở trừng trừng.

Vì một lí do hợp lí.

Thông thường, kí ức của anh sẽ trở lại giống chính xác với khi anh tận mắt nhìn thấy chúng. Anh luôn cho rằng quá trình gợi nhớ này mang tính toàn vẹn. Giống như khi Zoe cho anh xem tờ giấy đầy số và anh đã ghi nhớ chúng.

Nhưng giờ đây, giống như khi gặp khó khăn trong việc cố gắng nhìn ra các con số, kí ức của anh hiện ra thất thường và rời rạc, như thể các khung hình lộn xộn với nhau và không theo trật tự trong tâm trí anh. Điều đó thật khó chịu, bực mình, và Decker cuối cùng phải ngừng lại vì thấy đau đầu.

Một cú chấn thương đầu thật quái gở.

Anh ngồi xuống ghế và điểm lại những khung hình trong dêm đầu tiên của họ ở Thị trấn Baron. Những gì anh đã thấy. Những gì anh đã nghe.

Một chiếc xe phóng đi.

Một chiếc máy bay vụt qua.

Tia sáng trong cửa sổ.

Những khám phá rùng rợn.

Sau đó, không theo thứ tự, là hai tiếng động anh đã nghe thấy. Tiếng đập mạnh và tiếng cào.

Decker không thích sự vô tri. Tuy nhiên, đó là một phần của việc làm một nhà điều tra. Anh thường không biết chút gì cả cho đến khi biết được đầu đuôi mọi chuyện.

Anh đột nhiên muốn đi dạo.

Anh quay vào trong và lặng lẽ tìm một chiếc ô che mưa. Thông thường anh sẽ không quan tâm đến việc bị ướt một chút, nhưng anh phải lo đến vết thương ở đầu.

Anh mở cửa tủ quần áo ở lối vào phía trước.

Bên trong có một chiếc ô dựa vào tường.

Và có một vật khác.

Đó là một bản thiết kế kiến trúc cuộn tròn cạnh một chiếc vali rẻ tiền đã sờn mòn.

Lúc đầu, Decker nghĩ rằng đó là bản vẽ của ngôi nhà, nhưng đó là thứ quá khoa trương với một nơi khiêm tốn như này.

Tò mò, anh mở cuộn giấy và bày ra trên mặt sàn tiền sảnh. Anh lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin để xem trang trên cùng.

Đó là một tòa nhà lớn, vẽ trên giấy lưới.

Decker nhìn thấy dòng chữ viết ở trên cùng.

Đó là Trung tâm Hoàn thiện đơn hàng nơi Frank Mitchell làm việc.

Hợp lí. Anh ấy đang làm quản lí ở đó. Cơ sở còn tương đối mới.

Anh cuộn bản vẽ lại và cất nó đi.

Anh bước ra ngoài, cầm ô lên và bắt đầu đi xuống phố. Anh đi đến cuối đường, rẽ vào góc đường, và đi qua dãy nhà tiếp theo.

Anh muốn xem qua một nơi.

Ngôi nhà Án mạng là cái tên anh đặt cho nơi ấy.

Trong nhà đang sáng đèn và một xe tuần tra của cảnh sát đậu phía trước.

Phía sau chiếc xe tuần tra là hai chiếc SUV màu đen đang đậu. Khi anh đang quan sát, một người trong chiếc áo mưa màu vàng bước ra. Một anh chàng mặc áo gió DEA ra khỏi một trong những chiếc SUV và đi cùng cảnh sát vào khu nhà tuần tra.

Kemper rõ ràng chẳng thu được gì từ dân địa phương.

Decker đưa mắt nhìn khắp ngôi nhà, mảnh đất, vài chiếc ô tô đang đậu trên đường, và quét tầm mắt qua tất cả những ngôi nhà tối tăm.

Anh nhìn lên bầu trời nơi chiếc máy bay đã bay qua.

Rồi anh lại nhìn xuống phố.

Thật kì lạ. Anh kiểm tra đồng hồ mình.

Ba giờ bốn mươi.

Có đèn sáng ở một trong những ngôi nhà cách đó sáu cửa và nằm ở phía đối diện con phố.

Anh đi về hướng đó.